Hồng tươi những ngày tháng ấy.
Mỗi lần hồi tưởng, lòng lại âm ỉ nhói đau.
Để rồi khi đánh mất, ta mới cuồng si nhớ về những cảnh xưa.
Tất cả chỉ vì khi ấy, người thật sự vẫn còn ở đó.
Sekidousai và Đại Yêu Hồ vẫn tiếp tục tung ra những đòn tấn công cực mạnh. Đại Yêu Hồ lách mình như diễn xiếc, lần lượt tránh thoát những viên đạn băng từ lòng bàn tay Sekidousai bắn ra. Mỗi khi Đại Yêu Hồ lướt qua luồng băng, trên tường các tòa nhà cao tầng lại xuất hiện vô số hố lớn nhỏ, những chiếc xe buýt vứt lăn lóc bên đường bắt đầu rung lắc dữ dội, tựa như bị súng máy càn quét.
Tia lửa châm vào chỗ xăng rò rỉ, gây ra một vụ nổ kinh hoàng.
"Hà ha ha!"
Nhân lúc Sekidousai dõi mắt theo ngọn lửa đỏ cam bùng cháy, Đại Yêu Hồ vụt biến mất. Sekidousai vội vàng đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
"Này này này~~~ Sekidousai à, mắt ngươi nhìn đi đâu thế hả?"
Toàn bộ cửa kính các tòa nhà cao tầng phía sau lưng Sekidousai đều phản chiếu bóng đen của Đại Yêu Hồ. Trước khi Sekidousai kịp nhận ra, Đại Yêu Hồ đã vọt người lao tới.
Sekidousai quay người nhìn thấy kính vỡ, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc tột độ.
"Ngươi mà cứ chần chừ mãi, coi chừng biến thành tượng đá đấy!?"
Đại Yêu Hồ mặt mày hớn hở vung tay——
"Chậc!"
Sekidousai cấp tốc bay vút lên trời, chật vật né được cơn bão cát vàng Đại Yêu Hồ tung ra từ tay.
Tuy nhiên, một phần chân phải của hắn đã bị hóa đá.
"Hự!"
Ngay sau đó lại bị quả cầu lửa của Đại Yêu Hồ thừa thắng xông lên đánh trúng, cả người hắn bùng cháy giữa không trung.
"A ha ha ha ha ha ha, sao thế, Sekidousai! Ngươi hết chiêu rồi ư?"
"U ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!!!"
Sekidousai gầm lên một tiếng long trời lở đất, mạnh mẽ vung tay. Chỉ thấy một luồng gió mạnh bất ngờ thổi tắt ngọn lửa trên người, Sekidousai cháy đen như than lại một lần nữa xuất hiện giữa bầu trời đêm đầy sao. Khói không ngừng bốc lên từ người hắn, tóc và quần áo cũng cháy rách bươm. Sekidousai thở hổn hển, nheo mắt nhìn xuống dưới:
"Ừm... Ngươi quả nhiên lợi hại."
Một tiếng "Tách!" vang lên khi hắn búng tay, chỉ bằng một động tác đơn giản ấy, cơ thể Sekidousai đã trở lại nguyên vẹn như ban đầu. Đại Yêu Hồ rất vui vẻ nở nụ cười "Phải thế chứ!"
Sekidousai khẽ thở dài một hơi.
"Thật là quá đủ rồi, đối mặt với một kẻ địch chẳng khác gì quái vật như ngươi, chỉ dựa vào thân thể mà trực diện giao đấu, ta thật sự không chịu nổi nữa."
"Hử?"
Đại Yêu Hồ nghiêng đầu, vẻ mặt đầy hồ nghi. Sekidousai nhếch mép, để lộ nụ cười gian ác, ranh mãnh:
"Đã đến lúc dùng phong cách của một Ma Đạo Sư để đối phó với ngươi rồi."
Sekidousai từ trong lòng ngực lấy ra một con búp bê—— đó là một con búp bê mang hình dáng của người đứng đầu gia tộc Kawahira, một bức tượng sáp càng nhìn càng giống người thật, kích thước chỉ bằng lòng bàn tay. Sekidousai một tay giơ bức tượng sáp lên, lớn tiếng hô vang:
"Nhân danh Song Quân Hoa Sơn! Hỡi ánh sáng lấp lánh và bóng đêm u tối!"
Đại Yêu Hồ chợt sợ hãi mở to hai mắt.
Bên tay Sekidousai đang giơ cao, một quả cầu trắng cực lớn bỗng hiện ra. Đây là một quả cầu được gọi là Âm Dương Thái Cực Đồ, kết hợp giữa ánh sáng và bóng tối. Sekidousai dốc hết sức lực, ném quả cầu này xuống dưới:
"Hai thể hợp nhất, tiêu diệt vạn vật!"
"U oa! U oa a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!"
Đó là một quả cầu hủy diệt mang sức mạnh khổng lồ không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Đại Yêu Hồ cũng phải ôm đầu bỏ chạy. Quả cầu trắng khi chạm đất đầu tiên là chìm xuống không tiếng động, sau đó là một tiếng nổ long trời lở đất vượt xa giới hạn thính giác, kèm theo sóng xung kích năng lượng cực cao, lao thẳng lên nóc các tòa nhà cao tầng.
Xung quanh tức thì nhuộm một màu trắng xóa.
"U! Oa!"
Ngay cả Đại Yêu Hồ đang cắm đầu chạy trốn cũng bị chấn động đến lung lay vài cái giữa không trung, có thể thấy sức mạnh của quả cầu này lớn đến nhường nào. Sau khi luồng khí rung chuyển gây ra bụi bay mù mịt và tiếng ầm ầm cuối cùng cũng dừng lại, chỉ thấy mặt đất xuất hiện vài hố sâu khổng lồ như do thiên thạch rơi xuống, các vết nứt của hố còn có thể nhìn rõ ống nước và cống thoát nước bị phá hủy.
"A ha ha ha ha ha ha! Sức mạnh của gia chủ Kawahira cộng thêm ma lực của ta, quả nhiên uy lực kinh người."
"Cái gì! Ngươi, chẳng lẽ ngươi...?"
Đối mặt với câu hỏi của Đại Yêu Hồ, Sekidousai cười vô cùng sảng khoái:
"Đúng vậy. Nhờ phúc của bọn họ, bây giờ đến cả chuyện này ta cũng làm được."
Tay kia của Sekidousai nhặt lên một con búp bê có vẻ ngoài giống hệt một Khuyển Thần áo trắng. Đại Yêu Hồ lần đầu tiên trong trận chiến này xuất hiện sự chao đảo, chuyện trước đây từng bị Yougai dồn vào đường cùng vẫn còn tươi nguyên trong ký ức. Hắn biết một khi bị nhốt vào Vũ Điệu Kết Giới, dù sức mạnh có lớn đến mấy cũng vô dụng.
"Đừng hòng thành công!"
Đại Yêu Hồ vội vàng phóng lửa lên không trung, nhưng Sekidousai giơ cao hình nhân Yougai, lớn tiếng hô:
"Phá Tà Kết Giới Nhị Thức – Trụ Khắc Tím!"
Một bức tường ánh sáng màu tím dày đặc tức thì hiện ra trước mắt, dễ dàng chặn bật ngọn lửa.
"Ha ha ha ha ha ha ha, Đại Yêu Hồ à! Lần này ngươi chết chắc rồi."
Ngay lúc hắn định đồng thời sử dụng cả hai hình nhân Yougai và gia chủ để tiếp tục tấn công Đại Yêu Hồ thì——
"Sekidousai, ta sẽ làm theo lời ngươi đã nói lúc trước."
Trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói bình thản.
"Tiếp theo đây, ta sẽ không chút nương tay, dốc toàn lực đánh bại ngươi!"
Sekidousai vội quay đầu nhìn lên, thấy một cảnh tượng không thể tin nổi—— chỉ thấy Kawahira Kaoru lưng đối mặt trăng tròn, bay lượn trên bầu trời cao hơn cả Sekidousai. Hắn tạo dáng uốn cong đầu gối như mèo, "Xoẹt!" xé gió lao xuống:
"Nhân danh Đông Sơn Chân Quân! Hỡi đại khí, hãy tấu lên bản giao hưởng!"
Nhanh chóng dùng cây gậy chỉ huy bạc trong tay vẽ ra một dấu thập.
"Chậc!"
Sekidousai vội vàng giăng ra một lớp phòng hộ quen dùng trước mắt.
"Ầm!"
Gió mạnh Kaoru tạo ra và sóng xung kích Sekidousai phóng ra triệt tiêu sức mạnh của nhau giữa không trung.
Kaoru lướt qua Sekidousai, lập tức lớn tiếng gọi:
"Imari! Sayaka!"
"Đã rõ!"
"Chuyện nhỏ nhặt như ăn trộm này, giao cho chúng tôi thì chuẩn không cần chỉnh!"
Hai Khuyển Thần sinh đôi không tiếng động, như quỷ thần không hay, lén lút tiếp cận Sekidousai, chớp mắt đã giật lấy hình nhân gia chủ và Yougai khỏi tay hắn. Các nàng vừa "Hi hi hi hi hi!" cười khúc khích, vừa lùi nhanh hết sức về phía sau. Đến khi Sekidousai hoàn hồn, muốn dùng mắt xác nhận tung tích của cặp song sinh thì các nàng đã kéo giãn một khoảng cách rất xa.
"Chậc! Đừng hòng chạy thoát!"
Sekidousai định phát động pháp thuật tấn công cặp chị em song sinh đang quay lưng bỏ chạy. Nhưng Kaoru đang bay lượn giữa không trung, đầu dưới chân trên, vung cây gậy chỉ huy bạc về phía Sekidousai:
"Myoon!"
"Phá Tà Định Quang – Phát Lộ Xl! 'Myoon Đột Kích'!"
Myoon vừa tỏa ra ánh sáng chói lòa như vụ nổ, vừa từ dưới lao lên, dùng hết sức lực ra đòn húc đầu vào bụng Sekidousai.
"U oa! Ư ô!"
Sekidousai chỉ đành ôm bụng, thân hình loạng choạng giữa không trung. Bởi vì tuyệt kỹ của Myoon có sức phá hoại cực lớn đủ để phá hủy cả căn nhà, nên nếu không phòng bị mà bị tấn công, ngay cả Đại Ma Đạo Sư cũng không chịu nổi. Thêm vào đó, Myoon nhanh chóng kéo giãn khoảng cách——
"Hukuya! Tensou! Furano!"
Ba Khuyển Thần thay thế xuất hiện trên không, phối hợp với cây gậy chỉ huy của Kaoru, điều chỉnh nhịp thở đến mức hoàn hảo nhất quán, đồng thời tung ra những cú đá mãnh liệt bao trùm linh lực xuống dưới, trúng vào gáy Sekidousai.
"U oa a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!"
Sekidousai lao thẳng xuống mặt đất, đâm sầm vào nóc tòa nhà cao tầng, kèm theo tiếng nổ ầm ầm và khói bụi cuồn cuộn bay lên trời. Lúc này, Kaoru với tư thế rơi tự do bay xuống đất, ánh mắt giao nhau với Đại Yêu Hồ đang kinh ngạc quan sát tình hình, trên mặt hiện lên nụ cười thâm ý.
Đại Yêu Hồ lúc này mới phản ứng kịp.
"Nhân danh Đông Sơn Chân Quân! Hỡi đại khí, hãy tấu lên bản giao hưởng!"
Thế nhưng Kaoru đã triệu hồi gió tụ lại quanh chân, khéo léo xoay một vòng rồi hạ xuống nóc tòa nhà cao tầng. Các Khuyển Thần thiếu nữ cũng lần lượt tụ tập quanh hắn. Sekidousai mặt đầy bất mãn từ tòa nhà cao tầng bên cạnh chậm rãi đứng dậy, Đại Yêu Hồ cũng hạ thấp độ cao xuống phía trên đầu họ, miệng lẩm bẩm:
"Này này này, chuyện gì đang xảy ra thế này? Mạnh đến mức không nói nên lời..."
Kaoru từ tay cặp song sinh nhận lấy hình nhân gia chủ và Yougai, cẩn thận đặt vào túi vải mang theo bên mình, giao cho Nadeshiko bên cạnh cất giữ.
"Mặc dù ta không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng dù sao thì cũng nhờ ngươi cẩn thận cất giữ."
Nadeshiko khẽ gật đầu, lập tức rời đi, tiến vào trong tòa nhà. Sekidousai phát hiện hành động của Nadeshiko, tuy định đuổi theo, nhưng hiện có Đại Yêu Hồ canh giữ trên không, lại có Kaoru chặn đường, nhất thời không thể hành động khinh suất.
Kaoru ngẩng đầu, khẽ cười một tiếng:
"Tiếp theo đây đã đến lúc chúng ta nghiêm túc đánh một trận rồi. Nhưng ta nói trước nhé——"
Khẽ vung cây gậy chỉ huy bạc.
"——ban đêm ta có hơi vô tình đấy nhé?"
Đại Yêu Hồ và Sekidousai không khỏi nhìn nhau.
Sekidousai vẫn nheo đôi mắt mờ mịt:
"Kawahira Kaoru, ngươi làm sao thế? Ngươi rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Ngày xưa, ngươi từng bó tay chịu trói trước ta——"
"Sekidousai."
Kaoru ngắt lời Sekidousai.
"Khi đó, ta vẫn chưa thể coi là Chủ nhân Khuyển Thần. Dù có Nadeshiko đi cùng, về cơ bản vẫn là sức mạnh của một mình Kawahira Kaoru đối kháng với ngươi. Còn bây giờ, tất cả Khuyển Thần của ta đều đã tề tựu đông đủ, ta chính là Chủ nhân Khuyển Thần."
"À— ta nhớ ra rồi."
Đại Yêu Hồ đưa tay gãi đầu, hơi rụt rè nói:
"Nói vậy thì, hòa thượng Kawahira Keikai từng giao chiến với ta trước đây cũng giống hắn. Sekidousai, ta khuyên ngươi đừng nên coi thường bọn họ."
"Lời này là ý gì?"
"Ý là bọn chúng là Khuyển Thần."
"Dù cho chó săn có tài năng đến mấy, đơn độc cũng không thể thắng nổi sói lớn."
Kawahira Kaoru nói với giọng điệu vô cùng bình thản:
"Nhưng chỉ cần số lượng đủ nhiều, đồng đội đoàn kết, nhất định sẽ có ngày đánh bại gấu nâu khổng lồ."
"Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có một Chủ nhân Khuyển Thần xuất sắc."
Đại Yêu Hồ nhún vai với Sekidousai:
"Chỉ cần thỏa mãn điều kiện, thực lực của bọn chúng sẽ tăng lên gấp mấy lần."
"Ừm..."
Đại Yêu Hồ và Sekidousai nhìn nhau, ngay lập tức đạt được sự đồng thuận.
"Được thôi."
"Cứ diệt trừ lũ phiền phức này trước đã, rồi chúng ta sẽ thoải mái tận hưởng niềm vui chiến đấu!"
Hai người đồng thời giơ hai tay lên, bày ra tư thế ứng chiến. Hai Đại Yêu Quái và Đại Ma Đạo Sư vượt xa phạm vi nhận thức của loài người, kẻ thì tung ngọn lửa dữ dội trên đầu, người thì tụ tập tia sáng chói lòa trước mắt. Trong lòng người thường, hai kẻ này chắc chắn là cặp đôi đáng sợ nhất. Biểu cảm của Kaoru tuy có hơi cứng đờ vì căng thẳng, nhưng trong lòng vẫn vui mừng thốt lên một câu: "Các ngươi đã mắc bẫy rồi!"
Hai người này quả thực rất mạnh, thậm chí có thể xưng là vô địch thiên hạ. Khi đối đầu một chọi một, nếu không dùng đến các thủ đoạn như tập kích bất ngờ thì rất khó có cơ hội chiến thắng, cũng giống như một người dẫn theo vài con chó săn đối phó với mãnh thú.
Thế nhưng nếu là sư tử và hổ trở mặt thành thù, thì còn gì phải sợ nữa!
Kaoru dốc sức nhảy lùi về sau một bước.
Hắn vọt người nhảy vào không gian trống rỗng, các Khuyển Thần cũng đồng thời tản ra khắp bốn phía.
Đại Yêu Hồ và Sekidousai tuy mất mục tiêu, nhưng lập tức đưa ra phán đoán: Khuyển Thần rốt cuộc chỉ là thủ hạ của Kaoru, chỉ cần đánh bại Chủ nhân Khuyển Thần, trận chiến này sẽ lập tức kết thúc. Thế là hai người vừa lớn tiếng cười vừa nhanh chóng lao qua mái nhà, vọt người nhảy lên bầu trời đêm đầy sao.
Ba người mang ba tâm trạng khác nhau, bắt đầu cuộc không chiến kịch liệt trong tư thế không ngừng rơi xuống.
"Hự!"
Kaoru lơ lửng giữa không trung đá một cước vào tòa nhà, cố gắng lợi dụng lực đó để đổi hướng, còn Sekidousai và Đại Yêu Hồ thì xé gió lao thẳng tới.
"Ha ha ha ha, xét về con người mà nói, ngươi cũng khá lợi hại đấy chứ!"
"Muộn rồi. Hỡi huyết mạch Xích Đạo!"
Tuy nhiên, người nở nụ cười thâm ý lại chính là Kaoru, kẻ đang bị truy đuổi.
Kẻ địch đối đầu với Chủ nhân Khuyển Thần chắc chắn sẽ phạm phải cùng một sai lầm—— đó là họ đều có suy nghĩ "chỉ cần đánh bại Chủ nhân Khuyển Thần, thì cũng đồng nghĩa với việc đánh bại tất cả Khuyển Thần". Kẻ địch cho rằng Chủ nhân Khuyển Thần chỉ là tổng chỉ huy ẩn nấp phía sau, thế là tập trung hỏa lực tấn công Chủ nhân Khuyển Thần. Thực tế, đây là một sự hiểu lầm lớn.
Tại sao Chủ nhân Khuyển Thần phải chịu đựng tu luyện khắc nghiệt, rèn luyện thể phách cường tráng?
Tại sao họ phải mang theo thái độ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, không ngừng rèn giũa bản thân?
Tất cả những điều này đều là vì——
"Đông, các ngươi!"
Sekidousai và Đại Yêu Hồ đều kinh hãi, đợi đến khi hoàn hồn, mới phát hiện các thiếu nữ đã giăng ra Thiên La Địa Võng bao vây họ, cùng họ rơi xuống.
Khóe miệng đều mang nụ cười cực kỳ giống Kaoru.
"Tiến lên!"
Để lấy bản thân làm mồi nhử, cho Khuyển Thần phát động đòn tấn công then chốt quyết định!
"Chậc!"
"Khốn kiếp! Chơi trò khôn vặt này!"
Sekidousai và Đại Yêu Hồ ở giữa không trung lưng dựa vào lưng, canh giữ điểm yếu phía sau. Nhưng các thiếu nữ đã đi trước một bước, tấn công từ bốn phương tám hướng. Kaoru trong lúc rơi xuống, đưa tay tóm lấy mép cửa sổ, nhẹ nhàng nâng người lên, đứng trên tòa nhà vung cây gậy chỉ huy bạc.
Tựa như một nhạc trưởng đứng trên bục chỉ huy, đầy nhiệt huyết và sôi nổi, sáng rõ động lòng người.
Các Khuyển Thần phối hợp với động tác của Kaoru, bay lượn qua lại hoa cả mắt, động tác không chút ngừng nghỉ tựa như mây trôi nước chảy, lại như những đốm lửa bay tán loạn.
Tựa như một bản giao hưởng dưới trăng.
"U oa!"
"Đủ rồi! Thật phiền phức!"
Điều đáng kinh ngạc là các Khuyển Thần lại lợi dụng luồng khí phức tạp do Kaoru tạo ra bằng gậy chỉ huy, để tấn công hai kẻ địch mạnh mẽ. Bọn họ nương theo gió mạnh vung vuốt sắc, tung ra cú đá, vừa phát hiện cơ hội là tung ra đao ánh sáng, hoặc liên thủ né tránh đòn phản công của đối phương.
"Khốn kiếp!"
"Ngăn đường ta rồi! Tránh ra, Đại Yêu Hồ!"
Đại Yêu Hồ và Sekidousai không ngừng xoay người, định tung ra ngọn lửa dữ dội và tia sét đủ sức phá hủy mọi thứ. Nhưng vì sự hiện diện của đối phương lại gây cản trở cho nhau, dẫn đến việc họ không thể dùng hết sức lực. Nói chính xác hơn, là họ sợ sau khi tấn công sẽ lập tức bị đối phương phản công trả đũa, nên luôn không thể hạ quyết tâm. Hơn nữa, vị trí hiện tại của họ lại vừa vặn nằm giữa trung tâm các tòa nhà cao tầng san sát nhau, cảm giác như bị nhét vào trong giếng, không thể tự do di chuyển thân thể theo ý muốn.
Dù họ có lợi hại đến mấy, ở nơi chật hẹp thế này, cũng chỉ đành mặc cho các Khuyển Thần với động tác nhanh nhẹn trêu đùa.
Thế là họ thay đổi chiến thuật, quyết định mỗi lần chỉ nhắm vào một Khuyển Thần mà ra tay. Nếu thật sự là đối đầu đơn lẻ, dù số lượng Khuyển Thần có nhiều đến mấy, họ cũng chẳng coi ra gì.
Nhưng Kaoru không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này.
Hắn tính toán chuẩn xác khi sự chú ý của hai người hoàn toàn chuyển sang Khuyển Thần, liền một hơi thi triển pháp thuật tấn công mạnh nhất của mình. Đúng như một thợ săn sau khi nhắm chuẩn con mồi, liền ra tay bóp cò...
"Nhân danh Đông Sơn Chân Quân! Hỡi đại khí, hãy tấu lên cơn bão tai ương!"
Kaoru với động tác hoa mỹ giơ cao gậy chỉ huy, mái tóc cũng theo gió bay bay.
Trong tích tắc, từ khe hở giữa các tòa nhà cao tầng xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ. Với điều kiện về địa hình, thời cơ... đã hội tụ đủ, một cỗ máy gió xoáy cuồng nộ đủ sức nghiền nát cả bê tông cốt thép lập tức hiện hình.
"U oa a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!"
"U ô ô ô! Khốn, khốn khiếp, Kawahira Kaoru!"
Hai cao thủ đỉnh cao bị cuốn vào trong cơn lốc xoáy, lúc này cũng không kìm được mà kêu lên thảm thiết.
Nhưng đòn tấn công của Kaoru không chỉ dừng lại ở đó. Chỉ thấy hắn nhắm chặt hai mắt, dùng sức bắt chéo gậy chỉ huy và tay kia trước ngực, như thể muốn kết thúc tất cả.
Các Khuyển Thần đã vào vị trí nhận được ám hiệu này, mỗi người đều tạo dáng đứng vững, giơ cao ngón trỏ:
"Phá Tà Tẩu Quang – Phát Lộ X Toàn Bộ—l! 'Luyện Ngục!'"
Tiếp đó, chỉ ngón trỏ về phía trung tâm cơn bão, mang theo quyết tâm không để sót chút linh lực nào, dốc hết sức thi triển pháp thuật. Đạo pháp thuật này tạo thành một lò lửa rực cháy đủ sức biến vạn vật thành tro bụi. Một luồng lửa xanh biếc như ngọc bích hòa quyện với lốc xoáy, hoàn toàn giam giữ Đại Yêu Hồ và Sekidousai.
Lửa nhờ gió uy, gió tiếp sức lửa, đây là một màn vũ điệu điên cuồng ngoạn mục của gió và lửa.
"U oa a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!"
"Ư ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!!!"
Chỉ xét riêng về uy lực, đây tuyệt đối là pháp thuật tấn công mạnh nhất, dữ dội nhất, vượt xa tất cả các Khuyển Thần.
Chiêu thức này là phiên bản siêu cường hóa của "Luyện Ngục", có thể thiêu rụi mọi thứ. Mật độ năng lượng cao đến mức khiến người ta cảm thấy ngay cả cao thủ như Đại Yêu Hồ và Sekidousai, lần này cũng tuyệt đối không thể nào đứng dậy được. Đây là một cơn bão địa ngục cuồng bạo thổi quét, cháy không ngừng, thậm chí khiến người ta không thở nổi, chỉ có thể chờ bị nghiền nát thành từng mảnh.
"Ư ô ô ô ô!"
"Hự a a a!"
Thế nhưng sức mạnh của hai người này thật sự đã vượt xa phạm vi đo lường của lẽ thường tình nhân loại.
"Đại bùng nổ!"
"Rầm!"
Hai người cứng rắn vươn tay, khiến cơn lốc xoáy lửa đang xoay tròn cực nhanh dừng lại, tiếp đó điên cuồng vẫy tay, há miệng thổi mạnh, rất khó khăn mới dập tắt được phần lớn ngọn lửa dữ dội. Những tia lửa còn sót lại bay tán loạn khắp nơi, các thiếu nữ Khuyển Thần lần lượt kêu lên thảm thiết, chạy tán loạn trốn tránh.
"Chẳng lẽ không có tác dụng gì ư? Sao có thể!"
"Đừng hoảng loạn!"
Kaoru lớn tiếng hô vang:
"Tuyệt đối không thể để bọn chúng rút lui toàn thân!"
Đúng là họ không hề hấn gì. Đặc biệt Sekidousai thì cháy sém khắp người, đen thui như than, vai phập phồng lên xuống, hơi thở dồn dập.
Nhưng ngoài những vết thương thấy rõ bên ngoài, thì quả thật họ không có thêm tổn hại nghiêm trọng nào.
Kaoru không khỏi cảm thấy tối sầm mặt lại.
Nếu đòn tấn công này không thể giáng đòn chí mạng cho họ, thì anh ta cũng đành bó tay. Giờ đây, Kaoru có thể cam tâm tình nguyện thừa nhận hai kẻ này quả nhiên là quái vật.
Hơn nữa, Đại Yêu Hồ hầu như không chút thương tổn, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt vô cùng thú vị:
Mắt hắn sáng bừng, trên mặt hiện lên nụ cười ngây thơ của trẻ nhỏ, thành thật khen ngợi họ:
"Các ngươi thật phi thường! Những kẻ rõ ràng yếu ớt như vậy mà lại có thể dùng chiến thuật này để trở nên mạnh mẽ đến thế!"
Kaoru chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười khổ bất lực. Đại Yêu Hồ quay người nhìn Sekidousai:
"Ngươi không thấy chúng ta đối phó từng người một sẽ hiệu quả hơn sao? Bọn chúng hình như đã khéo léo lợi dụng điểm yếu khi chúng ta liên thủ, ngược lại còn giáng cho ta một đòn. Hơn nữa, đối mặt riêng lẻ với chúng cũng thú vị hơn chứ?"
"Cũng phải."
Sekidousai một cách tự nhiên như không có chuyện gì mà đặt tay lên vai Đại Yêu Hồ. Đối với Đại Yêu Hồ, đây vốn là khoảng cách chết người mà không ai có thể tiếp cận được. Thế nhưng sự hiện diện đầy thú vị của Kawahira Kaoru lại khiến Đại Yêu Hồ bất giác để lộ sơ hở này. Đại Yêu Hồ "hử?" một tiếng, nghiêng đầu.
Sekidousai lập tức lộ ra nụ cười gian ác:
"Trước khi đó, ngươi hãy biến thành lương thực của ta đi!"
Đại Yêu Hồ trừng to hai mắt, không kịp phản ứng, lòng bàn tay Sekidousai đã nắm chặt lấy Đại Yêu Hồ, miệng niệm chú:
Một luồng ánh sáng chói mắt bắn ra, Đại Yêu Hồ thậm chí còn không kịp phát ra tiếng động.
Sau một hồi im lặng, Sekidousai phá lên cười khoái trá:
"Hahahahahaha! Thật dễ như trở bàn tay! Đại Yêu Hồ! Hóa ra ngươi dễ đối phó đến vậy!"
Những người có mặt cũng không thốt nên lời.
Ngay cả Kaoru cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh — trên tay Sekidousai đang cầm một con búp bê trông cực giống Đại Yêu Hồ. Đó là một pho tượng sáp được khắc họa sống động đến từng chi tiết. Từ cơ thể Sekidousai trào ra một luồng sức mạnh khủng khiếp, choáng ngợp khiến người ta hoa mắt, còn những vết thương trên người, những chỗ quần áo rách nát thì lập tức lành lặn, toàn thân hắn tỏa ra ánh sáng vàng óng y hệt Đại Yêu Hồ.
"Ôi chao! Lợi hại! Thật quá lợi hại!"
Sekidousai, đang cực kỳ phấn khích, không kiềm được mà bắt đầu run rẩy.
Kaoru nuốt khan một tiếng, cổ họng khô khốc mãi mới cất lời được:
"Đ-đây là?"
"Đây chính là bí chiêu của ta, 'Bí chiêu có thể đánh bại bất kỳ kẻ thù nào'! Đây là ảo nghĩa cuối cùng, lập tức phong tỏa sức mạnh của kẻ địch để biến thành của ta. Đây là kỹ thuật được nghiên cứu phát triển từ công nghệ 'Tà Tinh' mà ngươi đã dạy ta đó! Kawahira Kaoru, ngươi cứ yên tâm! Cứ thế này ta sẽ dùng sức mạnh này, một mạch hóa giải lời nguyền của ngươi! Chờ đến khi ta đánh các ngươi bầm dập đã! Ôi chao! Ôi chao! Sức mạnh của Đại Yêu Hồ cứ thế tuôn vào cơ thể ta! Tuyệt vời! Cảm giác này thật là quá đã!"
Mặt Kaoru lộ vẻ "không ổn rồi".
Có lẽ do hấp thụ linh lực mạnh mẽ của Đại Yêu Hồ, Sekidousai đã rơi vào trạng thái hưng phấn có phần nguy hiểm.
"Quá ghê gớm! Quá tuyệt vời! Sức mạnh này!"
Cứ thế nói mãi, Sekidousai, trong cơn cảm xúc tột độ, không hiểu sao lại bắt đầu ưỡn eo.
"Quyết định rồi! Ta sẽ dùng hạ thân để hủy diệt thế giới này! Nhìn đi! Đây chính là dáng vẻ hùng dũng của khẩu pháo khổng lồ 14cm!"
Thần trí hắn ta càng lúc càng bất bình thường rồi!
Ngay lúc Kaoru chuẩn bị ra lệnh cho các thiếu nữ giữ khoảng cách, một tiếng gọi tên Kaoru từ mặt đất xa xăm vọng đến tai mọi người.
"Này—! Kaoru! Các cậu không sao chứ!"
"Xin lỗi, bọn tớ đến muộn rồi!"
Đó chính là giọng nói của Keita và Kana Shirou, những người mà mọi người đã chờ đợi bấy lâu. Kaoru không khỏi tươi cười rạng rỡ, quay về phía phát ra âm thanh, còn các thiếu nữ thì bắt đầu bàn tán xôn xao.
Bởi vì Kana Shirou lúc này chân trần, trên người chỉ quấn độc một tấm chăn, trông hệt như người của bộ lạc nguyên thủy nào đó, đang cõng trên lưng một em bé, chắc chắn là Keita, và ngồi trên xe máy.
Kaoru giật mình, há hốc miệng:
"C-các cậu ăn mặc kiểu gì thế này?"
Ngay khi anh định nhảy sang hội họp với họ, đột nhiên một trận động đất kinh hoàng ập đến, mặt đất nơi Keita và mọi người đang đứng cũng bắt đầu nhô lên. Chỉ thấy những tòa nhà cao tầng đổ sập theo tiếng động, cột điện gãy đổ liên tiếp, dây điện đứt lìa chôn sâu xuống lòng đất, liên tục bắn ra tia lửa điện.
"Oa! Ư oa oa!"
"Chuyện gì thế này?"
Kana Shirou vội vàng khởi động xe máy, nhanh chóng thoát khỏi nơi đang nhô lên.
"Keita! Anh Kana!"
Kaoru ra sức gọi họ, rồi lập tức nhìn sang Sekidousai. Anh cứ nghĩ đây là do Sekidousai gây ra, nhưng thực tế không phải vậy.
Anh thấy Sekidousai cũng đang nheo mắt, chăm chú quan sát sự thay đổi của mặt đất.
Các thiếu nữ vẫn kêu la không ngớt.
Trận động đất kinh hoàng không có dấu hiệu dừng lại, trên mặt đường nhựa xuất hiện một vết nứt hình răng cưa, cây cối ven đường cũng lần lượt bị mặt đất sụt lún nuốt chửng. Những tòa nhà cao tầng xung quanh không chịu nổi trận động đất mạnh đến thế, đổ rạp và sụp đổ như lũ kiến rơi vào bẫy của kiến sư tử.
Đây là quang cảnh hệt như tận thế.
Dường như có thứ gì đó đang nổi lên mặt đất…
"Daisakkai?"
Sekidousai đầy nghi hoặc lẩm bẩm. Trước mắt hắn, chỉ thấy một cỗ máy khổng lồ nổi lên mặt đất, nhưng vẻ ngoài đã biến đổi hoàn toàn.
Cỗ máy khổng lồ hình vuông ban đầu đã biến thành hình chóp tam giác gần giống kim tự tháp. Bên ngoài phủ một lớp giáp gai nhọn chằng chịt, những đường ống quấn quanh các bộ phận trọng yếu thay thế cho những bánh răng và cần điều khiển dễ tiếp cận trước kia, và dầu máy đen sì như máu cứ thế từ từ chảy ra khắp nơi.
Hơn nữa, Ma đạo nhân ngẫu Kusanjipe còn đang đứng trên cỗ máy khổng lồ kỳ dị đó.
"Chủ nhân! Con đã tự tay cải tạo nó, làm nó tiện lợi hơn nhiều rồi! Người xem này! Người xem này!"
Ma đạo nhân ngẫu lắc lư tay chân, đắc ý nhảy múa. Sekidousai cau mày nhảy đến bên nó:
"Ngươi... cải tạo nó ư?"
Kaoru cùng các Khuyển Thần của mình, Keita, Kana Shirou và những người khác đều nín thở, lặng lẽ quan sát họ từ một bên.
"Đúng vậy."
Không biết có phải do tâm lý mà ra không, Ma đạo nhân ngẫu vừa trả lời xong dường như lộ vẻ vô cùng đắc ý. Nó đưa tay đặt lên phần nhô ra trông như bảng điều khiển trên Daisakkai.
"Người xem này! Đây là bản hoàn chỉnh đấy. Sấm sét, đánh xuống đi!"
Cỗ máy lạch cạch vận hành, một tia sét chậm hơn một nhịp rồi xẹt qua một góc trời đêm quang đãng. Các thiếu nữ thi nhau hét lên.
"Hỡi ngọn lửa, hãy cháy đi!"
Cỗ máy vận hành vài giây, rồi lại một luồng lửa cam rực xoay quanh Daisakkai, khiến khu vực lân cận sáng bừng như ban ngày.
"Hãy cho mưa kẹo xuống đi!"
Chỉ vài giây sau khi dứt lời, vậy mà kẹo thật sự từ trên trời rơi xuống.
"Dừng hết lại cho ta!"
Lời vừa dứt, mưa kẹo và lửa đều ngừng đột ngột ngay sau đó. Không ngờ cỗ máy này lại có thể dễ dàng thay đổi hiện thực đến thế.
Cảnh tượng này chẳng khác gì một cơn ác mộng.
"Thế nào?"
Thấy Ma đạo nhân ngẫu nghiêng đầu hỏi ý kiến, Sekidousai đang há hốc mồm kinh ngạc cuối cùng cũng hoàn hồn lại:
"Nhưng, nhưng mà... Daisakkai đâu? Nó bị sao thế này?"
Sekidousai hiếm khi hoảng sợ đến vậy.
"Trái tim nó đâu rồi! Những ký ức đã cùng ta trải qua đâu rồi? Cái nhân cách vui vẻ, biết quan tâm đồng đội kia đâu rồi? Này, Kusanjipe, lập tức trả lời ta!"
"Chủ nhân, bởi vì những thứ đó hoàn toàn vô nghĩa, nên con đã xóa hết rồi."
"Cái gì!?"
"Chủ nhân, cỗ máy này căn bản không cần những thứ đó, nên trước đây nó không hoàn hảo. Con đã cố gắng để nó trở nên hoàn hảo rồi."
"Kusanjipe——————!"
"Chủ nhân, người giận rồi ư?"
Khóe miệng của Ma đạo nhân ngẫu nhếch lên.
"Vậy thì, Chủ nhân cũng biến thành nhân ngẫu đi!"
Ma đạo nhân ngẫu đưa tay đặt lên bảng điều khiển, buột miệng nói ra câu đó. Ngay giây sau, cơ thể Sekidousai bị một luồng ánh sáng chói mắt bao trùm, biến thành nhân ngẫu và rơi xuống đất.
Nhân ngẫu của Sekidousai và Đại Yêu Hồ cứ thế rơi xuống bên chân của Ma đạo nhân ngẫu Kusanjipe.
Kusanjipe một tay nhặt hai con nhân ngẫu lên, một tay lẩm bẩm không ngừng:
"Con rõ ràng còn lợi hại hơn Daisakkai mà, Chủ nhân đúng là đồ ngốc to xác."
Cuối cùng, các Khuyển Thần cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, chuẩn bị dốc toàn lực tấn công Kusanjipe và Daisakkai. Bởi vì sức mạnh của Đại Yêu Hồ và Sekidousai đều nằm trong hai con nhân ngẫu đó, nếu chúng rơi vào tay Kusanjipe, mọi chuyện chắc chắn sẽ càng trở nên khó giải quyết.
Keita và Kana Shirou tuy không rõ tình hình, nhưng từ đầu họ đã không có ý định khoanh tay đứng nhìn. Ngay khi họ chuẩn bị phát động tấn công, Kaoru đã dùng giọng đau đớn mà hét lớn:
"Mọi người! Không được! Mau dừng tay! Đừng tấn công gây ảnh hưởng đến cỗ máy đó!"
Lúc này mọi người mới phát hiện có hai cột băng gắn chặt bên dưới Daisakkai, và còn có thể mờ mờ thấy bóng người đang ngủ say trong cột băng. Ngay khi tất cả đều giật mình dừng bước vì tiếng gọi của Kaoru, Ma đạo nhân ngẫu Kusanjipe đã dễ dàng có được sức mạnh mạnh mẽ nhất, hung ác nhất.
"Ưm, ta ăn đây!"
Chỉ thấy Kusanjipe há to miệng, ném hai con nhân ngẫu trên tay vào miệng, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc từ xung quanh, tự mình nhai nuốt. Mỗi lần nhai, trên người Kusanjipe lại bắn ra luồng sáng đỏ hình xoắn ốc, cuối cùng thì nuốt chửng hai con nhân ngẫu vào bụng.
"Ưm——ưm ưm, cảm ơn đã chiêu đãi."
Kusanjipe, sau khi hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của Đại Yêu Hồ và Sekidousai, lại lộ ra thái độ tò mò như một đứa trẻ, tương phản hoàn toàn với sức mạnh kinh hồn động địa, có thể hủy diệt trời đất mà nó đang sở hữu. Nó đảo mắt nhìn quanh.
"Giờ con thấy thoải mái lắm, tại sao vậy ạ?"
Đôi mắt nó lóe lên ánh sáng đỏ đáng sợ, quả cầu pha lê ở bụng hiện lên chữ "Bá" chói lọi.
Cùng lúc đó, một con mèo đang ba chân bốn cẳng chạy loạn trong tòa nhà sắp đổ.
"Ôi trời, vì đột nhiên có điềm báo chẳng lành, nên ta chạy đến xem, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta…"
Con mèo mắt rưng rưng nước mắt nhảy qua những khối đá đổ nát, dùng hai chân nhẹ nhàng nhảy qua những vết nứt trên mặt đất. Tiếng động chẳng lành "ầm ầm" vang vọng vào tai, mặt đất lại bắt đầu rung lắc dữ dội.
"Cô Youko! Cô cũng sắp sửa tỉnh dậy rồi đó!"
Hắn ôm chặt quả cầu vàng óng mà mình vô tình tìm thấy vào lòng, nhưng Youko bên trong quả cầu vẫn ngủ rất say.
"Ưm— Keita, bánh ngô Mexico và bạch tuộc ngâm giấm (Chú thích: hai từ này có phát âm gần giống nhau) khác nhau ở chỗ nào?"
"Ài; trời ơi là trời!"
Ruukichi chỉ có thể ra sức chạy.
Sau này chắc chắn, nhất định sẽ cần đến sức mạnh của cô ấy, nên trước khi thời khắc then chốt đến, hắn quyết định dốc toàn lực bảo vệ Youko.
Ma đạo nhân ngẫu Kusanjipe với những động tác đậm chất người, nheo mắt lần lượt nhìn các Khuyển Thần đang lơ lửng trên không, Kaoru đứng bên tường nhà cao tầng, cùng Kana Shirou và Keita đang ngồi trên xe máy.
Không ai dám khinh suất hành động.
Kusanjipe toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ, bước đi nhẹ nhàng về phía trước, theo từng bước chân những gợn sóng cũng lan ra bề mặt Daisakkai.
"Đại Xà Viêm!"
Kusanjipe đột nhiên vươn tay phải về phía Keita và mọi người.
"Ư ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô!!!"
"Oa a a a a a a a a a a a a!!!"
Một luồng sáng trắng chói lòa mắt lấy chiếc thùng thư bên cạnh họ làm trung tâm mà bắn ra, hất tung những chiếc ô tô bỏ hoang bên đường lên không trung. Kana Shirou, cố gắng tránh né đòn tấn công chớp nhoáng, bị dư chấn hất ngã xuống đất, lăn lộn không ngừng trên mặt đất với tư thế kỳ quái, chiếc xe máy đã biến thành đống sắt vụn cũng đè lên người anh ta.
"Đau quá, đau quá, đau quá! Ư a a a a a a a a!!!"
Ngay cả Keita trên lưng cũng bị vạ lây. Kana Shirou và Keita va vào mặt đường nhựa nhô lên, phát ra tiếng động rồi đổ gục bên vệ đường, bất động.
Kusanjipe lại vươn tay còn lại về phía không trung nơi các Khuyển Thần thiếu nữ đang tụ tập mà bắn ra một sóng xung kích đỏ khổng lồ, không trung lập tức vang lên tiếng kêu sợ hãi. May mắn thay, ánh mắt Kusanjipe đã nhìn sang bên cạnh, khiến đòn tấn công này lệch quỹ đạo, đánh trúng một tòa nhà cao tầng ở xa. Những tiếng nổ lớn và tiếng "ầm ầm" liên tiếp ập đến, các thiếu nữ vừa thét lên đau đớn, vừa ra sức né tránh những mảnh kính vỡ và tia lửa điện lẻ tẻ từ trên trời rơi xuống.
"Mọi người!"
Kaoru lập tức dùng giọng lo lắng mà gọi mọi người, nhưng Kusanjipe chỉ cứ xoay cổ liên tục:
"Lạ thật, sao con không cười được nhỉ?"
Tiếp đó, Ma đạo nhân ngẫu Kusanjipe vậy mà còn nhún vai với Kaoru đang cắn chặt răng:
"Làm sao bây giờ? Nếu vừa rồi con thật sự giết chết họ, liệu con có thể cười được không? Người nghĩ sao?"
Kaoru không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy — con nhân ngẫu này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tuy trước đây đã gặp vài lần, nhưng nó tuyệt đối không phải là một nhân ngẫu tà ác đến thế, Kaoru thậm chí còn tin rằng nó hết lòng phụng sự chủ nhân Sekidousai.
Kaoru liếc nhìn con hẻm nhỏ giữa các tòa nhà, hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng thường thấy.
Sự thật hãy đợi sau khi mọi chuyện kết thúc rồi truy xét, bây giờ phải cố gắng hết sức hóa giải nguy hiểm trước mắt.
"Kusanjipe! Ngươi lại đây một lát!"
Anh vẫy tay gọi nhân ngẫu, nhưng Kusanjipe lại lộ ra ánh mắt mơ màng quen thuộc của Sekidousai, lạnh lùng nhìn Kaoru:
"...Ngươi đang ra lệnh cho ta à?"
"Đương nhiên là không."
Kaoru vẫn giữ nụ cười thân thiện, đưa tay ngăn lại Tou và Myoun đang khe khẽ gọi "Kaoru đại nhân..." rồi định chạy đến bên cạnh anh:
"Đây là thỉnh cầu. Phải! Ta đang thỉnh cầu. Ngươi vừa nói muốn cười phải không? Ta nói không chừng có cách giúp được đấy."
"Được thôi."
Kusanjipe ngây thơ hệt như Đại Yêu Hồ, lơ lửng bay lên không trung một cách chậm rãi, dừng lại ở độ cao ngang tầm mắt Kaoru:
"Ưm, đương nhiên con sẽ giúp người, nhưng con tò mò không biết tại sao người lại muốn cười?"
Kusanjipe không chút do dự duỗi đôi tay vừa thi triển phép thuật mạnh mẽ ra về phía Kaoru. Nếu nó thi triển đồng thời "Đại Xà Viêm" và "Xích Đạo Chi Huyết" ở khoảng cách này, Kaoru chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này. "Kaoru đại nhân!" Các thiếu nữ không khỏi kinh hoàng thét lên.
Tuy nhiên Kaoru vẫn ngăn cản hành động của họ. Chỉ thấy anh mồ hôi lạnh toát ra, lên tiếng nói:
"Để giúp ngươi cười, ta trước tiên phải biết nguyên nhân đã. Ừm, nếu tiện thì ngươi có thể kể cho ta nghe được không, ngài Kusanjipe?"
"Ngài Kusanjipe?"
Kusanjipe cứ xoay đầu liên tục.
"Ngài Kusanjipe, ngài Kusanjipe, ngài Kusanjipe."
Nó lặp đi lặp lại mấy lần, vừa nhún nhảy vừa lắc lư người.
"Ngài Kusanjipe rất hay. Vậy thì con sẽ nói cho người biết, con muốn trở thành con người."
"Ồ—"
"Con muốn khóc cười như con người, cũng muốn trải nghiệm niềm vui là gì."
"Ừm ừm."
"Tuy chủ nhân ngốc nghếch của con đã dạy con, nhưng chừng đó vẫn không đủ chút nào. Con đã xem rất nhiều băng ghi hình, nhưng vẫn không đủ. Ngay lúc đó, thứ gì đó bên trong Daisakkai đã cất tiếng gọi con."
Kaoru cau mày, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
"Daisakkai... bên trong ư?"
Trên mặt anh dần dần hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng Kusanjipe vẫn thao thao bất tuyệt:
"Người bên trong Daisakkai cứ cười mãi, nhưng con không biết làm sao để có thể cười vui vẻ đến vậy. Hơn nữa con cũng không biết tại sao người đó lại cười vui đến thế. Ừm—không chừng..."
Kusanjipe một lần nữa nghiêng đầu:
"Sau khi giết người, con có biết cười không? Chỉ cần để người biến mất khỏi thế gian này, con có biết cười không? Con nghĩ nên làm như vậy... Người, biến mất... vận mệnh..."
Trên bụng Kusanjipe hiện lên chữ "Ức", Kaoru không kiềm được mà lảo đảo lùi lại mấy bước, lưng dán chặt vào tòa nhà cao tầng. Daisakkai trước đó quả thật đang xử lý việc phá giải lời nguyền Băng quan, nếu nó thử mọi cách từ mọi góc độ để phá giải lời nguyền của thứ đó, chắc chắn cũng sẽ tiếp xúc với suy nghĩ và ký ức của thứ đó.
Giả sử ý thức sót lại của thứ đó, như một loại virus, đã xâm nhập vào Daisakkai, và vẫn luôn tồn tại ở đó…
"Con rất muốn cười."
Anh như thể nhìn thấy đằng sau Kusanjipe, là dáng vẻ của "Tà Tinh" mang vẻ giễu cợt, cười phá lên.
"Chẳng lẽ đã đến nước này, ngươi vẫn không chịu bỏ qua sao!"
"A a a a a a a a a a a a a!!!"
Ngay khi Kaoru phát ra tiếng kêu gần như bi ai, Kusanjipe đang cúi nhìn Daisakkai cũng đồng thời hét toáng lên. Kaoru phản ứng lập tức, vung chiếc gậy chỉ huy bạc trên tay, bất ngờ phát động tấn công:
"Phụng mệnh Đông Sơn Chân Quân! Hỡi đại khí, hãy tấu lên bản giao hưởng!"
Một cơn gió mạnh đột ngột ập tới Kusanjipe, thổi bay nó khỏi bên Kaoru, rồi đâm sầm vào tòa nhà cao tầng đối diện.
Kaoru vội vàng hét lớn:
"Nadeshiko! Nhanh lên! Nó nhìn thấy ngươi rồi!"
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Daisakkai. Hóa ra trong lúc vô tình, Nadeshiko đã lén lút tiếp cận sát chân Daisakkai từ lúc nào không hay.
Sau khi trận chiến bắt đầu, cô chưa từng tham gia chiến đấu, vẫn luôn ẩn mình, nhưng giờ đây lại nắm giữ cơ hội then chốt đủ để xoay chuyển cục diện.
「Mau lên! Nhanh chóng cầu ước với cỗ máy kia để con rối mất đi sức mạnh! Dù chỉ là buộc Đại Yêu Hồ và Xích Đạo Trai phải hiện hình cũng được!」
Kaoru hết sức hét lớn về phía Nadeshiko, rồi lại hướng về Khusan Chipe đang bật người dậy:
「Theo danh của Đông Sơn Chân Quân! Hỡi đại khí, hãy tấu lên bản giao hưởng!」
Một luồng gió mạnh khác được tạo ra nhằm cản trở phản đòn, khiến thân thể con rối ma đạo lập tức lún sâu vào tường của tòa nhà cao tầng. Các Khuyển Thần khác cũng vội vàng dốc toàn lực kiềm chế nó:
「Chết đi! Chết đi!『Hồng』!『Hồng』! Tên đáng ghét, cấm không được đứng dậy!」
「Nhanh lên! Nhanh lên!」
Nghe thấy tiếng la hét của các cô gái, Nadeshiko cũng vội vàng trèo lên bề mặt cỗ máy, vừa lăn vừa bò tiến gần bảng điều khiển.
「Đừng hòngggggggggggggggggggggggggg!」
Thế nhưng, chỉ riêng các cô gái thì hoàn toàn không thể áp chế được Khusan Chipe, kẻ sở hữu sức mạnh cường đại. Nó hất văng mọi đòn tấn công——
「Á!」
Trong một chốc, nó đã đẩy lùi tất cả các Khuyển Thần thiếu nữ đang tập trung tấn công, đồng thời né tránh tất thảy những đòn gió mạnh đầy cuống quýt của Kaoru, rồi lao thẳng về phía Nadeshiko.
Nó biến đôi tay thành máy khoan, mục đích duy nhất là xuyên thủng cơ thể Nadeshiko!
Tuy nhiên, Nadeshiko đang thở dốc vẫn đến được bảng điều khiển trước một bước. Cô đặt tay lên đó, dù chỉ còn rất ít thời gian để ước nguyện, nhưng như thế đã đủ lắm rồi.
Đủ để ước nguyện.
Thế nhưng tâm trí Nadeshiko lại bất chợt sao lãng. Bởi vì cô biết rất rõ, cỗ máy này có khả năng thực hiện bất cứ ước nguyện nào.
Có lẽ đó là một thứ tà ác ẩn chứa trong (Daisakkai), cố tình khiến cô nhìn thấy ảo ảnh. Chỉ trong một khắc đó, Nadeshiko đã mơ một giấc mơ đẹp rằng Kaoru hết lòng yêu thương mình.
Dù có các cô gái khác cũng không sao, cô sẽ không nói ra những lời ích kỷ rằng Kaoru chỉ thuộc về riêng mình cô. Thế nhưng, anh ấy sẽ công khai tuyên bố cô là Khuyển Thần được anh ấy yêu quý nhất, và bản thân cô cũng có quyền được chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh ấy. Chỉ là một giấc mơ nhỏ bé như vậy thôi, dù cuộc sống có nghèo khó cũng không sao, cô không cần một cuộc sống xa hoa gì cả.
Chỉ cần anh ấy dành thêm chút thời gian nhìn mình, sẵn lòng nắm tay cô ở bên ngoài, mỉm cười với cô… Chỉ là một giấc mơ bé nhỏ như vậy thôi, một giấc mơ ngọt ngào ngắn ngủi, đồng thời cũng là một giấc mơ vĩnh viễn không thể cứu vãn.
Phụt.
Một âm thanh khiến Nadeshiko chợt bừng tỉnh.
Cô tận mắt chứng kiến hiện thực tàn khốc hoàn toàn trái ngược với giấc mơ vừa nãy. Máu tươi phun ra như suối, lượng máu nhiều đến mức đáng sợ, tuôn trào từ vai của người cô yêu.
Máy khoan dù đã xuyên thủng vai anh ấy, vẫn không ngừng quay. Kaoru, người hứng chịu đòn này, thổ huyết rất nhiều.
「Không…」
Nadeshiko với gương mặt cứng đờ đưa tay bụm miệng, từ từ lắc đầu. Cô không thể tin được hiện thực trước mắt, hận không thể nhanh chóng quên đi tất cả những gì khó chấp nhận này!
「A, a…」
Trên mặt Kaoru hiện lên nụ cười cố nén đau đớn, cứ như để Nadeshiko yên lòng, nói với cô rằng 「Vết thương nhỏ này chẳng thấm vào đâu」 vậy, dịu dàng đưa bàn tay run rẩy về phía Nadeshiko. Khi Kaoru nhận ra mình không thể ngăn cản con rối ma đạo, anh ấy đã làm điều duy nhất mình có thể làm.
Đó chính là…
Dùng thân mình làm lá chắn, để đỡ đòn này cho Nadeshiko yêu quý của mình.
「Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!!!!」
Nadeshiko hét lên thảm thiết.
「Hừ, vướng víu.」
Máy khoan của Khusan Chipe biến lại thành bàn tay, rút ra khỏi người Kaoru. Kaoru toàn thân đẫm máu đổ gục xuống như một vật vô tri.
「Kaoru đại nhân! Kaoru đại nhân! Kaoru đại nhân!」
Nadeshiko bất chấp tất cả, tựa vào bên cạnh Kaoru. Trên không trung vọng xuống tiếng gào thét bi thương và giận dữ của các cô gái. Mặc dù các cô gái vẫn tiếp tục phát động những đòn tấn công dữ dội vào Khusan Chipe, nhưng Khusan Chipe chỉ nheo mắt, dùng tay phải liên tục bắn ra những làn sóng xung kích màu đỏ để đối phó với họ.
Tiếng nổ ầm ầm, những luồng sáng đỏ rực, các cô gái bị ảnh hưởng bởi vụ nổ. Thế nhưng Nadeshiko chẳng màng đến tình hình chiến đấu của đồng đội, cô nắm chặt tay Kaoru. Kaoru khẽ mở đôi mắt, dùng đôi môi đầy máu khẽ nói:
「Nadeshiko… không sao đâu, vết thương của anh không đáng ngại, nên…」
Khusan Chipe nhìn Kaoru đang nở nụ cười yếu ớt, và Nadeshiko đang khóc không ngừng bên cạnh, nghiêng đầu nói:
「Ưm~ vẫn có gì đó không đúng lắm, ta vẫn không cười nổi. Hình như không phải là giết hắn… như vậy vẫn chưa đủ. À phải rồi! Cứ cho hắn biến mất đi!」
Thế là nó đặt tay lên bảng điều khiển, nói ra ước nguyện này:
「Hãy khiến người đàn ông này từ thế gian biến mất!」
Cỗ máy lại cót két cót két rồi bắt đầu vận hành, Nadeshiko cuối cùng cũng quay đầu nhìn Khusan Chipe. Lần này thì thực sự nguy hiểm rồi!
Lúc này, người duy nhất có phản ứng, là Điều tra viên Linh dị Đặc mệnh Kana Shirou, người đang đứng ngoài cuộc chiến.
Mặc dù toàn thân anh ấy đầy vết thương, trán cũng không ngừng chảy máu, nhưng để cứu đồng minh thoát khỏi nguy hiểm chết người, anh ấy vẫn cố gắng dùng đôi chân run rẩy không ngừng đứng dậy.
Trên tay không có kiếm, mà cũng không còn sức lực để chạy tới, anh ấy đã không còn thời gian để nghĩ xem còn cách nào khác hay không.
「Xin lỗi nhé, Kawahira Keita! Có gì thì đợi chúng ta sống sót rồi nói sau! Lên điiiii! 1111!!!」
Anh ấy dồn tất cả linh lực vào người Keita đang hôn mê, dùng hết sức ném Keita ra ngoài. Điều tồi tệ nhất là Keita tỉnh lại giữa lúc bị Kana Shirou ném đi.
「Oàaaaaaa! 1111!!!」
Tiếng la này làm tăng tốc độ và uy lực của anh ấy, thế là Keita, ngay trước khi (Daisakkai) chính thức khởi động một giây, cả người đột ngột đâm sầm vào đáy bảng điều khiển.
Thế giới thực vặn vẹo và rung chuyển.
「Aaaaaa!!!」
Khusan Chipe lên tiếng kháng nghị, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản (Daisakkai) phát động sức mạnh.
「Kaoru, Kaoru đại nhânnnnnnnnnnnnnnn!!!」
Chỉ thấy Kaoru toàn thân đẫm máu, thân ảnh mờ ảo bắt đầu chao đảo.
「Nadeshiko, xin lỗi em. Anh đối với em…」
Trên mặt anh ấy hiện lên biểu cảm thanh thản vừa khóc vừa cười, nhưng trước khi kịp nói ra câu quan trọng nhất thì đã biến mất không còn dấu vết. Nadeshiko cũng vào lúc này toàn thân sụm xuống, đôi mắt mở trừng trừng vô định không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trên thế gian nữa.
Các cô gái phát ra tiếng khóc than bi thương tột cùng.
Kana Shirou cảm thấy tuyệt vọng, nhắm chặt mắt lại.
「Ưm~ rốt cuộc vẫn khởi động một cách khó hiểu… Thôi, kệ vậy.」
Thế là Khusan Chipe bắt đầu thử luyện giọng.
「A ha ha ha. A ha ha ha ha. Ưm, quả nhiên vẫn không làm được, không cười nổi.」
Nó làm động tác rũ vai một cách khoa trương, rồi một cước đá Nadeshiko đang bất động như một cái xác từ trên (Daisakkai) xuống, lại túm lấy Keita đang một lần nữa chìm vào hôn mê, tùy tiện vứt sang một bên như vứt rác.
Chỉ thấy thân thể anh ấy nảy lên một cái trên mặt đất, ngay sau đó lăn vào vết nứt nhựa đường do (Daisakkai) tạo ra, rơi thẳng xuống vực sâu không đáy. Tại đó không một ai ra tay cứu giúp họ. Các Khuyển Thần thiếu nữ dù mấy lần muốn xông tới, nhưng thân thể họ đều vì sợ hãi mà co rúm lại, không thể hành động theo ý muốn.
Các cô gái khóc nức nở, nỗi hối hận khó tả này khiến họ không khỏi nghiến răng ken két.
「Hai cái này cũng chẳng cần nữa!」
Khusan Chipe đặt tay lên bảng điều khiển, hai cỗ băng quan mà Kawahira Kaoru đã liều mạng bảo vệ lập tức vọt thẳng ra khỏi (Daisakkai). Chỉ thấy hai cỗ băng quan phong ấn thi thể thiếu nữ và nam giới lần lượt trượt đi một đoạn, cuối cùng giống như Keita, bay vào vết nứt trên mặt đất, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Sau khi chứng kiến hai cỗ băng quan biến mất, Khusan Chipe quay người đối mặt với mọi người, với giọng điệu vui vẻ hỏi:
「Được rồi, mấy tên còn lại các ngươi, có làm ta cười nổi không đây?」
Điều tra viên Linh dị Đặc mệnh toàn thân tàn tạ, cùng các Khuyển Thần đầy thương tích, những kẻ đã mất đi chủ nhân yêu quý nhất.
Trong lòng họ tức thì tràn ngập cảm giác 「tuyệt vọng」.
Ngay tại một nơi nào đó, một thứ gì đó phá lên cười lớn.
**Hồi 6:「Kawahira Keita」**
Lần đầu gặp mặt, chàng thiếu niên cứ ngỡ cậu ta chỉ là một đứa trẻ kỳ lạ.
Cậu ta lén uống rượu của người lớn trong bữa tiệc chào mừng chàng thiếu niên trở về, miệng ngậm thuốc lá, lại còn ăn no nê những món ngon vật lạ.
Đó là một đứa trẻ trạc tuổi mình.
Lúc đầu, chàng thiếu niên hoàn toàn không chú ý đến cậu ta – một kẻ vui vẻ cười đùa, phóng khoáng vô tư. Chàng thiếu niên không cho rằng cậu ta là một sự tồn tại đáng để coi trọng.
Thế nhưng nhận thức của chàng thiếu niên về cậu ta dần dần thay đổi.
Mặc dù không thể miêu tả rõ ràng, nhưng Kawahira Keita ở một khía cạnh nào đó quả thật khác người thường.
Cậu ta có một khả năng cảm hóa khó hiểu.
Cậu ta vô lo vô nghĩ một cách lạ lùng, hành sự không theo lẽ thường, nhưng vẫn mang lại cảm giác tin tưởng rằng cậu ta sẽ hành động vào những lúc quan trọng.
Chàng thiếu niên, người đến thăm nhà Kawahira với thân phận là người nước ngoài, không biết từ lúc nào đã xem cậu ta là tấm gương của mình. Chàng thiếu niên đã cố gắng học hỏi từ cậu ta những điều cần coi trọng khi là một Chủ nhân Khuyển Thần.
Chàng thiếu niên cố gắng hết sức hấp thu cách cậu ta giữ nụ cười, đối mặt với chiến đấu, và cách đối nhân xử thế.
Thế nhưng hiện thực thật sự khó tin.
Điều kỳ lạ nhất, chính là chàng thiếu niên càng học hỏi phong cách hành sự của Keita, thì đánh giá của những người lớn xung quanh dành cho họ càng trở nên phân hóa hai cực.
Một bên bị nói là Chủ nhân Khuyển Thần bất tài.
Còn bên kia lại là người kế nhiệm gia chủ có tư chất xuất sắc nhất.
Đối mặt với chuyện này, chàng thiếu niên mặc dù cảm thấy ngại ngùng với Keita, nhưng Keita dường như chưa bao giờ để tâm đến chuyện này.
Chẳng biết từ bao giờ, việc gặp gỡ cậu ta ở bước ngoặt cuộc đời đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng chàng thiếu niên.
Trò chuyện hay chơi đùa cùng cậu ta đều khiến chàng thiếu niên cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bản thân có thể sống thật với mình trên thế gian này.
Chính là vì có cậu ta, cũng nhờ có cậu ta, bản thân mới có thể dốc toàn lực hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ phải làm.
Cảm xúc như vậy tự nhiên trỗi dậy.
Kawahira Keita.
Chàng thiếu niên sẽ giao phó tất cả mọi thứ sắp tới cho cậu ta.