Inukami!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

36 212

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

279 192

MM!

(Hoàn thành)

MM!

Akinari Matsuno

Do một sự cố nào đó, Taro Sato đã đánh thức một tình trạng thể chất khiến anh cảm thấy rất thích khi các cô gái làm điều này hay điều kia. Với tốc độ này, anh sẽ không bao giờ có thể có một mối quan h

51 58

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

393 1844

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

47 90

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

634 2340

Quyển 11 - Chương 1: Thụy Sĩ: Vẻ đẹp thanh bình và sức mạnh tiềm ẩn.

Thụy Sĩ, quốc gia phát triển mạnh du lịch, đồng thời cũng có nhiều ngân hàng tư nhân cực kỳ đáng tin cậy nhờ sự bảo hộ của chính sách quốc gia. Trong một căn phòng khách sạn không xa hồ Léman, thấp thoáng bóng dáng nhàn nhã của hai cô gái trẻ.

“Hừm, trà đen này ngon thật đấy.”

Buông tách trà Ginori (thương hiệu gốm sứ Ý thành lập năm 1735) ra khỏi môi, Động khẽ khàng nói ra cảm nghĩ đó cùng một tiếng thở dài.

Lận Thảo vừa đọc thực đơn vừa cười đáp:

“Đây là một loại trà đen tên Knyam, tên gọi thật thú vị.”

Cô ấy đọc chú thích bằng tiếng Pháp một cách tự nhiên như thể điều đó là hiển nhiên. Trong suốt chuyến đi này, Lận Thảo đã học được đến mười bốn thứ tiếng của các quốc gia khác nhau. Động cũng nhờ chuyến đi chủ yếu ở châu Âu này mà đã khá thành thạo hai ngôn ngữ thông dụng nhất là tiếng Anh và tiếng Pháp.

Chỉ cần nghe phát âm thôi, cô ấy phát âm chuẩn đến nỗi ngay cả người bản xứ cũng phải ngạc nhiên. Thực tế, chính Động là người đã gọi điện thoại yêu cầu quầy lễ tân khách sạn cung cấp dịch vụ phòng.

Tải về (264.05KB)

2009-1-2020:27

Thành thật mà nói, vùng đất mang tên châu Âu này thật sự rất hợp với cô ấy.

Để tìm kiếm Kaoru đang mất tích, cô ấy đã không từ bỏ bất cứ giá nào. Vừa đưa ra chỉ thị chính xác cho những người đồng hành đang rải rác khắp thế giới, bản thân cô ấy còn cùng Lận Thảo đi khắp châu Âu tìm gặp các thầy bói nổi tiếng, hy vọng từ đó tìm được dù chỉ một chút manh mối liên quan.

Việc tìm thấy di tích cổ thành nơi Kaoru và Tà Tinh từng sống cùng nhau dưới đáy một hồ nước cũng là công lao to lớn mà Động đã lập được.

Thế nhưng, dù bận rộn với lịch trình tìm kiếm đến vậy, cô ấy vẫn mở to mắt, tận hưởng hết mình cảnh quan đường phố lát đá cổ kính trải dài không ngừng, những nhà thờ trang nghiêm với đỉnh tháp cao vút chạm tới trời xanh và những ô cửa kính màu tuyệt đẹp bên trong, cũng như những đoàn ca sĩ thánh ca trong trang phục áo choàng trắng tinh khôi đi trên phố.

Động rất yêu thích phong cách thượng lưu lâu đời, sang trọng và thanh nhã như thế này. Cô ấy không khỏi nghĩ rằng linh hồn của Kaoru có thể đang ở đây, và nếu sau khi Kaoru trở lại nhân thế mà nói “Hay là chúng ta chuyển đến đây sống luôn đi nhỉ?”, Động chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết.

Giờ đây, cô ấy cũng hoàn toàn thả lỏng tâm trạng, tận hưởng trọn vẹn dịch vụ trà chiều của khách sạn.

Dù khách sạn này hơi cổ kính, nhưng cô ấy rất thích những món đồ nội thất trông vô cùng lộng lẫy, cũng rất hài lòng với sự phục vụ cung kính của những người phục vụ mặc lễ phục.

Tâm trạng của Động lúc này đã tự xem mình như một quý tộc châu Âu.

Cô ấy cho phép bản thân hôm nay được thả lỏng một chút, tận hưởng một phen thật trọn vẹn.

Dù sao thì, hôm nay là ngày quan trọng mà những người đồng hành rải rác khắp thế giới sẽ tề tựu.

Lận Thảo, người ngồi cùng bàn, đang lịch sự uống trà táo thông thường. Cô ấy, người xếp thứ ba trong số các đồng đội, cũng vì hành động cùng Động mà một lần nữa làm sâu sắc thêm tình cảm với Động.

Vì cảm thấy ngại ngùng, nên cô ấy không thường xuyên mở lời nhắc đến chuyện này.

Trong khoảng thời gian này, Động thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức. Cô ấy không ngần ngại làm bẩn bộ trang phục yêu thích nhất của mình, tích cực đến thăm những nhà ngoại cảm và thầy bói nổi tiếng sống ở nơi hoang vu hẻo lánh, và dốc hết sức để moi được từ họ những thông tin hữu ích cho việc tìm kiếm tung tích Kaoru hiện tại.

Lận Thảo nhiều lần tận mắt chứng kiến Động dừng bước trước cửa các nhà hát opera sang trọng, nhìn chăm chú những công trình kiến trúc đá ấy với ánh mắt ngưỡng mộ. Cô ấy cũng vài lần chủ động đề nghị: “Hay là chúng ta vào xem opera một chút để đổi gió nhỉ?”, thế nhưng Động kiên quyết không đồng ý.

Có vẻ như cô ấy đã âm thầm tự hứa một điều ước rằng: “sẽ không chạm vào những thứ mình yêu thích cho đến khi Kaoru trở lại nhân thế”.

Có lẽ đây cũng là cách cô ấy tự trừng phạt bản thân, người rõ ràng là thủ lĩnh Khuyển Thần, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra nỗi khổ tâm của chủ nhân mình.

Động không chỉ kiên quyết dừng lại việc đi dạo mua sắm yêu thích của mình, mà còn không mua thêm bất kỳ bộ quần áo mới nào.

Chỉ một lòng một dạ chuyên tâm tìm kiếm tung tích của Kaoru.

Nhìn dáng vẻ toàn tâm toàn ý của Động, Lận Thảo cũng âm thầm tự hứa một điều ước trong lòng.

Sau khi tìm thấy Kaoru một cách thuận lợi, nhất định phải cùng Động và Kaoru, ba người họ, cùng nhau thưởng thức một vở opera kinh điển và cao quý nhất. Nhất định phải bày ra những trang sức lộng lẫy, trang phục và tất cả mọi thứ xa hoa nhất, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Động, để tạo nên một ngày xa hoa, cao quý nhất.

Bản thân cô ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó sẽ khoác lên mình một bộ lễ phục có tà váy bồng bềnh, đúng với gu của Động.

“Tin rằng đến lúc đó Kaoru cũng sẽ vui vẻ khoác lên mình bộ lễ phục đuôi tôm trắng như tuyết, cài thêm một đóa hồng tươi thắm, cùng chúng ta trải qua ngày đó thôi.”

Lận Thảo lại nở nụ cười.

Dạo gần đây cô ấy thường xuyên hành động riêng rẽ với Động.

Nhiệm vụ chính của Lận Thảo là lặn sâu vào đại dương Internet rộng lớn, thu thập đủ loại thông tin chi tiết trên mạng máy tính, phân tích và gửi đến những người đồng hành trên khắp thế giới, hoàn toàn đóng vai trò hỗ trợ hậu phương. Đồng thời, Lận Thảo còn phải chịu trách nhiệm quan trọng là kiếm tiền từ giao dịch chứng khoán để cung cấp nguồn quỹ hoạt động ổn định.

Hộ Cửu Dạ và những người khác chỉ yêu cầu số tiền tối thiểu cần thiết, nhưng Imari và Sayaka thì thường xuyên gửi tin nhắn “Tiền, ta muốn tiền!”, điều này khiến Lận Thảo cảm thấy hơi lo lắng.

Rốt cuộc bọn họ đã đi đâu, làm gì vậy chứ?

Mặc dù vậy, trong lòng Lận Thảo vẫn vô cùng phấn khích vì cuối cùng cũng được hội ngộ với những người đồng hành đã xa cách bấy lâu.

Cứ như cảm giác không thể ngủ được vào đêm trước hội chợ Doujin vậy...

Lận Thảo chợt hiện lên vẻ mặt hơi buồn bã.

(Xem ra năm nay mình không có duyên tham gia hội chợ Doujin mùa hè rồi...)

Lúc này, cô ấy là một hủ nữ với hai tay nắm chặt chống cằm, nụ cười vô vị hiện trên môi.

(Hiếm hoi lắm mình mới vẽ được một tác phẩm tuyệt vời, lần này còn định nhất định phải tham gia câu lạc bộ nữa chứ.)

Động nhìn Lận Thảo với vẻ mặt khó hiểu.

Đúng lúc này——

“Ôi ~~ Nóng chết mất!”

“Ai nói dãy Alps mát mẻ lắm chứ? Mùa hè ở đây đúng là nóng không chịu nổi.”

Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên khi hai Khuyển Thần sinh đôi Imari và Sayaka đẩy cửa phòng, bước vào với vẻ mặt dửng dưng. Cả hai đều mặc đồ du lịch màu xám, đeo ba lô cỡ lớn. Động và Lận Thảo đồng thanh đứng dậy hét lớn:

“Imari, Sayaka!”

“!”

Mặc kệ hai người đồng hành đang hớn hở chạy về phía mình, Imari lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, giơ một tay lên ngăn lại:

“DỪNG LẠI. Chúng tôi không thích kiểu tiếp xúc thân mật rõ ràng là để khiến người ta khóc như thế này.”

Sayaka cũng gật đầu phụ họa ở bên cạnh:

“Đúng đúng đúng ~~ Bọn tôi thấy hơi mệt, chỉ muốn nhanh chóng đi tắm một cách đàng hoàng thôi.”

“À, ừm...”

Cảm thấy khó hiểu, Lận Thảo hơi trở tay không kịp, không nhịn được mở lời hỏi:

“Hai cậu rốt cuộc bị sao vậy?”

“Không có gì đâu ~~”

Đây là câu trả lời của Imari.

“Bọn tôi không phải những cô bé ngây thơ sẽ vui mừng nhảy cẫng lên vì chuyện nhỏ nhặt như trùng phùng sau bao ngày xa cách đâu.”

Sayaka thì khịt mũi khinh thường, Động không khỏi chống nạnh:

“Hai cậu bị làm sao thế? Nhìn khó chịu quá đi.”

“Cảm thấy khó chịu cũng không sao.”

“Đúng đúng đúng; chúng ta phải bình tĩnh một chút, bình thản đối mặt với tình huống này. Dù sao cũng đã là người lớn rồi mà.”

Hai người vừa nói vừa đi vào phòng vệ sinh, Động và Lận Thảo hơi thất vọng nhìn nhau.

Cũng không phải mong chờ một màn trùng phùng cảm động nào, nhưng rõ ràng đã ba tháng trời không gặp nhau rồi, dù có thêm một chút tương tác và hỏi han cũng không quá đáng đâu chứ...

Nhưng thái độ của hai cô bé sinh đôi lại quá thẳng thừng.

“Chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Lận Thảo khẽ hỏi, Động chỉ có thể nhún vai đáp lại một câu:

“Ai mà biết được?”

Đúng lúc này——

“Hức hức...”

“Lừa cậu đấy.”

Imari và Sayaka lén lút thò đầu ra từ khe cửa phòng vệ sinh, đôi mắt cả hai đã đẫm lệ.

“Nghĩ cũng biết là buồn lắm chứ!”

“Nghĩ cũng biết là rất vui khi gặp lại các cậu chứ!”

“Nhưng bọn tớ không tự chủ được mà tỏ ra mạnh mẽ và khó tính, vì bản tính trời sinh của bọn tớ là như vậy rồi!”

“Động, Lận Thảo!”

Hai người cùng hít hít mũi:

“Oa~”

“Thật sự rất vui được gặp lại các cậu ~~!!”

Vừa dứt lời, Imari và Sayaka ngay lập tức chạy ra khỏi phòng vệ sinh, phản ứng của họ khiến trong lòng Động và Lận Thảo không khỏi trỗi lên một cảm giác ấm áp. Hai người vốn thường hay tùy tiện và thích nghịch ngợm, vậy mà lại thành thật bày tỏ niềm vui khi được trùng phùng với mình đến thế!

Động và Lận Thảo cũng không kìm được mà rưng rưng nước mắt.

“Oa ~~!!!”

Imari ôm chầm lấy Động, Sayaka ôm chầm lấy Lận Thảo, nắm chặt tay nhau, vừa nhảy nhót vừa tận hưởng niềm vui trùng phùng sau bao ngày xa cách. Tiếng cười nói náo nhiệt và vui tươi lập tức tràn ngập khắp căn phòng.

Sau một hồi trò chuyện rộn ràng và vui vẻ, Imari và Sayaka tắm rửa xong xuôi, mọi người lại gọi thêm dịch vụ phòng mới.

Imari và Sayaka, sau khi tắm rửa sảng khoái, đang thỏa mãn thưởng thức xúc xích Đức và phô mai.

Chỉ có lúc này, Động và Lận Thảo mới rộng rãi cưng chiều cặp chị em này.

“Chắc hẳn trên đường đi vất vả lắm nhỉ? Ăn thêm chút nữa đi, cái này cũng ngon lắm đó?”

Động tươi cười giới thiệu sô cô la cho họ.

“Đây, để tớ rót thêm trà cho các cậu.”

Lận Thảo tay cầm ấm trà bạc đi vòng quanh sau lưng hai người, bận rộn rót trà cho họ. Cặp sinh đôi, vốn bình thường hiếm khi được đối xử như vậy, cũng mặt đầy vẻ thỏa mãn không ngừng gật đầu, còn đưa ra những yêu cầu làm nũng:

“Động ~~ Môi người ta dính mứt rồi, Động lau giúp với;”

“Lận Thảo, trà nóng quá ~~ Thổi nguội giúp người ta ~~”

Đối mặt với Imari và Sayaka đang làm nũng hết cỡ, Động và Lận Thảo dù miệng nói “Đúng là bó tay với hai cậu thật ~~” nhưng vẫn tươi cười chăm sóc họ. Mối quan hệ tốt đẹp này duy trì được một lúc, mọi người cũng bắt đầu kể cho nhau nghe trong khoảng thời gian này đã làm được gì, gặp phải chuyện gì, trò chuyện vô cùng sôi nổi.

Cứ như thể nói mãi không hết chuyện vậy.

Imari và Sayaka vừa kể xong câu chuyện lạc đường ở Mexico và vô tình lạc vào một di tích kỳ lạ, Động và Lận Thảo lập tức nhắc đến trải nghiệm gặp một bầy người sói trong núi sâu ở Đông Âu. Tiếp đó Imari và Sayaka lại kể về việc tham gia cuộc thi song sinh được tổ chức ở Atlanta (đây là một cuộc thi mời hơn một ngàn cặp song sinh từ khắp nơi trên thế giới đến thi đấu xem cặp nào có năng lực thần giao cách cảm mạnh nhất, và có thể thực hiện những hành động ăn ý nhất), và quá trình giành được vị trí Á quân. Động và Lận Thảo cũng mô tả câu chuyện họ giúp đỡ một nhà báo bị mafia truy sát, lên phà từ Ý sang Anh, thoát chết trong gang tấc.

“Oa... thì ra hai cậu cũng gặp không ít chuyện nhỉ.”

Imari và Sayaka đồng thanh thốt lên cảm thán. Động không khỏi nở nụ cười khổ, Lận Thảo cũng gật đầu đầy cảm khái:

“Nhưng cả hai bên đều có thể bình an trùng phùng, thật sự là quá tốt rồi...”

Nói đến đây, cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, vô tình mở lời hỏi:

“À mà nói mới nhớ, các cậu yêu cầu nhiều kinh phí hoạt động đến vậy, rốt cuộc đã tiêu tiền vào đâu rồi?”

Thật ra Lận Thảo chỉ là tiện miệng hỏi thôi, không có ý gì khác.

“«Chuyển tiền cho bọn tớ, dù gặp một chút vấn đề nhỏ, nhưng đừng lo. Đừng để Động biết, lý do thì đợi gặp mặt rồi bọn tớ sẽ nói cho cậu biết.»”

Lận Thảo không thấy có gì đáng ngờ, liền ngay lập tức chuyển tiền theo yêu cầu của họ.

Tuy nhiên Động không dễ bị lừa như Lận Thảo.

Động, người vốn đang tao nhã nhấp trà đen, bỗng “cạch!” một tiếng đặt mạnh tách trà xuống, cất tiếng đầy uy lực:

“Tôi... sao tôi lại chưa từng nghe nói đến chuyện này?”

Cô ấy trừng mắt nhìn Imari và Sayaka:

“Chuyện này là sao đây?”

Imari và Sayaka cực kỳ kinh ngạc, không khỏi cứng đờ cả người, không nhịn được nói:

“Cái, cái con nhỏ đeo kính này!”

“Lắm mồm quá!”

Lận Thảo nghe vậy không khỏi mở to mắt, giọng điệu của Động tỏ ra rất bình tĩnh:

“Imari, Sayaka.”

Giọng điệu vô cùng bình thản, trên mặt cũng mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt rõ ràng truyền tải một thông điệp: —

“Nếu hai cậu còn không thành thật khai báo, lát nữa sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu nhé?”

Imari và Sayaka lập tức luống cuống tay chân:

“Á, không! Thật đó! Bọn tớ thật sự cần khoản kinh phí hoạt động đó! Không hề giả dối chút nào!”

“Vì ông lão đó nói nếu bọn tớ không thắng cược ông ấy, ông ấy sẽ không chịu nói kết quả bói toán cho bọn tớ biết!”

Imari và Sayaka người này một câu, người kia một câu, bắt đầu la lớn.

Động cũng với vẻ mặt nghi ngờ:

“Cá cược?”

“Đúng vậy ~~ Nói toạc ra thì không phải là chỉ thị do Động đưa ra sao! Chính là lão già Brian MacKenna sống ở bang Mississippi đó! Lão dê già đó còn muốn động tay động chân với bọn tớ...”

“Chi bằng nói là ông ta rất ưng bọn tớ, còn nói muốn nhận bọn tớ làm con nuôi, yêu cầu bọn tớ ở lại bên ông ta mãi mãi.”

Tóm tắt lời kể của cặp sinh đôi thì những điểm chính như sau:

Nhà tiên tri nổi tiếng mà họ đến thăm ở miền Nam nước Mỹ—Bryan MacKenna, là một ông lão tính tình thích châm chọc người khác, lại cổ quái. Ông ta sống một mình trong một căn nhà rộng lớn, hầu như không nhận bất kỳ công việc bói toán nào, sống một cuộc sống ẩn dật. Nhiệm vụ của cặp sinh đôi là đến thăm ông lão cứng đầu này, thỉnh cầu ông ta dùng bói toán tìm ra tung tích của Kaoru.

Vừa đến nơi là họ đã bị từ chối thẳng thừng.

Nhưng cặp sinh đôi này đương nhiên không thể bị chuyện nhỏ nhặt này đánh bại. Bởi vì dù họ biết ít tiếng Anh, nhưng nhờ tính cách lạc quan khiến ngay cả người dân Mỹ Latin cũng phải kinh ngạc, họ đã trải qua hành trình dài mới đến được đích đến này.

Họ vốn đã mặt dày hơn người thường, thần kinh cũng đặc biệt chai lỳ.

Họ xông vào phòng ngủ của MacKenna để làm ồn, làm nũng, đe dọa, cầu xin, dùng mọi thủ đoạn có thể.

MacKenna để trốn thoát khỏi hai Khuyển Thần sinh đôi ồn ào này, hoặc là trốn trong chăn không ra, hoặc là tự nhốt mình trong nhà vệ sinh, nhưng những cách này đều không có tác dụng. Bởi vì họ đã dùng năng lực đặc biệt của mình để quấy rối ông ta bằng nhiều cách khác nhau.

MacKenna đương nhiên sẽ tức giận, cũng không nhịn được chửi rủa ầm ĩ, nhưng rồi cũng dần dần hợp tác với cặp sinh đôi này, thậm chí không biết từ lúc nào đã giao tiếp với họ theo kiểu cãi cọ.

Đúng một tuần sau, MacKenna, người thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thức dậy vào buổi sáng và phát hiện cặp sinh đôi vốn làm ồn đến long trời lở đất (khi thì tùy tiện lấy thức ăn trong tủ lạnh, khi thì bật TV siêu lớn lên, vừa xem hài kịch vừa cười phá lên) lại biến mất khỏi mắt ông ta, khiến căn nhà trở lại sự yên tĩnh vốn có. MacKenna không khỏi “hừ!” một tiếng:

“Đúng là hai cô bé yếu đuối mà. Uổng công ta còn nghĩ nếu họ cố gắng thêm một chút nữa, ta có lẽ sẽ cân nhắc giúp đỡ.”

Khi ông ta nhận ra sự dao động trong lòng mình, để phủ nhận cảm giác vừa nhen nhóm sâu trong tâm hồn, ông ta vội vàng lắc đầu nói:

“Giờ thì ta lại thấy tai ta được thanh tịnh hơn nhiều rồi!”

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn sang bên cạnh, không tự chủ được mà thốt lên tiếng kêu kinh ngạc.

Ánh mắt ông ta dán chặt vào hướng sân vườn.

Sự thay đổi của cả khu vườn thật sự khiến người ta kinh ngạc vô cùng. Cỏ dại rậm rạp lộn xộn đã được nhổ sạch, cây cối cành lá sum suê cũng được cắt tỉa cẩn thận. Khu vườn được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, vô số loài hoa đang nở rộ, chim chóc cũng hót líu lo vui vẻ trên cành cây.

Trước mắt ông ta là một khu vườn xanh tươi đầy sức sống, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Imari đang dùng chiếc khăn vắt trên vai lau đi vệt bùn trên mặt, và Sayaka thì đang bận rộn điều khiển máy cắt cỏ, cả hai phát hiện bóng dáng MacKenna, đồng thời vẫy tay chào ông ta:

“Này, ông già, bây giờ ông mới dậy à?”

“Thấy sao? Kỹ thuật của bọn cháu tuyệt vời chứ? Thấy khu vườn của ông hình như bỏ hoang lâu rồi, bọn cháu thấy hơi ngứa mắt nên tự ý dọn dẹp giúp ông rồi đó. Đương nhiên sẽ không đòi ông trả tiền đâu, nhưng nếu ông thật sự muốn trả, bọn cháu cũng rất vui lòng nhận đấy nhé?”

MacKenna há hốc mồm, nhất thời không nói nên lời.

Một lát sau, chỉ thấy biểu cảm trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta từ từ thay đổi:

“Hê!”

Cuối cùng cũng bật ra một tràng cười sảng khoái, cao vút:

“Oa ha ha ha ha ha! Hành động của hai cô bé này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của ta! Dù có mặt dày đến mấy cũng phải có giới hạn chứ! Oa ha ha ha ha! Ta ưng hai đứa rồi! Cặp sinh đôi, ta bắt đầu ưng hai đứa rồi! Oa ha ha ha ha!”

MacKenna đã mười năm rồi chưa từng cười sảng khoái đến thế.

Cặp sinh đôi nghe vậy không khỏi ngớ người ra, nhìn mặt nhau:

“Ông già đó có sao không vậy?”

“Ai mà biết được?”

Imari đưa tay khẽ chọc vào đầu, Sayaka cũng nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ.

Tuy nhiên, hành động này đã khiến Bryan MacKenna, nhà tiên tri được mệnh danh là cổ quái nhất nước Mỹ, mở lòng, đây cũng là một sự thật không thể chối cãi. Nếu là Khuyển Thần khác đến thăm, tuyệt đối không thể làm được điều này.

Chỉ là MacKenna dường như rất thích họ, thậm chí còn nói với họ:

“Ta rất thích không khí náo nhiệt mà các cháu mang lại, và cả cái tính cách thẳng thắn nữa. Khuyển Thần ư? Nói đơn giản thì là dạng như thị tùng yêu tinh ở chỗ bọn ta phải không? Không sao không sao, các cháu cứ xem như con nuôi của ta, ở lại đây đi. Chỉ cần các cháu muốn, ta rất sẵn lòng giúp các cháu bói xem thứ các cháu muốn tìm đang ở đâu đấy nhé?”

Cặp sinh đôi vội vàng phản bác:

「Nói gì ngốc nghếch thế!」

「Hai đứa thì chẳng sao, nhưng ta đây lại có quan hệ mật thiết với hai đứa đấy!」

Makonai nở nụ cười nói tiếp:

「Không muốn sao? Các cháu có quyền tùy ý sử dụng mọi thứ trong ngôi nhà này, đợi khi ông mất đi, ngôi nhà này cũng sẽ thuộc về các cháu. Còn có thể thỏa sức chăm sóc khu vườn này đấy nhé?」

Hai chị em song sinh bỗng chốc không biết đáp lời ra sao.

Đồ đạc trong nhà quả thật rất thú vị, ông lão cũng chẳng phải người xấu, khu vườn này cũng khiến các cô bé rất thích thú, thế nhưng...

「Ông ơi, chúng cháu xin lỗi.」

「Chúng cháu rất vui vì ông yêu quý chúng cháu đến vậy...」

「「Chúng cháu vẫn còn đồng đội và nơi cần trở về đang đợi chúng cháu.」」

Lần hiếm hoi hai chị em song sinh lộ vẻ mặt kiên quyết, nghiêm túc, đồng thanh đáp lời.

「Xin lỗi ông ạ!」

「Thật sự rất xin lỗi ông.」

Trước hành động cúi người xin lỗi đầy lịch sự của hai cô bé, Makonai chỉ nhún vai. Dường như ông đã lường trước câu trả lời này. Bởi vậy, Makonai không hề thất vọng, mà ngược lại còn nở một nụ cười tinh quái, ranh mãnh:

「À, nếu đã vậy thì cũng đành thôi. Nhưng các cháu ít nhất cũng còn chút thời gian, có thể chơi với ông già này một lúc chứ? Hửm?」

Vừa nói, ông vừa nhẹ nhàng vỗ vai hai chị em song sinh. Imari và Sayaka không khỏi nhìn nhau ái ngại.

「Rồi thì!」

Cảnh tượng quay trở lại hiện tại, Imari đang cố gắng thuyết phục Tou, còn Sayaka thì đứng một bên thở dài:

「Ông lão này tuy đã lớn tuổi, nhưng lại mê chơi bài poker hơn cả ba bữa cơm một ngày. Dù rõ ràng đang sống cuộc đời ẩn dật, thế mà tuần nào cũng phải đến sòng bạc báo danh như một con bạc hạng nặng, thành ra chúng cháu đành phải liên tục chơi bài với ông ấy.」

「Đúng đúng đúng~~」

「Thì ra là vậy.」

Trên mặt Ransou cũng nở một nụ cười:

「Chắc hẳn ông lão đó sống một mình lâu như vậy, trong lòng cô đơn lắm nhỉ?」

「Ông ấy nói chỉ cần chúng cháu thắng được mười nghìn đô la Mỹ từ tay ông, ông ấy sẽ sẵn lòng giúp chúng cháu xem bói.」

「Thế nên chúng cháu cũng rất cố gắng để đánh bại ông ấy trên bàn bạc.」

「Chắc phải gần một tuần đấy ạ? Trừ lúc ngủ ra, ba chúng cháu gần như cả ngày đều dán mắt vào bài poker!」

「Các cháu vất vả rồi~~」

Ransou đã hoàn toàn tin vào lời kể của họ, hai chị em song sinh nhìn nhau cười một tiếng, rồi lập tức thu lại nụ cười, như muốn biểu đạt 「chúng cháu quả thật đã chịu không ít khổ sở」 mà gật đầu ra chiều.

Nhưng Tou đâu dễ dàng mắc lừa các cô bé như vậy. Cô gọi tên hai người với giọng điệu điềm tĩnh:

「Imari, Sayaka.」

「Ch-chuyện gì ạ?」

「Có chuyện gì thế ạ? Đội trưởng.」

Đối mặt với 「kẻ địch mạnh」 trước mắt, giọng hai chị em song sinh trở nên hơi chói tai. Tou nheo mắt, thận trọng mở lời hỏi:

「Tôi có thể xác nhận vài ba chuyện với hai cháu được không?」

「Xin, xin cứ nói ạ.」

「Kh-không cần khách sáo ạ.」

Imari đáp trước một câu, Sayaka cũng hùa theo. Thế là Tou hỏi:

「Chuyện thứ nhất, cuối cùng ông Makonai có nói kết quả xem bói cho hai cháu không?」

Imari lộ vẻ mặt nhẹ nhõm, còn Sayaka thì ưỡn ngực trả lời:

「Tất nhiên rồi ạ! Cuối cùng ông ấy cũng giữ lời hứa, nói cho chúng cháu biết tất cả những gì ông biết. Dù sao thì ông ấy cũng là một ông lão tốt bụng mà.」

「Nếu đã vậy...」

Tou hoàn toàn không cho hai người thời gian suy nghĩ, lập tức đưa ra câu hỏi thứ hai:

「Một người tốt như vậy, lại đi kiếm tiền từ các cháu sao...? Hơn nữa lại là một khoản tiền không nhỏ? Theo thông tin tôi đã điều tra được, ông Bryce Makonai tuy tính cách có phần kỳ quái, nhưng tuyệt đối không phải loại người tham lam.」

「Á!」

Ransou cũng thốt lên kinh ngạc, sau đó lộ ra ánh mắt sắc bén:

「Nghe các cháu nói vậy, vừa nãy chẳng phải các cháu bảo 『cuối cùng đã thắng được mười nghìn đô la Mỹ』 sao? Đã vậy đối phương cũng đã nói kết quả xem bói cho các cháu rồi, sao các cháu lại tiêu hết sạch tiền trong người thế kia?」

Hai chị em song sinh giật nảy mình, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích.

Tou chống nạnh, ghé sát mặt về phía họ. Ransou cũng đẩy gọng kính, tròng kính lóe lên ánh sáng chói mắt.

「Huhu...」

Hai chị em song sinh rúc vào nhau co ro, nhưng áp lực vô hình vẫn không ngừng đè nặng lên họ—

「Imari?」

「Sayaka?」

Không chịu nổi áp lực mạnh mẽ từ Tou và Ransou, hai chị em song sinh cuối cùng cũng bắt đầu loạn xạ khua tay múa chân:

「Oa~~ xin lỗi ạ!」

「Chúng cháu lỡ sa đà vào sức hấp dẫn của cờ bạc ở Mỹ, thế nên sau khi mọi chuyện đâu vào đấy, chúng cháu liền chạy đến Las Vegas, một phát thua sạch tất cả lộ phí rồi!」

Tou và Ransou đồng thời 「Haizzz~~」 thở dài thườn thượt.

Sau đó, hai chị em song sinh bị Tou trách mắng suốt ba mươi phút. Tou chống tay vào hông, giơ ngón trỏ tay phải lên, răn dạy không tiếc lời về thái độ tùy tiện của họ.

Cuối cùng, vẫn là Ransou với gương mặt cười khổ ra mặt hòa giải, Tou mới chịu ngừng bài diễn thuyết, thở dài một tiếng:

「Thôi được rồi, xét về kết quả thì các cháu vẫn hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ, cũng bình an trở về, vậy tôi sẽ không chấp nhặt nữa.」

Imari và Sayaka nhẹ nhàng vỗ ngực, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

「Mà nói đi thì cũng phải nói lại—」

Tou nghiêm mặt hỏi:

「—các cháu đã nhờ ông Makonai xem bói phải không? Cuối cùng nhận được đáp án gì?」

「Ồ, chuyện đó thì...」

Imari gật đầu, Sayaka thấy ánh mắt cô ra hiệu liền móc từ túi ra một mảnh giấy. Trên mảnh giấy này dường như có viết một đoạn tiếng Anh.

「『Khắp chốn, truy tìm vật bị chia tách. Không tồn tại bất cứ đâu, lắng đọng. Một kẻ phản bội vận áo đen. Cổ thần rốt cuộc sẽ hiện thân.' 」

Tải xuống (376.76KB)

2009-1-2020:27

Tou đọc ra đoạn miêu tả này, rồi không nói một lời mà đọc lại lần nữa, như muốn thấm thía từng chữ. Ransou cũng ghé đầu sang nhìn, trong đầu suy nghĩ ý nghĩa của mấy câu này. Imari và Sayaka cũng ngước đầu nhìn họ:

「Còn về nội dung các nhà xem bói khác tính ra, đại khái cũng giống như báo cáo chúng cháu đã trình trước đó.」

「Ra vậy...」

Tou suy nghĩ kỹ kết quả xem bói của Makonai, nhẹ nhàng gật đầu.

「Tou, câu miêu tả có nhắc đến 『áo đen』 này khiến cháu hơi bận tâm. Cô xem này.」

Ransou vừa nói vừa lật mở cuốn sổ tay vẫn đặt trên bàn từ nãy đến giờ. Tất cả các manh mối liên quan thu thập được từ các nhà xem bói rải rác khắp nơi trên thế giới đều được Ransou ghi chép tỉ mỉ vào cuốn sổ này.

Trước khi khởi hành, Tou và Ransou đã tra cứu mạng Internet và lật giở sách vở để chọn ra gần hai mươi nhà xem bói nổi tiếng làm đối tượng viếng thăm. Vì nơi ở của họ đại khái được chia thành bốn khu vực lớn là châu Âu, châu Mỹ, châu Á và châu Phi, nên họ quyết định Tou và Ransou sẽ đích thân đến châu Âu – nơi nổi tiếng sản sinh ra các cao thủ về bói toán và dự đoán tương lai; châu Mỹ, nơi việc thu thập thông tin ban đầu tương đối dễ dàng hơn, được giao cho Imari và Sayaka phụ trách; còn hai châu lục rộng lớn với nhiều điều chưa biết là châu Á và châu Phi thì do Hokuyo làm đội trưởng, cùng với Myōon, Furano và Tenzou, bốn người đi khắp nơi thăm hỏi các nhà xem bói nổi tiếng.

Sở dĩ phải phái nhiều người nhất đến khu vực châu Á và châu Phi do Hokuyo dẫn đội, thuần túy là vì diện tích quá rộng, và việc điều tra trước đó không tìm được thông tin hữu ích nào. Do đó, Hokuyo và những người khác buộc phải tự mình phỏng vấn tại chỗ, thu thập các lời đồn đại và thông tin liên quan đến các nhà xem bói.

Với sự điềm tĩnh và bình thản, cô ấy không chỉ hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ, mà còn tìm thấy một số đại sư có thực lực vượt xa các nhà xem bói dự định ghé thăm trước khi khởi hành, đồng thời thường xuyên gửi kết quả xem bói về cho Tou và mọi người.

Ngoài ra còn có thông tin do hai chị em song sinh gửi về.

Đại đa số các nhà xem bói đều nói ra kết quả bói toán bằng lời, thế nên họ không thể phân biệt được những khác biệt nhỏ nhặt ẩn chứa bên trong, thế nhưng...

「Cô xem này, ở đây cũng có.」

Đúng như Ransou đã nói, trong kết quả dự đoán của một số nhà xem bói, đều xuất hiện cụm từ 「vận áo đen」.

「Chuyện này là sao? Rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?」

Ransou cũng không khỏi nghiêng đầu. Lúc này, hai chị em song sinh đang vừa ngồm ngoàm ăn thức ăn trên bàn, vừa gật đầu nói:

「Sau này chúng cháu còn có thể tranh thủ thời gian đến nhà ông lão đó chơi nữa.」

「Đúng rồi~~」

Tou mở quạt che miệng (Ransou thầm nghĩ: À, đã lâu lắm rồi không thấy cô ấy làm động tác này), bất động chìm vào suy tư. Cuối cùng, cô cũng mở lời nói ra kết luận:

「Chúng ta phải sàng lọc trước những nhà xem bói có vẻ như cung cấp thông tin hữu ích.」

Tou và mọi người, ngoài những nhà xem bói đã được dự định ban đầu, còn dựa vào lời truyền miệng của người dân địa phương mà ghé thăm thêm gần năm mươi nhà ngoại cảm khác. Hơn nữa, những người này đều là do họ đặc biệt chọn lọc, có danh tiếng tương đối lớn và đáng tin cậy hơn. Thế nhưng, dù đã tinh tuyển đến mức nào đi nữa, họ vẫn gặp phải rất nhiều nhà ngoại cảm giả mạo rõ ràng chỉ muốn trục lợi, cùng với những nhà xem bói vô năng đưa ra câu trả lời lập lờ, số lượng nhiều đến mức khiến họ cảm thấy chán nản.

「Tóm lại, những người không thể nhìn thấu chúng ta không phải con người ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì căn bản không cần bận tâm đến lời họ nói.」

Tou vừa dứt lời, Ransou liền ghi chú vào sổ tay, tiện thể hỏi luôn tình hình phỏng vấn của hai chị em song sinh, đánh dấu tròn vào tên những nhà xem bói vừa gặp mặt đã nhận ra họ không phải con người. Imari cười nói:

「Ông Makonai còn chưa đợi chúng cháu vào nhà, đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng cháu rồi, còn cất tiếng nói chuyện với chúng cháu nữa.」

Sayaka đứng một bên gật đầu lia lịa, còn nói thêm một câu để bổ sung:

「Ông ấy nói: 『Làm cái quái gì thế, sao lại có hai kẻ toàn mùi chó chạy tới đây? Các ngươi muốn ta giúp tìm chủ nhân sao? Nói trước cho mà biết, ta đây chẳng giúp được gì đâu.』」

Nghe thấy những lời này của họ, Tou lập tức khoanh tròn đôi vào tên Makonai.

「Ngoài ra còn phải loại bỏ những kết quả xem bói có miêu tả quá mơ hồ, và những cái có vẻ như chẳng có ý nghĩa gì cả...」

Sau khi sàng lọc thêm lần nữa, bao gồm cả kết quả xem bói của Makonai, cuối cùng đã chọn ra tổng cộng mười thông tin tương đối đáng tin cậy.

「Á!」

Ransou đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, Tou cũng nheo mắt lại, hai chị em song sinh cùng lúc huýt sáo.

「Thật sự xuất hiện rồi...」

Tou lẩm bẩm một mình với giọng điệu bình tĩnh. Bởi vì trong mười kết quả xem bói đáng tin cậy này, tất cả đều có từ khóa 「vận áo đen」.

Tất cả mọi người có mặt đều đồng loạt chìm vào im lặng.

Nhìn thấy mấy chữ mang theo khí tức âm u kia như lửa cháy hiện lên trên giấy, không khí tại chỗ đột nhiên trở nên nặng nề. Tou dường như muốn phá vỡ bầu không khí u ám này, liền lớn tiếng tuyên bố với mọi người có mặt:

「Haizz, dù sao đi nữa, nếu không kết hợp với thông tin mà Hokuyo sắp mang về, thì chỉ nhìn mấy chữ này cũng chẳng thể nói lên điều gì rõ ràng.」

Ransou vội vàng gật đầu tán thành, Imari và Sayaka cũng reo lên 「Có có có~~」 giơ tay:

「Xin hỏi Hokuyo trong truyền thuyết bao giờ mới xuất hiện ạ?」

Ransou nhìn đồng hồ xác nhận thời gian, nghi hoặc nghiêng đầu nói:

「Đáng lẽ đã phải đến rồi chứ...」

Trên đường đi, họ đã nhận được những lời khuyên tương tự từ nhiều nhà xem bói nổi tiếng: 「Đây là một chuyến hành trình tìm người rất vất vả sao? Vậy thì đừng tìm tôi, tôi khuyên các vị nên đến gặp Evan Hassak sống ở Ba Tư thì thích hợp hơn.」 Hoặc 「À; thật ngại quá, chuyện này đối với tôi dường như quá phức tạp, tôi không thể nhìn rõ sự thật. Tuy nhiên Evan Hassak sống ở Ba Tư có lẽ sẽ biết điều gì đó, các vị có thể đến thăm ông ấy.」 Những lời khuyên tương tự như vậy.

Người sở hữu danh hiệu 「Đại hiền giả sa mạc」, được mệnh danh là nhà xem bói đặc biệt nhất với 「Con mắt pha lê thấu hiểu vạn vật」— Evan Hassak.

Hokuyo trên đường đi đã gặp phải đủ thứ chuyện, còn trải qua nhiều lần quanh co khúc khuỷu, cuối cùng cũng tìm thấy ông ấy – người ban đầu vẫn bặt vô âm tín, và từ miệng ông ấy nhận được một gợi ý quan trọng.

Mặc dù đã nghe Hokuyo báo cáo chuyện này qua điện thoại quốc tế, nhưng Tou vẫn chưa được nghe chi tiết đầu đuôi câu chuyện, không chừng có thể nhận được thông tin quý giá giúp nhanh chóng tiếp cận tung tích thật sự của Kaoru.

Ngay khi cả đoàn người đầy mong đợi, đồng loạt nhìn về phía cửa—

「Hây dô.」

Chỉ thấy một cô gái dáng người nhỏ nhắn, hai tay xách vali, cùng với một tiếng hô khẽ mà xuất hiện trước mặt mọi người.

「Ồ, mọi người đều ở đây cả. Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.」

Trên mặt cô ấy nở một nụ cười mang theo khí chất trưởng thành, ánh mắt lướt qua một vòng xung quanh. Cô gái này có mái tóc bạc óng ả, cùng với đôi mắt dài và thanh tú.

「Hokuyo!」

Mọi người đều thốt lên tiếng kêu kinh ngạc.

「Tou, cô trông vẫn như mọi khi, thật tốt quá; Ransou, cảm ơn cậu đã chuyển đủ tiền cho tôi, nhờ đó tôi mới có được cuộc sống du lịch thoải mái; Imari, Sayaka, hai cháu vẫn tràn đầy sức sống như thường.」

Hokuyo với thái độ trưởng thành, điềm đạm lần lượt bắt tay bốn người. Hành động của cô ấy không hề khoa trương hay làm bộ làm tịch, nhưng trong đó lại ẩn chứa tấm lòng khiến các cô gái rõ ràng cảm nhận được 「thật sự rất vui khi gặp lại mọi người」.

Mắt của Tou, Ransou, Imari và Sayaka đều rưng rưng.

Hokuyo vẫn trầm tĩnh, lạnh lùng như trước, ngoài việc da hơi rám nắng ra thì vẻ ngoài của cô ấy hầu như không hề thay đổi. Nếu không tính Nadeshiko, cô ấy được xem là người lớn tuổi nhất trong số các đồng đội, đồng thời cũng là thành viên lương tri, có năng lực cân bằng nhất.

Vừa nhìn thấy cô ấy, người vẫn không hề thay đổi dù ở nơi đất khách quê người, mọi người cũng không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.

Tou vừa nhìn quanh vừa hỏi:

「Hokuyo, may quá cháu cũng bình an trở về... vậy còn ba người kia đâu rồi?」

Hokuyo trả lời có chút ngượng nghịu:

「Tou, thực ra... cháu đã tự ý bảo Furano và Tenzou về Nhật Bản trước rồi ạ. Mà Myōon cũng muốn nhanh chóng về Nhật Bản.」

Tou không khỏi trợn tròn mắt:

「Ủa? Chuyện gì thế này?」

「Về chuyện này cháu sẽ tìm thời gian giải thích chi tiết sau... Á, chết rồi, Myōon vẫn chưa lên.」

Cô ấy bỏ lại câu nói đó rồi vội vã lao ra hành lang, không lâu sau mới chậm rãi đẩy Myōon, người đang trong bộ trang phục du lịch, trở lại phòng. Chẳng biết vì sao, Myōon lại kẹp dưới nách một cái bình nhỏ bẩn thỉu, tâm trí lơ đãng vừa đi vừa nhìn lên trần nhà.

「Myōon!」

「Ồ~~ Lâu rồi không gặp!」

Đối với tiếng chào của hai chị em song sinh, cô ấy cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Tiếp đó lại đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, giây tiếp theo lại ra sức lắc đầu:

「Tou mới không nhảy múa trần truồng như vậy! Đồ lừa đảo!」

Rồi lại dốc sức tung một cú húc đầu vào không khí. Nhìn thấy hành động kỳ quặc của cô ấy, hai chị em song sinh cũng sợ hãi ngã ngồi bệt xuống đất. Sao cô ấy vừa nãy lại có thể hét lên những lời như vậy chứ? Tou không khỏi thốt lên 「Cái gì?」 còn trợn tròn mắt.

Hokuyo thở dài một hơi, rồi bắt đầu chậm rãi kể lại.

Trong chuyến hành trình này, rốt cuộc họ đã gặp phải những chuyện gì...