Có đôi khi, sự hiếu kỳ của trẻ nhỏ lại dẫn đến những hậu quả khôn lường: "Chỉ thế này thôi thì chắc không sao đâu nhỉ? Đến đây thì nhất định sẽ không có vấn đề gì!" Chính cái kiểu chủ quan như vậy, cộng thêm cảm giác hồi hộp khi lén lút đi xa mà giấu ba mẹ, để rồi đến khi nhận ra thì đã quá muộn.
Giữa buổi sớm mờ sương trong thâm sơn, một chú lửng nhỏ đang dốc hết sức mình len lỏi qua những hàng cây thưa thớt. Cứ mỗi khi bốn cái chân nhỏ bé vấp phải đám lá khô, tiếng "đát sa đát sa đát sa" lại vang lên đứt quãng.
Gâu! Gâu gâu gâu gâu!
Chú lửng sợ hãi quay đầu nhìn lại phía sau.
Gâu! Gâu gâu gâu gâu!
Một con chó xù lông dài to lớn đang đuổi sát phía sau. Bộ lông trắng muốt vốn dĩ giờ đã dính bẩn, ngả sang màu đen đục. Cặp nanh vuốt gớm ghiếc nhe ra, đôi mắt lóe lên ý cười tàn nhẫn, rõ ràng là nó đang tận hưởng khoái cảm khi chỉ muốn bắt nạt chú lửng nhỏ mà không ngừng đuổi theo.
Ba lửng và má lửng biết dạo gần đây con chó xù lông dài kia thường lảng vảng gần khu vực của mình, nên đã dặn đi dặn lại đến khô cả họng rằng chú lửng nhỏ tuyệt đối không được tự mình đi xa. Nhưng chú lửng nhỏ lại đợi ba mẹ ngủ say, lén lút chui ra khỏi ổ, đang vui vẻ dạo chơi buổi sớm thì bị con chó kia phát hiện.
Vì mê mẩn nhặt hạt sồi, chú lửng đã vô tình vượt qua khỏi đầm lầy thuộc địa phận của mình từ lúc nào không hay. Bỗng dưng ngẩng đầu lên, chú lửng bắt gặp con chó kia đang đứng đó, vừa nhìn vừa cười tủm tỉm.
(Dưới đây là nội dung đối thoại bằng ngôn ngữ loài chó:)
"Này, thằng bé con! Buổi sớm tinh mơ thế này, mày một mình ở đây làm gì thế? Ba mẹ mày đâu? Có được chúng cho phép đàng hoàng mới ra ngoài không đấy?"
"À, à tôi, cái đó cái này..."
"Này này! Sợ tao đến thế à? Tao đáng sợ lắm sao?"
"Không, không phải, cho nên..."
"Khà khà khà... Tao đang..."
"Hả?"
"Tao đang buồn chán lắm đây. Này, mày có muốn chơi với tao không? Chơi với tao vui lắm đấy! Sao nào?"
"À, à à cái đó, cái này, xin lỗi!"
Chú lửng nhỏ ra sức chạy trốn, rồi phát hiện mình đã bị dồn lên một chỗ đất cao.
"Đợi đã, này!!!"
Với con chó xù lông dài kia, có lẽ chỉ cần có con mồi nào yếu hơn nó thì ai cũng được cả. Chú lửng nhỏ chỉ là vô tình bị nó nhắm trúng mà thôi.
Chú lửng nhỏ chạy đến mức thở dốc, tim đau thắt, cuối cùng vì vướng chân mà ngã nhào, chúi đầu vào đám lá vàng đỏ rụng đầy. Trong khung cảnh xám xịt, những sắc màu bay lượn trong không trung, con chó xù lông dài gầm gừ tiếng gầm chiến thắng rồi lao bổ về phía chú lửng nhỏ.
Chú lửng nhỏ hoảng hốt quay đầu nhìn lại.
Nhưng vì quá sợ hãi, nó không thể đứng dậy được, hoàn toàn bất động.
Cặp răng nanh sắc nhọn của con chó xù lông dài lấp lánh, đôi mắt trông càng lúc càng lớn hơn.
Chú lửng nhỏ ngồi im bất động, gào thét trong lòng:
Đã hết cách rồi. Ba, má ơi, con xin lỗi vì đã không nghe lời ba má!
Ngay lúc đó...
"Nhân danh Bạch Sơn Danh Quân! Hỡi Ếch, hãy nổ tung một chút đi!"
Đập vào mắt là hình ảnh một con ếch bay lượn xuyên qua những hàng cây, tạo thành hình chữ Z như tia chớp. "Ta luôn cho ngươi ăn đầy đủ mà!"
Không, đó là một cục tẩy hình ếch tinh xảo đang nổ tung trên cây.
Con chó xù lông dài phát ra tiếng kêu "gào gào" thảm thiết. Nó lộn nhào một vòng, tuy không trúng đòn trực tiếp nhưng có lẽ bị ảnh hưởng bởi luồng khí và sóng xung kích của vụ nổ mà lăn lốc hai ba vòng trên mặt đất. Ngay cả chú lửng nhỏ cũng không kìm được mà ngã vật ra.
"Này, lông dài!! Không được bắt nạt kẻ yếu!"
Một người đang lao tới đây với khí thế kinh người. Con chó xù lông dài tặc lưỡi hai tiếng, liếc xéo chú lửng nhỏ một cái, rồi giễu cợt nói:
"Thằng nhóc con, mày may mà nhặt lại được cái mạng đấy. Tại có một tên ngốc hay lo chuyện bao đồng đến rồi!"
Sau đó, nó nhảy vọt vào bụi cây rậm rạp, làm xào xạc những cành cây con, rồi chớp mắt đã biến mất dạng. Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chú lửng nhỏ chỉ biết ngây người nhìn theo mà thôi. Nó cứ thế ngồi bất động dưới gốc cây.
Lúc này, nó được nhẹ nhàng bế lên.
Khi hoàn hồn, nó thấy một khuôn mặt của một nam nhân loại trông còn rất trẻ đang ở rất gần mình.
"Gì thế này, là một chú lửng à?"
Thiếu niên ngạc nhiên nói. Chú lửng nhỏ vừa khóc nức nở, vừa ra sức gật đầu. Thế nhưng, liệu thiếu niên kia có thật sự nhận ra không?
Đến giờ chú lửng nhỏ mới bắt đầu run rẩy.
"Chắc là lạc khỏi hang ổ rồi! Mày có tự về nhà được không?"
Chú lửng nhỏ lại ra sức gật đầu cho cậu ta xem.
"Ta thấy mày cứ như thể nghe hiểu tiếng người ấy."
Thiếu niên khẽ mỉm cười. Mà thật ra đúng là vậy.
"Vậy thì, ta phải đi đuổi theo tên kia rồi, ta đi đây nhé!"
Cậu ấy đặt chú lửng nhỏ xuống, quay lưng lại. Vừa nhìn về hướng con chó xù lông dài bỏ chạy, vừa thở dài nói:
"Tên đó là chó bị bỏ rơi. Kẻ vứt bỏ nó là con người, kẻ khiến nó tự sa đọa, bộ lông dơ bẩn, không tin bất kỳ ai cũng là con người. Cho nên, mày cứ tha thứ cho nó đi!"
Cậu ấy không nói rõ là tha thứ cho ai, thiếu niên "đốp" một tiếng dậm chân. Sau đó, biến mất dạng trong làn sương sớm. Lúc này, chú lửng mới để ý thấy thiếu niên mặc bộ đồ tập luyện thể thao và cài băng đô trắng, rõ ràng đang ở chốn thâm sơn cùng cốc mà ngay cả tiều phu cũng ít khi bén mảng tới, thế mà lại trông như đang chạy bộ ở bãi sông, thật chẳng ăn nhập chút nào.
Sau chuyện này, chú lửng nhỏ không còn gặp lại thiếu niên kia nữa, cũng không nghe thấy tin đồn gì về con chó xù lông dài. Chuyện này đã xảy ra ba năm trước rồi.
"Vậy, cháu đã biết danh tính của ân nhân cứu mạng mình chưa?"
Trưởng lão lửng chó há hốc miệng, nhả khói từ trong ra, hỏi chú lửng chó thiếu niên đang đứng trước mặt.
"Dạ rồi!"
Chú lửng chó thiếu niên nọ hăng hái đáp lời, lưng thẳng tắp, giọng nói nghe rất sảng khoái. Chú lửng nhỏ ba năm trước bị con chó xù lông dài đuổi nay đã trưởng thành thành một chú lửng chó thiếu niên xuất sắc. Trưởng lão lửng chó ngẩn ngơ gật đầu, cầm tẩu thuốc gõ "pạch" một cái vào hỏa lò, gạt tàn thuốc ra, rồi cảm thán nói:
"Ừm. Nhưng giờ mới..."
Chúng thực chất là một chủng tộc lửng chó cao cấp có khả năng biến hóa thành hình người, mê hoặc nhân loại, đặc biệt là vị trưởng lão lửng chó này từng sống lẫn lộn trong làng của con người khoảng mười năm, có thể nói là một tay "thông thái" về nhân loại vô cùng lợi hại.
Bởi vậy, cái hang cây cổ thụ khổng lồ này cũng được cải tạo thành kiểu nhà ở của con người. Dù kích thước ngôi nhà phù hợp với chiều cao của loài lửng chó, nhưng bên trong lại được trang bị đầy đủ bàn sưởi, hỏa lò, hộp đựng trà, và không hiểu sao trên tường còn dán cả áp phích của đội bóng Giants (chú thích: một đội bóng chày chuyên nghiệp của Nhật Bản). Có thể nói, đây là một không gian mang đậm hơi thở sinh hoạt của con người.
"Thật ra là khi con dẫn một chú mèo yêu hai đuôi Ryukichi bị lạc trong thâm sơn về làng, con tình cờ phát hiện chú mèo yêu hai đuôi này lại quen biết ân nhân của con – ân nhân của con chính là Chủ nhân Khuyển Thần sử dụng cục tẩy hình ếch!"
Chú lửng chó thiếu niên mắt sáng rực nói.
Được gặp lại ân nhân mà bấy lâu nay vẫn tìm kiếm, và được đích thân nói lời cảm ơn tử tế với người ấy, dòng máu trung trực và kiên định trong cơ thể chú lửng đang sục sôi nhiệt huyết.
Trưởng lão lửng chó mỉm cười rạng rỡ nói:
"Hừm. Xem ra ta không cần nhắc lại lần nữa, con cũng tự hiểu ta muốn nói gì rồi nhỉ!"
"Dạ đúng! Lửng chó dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất định phải báo ơn ân nhân! Đúng không ạ!?"
"Đúng vậy! Chỉ có con người mới ăn cháo đá bát. Giờ con đã biết danh tính ân nhân rồi, vậy đã quyết định sẽ đáp tạ người ấy thế nào chưa?"
"Dạ, bằng thứ này ạ! Xin hãy cho con được dùng thứ này!"
Chú lửng chó thiếu niên từ trong ngực áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng đồng.
"Ồ..."
Ánh mắt trưởng lão lửng chó chợt thoáng chút lo lắng, ông suy nghĩ một lúc lâu. Vật mà chú lửng chó thiếu niên đang cầm trên tay, là một thứ rất có thể gây ra kết cục bi thảm tùy theo tâm trạng của người sử dụng. Hơn nữa, ông không tin chú lửng chó thiếu niên trước mắt bây giờ có thể hiểu được những cảm xúc tinh tế này. Nhưng rồi, ông lại lập tức lắc đầu.
Ông quyết định tin tưởng vào phán đoán của chú lửng chó thiếu niên.
"Được rồi, ta hiểu rồi, con hãy mang thứ này đi. Nhưng, con phải nghe cho rõ đây nhé? Một khi đã vào làng người, chưa báo ơn xong tuyệt đối không được quay về đây đâu đấy!"
"Dạ vâng! Con biết rồi ạ! Con nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ân nhân, trở thành một chú lửng chó trưởng thành rồi mới quay về!"
Chú lửng chó thiếu niên sốt ruột đến mức như muốn phóng ra khỏi hang ngay lập tức, vẻ hăng hái nhiệt tình ấy vừa ngây ngô vừa trong sáng và tràn đầy sức sống.
Trưởng lão lửng chó ung dung mỉm cười, giơ tay ra hiệu dừng lại:
"Thôi nào, khoan đã. Trước khi con đi, ta có một chuyện muốn nhờ con."
"Nhờ con ạ? Vâng, xin hỏi là chuyện gì ạ?"
"Ừm. Không có gì to tát đâu, khi con đến làng người, nhớ giúp ta mang về một chồng báo thể thao nhé. Tuy đã nghe phần lớn tin tức qua đài radio rồi, nhưng ta vẫn có vài chuyện muốn tìm hiểu qua những tờ báo in bằng chữ chì."
Chú lửng chó thiếu niên nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Vâng, con biết rồi ạ! Ơ? Có chuyện gì xảy ra với căn biệt thự vẫn luôn giúp trưởng lão mang báo cũ đã được sắp xếp gọn gàng đến vậy ạ?"
"Đúng vậy, chủ căn biệt thự đã chuyển đi rồi, nên nó trở thành nhà trống."
Trưởng lão lửng chó lộ vẻ mặt khó nghĩ, ôm hai tay. Còn chú lửng chó thiếu niên thì lộ vẻ mặt hiểu chuyện, rồi bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó mà nhìn tấm áp phích phía sau lưng:
"À phải rồi, con đã muốn hỏi người chuyện này từ lâu rồi..."
"Chuyện gì?"
"Tin đồn rằng Trưởng lão muốn tự mình xem các trận đấu bóng chày chuyên nghiệp nên mới đến thành phố sống là thật phải không ạ?"
"Ừm, là thật đấy."
"Nói chung là... tất cả là vì có cầu thủ Oho ấy mà..."
Vừa lẩm bẩm như vậy, rồi không hiểu sao lại bỗng nhiên rũ đầu xuống, lộ vẻ mặt buồn bã. Chú lửng chó thiếu niên thấy tốt nhất là không nên đào sâu thêm vào chủ đề này, liền vội vã rời khỏi hang. Nghe nói trước đây từng có chú lửng khác chạm vào đề tài này, kết quả là trưởng lão cứ kể lể mãi về lịch sử huy hoàng của đội bóng Giants suốt ba ngày ba đêm, khiến một vài chú lửng trẻ thậm chí còn ngã lăn ra xỉu.
Tiễn theo bóng chú lửng chó thiếu niên, trưởng lão lửng chó ngây người nhìn lên trần hang, lẩm bẩm nói:
"Lúc đó đội bóng Giants vinh quang của chúng ta thật sự rất mạnh..."
Đó là tiếng thở dài từ tận đáy lòng.
***
Thời gian là hai giờ chiều Chủ nhật lười biếng.
Kawahira Keita đang ngồi ủ ấm trong bàn sưởi, thong thả nhấm nháp bánh gạo senbei, vừa xem chương trình truyền hình có các cô gái mặc đồ bơi vui đùa. Ngoài trời đã gần đến mùa gió lạnh ùa về.
"Ưm ưm... Đảo nhiệt đới quanh năm à..."
Youko kéo tay Keita nói:
"Keita, cái thứ TV này lúc nào mà chẳng xem được, đi ra ngoài chơi với em đi!"
"Ngoài lạnh lắm, anh không đi đâu."
Nhưng Keita cứ thế ngồi lì như thể mọc rễ, đặt cằm xuống bàn thấp nói:
"Anh đang xem mấy cô gái tràn đầy sức sống trên TV đây mà."
Youko mặc chiếc áo len màu hồng phấn tươi sáng khẽ thở dài nói:
"Thiệt tình!"
Đúng lúc đó...
Cạch cạch cạch...
Cứ cảm giác như nghe thấy tiếng gõ cửa kỳ lạ, tựa như tiếng hai viên đá lửa đang va vào nhau.
"Hả?"
Keita ngẩng đầu và Youko nhìn nhau.
Lại một lần nữa nghe thấy tiếng "cạch cạch cạch", và...
Một giọng nói đầy kích động: "Xin, xin hỏi đây có phải là tư dinh của ngài Kawahira Keita không ạ?"
Cứ cảm giác như có ai đó đang dùng vật gì tựa móng vuốt sắc nhọn gõ cửa.
Keita nói: "Đúng rồi. Ai đấy? Cửa không khóa đâu!"
"Vâng, vâng ạ." Tiếp đó, có vẻ như có ai đó đang ra sức xoay tay nắm cửa, nhưng...
Người bên ngoài đáp lại bằng một giọng buồn bã:
"Không, không được ạ~ Con không tài nào với tới tay nắm cửa~ Xin lỗi, ngài Keita có thể giúp con mở cửa được không ạ~?"
Keita lộ vẻ mặt ngạc nhiên – đó là một giọng nói đặc biệt the thé, là trẻ con sao? Hơn nữa ngữ điệu rất kỳ lạ, không giống người bán hàng hay rao báo. Keita bước tới mở cửa giúp.
"Được thôi~ Gì thế nhỉ? Người đâu rồi?"
Mở cửa ra nhìn, chẳng thấy một bóng người. Keita đang ngó nghiêng khắp hành lang thì đối phương nhảy tưng tưng, dùng cái tay bé tí xíu nắm lấy đầu gối anh:
"Đó, đó, con ở đây này!"
Keita lúc này mới cúi tầm mắt xuống, không khỏi thốt lên tiếng kinh ngạc nói:
"Lử, lửng chó!?"
Đúng như lời đó, một chú lửng nhỏ mặc áo gile đỏ đang đứng đó một cách rụt rè.
Chú lửng rất căng thẳng nói:
"Ngài, ngài Kawahira Keita, con đã, đã luôn rất muốn gặp ngài! Lúc đó thực sự rất cảm ơn ngài!"
Chú lửng vội vàng gật đầu chào.
Youko ló mặt ra từ phía sau, phát ra tiếng "Ái chà!" đầy kinh ngạc, còn Keita thì ngạc nhiên đến mức mắt đờ đẫn ra:
"Ra là vậy, mày là chú lửng nhỏ hồi đó à~ Đúng vậy, anh vẫn nhớ mà! Thật hoài niệm quá~ Mày vẫn khỏe chứ?"
Keita vừa rót trà xanh vào cốc, vừa nói giọng đầy thán phục. Chú lửng chó thiếu niên lúc này đang ngồi cứng đờ trên tấm đệm.
"Dạ đúng! Lúc đó con được ngài Keita cứu một mạng, nhờ phúc của ngài mà con mới có thể ở đây bây giờ! Con mãi mãi cảm ơn ngài~"
"Không, không có gì đâu. Ra vậy, cháu là lửng chó biến hình à..."
Keita lẩm bẩm trầm ngâm, rồi đưa cốc trà xanh đến trước mặt chú lửng. Vì cân nhắc rằng lửng là động vật hoang dã, anh còn cẩn thận bỏ sẵn đá viên để hạ nhiệt độ trà. Chú lửng chó thiếu niên nói "Cảm ơn rất nhiều!" xong, liền dùng hai chân trước bé xíu kẹp lấy chiếc cốc, rồi khéo léo đưa lên miệng. Tuy có hơi đổ ra ngoài một chút, nhưng nó vẫn ực ực uống trà.
Youko ngồi cạnh Keita, nhìn chú lửng bằng ánh mắt không mấy thiện cảm rồi hỏi:
"Này, Keita! Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?"
Chú lửng dường như thấy rất ngon miệng, cứ thế "cạc cạc" nhai vỡ những viên đá trong trà xanh.
"À, đó là chuyện hồi xưa rồi..."
"Ngày trước, khi con bị chó đuổi trong núi, nhờ ơn ngài Keita mà con được cứu một mạng. Đó là một con chó vô cùng hung bạo, nếu không có ngài Keita thì lúc đó con thật sự lành ít dữ nhiều rồi!"
Keita lẩm bẩm: "Chó xù lông dài à..."
Anh ấy thật sự hiếm hoi lộ ra vẻ mặt thoáng buồn.
Chỉ có Youko nhìn nghiêng khuôn mặt anh và khẽ "ừm~" một tiếng.
Keita hỏi: "Nhưng mà, sao cháu lại biết nhà anh ở đâu?"
Chú lửng chó thiếu niên không ngừng gật đầu:
"Dạ. Thật sự rất tình cờ ạ, khi con dẫn chú mèo yêu hai đuôi Ryukichi bị lạc trong thâm sơn về làng, con mới biết được chuyện về ngài Keita. Sau đó, ngài ấy đã kể hết địa chỉ và những thông tin cần thiết cho con rồi."
"Con mèo đó lại lạc đường à?"
Keita khoanh tay bật cười. Youko thấy lạ lùng nói:
"Rốt cuộc Ryukichi đang làm cái quái gì vậy?"
"Chắc đang tìm tượng Phật ấy mà?"
"À, phải rồi! Phải rồi! Ngài Ryukichi nói rằng ngài ấy phải đi xa nên không thể đi cùng con được, nhưng nhờ con chuyển lời tới ngài rằng mong ngài hãy chiếu cố."
"Ra vậy! Thế là cháu đặc biệt đến thành phố này chỉ để cảm ơn anh thôi à? Tính cách cháu thẳng thắn thật đấy!"
"À, không phải ạ! Đương nhiên không chỉ có cảm ơn thôi."
Chú lửng chó thiếu niên nói xong, thò chân trước vào bên trong chiếc áo gile. Rồi nó bỗng nhiên dừng động tác đó lại, quay về tư thế ban đầu. Nó cúi đầu nhưng mắt vẫn nhìn lên Keita:
"À, cái đó, trước khi con làm chuyện đó có một điều muốn hỏi ngài."
"Ồ, chuyện gì?"
"Vị quý cô cực ~~ kỳ xinh đẹp này rốt cuộc là ai vậy ạ?"
Chú lửng nói xong, cứ như giờ mới chợt nhận ra, dùng chân trước thẳng tắp chỉ về phía Youko. Youko "hả?" một tiếng, rồi chỉ tay vào mình.
Chú lửng chó thiếu niên gật đầu:
"Là vợ của ngài Keita ạ?"
Keita vì câu hỏi đột ngột này mà sặc sụa dữ dội. Còn Youko thì ôm lấy hai má, ngượng ngùng nói: "Ghét ghê~"
Keita ra sức phủ nhận, hét lớn: "Đồ ngốc! Sao có thể chứ!"
Dù là một chú lửng chó có khả năng biến hình, thế nhưng chú lửng chó thiếu niên này vẫn chưa hiểu rõ lắm phong tục tập quán của con người, nên chỉ biết ngây ngô tiếp tục hỏi:
"À, vậy cô ấy là bạn gái của ngài ạ?"
"Hoàn toàn không đúng! Một trời một vực! Đây thật ~~ sự là một hiểu lầm cực lớn!"
"Anh không cần phải cố sức thanh minh đến thế đâu!"
Youko hơi tức giận đứng dậy. Keita xua tay khẳng định:
"Đứa này là Khuyển Thần của tôi! Khuyển Thần! Cháu hẳn đã nghe Ryukichi nói tôi là Chủ nhân Khuyển Thần rồi chứ?"
"À à~"
Chú lửng chó thiếu niên lúc này cuối cùng cũng gật đầu lia lịa, rồi rành rọt dùng chân trước "pạch" một cái gõ lên đầu gối.
"Ra vậy, ra vậy. Vậy ra cô ấy không phải con người! Con cực kỳ... hiểu rồi! Ơ? Thật sự là chó sao?"
Nó cứ thế nhìn chằm chằm vào Youko.
"Gì thế!?"
Vì Youko tức giận trừng mắt nhìn lại, nên nó vội vàng lắc đầu.
"À, thật ra không có gì, không có gì đâu! Nhưng dù là Khuyển Thần thì con gái vẫn là con gái mà, đúng không?"
"Là giống cái!"
Keita dứt khoát giơ ngón tay lên.
"Con gái! Gừ rừ rừ rừ rừ rừ!"
Youko siết chặt cổ Keita.
"Thật lắm lời! Nếu phải phân định giới tính cho mày, rõ ràng là giống cái còn gì!"
"Con gái là con gái chứ sao~ Keita rõ ràng là người biết rõ chuyện này nhất mà! Anh rõ ràng đã rất cố gắng xác nhận rồi còn gì!"
"Ng, ngốc! Đừng nói mấy chuyện kỳ quặc! Đừng nói mấy chuyện làm hỏng danh tiếng của anh!"
"Gì chứ!? Anh muốn giả vờ không biết à? Vậy thì, trả lại tuổi thanh xuân cho em!"
"Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn!"
Keita và Youko bỏ mặc chú lửng chó, bắt đầu cãi vã. Chú lửng chó thiếu niên chỉ biết ngây người nhìn họ, lẩm bẩm:
"Ưm~ Tuy con không rõ đây là chuyện gì, nhưng vật này đối với cô Khuyển Thần mà nói, có lẽ vẫn không mấy thích hợp cho lắm~"
Nó từ trong áo gile lấy ra chiếc hộp nhỏ.
"Đây là thuốc quyến rũ phụ nữ."
Ngay khoảnh khắc ấy, Keita và Youko chợt đứng khựng lại. Keita phản ứng nhanh hơn một chút, chớp mắt một cái, nhanh đến mức chỉ tính bằng vài phần mười của giây.
"A!"
Ngay lúc Youko vừa thốt ra tiếng, Keita đã kịp trùm chiếc chăn bông trên giường lên đầu cô, cười lớn nói: "Tạm biệt nhé, Youko!"
Rồi một tiếng "rầm" vang lên từ khung cửa sổ.
"Keita!?"
Youko vung chăn ra, khi cô nhìn lại thì trong phòng đã không còn một bóng người. Quả là một màn tẩu thoát tinh xảo đến không ngờ.
Youko tức đến run lên bần bật: "Tôi sẽ không để anh thoát đâu!" Cô gào lên rồi bay vút ra ngoài cửa sổ, có lẽ là định tìm Keita ngay trên phố. Mãi đến khi khí tức của cô biến mất được một lúc, Keita mới ôm chú tanuki toàn thân cứng đờ, ngồi không yên từ dưới gầm giường bò ra.
Cậu ta đã tạo ra một màn đánh lừa đơn giản.
"Hừ, đồ ngốc! Mắc bẫy rồi!" Keita lẩm bẩm với vẻ mặt gian xảo như nhân vật phản diện, rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả. Chú tanuki bị thái độ thay đổi đột ngột của Keita làm cho hoảng sợ, run rẩy bần bật, mắt rưng rưng, người trở nên rụt rè và cứng đờ.
Keita nâng chú tanuki non lên ngang tầm mắt và nói: "Ồ, đây chắc chắn là cách báo ơn tốt nhất rồi! Chú tanuki nhỏ, cảm ơn nhé!" Khuôn mặt cậu ta hiện lên một nụ cười ranh mãnh.
Chú tanuki non vẫn bám chặt trên đầu Keita, hỏi: "À… Keita-sensei, dù cháu không rõ lắm, nhưng thật sự không sao chứ ạ? Cô Khuyển Thần kia có phải đang giận không ạ?"
Hai người đang đi về phía trung tâm khu phố mua sắm. Những người đi đường lướt qua cậu thiếu niên mặc áo khoác phao, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn với vẻ mặt kỳ lạ, vào cái cặp đôi một người một tanuki vừa có sinh vật kỳ quặc nằm trên đầu, lại vừa như đang tự nói chuyện một mình này.
Nhưng Keita hoàn toàn không để tâm, vừa đi nhanh vừa giơ nắm đấm lên trời: "Đồ ngốc! Con nhỏ đó có giận hay không giận, đều không—quan trọng! Điều quan trọng, quan trọng nhất, là làm sao để mình được con gái yêu thích cơ!"
"Vâng, vâng, vậy thuốc này thật sự có thể giúp Keita-sensei hạnh phúc phải không ạ?"
"Ừm! Được chứ! Anh rất hoan nghênh cháu mang thuốc này đến! Vậy mau dạy anh cách dùng thuốc này đi!"
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, chú tanuki non nói: "Thì ra là vậy, cháu hiểu rồi! Giúp Keita-sensei hạnh phúc mới là tâm nguyện của cháu! Tuyệt vời! Tự dưng cháu cũng thấy vui lây rồi!"
Nó cũng như bị cảm xúc vui vẻ của Keita lây sang, giọng điệu dần trở nên nhiệt huyết. "Vậy, cháu sẽ dạy anh!" Chú tanuki non vươn tay, chỉ vào chiếc hộp nhỏ bằng đồng Keita đang cầm. Vừa mở nắp ra, bên trong đầy ắp những viên thuốc tựa ngọc. Mỗi viên to bằng hạt ngọc trai, đỏ tươi như quả cây.
"Chỉ cần nuốt viên thuốc này là có thể được phái nữ yêu thích rồi!"
"Ồ ồ! Nghe có vẻ là một phương pháp vui vẻ, nhẹ nhàng và đơn giản đấy chứ!" Keita mỉm cười.
Chú tanuki non tiếp tục giải thích thêm: "Nhưng mà, mỗi viên thuốc chỉ có tác dụng với một loại phụ nữ cụ thể thôi ạ."
"Hửm?" Keita không kìm được mà dừng bước. "Chuyện này là sao?"
Chú tanuki non chọn từ ngữ một cách khó khăn, nói: "Nói chung, cháu cũng không rõ lắm, hình như là có liên quan đến hormone và pheromone của con người thì phải…" Nó vừa dùng điệu bộ cơ thể vừa kết hợp với cử chỉ tay để tiếp tục giải thích: "Viên thuốc này ban đầu là thứ mà bọn cháu, loài tanuki, dùng trong mùa ve vãn để thay thế mỹ phẩm, giống như thứ nước hoa mà con người hay nói vậy. Vì thế, nếu tanuki dùng thì có thể khiến đối phương có thiện cảm ở mọi nơi mà không gặp trở ngại gì. Nhưng không hiểu vì lý do gì, con người nuốt viên thuốc này thì chỉ có thể tạo ra hiệu quả mạnh mẽ đối với những người có độ tuổi và tính cách đặc thù thôi ạ."
"Ừm~ Nói tóm lại là kiểu vậy. Là tùy theo từng kiểu con gái mà mình sẽ được họ thích đúng không?" Lúc này, Keita lần lượt chỉ vào những phụ nữ trưởng thành mặc đồ công sở đang đi trên đường, và những nữ sinh cấp ba tràn đầy năng lượng trong bộ đồng phục thủy thủ.
"Ừm~?" Chú tanuki non nheo mắt. "Xin lỗi. Cháu tuy không rõ lắm về các kiểu phụ nữ loài người, nhưng hình như là đúng vậy ạ. Nói chung, thành phần của mỗi viên thuốc này đều có sự khác biệt nhỏ, nên nếu anh nuốt theo thứ tự thì cháu tin rằng, một ngày nào đó, kiểu con gái mà Keita-sensei thích nhất nhất định sẽ thích anh thôi ạ."
Keita im lặng không nói. Chú tanuki non hơi bất an hỏi: "Ừm… anh không hài lòng với thuốc này ạ?"
"À, không phải, chỉ là hơi khác với dự tính của anh một chút thôi, nhưng không sao cả! Anh không phải không hài lòng với thuốc, mà là đang suy nghĩ xem, tác dụng của thuốc sẽ kéo dài bao lâu nhỉ?"
"Hình như tác dụng của mỗi viên thuốc có thể kéo dài khoảng hai, ba tiếng ạ."
"Ừm, hẹn hò với con gái xong rồi xin số điện thoại là được." Keita lúc này cười một cách cợt nhả: "Không, dù anh sẽ không làm gì tàn nhẫn như cầm thú ngay lập tức, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ được vui vẻ với nhiều kiểu con gái khác nhau cũng là một điều rất tuyệt."
Trong đầu cậu ta hình như đã đạt được một thỏa hiệp nào đó. Giơ nắm đấm lên trời xanh trong vắt mùa đông, cậu ta kêu lên: "Được rồi, dùng thuốc ngay thôi nào!" Chú tanuki non cũng vui lây, cùng Keita giơ chân trước lên trên đầu cậu.
Lời vừa dứt.
"Ồ ồ, chà, đây chẳng phải là một đối tượng thí nghiệm tuyệt vời hay sao! Không! Một vật liệu thí nghiệm cơ bản đây mà!" Keita đưa tay che nửa mắt, cười khà khà từ sâu trong cổ họng. Khuyển Thần Nadeshiko, quàng chiếc khăn quàng đỏ, đang đứng lẻ loi một mình ở lối vào mái vòm khu phố mua sắm. Nhìn hành động cô thỉnh thoảng liếc đồng hồ, chắc là đang đợi ai đó đến gặp mặt.
Keita nhẹ nhàng tiến lại gần: "Nadeshiko-chan!" Đồng thời, cậu ta lấy ra một viên thuốc từ chiếc hộp nhỏ, nhanh chóng nuốt vào miệng.
"Ôi, Keita-sama." Nadeshiko ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười. Rồi cô nhìn chú tanuki non đang nằm trên đầu Keita và cứ nhìn chằm chằm xuống mình, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Keita nhét chiếc hộp nhỏ vào túi sau quần, vuốt tóc lên, nói: "Lâu quá không gặp."
Nadeshiko không ác ý nói: "Hả? Hôm qua tôi cũng có ghé qua dinh thự làm phiền rồi mà!" Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn lên trên, có lẽ là vẫn rất để tâm đến sự hiện diện của chú tanuki non.
Keita "phốc" một tiếng vỗ tay nói: "À, đúng rồi. Hôm qua cô có chia cho bọn tôi một ít món ăn nhà làm, thật sự rất ngon đấy!"
"Thật sao? Tôi vui quá. Vậy lần tới tôi lại mang qua cho mọi người nhé!"
"Ừm, nhờ cô đấy. Đặc biệt là món thịt kho tàu mềm tan trong miệng, thật sự quá đỉnh, Youko thì..." Keita đang nói dở thì sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Không phải!" Cậu ta nhanh chóng ghé sát mặt lại gần Nadeshiko đang ngơ ngác, dùng giọng nghiêm túc nói: "Nadeshiko, nhìn kĩ—vào mắt tôi này!"
"Vâng ạ?" Nadeshiko cuối cùng vẫn chỉ thể hiện phản ứng bình thường: "À, mắt ngài có khó chịu gì sao?"
"Cô không cảm thấy gì à?"
"Vâng ạ. Hình như không sưng đỏ hay sung huyết gì đặc biệt… nhưng Keita-sama nếu thấy đau thì vẫn nên đi khám bác sĩ mắt càng sớm càng tốt ạ!"
"Ừm~" Keita như đầu hàng mà rụt vai lại.
Chú tanuki non nói: "Không có tác dụng sao?"
Nadeshiko giật mình, mắt mở to. Khi cô vừa định mở miệng hỏi về thân phận của chú tanuki…
"A!" Một tiếng kêu như ngừng thở vang lên. Keita và chú tanuki quay đầu lại nhìn, thì thấy Tiểu Khuyển Thần Chiwa, mặc quần váy màu xanh, đang đứng đó. Món imagawayaki* đang ăn dở trên tay cô giờ đã gần như rơi hết xuống đất. Nhưng cô bé hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, mà run rẩy, rùng mình như một nghệ sĩ bị Thượng đế khai sáng, rồi giây tiếp theo hét lớn: "Cháu yêu Keita-sama nhất!" Cô bé đột nhiên nhảy vào lòng Keita.
"Cái gì!? Khoan, khoan đã!"
"Ôi ôi ôi, Keita-sama, cháu không rõ là chuyện gì nữa!" Chiwa xoay người, dụi trán vào người cậu: "Mặc dù cháu không rõ, nhưng cháu muốn dâng hiến tất cả cho Keita-sama! Cả đống bánh kẹo cháu tích góp bấy lâu cũng xin tặng hết cho ngài! Cháu còn có thể giúp ngài mát-xa vai và eo nữa! Chỉ cần là mong muốn của ngài, cháu có thể làm tất cả! Vậy nên, cháu… cháu…"
Lúc này, Chiwa ngẩng mặt lên: "Cháu thích Keita-sama!" Cả khuôn mặt cô bé đỏ bừng. Dù vẻ ngoài trông nhỏ nhắn, chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, nhưng đôi mắt ướt át của cô bé lại toát lên vẻ quyến rũ đầy tự tin. Giọng điệu cũng tự nhiên toát ra nét nữ tính.
Nadeshiko kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
"Không, không phải vậy đâu, Nadeshiko! Chuyện này chắc chắn có gì đó sai rồi! À, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn thứ dơ bẩn vậy chứ!"
"Xem ra có tác dụng với cô bé rồi~" Chú tanuki non khẽ lẩm bẩm.
Keita vừa kéo Chiwa đang bám lấy chân ra, vừa lớn tiếng mắng: "Mau tỉnh lại đi đồ ngốc!"
"Không được đâu! Uống thêm một viên thuốc nữa để chuyển sang phụ nữ khác sẽ nhanh hơn."
"Vậy thì, hiệu quả này sẽ biến mất sao!?"
"Vâng ạ, vì vậy thực ra nên đợi một khoảng thời gian rồi mới dùng thuốc thì tốt hơn."
"Bây giờ đâu có thời gian đó!" Keita lấy chiếc hộp nhỏ từ túi sau quần ra, lập tức túm lấy một viên thuốc, nuốt "ực" một cái. Hiệu quả thật kịch tính – chỉ sau khoảng một giây, đòn tấn công của Chiwa đã dừng lại.
"Này, này, Chiwa?" Keita rụt rè đặt tay lên vai cô bé.
Sau đó, Chiwa ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô cùng bình thường: "Hả, hả? Keita-sama?" Cô bé từ tận đáy lòng thấy thật khó tin mà hỏi: "Cháu… hả? Cháu vừa làm gì vậy ạ?"
Keita thở phào nhẹ nhõm. Trong khoảng thời gian đó, Nadeshiko cuối cùng cũng đã hiểu nguyên nhân sự việc rồi. Cô khẽ mỉm cười: "Ngài hình như có một loại thuốc rất tuyệt vời nhỉ?" Giọng điệu cô lạnh nhạt, nhưng ánh mắt thì vô cùng đáng sợ.
"À, cái, cái này là cái đó..."
"Hơn nữa, còn ra tay với cả thiếu nữ nhỏ tuổi như vậy."
"À. Hình như cô có hiểu lầm kỳ lạ gì đó về tôi rồi..."
"Keita-sama? Cháu vừa bị làm sao vậy ạ?" Chiwa kéo vạt áo len của Keita, không ngừng hỏi về nguyên nhân. Nadeshiko chống tay lên hông, tiến lại gần, như thể đang nói với Keita: "Tùy theo câu trả lời của anh, tôi sẽ không tha cho anh dễ dàng đâu!"
Keita đang định giữ khoảng cách một bước với hai người thì lại nghe thấy một giọng nói đầy cảm thán: "Cậu đúng là đàn ông đích thực!"
Còn có tiếng khác truyền đến từ phía sau: "Cái nào? Cái nào?"
Tiếp đó, những giọng nói khác từ phía trước vang lên: "Ôi chao, trông cứ như diễn viên Tamasaburo vậy!"
"Ha ha ha ha ha!"
Cuối cùng, là tiếng cười sảng khoái và phong trần vang vọng khắp nơi. Quay lại nhìn, không biết từ lúc nào, mấy bà lão mặc kimono đã vây quanh cậu. Chắc họ đang trên đường về sau khi xem kịch. Mỗi người đều cầm trên tay tập giới thiệu hoặc khăn tay. Một trong số họ còn vui vẻ lấy ra hộp cơm nắm đậu đỏ bọc nếp trong hộp nhựa, vừa đỏ mặt vừa đưa cho Keita: "Dù là đồ ăn thừa, nhưng nếu cậu không chê thì có muốn ăn một chút không?"
Một người khác dùng ngón tay nhặt một sợi rác trên áo Keita: "Từ khi chồng tôi qua đời đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác như thế này đấy."
Và một người nữa thì nói: "Ha ha ha ha ha ha! Đừng nói mấy chuyện vặt vãnh lặt vặt nữa! Chẳng phải có câu 'Lấy vợ lớn tuổi, ngồi ghế vàng!'* sao!?"
Keita bị tình huống quá đột ngột này làm cho nổi da gà, toàn thân cứng đờ. Chiwa ngây người, Nadeshiko thì đưa nắm đấm lên miệng, lắc đầu không thể tin nổi: "Thật không ngờ lại có tác dụng với cả những người lớn tuổi như vậy..."
"À à, nên tôi mới nói đừng có hiểu lầm kỳ lạ về tôi mà!" Keita kích động nói. Nhưng cái cảnh cậu ta bị các bà lão đang sung sướng la hét vây quanh thì hoàn toàn không có chút sức thuyết phục nào.
Lúc này, khu phố mua sắm lại xuất hiện thêm một kẻ gây rắc rối khác.
"Phát hiện—rồi rồi rồi anh rồi!" Youko đột nhiên xuất hiện từ phía bên kia mái vòm, lướt tới gần như sát đất như một chiếc tàu lượn. Vì cô đang ở trạng thái ẩn hình, cảm giác như một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua khu phố mua sắm vậy.
Keita mặt tái mét: "Các bà ơi, cháu xin lỗi!" Cậu ta vừa hét xong, lập tức dùng lực vừa phải để không làm các bà lão bị thương mà đẩy họ ra, rồi chạy biến.
"Keita, đợ đợi đợi một chút—!"
Keita thoắt cái đã chui vào phía sau con hẻm nhỏ, từ đó chạy lên cầu thang thoát hiểm, rồi cứ thế xuyên qua nhà bếp của một nhà hàng nào đó trong tiếng chửi rủa, và thoát ra cửa chính. Sau khi nhảy lên chiếc thang cuốn đang đi lên ngay trước mặt, cậu ta rời thang cuốn ở tầng tiếp theo.
Đây là bên trong một trung tâm thương mại đông đúc vào ngày nghỉ. Do người đông đúc và hệ thống sưởi, bên trong vô cùng ngột ngạt.
"Keita-sensei, anh chạy nhanh thật đấy!" Chú tanuki vừa bám chặt tóc Keita vừa thán phục nói.
Keita vừa cười vừa nói: "Oa ha ha ha, tại chạy trốn thành thói quen rồi!"
Chú tanuki chỉ về phía trước nói: "A, nguy hiểm!"
Keita đồng thời cũng nhìn thấy Youko ở rìa tầm mắt – không biết từ lúc nào, cô đã vòng qua và xuất hiện đối diện quầy thu ngân của khu bán đồ giường ngủ. Cô nắm lấy đèn trần, một tay che mắt, nhìn ngó khắp nơi. Keita di chuyển vô cùng hoa mỹ, như một ngôi sao phim hành động, lăn tròn trên sàn, duỗi thẳng người, rồi xoay một vòng, vừa vặn ẩn mình sau một ma-nơ-canh trưng bày.
"À, vị khách này?" Nữ nhân viên trẻ đang tiếp khách ở bên cạnh nhíu mày.
"Suỵt!" Keita nghiêm túc đặt ngón trỏ lên môi, quay sang chú tanuki hỏi: "Thế nào rồi?"
Chú tanuki non nhón chân, không ngừng nhìn Youko, trả lời: "À, ừm~ Cô ấy đang tức đến dậm chân. Nhưng hình như không để ý thấy chúng ta đâu, không sao, không sao rồi! Cô ấy đã xuống tầng dưới rồi."
"Phù, đúng là kẻ phiền phức." Keita dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.
"À. Vị khách này!" Lần này, nữ nhân viên chống tay lên hông, nhướng mày, giọng điệu có phần mạnh mẽ hơn.
Keita như bây giờ mới phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn cô: "À, chuyện gì vậy?"
Nữ nhân viên tức giận chỉ vào chú tanuki: "Vị khách này, xin đừng mang sinh vật kỳ lạ vào cửa hàng!"
"À, không phải đâu, bây giờ tôi đang có chút tranh chấp với thám tử của CIA... Cái tên này trông như vậy, nhưng có thể nói nó là cộng sự kiêm đặc vụ tanuki của tôi, phải nói sao nhỉ..."
"Keita-sensei, không thể đứng dậy được! Cô Khuyển Thần lại lên tầng rồi! A! A, cô ấy nhìn thấy chúng ta rồi! Cô ấy đang cười! Đang cười! Đáng sợ lắm! Đang bay thẳng về phía này!"
Keita mặt tái mét nhanh chóng, hoảng loạn đến mức chỉ muốn chạy trốn ngay. Chắc là bị coi là kẻ đáng ngờ. Chỉ thấy nữ nhân viên đứng chắn trước mặt cậu, dang hai tay ra chặn họ lại: "Bảo vệ sẽ đến ngay đây, xin quý khách vui lòng đợi một lát!" Lời lẽ tuy khách sáo, nhưng có một sức mạnh không thể chối từ.
Ngay khoảnh khắc định đẩy cô ra, Keita lại lưỡng lự. Quay đầu nhìn lại phía sau, cậu thấy Youko đang tiến đến gần với nụ cười như ác quỷ La Sát. Keita phán đoán không thể trốn thoát được nữa, giống như một điệp viên bị dồn vào đường cùng mà chọn tự sát, cậu đưa tay vào túi quần sau. Chú tanuki thậm chí không kịp ngăn cản cậu.
"Dù sao thuốc cũng sẽ bị cướp mất, vậy chi bằng tự mình dùng hết!" Keita hét xong, mở hộp nhỏ ra, nuốt tất cả thuốc bên trong một hơi.
Vị chát và chua mạnh mẽ mà trước đây, khi chỉ uống từng viên, cậu không cảm nhận được, giờ đây lan tỏa khắp khoang miệng. Đầu óc nóng bừng như trống rỗng, lưỡi đau rát bỏng, còn mang theo mùi tanh của dã thú. Keita cố nuốt hết số thuốc đó xuống sâu trong cổ họng, nuốt "ừng ực". Tim đập thình thịch.
"Ặc!" Keita ôm chặt ngực.
Chỉ trong vòng một giây, cậu biết cơ thể mình đã xảy ra biến đổi bùng nổ. Đó là một sức quyến rũ cực phẩm, nồng nàn vô hạn, đủ sức làm chấn động tất cả mọi người có mặt tại đó, ngay cả bản thân cậu cũng suýt chút nữa chóng mặt. Keita chống nắm đấm xuống sàn, từ từ đứng dậy.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cậu rụt rè dùng ánh mắt vừa bất an vừa không kìm được tò mò, nhìn quanh. Các nhân viên cửa hàng và những người đi bộ (toàn bộ là phụ nữ) đứng cách đó một quãng đều đã dừng bước. Tất cả đều không nhúc nhích, cứ như đã hóa đá. Sau giây thứ hai, dường như đã trải qua một khoảng thời gian vĩnh cửu, sự im lặng đột nhiên bị phá vỡ, một tiếng hò reo cuồng nhiệt bùng nổ từ xung quanh.
Keita không khỏi rụt rè. "Thật, thật không thể tin được!" "Tuyệt quá đi!" "Oa a a a a a!"
Nữ nhân viên đột nhiên ngất xỉu ngã xuống. Keita hoảng hốt ôm lấy cô, nhưng hành động này lại càng như đổ thêm dầu vào lửa.
"Em yêu anh nhất!" Một chị gái trong số những người đi bộ từ xa lao tới ôm chầm lấy cậu. Đến lúc này thì tình hình vẫn còn tạm ổn, vì cậu ta nghĩ rằng sau đó chắc sẽ giống như ở trong hậu cung vậy. "Ôi trời ơi—cậu tuyệt nhất!" Hai nữ sinh cấp ba từ cửa hàng đối diện đồng thời chạy tới ôm chặt lấy eo cậu. "Cái này cũng không tệ!" Đang nghĩ thế này là đủ rồi thì các bà nội trợ gần đó cũng không chịu thua kém, nhao nhao lao về phía Keita, ôm lấy vai cậu, hôn mạnh vào má cậu.
Keita ngả nghiêng kêu lên: "Úi chà chà!"
---
*Imagawayaki: Một loại bánh ngọt nướng của Nhật Bản, được làm bằng cách hòa tan bột mì với nước, sau đó đổ vào khuôn, thêm nhân và nướng. Tên gọi này xuất phát từ việc nó được bán gần cầu Imagawa ở Kanda, Edo vào thời Edo.
*Lấy vợ lớn tuổi, ngồi ghế vàng!: Ý chỉ người phụ nữ lớn tuổi thường chững chạc, giỏi quán xuyến việc nhà, giúp chồng thành công.
Sau đó, mọi chuyện càng lúc càng kỳ quái.
"Tôi sẽ ly dị với chồng tôi ngay lập tức!"
Tôi còn nghe thấy những lời không nên nói như vậy nữa chứ. Keita kinh ngạc nhìn xung quanh, tất cả phụ nữ (từ bé mẫu giáo xách túi vàng nhỏ đến bà lão chống gậy) đều từ xa chạy như vũ bão về phía này, số lượng không chỉ một hai chục người.
Cứ như thể một cuộc đại cuồng phong của động vật hoang dã vậy.
Hiển nhiên, thuốc quá mạnh rồi! "Keita!" Youko vừa khóc vừa ôm chặt mặt Keita, cô không muốn ai thấy Keita, chỉ muốn độc chiếm anh.
"Không được!"
"Con nhỏ này làm cái quái gì vậy! Đáng ghét!"
Một cô gái kéo mạnh Youko ngã xuống đất. Vài người khác thì dùng thế khóa tay, luồn tay qua nách từ phía sau, ghì chặt cổ cô, kéo cô ra khỏi Keita. Lúc này, xung quanh có vài người khiến anh không thể xoay người, nên Keita nhanh chóng không còn thấy bóng dáng Youko nữa.
"Này, đừng có làm càn với cô ấy!"
Keita định giơ tay giúp Youko, nhưng bản thân anh cũng bị xô đẩy dữ dội trong đám đông, nên không thể cứu được cô.
"Này! Tanuki! Tanuki!"
Tiếng gọi này cũng bị lẫn vào những tiếng ồn ào và the thé chói tai, không thể truyền đến được. Thì ra, cậu nhóc Tanuki đã không biết từ lúc nào đã ngã khỏi đầu Keita rồi.
Những gì xảy ra với Keita sau đó còn thảm hại hơn. Anh bị phụ nữ ôm ấp, hôn hít, bị vô số thân thể phụ nữ che lấp, tầm nhìn gần như hoàn toàn bị chặn lại, suýt chút nữa thì nghẹt thở.
Giữa những người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, và quan trọng nhất là mềm mại, cũng là những người anh yêu thích vô cùng, lần đầu tiên anh cảm thấy kinh hoàng.
"Mình sẽ bị giết mất! Cứu với, cứu với, cứu với!"
Dù nói rằng, đây hoàn toàn là hậu quả do anh tự gây ra, nhưng gần như không có chuyện gì bi thảm hơn thế này. Tóm lại, anh sẽ bị chôn sống bởi thứ mà anh yêu thích nhất trên thế giới này.
Mặt khác, Youko lúc này cuối cùng cũng chui qua dưới chân đám đông đang chen lấn, ra được bên ngoài bức tường người. Đương nhiên, Youko không chỉ biết chịu đòn mà thôi. Cô không chỉ cào xước chân hai ba người, cắn người, điên cuồng lắc lư cơ thể, vừa loại bỏ chướng ngại vật, vừa lăn ra ngoài, còn tiện tay kéo luôn cả Tanuki đang cứng đờ trong bức tường người ra.
"Keita!?"
Tiếng Youko gọi vọng lại một lần nữa hoàn toàn biến mất vì tiếng gầm rú và tiếng kêu thảm thiết xung quanh, không thể nghe thấy được. Youko nhanh chóng nhìn quanh, phát hiện xung quanh đám đông phụ nữ còn có những người đàn ông, họ trông đã vượt qua sự bối rối, chuyển sang vẻ sợ hãi, đứng từ xa quan sát họ, không ai muốn đến gần để giải quyết mớ hỗn loạn này.
Xét theo một nghĩa nào đó, có lẽ họ cũng đã rất cố gắng để đưa ra phán đoán này! Họ đang ở trong bầu không khí nếu đến gần, rất có thể sẽ bị những người phụ nữ sát khí đằng đằng giết chết. Họ đang thể hiện trạng thái toàn lực lao tới còn mãnh liệt hơn cả lúc đại hạ giá hay buổi hòa nhạc của thần tượng, những người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp ngày thường giờ mắt đã biến sắc, vì muốn chạm vào Keita càng nhiều càng tốt mà giơ tay tranh giành lẫn nhau.
Có lẽ Keita đang bị giật tóc ở trong đó rồi? Tiếng rên rỉ khàn khàn của anh đứt quãng vang lên:
"Uwaaaaa! Đau quá! Đau quá! Cô ơi, xin cô dừng tay, cứu mạng!"
Nghe thấy tiếng này, Tanuki đột nhiên hoàn hồn, ôm chặt lấy cổ tay Youko:
"Xin cô! Xin hãy cứu Keita tiên sinh!"
"Waaaa! Youko! Youko, xin cậu cứu tớ với!"
"Phụt!"
Youko đột nhiên không nhịn được cười, nhìn chằm chằm vào tình cảnh của anh, rồi ngước lên trần nhà, cười lớn:
"Ahahahaha ha ha ha ha ha!"
Đó là một kiểu cười sảng khoái từ tận đáy lòng, tâm trạng vô cùng tốt.
Cô không có ác ý, chỉ tàn nhẫn nói:
"Ấy dà! Đây là cơ hội hiếm có đấy, cứ để cậu ở đó học hỏi thêm, thêm nữa, thêm nữa đi nhé☆"
Youko nở một nụ cười nhẹ trên môi, khoanh tay lại.
"Học sự đáng sợ của phụ nữ."
Tanuki khẽ run rẩy.
"Tiện thể, trừng phạt cái ý nghĩ đùa giỡn với tình cảm chân thành của con gái cậu."
Hành vi này có thể nói là gần như là một vụ "bắt cóc tống tiền" nhỉ? Phụ nữ bất kể già trẻ đều chen chúc nhau, giơ tay muốn ôm lấy Keita, cứ như bị đống tiền vàng đè chết, hoặc bị mời ăn no đến bội thực vậy?
Keita đã bắt đầu ý thức mơ hồ rồi.
Trong mắt chỉ thấy đèn kéo quân đang chạy.
Lúc này anh mới cảm thấy có người dùng sức kéo cơ thể mình lên.
Youko huýt sáo giai điệu bài "Kokushi Musou Samurai".
Cô khẽ di chuyển ngón tay, để không làm bà lão và bọn trẻ con bị thương, cô dùng "súc địa" đưa họ đến nơi an toàn bên ngoài tòa nhà, đối với cô đây chỉ là một chút pháp thuật đơn giản thôi. Vì vậy, bên trong chỉ còn lại những người phụ nữ trẻ trung, khỏe mạnh, và có thể chịu đựng được sự chen lấn lẫn nhau. Tuy nhiên, người phụ nữ (?) mới xuất hiện này, về mọi mặt, đều mạnh hơn họ rất nhiều, chênh lệch rất lớn.
Trước hết, người này không chỉ cao hơn những người khác một cái đầu, hai cái đầu, mà là nửa thân trên vượt xa những người khác, đầu gần như chạm trần nhà.
Cứ như một Đại Ma Thần đang đi trên biển vậy, vừa im lặng đẩy những cô gái ra, vừa tiến lại gần Keita. Khuôn mặt của người này giống như tượng Moai trên đảo Phục Sinh, da màu đồng đỏ, tóc thì màu vàng nổi bật, còn để kiểu tóc bob (kiểu tóc ngắn nhìn thấy được chân tóc và hình dạng tai), chỉ có hai bên tai là để dài tết thành bím buông xuống.
Cô ta đeo khuyên tai và khuyên môi, cơ bắp cuồn cuộn vạm vỡ đến mức khiến những vận động viên thể hình có mặt ở đó cũng phải "chạy mất dép". Có lẽ, dù so sánh với gấu hoang, thể hình cũng tuyệt đối không hề thua kém đâu nhỉ? Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu trắng bồng bềnh, chân đi giày sơn mài màu đỏ, và để lộ bắp chân đầy lông.
Những cô gái khác quả nhiên đều dừng lại. Từ bức tường người do những người phụ nữ này tạo thành, người phụ nữ (?) này bế bổng Keita đang nửa tỉnh nửa mê lên đầu như một kiện hành lý nhỏ, chỉ một động tác đã nhảy lên.
Một động tác hoàn toàn khó tin.
Bế Keita nhẹ nhàng nhảy qua đầu những cô gái. Những cô gái, những người đàn ông xung quanh, và cả Youko đều trợn mắt há hốc mồm.
"A!"
Đến khi mọi người hoàn hồn lại, Keita đã bị mang đi mất rồi.
Đột nhiên hoàn hồn, phát hiện mình hình như đang cưỡi Cân Đẩu Vân vậy, cảnh vật xung quanh trôi đi với tốc độ kinh ngạc. Chỉ thấy mọi người xung quanh đều kinh ngạc há hốc mồm nhìn về phía này, Keita biết mình đã được người như thế nào cứu đi, liền rơi vào hoảng loạn.
"Cứu mạng với! Cứu với!"
Keita ra sức đá tay đá chân, tuy nhiên gần như có thể nói là hoàn toàn không có hiệu quả. Người phụ nữ (?) này cúi xuống nhìn Keita nói:
"Làm loạn. Nguy hiểm."
"Thả tôi xuống!"
"Cậu yên tâm, chúng ta sẽ đến khách sạn. Sẽ thả cậu xuống trên giường."
"Tôi không muốn màaaaa!"
"Tôi sẽ đối xử dịu dàng với cậu. Sẽ không đau đâu!"
"Không phải vấn đề đó mà! Mà nói đi thì nói lại, chị là đàn ông mà!? Tôi biết đấy nhé!"
Người đàn ông giả gái này (?) nhanh chóng chuyển tầm nhìn.
"Chuyện nhỏ ấy mà..."
"Không phải chuyện nhỏ đâu!"
Lúc này, đã có thể thấy cổng chính của trung tâm thương mại, người đó cười khẩy một tiếng, rồi dứt khoát nhảy ra đường lớn đầy ánh nắng.
Mặt Keita trở nên trắng bệch.
"Cứu với!"
Khi anh đang kêu la thì...
"Bắt lấy hắn!"
Nghe thấy tiếng ra lệnh này, lập tức không biết từ đâu xuất hiện những người đàn ông vạm vỡ đeo kính râm đen, tranh nhau xông lên tấn công.
Quái nhân gào lên:
"Ooo uuuu uuuuuu aaaaaaaa!"
Tiếng gào thét như dã thú, điên cuồng quậy phá như khỉ đột. Mỗi lần vung đôi tay như khúc gỗ của mình, lại có một người lăn sang một bên, một người bị ném lên không trung, hoặc một người ngất xỉu. Nhưng dù sao đi nữa, vì phải đối đầu với gần mười người đàn ông, sau khi họ liên tục túm lấy quái nhân không buông, dù cho kẻ có cánh tay lực lưỡng đáng sợ kia cũng bị ghì chặt tay quật ngã xuống đất.
Vì họ biết nếu lơ là, sẽ rất dễ dàng bị hất văng ra ngoài, nên những người đàn ông kia đã liều mạng!
Keita hoàn hồn lại, thì phát hiện mình bị một trong những người áo đen kéo đi, và bị nhét vào phía sau chiếc xe limousine cỡ lớn màu đen.
"Mau vào đi!"
Như quất roi, người đàn ông này dùng bàn tay vỗ vào thân xe, lốp xe ngay lập tức rít lên trên mặt đường nhựa.
"Vừa rồi thật là nguy hiểm vạn phần!"
Có người nói với Keita câu này, khiến cho cảm xúc căng thẳng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng, cơ thể chìm vào đệm ghế mềm mại phía sau.
Người ngồi cạnh anh nói: "Thật đáng thương." và dùng khăn tay ren lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán Keita.
Keita thở dài sâu sắc, rồi nhìn sang bên cạnh:
"Là là anh cứu tôi sao?"
Đối phương giật mình rụt bàn tay trắng nõn lại:
"Vâng."
Đó là một thiếu nữ vô cùng, vô cùng đáng yêu.
Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh lam, búi tóc sang một bên, có một ánh mắt tinh nghịch, mộng ảo và dịu dàng đến khó tin.
Trên khuôn mặt dịu dàng nở một nụ cười, để lộ hàm răng tròn trịa và đáng yêu như hạt trai, thiếu nữ như cố ý trau chuốt từ ngữ nói:
"Vâng. Vì vừa hay ở trung tâm thương mại thấy có người phát ra tiếng kêu thảm thiết cầu cứu, tuy có hơi nhiều chuyện, nhưng vẫn ra lệnh cho họ đi cứu cậu, và đưa cậu đến đây."
Rồi cô lẩm bẩm nhìn lại phía sau.
Keita cũng nhìn theo, quái nhân kia đã đánh bại hết những người áo đen, còn dùng khí thế kinh người xông về phía này.
Giơ ngón tay lên. Cảnh tượng vô cảm khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.
"Người đó ra khỏi cổng rồi."
"Ư!"
"Tăng tốc!"
Thiếu nữ ra lệnh cho tài xế một cách nhạy bén.
Người tài xế đội mũ đồng phục, vẻ ngoài u ám, im lặng đạp ga. Thế là bóng dáng quái nhân phía sau tấm kính càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.
Keita thở phào nhẹ nhõm, yên tâm.
Thiếu nữ mở lời:
"Ấy, cậu đúng là được yêu thích nhỉ!"
"À, không phải đâu. Là vì..."
"Thấy cậu bị nhiều phụ nữ vây quanh, cậu là ngôi sao truyền hình hay gì à?"
Keita cứ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ này, dù cô không có những hành vi khiếm nhã như đột nhiên ôm lấy anh, nhưng rõ ràng là thuốc đã có tác dụng, cô hơi đỏ mặt, và ngượng ngùng nghịch ngón tay. Keita cuối cùng cũng trốn thoát khỏi đối tượng kinh khủng, vì vậy máu dồn thẳng lên não, đây có lẽ là một cơ hội tuyệt vời.
Anh suy đi tính lại rồi mới nói:
"Ấy, cho tôi hỏi một câu trước đã. Cô là con gái nhà giàu có phải không?"
"Sao, sao lại hỏi vậy..."
"À, xin lỗi, xin lỗi. Tôi đã hỏi một câu hơi thất lễ rồi."
Chuyện này nhìn từ chiếc xe limousine cỡ lớn rất dài, có tài xế, còn có những người áo đen mà anh cho là vệ sĩ, thì có lẽ đã rõ như ban ngày rồi! Trước mắt đặt một chiếc bàn nhỏ, cô đang rót trà đen màu hổ phách vào chiếc cốc sứ.
Xem ra cô có thể nhã nhặn thưởng thức trà ngay cả trong xe.
Dù là người giàu, cũng hẳn là người giàu thuộc hàng top, thật là tuyệt vời!
"Ấy, nếu cô không chê, có muốn đến nhà tôi uống trà không?"
Thiếu nữ dùng giọng nói như sắp ngất xỉu mời Keita.
Mắt Keita đột nhiên sáng lên lấp lánh, hai tay nhanh chóng nắm lấy đôi tay trắng nõn thon thả của cô:
"Tôi rất vui lòng! Bất kể là đâu tôi cũng bằng lòng đi!"
Thiếu nữ vô cùng cảm kích nói:
"Vâng, cũng xin hãy gặp mặt song thân của tôi!"
Keita kêu lên:
"Vâng, tôi nhất định sẽ đi gặp họ!"
Lúc này, anh đột nhiên biến mất khỏi xe.
Cùng lúc đó, Youko đang xoay chiếc ô che nắng trên không trung cao vút, vừa cười, chiếc ô là cô tranh thủ lúc hỗn loạn trộm được của một nữ khách hàng.
Cậu nhóc Tanuki ngồi khoanh chân trên đầu Youko buồn bã lẩm bẩm:
"Keita tiên sinh, anh ấy đã khó khăn lắm mới được cứu, vậy mà..."
Youko tao nhã khoanh chân ngồi xuống, nhìn xuống mặt đất. Uống một ngụm trà từ chiếc cốc không biết từ lúc nào đã cầm trên tay, và khẽ mỉm cười:
"Ừm~ ngon quá~☆"
Đây là trà lấy từ chiếc xe limousine đang chạy.
Keita hoàn hồn lại, thì phát hiện mình đang đứng trước hiệu thuốc. Từ đó lại bắt đầu trò chơi đuổi bắt ma, vừa la hét lớn, vừa chạy khắp phố.
"Waaaaaaa!"
Từ phía sau tranh nhau đuổi theo, đều là phụ nữ ở đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi kiểu. Nếu là thân nam nhi, chắc hẳn ai cũng từng mơ thấy giấc mơ này nhỉ? Có thể hồi tưởng lại hình ảnh những ngôi sao Hollywood mặc lễ phục đuôi tôm, tinh thần phấn chấn chạy trên phố, chỉ cần là phụ nữ, tin rằng ai cũng sẽ ngoái đầu nhìn, và xin chữ ký mới đúng!
Hiện tại đang có tình huống này, nhưng lại chỉ có một cảm giác...
Cảm giác kinh khủng thật sự!
Bất kể bao nhiêu tuổi, chỉ cần là phụ nữ lọt vào tầm mắt anh, tất cả đều mang ánh mắt cuồng loạn, giơ tay muốn ôm chặt lấy anh, có thể nói là một thế giới vô cùng kinh khủng.
Vượt qua đèn xanh đèn đỏ, đi qua cầu vượt, những người phụ nữ đuổi theo anh ở phía sau đã biến thành một đám người. Anh thở dốc chạy vào ngõ nhỏ, như chú tiểu bị bà quỷ đuổi theo trong truyện cổ tích Nhật Bản, vừa run rẩy cơ thể, vừa bò về phía trước.
Anh lăn vào phía sau thùng nước bằng nhựa màu xanh lam, rồi cầu nguyện, thu mình nhỏ bé lại cầu nguyện.
"Xin đừng để họ tìm thấy mình!
Xin đừng để họ tìm thấy mình..."
"Ở đâu rồi àaaaa~~~!?"
Người phụ nữ trung niên trang điểm đậm mắt lấp lánh, vừa đi qua một nơi rất gần anh. Keita vì quá sợ hãi, chỉ có thể cắn chặt đốt thứ hai của ngón trỏ, để bản thân không phát ra tiếng động. "Ở đó không à? Không ở đó!" Lặp đi lặp lại đoạn đối thoại hơi kỳ dị này, một đám nữ sinh trung học chạy về phía ngược lại. Keita nghe thấy tiếng bước chân đi xa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc này...
"Chít~"
Nghe thấy một âm thanh hơi ấm áp, rồi có thứ gì đó nhẹ nhàng liếm lên mặt anh.
Keita không khỏi phát ra tiếng thét, ngã ngửa ra sau. Lúc này thùng rác phía sau đổ xuống, thức ăn thừa văng tung tóe, xương cá mòi và bã cà rốt các thứ rơi vãi khắp nơi. Anh lăn lộn trong đống đó, ra sức gỡ cái vật thể vừa kêu chít chít, vừa chống cự lại này ra.
Keita cuối cùng cũng túm được cái vật thể kia, nhìn kỹ thì phát hiện là một con khỉ nhỏ.
"Chít chít!"
Vì trên đầu con khỉ có buộc một dải ruy băng màu đỏ, Keita nghĩ bụng chắc là con cái nhỉ? Đôi mắt của nó biến thành hình trái tim, chu môi và giơ tay ra, chắc là muốn xin hôn nhỉ!
"Chuyện, chuyện gì thế này!?"
Ngay khi Keita vừa nói xong câu này, có một chàng trai trẻ đeo kính từ xa chạy nhanh đến, dừng lại trước mặt Keita:
"Xinnnn, xin lỗi... Tôi là chủ của nó, nó đột nhiên chạy mất."
Trên ngực áo phông của anh ta viết to chữ "Mạng Khỉ" (chú thích: trong tiếng Nhật, "mạng某某" đại diện cho việc thích một sự vật hoặc nhân vật còn hơn cả sinh mạng của mình). Anh ta nhìn Keita, lại nhìn con khỉ đang hưng phấn, cứ liên tục nhìn đi nhìn lại giữa khỉ và Keita, mặt đột ngột đỏ lên, túm lấy cổ áo Keita:
"Cậu, cậu đã dụ dỗ Chi-ko chỉ, chỉ thân thiết với tôi bằng cách nào hả!?"
"Tôi biết đâu!"
Keita thật sự tức giận. Lúc này anh mới nhớ ra mình đang bị người ta đuổi theo, kinh ngạc nhìn lại phía sau.
Cứ như vang lên giai điệu bài "Braveheart" vậy, có một bóng người giơ thẳng các ngón tay, giơ cao đầu gối hết mức có thể, chạy như vận động viên chạy nước rút, dũng mãnh xông thẳng về phía này từ vỉa hè bên kia.
"A!"
Keita vì quá sợ hãi, nên lảo đảo một bước.
"Agaaaaaaaaaaaaa!"
Người đó dễ dàng xé rách vứt bỏ bộ quần áo bồng bềnh, không biết vì sao bên trong lại xuất hiện bộ đồ da bóng loáng, biến hình thành phong cách sát thủ.
Keita lại điên cuồng chạy trốn.
Rốt cuộc là đã chạy đến chỗ nào thế này? Keita cứ liên tục chạy trốn trên phố, khoảnh khắc sức lực cạn kiệt cuối cùng cũng đến.
Đây là công viên. Đã gần chiều tối, ánh đèn đường đã sáng. Lúc khó khăn lắm mới đến được dưới cột đèn đường, hai chân vì mệt mỏi mà ngã khuỵu xuống, mặt úp xuống đất.
Anh lảo đảo đứng dậy, phát hiện mình vừa hay đang đứng trước đài phun nước. Trước mắt có một đám cô gái trẻ đang dần dần bừng sáng ánh mắt tiến lại gần.
Anh vặn người sang bên trái, phát hiện có vài bà nội trợ xách giỏ mua sắm đang dùng sức giẫm lên cát, tiến lại gần; bên phải là những bà lão mặc kimono: bọn trẻ mẫu giáo thì vượt qua ghế dài, như một đống cát rời rạc xuất hiện ở khắp nơi.
Con khỉ vừa kêu chít chít, vừa nhảy ra từ chỗ cây cỏ rậm rạp.
"Chi-ko!"
Người chủ của khỉ cũng đuổi theo sát nút. Phụ nữ lục tục xuất hiện trước mắt từ khắp nơi, cuối cùng không biết vì sao, quái nhân lúc trước lại từ đỉnh cột đèn đường trượt xuống như lính cứu hỏa, nhanh chóng đáp xuống mặt đất.
Keita mệt mỏi ngồi phệt xuống đất.
Tự nhận thấy mình đã hết đường cứu chữa.
"Hi hi hi hi!"
"Hô hô hô hô hô hô!"
Lấy bối cảnh là ánh chiều tà mãi không chịu lặn, những người phụ nữ mang nụ cười quái dị thu hẹp phạm vi bao vây.
"Ư ư!"
Keita lĩnh ngộ ra mình chắc chắn phải chết rồi. Chắc là đã xác định rồi nhỉ? Sẽ bị những người phụ nữ này chen chúc đến nát bét mà chết, nhất định sẽ chết!
Thế nhưng, Keita đã hạ quyết tâm mới, ít nhất thì trước khi chết, anh muốn được những cô gái dịu dàng, xinh đẹp khen ngợi, rồi ra đi mà không còn chút hối tiếc nào. Tuyệt đối không thể để mình phải chết trong nỗi sợ hãi những cô gái mà mình yêu thích nhất (trừ con khỉ và quái nhân).
Các cô gái bắt đầu xích lại gần. Khóe môi anh khẽ nở một nụ cười.
Keita lẩm bẩm: "Đến đây nào!"
Anh đứng dậy, dang rộng hai tay, hệt như muốn ôm trọn tất cả phụ nữ trên thế giới này vào lòng.
Anh hét lớn: "Đời này ta không có gì phải hối tiếc!" rồi nhắm nghiền mắt lại.
"Ta yêu phụ nữ nhất trên đời!!!!!"
Như để đáp lại tiếng kêu của anh, họ tăng tốc bước chân. Sát khí kinh người bỗng chốc bùng lên, ngay khoảnh khắc tưởng chừng như sắp nuốt chửng Keita...
trước mặt anh bất chợt xuất hiện một bóng hình nhẹ nhàng đáp xuống.
"Aizaa~ Thực ra định xem thêm một lúc nữa cơ, thế mà..."
Người đến không ai khác chính là Youko. Cô đối mặt với đám đông đang đổ ập tới như sóng thần, để Tiểu Tanuki nằm bò trên đầu mình, rồi giơ thẳng ngón tay lên.
"Xin lỗi nhé! Keita đúng là một gã đàn ông tồi tệ thật đấy, nhưng tôi nhất định sẽ dạy dỗ anh ta cho các vị xem, lần này thôi, xin hãy tha lỗi cho anh ta đi!"
Cô vừa nói vừa xua tay.
Keita nhìn nghiêng khuôn mặt Youko. Rồi...
Súc địa.
Nhưng mà, ngay trước khi chiêu thức được kích hoạt, một chuyện đã xảy ra: Đôi mắt sáng lấp lánh của những người phụ nữ nãy giờ vốn đang mất đi lý trí, bỗng nhiên như mất hết sức lực, lập tức trở lại vẻ sáng trong tự nhiên. Cứ như thể bị một cây đũa phép vung lên giải bùa vậy, từng người từng người một đã thoát khỏi lời nguyền quyến rũ.
Một người phụ nữ trông như bà nội trợ vừa ôm má vừa nói:
"Ơ, ơ?"
Một cô nữ sinh cấp ba ngơ ngác hỏi người bạn bên cạnh:
"Tớ đang làm cái quái gì thế này?"
Xung quanh bắt đầu ồn ào lên, những người phụ nữ đã trở lại bình thường đồng loạt cất tiếng hỏi.
Tiểu Tanuki lẩm bẩm: "Tác dụng của thuốc..."
Youko cụt hứng hạ tay xuống; còn Keita thì ngây ra há hốc mồm:
"Thoát, thoát nạn rồi sao?"
Một cô nữ sinh trung học mặc đồng phục thủy thủ liếc nhìn đồng hồ, kinh ngạc kêu lên:
"Tiêu rồi! Đến giờ đi làm thêm rồi!"
"Về nhà thôi!"
"Sao lại thế nhỉ? Sao mình lại đuổi theo gã ta chứ? Trông hắn đâu có đẹp trai đến thế đâu!"
Những cô gái chuẩn bị rời đi liếc nhìn Keita một cái rồi mới bước, vẻ mặt như thể đang nói: "Cứ cảm thấy đã lãng phí bao nhiêu thời gian quý báu."
"Mẹ sẽ mắng mất!"
Những đứa trẻ mẫu giáo chạy mất. Một nhóm các chị gái trông có vẻ rất thân thiện đuổi theo sau để đưa chúng về, còn không ngừng quay đầu lại liếc nhìn Keita, rồi nói:
"Sao lại thấy cái loại người đó đẹp trai nhỉ?"
"Ai mà biết được? Bạn trai tôi đẹp hơn hắn cả trăm lần!"
"A ha ha ha! Bị sắc đàn ông mê hoặc rồi~"
Trong lúc họ đang trò chuyện những lời như vậy, Keita vẫn giữ nguyên tư thế dang tay, cứng đơ như một pho tượng đá; còn Youko và Tiểu Tanuki thì mang vẻ mặt như thể đang thấy anh thật đáng thương.
Gió lạnh thổi mạnh.
Trước mắt họ chỉ có ba bà lão đi ngang qua.
"Ối chao ôi, vừa nãy tôi lại cứ tưởng cậu ta giống Tamasaburo, xem ra tôi cũng bị lão thị rồi."
"Chồng tôi đã khuất vẫn đẹp trai hơn."
"Hì hì hì hì!"
Người trong công viên ngày càng ít đi. Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy xanh đứng ở lối ra phía bên kia, mang vẻ mặt khó hiểu, khẽ gật đầu chào Keita.
"Oa~!"
Nước mắt Keita chảy dài trên má.
"Hừm!"
Tên quái nhân kia còn đứng trước mặt anh mà "ai da ai da" rồi rụt vai lại, thở dài một cách khoa trương rồi mới bỏ đi.
Keita nắm chặt tay, thầm nghĩ trong lòng: "Người ta không muốn bị ngươi nói những lời này nhất đâu!" Thế nhưng vì sợ hãi, anh vẫn không dám mở miệng nói gì với tên quái nhân.
Cuối cùng, con khỉ và gã thanh niên trẻ vừa trêu đùa nhau vừa rời khỏi công viên.
"Thế à! Thế à! Hôm nay cũng ăn chuối đi, Tomoko! Ngoại tình một hai lần cũng chẳng sao đâu!"
"Két két!"
Trông họ tình cảm khăng khít vô cùng. Tất cả mọi người đều đã rời đi, không khí xung quanh đột ngột lạnh đi. Keita quỳ sụp xuống, nước mắt trào ra khỏi khóe mi, lăn dài trên má.
"Keita." Youko ho khan một tiếng, cất giọng nói.
Không chỉ vì ánh hoàng hôn, mà hai gò má cô cũng ửng hồng lên một chút.
"Vậy là anh hiểu rồi chứ?"
Keita gật đầu lia lịa như một đứa trẻ. Cuối cùng thì mọi người đều đã đi hết, chỉ còn duy nhất một người ở lại bên cạnh anh.
"Ừm, tôi, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo rồi."
Keita đứng dậy, đặt tay lên vai Youko. Với vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, anh nhìn thẳng vào mắt Youko.
Im lặng bao trùm.
Anh dùng giọng nói mạnh mẽ, đầy sức sống nói:
"Youko, anh biết điều gì là quan trọng nhất đối với anh rồi!"
"Thật sao?"
Youko ngước nhìn Keita, đôi mắt đẹp lấp lánh. Tiểu Tanuki thì lấy chân trước che mắt lại, như thể đang nói: "Tôi chẳng thấy gì hết đâu nha!"
Keita dứt khoát thề trước ánh hoàng hôn:
"Sau này tôi sẽ không bao giờ dựa dẫm vào thuốc nữa!"
Youko "Hả?" một tiếng.
Cô không hề mong đợi câu trả lời này. Điều cô mong đợi phải là những lời như "Em là quan trọng nhất!" hay "Tôi sẽ không nhìn bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa!" mới đúng chứ.
Keita vô cùng nghiêm túc nói:
"Thế nên, dù có dùng thuốc để kết bạn với các cô gái đi chăng nữa, thì sau một thời gian, mọi thứ cũng sẽ trở lại như cũ thôi mà? Không nên dùng cách này, phải dùng chính sức mạnh của mình để chinh phục trái tim họ mới đúng chứ!"
Anh cứ thế cười ngây ngô.
Youko im lặng không nói gì.
"Từ nay về sau tôi sẽ dùng thực lực để tán gái! Tôi nhất định sẽ giữ lời hứa này với em!"
Keita nắm chặt tay đầy nhiệt huyết; còn Youko thì run rẩy cả người, hét lớn:
"Cái loại hẹn ước này không làm thì hơn!"
Cô nắm chặt nắm đấm, ra sức đấm vào đầu Keita.
Một trong số hai cái bóng dài trên mặt đất ngã lăn quay.
Bầu trời đỏ như màu táo tàu thật đẹp.
Trưởng lão Tanuki vừa lật tờ báo thể thao vừa hỏi:
"Thế ân nhân cứu mạng của cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?"
Đội Giants đã bước vào giai đoạn thay đổi hợp đồng cầu thủ chuyên nghiệp, cũng đã chiêu mộ được những cầu thủ ưng ý trong hoạt động trao đổi cầu thủ giữa các đội bóng chày chuyên nghiệp, ngay cả những cầu thủ chủ lực đang sa sút phong độ cũng đã hồi phục thuận lợi. Vì vậy, Trưởng lão Tanuki lộ vẻ mặt vui mừng: "Năm sau nhất định sẽ giành chức vô địch thôi!"
"Vâng ạ! Hôm nay anh ấy đi câu cá rồi!"
Tiểu Tanuki vẫn tràn đầy tinh thần trả lời. Lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Trưởng lão Tanuki.
Sau đó, Keita và Youko theo sự dẫn đường của Tiểu Tanuki đến thung lũng nơi các Tanuki sinh sống. Tùy ý bước vào căn nhà trống, thoải mái làm những gì mình muốn. Thức ăn và các vật tư cần thiết khác của họ đều do tộc Tanuki cung cấp.
"Ừm. Trông họ có vẻ rất vui, vậy là tốt rồi."
Mặc dù chỉ ở lại hai ngày, nhưng quy trình đặt báo là đặt báo thể thao định kỳ dưới danh nghĩa Keita (đương nhiên là do Tanuki trả tiền), nên tộc Tanuki đã tiếp đãi họ một cách rất trọng thị.
"Nhân tiện, bên cậu thì sao rồi? Đã báo đáp ân nhân chu đáo chưa?"
Trưởng lão Tanuki khẽ nheo mắt, nhìn Tiểu Tanuki.
Tiểu Tanuki chìm vào suy tư. Dù thế nào đi nữa, cậu ta chỉ cảm thấy mình cứ liên tục gặp rắc rối mà thôi.
Thế nhưng, Tiểu Tanuki suy nghĩ. Mặc dù thứ thuốc kia có tác dụng mạnh đến vậy với những người phụ nữ khác, nhưng với Khuyển Thần Youko thì lại chẳng hiểu sao không thấy chút ảnh hưởng nào. Hơn nữa, cách Keita đối xử với cô ấy dường như cũng có chút thay đổi tinh tế, ẩn hiện khó nắm bắt...
Đây là điều cậu ta không nói ra.
Nhìn bóng dáng hai người họ đang vui vẻ chơi đùa trong đầm lầy.
"Thật lòng mà nói, tôi cũng không biết nữa."
Tiểu Tanuki suy tính kỹ càng:
"Nhưng tôi nghĩ, cho dù là vậy, đây chắc chắn cũng là một kết thúc không tồi!"
Rồi cậu ta lộ ra vẻ mặt có chút trưởng thành, mỉm cười rạng rỡ.