Hiện đã bước vào mùa thu. Thoảng chút chốn đây là vài cơn gió đang khẽ rít qua thứ tiết trời này.
Khi bánh xe lăn đến nơi cung đường được nhồi toàn là sỏi đá, cái cỗ xe rẻ mạt đây lại bắt đầu đảo lắc một cách đầy ức chế, khó chịu bởi sự tệ hại trong việc hấp thu ngoại lực của nó.
Mà cũng thật bi hề biết bao, khi tại chỗ ngồi của gã phu xe còn được trang bị một tấm vải dày, thì ở phía sau của toa xe, nơi mà các vị ‘lữ khách’ đang ngồi lại được ‘trịnh trọng’ treo lên nó manh áo rách, đến mức nước mưa có thể dễ dàng lọt qua những cái lỗ trên nó. Cứ thế mà sự phân biệt ấy như thể đang nói lên, rằng sự tồn tại của họ, chỉ là hư vô vậy.
Đợt phong bạo đang trùm lên cả chung quanh cái cỗ xe chết tiệt, và vị khách kế bên tôi đây, hiện nằm bất động trong cái tình cảnh thi thể dần bị mục rữa.
Trong chuyến du trình đầy cảm lạnh này, rất nhiều vị khách khác đã tỏ ra oải mệt, thậm chí là có kẻ mang dấu hiệu của sốt đường dài, dù có không ít người chọn được cho mình vị trí tốt để ngồi. Cùng với đó là những tiếng ho khan, được trải dài từ đầu toa đến cuối toa.
Giữa thứ tiết trời nom khắc nghiệt như thế, một làn gió lạnh căm nhẹ vuốt dọc lên cơ thể của tôi. Cái cảm giác này, nó y hệt cái lần đó vậy.
Đã được 10 năm trôi qua, kể từ cái ngày định mệnh ấy. Ngày mà tôi mất đi hết tất cả.
Lúc này đây, cỗ xe ngựa đang đi qua chính giữa cái ngôi mộ mà 10 năm trước, chính tay tôi đã tự mình dựng lên nó.
Hay có lẽ việc dùng danh từ ‘ngôi mộ’ cho cái thứ thất bại kia chắc là còn quá khiêm tốn (tôi vừa đảo mắt và trông thấy một thứ gì đó khá giống với một ngôi mộ. Và nếu còn sót lại thứ gì ở trong đó, nó sẽ khiến tôi cảm thấy hơi bất ngờ). Và sau tất cả, thứ đáng chú ý hơn cả cái ‘ngôi mộ’ kia, chính là tảng văn tự mà tôi đã tự tay khắc tên của mọi người lên nó. Chắc lẽ lúc này, mưa gió cùng thời gian đã khiến nó đối diện với cảnh phong hóa mà giờ đây, đọng lại trên cái tảng đá lớn đó chỉ toàn là những vết xước nham nhở. Tất nhiên là chúng cũng không còn có thể đọc được nữa.
À, ra vậy. Cha, Mẹ, mọi người ở trong thôn làng. Tất cả họ, cùng cái tên của tôi.
Đều đã không còn tồn tại.
Trên thế giới này nữa rồi.
Lời trăn trối cuối cùng mà Mẹ để lại, tôi vẫn còn khắc ghim nó, cột chặt nó lại vào sâu trong linh thức của mình.
“Tuyệt đối, không được, tha thứ, cho bọn chúng”.
Phải.
Thảm cảnh họa vong mà ngôi làng đã phải gánh chịu, đó là điều mà tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng.
Kể cả cho đến lúc này, gương mặt đã chết của Cha trong giấy phút ấy, tôi vẫn còn nhớ rõ. Trên cái gương mặt ấy, thứ còn vương lại ở đó, chính là ‘Tiếc nuối’.
Cha, ông ấy đã từng, rất ngầu.
Kể cả nó có thể là một sai lầm trong ngăn tủ kí ức, thì với tôi, Cha vẫn luôn là vị anh hùng ngầu nhất thế giới.
Còn với những người dân sống cùng làng, sự ấm áp và tử tế của họ, nó đang dần trở nên phai nhạt với tôi. Có lẽ bởi lần cuối cùng được tôi chạm vào, thi thể của họ đã trở nên lạnh ngắt rồi.
Nhưng họ cũng từng là những con người tốt tính, mặc dù luôn có kẻ xấu chen chân vào cái xã hội của những người thiện lương. Bở nó luôn luôn là vậy, mãi mãi luôn là vậy.
Nhưng.
Không một ai trong số bọn họ.
Đáng phải nhận lấy cái chết cho mình hết cả.
Đưa ánh nhìn của mình về khoảng không xa xăm, tôi vẫn còn thấy rõ thứ ranh giới màu lục ấy. ‘Rừng bất dung’, nó vẫn không mang trong mình chút thay đổi nào kể từ khi đó tới bây giờ.
Tôi đã trở về rồi.
Hỡi chốn xưa đầy hoài cổ - làng Nile, tôi, đã trở về rồi đây.
Ngôi làng nhỏ ấy tọa vị tại chốn cực bắc của Linh địa Ista, cơ mà giờ hiếm có kẻ nào nhắc tới cái tên của ngôi làng đó.
Vải vóc được dệt ra tại đây, và đó cũng là nơi mà người dân ở đấy có một mối liên kết chặt chẽ với các tinh linh. Bởi ngoài thứ đó ra, không còn có điểm nào là nét nổi bật của ngôi làng cả.
Không, lẽ ra nó không nên có.
Augusta, nơi lãnh địa không thể chạm tới ở vùng cực Bắc.
Đây cũng là nơi cư ngụ của quỷ tộc, những kẻ đã phát động chiến tranh xâm lược với toàn nhân loại hơn 10 năm về trước. Nó còn được gọi với một cái tên khác phù hợp hơn – ‘Địa ngục’.
First Lost.
Chân danh của nó, đã bị chìm vào quá vãng từ lâu. Và cả ngôi làng đó, nơi đầu tiên mà nhân loại đã đánh mất, hiện chỉ còn sót lại một bức bia đá mà tác giả của nó cho đến nay vẫn còn là một dấu hỏi.
Làm ơn đừng có gọi nó với cái tên First Lost như vậy chứ. Nghe nó thực sự vô tâm đấy.
Ít nhiều thì ngôi làng đó cùng từng là một nơi khá giàu truyền thống đó nha.
Bởi vốn dĩ, đây chính là chốn giao hòa giữa con người và các tinh linh cơ mà, sao các người lại có thể gọi nó như vậy cơ chứ.
Tinh linh.
Những thực thể ấy đã kiến thành nên thế giới này. Cũng là điều mà những người kí ước với tinh linh nói như vậy.
Nhân loại đã từng kinh sợ với lửa, kính tạ với nước, quỳ gối dưới đất, và hòa mình cùng gió để cùng dâng lên những lời chúc nguyện.
Lời cầu nguyện vọng lên ở những nơi mà nhân loại được đón nhận các tinh linh, được trao tặng năng lực siêu nhiên hay khả năng thực tại hóa các hiện tượng huyền ảo.
Nhưng người đón nhận năng lực đến từ các tinh linh, thường được mọi gọi là các Linh Sĩ ( Shaman ), hay Ái Linh Nhân,…nhưng giờ nó cũng chỉ thứ danh xưng đã bị quên lãng bởi thực tại mà thôi.
Bởi tình huống đã thay đổi khi mọi người phát hiện ra trong bầu khí quyển ngập tràn một dạng sức mạnh mới và khai phá ra cách sử dụng chúng. Nó được gọi là ‘ma lực’ – lá cờ tiên phong cho sự phát triển của thứ công nghệ mà hậu nhân gọi nó bằng một cái tên – Ma thuật.
Ma thuật là thứ đại diện cho lý thuyết, tri thức và khôn ngoan.
Chỉ một số kẻ dựa vào tài năng thiên bẩm, còn hầu hết mọi người đều chỉ cần được chỉ dạy cùng những hỗ trợ đến từ các ma cụ linh hoạt. Vì lẽ đó, mà toàn nhân loại đều đổ xô đua nhau đi học Ma thuật.
Đức tin vào mẹ thiên nhiên dần trở nên vụn vỡ. Những tinh linh khi xưa nhân loại vẫn luôn gắn kết nay đã bị ma thuật đẩy ra khỏi vị trí trong con tim của họ.
Toàn bộ tinh linh trên thế giới, đều được tập trung tại Linh địa Ista – được bao phủ bởi các cánh rừng xanh thẳm. Và tụ điểm đông đảo nhất của các tinh linh nằm tại khu cực bắc của Ista, nơi mà không một ai chú ý tới.
Nói cho dễ hiểu hơn thì tại Rừng bất dung, làng Nile là nơi tách biệt với ma thuật xa nhất từng tồn tại trên thế giới, và cũng là nơi mà ma thuật không thể vươn tầm ảnh hưởng của mình đến chốn đây.
Cái tên ‘Rừng bất dung’ được đặt ra như một lời văn với các linh sĩ ở làng Nile, bởi các tinh linh cảm thấy thất vọng và tức giận khi họ phải kí ước với những kẻ thay vì cống hiến cho tinh linh, chúng lại hết mình với thứ gọi là ma thuật. Cùng với sự di chuyển của một lượng lớn các tinh linh đã khiến cho khu rừng trở nên điên loạn khi cây cối, trái quả cùng muôn thú đã dị hóa thành một nơi mà ít nhất không một kẻ nào có thể đặt chân vào đó.
Vì đấy cũng là một nơi linh thiêng, nên những việc hoại phá khu rừng như kiểu đốn hạ cây cối đều là những hành vi cấm được làm.
Kể từ đây, một khu rừng không mang lại lợi tức gì cho công nghiệp, không có ý nghĩa nào với nhân loại. Hay nói một cách khác, là ‘Bất dung’.
Ý nghĩa tồn tại còn sót lại của nó nằm ở việc phân ranh biên giới với Quỷ quốc Agusta, cũng như xua đuổi những con quỷ khi chúng đến đó.
Những kiểu thông tin như vậy đang dần được lan truyền, điều đó khiến các tinh linh từng đồng hành với những người dân làng Nile cảm thấy phẫn nộ trước những tin đồn nhảm về họ. Nếu một kẻ có năng lực tương thích tốt trong việc kí ước với các tinh linh mà vô tình thốt ra lời phàn nàn hoặc đại loại thế, kẻ bất hạnh đó sẽ chịu sự trừng phạt và dày vò của các tinh linh cho tới khi hắn chết trong sự điên loạn.
Dẫu rằng những cơn giận của các tinh linh chỉ là trái cấm mặn chát, nhưng họ vẫn dang rộng mình để đón nhận người dân làng Nile. Thông qua việc tác động tới thời tiết giúp người dân trong làng có được những vụ mùa thu hoạch ổn định, không khó để thấy rõ được sự nhân từ đáng trân trọng của các tinh linh tại đây.
Thường thì các tinh linh sẽ làm ‘Hikkomori’, nhưng họ có thể ra ngoài và trở thành những tình nguyện viên đầy tốt tính và ân nhã nếu ngày hôm đó tâm trạng của họ cảm thấy thoải mái.
Từ những góc nhìn của người dân làng Nile, các tinh linh giống như những vị hàng xóm giang hồ (Yakuza), nhưng cũng nên cảm tạ cho sự may mắn của cả ngôi làng vì không có kẻ chủ lĩnh nào nắm quyền kiểm soát họ cả
Cứ như vậy, mối quan hệ truyền thống giữa những tinh linh bị thế giới lãng quên và người dân làng Nile đã được hình thành.
Lần đầu tôi gặp người con gái ấy, dưới tư cách là con của một gia đình không thuần huyết với các Linh sĩ trong một ngôi làng giàu truyền thống như vậy, là từ lúc nào thế nhỉ ?
Bắt đầu từ lời cảnh cáo mà người mẹ quá cố từng nói với tôi.
“Con tuyệt đối không được vào Rừng bất dung. Đó là vùng đất thiêng và cũng là một nơi ngập đầy nguy hiểm.”.
Những lời cảnh cáo như vậy cũng được răn tới những đứa trẻ khác trong thôn làng.
Cũng giống như đám nhóc con thời bấy giờ, cái gật đầu đầy ngoan ngoãn của tôi như thể chứng minh cho lời hứa với Mẹ vậy. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng tôi thực có quá nhiều thứ cảm xúc khó mà diễn giải thành lời. Mà ngày đấy tôi cũng là một thằng nhóc dễ bảo đấy chứ.
Đùa thôi.
Bởi, ‘Có đứa nhóc nào lại đi làm đúng theo cái lời cảnh cáo kiểu đấy không, đúng rồi, làm gì có ai’. Lúc đó tôi đã nghĩ đại khái là như vậy đấy.
Khi một kẻ không ngừng phớt lờ đi những lời răn dạy của tiền nhân, hắn sẽ chẳng bao giờ cầu nguyện cho đến khi thứ gọi là trải nghiệm đau đớn được khắc ghi đầy kinh hoàng lên thể xác lẫn tinh thần của hắn.
“Mẹ ơiiiiiiiiii, Cha ơiiiiiiiiii, uwoahhhhhh….”. [Dịch đoạn này không biết nói gì luôn…]
Cứ như vậy, tiếng gào thét của tôi vang vọng ở nơi rừng thẳm, vì thân thể hiện bị vùi dập một cách không thương tiếc.
Đôi giày của tôi bị kẹt lại bởi đám rễ cây, chân lúc tôi lúc này đã trở nên phồng rộp, kèm theo đó là cảm giác đau đớn từ bàn chân được truyền đến não bộ. Đau. Thật sự nó rất đau.
Áo tôi đã bị những nhành cây xé vụn, trông nó lúc này thật khó coi, và các vết chích từ những con muỗi trong khu rừng lẫn cái tiết trời oi bức của mùa hè khiến những vết thương trở nên ngứa ngáy, khó chịu hơn rất nhiều.
Mùi hương của cỏ ngập tràn cả khu rừng, thậm chí đến lúc này tôi nhớ lại, thứ mùi đó càng trở nên ám ảnh hơn trong tâm trí tôi.
Không rõ bằng cách nào, mà tôi đột nhiên bước tới một khoảng đất trải dài bởi sự trống trải.
Ánh trăng diễm lệ soi tỏa khoảng đất ấy. Trong cái ảo tưởng chưa phân rõ thực hư của tôi khi ấy, cả nơi đây như được ánh lên thứ sắc xanh đầy huyền ảo, mị hoặc. Hay nói một cách không ngoa khi nơi đây chính là vũ trường của những lễ hội, nơi các tinh linh hòa mình cùng những khúc ca lẫn những điệu nhảy. Nơi ấy, thật sự rất đẹp.
Khi bản thân dần đắm chìm trong việc thưởng thức mỹ cảnh chốn trần gian đến mức quên cả đau đớn lẫn khóc lóc, ngỡ như hơi thở của mình đã dừng lại để tôi đi tìm chân ngã của mình ở chốn thiên sắc thiên hương này.
Đó cũng là lúc, tôi gặp được người con gái ấy…
=Hah, tôi đã quay lại với thực tại sau chuyến du trình vào kí ức đầy tươi đẹp rồi đây.
Lúc này, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của ai đó hiện khiến cho mặt đất trở nên rung chuyển, cùng với những bước chân nom vẻ đang đến gần.
Sự hỗn loạn đang phủ lên cả bầu không khí, và những con vật xung quanh đang bỏ chạy tán loạn bởi bản năng mách bảo chúng rằng nguy hiểm đang đến gần kề.
Chỉ có những người không được bình thường mới cảm thấy bình thản, không sợ hãi tới mức bỏ chạy khỏi cái tình cảnh đó.
Điều đó có thể dễ hiểu với cái người đang lại gần đây, đặc biệt là với những kẻ thuộc chủng tộc nhân loại.
Ngay cả việc xuất hiện của họ tại đây, chắc cũng chả cần tới lý do để giải thích cho việc đó.
Chấn động này không thể tạo nên bởi những gót chân của một bầy ngựa, nó là những bước đi của những con Hạ Long (Rồng cấp thấp). Và những kẻ đang an tọa trên lưng của bọn chúng, không ai khác ngoài đám người thuộc Quỷ tộc.
Thứ thanh âm của khúc ca mở màn.
Thứ thanh âm đã hủy diệt cái tên ‘làng Nile’ ra khỏi bản đồ thế giới.
Và thứ thanh âm ấy lúc này đây, chính là khúc khải hoàn ca ăn cho bước chân của tôi kể từ sau giây phút này.
Tôi vẫn luôn nghĩ về chúng, nghĩ về lũ Quỷ tộc.
Quỷ Vương đang ngày một trở nên mạnh hơn, và lũ thuộc hạ dưới trướng cũng đang dần phát triển năng lực của chúng.
Tôi không có nổi một tia hy vọng cho việc giết chết Quỷ vương, bởi đó là một thực thể quyền năng.
Dạo đây, những thế hệ của các anh hùng đang dần phát triển, nhưng tôi không thể trông chờ vào họ được.
Chắc chắn, ngày mà Quỷ vương có thể gặm nát cả thế giới này, sẽ không còn quá xa.
Bởi vậy, hỡi nhân loại, tôi cầu xin các người, hãy tha thứ cho tôi.
Sau tất cả, tôi chỉ là một kẻ yếu đuối, một con người yếu đuối đúng nghĩa.
Và đó là toàn bộ khả năng mà tôi có thể nghĩ tới.
Bởi tôi, sẽ trở thành tay chân, trở thành thứ hạ phẩm trong đám Quỷ tộc. Tôi tin đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm.
“Oiiii, xuống đây nhanh lên nào lũ lợn, không có thời gian dành cho các ngươi đâu.”.
“Vâng, vâng.”
Tôi trả lại hắn bằng cái ánh nhìn như thể đang ngắm đống đất đá nằm ở dưới chân mình vậy. Nhân tiện, hắn là một tên chủ buôn nô với một cái đầu chó thay vì truyền thống giống con người, hay gọi hắn là Kobold cũng được.
Và bỗng chốc, tôi vừa mới nhận ra bản thân mình đang bị đeo gông cùm ở trên cổ tay ngay khi vừa mới rời khỏi cái toa xe cũ nát kia.
Lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy mọi người đấy.
Lời chào hỏi của tôi có vẻ khá muộn màng. À phải rồi, lúc này tôi đang là nô lệ cơ mà nhỉ.
Chắc kể từ lúc này, tôi sẽ sống mà không có quyền công dân với tư cách của một tên nô bộc.
Yeh, tôi đã bị bán cho đám Quỷ tộc như món hàng một cách chính thức rồi.
Đập vào tầm mắt của tôi lúc này là một cái bóng khổng lồ đang tiến lại chỗ tôi đứng.
Nó cũng giống như cái bóng của con rồng đã từng dẫm nát đầu của Cha.
Từ một hướng khác, bọn chúng đang đến.
Lũ Quỷ tộc từng đồ sát cả thôn làng của tôi, chúng đang đến.
Trước tiên tôi sẽ thử liếm chân của chúng, mong rằng điều đó sẽ khiến tâm trạng của chúng trở nên tốt hơn.
Nếu không làm vậy, tôi sẽ bị chúng xực như một tảng thịt di động.
Sau cùng, với chức danh nô lệ, bọn chúng hẳn sẽ thích điều tôi định làm.
Kính thưa Tia-sama.
…Chà, nhìn đống lộn xộn gây ra bởi những món hàng khác kìa, khó coi thật đấy.
Haha…
“Xin thứ lỗi, Igor-san liệu có đang ở đây không ?”.
“Vâng, tôi đây ạ. Xin cho phép tôi gửi lời cảm ơn của mình về sự tài trợ lẫn bảo hộ của các vị trong suốt thời gian qua”.
Tên chủ buôn nô với cái đầu chó, Igor, cho dừng lại chiếc xe ngựa và chỉnh soạn lại phục trang của hắn. Ở phía kia, có khoảng 200 con quỷ cùng với những con rồng được chúng sử dụng đang tiến đến gần rồi dừng lại.
Khi đó, cát bụi bay tứ tung, và có vẻ mũi tôi đã bị tắc bởi đống cát đấy rồi.
-Nhưng mỗi khi nhìn thấy bọn chúng, tôi thật sự khó mà giấu nổi sự kích động của mình.
Bởi tôi không muốn cưỡi trên lưng bọn chúng đâu, nếu tôi được cấp phép quyền chọn lựa.
Với lũ Quỷ tộc, chúng thích sử dụng loài rồng này bởi vẻ ngoài đầy xấu xí, bẩn thỉu của những tồn tại đáng bị xa lánh này. Nhưng đồng thời, nó cũng tựa như một lời đe dọa sống cho những kẻ không quen với việc nhìn chúng, đặc biệt là với người thường.
Cơn gió hắt lên đống bụi mù, và người vừa đáp xuống đất từ con rồng đầu lĩnh của đội tiên phong là một nữ quỷ nhân. Cô ta cũng là người vừa nói chuyện với tên chủ nô đầu chó Igor vừa rồi.
Đó là khuôn mặt của một mỹ nhân, với mái tóc vàng óng mỹ miều, cùng nụ cười tựa đóa mỹ hoa luôn luôn hé nở trên gương mặt kiều diễm ấy.
Nhưng mà thứ tồn tại còn nổi bật hơn cả gương mặt tựa ngọc hoa ấy, chính là cặp sừng cừu mọc ra ở hai bên trên tai của cô ta.
Bầu không khí được tạo ra từ người này, chẳng khác nào thiên kim tiểu thư của một gã bạo chúa nào đó, và cũng chính cô ta là người chủ trì cho bữa tiệc máu gắn mác dưới chuyến mua bán lần này.
Aroma Sajesta.
Khi Chủ tướng của Quỷ quốc đích thân ra mặt, tên chủ nô đầu chó Igor hoàn toàn nhận thức rõ ràng vị thế hiện tại của mình, nên hắn không ngần ngại mà nở một nụ cười – thứ mà hắn không bao giờ làm với những nô lệ của mình trong chuyến du trình vừa xong.
Tôi biết.
Người phụ nữ này, ẩn sau điệu cười giả lả vô tư đó, là một cái đầu luôn luôn nghĩ mình nên chọn kẻ may mắn nào để sử dụng, và kẻ bất hạnh nào phải chết.
Nếu nắm chắc hoàn toàn chiến thắng, thì kể cả trước hay sau khi Indra đưa ra hiệp định đình chiến, ả cũng sẽ dùng quái vật dưới trướng mình để tiễn mọi thứ về lại cát bụi.
Tôi chỉ biết lý do mà tôi vẫn còn sống ở lúc này, là bởi tôi vẫn còn giá trị lợi dụng cho cô ả.
“Ông không cần phải sợ hãi. Và liệu ông có thể cho phép ta xem qua đống hàng hóa mà ông đã mang tới đây được chứ ?”
“Vâng, đó là vinh hạnh của tôi. Này lũ lợn kia, mau mau nhanh cái chân của mình để xếp hàng đi.”
Chính nó đây rồi.
Khả năng đọc suy nghĩ của đối phương một cách sắc sảo đến khó tin.
Thêm vào đó chính là tài năng thao lược giữa cùng sự quyết đoán giữa chiến trận. Và, bản tính máu lạnh nếu nó cần thiết trong trận chiến.
Chỉ bằng nhiêu đó tài phú của mình mà cô ả mà đã có thể trở thành cánh tay của Quỷ Vương, cũng như lãnh đạo cả một Quỷ đoàn từ khi còn rất trẻ.
“…Cái thứ mùi này. Mà thôi, dù sao đó cũng là một chuyến du trình dài, không thể buông lời trách cứ cho chúng được.”
“Tôi vẫn thường cho chúng tắm một tuần một lần, nhưng nếu điều đó làm quý cô Aroma đây cảm thấy không hài lòng, tôi xin phép gửi tới Người lời xin lỗi từ tận tấm lòng mình.”
“Không, điều kiện trong yêu cầu mua bán của tôi là những kẻ có thể trạng cứng cáp, để chúng không dễ chết một chút. Có thể cơ thể chúng sẽ trở nên kiên cường hơn nếu nó phải chịu đựng thứ tình cảnh như thế này.”
“Như ý nguyện của Người.”
…Cái yêu cầu kiểu vậy, nó thực sự rất quái dị đấy.
Những việc như kiểu như buôn bán người thường không phải là chuyện hiếm, cũng vì đó là lý do tại sao hiện tôi đang làm thứ công việc hạ cấp như này.
Những thứ thanh cao như lòng nhân ái, từ bi, đã bị tôi vứt hết lại ở nơi quá khứ kia. Bởi những đức tính phẩm hạnh đó, hoàn toàn vô nghĩa với tôi bây giờ.
Không thể đếm xuể việc có bao nhiêu người phụ nữ bị bán đi cho những kẻ khốn nạn, và cũng không thiếu cái cảnh những mỹ nam sống trong cảnh bị tranh giành bởi đám mụ già biến thái.
Tôi không thể nghĩ ra nổi một thực thể sống nào khác mà lại có những hành động đầy ‘sâu sắc’ và ‘tình cảm’ như vậy với chính đồng loại của mình. Tất nhiên là trừ nhân loại ra rồi.
Con người, luôn luôn tự hào rằng họ là những tạo vật của Chúa, nhưng nhìn vào thứ thực tại như vậy lại làm tôi chỉ muốn đối phó thêm với việc trở thành thức ăn cho chính đồng loại của mình thôi mất.
Mà dẫu sao, tôi cũng muốn cảm thấy tự hào cùng hiệp hội buôn nô khi được khen rằng hàng hóa (đồng loại) của mình là cứng cáp bởi người khác đấy.
Hiếm khi sử dụng tới roi vọt, và chưa có một con hàng nào bị cảm lạnh cho đến tận thời điểm giao buôn, có lẽ điểm đó chính là nút thắt vàng trong cái đoàn buôn nô của lão chủ đầu chó Igor này.
Đó cũng chắc là lý do mà Aroma tỏ ra hứng thú với những món hàng lần này, vì chúng tôi không chỉ là nô lệ mà còn là thứ thực phẩm tươi sống di động ăn liền dự trữ. Nhưng hẳn vẫn còn một lý do khác mà đến hiện tại, cô ả vẫn đang giấu đi đôi vuốt mưu toan của mình.
“Sẽ thú vị hơn nếu chúng có thể thoi thóp hoặc trụ lại sau khi bị ‘bẻ’. Được vậy thì tốt biết mấy”.
Và lần này đấy là thứ điều kiện mà Aroma đưa ra cho đống hàng hóa mà mình sắp nhập về.
======
Quả thực rất lạ.
Như vậy thì món hàng không được dùng để ăn, và cũng chả cần dùng cho việc vắt cạn sức lực đến chết của món hàng.
Bởi nếu chúng hỏng, thì việc đào thải và thay mới là thứ rất dễ làm. Ngay từ đầu, cái yêu cầu kiểu như độ cứng cáp ở nhân loại là một sai lầm, ngoại trừ những ma thuật sư có khả năng tác động lên thể trạng của mình thông qua việc xử lý ma lực mạnh mẽ, thì nhân loại vẫn yếu đuối lẫn mỏng manh hơn rất nhiều so với Quỷ tộc.
Và với những ma thuật sư như vậy, đó không phải là những món hàng mà lão chủ nô đầu chó Igor muốn mà có được. Mà nếu lão có thì cũng không thể đối xử với họ như những nô lệ thông thường khác, bởi mức đãi ngộ dành cho họ thường nằm ở cấp độ quốc gia.
Có thể quý cô Aroma đây đã giữ cho mình thứ suy nghĩ như vậy mà đưa ra thứ điều kiện lạ lùng như này từ khá sớm.
Một nô lệ, không cần biết tinh thần của hắn thép ra sao, đã được tôi rèn đến mức nào, nhưng qua những vòng đi chợ kiểu như này thì chắc chắn, hắn sẽ chết bởi thể trạng quá đỗi yếu đuối của mình.
Vì vậy, để có thể sàng lọc ra những món hàng tốt nhất, những kẻ có khả năng đáp ứng được yêu cầu từ thể trạng lẫn tinh thần, mà lão chủ nô đầu chó – Igor ta đây đã làm ngược lại với nguyên tắc làm việc của chính mình.
Không lắng nghe – ăn vụt.
Dơ tay phát biểu – ăn vụt.
Di chuyển chậm – ăn vụt.
Điều này cũng được áp dụng lên rất nhiều thứ khác nữa.
Cứ như vậy, chuyến du trình bằng thuyền với số lượng món hàng ban đầu là 30 món, xuất phát điểm từ một quốc gia mà ta không nhớ tên để đến bộ lạc thú tộc Lille Mar, sau đó là chuyến di chuyển đường dài bằng cỗ xe ngựa để đi tới First Lost, số lượng món hàng lúc này chỉ còn vẻn vọn 2 đứa.
Một tên từng là cựu đấu binh.
Hắn ta là một kẻ sở hữu sức mạnh thể chất ưu việt cũng như năng lực bất phàm tương xứng với cái cơ thể vạm vỡ đó. Chính hắn là người khiến ta gặp nhiều rắc rối nhất khi quyết định bỏ tiền của mình ra để đưa hắn vào nô đoàn trong chuyến đi này. Mặc dù lúc này trông hắn có vẻ đang thể hiện sự bất bình của mình, nhưng ta chả quan tâm đâu.
Và tên còn lại, bằng một cách nào đó có thể sống sót đến tận bây giờ. Hắn hoàn toàn đủ khả năng để gây kinh ngạc cho những người khác bởi năng lực sinh tồn mãnh liệt đến khó tin.
Tỏ ra thân thiết với kẻ buôn nô mặc dù bản thân hắn là một con người. Dù có bị sỉ nhục như một thằng khốn cặn bã, tên dị nhân này vẫn vui vẻ lắng nghe và chấp nhận những lời sỉ vả ấy. Bởi, gã trai trẻ nhân loại này luôn sẵn sàng bán đi chút tôn ti rẻ mạt đầy bẩn thỉu của mình.
Hắn ta trông như một thằng chuyên bị sai vặt, nhưng tác phong của hắn lại chẳng đâu vào đâu. Nếu bất hạnh nở nụ cười với hắn ta mà đưa hắn vào đống danh sách ấy…thì hắn sẽ là kẻ phải chết đầu tiên. Dẫu vậy, từ đầu đến chí cuối, gương mặt của hắn vẫn luôn bình thản đến lạ lùng.
Bản thân ta không có ưa gì cho cam quả gương mặt ngu ngốc ấy, nên đã vài lần ta cho hắn ăn vụt, nhưng thứ đáp lại những cái vụt roi ấy, chính là nụ cười nham nhở của hắn.
Đôi khi hắn lại cúi gằm cái bản mặt của mình xuống và lầm bầm vài câu hoặc buông ra lời phàn nàn vô nghĩa. Một thằng nhóc mất dạy, vô văn hóa đích thực khiến cho người khác không thể cảm thấy thoải mái nổi, thậm chí còn khiến người ta phát rồ bởi sự tồn tại của hắn ở bên cạnh.
Thực lòng mà nói, việc xử lý hai con hàng này trong suốt chuyến đi thực sự khiến ta rất mệt mỏi.
Đó là lý do duy nhất buộc ta phải chiến thắng trong việc thuyết phục thành công quý cô Aroma tại đợt mua trao lần này. Bởi nếu họ từ chối, ta chẳng biết làm gì tiếp theo với 2 con hàng này cả.
Tính thêm cả khoản phí thất thoát suốt chuyến du trình tới đây, hiện tại lợi tức mà ta thu được có lẽ đã thâm hụt đi khá nhiều so với dự tính, nhưng điều đó cũng chẳng còn quan trọng vào lúc này nữa.
=====
Tên chủ buôn nô đầu chó Igor nghĩ như vậy trong khi trao tay 2 món hàng của mình cho bên đám Quỷ tộc. Sau đó hắn thu lấy tiền rồi cuốn gói hành trang để lên lại xe ngựa.
“Okay, chà, hmmm….?”
Nhìn hai tên nô lệ vừa được trao tay cho mình, Aroma bắt đầu so sánh cả hai trong khi đưa ngón tay của mình lên đôi môi một cách đầy thanh nhã để suy nghĩ.
Gã đàn ông nhân loại cao lớn u vai bắp thịt.
Hắn đang nhìn về phía Aroma bằng ánh mắt bẩn thỉu ngập đầy bởi dục vọng như một con lợn rừng đực đang chuẩn bị bước vào mùa giao phối. Đó cũng là điều mà Aroma đã nhìn ra vì cô luôn nhận thức được vẻ ngoài xinh đẹp của mình hấp dẫn nhưng cũng không kém phần nguy hiểm đến chừng nào. Vì vậy, cách cô chỉ cần làm là phớt lờ hắn ta.
Tên nhóc nhân loại với thể trạng trung bình.
Thay vì dùng ánh nhìn của một con thú hứng tình, hắn nhìn về phía cô với ánh mắt của một kẻ chuyên nịnh hót.
Không rõ kỹ năng múa mồm của hắn được trui rèn từ bao lâu rồi thế nhỉ ?
Hắn có nhận thức được rằng nơi mình bị bán đến không phải là lãnh thổ loài người mà là chốn địa ngục – Quỷ quốc Agusta không thế ?
“Được rồi 2 tên nô lệ. Các ngươi có muốn làm giúp cho ta một việc trước khi bắt đầu di chuyển không ?”
“Ngậm cái mõm của mày lại đi, đừng có mà ứng xử với ta như thể súc vật, con lợn nái khốn nạn. Mày sẽ phải hối hận ngay lập tức.”
“Xin thưa quý nương, đó quả thực là một vinh dự cho kẻ hèn này. Tôi xin Người cho phép tôi được xưng ra cái tên thấp kém, bẩn thỉu của mình là Nine, thưa quý nương. Thật là phúc phận cho cả cái danh gia thấp kém của nhà tôi khi được phép chiêm ngưỡng vẻ đẹp cao nhã, thanh thuần tựa đóa mĩ hoa như quý nương đây. Dẫu rằng vị quý nương đây đến từ Quỷ tộc, nhưng việc cái bản thân vô dụng này lại được mua về bởi một mỹ nhân tuyệt sắc như quý nương đây, quả thực khiến lòng tôi trăm phần cảm kích, vạn phần biết ơn thưa quý nương.”
[ Đoạn này tôi hất cùn mà viết ra, mong mọi người thông cảm :’)) ]
“Mày cũng câm miệng đi thằng khốn nạn. Rốt cuộc thì mày bị cái đ*o gì thế, mồm mày cứ liến thoắng liên tục suốt cả chặng đường đi trên cái xe ngựa kia rồi. Danh dự của mày vứt cho gia súc gặm nhấm rồi à, rốt cuộc thứ thể loại thái độ của mày là cái đ*o gì vậy ?”
“Nn, ngừng tám chuyện ở đây được rồi. Gallon-san, phiền cô xích cổ 2 tên này lại giúp tôi.”
“Làm luôn đây.”
Cùng với cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, lang nữ Gallon dễ dàng bịt lại mồm của tên u vai bắp thịt kia vốn đang tỏ ra chống cự mãnh liệt.
Trông hắn lúc này giống vật nuôi hơn là một đấu sĩ với cái vòng cổ được đính kèm dây xích, nhân tiện thì đầu của hắn hiện đang nằm dưới chân của lang nữ mất rồi, tiếc ghê.
“Đây chính là kết quả của việc có hành động bạo lực với người thi hành công vụ. Thằng khốn nhà ngươi quá vội vàng rồi đấy.”
“Ôi không, bộ lông tơ tuyệt đẹp của Người hiện bị rối tung hết lên cả rồi.”
“Cái đ*o ??? Đừng có mà tự tiện liếm chân của người khác chứ tên nhãi !!”
“Kyainnnn !!!”
Như đã chứng kiến tại đây, thằng nhãi này, hắn bỏ qua luôn cả chút tự trọng hèn kém của một nô lệ mà không chút ngần ngại để quỳ mặt xuống đất nhằm liếm chân Gallon.
“….Đầu của nó còn điện không vậy, thằng nhãi ranh đó.”
“Aroma à, thằng khốn này điên thật rồi.”
Cùng câu nói của Gallon là cái chỉ tay về phía tên nô lệ kia đằng kia đăng lăn lê quằn quại trên mặt đất. Vì hiện hắn vẫn đang bị còng tay, đầu cũng đang bị ghim thẳng xuống đất nên hắn đang cố gắng chống chọi lại với cơn đau từ cú đấm của Gallon một cách khổ sở.
…Cũng từ rất lâu rồi mà Aroma mới được chứng kiến một Gallon với suy nghĩ đơn thuần như này, nhưng quả thực hiện tại thì nó khó mà diễn tả thành lời được.
Dường như đó là một kiểu vặn vẹo cảm xúc đầy trớ trêu mà nhân loại dành cho quỷ tộc.
….Mmh, hiện tại dù có một chút hoang mang, nhưng Aroma nghĩ chắc cũng sẽ ổn thôi nếu hắn chịu nằm yên ngoan ngoãn.
Nếu còn phải đi mua thêm nô lệ như thế này nữa thì chắc chắn cô sẽ là người đầu tiên từ chối.
Mà thôi kệ, bởi hạng người như hắn, sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi.
Aroma luôn tự tin vào sự thông tường trong suy nghĩ lẫn đôi mắt của mình, nhưng cô lại không thường suy nghĩ về những tên nô lệ mua về sử dụng một lần. Bởi lẽ đó, cô liền đảo mắt khỏi gã nhân loại kỳ lạ kia.
Và cô cũng chẳng thể ngờ tới rằng chính cái kiểu suy nghĩ đó, sau này lại là một sai lầm chí tử, một vết nhơ gần như không thể gột rửa trong suốt quãng thời gian làm Chủ tướng tại Quỷ quốc của mình.
Cả đoàn quân chuẩn bị khởi hành, với những kẻ đi đầu là đoàn tiên phong cùng những con rồng. Nhưng mà việc phải ngồi trên cái lưng rung lắc bần bật như này, cũng chả phải điều mà cô tỏ ra thích thú gì cho cam…À, đó là một nỗi đau, Aroma nghĩ vậy.
Đầu tiên, xuất phát điểm cho việc cô đích thân đi mua nô lệ lần này là bởi sực ích kỉ khó ưa đến từ đứa em gái đáng ghét của Quỷ vương.
Người bạn thanh mai của tôi, Quỷ vương, là một thiên tài bậc nhất trong số các Quỷ vương từng xưng danh, người có khả năng đạt tới đỉnh cao sức mạnh để ngồi lên quỷ tọa của Agusta, ngồi lên đỉnh cao của ‘Diablo’.
Crystella Vera Detora.
Và cũng bởi bản tính xấu xa từ cô em gái bé bỏng Elektra của Ngài ấy, mà lần này tôi phải ngập mặt ngập đầu trong việc mua sắm cho con bé.
Elektra Vera Detora.
Con bé Eru… nó, nói thẳng ra là một đồ tể lừng danh của toàn bộ quỷ tộc.
Bản năng giết chóc của con bé mạnh tới mức khiến kẻ khác không khỏi rùng mình. Bởi ấn tượng về cái bản năng kinh hoàng vượt sức tưởng tượn ấy, chính là những vị Chân tổ của Quỷ tộc.
Khi một kẻ nào đó vô tình để con bé nhìn thấy máu, thứ bản năng ấy sẽ bị kích động. Và nếu nó không thể nhìn thấy máu trong một khoảng thời gian, thứ bản năng ấy lại càng sục sôi tới mức trở nên điên loạn hơn thảy. Khi không một ai ở đấy đủ khả năng để xử lý gọn gàng trước cơn say máu của con bé, thì chắc chắn không chỉ có một vài con quỷ bị đồ sát thôi đâu.
Nhưng vì con bé chính là chiến lực mạnh nhất của toàn bộ Quỷ tộc lúc này, nên không thể đối xử với con bé một cách thiếu cẩn trọng được. Để đối phó với đứa bé nguy hiểm này mà không làm nó bất mãn, trong thời gian ngắn Aroma bắt buộc phải tìm được ‘đồ chơi’ cho con bé, và kết quả là hai tên nô lệ này đây.
Nhưng chỉ có hai tên thôi ư ??
‘Đồ chơi’ của Elektra thường không sống nổi quá một ngày, cơ mà cũng không thể đổ lỗi cho tên chủ nô đầu chó Igor được, vì hắn đã làm những gì hết mức có thể trong khả năng của hắn rồi.
Lille Mar cũng đã được kiểm tra xong rồi, việc cần làm lúc này là quay trở về Quỷ quốc thôi.
Quay lại cái nơi vừa ồn ào, vừa vui vẻ (có lúc không) – Quỷ Đô Thành. Có lẽ đã được vài tháng rồi, nhưng không hiểu sao lại thấy hoài niệm thật đấy.
Hai con hàng này có lẽ sẽ chết sớm thôi, mặc dù cũng lãng phí thật đấy nhưng mà đành chịu vậy
Trong khi giữ cho mình cái suy nghĩ đầy tươi sáng lạc quan ấy, thì sự việc diễn ra trong vòng hai ngày tới đây cũng đủ làm vị Chủ tướng của Quỷ quốc cảm thấy xanh ngắt mặt mày.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại