Sáng sớm, tôi nằm cuộn người trên giường và suy nghĩ. Kasuga nói “Em muốn trở thành cô gái lý tưởng của anh!”, nhưng mà nếu hỏi tôi cô gái lý tưởng của tôi là người thế nào thì đến bản thân tôi cũng không có câu trả lời cụ thể. Nếu nói về sở thích hay hình mẫu thì chắc là được đấy. Nếu là sở thích thì chắc thiên về tính cách. Nếu vậy thì tiếc cho Kasuga thật bởi vì tôi thích mấy cô gái điểm tĩnh và trầm tính hơn. Còn về hình mẫu thì chắc là thiên về đặc trưng của một người nhỉ? Một cô gái điểm tĩnh như là cô gái của uỷ ban thư viện, uỷ ban chăm sóc vườn trường, hoặc là dạng người cô độc giống tôi. Tóm lại mà nói thì gái tsundere, gái chủ động, gái thể thao, normie hay hướng ngoại thì đều không phải gu tôi.
Lý tưởng… nghĩa là phải hoàn hảo nhất đối với tôi nhỉ. Nghĩ lại thì… kể cả tôi có bảo với Kasuga về gu của tôi thì cũng không thể nào mà từng chi tiết nhỏ nhặt được. Nên chắc tôi chỉ tìm cách thuận tiện nhất mà bảo với Kasuga mỗi khi tôi cảm thấy cô ấy đi quá xa so với cái lý tưởng của tôi, thì tôi sẽ dùng một tông giọng ích kỉ và thô lỗ bảo cô ấy chỉnh lại cho phù hợp.
Tôi biết, biết rõ luôn chứ. Để mà tìm lỗi thì cần tìm hành động thực hiện lỗi đó. Một hành động được xem là tốt hoặc xấu còn tuỳ thuộc vào người nhận định nó… Hiển nhiên, người đó ở đây là tôi. Trong suy nghĩ của tôi thì chỉ mỗi Kasuga quanh quẩn xung quanh tôi là tôi đã đánh giá là không tốt rồi. Tóm lại thì…
“Mình đã hứa và cũng dự định là sẽ giúp cô ấy, mình cũng không phải hạng người thất hứa. Cuộc sống yên ả, ăn dầm nằm dề của mình sao cứ thấy bất an thế này…”
Ah, đồng hồ báo thức reo rồi.
—Và cứ thế, tôi và Kasuga đã thực sự trở thành một cặp đôi.
****
Ngày 23 tháng 4, thứ sáu vào giờ nghỉ trưa, tôi lơ đễnh dạo xung quanh trường. Thư viện à? Không đi đâu. Mà đúng hơn là không thể đi. Hôm nay là ngày dọn dẹp và sắp xếp định kỳ. Thế nên kẻ cô độc như tôi đây chỉ có thể đi dạo lòng vòng lúc nghỉ trưa thế này.
Nếu mà ở lại lớp học, mọi người sẽ trò chuyện vui vẻ với nhau. Nếu tôi đến căn tin, mọi người đang cùng nhau tận hưởng bữa trưa tại đó. Nếu tôi đến phòng thể chất, mọi người đang vui vẻ chơi bóng rổ với nhau. Nếu tôi đến phòng tự học, mọi người ở đó đang chăm chú học tập, thi thoảng lại chỉ bài cho nhau, vân vân và mây mây.
Nếu đến một nơi được chỉ định cho một việc cụ thể nào đó thì thông thường người ta sẽ làm theo những việc đó. Riêng tôi thì… không thích hợp với mấy chỗ như thế lắm. Đến mấy nơi đó mà ‘không làm gì cả’ cảm giác như tôi đang phá luật của họ vậy, nó khiến tôi thấy khó chịu. Một kẻ cô độc đến một chỗ cụ thể nào đó vào giờ nghỉ trưa để làm gì chứ? Ăn chung với bạn, hay tán gẫu với đám bạn?
Tôi thì không có bạn bè, cũng không có mục đích cụ thể nào nên chỉ đành dạo loanh quanh trường. Miễn là tôi không dừng lại ở một nơi cụ thể nào đó thì sẽ không bị mọi người nhìn với ánh mắt “Sao cái tên này lại ở đây mà không làm XXX vậy?”.
Nếu mà tôi ở lại lớp vào giờ nghỉ trưa, thường tôi sẽ bị mọi người chế giễu ‘Cái tên Kujou đó, ở trong lớp mà lại không nói chuyện với ai cả~’. Chuyện đó đã xảy ra từ hồi tiểu học rồi. Do có cái quá khứ như thế nên giờ đây tôi mới đi quanh quẩn giờ này đây! Tiếp theo đi đâu đây…
“Shiiiizuki-kun!”
“Woah!?”
Bất ngờ có ai đó bám vào sau lưng tôi— Chỉ có một người làm việc này thôi! Này là ôm choàng luôn rồi chứ không còn là bám nữa! Cũng may là lúc này đang ở chỗ bãi đậu xe đạp.
“K-Kasuga!?”
“Ahaha, bắt được anh rồi nè”
Cái mùi này… Kasuga đang toả ra mùi thơm ngọt ngào nữ tính của cô ấy. Phải thật bình tĩnh, không thể để cô ấy nhận ra được.
“Được rồi, mà…”
“Sao vậy ạ?”
“N-Ngực của cô chạm vào tôi rồi…”
“Eh!? Anh chú ý đến chúng rồi hả!? Yay!”
Kasuga tách khỏi tôi rồi đi đến phía trước tôi, cô nở một nụ cười thật hạnh phúc. Cô ấy thực sự… thấy vui vì chuyện này… Tôi không biết phải đáp lại thế nào nữa.
“Này, làm nhiều tương tác cơ thể quá rất là normie đấy.”
“Ehhhh? Thật vậy ạ~?”
“Hôm qua chúng ta đi hẹn hò rồi.”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
“Hôm nay cô lại đi chung với tôi nữa… Ổn không đấy?”
“Tại sao không ổn chứ?”
“Tôi hay gọi là Nhóm Kasuga… ý tôi là cô không đi cùng mấy người bạn của cô à?”
“Tại sao việc đó lại không ổn chứ?”
“Trong nhận thức của tôi thì normie là những người sẽ chống đối kịch liệt với những người ảnh hưởng đến địa vị của họ.”
“Không phải định kiến đó nó hơi quá rồi sao!?”
“Thế có đúng vậy không?”
“Hehe, anh đánh giá thấp tụi em rồi đấy, Shizuki-kun. Mấy người bạn của em không bao giờ nói thế với bạn của mình đâu. Chúng em không bao giờ coi thường ai cả.”
“Đã hiểu.”
“Anh đang làm gì ở đây vậy, Shizuki-kun?”
“Đi dạo.”
“Sensei! Em muốn đi dạo cùng với Shizuki-kun!”
“…..”
“Sao vậy ạ?”
“Đang nghĩ lý do để từ chối.”
“Nếu anh không có lý do gì thì đừng cố nghĩ ra nó chứ! Chỉ cần gật đầu đồng ý là được mà!”
“Đi dạo với Kasuga trong trường hơi bị nổi bật quá.”
“Anh không thích bị người khác chú ý đến à? Em nghĩ cũng đâu phải việc gì xấu…”
“Thế tôi hỏi cô, làm trung tâm chú ý của mọi người thì có gì tốt…?”
“Eh?”
“Ehhhh…”
Do chúng tôi ở hai thế giới khác biệt nên tư tưởng của chúng tôi khác nhau cũng dễ hiểu…
****
“Vậy tụi mình đi chứ?”
“….Đi đâu?”
“Eh? Hmmm, chúng ta có thể đi về lớp rồi trò chuyện nè, đi chơi bóng rổ bên phòng thể chất cũng được, hay là đi mượn vợt rồi chơi tennis, kiểu kiểu vậy á. Đi thôi nào~!”
“Haaaaaa…”
“Ehhh!? Sao anh lại thở dài vậy!?”
“Mấy cái ý tưởng của cô, nó quá là… normie.”
“Anh phàn nàn vì chuyện đó!?”
“Này, Kasuga.”
“Hmmm?”
“Hôm qua cô nói là sẽ thay đổi để trở thành mẫu người con gái lý tưởng của tôi, phải không?”
“Vâng! Đúng là thế! Sao vậy ạ?”
“Mẫu người lý tưởng của tôi sẽ không đề xuất đi về lớp, đi chơi bóng rổ ở phòng thể chất hay là đi chơi tennis gì cả.”
“Không thể nào!?”
“Nghe nè, Kasuga, mấy người hướng ngoại như cô, lúc nào cũng có điểm đến cụ thể ở trong đầu. Những kẻ ngoài cuộc và cô độc như tôi thì không như thế, tôi chỉ đi dạo quanh quẩn thế này để giết thời gian thôi.”
“Đ-Được ạ! Em sẽ ghi nhớ điều này!”
“Rồi… vậy thì đi dạo thôi.”
Và cứ thế, tôi và Kasuga đi lang thang quanh trường. Tôi cố tránh xa mấy chỗ như hành lang hay cầu thang mà thường đông học sinh.
“Em ngạc nhiên lắm ấy, em cứ tưởng anh sẽ trốn tránh việc này chứ.”
“…Tôi là tên cô độc chứ không phải thằng cặn bã.”
“Là sao ạ?”
“Bản thân tôi biết tôi không giỏi tiếp xúc với người khác, nên tôi thường không dành thời gian cho người khác. Nhưng một khi tôi đã hứa với ai cái gì, tôi sẽ không thất hứa.”
“Ehehe, em vui lắm ấy. Em biết anh sẽ nói thế mà.”
“Cô biết á?”
“Mặc dù ở ngoài anh hơi vô cảm và lạnh lùng, nhưng thật ra anh rất là tốt bụng.”
Không không không, chuyện này không có liên quan gì với lòng tốt cả. Đối với tôi giữ lời hứa là một điều tất nhiên phải làm thôi. Tôi sẽ không trốn chạy hay lãng tránh Kasuga dẫu có ra sao… Tôi không nhận được gì, cũng không mất gì cả.
“Nhưng mà…”
“Hm?”
“Kẻ cô độc như Shizuki-kun, anh có hơi phiền phức quá đấy.”
“Con người là những sinh vật phiền phức và khó hiểu mà. Thế tại sao cô còn muốn hẹn hò với kẻ phiền phức như tôi chứ?”
“Kể cả cái phần phiền phức đó của anh, em thích và yêu cả chúng nữa đấy. Em nghĩ phần đó rất dễ thương đấy.”
“~~~!”
Cái cách mà Kasuga ngẩng lên nhìn tôi, đáng yêu quá. Không ngờ là tôi đỏ mặt vì mấy chuyện này.
“Hôm nay em đã nhớ được việc này, phải tránh mấy nơi đông người ra, đi dạo ngẫu hứng thế này cảm giác cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy. Mà này, Kasuga.”
“Hm?”
“Mỗi lần mà cô đứng giữa hay thu hút chú ý của mọi người, sao cô lại làm thế vậy?”
“Uuuumm… Hồi hội thao sơ trung ấy, em đã thắng trong phần thi chạy tiếp sức, mọi người đã khen em rất nhiều vì nhờ em mà đã lội ngược dòng. Mọi người khen em, tán thưởng em, nói rằng em rất giỏi.”
“Tóm lại là ánh mắt họ nhìn cô đầy ngưỡng mộ và tôn trọng đúng chứ?”
“Em không nghĩ nó đến mức đó đâu.”
“Trong tâm trí cô thì hình ảnh của việc được chú ý là như thế đúng chứ? Còn hình ảnh về việc được chú ý của tôi thì khác, bị ăn quả bóng ném hoặc bóng đá một cách cố ý thẳng vào mặt, toàn là kiểu bị chú ý không tốt lành gì. Thế nên tôi không thể nghĩ tốt về chuyện bị chú ý.”
“Anh từng bị như thế ạ?”
“Ùm, chắc là vào hồi tiểu học.”
Tôi vừa mới nói xong thì… Wah, Kasuga!? Sao tự nhiên cô ấy nắm tay tôi vậy?!
“C-Cô định làm gì…!?”
“Ehehe, em muốn làm anh vui lên, Shizuki-kun.”
“Cô tuyệt vời lắm đó.”
“Hehe, không đến mức đó đâu ạ~”
“Cô cố làm một chàng trai vui bằng cách nắm tay cậu ta mà cô không biết rằng bản thân mình đáng yêu thế nào à.”
“Anh đang khen em ấy ạ!?”
Cứ thế chúng tôi cứ nắm lấy tay nhau mà dạo quanh trường, nhưng…
“Này, Kasuga.”
“Sao ạ?”
“Cô tính nắm tay đến bao giờ vậy?”
“Không được ạ?”
“Tôi đã nói rồi mà, cô đang quá là normie đấy!”
“Ehhh!? Em có làm gì đâu chứ!? Chúng ta chỉ vừa đi dạo vừa nắm tay nhau thôi mà.”
“Tôi cảm thấy nắm tay mang tính tương tác cơ thể quá nhiều. Tôi không biết thường thức của cô nằm ở mức nào nhưng nó quá là giống normie rồi đấy. Con trai thì khoác vai nhau, con gái thì ôm ôm nhau, mấy thứ như thế đấy.”
“Ehhh… Vậy thì…”
“?”
“Chúng ta có thể… làm mấy thứ mà… người yêu làm với nhau không?”
“~~~!”
Mặt tôi! Mặt tôi nóng quá đi mất! Kasuga vừa nói gì thế này! Hả? Hể? Cô ấy muốn làm mấy thứ đó với tôi à!? Cô ấy tuyên bố dõng dạc muốn làm vợ tôi nên cô muốn làm mấy thứ này cũng dễ hiểu, nhưng…
“Xin lỗi, Kasuga.”
“Vâng, Shizuki-kun.”
“Tôi vừa mới bảo là skinship quá mức thì quá là normie đúng chứ?”
“Yup yup.”
“Thế… cô vừa mới nghĩ gì trong đầu mà nói mấy thứ như thế vậy?”
“Cái này cũng tính là quấy rối tình dục ạ!?”
“Oh? Hôn tôi ở giữa ga Sendai, khiến cả ga chú ý đến vào ngay cái giờ cao điểm thì còn hơn cả quấy rồi tình dục nữa đấy.”
“Urk… đúng là vậy… N-Nhưng mà chúng ta có thể chọn chỗ để làm mà, như là nhà của chúng ta, hay là phòng học trống sau giờ học, hoặc là phòng y tế khi giáo viên không có ở đó, phòng thể chất nè,… Ahh, xấu hổ quá đi mất.”
“Đấy, ý tôi là thế đấy. Mấy cái ý tưởng đó quá là cởi mở! Nghe có khác gì mấy cô nàng lẳng lơ không chứ! Mặc dù kẻ cô độc như tôi cũng có mấy cái mộng mơ như thế, nhưng mà… còn cô thì cô chìm nghỉm trong đó luôn rồi. Cô định làm thế thật à?”
“~~~!” Khi mà tôi hỏi, mặt Kasuga đỏ bừng cả lên, cô lẵng lặng gật đầu.
Và rồi…
“Ah, chuông reo rồi.”
“Nhanh lên không chúng ta muộn mất.”
“Sao tụi mình không cúp học rồi đi chơi tennis đi?”
“Nữa hả, quá là normie. Nếu mà cúp học thì ít ra cũng phải đi chơi game chứ.”
****
Kasuga và tôi trốn đến phòng câu lạc bộ hỗ trợ định hướng tương lai. Ở đây thì khỏi phải lo bị giáo viên phát hiện.
“Ah, Shizuki-kun, anh chấp nhận lời mời kết bạn của em đi chứ?” Vừa nói, Kasuga vừa kéo ghế sát gần lại tôi.
G-Gần quá rồi! Đừng có xâm phạm vào vùng không gian riêng tư của tôi chứ. Nếu mà gần hơn 50cm thì tôi không thể nào coi cô là đối tượng thân thiện để giao tiếp đâu, trái lại còn thấy rõ phiền phức! Mà hơn hết là mặt cô gần quá rồi đấy, tim tôi đang đánh trống không ngừng này, cái mùi nữ tính của cô đang tấn công tôi kìa.
“Shizuki-kun?”
“Ah, chấp nhận lời mời kết bạn chứ gì?”
“Yup yup.”
“Mà… chắc là được thôi.”
“Yup yup”
“Thế cô chơi những loại game gì? Chắc là có một hai game gì đó chúng ta chơi trùng nhau đấy.”
“Pazudora, Monsuto, Animal C*osing Pocket Camping, PokeGo.”
“Eh?”
“Anh thì sao, Shizuki-kun?”
“…Shadow*erse, FGO, Az*r Lane…”
“Eh? Cái shadow gì đó em từng nghe qua, còn FGO với azur là game gì vậy?”
“Chỉ là game thôi…”
“Shizuki-kun, anh biết nhiều game thật đấy! …Vậy mà chúng ta lại không chơi game nào trùng nhau.”
“U-Um…”
Khoảng lặng lúng túng bao trùm lấy chúng tôi… Thường thì tôi rất thích yên lặng nhưng mà cái yên lặng này nó khác với được ở một mình, mà còn có người ngồi cạnh tôi nữa…
“Vậy thì chúng ta chơi game chung với nhau là được rồi.”
“Wahh… nghe cứ như mấy cặp đôi hay làm với nhau quá…”
“Chúng ta đang là một cặp mà!?”
Cô ấy nói đúng. Mặc dù có hơi chệch hướng nhưng… tôi nghĩ sẽ không tệ đến mức đó.
“Shizuki-kun, chúng ta thi với nhau đi.”
“Nếu chơi game thì không phải mấy cái trang bị cái nào cũng như cái nào à?”
“Eh? Không phải, anh hiểu sai rồi. Em muốn chúng ta thi với nhau coi ai chơi tốt hơn cho đến giờ tiết tiếp theo.”
Cô… cô ấy mới nói gì…!? Ah, tôi bất ngờ quá mà làm rơi điện thoại luôn. May là có Kasuga chụp lại hộ tôi.
“Xin lỗi, và cảm ơn.”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Bởi vì tôi không có bạn bè gì nên tôi chưa bao giờ chơi mấy game mà cần hai người kiểu này.”
“Em hiểu rồi… Anh đừng lo, từ giờ em sẽ luôn bên anh mà.”
“Ah… ừ-ừ…”
Rồi tôi với Kasuga chơi game với nhau. Giờ nghĩ kĩ lại, tôi và một cô gái cùng tuôi, chia sẻ bí mật cho nhau! Cùng nhau cúp học! Cùng nhau chơi game! Cái này chính là tuổi trẻ!... Sao đến giờ tôi mới nhận ra. Và rồi ba mươi phút sau—
“Shizuki-kun, anh tuyệt thật đấy! Anh chơi giỏi quá!”
“Tôi còn bất ngờ hơn vì cô chơi được đến mức này đấy…”
“Em chỉ chơi game như bình thường thôi mà…”
“Tôi cũng như thế… và tra wiki trong lúc chơi thôi.”
“Eh!? Làm thế không phải anh bị spoil hết rồi à!?”
“Huh? Thì có sao đâu. Dù bị spoil nhưng tôi lại có thể chơi game hiệu quả hơn.”
“Ehhh, hmpf!” Kasuga bĩu môi giận dỗi, trông trẻ con thật…
Trông cô ấy cứ như thể Chisaka-senpai vậy!
“Dù sao thì anh cũng thắng rồi Shizuki-kun!”
“Đúng vậy.”
“Thế nên em sẽ có phần thưởng cho anh đây.”
“Hm? Cô tính đãi nước tôi hay gì? Không cần làm thế đâu.”
“Không phải thế.” Kasuga cười, nụ cười này trông gian quá. “Đây! Phần hưởng cho người thắng cuộc là được bạn gái ôm đấy!”
“Đừng loanh quanh nữa! Tóm lại là cô muốn ôm tôi chứ gì!”
“Ehehehe~”
Nếu mà tôi thua thì chắc kèo là cô ấy sẽ bảo hình phạt cho kẻ thua là phải ôm người thắng chứ gì.
****
Ngày 26 tháng Tư, giờ nghỉ trưa ngày thứ hai…
“Anh dừng lại cho em.”
“Làm ơn… tránh đường đi Kasuga…! Nói chuyện trong lớp với cô thu hút mấy cái anh nhìn tò mò của người khác lắm đấy…!”
Ahh, trời ạ. Tôi chỉ muốn ra khỏi lớp đi dạo nhưng thường lệ thôi mà, tự nhiên Kasuga lại chặn đường đi thế này.
“Nếu anh trả lời em em sẽ nhường đường.”
“Oh?”
“Tuần trước, anh làm gì trước khi đi dạo?”
“Ăn trưa.”
“Em hiểu rồi.”
“Giờ tôi định đi ăn nên cô hãy…”
“Shizuki-kun.”
“Không muốn nhá.”
“Em còn chưa nói gì mà!?”
“Chắc chắn là cô định nói ‘Hãy cùng ăn với nhau nhé’ chứ gì, tôi sẽ đi với cô sau, giờ hãy để tôi đi ăn trong yên bình cái!”
“Wah, tuyệt thật đấy! Cứ như thể thần giao cách cảm vậy!”
“Nhìn là tôi biết cô nghĩ gì rồi!”
Ah, tôi hét lớn quá, còn hét vào Kasuga nữa chứ. Tôi thử nhìn quanh lớp, hàng loạt cái nhìn đang đâm về hướng này. Cả cái nhóm Kasuga gồm năm gái năm trai kia cũng đang nhìn chằm chằm về đây…
“Tránh ra đi. Để tôi đi.”
“Yup, em hiểu rồi. Em sẽ đi chung với anh.”
“Chờ đã Kasuga. Bình tĩnh nào. Cô không thấy gần đây cô dành quá nhiều thời gian cho tôi à? Cô nói với tôi không coi thường bạn bè hồi thứ sáu vừa rồi mà, sao cô không dành thời gian với họ đi?”
“Hm… hoá ra anh nghĩ vậy à?”
“Đúng thế đấy.”
“Được rồi, vậy thì…”
Huh? Tự nhiên cô nắm tay tôi vậy? Cô ấy đang cố kéo tôi về cái nhóm Kasuga kia. Nhóm đó là nhóm normie mà. Chỗ đó là chỗ nổi bật nhất lớp đấy. Nếu mà đến gần quá hồn tôi tan nát mất.
“Chờ đã, Kasuga.”
“Hm? Sao vậy ạ?”
“Cô hỏi tôi thật vậy luôn à? Cô tính kéo tôi lại chung với mấy người đó à?”
“Hm? Em chỉ nghĩ là muốn anh ăn chung với họ thôi mà.”
“Không không không, không được đâu nhá! Tôi cố lắm mới có thể nói chuyện với cô như thế này, nếu mà để tôi nói chuyện với mấy normie khác thì tôi không thể nói đàng hoàng được đâu! Với lại sao cô có thể làm phiền người khác khi họ chỉ muốn tận hưởng giờ ăn trưa của riêng mình chứ!? Cô là giáo viên tiểu học hả!”
“Um… Cậu là Kujou nhỉ?”
“……..!”
Ai vừa gọi tôi vậy!? Khi tôi quay lại, tôi gặp một nam sinh, gương mặt điềm tĩnh, nhìn là biết dạng người nổi tiếng với lòng tốt bụng rồi.
“Cậu có muốn ăn chung với bọn tôi không?”
“Ah… Ehm… Ah… Không, xin lỗi…”
“Sao cậu lại xin lỗi vậy. Ah, tôi là Ooba… Mà chắc là cậu biết nhỉ, chúng ta chung lớp mà!” Cậu ta nói với tông giọng thân thiện… Xin lỗi, Ooba.
Dù cho chúng ta chung lớp nhưng thực ra tôi không biết tên cậu…
“À-À… Đừng để ý đến tôi, mọi người cứ tận hưởng bữa trưa cùng nhau đi… À không, xin hãy cứ tận hưởng bữa trưa của các cậu đi.”
“À-À… tôi hiểu rồi.”
Wahh, tên này phiền quá. Ahhh, tôi hết chịu nổi rồi!
“Ah, chờ đã Shizuki-kun!”
“Cô vẫn đi theo với tôi à!?”
****
Chúng tôi, Kasuga và tôi, ngồi trên cầu thang phía ngoài toà nhà cựu học sinh.
“Thật là tệ mà… mình muốn chết quá…”
“E-Em xin lỗi, Shizuki-kun, anh ổn không? Em không nghĩ là anh bị tổn thương nhiều tới vậy…”
Sao cô lại khóc thế kia Kasuga? Sự chân thành của cô ấy thật dễ thương. Giờ mà tôi không thể tha thứ cho cô ấy thì tôi khác gì thằng khốn chứ.
“Cô không cần phải xin lỗi đâu… Là do tôi hiểu nhầm rằng cô đã hiểu.”
“Urk…”
“Ah, không, chỉ là có hơi lạc hướng thôi.”
“Lạc hướng?”
“Tôi sẽ không đổ lỗi cho cô đâu, chắc chỉ nên gọi là không thể khác được.”
“Ý anh là sao vậy?”
“Thực tế mà nói thì không ai trên đời này có tính cách và niểm tin giống ai hoàn toàn cả. Để cô có thể thấu hiểu được cảm xúc của tôi là chuyện không thể nào, nên là không phải lỗi do cô đâu, chỉ là mọi việc chệch hướng thôi.”
“Ý anh là sao vậy chứ?”
“Thấu hiểu giữa người với người cũng chỉ phần nào đó ở bề ngoài thôi, cô không thể nào hiểu rõ ai đó hoàn toàn, chỉ có thể hiểu một người đến một mức nào đó.”
“Sao tự nhiên anh nói mấy thứ phức tạp quá vậy, Shizuki-kun.”
“Nãy giờ cô có hiểu tôi nói gì không đấy?”
“Con người không thể hoàn toàn hiểu nhau được, nhưng nếu có phép màu xảy ra để thấu hiểu hoàn toàn ai đó thì sẽ thật tuyệt! Em sẽ cố hết mình để hiểu anh mà Shizuki-kun!”
“Wah, cô lạc quan thật đấy…”
“Giờ đừng nói về chuyện đó nữa, đầu em muốn nổ tung rồi nè, chúng ta hãy ăn trưa đi.”
Chuyện này thì tôi đồng ý đấy. Tôi cũng đang đói meo cả rồi.
“Ah, em ăn cùng anh có được không? Lúc nãy anh tỏ ra không thích việc ăn chung lắm…” Kasuga nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi quay mặt đi và trả lời…
“Ờm thì… được. Còn hơn là bị cô đòi miết, hãy ăn chung đi… Không nên lãng phí quá nhiều thời gian nữa…”
Waaah… nghe sao cứ như tsundere thế này. Không, thằng này không phải tsundere nhá! Chỉ là ăn chung với cô ấy đỡ tốn sức đôi co với đỡ tốn thời gian mà thôi!
“Được ăn trưa cùng chàng trai mà mình thích, cùng với Shizuki-kun… Em mà kể cho em của năm nhất nghe chắc cô ấy hạnh phúc lắm.”
“Xin lỗi vì đã phá hỏng niềm vui của cô, nhưng cô lại quá normie nữa rồi.”
“Eh? Tại sao chứ?”
“Ah, là do tôi nhầm. Không phải là quá normie mà là nó ngọt ngào quá, cứ như thể xài hết cả thanh xuân vậy.”
“Không phải đó là điều tốt sao?”
“Không. Mà tôi nghĩ ra điều tốt rồi này.”
“Là chuyện gì ạ?”
“Hiện tại không phải là hai chúng ta đang ăn trưa cùng nhau mà chỉ là hai kẻ cô độc tình cờ ngồi cạnh nhau ăn trưa thôi.”
“Sao anh nghĩ ra chuyện phiền phức vậy!?”
“Cô phàn nàn gì à?”
“Tất nhiên là có rồi. Chúng ta là hai người quen nhau đấy. Hơn nữa còn là một cặp đang hẹn hò cơ!”
“Cô muốn thành mẫu người lý tưởng của tôi mà.”
“……”
“Kasuga?”
“Được rồi! Để trở thành hình mẫu hoàn hảo của Shizuki-kun mà em yêu rất nhiều thì em sẽ ăn trưa như một kẻ cô độc!”
“~~~! Cô thẳng thắn thật đấy… Cô có thể nói huỵch toẹt ra cô yêu tôi dễ dàng như thế…”
“Ahh, anh đỏ mặt nè~ Đáng yêu quá.”
“Đ-Điều quan trọng nhất trong bữa trưa của kẻ cô độc là ‘Không được để ai biết mình là kẻ cô độc’.”
“Tại sao chứ? Không phải nếu anh cô độc thì có ai đó phát hiện ra anh thì anh phải vui chứ?”
“Tôi thích ở một mình, tôi không muốn nhận sự thương hại hay cảm thông từ ai chỉ vì họ thấy tôi ăn một mình.”
“Hmm, em chẳng hiểu gì cả.”
“Thế thì bỏ nó qua một bên đi.”
“Vậy em cần làm gì để hai đứa ăn trưa chung?”
“Chúng ta không được nhìn thẳng vào nhau nên hãy ngồi dựa lưng vào nhau đi.”
“Miễn là được ăn cùng với Shizuki-kun thì em sẽ chấp nhận.”
Và cứ thế, chúng tôi ngồi xuống cầu thang. Thật tình là hai đứa đang làm gì thế này? Kasuga lót một chiến khăn xuống để không làm bẩn váy.
“Shizuki-kun.”
Cô ấy nói chuyện với tôi à…!?
“Ah, quên mất, đây là bữa ăn trưa của kẻ cô độc, nên mình không thể nói chuyện với anh ấy.”
Đúng rồi đấy.
“Mình vừa nghĩ ra thứ hay hơn rồi!”
…Eh?
“Em yêu anh nhiều lắm đó Shizuki-kun. Từ hồi năm nhất, em đã mơ mình được hẹn hò cùng anh, em còn viết thật nhiều thư tình mà vẫn chưa gửi đi. Em còn dùng hình của anh làm ảnh khoá điện thoại.”
Kasuga này, cô ấy đang muốn chơi trò độc thoại à!?
“Để trở thành người vợ tốt, em đã học nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, để chỉ cần khi ở bên anh ấy là em có thể khiến anh hạnh phúc. Để được anh ấy khen, em đã cố gắng rất nhiều trong cả học tập và thể thao.”
Grrr… Nghe cô ấy cố gắng vì tôi thế nào thôi đã khiến tôi thấy hạnh phúc rồi.
“Đây là bữa ăn trưa của kẻ cô độc nên em chỉ tự nói một mình thôi, không biết nếu anh ấy biết thì có xoa đầu mình không nhỉ? Nếu anh ấy hôn để thưởng cho mình thì tốt biết mấy.”
Ah, chết tiệt! Không thể nào tập trung mà ăn được!
“Đây là bữa ăn trưa của kẻ cô độc, Kasuga đang ở đâu đó gần đây, nên tôi chỉ nói vài điều này thôi…”
“……”
“Thật sự đấy, cô quá hướng ngoại, quá năng động. Hơn hết, cô còn quá là Người Mĩ, phóng khoáng, rất cố gắng vì tình yêu của mình, lại quá buông lỏng với mọt thứ, luôn cố gắng để phá huỷ bức tường mà tôi dựng quanh tim tôi,… chỉ một chút… một tí tẹo mà thôi! Tôi… trong một tình huống ngẫu nhiên, tình cờ mà thôi, thừa nhận nỗ lực của cô, rất đáng khen ngợi.”
“Ehehe, tại không có ai quanh đây nên em mới nói điều này thôi, em muốn hôn Shizuki-kun quá đi mất~”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage