Chương 1. Cậu bé trở thành Dungeon Thám hiểm giả (1).
Lão cha tôi là truyền nhân trực hệ của một gia tộc nổi danh về thương thuật. Cũng còn nhiều các gia tộc cổ võ khác rải rác khắp Hàn Quốc, nhưng lão cha vẫn rất mạnh dù là tính trong tất cả các truyền nhân. Ít nhất thì từ lúc nhận thức là lão cha rất mạnh, tôi còn chưa từng thấy lão thua lần nào cả. Dù là vậy nhưng ngày nào tôi cũng phải nghe lão ca cẩm về sự đen đủi của mình, nói ra những điều chẳng ai hiểu được.
"Chậc, chỉ mạnh bên ngoài thì ích gì chứ? Không có nội khí cũng chỉ được cái mã thôi."
"Bi? Shin có bi nè!"
"Ha ha, không phải bi, là khí. Là loại năng lượng đặc biệt hội tụ trong cơ thể."
Tất nhiên, làm sao một đứa trẻ 8 tuổi có thể hiểu được khí trong khí ngoài cơ thể gì gì đó được cơ chứ.
Tuy nhiên tôi lại có hứng thú hơn nhiều khi trông thấy lão cha dùng tay không đập vỡ đá tảng hay dùng thương gỗ khoan một lỗ vào bê tông chỉ trong vài hơi thở. Tôi chỉ đơn giản muốn mình cũng được mạnh như cha vậy.
"Nhóc cũng có thể làm được đấy."
"Thật sao? Con cũng có thể mạnh như vậy thật sao cha?"
"Đương nhiên! Chỉ cần nhóc luyện tập thật chăm chỉ thôi."
"Vâng ạ!"
Đang ở độ tuổi mà những thằng bé như tôi ngưỡng mộ các siêu anh hùng trong truyện tranh. Đó cũng là nguyên nhân tôi mê như điếu đổ trước những lời dụ dỗ ngọt ngào từ lão cha.
Rõ ràng lão đã cố ý chẳng hề nhắc đến những vấn đề quan trọng nhất như sẽ phải luyện tập hùng hục trong nhiều năm trời. Lão đã bắt đứa con trai còn chưa đủ 10 tuổi tôi đây phải làm mấy việc như leo núi hay thậm chí bỏ mặc tôi ở trong rừng rậm. Rồi lão nói để trở thành một anh hùng thì cần phải trải qua những quá trình như vậy.
Một đứa bé sẽ ngoan ngoãn làm theo sao? Khi chỉ mới 8 tuổi? Đương nhiên không thể! Đầu tiên thì đương nhiên là nước mắt đầm đìa rồi. Tuy nhiên, mẹ, người duy nhất có thể giải cứu tôi vào lúc này thì lại đang ở tận Hàn Quốc trong khi tôi thì đang ở đâu đó trong rừng mưa Amazon cùng lão cha. Vô phương liên lạc với thế giới bên ngoài, vậy là tiếng khóc thét xé họng đã vang lên một cách vô ích.
"Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
"Im ngay! Không xử được con rắn đó thì chú mày cũng đừng nghĩ đến bữa tối nữa!"
"Cha là đồ đáng ghét! Uwaaaaaaaaaah!"
Lần du lịch hè đầu tiên trong đời, vào lúc 8 tuổi của tôi cứ như kéo dài đến vô tận. Và đợt nghỉ đông cũng thế luôn, rồi thì hè năm sau, rồi lại đông năm sau...
Trong 2 năm, tôi học được phần cơ bản của võ thuật. Lên 10 tôi đã có thể làm ra dáng vài tư thế kul ngầu. Cơ thể tôi to ra không còn giống lắm với những đứa ở cùng lứa tuổi nữa, và cánh tay đã từng mảnh khảnh có thêm vài phần cơ bắp.
Dù là mấy thằng nhóc cùng tuổi nói với tôi rằng như vậy rất ngầu và lẽo đèo theo sau, nhưng đám con gái thì dần tránh xa tôi, chúng nó nói Shin dễ thương đã biến thành quái vật mất rồi.
Hừ, đám con gái. Chờ lớn lên chút nữa chắc chắn chúng sẽ gào lên nếu được trông thấy một cơ thể rắn chắc đầy nam tính như này... Lẽ dĩ nhiên, lúc đó khi tôi thấy cơ thể biến đổi khác quá nhiều bạn bè đồng lứa, tôi đã kêu ca đòi lão cha làm tay tôi thon nhỏ trở lại. Và lão đã đập tôi một trận vậy thôi. Lão đã sớm không còn coi tôi như đứa con trai nhỏ bé dễ thương từ lâu rồi.
Và rồi vào ngày sinh nhật thứ mười, cuối cùng lão cha mang chuyện này ra.
Một câu chuyện kể về "dungeon" mà sau đó đi theo tôi suốt cả cuộc đời.
"Trong dungeon, có vô số thứ đáng giá. Đá Mana, vũ khí yếm phép... Ha! dù là da của một con Orc thôi cũng sẽ được coi như mẫu vật quý giá chưa từng xuất hiện ở trái đất!"
"Wao! Vậy bằng cách nào để vào dungeon được cha?
Lão cha xoa đầu tôi cười rồi nói. "Bằng điện thoại của cha đây này."
"Con có vào được không vậy ạ?"
"Chưa đâu nhóc. Chú mày còn non lắm."
"Cha, vậy đá Mana là gì? Cho con xem được không?"
"Đó- Ờ..."
Trước yêu cầu đó của tôi, lão cha đang bày ra bộ dáng đạo mạo đột nhiên lắp bắp. Đáng ra lúc đó tôi phải phát hiện ra sự bất thường mới phải chứ.
"Ừm, để sau này cha cho xem, không cần phải vội. Mà cũng không cần đâu. Sau này nhóc có thể tự vào dungeon kiếm về mà!"
"Vầng! Con sẽ tự vào dungeon! Con sẽ kiếm thật nhiều!"
Lúc mười tuổi trải qua khắp rừng này hang kia, và kết cuộc là thằng nhóc tôi đã cách quá xa thế giới hiện đại. Ở cái thời đại này ngay cả đứa tiểu học cũng được dùng smartphone rồi, còn quà tặng vào tiểu học của tôi lại là một thanh thương gỗ loại nhỏ. Mà tôi cũng chẳng biết được rằng dungeon ở thế giới hiện đại này có ý nghĩa như thế nào. Khi ấy thậm chí vài đứa nhóc cùng lớp đã chơi trò chơi rpg khám phá dungeon ngay trên điện thoại của chúng rồi nhưng tôi hoàn toàn chẳng nhận ra.
Không hề nhận ra dungeon với quái vật và kho báu chỉ là sản phâm của trí tưởng tượng, tôi còn mang ra chém ác liệt rằng sau này khi lớn tôi sẽ đi thám hiểm dungeon. Và khi lũ bạn nhận ra tình trạng của tôi nghiêm trọng đến mức nào, chúng cho tôi xem đủ các loại từ truyện đến game để tôi biết rằng dungeon không hề tồn tại trong thế giới thực. Đáng tiếc, trải qua 2 năm cày cuốc, ngay cả não tôi cũng đã lên đầy cơ bắp rồi.
Tóm lại là tôi quá đần để có thể hiểu được chúng nó giải thích cái gì.
Cứ vậy, tôi cứ nói đi nói lại sẽ trở thành Dungeon Thám hiểm giả khi lớn lên. Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Sau khi nhận được danh hiệu "Dungeon Thám hiểm giả Kang Shin", tôi đã mất đi hai đứa bạn thân Minsoo và Soochan.
Kang Shin chính là tên tôi vậy. Họ Kang tên Shin. Lão cha đặt tên cho tôi chỉ có một âm tiết vì cho rằng tên một âm tiết nghe có vẻ mạnh hơn. Mẹ cũng cho rằng tên như vậy nghe cũng thuận tai.
Mặc cho đám bạn xung quanh nghĩ gì nói gì, ý đồ trở thành Dungeon Thám hiểm giả của tôi chưa từng sụt giảm. Mỗi ngày tôi càng luyện tập chăm chỉ hơn. Dưới sự chỉ dạy có hệ thống từ lão cha, người có thể nói đã gần vượt qua giới hạn của loài người. Khi lên 15 tuồi, lão cha là người duy nhất mà tôi còn e ngại mà thôi.
Súng ống đương nhiên cũng khá ghê, nhưng thật ra tôi cũng đã có thể tránh đạn với tỉ lệ khoảng 50/50 gì đó rồi. Bất chợt tôi nhận ra đường như mình cũng đã vượt qua giới hạn của người bình thường như lão cha. Tuy nhiên ngay sau đó thì tôi lại nhận ra rằng mình chẳng có một người bạn nào cả, và thậm chí ngay cả cô em gái dễ thương cũng đã né tránh tôi.
Vào ngày sinh nhật thứ 15, sau khi cởi áo ra và đứng trước gương. Tuy nhiên vì chẳng thể nhìn được thấy cơ thể mình nên tôi lại phải lùi ra xa một chút. Và...
Chính là Hulk.
"Khôngggggg, không thể nào....!"
Ừm, tuy là có chút phóng đại, tuy nhiên dù sao thì chắc chắn bình thường là từ không thể dùng cho cơ thể này của tôi được nữa. Cao đến 2m dù chỉ mới là năm 3 trung học. Tấm thân này nhìn cứ như là của Gorilla vậy, cơ bản thì toàn là cơ bắp. Đã có thể dùng từ vũ khí sát thương cao để miêu tả về các chi của tôi rồi. Đây không phải là thứ có thể nhìn thấy trên một người bình thường được.
Chắn chắn phải sai ở đâu đó rồi. Ngay cả lão cha trông cũng không quá đáng như này mà.
"Trông cứ như là Orc vậy. Mặt bảnh của chú mày thì đúng là giống cha đấy, tuy nhiên phần thân này thì..."
"Gì đây ông xã thân mến, hẳn mặt con nó phải giống em chứ, còn cơ thể nó giống ai thì không cần phải bàn rồi."
Mẹ cứ như chỉ coi phần đầu tôi là con của bả thôi vậy. Dù bả là mẹ ruột của tôi đấy, đôi lúc tôi nghĩ không biết bả có phải là cái ê ke không mà sao mắt bả đo tôi lại sắc lạnh đến vậy?
"Cha, làm sao con lại trở nên bự choảng như vậy chứ"
"Chịu, chắc là do luyện tập từ lúc nhỏ hay gì đó."
"Cha bắt đâu luyện võ từ lúc mấy tuổi vậy?"
"Hình như là mười sáu thì phải."
"Đồ bệnh hoạn!"
"Này này, cha cũng chỉ muốn chú mày trở thành một Dungeon Thám hiểm giả đích thực thôi mà!"
Vào ngày sinh nhật thứ 15, tôi đã đánh bại lão cha trong một trận đấu chính thức. Thời khắc tuổi trẻ đánh bại kinh nghiệm cuối cũng đến. Nhưng ngay sau khi nhận lấy chiêu quăng qua vai đó từ tôi, lão cha đã nói cùng tiếng thở dài, "Vậy là nhóc cũng không có khí..."
"Làm gì có cái gì là khí chứ! ngay cả dungeon cũng là bốc phét cả thôi!"
"Phét sao... chú mày sẽ sớm biết thôi nhóc, vậy nên tha cho cái lưng của cha mày giùm đi."
Cùng vào đêm mà tôi có được sự trả thù ngọt ngào đó, tôi đã nhận được tin nhắn vào chiếc điện thoại mới được mẹ tặng nhân dịp đánh bại lão cha. Mắt tôi trố ra khi nhìn vào màn hình điện thoại.
"Gư... làm sao để mở thứ này đây..."
Vì cơ bản lúc này não tôi cũng đã là cơ bắp cả rồi, nên tôi đã quên béng mật khẩu điện thoại mà mẹ vừa mới cài đặt lúc nãy.
Sáng hôm sau, tôi nhờ mẹ mở hộ điện thoại. Không nói nên lời, bả đã bỏ luôn mật khẩu. Làm sao mà bả chẳng làm thế ngay từ đầu cơ chứ. Tôi gật gù nhận lại điện thoại và bật tin nhắn lên đọc.
[Bạn đã được công nhận bởi Kẻ mạnh nhất trái đất (tự phong) "Kang YungOong", đạt được bằng chứng nhận "Dungeon Thám hiểm giả". Kể từ thời khắc này, bạn đã trở thành một trong 5 Dungeon Thám hiểm giả ở Trái đất. Bạn có muốn vào Dungeon ngay lúc này không?]
Nó ghi là Dungeon Thám hiểm giả đúng không? Mắt tôi muốn lồi ra khỏi tròng khi niềm hy vọng từ thủa bé đang trở thành hiện thực. Trông thấy khuôn mặt ngu của tôi, mẹ đến gần nhìn vào màn hình điện thoại rồi khoanh tay trước ngực.
"Cái lão thối này còn rảnh việc dùng KaTalk trêu đùa con trai mình nữa cơ đấy, việc này không thể tha được."
"KaTalk là gì mẹ?"
"Thì là app nhắn tin con đang đọc tin nhắn đấy."
"Thế app nhắn tin là gì?"
"..."
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ khi mẹ cứ đứng đấy nhìn tôi chẳng nói nên lời, vậy nên sau đó tôi đi tìm em gái để hỏi. Con bé vừa mới học xong tiểu học và vào trung học năm nay. Khi nghe tiếng gõ cửa, cô bé tung tăng ra mở.Nhưng ngay khi thấy bộ dạng này của tôi, em gái đã giật mình hét lên trong sợ hãi. Sau đó tôi đã cố giải thích vấn đề mà mình gặp phải, em gái đã rất cố gắng giải thích cho tôi với nụ cười ngọng nghịu trên môi. Dù với bộ dạng đáng sợ này của tôi, em gái vẫn rất quan tâm đến anh trai này mà.
Sau khoảng 5 tiếng giải thích , tôi đã có chút kiến thức về thứ công nghệ tiên tiến này.
"Yua, giờ làm sao để trả lời lại được?"
"Ah... ưm, oppa, ấn chỗ này..."
Ai, đúng là một thiên thần đáng yêu mà! Nhìn em gái đang lắp bắp cố gắng giải thích cho tôi hiểu khiến tôi muốn được ôm em gái vào lòng. Nhưng vì không muốn làm em sợ hãi nên tôi chỉ có thể kiềm chế mà thôi.
Sau khi biết cách trả lời tin nhắn từ KaTalk, tôi đã nói là sau này mình sẽ trả công cho em bằng đá Mana trong Dungeon. Và rồi sau đó tôi đã đánh "Đồng ý" vào điện thoại.
Trong khoảng khắc, tôi đã ở trong một Dungeon ảm đạm. Hành lang xám xịt bất tận cùng bức tường đá hai bên và những bó đuốc đặt cách đoạn trên tường. Y như những gì mà lão cha đã miêu tả. Xem ra đúng là ổng không có chém.
Và ngay sau đó, một giọng nói vang lên như ngay cạnh bên tai tôi.
[Kang Shin, Dungeon Thám hiểm giả bậc Đồng 9, đã vào trong Dungeon.] [Đây là lần đầu tiên bạn vào Dungeon . Hệ thống hỗ trợ tân thủ đã gửi cho bạn 5 thuốc nước tối hạ cấp.] [Đánh giá năng lực... hoàn thành. Hệ thống hỗ trợ tân thủ đã gửi cho bạn Thương gỗ Sắc bén] [Xác nhận thứ hạng... hoàn thành. Bạn là người thứ 5 trong 5 Dungeon Thám hiểm giả đến từ Trái đất. Bạn xếp hạng thứ 146.298 trong tổng cộng 146.298 Thám hiêm giả. Thứ hạng sẽ được cập nhập lần tới vào 6 giờ sáng ngày mai] [Bạn đã đạt được Bảng tình trạng. Bạn có muốn xác nhận? Có/Không]
Thật xin lỗi về sự dài dòng này. Nhưng tất cả cũng chỉ là để dẫn đến thời khắc này thôi.
Thời khắc mà tôi trở thành một Dungeon Thám hiểm giả thực thụ.
...Dungeon Thám hiểm giả, danh hiệu "Hoàng Thái Tử 5F"*
* Tầng 5.
-----------------------------------------------------------
♦Nam-Mô A Di Đà Phật♦