“Đây là thương hội ư…”
Ngày hôm sau khi Sonya ghé thăm nhà trọ.
Sonya đưa Alicia và tôi đến một toà nhà lớn nổi bật hơn cả trong cái thành phố pháo đài này.
Thương hội. Một tổ chức lớn kiểm soát việc buôn bán trong khu vực này. Nơi đây tràn ngập những người mặc quần áo chỉnh tề. Sonya dẫn chúng tôi lẻn vào bên trong từ cửa sau.
Dọc đường cô ấy ngoảnh lại nói với chúng tôi.
“Tớ là người đề xuất chuyện này nhưng….Eriol và Allie cũng có hoàn cảnh của mình, thế nên đừng ngại nói với mình nếu như hai cậu lo lắng rằng thông tin về kĩ năng của mình sẽ bị lộ ra ngoài nhé? Tớ tuyệt đối sẽ không ép hai cậu nói đâu.
“Ah, ừm, thì, chắc chắn là tớ sẽ cảm thấy miễn cưỡng khi nói với người khác về kĩ năng của mình nhưng, đó là người quen của Sonya mà và hơn hết, chúng ta đang làm việc trong một thương hội thực thụ nữa, vậy nên tớ tin thông tin của mình sẽ không bị lộ ra ngoài đâu.”
Chẳng biết Sonya đã nhắc tới vấn đề này bao nhiêu lần nữa. Tôi gượng cười trả lời cô ấy.
Thế giới giao thương này được vận hành bởi niềm tin.
Có thể nói rằng việc kể cho người khác về vụ bàn bạc làm ăn bí mật này sẽ chẳng khác nào tự sát. Và về vấn đề này thì không có ai đáng tin hơn các thương buôn cả.
Và với thương hội, họ thậm chí sẽ sử dụng cả vật phẩm ma thuật để thực thi một hợp đồng tùy thuộc vào bản chất của hợp đồng đó, thế nên tôi không cần phải lo về việc rò rỉ thông tin gì cả.
Điều khiến tôi lo lắng hơn cả là cái phần mà yêu cầu tôi phải thể hiện cái kĩ năng tà dâm của mình trong cuộc bàn bạc này.
Làm thế quái nào mà kĩ năng biến thái của tôi lại dẫn tới việc kiếm tiền để tạo ra vũ khí ma thuật cơ chứ?
Một linh cảm chẳng lành cứ dày vò tôi từ đó.
Thế nhưng Sonya đã có một bài phát biểu rất nhiệt huyết về lời đề nghị này. Và vì lí do nào đó mà Alicia cũng cảm thấy hứng thú và thúc đẩy tôi. Thế là tôi tiến vào căn phòng của hội.
“Ah, cuối cùng hai đứa cũng tới rồi.”
Người đang đợi chúng tôi trên chiếc sofa mềm mại đó là một người phụ nữ với bầu không khí vô cùng bí ẩn. Cô ấy chừng hai mươi tuổi. Đó là một cô nàng quyến rũ, thế nhưng quần áo của cổ lại để lộ ra quá nhiều da thịt, hình xăm, đôi mắt thì bơ phờ và chiếc tảu thuốc ngậm trên miệng khiến cô trông có vẻ hơi gắt gỏng.
“Đây là người đứng đầu của thương hội, chị Rouge Kurou. Chị ấy là hậu bối của mẹ tớ và đã luôn đối xử rất tốt với mình từ khi còn nhỏ.”
Sonya giới thiệu người phụ nữ. Alicia và tôi cũng giới thiệu bản thân bằng tên mạo hiểm giả của mình.
Rougu vắt chéo chân một cách khiêu gợi sau khi chúng tôi giới thiệu bản thân và nói “rất vui được gặp mấy đứa” đồng thời nhả ra một làn khói.
“Đã xong phần chào hỏi rồi, giờ thì hãy nhanh chóng đến phần công việc nào…Và? Cái sản phẩm mà những quý bà cô đơn sẵn sàng lao đầu vào mua đâu?”
“…Eh?”
Rouge-san ngay lập tức vào chủ đề chính. Tôi cạn lời trước những gì mình nghe được.
Sản phẩm mới mà những quý bà cô đơn sẽ lao đầu vào…?
Eh, khoan, đừng bảo với tôi là, cái vụ bàn bạc công việc này…eh??!
Sonya giữ chặt lấy vai tôi trong lúc tôi còn đang ngỡ ngàng.
“Eriol, ổn thôi mà. Cậu không cần nói chi tiết về kĩ năng của mình đâu, và rõ ràng đây vẫn chỉ là một cuộc nói chuyện, cậu có thể từ chối nếu không thích mà. Thế nên trước hết, hãy lắng nghe chi tiết trước khi đi đến kết luận, được chứ? Giờ thì, sao cậu không lấy ra thứ tuyệt vời đó nhỉ?”
“…Nếu cậu cảm thấy ngượng thì…Trong lúc cậu tháo ra thì để tớ che cho nhé.”
“Eh!? Eh!?”
Lẽ nào Alicia đã được Sonya cho biết trước điều này?
Chả hiểu sao không chỉ Sonya. Mà cả Alicia cũng thì thầm vào tai tôi.
C-Cái gì thế này!? Khi đang nghĩ vậy, bầu không khí của căn phòng lờ mờ sáng này dần ảnh hưởng tới tôi. Tôi đã kích hoạt kĩ năng ‘Tách rời’ trước cả khi bản thân nhận ra.
Cái thứ tà dâm đó được đặt trên bàn.
“Ha….Wha…!? Cái này…!?”
Rouge-san nãy giờ vẫn bơ phờ nay lại ngay lập tức mở to đôi mắt.
Cái thứ bị tách rời của tôi đang tràn đầy sức sống trước ánh nhìn của cô ấy.
Có lẽ nó đang phản ứng lại với cơ thể của Rouge. Thứ đó tự động biến đổi thành một hình dáng khiếm nhã.
Thấy vậy, cơ thể tôi trở nên đỏ ửng vì xấu hổ. Tôi thu mình lại. Trong lúc đó thì ánh mắt của Rouge-san còn lóe lên sáng hơn.
“Cái này…kết cấu và sự chắc chắn như là hàng thật!? Kể cả nhiệt độ của nó nữa! Thêm vào đó là khả năng tự động biến đổi hình dạng này, đó là hình dáng lý tưởng của chị….đừng có bảo rằng đây là hình dáng có thể thỏa mãn ước mơ của chị nhé…!? Thật vô lý mà…này, em, chị có thể thẩm định thứ này chút không? Đừng có lo, thông tin mà chị có thể nắm bắt nó không chi tiết đến vậy đâu nên…!”
Rouge-san phấn khích áp đảo tôi. Sau khi suy nghĩ một chút, tôi gật đầu “Đ-Được thôi, nếu chỉ có vậy”. Đúng như Rouge-san nói, kể cả kĩ năng ‘Thẩm định’ của một thương gia kì cựu cũng không thể nhìn thấy quá nhiều thông tin có thể dẫn tới danh tính thực hay Phước lành của tôi.
Rouge-san nói “Cảm ơn” sau khi được tôi cho phép và rót đầy đôi mắt cô với ma lực.
“…!? Đây là thứ được tạo bởi kĩ năng phân tách chi mà một vài quái vật hiếm sử dụng, với các giác quan hoàn toàn bị cắt bỏ khỏi cơ thể gốc…nó về cơ bản là hàng thật ngoài khả năng có thể xuất tinh ư…?! Đúng là một vật phẩm tiện lợi mà….hơn nữa nó sẽ tan biến sau khi bị tách rời khỏi cơ thể gốc mười ngày…vậy thì thứ này sẽ trở thành hàng tiêu dùng và khách hàng sẽ phải mua lại…có vẻ như số lượng em có thể tạo ra cùng một lúc không nhiều nhưng, như vậy sẽ tốt hơn cho tính khan hiếm của nó…”
Có vẻ như Rouge-san là một thương nhân cấp rất cao. Cô ấy đang lẩm bẩm những thông tin về dương vật mà tới cả tôi còn chưa điều tra ra.
Trong khi tôi còn đang lặng người trước những gì đang diễn ra,
“Được, mấy đứa thuyết phục thành công chị rồi đấy! Chị sẽ chịu trách nghiệm bán thứ này qua đường dây giao dịch bí mật đồ chơi người lớn! Giá của thứ này ít nhất là một đồng vàng một cái. Chị sẽ mua tất cả số em có vĩnh viễn!”
Một cái dương vật được tạo ra không tốn chút chi phí nào và sẽ tan biến sau mười ngày có giá một đồng vàng ư!?
Hơn nữa chị ấy còn đưa ra hợp đồng mua bán vĩnh viễn mà không yêu cầu đặt cọc gì sao!?
K-Không, còn có thứ quan trọng hơn thế!
“Bán thứ này thì, chị sẽ bán ở đâu và để làm gì !?”
“Haa? Đây là dương vật giả hiệu suất cao siêu tiện lợi, tất nhiên chị sẽ bán chúng qua đường dây siêu kín dành cho các phú bà cô đơn rồi.”
Đúng như tôi nghĩ mà!
Quả là không sai, đây chính xác là một cuộc bàn bạc kinh doanh nguy hiểm! Chuyện này là sao đây Sonya!?
“Đừng có lo nhóc. Chị đã nghe rằng nhóc cũng có tình cảnh gì đó. Chị hứa là em tuyệt đối sẽ không bị phát hiện đâu, thế nên hãy bán thứ này cho chị đi. Cứ coi như là làm phước đi, được chứ?”
“Làm phước ư, cái thể loại phước lành gì tới từ việc bán những thứ như này chứ!?”
“Kekeke, nhóc biết đây, số lượng những quý bà gặp vấn đề với việc thỏa mãn ham muốn quá mức của họ nhiều đến không ngờ. Đặc biệt là các phú bà.”
Rouge-san bất ngờ đáp lại lời phản đối của tôi với giọng điệu thành thật.
Ý nghĩa của chuyện này là sao đây!?
“Rất nhiều người hay quý tộc giữ các cô gái trẻ trung lại làm tình nhân hoặc vợ lẽ phải không? Thế nhưng kể cả khi họ trở nên ám ảnh với gái trẻ như vậy, họ sẽ tuyệt đối không bao giờ bỏ bê vợ cả hay các vợ lẽ kia để ngoại tình cả. Có rất nhiều lão già ích kỉ như vậy ngoài kia. Thêm vào đó, phụ nữ còn không thể âm thầm lệ thuộc vào các chàng trai bán hoa và họ càng ngày càng thêm stress. Thực tế thì có rất nhiều quý bà ở trong tình cảnh như vậy nhóc có biết không?”
“…Đúng là một câu chuyện buồn cảm động mà.”
Alicia gạt đi nước mắt sau khi nghe câu chuyện của Rouge-san. Tại sao vậy chứ?!
“Và bởi vậy, cái dương vật hiệu năng siêu cao này hoàn hảo khủng khiếp cho cái nhu cầu đó. Không chỉ có chức năng làm các quý bà sung sướng, nó còn hoàn toàn không có rủi ro như trai bao hay tình nhân. Kể cả trong trường hợp tệ nhất nó bị phát hiện thì, họ chỉ cần viện cớ như đó là một cái dượng vật ma thuật thượng hạng là được. Chị biết rất nhiều khách quý sẽ được giải cứu cả về cơ thể lẫn tinh thần với thứ này”
Ánh mắt của Rouge-san rất nghiêm túc.
Cô ấy không hề dùng lời ngon ngọt khi nói chuyện với tôi với tư cách là thương gia. Cô ấy đang nghiêm túc tin rằng có những người sẽ được cứu bằng cách bán dương vật của tôi cho họ.
“K-không, kể cả vậy, em có Alic…Allie. Em chỉ có cô ấy trong trái tim mình thôi…Allie nữa, cậu cũng không thích nếu nó được bán cho một người phụ nữ lạ mặt nào đó đúng không!? Kể cả thứ đó hoàn toàn bị tách rời với tớ thì cũng không quan trọng!”
“…Tớ, tớ không thấy phiền đâu, miễn là tớ luôn là số một trong lòng cậu là được. Nếu như có những người có thể được cứu bằng cái này thì đây là chuyện rất tốt…..Bên cạnh đó, đây là thứ mà chỉ mình tớ nhận thấy gần đây nhưng.”
Alicia lặng lẽ đánh mắt khỏi tôi.
“…Một phần trong tớ, cảm thấy vô cùng hứng khi tưởng tượng cậu ngủ với người phụ nữ khác.”
Alicia!?
Eh!? Cái gì vậy!? Lẽ nào cô ấy đã thức tỉnh cái sở thích kì quặc nào đó sao!? Cô ấy ổn chứ?!
“E-errr…ah, phải rồi! Đây là hàng bị tách rời, nó thực chất có một điểm yếu tồi tệ, thông qua giấc mơ tớ có thể nhìn thấy nó được sử dụng! Nó thực sự rất tệ cho sự riêng tư không phải sao!?”
Tiếp đó tôi chỉ ra ví dụ về trường hợp của Sonya. Nhưng.
“Haha. Nhưng vấn đề như vậy thường sẽ phụ thuộc vào mức độ thành thạo của nhóc với kĩ năng này mà. Chị đang tính trước hết sẽ phân phát chúng đến những người có thể tin tưởng làm hàng dùng thử đã, thế rồi chúng ta sẽ quan sát xem vấn đề đó phiền phức tới đâu. Bên cạnh đó, với dương vật hiệu năng cao thế này thì sẽ có cả tấn người vẫn sẽ mua dù cho biết nó có mặt trái thôi.”
“Yep….tớ nghĩ sẽ có những người mua mà. Chắc chắn sẽ có, dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”
“Sonya!”
Tới cả Sonya cũng dập tắt ý kiến của tôi.
Và thế là ba mỹ nhân dồn tôi vào trong góc căn phòng lờ mờ sáng tới mức gần sát khoảng cách hôn.
.
“Nghe này, kiếm tiền cũng chẳng khác mấy so với giúp đỡ người khác đâu. Kẻ mạnh săn quái vật, người có tay nghề thì chế tạo vật phẩm, người chăm chỉ trồng cây, họ đều kiếm được tiền bằng cách trở nên hữu dụng đối với người khác. Trong trường hợp của em. Ngoài việc săn quái vật ra em còn có tài năng giúp đỡ những người khác bằng cách sử dụng dương vật tách rời này. Đừng có nghĩ phức tạp quá, được chứ?? Nếu như các giác quan của em đã trở nên hoàn toàn tách biệt với nó thì cũng không thể coi đây là ngoại tình hay gì tương tự đâu, em sẽ có thể cứu rỗi những người phụ nữ chỉ có thể làm ướt họ mỗi đêm (bằng nước mắt) và nhận tiền vì điều đó, chẳng phải như vậy là tuyệt nhất sao?”
“…Tớ nghĩ như này ổn mà. Biết được rằng sức mạnh của cậu có thể trở nên có ích cho người khác khiến tớ vui…và nứng. Đó chính là niềm hạnh phúc đấy.”
“Ổn mà, tớ đã nói cậu có thể từ chối nếu như không thích phải không? Nhưng, cậu lại cần tiền để có thể kiếm được trang bị tử tế để có thể bảo vệ Allie-chan và bản thân mình, và tớ nghĩ đây là cách tốt nhất cho cậu đóooo”
“A, uuu…!?”
Lúc này tôi mới định thần lại.
Bị thúc ép bởi những từ ngữ như “ Đây không phải ngoại tình mà là đang giúp người khác” hay “nó làm tớ nứng”, tôi kí vào hợp đồng độc quyền với Rouge-san.
Dù sao thì, tôi không thể phủ nhận rằng mình sẽ cần rất nhiều tiền để có thể tiếp tục trốn chạy cùng Alicia.
Ít nhất thì tôi cũng không thỏa hiệp và dành được quyền hủy hợp đồng bất cứ lúc nào nhưng…l-liệu chuyện này, có thực sự ổn không đây…