Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ảnh Nhân!!”
“Ảnh Nhân sao?!”
“Ảnh Nhân, n-…?!”
Beta dừng lại trước khi cô suýt thốt lên từ ‘ngài’.
Mau mắn thay, ai nấy ở hàng ghế VIP đều đang dành hết sự chú ý vào ngài Ảnh Nhân cho nên chẳng ai biết rằng Beta vừa lỡ miệng. Alexia, Rose và ngay cả Tổng Giám Mục Lâm Thời Nelson, cả ba bọn họ chẳng thể giấu nổi sự kích động của bản thân trước sự xông vào đột ngột của ngài Ảnh Nhân.
Beta đóng ngay cái miệng đang tạo thành chữ O trong khi vẫn đang nghĩ về việc đây đâu có nằm trong kế hoạch. Nhưng vào thời điểm đó, cô cũng tin rằng người chủ nhân mà cô hằng yêu quý sẽ không bao giờ ra tay mạnh bạo như thế mà không có chủ ý đằng sau. Chắc chắn có một lí do gì đó mà ngài ấy phải hành động như vậy. Nếu thế thì cô phải hiểu và giúp đỡ ngài ấy bằng hết khả năng của mình.
Ngay lập tức, Beta lấy lại sự bình tĩnh.
Cô phải làm gì đây?
Điều cô đáng ra phải làm lúc này là gì?
“Ra vậy. Hóa ra tên đó là Ảnh Nhân.”
Nelson lẩm bẩm.
“Tôi không biết hắn ta tính giở trò gì, nhưng Thánh Hiệp Sĩ của Giáo Hội đã bao vây thánh tích này rồi. Hắn chỉ là một gã khờ quá tự tin vào sức mạnh của mình thôi. Hắn sẽ không rời khỏi đây mà toàn mạng sau buổi tối hôm nay đâu.”
Nelson ra lệnh cho đám Thánh Hiệp Sĩ tập hợp lại.
Thánh Hiệp Sĩ là những người được tuyển chọn và thanh tẩy bởi Giáo Hội. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ cho Giáo Hội. Sức mạnh của họ hơn hẳn đám hiệp sĩ bình thường. Khi cô còn trẻ, Beta đã một lần phải giao kiếm với một tên Thánh Hiệp Sĩ để giành chiến thắng trong một trận đấu, và trận đánh đó khó kinh khủng. Nhưng lúc này, với sức mạnh hiện tại cô có thì cô sẽ không cho bọn họ xem lại cái cảnh tượng đáng xấu hổ đó nữa đâu.
“Ảnh Nhân, sao cậu lại tới đây…”
Alexia lẩm bẩm.
“Cậu ta sẽ ổn chứ? Mình hi vọng hắn ta sẽ không bị tóm.”
Rose đang lo lắng quét mắt qua hàng ghế khán giả trong lúc vẫn giành phần lớn sự chú ý vào Ảnh Nhân.
Ngay sau đó, toàn thể nơi đây chìm ngập trong màu trắng. Những kí tự cổ sáng lên rồi biến thành một chiến binh.
Beta đọc những kí tự đó, ráp chúng lại với nhau rồi dịch ra…
“Phù Thủy Diệt Vong, Aurora.”
“Là Aurora sao…”
Giọng Beta và Nelson chồng lên nhau
Ánh sáng nhạt dần, để lộ một người phụ nữ đơn độc đứng đó. Bà ta có một mái tóc đen dài cùng đôi mắt màu tím dại. Trên đôi vai kia là một chiếc áo choàng mỏng phủ trên lớp váy tím, thứ đang tạo nên một sắc tương phản rõ rệt với làn da trắng bệch của bà ta. Bà ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Đó là một nét đẹp đậm chất nghệ thuật khiến bà ấy trông như một tác phẩm điêu khắc sống ở viện bảo tàng nghệ thuật.
“Aurora là ai?”
Alexia hoàn toàn tảng lờ Beta mà hỏi trực tiếp Nelson.
“Aurora, Phù Thủy Diệt Vong. Trong quá khứ bà ta là người đã đắm chìm cả thế giới trong sự hỗn loạn và suy vị.”
“Phù Thủy Diệt Vong Aurora… Tôi chưa bao giờ được nghe tới cái tên này.”
“Tôi cũng thế. Nhưng có vẻ như Natsume biết điều gì đó về bà ta, nhỉ?”
Beta trả lời cho câu hỏi của Rose.
“Tên bà ta là thứ duy nhất tôi biết.”
Đó không phải lời nói dối.
Phù Thủy Diệt Vong Aurora. Cái tên đó đã xuất hiện trong văn tự cổ. Tuy thế, không có chỗ nào ghi thêm bất kì điều gì về bà ta, cũng như đề cập đến cái ‘hỗn loạn’ mà bà ta mang tới là gì và thứ gì bị suy vị. Đối với Ảnh Viên, bí ẩn này chỉ xếp hạng hai sau Diabolos về tầm quan trọng. Việc tìm tòi và nghiên cứu những văn tự cổ về bà ta vẫn đang được Ảnh Viên tiến hành.
Hôm nay là ngày mà cuối cùng sự tồn tại của Aurora được xác nhận. Đây là một bước tiến đáng kể. Beta lấy ra sổ ghi chú từ trong khe ngực của mình rồi phác họa dáng người của Aurora trong chớp mắt. Sau đó cô phác họa Ảnh Nhân, người đang mặt đối mặt với Aurora. Như kiểu, phác họa Ảnh Nhân là việc quan trọng hơn ấy.
“Tài liệu cho tiểu thuyết sắp tới sao?”
Rose là người hỏi.
“Ừm… Đại loại thế…”
Ngài Ảnh Nhân hôm nay cũng rất đẹp trai lãng tử. Beta nghĩ thế khi cô cất sổ ghi chú vào lại chỗ cũ.
“Xin ông hãy nói thêm về Aurora.”
Beta nói bằng một giọng ngây thơ khiến cho Nelson thích thú đáp lại.
“Hai vị không biết thì cũng không có gì đáng trách. Đáng nói hơn, tôi rất bất ngờ khi Natsume biết về bà ta đấy. Cái tên Aurora là thứ mà rất rất ít người trong Giáo Hội biết tới.”
Nelson vừa nói vừa nhếch mép cười. Mắt hắn ta đang ngó thẳng vào cái khe ngực được phô ra từ tấm áo blouse của cô.
“Nhưng nếu thế thì có vẻ như Thánh Hiệp Sĩ không cần phải ra tay rồi. Có vẻ như Ảnh Nhân là một tên kém may mắn. Ai mà ngờ được hắn lại xui xẻo gọi phải Aurora trong số các chiến binh chứ.”
“Aurora mạnh đến thế sao?”
Rose hỏi.
“Con quái vật đó là người phụ nữ mạnh nhất xuyên suốt lịch sử. Bà ta có thể dùng Ảnh Nhân để chà sàn nhà chỉ với một tay thôi đấy. Rất tiếc rằng đây là những thông tin duy nhất mà tôi có thể chia sẻ đến các vị.”
Nelson đóng mồm lại như thể ám chỉ rằng bọn họ nên xem xét mọi thứ bằng chính mắt mình.
Beta bĩu môi. Cô không có lấy một tí niềm tin vào việc chủ nhân của cô sẽ thua trận nay. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thấy lo.
Phù Thủy Diệt Vong Aurora, bà ta đủ mạnh để ghi danh vào sử sách. Nếu chủ nhân của cô bị kiệt sức sau trận đánh này và lũ Thánh Hiệp Sĩ sẽ lấy đó làm bàn đạp thì… Dù xác suất là một trên một tỉ thì cũng vẫn…
Nhưng vào lúc này, Beta bắt đầu hiểu rõ ý định của ngài Ảnh Nhân. Ngài ấy có đề cập tới việc sẽ giải phóng ‘những kí ức cổ xưa đang ngủ sâu trong lòng Thánh Địa’. Ngài ấy đã xuất hiện để triệu hồi Aurora, có nghĩa là ngài ấy đã nhìn ra giá trị trong nước đi này.
Beta chạm vào cái nốt ruồi trên mặt cô để bắn tin cảnh báo cho Epsilon, người đang ẩn nấp đâu đó ở địa điểm thi đấu này. Đây là tín hiệu cho thấy kế hoạch đã thay đổi. Dù Beta không truyền đầy đủ thông tin chi tiết nhưng cô hoàn toàn tin rằng Epsilon sẽ hành động đáp ứng theo tình huống một cách hợp lí.
“Bọn họ bắt đầu rồi kìa.”
Khi hướng mắt về chỗ chiến trường mà Nelson vừa nhắc, Beta thấy Ảnh Nhân rút kiếm của ngài ấy ra, trong khi đó Aurora vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực và nở một nụ cười duyên dáng. Đó là một nụ cười mang vẻ đẹp tráng lệ tới mức cô khó có thể tin người này đây chỉ là một kí ức đơn thuần.
“Mình không tin Ảnh Nhân sẽ nhanh chóng bại trận…”
Alexia lẩm bẩm. Cô ta đang dồn hết sự tập trung vào Ảnh Nhân với một khuôn mặt cực kì nghiêm trọng.
Chí ít thì mắt nhìn người của cô cũng tốt đấy. Beta nghĩ khi nâng đánh giá của cô về Alexia lên cao một tí.
Không khí nơi đây trở nên căng thẳng, người người nín thở để dõi theo trận đánh.
Ảnh Nhân và Aurora. Cả hai người đó sẽ đối đầu với nhau.
Có vẻ như đối với họ, đây là thời khắc vô giá. Bọn họ trông như đang cảm nhận một điều gì đó từ phía đối phương.
Và rồi…
Trận đánh bắt đầu. Hiệu lệnh khai chiến vang lên, mang theo bao xúc cảm tiếc nuối.