Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Trời ạ. Con nhỏ đó đang làm gì vậy…”
Alexia thở dài trong căn phòng của cô ta. Đi kèm với điều đó là một tiếng tắc lưỡi.
“Có vẻ như Rose đã chạy trốn về phương Bắc. Khả năng cao là cô ấy vẫn còn ở trong thành phố này.”
Người vừa nói điều đó với một giọng điệu lạnh băng đó chính là Natsume. Cô ta đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện. Alexia nhìn Natsume với một vẻ mặt chua chát rồi lại tặc lưỡi thêm lần nữa.
Nhờ Natsume mà thông tin chi tiết về việc Rose cố giết hôn phu của cô ấy đã tới tai Alexia. Dù ả ta đáng nghi thấy rõ nhưng lượng thông tin ả nắm trong tay là cực kì nhiều. Ả cũng biết nhiều chuyện liên quan tới mấy tin đồn về Hội Diabolos nữa chứ.
“Có vẻ như Vương Quốc Orn muốn tự thân giải quyết vấn đề này. Bọn họ đã yêu cầu Vương Quốc Midgar không được nhúng tay vào.” - Natsume.
“Nghe đáng ngờ thật.” - Alexia.
“Đúng thế. Rose có thể ra điều trần thông qua luật của người Midgar, nhưng nếu thế mối quan hệ giữa hai nước sẽ bị ảnh hưởng. Vương Quốc Midgar hẳn sẽ không muốn thế đâu nhỉ.” - Natsume.
“Chà, chúng ta đang nói về cha của mình đấy. Hẳn lão ta sẽ án binh bất động cho coi.” - Alexia.
Alexia nhớ lại bản mặt người cha hòa-bình-là-trên-hết của cô. Sau đó, cô lại tặc lưỡi.
“Hôn phu của Rose là Doem Ketsuhat , con trai thứ của một gia tộc công tước của Vương Quốc Orn. Nếu bị bắt, cô ta sẽ nhận nhiều hình phạt nặng đấy.”
“Cô ta thuộc dòng dõi hoàng gia nên sẽ không bị tử hình đâu. Hẳn sẽ là án tù hoặc sống lưu vong… Nhưng trong lúc này, hai người chúng ta nên đi tìm Rose trước khi Vương Quốc Orn tóm được cô ấy. Chúng ta sẽ nghe cô ấy thuật lại mọi chuyện.” - Alexia.
“Chờ đã. Rose chưa bao giờ kể với chúng ta bất kì điều gì về việc này. Mình nghĩ chúng ta nên tránh can thiệp mà gây ra những vấn đề mang tầm vóc quốc gia.” - Natsume.
“Thì sao chứ?” - Alexia.
Mắt Alexia nhìn chăm chú vào người Natsume.
“Mình chỉ muốn nói rằng, chúng ta nên tránh những thứ có thể dẫn tới… rắc rối.” - Natsume.
“Vậy giờ chúng ta cứ thể bỏ mặc cô ấy sao?” - Alexia.
“Mình không nói thế. Mình đang muốn nói rằng chúng ta nên suy nghĩ cẩn trọng trước khi hành động.” - Natsume.
“Nghĩa là cô đang ám chỉ tôi là đứa cái tay chạy trước cái đầu à?” - Alexia.
“Không hề. Nhưng chúng ta nên dành ít nhiều thời gian suy nghĩ về mọi chuyện cái đã.” - Natsume.
“Cô đang coi tôi như con ngốc sao?” - Alexia.
“Làm gì có. Ai cũng có ưu và nhược điểm mà.” - Natsume.
“Nếu ức ách trong lòng thì cứ nói thẳng ra luôn cho rồi đi.” - Alexia.
“Mình đâu có ngạo mạn tới thế đấu…” - Natsume.
Natsume ôm hai vai khi mắt ả ta run lên trong nỗi lo âu.
Alexia bước tới bằng những bước chân chậm rãi rồi nắm lấy cổ áo Natsume. Việc này đã khiến khe ngực ả ta lộ ra, khiến hai quả bưởi kia nảy ‘bụp, bụp’ nghe thấy rõ.
“Đừng ra vẻ vô tội hay vô hại trước mắt tôi.” - Alexia.
Alexia lườm cô ta.
“Aaaa, đ-đừng giết mình…!” - Natsume.
Natsume cố vật lộn để thoát ra, khiến ngực cô ấy nảy ‘bụp, bụp’ dữ dội hơn. Alexia nhận ra có một nốt ruồi trên một trong hai trái bưởi đó và điều đó khiến cô sôi máu.
“Tôi thấy rằng càng nói, cô càng để lộ ra rằng từng hành động của cô đều xuất phát từ sự giả tạo!” - Alexia.
“Ưưưưưưưư…” - Natsume.
“Tôi sẽ giết cô.” - Alexia.
“Oaaaaaa…” - Natsume.
Khi thấy mắt Natsume trào lệ, Alexia chặc lưỡi rồi thả ả ra. Natsume sau đó đổ sụp trên ghế sô pha.
“Rose hẳn có lí do riêng của cô ấy, và tôi cũng hiểu cô ấy không muốn kéo chúng ta vào cái mớ này. Nhưng đó mới là thứ khiến tôi thấy khó chịu.” - Alexia.
“Vậy…” - Natsume.
“Bảo tôi dừng chỉ khiến tôi càng muốn thử mà thôi. Việc không muốn tôi dính vào chỉ khiến tôi càng muốn nhảy bổ vào chuyện của họ.” - Alexia.
“Ừmmm…” - Natsume.
Natsume nhìn về phía Alexia với khuôn mặt lộ rõ lo âu. Natsume không biết phải trả lời thế nào.
“Chúng ta là bạn. Tôi không biết cô suy tính thứ gì nhưng chí ít cô cũng ra vẻ như chúng ta là bạn. Đúng chứ?” - Alexia.
“Chắc… thế?” - Natsume.
“Và bạn bè thì không bỏ rơi nhau. Tất nhiên, tôi sẽ không bỏ rơi cô. Hiểu chưa?” - Alexia.
“... Hiểu rồi.” - Natsume.
Natsume đứng lên với đôi mắt hạ thấp.
“Nếu thế, mình sẽ đi thu thập thông tin về Rose. Có vẻ như gã hôn phu đó có nhiều lời đồn tai tiếng đấy, nên mình cũng sẽ thu thập thông tin về gã luôn thể.” - Natsume.
“Tuyệt. Tôi sẽ đi nói chuyện với chị mình.” - Alexia.
“Gặp lại nhau vào tối nay nhé. Để trao đổi thông tin thôi.” - Natsume.
“Cô bình phục có hơi quá nhanh đấy.” - Alexia.
“Vậy thì, gặp cậu vào tối nay nhé.” - Natsume.
“Nói ra có vẻ thừa, nhưng mà… cẩn thận đấy.” - Alexia.
“Cậu cũng thế nhé, Alexia.” - Natsume.
Natsume cúi chào rồi rời đi. Alexia nhìn về tấm lưng của Natsume mà thở dài não nề.
“Chà, không còn cách nào khác. Phải làm gì đó thôi…” - Alexia.
Sau khi sắp xếp lại bộ y phục nhăn nhúm của mình, Alexia rời khỏi phòng.