Imouto sae Ireba Ii.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5326

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9143

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Tập 09 - Chương 06: Nàng Tiểu Thuyết Gia Mới Vào Nghề và Anh Trai Cô

Hôm nay đã là cuối tháng Tư, tròn một tuần kể từ ngày những ấn phẩm tháng Tư của GF Bunko được tung ra thị trường – bao gồm cả Những Kỷ Niệm của Bầu Trời của Aoba Kasamatsu. Danh tính của tác giả thật ra lại là một nữ sinh mười bảy tuổi, với thiết kế tổng quan khá tương đồng với series Cảnh Quan của Nayuta Kani đã thu hút được một lượng lớn sự chú ý với tư cách một tiểu thuyết debut, khiến cho doanh số tăng lên chóng mặt.

Nhưng kết quả đi kèm lại tương phản với những điều trên, những bài đánh giá của người đọc không được khả quan như vậy.

“Một bản phá cách kém cỏi của Nayuta Kani.”

“Thất vọng.”

“Tôi chẳng thấy điểm nào xuất sắc hơn Nayuta Kani cả.”

“Tôi chẳng hiểu sao người ta lại để người như con nhóc này debut sau khi thắng cùng một giải thưởng với Nayuta Kani đấy.”

“Đúng là làm tiền kiểu tư bản mà. Từ sau Nayuta Kani, cái nhà xuất bản này muốn mở hội tác giả thiếu nữ à.”

“Cảm giác cứ như series Cảnh Quan yêu quý của tôi bị báng bổ vậy.”

Đúng như những gì biên tập viên của cô, Yamagata, đã dự đoán – nói đúng hơn, những đánh giá trên thậm chí còn tệ hơn những gì cô đã mường tượng.

Nếu nghiêm khắc nhìn nhận riêng bản thân cuốn sách, cô lập với những thứ khác, thì Những Kỷ Niệm của Bầu Trời là một tác phẩm không hề tệ một chút nào. Cuốn sách chắc chắn xứng đáng với giải nhất. Nhưng việc đem ra so sánh với thiên tài có một không hai như Nayuta Kani hẳn đã mang lại nhiều ấn tượng tiêu cực hơn những gì nó phải nhận.

Tất nhiên là những phản hồi này đã nhanh chóng đến tai Aoba Kasamatsu, cô đã mọc rễ trên các trang web đánh giá từ rất lâu rồi. Ban đầu, cô chỉ tỏ ra tức giận và giữ vững thái độ tự tin, luôn miệng bảo “nhìn lũ ngốc mồm to hơn não này phát ngôn mới tuyệt vời làm sao kìa,” nhưng thực tại cứ liên tục đập vào mặt hết ngày này đến ngày khác, khiến cô cuối cùng cũng phải đối diện với sự thật. Tài năng của cô – tác phẩm của cô – là một sự xấu hổ, một thứ đồ bắt chước, chẳng có chút nào có thể so với “hàng thật” do Nayuta Kani mang lại.

Aoba ảm đạm nhìn vào bảng tin trong ứng dụng Twitter trên điện thoại, thả từng bước tới trụ sở Nhà xuất bản Gift. Hôm nay cô có cuộc họp với Yamagata về kế hoạch cho cuốn sách tiếp theo.

Yamagata đã bảo rằng sẽ tôn trọng mong muốn của Aoba khi phải lựa chọn giữa viết phần tiếp theo của Những Kỷ Niệm của Bầu Trời – dù sao thì doanh số vẫn rất tốt – hoặc là nghĩ ra một tiểu thuyết mới. Nhưng bản thân Aoba cũng không biết phải quyết định thế nào. Không cần biết lựa chọn của cô là gì, cô cho rằng việc chỉ trích trên mạng sẽ ngày càng tăng lên mà thôi. Có lẽ chấm dứt mới là cách giải quyết tốt nhất cho mọi người…

Khi vẫn còn lạc trong những trăn trở của riêng mình, Aoba đã đến trước cổng trụ sở. Cô cố gắng bước vào trong, nhưng đôi chân không còn nghe lời cô nữa. Cô cứ lặp đi lặp lại tư thế bước tiếp, rồi lại thôi, đôi mắt dần trào lên những giọt lệ của sự xấu hổ. Bài phát biểu thảm hại mà cô đã dõng dạc tuyên bố ở lễ trao giải ngày ấy. Thái độ kình địch cô dành cho những tác giả vào nghề cùng lúc với cô. Những ý định chống đối công khai với biên tập viên của cô…

…Không được. Mình không bước vào được.

Cô không thể nhìn mặt Yamagata, những biên tập viên khác, và cả những tác giả cô nghĩ rằng đang ở trong đó.

Em xin lỗi, em bị cảm mất rồi, mình hủy cuộc họp hôm nay nhé.

Sau khi gửi đi dòng tin nhắn thoái thác, Aoba xoay người rời đi, bỏ lại nhà xuất bản sau lưng.

****

“Hử? Kasamatsu đúng không?”

“?!”

Lúc vừa lửng chửng bước tới nhà ga, hai mắt dán chặt xuống mặt đất, Aoba nghe thấy tiếng ai đó gọi mình và bất giác ngẩng đầu lên. Điều đó khiến cô rùng mình. Người đang đứng ở đó trong chiếc áo hoodie là Chihiro Hashima, tên tay là chiếc túi mua từ cửa hàng tiện lợi. Aoba quen biết cậu thông qua một sự kiện xã giao mà Ui Aioi đã rủ cô tham gia hồi tháng Mười Hai năm ngoái; cậu học trên cô một khóa, và cũng chẳng giống như Aoba luôn nghiêm nghị, kém thân thiện, cậu thuộc tuýp người chu đáo, giao tiếp tốt và nhất định sẽ trở thành trung tâm ở mọi nơi cậu góp mặt. Cậu thậm chí còn tốt bụng đến mức tiễn Aoba ra nhà ga vào đêm hôm đó.

Một cô gái mới lớn bình thường nào cũng sẽ dễ dàng yêu mến chàng trai tốt bụng và hấp dẫn này, nhưng cảm xúc của Aoba chẳng có gì khác ngoài sự tự ti, cùng với một cảm giác thượng đẳng đối nghịch – “Cậu ta chỉ là một học sinh cao trung bình thường thôi, còn mình đã là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, mình là người giỏi hơn.” Nhưng giờ đây, đến chút tự hào nâng đỡ Aoba cũng đã vụn vỡ.

“Em mới họp biên tập xong hả?”

“…Kiểu vậy.”

Tự Aoba cũng nhận ra lời đáp của mình trước câu hỏi vui vẻ của Chihiro mới lúng túng làm sao.

“…Còn anh đang làm gì ở đây vậy Hashima?”

“À, anh trai anh sống gần đây. Giờ anh định sang đó nấu bữa tối.”

Anh trai anh.

Chihiro Hashima có nói rằng cậu là em trai của Itsuki Hashima. Aoba đã từng không chút quan tâm đến chàng trai này trước khi đến bữa lễ trao giải Cuộc thi Tác Giả Mới, nhưng sau khi cậu tuyên bố sẽ tạo ra một kỷ nguyên mới tại buổi lễ, cô đã xộc đến thẳng chỗ cậu mà nói “Tôi sẽ là người tạo ra kỷ nguyên mới đó,” rồi rời đi.

Sau đó, tại buổi gặp mặt xã giao nọ, cô mới biết rằng Itsuki và Nayuta Kani đang hẹn hò, và điều này đã khiến cô hứng thú đến mức bắt đầu đọc sách của cậu. Và rồi cô đã nghiện chúng.

Đầu tiên là Toàn Thư Về Em Gái Tôi, tác phẩm nổi tiếng nhất của Itsuki, cũng là tác phẩm được chuyển thể anime vào cuối năm nay. Sau đó là Trận Chiến Em Gái, một series khác cũng đang phát hành. Cô đã nhìn thấy Kazuma Akatsuki, một học sinh cao trung điên rồ luôn sẵn sàng thực hiện mọi hành động dù kỳ quặc đến mức nào chỉ vì lợi ích của em gái mình, và cả Sieg, chàng hiệp sĩ bóng tối đã trải qua không biết bao nhiêu các trận chiến nảy lửa, chỉ vì người em gái đang chờ mình quay về.

Cả hai nhân vật chính ấy đều thu hút cô, khiến cô phải tưởng tượng xem việc có một người anh trai sẽ ra sao. Gia đình cô có năm người và cô là chị cả, vì cả bố mẹ đều bận bịu với công việc nên cô đã quen với chuyện chăm sóc những đứa em của mình – và do đó, trong một khoảng thời gian rất dài, cô đã luôn nuôi dưỡng một mối tò mò thầm kín về việc được anh trai chăm sóc là như thế nào. Tác phẩm của Itsuki Hashima lại vừa vặn phù hợp với mong muốn thầm kín đó của cô.

Kể từ khi Những Kỷ Niệm của Bầu Trời được phát hành nhận về không ít gạch đá, Aoba chẳng thể nào đọc lại series Cảnh Quan cô luôn yêu mến nữa. Thay vào đó, cô đã đọc những tác phẩm của Itsuki Hashima. Chỉ khi cô làm vậy, chỉ khi cô trầm trồ trước những câu chuyện gây cấn mà các nam chính "anh trai” mang lại, niềm đau cô mang trong người mới có thể phần nào nguôi ngoai.

“N-này, um…!”

“Sao vậy?”

“Anh nghĩ em tới gặp anh Itsuki Hashima có được không?!”

Cô muốn xin lỗi vì sự thô lỗ của bản thân. Cô biết bản thân đã trắng bệch cả mặt, và cô muốn nói lời xin lỗi vì to tiếng. Cô lắc đầu ngay sau khi đưa ra lời đề nghị.

“Um, anh nghĩ là được thôi, nhưng để anh hỏi anh ấy trước đã,” Chihiro trông có chút bối rối, lấy điện thoại ra từ trong túi.

****

Anh này, em dẫn Aoba Kasamatsu tới được không?

Dòng tin nhắn đến từ Chihiro khiến Itsuki khẽ cau mày.

Là con nhóc tác giả mới đấy à…?

Itsuki biết cô đã tham gia vào bữa tiệc xã giao Haruto tổ chức, nhưng cậu không nghĩ cô lại đề nghị ghé qua. Cô muốn gì ở cậu? Ngay từ đầu Itsuki đã không giỏi trong việc phải đột ngột gặp mặt một người không phải bạn cậu, nhưng đây lại là tiểu thuyết gia tân binh, người đã tuyên chiến với cậu ngay tại buổi lễ. Có lẽ cô sẽ lại bắt đầu chế nhạo cậu.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì có thể cô đến đây không phải vì những nguyên do có liên quan đến tác giả. Có thể cô và Chihiro đã có mối quan hệ gì đó với nhau, và cả hai dự định tới đây để báo tin với cậu…nhưng vâng, Itsuki cũng chả biết làm sao để ứng phó với loại chuyện kiểu này.

Mình có nên nhờ thằng bé hỏi xem nhỏ muốn gì trước không…? Không được, nghe cứ như mình đang sợ con nhóc tác giả mới lớn này vậy. Với tư cách là đàn anh, và là anh trai của Chihiro, mình phải hành xử tự tin lên.

Trong lúc não bộ rơi vào vòng lặp như vậy, Itsuki lựa chọn gửi một dòng tin nhắn ngắn gọn OK cho Chihiro.

Không lâu sau, trong lúc Itsuki căng thẳng chờ đợi, Chihiro và Aoba Kasamatsu đã đến.

“Ha ha ha!” cậu khảng khái cất tiếng. “Quý hóa làm sao, được tiểu thuyêt gia mới nổi như này ghé qua. Anh đây sẽ không bỏ chạy và cũng không bao giờ trốn tránh đâu!” Itsuki ngồi ở bàn kotatsu, khoanh tay ưỡn ngực. Cậu cố tỏ ra thật ngầu. Nhưng thực tế thì cậu hành xử chẳng khác nào mấy thằng nhóc sơ trung.

Aoba ngồi đối diện cậu. “…Ah…um, rất vui khi gặp lại anh…anh Hashima…” Với lời chào lúng túng đó, cô cúi đầu trước cậu. “…Em xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ với anh tại bữa lễ trao giải hôm trước…”

“Ừm. À, hả…?” Itsuki hoang mang. Người này khác xa cô gái cậu đã gặp năm ngoái. “…Có chuyện gì hả? Nhóc hành xử không trẩu…à, ờ, ý anh là không hoạt bát như trước đây.”

Nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt Aoba. “Sách của em cuối cùng cũng được xuất bản rồi. Khoảng một tuần trước.”

“…À phải, kế hoạch của nhóc là tháng Tư nhỉ.”

Dạo gần đây Itsuki quá bận để mua thêm sách, nhưng cậu vẫn luôn chú ý để những ấn phẩm mới của GF Bunko.

“…Mọi người ai cũng ghét nó.”

“Ồ…”

Giờ Itsuki đã hiểu. Nếu một tác giả hoàn toàn chán nản sau khi sách của mình phát hành thì chỉ có hai lý do: doanh số bán hàng không tốt hoặc phản hồi của độc giả rất tiêu cực.

“…Em ăn to nói lớn đến vậy ở lễ trao giải…nhưng em chỉ là một nhà văn vô năng không thể nhìn ra chị ấy thực sự là ai. Em chỉ là một thứ đồ bắt chước, một bản sao hạ cấp… Em chẳng biết gì về tài năng thật sự của Nayuta Kani cả.”

Lời thú nhận ngập ngừng khiến Itsuki nhớ lại bản thân của quá khứ - cách đây khoảng năm năm về trước, khi tác phẩm đầu tay của cậu, Tận Thế Em Gái ra mắt.

“Cái thứ tiểu thuyết thô tục gì thế này.”

“Đúng rác, toàn ảo tưởng của mấy thằng trai tân.”

“Mấy nhân vật điên khùng thật đấy, chẳng cảm nổi.”

“Tôi biết là cái này được viết bằng tiếng Nhật, nhưng tôi chả hiểu cái gì cả, tôi cũng từ chối hiểu luôn.”

“Đừng có mà viết mấy thứ như vậy nữa. Muốn thủ dâm tinh thần thì tự mà làm một mình đi!”

“Tôi nghi ngờ cái cảm nhận tích cực của Sekigahara khi giới thiệu thứ này đấy.”

Vân vân và mây mây…

Còn có nhiều thứ tệ hơn cả vậy nói về sách của cậu, nhưng nhớ lại những thứ đó chỉ khiến Itsuki thêm bực mình, nên cậu đã đá chúng ra khỏi đầu mình. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa vẫn có một lượng nhỏ người hâm mộ cuồng nhiệt mà cậu có được khi debut, nhưng về cơ bản đây vẫn là một cơn bão chỉ trích cấp độ cao. Bố cậu cũng phải thốt lên “Con viết cái này đấy à?” vào thẳng mặt cậu, làm cho mối quan hệ gia đình cậu càng trở nên khó xử.

…Nghĩ lại thì, hồi đó Itsuki chỉ mới là học sinh năm hai cao trung. Cũng giống như Aoba của hiện tại. Những chuyện xảy ra trước mắt cứ như nhìn lại quá khứ của bản thân trong chính căn hộ của cậu – và xét đến cách cô đang thách thức bản thân đến ngang hàng với Nayuta Kani, thiên tài với tài năng Thần ban ấy, cô cũng mang nét của chính cậu lúc này.

“Vậy, Aoba Kasamatsu, giờ nhóc định sẽ làm gì?”

Chống lại thôi thúc muốn dồn nén thêm nhiều nhiệt huyết hơn vào giọng nói, Itsuki cố giữ cho sự bình tĩnh lan tỏa trong câu hỏi của mình.

“Em định sẽ làm gì ư…?” Aoba bối rối ngước nhìn cậu.

“Cuốn tiểu thuyết đầu tay của nhóc đã thành đồ bỏ đi, và tinh thần nhóc giờ đang suy sụp. Điều tiếp theo nhóc cần nghĩ đến là: Mình sẽ tiếp tục viết tiểu thuyết hay mình sẽ từ bỏ? Chỉ vậy thôi.”

“…Em chẳng có tý tài năng nào cả. Em chỉ là kẻ bắt chước Nayuta Kani. Em không có quyền được tiếp tục viết–”

“Tôi không có nói về cái quyền của em, tài năng của em, hay là mấy thứ như vậy!”

Sự sắc bén trong giọng nói của Itsuki khiến Aoba giật nảy mình.

“Nhóc muốn tiếp tục viết tiểu thuyết?” cậu tiếp tục, hạ giọng thật trầm. “Hay là không? Cái nào?”

“…Hức…” Aoba bắt đầu nức nở. “…Hnhh… Nh-nhưng mà… Nhưng mà em không…hức…xứng đáng… Chẳng có lợi ích gì cả…sniff…

“Tôi không nói đến chuyện liệu nhóc có xứng đáng hay không!” Itsuki phản bác lại. “Tôi không biết tiểu thuyết của nhóc bị đánh giá thậm tệ đến mức nào, nhưng nhóc nghĩ sao về về nó? Nhóc yêu thích sách của mình, hay ghét nó? Nhóc có quan tâm đến những chuyện xảy đến với nó không? Nhóc có yêu nó không? Đó mới thật sự là điều quan trọng duy nhất.”

Năm năm trước, Itsuki đã phải vật lộn với phản ứng của xã hội trước tác phẩm của mình. Cậu đã xoay xở giành được giải thưởng dành cho tác giả mới, nhưng có lẽ cậu chẳng có tài năng gì cả - và có lẽ, cậu đã rất đau đớn, chẳng có lý nào cậu có thể trở thành nhân vật chính của một ai đó. Nhưng cậu vẫn muốn viết. Sự cổ vũ từ biên tập viên của cậu, Toki, và người bạn thắng giải cùng với mình, Haruto, cũng đã góp phần vào quyết tâm của cậu, nhưng cuối cùng, vẫn chính là vì tình yêu chân thành cậu dành cho những cuốn sách của mình. Không cần biết người đời nói những gì, cậu chỉ đơn giản là không thể ghét bỏ tiểu thuyết của mình.

“…Em-em…” Aoba Kasamatsu cố gắng tìm kiếm câu trả lời. “Em…hức… Em thích viết…tiểu thuyết… Mng…! Tiểu thuyết của em…rất hay…! Hức… Em… Em…! Em yêu tiểu thuyết của mình…! Nngh…nnnngh…!

Itsuki mỉm cười dịu dàng với cô. Giống như đang nhìn vào bản thân ngày xưa. “Vậy hãy tiếp tục viết đi. Em không cần tài năng, sự cho phép của người khác, xứng đáng hay không, hoặc bất kể điều gì cả! …Ngoài ra, có gì không tốt khi trở thành một bản sao hạ cấp chứ? Nếu tiếp tục viết, ngày nào đó em sẽ có thể vượt qua hàng thật… Và như vậy không ngầu sao? Một bản sao vượt qua cả bản gốc? Như nam chính của một câu chuyện ấy.”

Những lời Itsuki nói với Aoba cũng là những lời cậu tự dành cho bản thân. Nhưng cô tìm thấy nó ở cậu – sự cứu rỗi mà cậu đã cho đi. Sau ngần ấy thời gian bị độc giả và biên tập viên của chính mình nói rằng bản thân chỉ là một cái bóng, trái tim cô đã đóng băng hoàn toàn – và những lời nói của Itsuki lúc này đã dịu dàng làm tan chảy lớp băng ấy.

“…Em vẫn có thể viết dù không hề có chút tài năng nào sao? Thậm chí em chỉ là một thứ hạ cấp, một thứ bắt chước…? Em vẫn có thể tiếp tục viết tiểu thuyết ư?”

“Tất nhiên rồi!”

Quyết tâm của Itsuki hiện diện trong lời tuyên bố của cậu, được truyền tải bằng tất cả những gì cậu có. Aoba ngồi đó, nức nở bật khóc như một đứa trẻ.

****

Sau cuộc trò chuyện đó, cả ba quyết định ăn tối cùng nhau. Trong lúc dùng bữa, Aoba đã để lộ chuyện cô trở thành fan của Itsuki sau khi đọc tiểu thuyết của cậu – một điều khiến Itsuki như bay lên tận mây xanh.

“Ấy chà, ấy chà! Thậm chí một người như anh đây còn thấy mấy nhân vật chính do mình viết ra ngầu hết chỗ nói mà! Nếu muốn một người em gái được tỏa sáng rực rỡ thì bên cạnh phải có một người anh trai quyến rũ bảo vệ!”

“Anh nói đúng! Em nghĩ đọc giả có thể thực sự nhìn ra nữ chính tỏa sáng đến mức nào khi cô ấy được miêu tả qua con mắt ngập tràn tình yêu của nhân vật chính!”

“Ha ha ha! Chính xác! Đó là một kỹ thuật vừa đơn giản vừa phức tạp đấy, và không phải độc giả nào cũng nhận ra đâu. Nhóc còn trẻ mà cũng thông minh đấy!”

“Hee hee hee…”

Aoba bẽn lẽn cười trước lời khen của Itsuki. Sự đanh đá đã biến mất khỏi giọng nói của cô; giờ cô đang thật lòng mỉm cười, giờ cô đã dễ gần hơn rất nhiều.

Với tinh thần đang dâng cao, Itsuki uống một ít bia. Và cồn đã khiến cho sự lo lắng của cậu tăng lên. “Mấy cái tên ném đá chết tiệt ấy! Chúng nghĩ chúng là ai mà dám bảo anh đây chơi đá hả? Vậy nhóc tính sẽ làm gì với đống đánh giá trên Amazon đó hả? Mấy thứ đó nhiều như rác bay trước cửa hiệu sách vậy! Chẳng ai muốn thấy cái thứ nhảm nhí đó cả! Lính mới, nghe đây! Nếu nhóc dẫm lên chúng, nhóc cần huy động tất cả tư duy sáng tạo của bản thân dưới tư cách một tác giả đấy! Và khi đã là một nhà văn chuyên nghiệp, hàng vạn người sẽ bỏ tiền ra đọc thứ nhóc viết! Khi mà anh đây làm được chuyện đó, bao nhiêu nỗ lực cũng là xứng đáng cả! Rồi ngày nào đó, anh sẽ tạo ra những kiệc tác khiến tất cả mọi người trên thế giới phải nể phục!”

“Vậy-vậy em cũng sẽ thủ dâm, anh Hashima! Như thể cuộc đời em đều phụ thuộc vào nó!” Aoba, người có giọng điệu nổi loạn tại buổi lễ, chống lại toàn thể tác giả bằng bài phát biểu đầy trịch thượng, giờ đang đi theo Itsuki với đôi mắt sáng rực.

“Đúng vậy! Cho anh thấy nhóc làm tốt đến đâu đi nào!”

“Anh cứ chờ đi! Em sẽ cố gắng hết sức để có thể làm tốt như anh!”

Ugh! Hai người có thể thôi hò hét ầm ĩ thủ này dâm nọ không hả?!”

Tiếng hét từ một Chihiro đang khá đỏ mặt cũng như đàn gảy tai trâu.

“Uh, um, anh Hashima!”

“Hửm? Gì thế lính mới?”

“Nói chuyện với anh hôm nay thật sự khiến em mở mang tầm mắt đấy ạ! Anh có phiền không nếu em gọi anh là sư phụ của em?!”

Itsuki nhìn vào dáng vẻ nghiêm túc đến chết người của Aoba, suy nghĩ một lúc. “Không! Không được!”

“Aw…”

“Đừng gọi anh là sư phụ của em! Hãy gọi anh là Anh Hai!”

Đây hoàn toàn là lời nói của một tên say rượu – nhưng với Aoba, người vẫn luôn thần tượng việc có anh trai, đây chắc chắn là tin vui.

“Vâng! Thưa Anh Hai!”

“Wh-whoa, Kasamatsu! Em đang nói gì thế hả?! Anh cũng thôi đùa nhây đi, Itsuki!” Chihiro rơi vào hoảng loạn.

“Heh heh… Anh hai… Không gì có thể tuyệt vời hơn nữa…”

“Hy vọng sẽ được anh tiếp tục chiếu cố, anh hai!”

“Duyệt! Chính nó! Lần nữa! Nói lại lần nữa nào!”

“Oniichan! Oniichan! Oniichan!”

“Weh heh heh heh heh…”

Itsuki bật cười đầy thỏa mãn trước lời lời Aoba nói. Khiến Chihiro rơi vào tâm trạng bực bội, ủ rủ.

“Nngh… Anh hai đúng là đồ đại ngốc…”

Thủ dâm mà Aoba với Itsuki đang nói là "tự thỏa mãn bản thân" với tư cách tác giả :v