Imouto sae Ireba Ii

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6933

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 117

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 13

Tập 1 - Chương 03: Nữ sinh Đại học cũng có vô vàn kiểu khác nhau!

Rời bỏ ngưỡng cửa Đại học nửa chừng khiến Itsuki không có nhiều thời gian để kết bạn. Tuy nhiên vẫn có một mối quan hệ đủ thân thiết để cậu bận tâm tới.

Đó là Miyako Shirakawa, 20 tuổi, hiện đang là sinh viên năm hai, cô thi vào cùng ngành với Itsuki nên có thể nói, hai người là bạn học cũ.

Xung quanh Miyako lúc nào cũng là một bầu không khí dễ chịu tạo nên từ vẻ ngoài mang đậm chất con gái thành thị và nét đẹp dịu dàng, dễ thương.

Cô ấy sở hữu mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ, đặc biệt nó không hề được uốn hay nhuộm mà hoàn toàn tự nhiên. Ngoại hình nổi bật như thế giúp Miyako trở nên nổi tiếng khắp các khối học, ấy vậy mà đến giờ vẫn chưa có nổi mảnh tình vắt vai.

Lần đầu tiên hai người họ bắt chuyện với nhau là vào khoảng một tháng kể từ khi nhập học. Đây là quãng thời gian lý tưởng để các tân sinh viên tận hưởng sự tự do bằng cách tham gia câu lạc bộ, tìm việc làm thêm, đắm mình trong các bữa tiệc hay quan hệ bạn bè, yêu đương.

Thế nhưng vẫn có kẻ mãi chỉ ở một mình, đó là Itsuki, cậu bạn cùng khoa. Cả khi không có tiết học nào, cậu ta vẫn ngồi im ở hàng ghế cuối cùng, nhìn chăm chăm chiếc laptop của mình trong khi đang gõ thứ gì, thi thoảng lại thấy cậu ta hoặc nở nụ cười nhăn nhở hoặc nhíu mài chua sót.

Cậu ta sẽ chịu dừng lại mỗi khi tiết học bắt đầu nhưng nhìn cách cậu ghi chép, rõ ràng là nó rất ít liên quan đến bài học. Bằng chứng là khuôn mặt ấy cứ lướt qua hết biểu cảm này đến biểu cảm khác, khi thì cười tươi như hoa, khi có vẻ tập trung cao độ, có khi lại cực kỳ xúc động. Và mỗi khi tan trường, cậu ta lập tức phi một mạch về nhà.

Những người bạn khác của Miyako luôn cười cợt cậu bằng những từ ngữ khó nghe như kỳ quặc, lập dị, không có bạn bè nhưng Miyako lại lại nghĩ khác. Cô cảm nhận được rằng thứ Itsuki đang theo đuổi quan trọng hơn nhiều việc trở thành một sinh viên, đi chơi với bạn bè hay tìm kiếm mối quan hệ yêu đương. Một thứ gì đó thực sự cụ thể. Một thứ mà Miyako và bất cứ người bạn nào của cô, bất kể đã học Đại học hay đang thử sức với cuộc sống ngoài kia, chẳng thể nào với tới được.

Sau một thời gian chịu đựng, cô quyết định đến hỏi thẳng tên con trai, Itsuki Hashima, kia tại sao cậu lại ôm lấy cái máy tính suốt cả ngày.

“Hở???”

Cậu ta đáp.

“T…tôi không… Cô muốn gì?”

“Thôi nào, mình không kể cho ai nghe đâu!”

Cô ấy tiếp tục nói trước cái thái độ hết sức đáng ngờ kia.

Bản thân Miyako biết rõ, điều này rất khó cho Itsuki nhưng trong một khoảnh khắc, cậu đã quyết định nói ra sự thật.

“Tiểu thuyết? Cậu muốn trở thành nhà văn hay gì đó à?”

“À… cũng không hẳn.”

Itsuki có phần ủ rũ nói tiếp.

“… Tôi đã là tiểu thuyết gia sẵn rồi, chắc vậy.”

Miyako không mất nhiều thời gian để tìm thấy tác phẩm của Itsuki bên trong tiệm sách gần trường Đại học bởi Itsuki dùng luôn tên thật của mình để làm bút danh. Cô ấy đọc thử và nhận ra mình chẳng hiểu gì cả.

Ngày hôm sau, trong khi ngồi cạnh Itsuki, Miyako nhận xét.

“Mình đã cố gắng đọc hết quyển tiểu thuyết của cậu nhưng mà mình vẫn không hiểu lắm.”

“Hầy!”

Itsuki trả lời với khuôn mặt đầy thất vọng.

“Tiểu thuyết của tôi không dành cho loại con gái dễ dãi như cô đâu.”

Câu nói của Itsuki là một sự xúc phạm đến Miyako. Khách quan mà nói, cô ấy đã nhiều lần bị nói xấu kiểu này từ thời trung học nhưng đây là lần đầu tiên ai đó nói thẳng vào mặt cô như vậy.

“Này! Tôi không có dễ dãi, cái tên ngốc này! Và nếu nó không dành cho tôi thì dành cho ai hả? Rồi tại sao mỗi khi hôn em gái mình thì ma lực của nhân vật chính lại được tăng thêm?”

“Haaaá ha ha ha, biết ngay mà, làm sao một con nhỏ dễ dãi như cô có thể hiểu được sự sâu đậm, linh thiêng, huyền bí đằng sau mối ràng buộc với ‘em gái’ chứ.”

“Tôi đã nói là tôi không có dễ dãi! Tôi thậm chí còn chưa mất t… Mà, tại sao chúng ta lại nói về chủ đề này chứ. Sẽ chẳng có ai hiểu được cái cuốn tiểu thuyết ngu ngốc của cậu đâu!”

“Ô, ra đó là những gì cô nghĩ sao? Tệ, quá tệ! Hình như cô đã đọc [Genesis Sister of the New World] rồi phải không? Đó là series thứ hai của tôi và chỉ tính riêng tập đầu đã bán được hơn một trăm nghìn bản rồi.”

“Hả? Không đời nào! Làm sao mà cái thứ đó…?”

Câu nói buộc miệng của Miyako vô tình chọc đúng chỗ ngứa của Itsuki.

“Ý cô là gì khi nói ‘cái thứ đó’ hả?”

Cậu ta giận dữ phản bát lại.

“’Cái thứ đó’ đã bán được hơn một trăm nghìn bản đấy, điều đó có nghĩa là có ít nhất một trăm nghìn người có thể thấu hiểu nó còn cô thì không! Rồi cô ở đây, công khai rằng ‘Ôi trời, tôi chả hiểu gì sất!’ Cô không biết xấu hổ là gì sao? Thật nức cười, và cũng thật đáng thương làm sao. Có lẽ việc trở nên ngu ngốc cũng không tệ lắm nhưng cô nên biết mình đã trơ trẽn ra sao khi phô bài sự ngu ngốc của mình cho cả thế giới thấy! Con nhỏ ngu ngốc như cô thì nên đào một cái hố rồi chui mẹ nó xuống đi!” 

Bốp!

Miyako không thể nào kiềm chế mình hơn được nữa trước những lời nhạo bán xối xả vào mặt. Cô đã tát Itsuki.

“Hả…? Cái g…?”

Những giọt lệ bắt đầu ứa ra từ đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Itsuki.

“Cậu có cần phải nói đến như vậy không hả?? Đồ khốn! Nnnngh…”

“Ơ, ừm… đợi đã… thì. Hình như tôi đã làm hơi quá rồi thì phải, nhỉ? Chuyện là có tên nào đó bình luận mấy câu y hệt vậy trên Amazon nên tôi hơi điên tiếc chút nên là… um. Tôi thật sự rất xin l… thôi nào, cô đừng khóc nữa được không, cái con nhỏ dễ dãi này?”

“Mồ! Tôi không có dễ dãi! Và tôi cũng không có khóc!”

“Rõ ràng là có…”

“Không có! Tôi không có dễ dãi!”

“Rồi rồi… cô không có dễ dãi, và cũng không có khóc tí nào hết.”

“Ừ, chết tiệt, đúng rồi đấy, tôi không hề có.”

Lúc bấy giờ, hai người họ mới ngượng chín cả mặt vì chợt nhận ra tự bao giờ mình đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.

“Ôi, trời… từ bây giờ mọi người sẽ nghĩ mình là một đứa dở hơi mất.”

“Ờ, không phải lo đâu, ai cũng biết cậu là cái đồ dở hơi mà.”

Sau cái lần tiếp xúc tệ hại ấy, hai người họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau cho tới tận bây giờ. Với những người ngoài cuộc, mọi chuyện có thể trông như một thảm hoạ như với Miyako, óc tò mò vượt của cô vượt trên tất cả sự kinh miệt.

Sự cuồng loạn của cậu ta với ‘em gái’ là cái gì đó rất bí ẩn với Miyako nhưng đổi lại Itsuki đã hứa sẽ cho cô mượn game và sách của mình, hơn nữa ngồi nghe cậu kể chuyện trong ngành cũng không tệ lắm. Và cũng khá vui khi được nhờ tư vấn thời trang cho các nhân vật nữ của Itsuki.

Chính vì vậy, Miyako đã rất sốc khi Itsuki thông báo với cô về việc cậu sẽ rời trường Đại học vào thời điểm kỳ nghỉ hè mới kết thúc và học kỳ tiếp theo sắp bắt đầu. Tin nhắn ấy được gửi đến khi Miyako vừa mới bước ra khỏi bồn tắm.

“Tôi nghỉ học đây!”

Bốn từ, chỉ vỏn vẹn bốn từ để dành đến người bạn thời sinh viên duy nhất của cậu, không một lời báo trước cũng không có sự giải thích rõ ràng rằng đã có chuyện gì xảy ra với cuộc đời cậu.

Chuyện đấy ảnh hưởng tới cô đến mức, Miyako còn chẳng buồn mặc thêm đồ trước khi gọi lại cho cậu ta.

Trong điện thoại, Itsuki như thường lệ vẫn kiêu ngạo và vị kỷ.

“Hah hah hah hah! Tôi là một tác giả thiên tài, tôi đã nhận ra điều đó khi lọt vào top 10 Oricon, Đại học chỉ tổ lãng phí thêm thì giờ thôi!”

Cậu ấy thật sự muốn vậy, Miyako kết luận. Đối với cậu ta Đại học chả là cái đinh gì cả chính vì thế, ‘bốn từ’ đã là quá đủ để Itsuki thể hiện thái độ của mình.

Với Miyako, đây có thể một quyết định mang tính bước ngoặc nhưng về phần Itsuki, bỏ trường Đại học không gì khác hơn ý thích của cậu. Việc cậu chả cần hỏi ý kiến ai khiến Miyako cảm thấy có chút ghen tị.

‘Phí thì giờ’, những từ ấy đã gây cho cô không ít đả kích. Trước khi kịp nhận ra, hai hàng nước mắt vì một lý do nào đó đã trải dài trên má Miyako, cô ấy chỉ đáp lại bằng mấy lời càm ràm.

“Ồ thật á? Hy vọng cậu không bị nhà xuất bản của mình đuổi cổ quá sớm!”

Câu từ của cô mạnh mẽ nhưng cũng thật sâu sắc, cho thấy Miyako không muốn Itsuki rời đi chút nào. Và đó là lý do cô ấy tự hứa với lòng mình phải đến thăm Itsuki thường xuyên mới được! Dù sao thì chỗ cậu ta ở chỉ cách khuôn viên trường chừng năm phút đi bộ nên nếu chỉ đến giết thời gian thì không gì phù hợp hơn… hoặc ít nhất, cô ấy nghĩ vậy.

Và ngày hôm nay, cô ấy đã ở đây, bấm chuông cửa liên tục cho đến khi nghe thấy tiếng mở khoá. Miyako nhanh chóng tuồng ra cái cớ vừa nghĩ trong đầu.

“I-Itsuki, ừm thì là mình đang rảnh vả lại thư viện trường đông nghẹt nên là… mình có thể học ở đây được kh…”

Người đứng trước mặt Miyako không phải là Itsuki mà là một cô nàng xinh đẹp với mái tóc bạch kim trên người chỉ có mỗi bộ đồ lót.

“Hể??... Nayu?!”

“Chào!”

Nayuta vẫn còn say ngủ mở lời rên rỉ trong khi Miyako vẫn đang mơ hồ, mặt đỏ như gấc.

“Chào buổi sáng, Miyaa, Itsuki vẫn chưa tỉnh giấc. Tụi em đã cùng nhau làm tới sáng cơ mà!”

“Làm cho tới s…?! Hả? Chị thật sự xin lỗi vì đã làm phiền hai người…”

“À, khoan đã Miyaa, em đi cùng chị một chút có được không?”

Nayuta giữ Miyako lại ngay khi cô thận trọng quay lưng.

***

Sau đấy, Nayuta mặc một ít quần áo rồi cùng Miyako tản bộ đến nhà ga. Miyako hiện tại đang khoác lên mình chiếc váy ngắn, khá táo bạo trong tiết trời lạnh lẽo như thế này. Trái ngược hẳn với cô, Nayuta đã trang bị cho mình bộ ‘chiến giáp’ với cái áo khoác lông vũ dài, khăn choàng, đôi găng và một cái bịt tai nữa. Nhìn nhỏ lạch bạch trong đống quần áo, Miyako không khỏi liên tưởng đến chú mèo nhà cô nuôi.

Kể từ khi gặp gỡ, Nayuta đã luôn cư xử hết sức thân thiện với cô. Về phần Miyako, cô thấy nhỏ có chút kỳ quặc… à không, rất kỳ quặc mới đúng, tuy nhiên lại là người tốt tính.

“Này Miyaa, có một điều em thật sự muốn đính chính với chị.”

“Hửm…?”

Miyako trả lời, mắt vẫn nhìn xa xăm.

“Lúc nãy, em với Itsuki không có làm chuyện ấy đâu.”

“Hả?!”

Miyako hơi run rẩy kêu lên.

“V-vậy em với cậu ấy là gì?... Chẳng phải em nói, hai người đã ‘làm cùng nhau’ tới tận sáng sao?”

“Đúng vậy, sau khi em ngủ anh ấy vẫn tiếp tục viết thâu đêm còn gì.”

“Hừm, phải nói ngay từ đầu chứ! Nhưng nếu ‘lúc nãy’ em không có làm chuyện ấy… ưm… ý em là hai người đã từng làm trong… quá khứ chăng?”

“Từ lần đầu gặp mặt đến tận bây giờ, Itsuki chưa động ngón tay nào vào em cả.”

“Lẽ ra phải nói cái này trước chứ! Em cố tình làm vậy, phải không?”

“Hehe, cái này gọi là ‘thủ thuật tự sự’ đó!”

“Em làm ơn đừng bao giờ dùng ‘thủ thuật’ vô cớ nữa được không?”

Miyako vẫn tiếp tục cào nhào cho dù khuất mắc trong lòng đã được giải toả.

“… Vậy, tại sao em lại mặc mỗi bộ đồ lót?”

“Em đã khoả thân nằm bên cạnh Itsuki nhưng rồi có tiếng chuông cửa nên em phải mặc đồ lót vào nhanh nhất có thể…”

“Thôi, đừng! Đừng kể nữa!”

Mặc kệ Miyako đang bối rối, Nayuta tiếp tục.

“Mà, chị khá là dễ dãi đúng không, Miyaa? Với đống kinh nghiệm tình trường đó thì chị nghĩ em nên làm thế nào để Itsuki hứng lên?”

“‘Hứng lên’? Mà chị không có dễ dãi!”

“Chị không có á? Em nghĩ nữ sinh Đại học ai nấy cũng là cỗ máy ‘thổi kèn’ biết đi chứ?”

“Ughhh! Em và Itsuki… hai người có thể bớt chút thành kiến về chị được không hả? Ý chị là chị cũng có quen vài người bạn, họ cứ thích chơi đùa kiểu đó… thật ra là hơi nhiều nhưng…”

“Nói thế có nghĩa là chị vẫn còn trinh à?”

Nayuta nghiêng đầu thắc mắc, nhỏ trông như một chú cún con tò mò vậy.

“Gì? Không, tất nhiên rồi. Chị đã từng có vài anh bạn trai trước đây!”

Thật ra là chưa bao giờ nhưng vì một lý do gì đó, cô ấy đã nói dối.

“Woww, lẽ ra em phải biết chứ, chắc vậy. Chị người lớn thật đấy!”

Miyako toát mồ hôi lạnh trước ánh mắt ngưỡng mộ của Nayuta.

“Em ước mình có thể làm chuyện ấy với Itsuki cả ngày, giống như chị vậy, Miyaa.”

“C-cả ngày gì chứ… và đừng có nói như thể chị với hắn ta là một cặp nữa… Em nghĩ chị sẽ như thế à? Không bao giờ!”

Mặt cô ấy bắt đầu đỏ lên.

“… Chị không thể hiểu nổi em thích điều gì ở cái gã quái gở cuồng em gái đó nữa.”

“Tất cả mọi thứ. Em thích tất cả mọi thứ miễn đó là của Itsuki.”

Câu trả lời ngay tắp lự tựa như một chiếc boomeraang ấy khiến Miyako chỉ biết câm nín. Theo cách này hay cách khác, những người như Nayuta có thể dễ dàng nói ra chính xác những gì mà họ cảm thấy, Miyako cảm thấy ghen tị với điều đó. Và vì vậy, cô ấy đã thốt lên những lời mà bình thường sẽ chẳng nói ra.

“… À, thì… chúc em may mắn nhé! Chị sẽ luôn ủng hộ em.”

Trên môi nở nụ cười ngọt ngào nhưng có phần tình nghịch, Nayuta trả lời.

“Cảm ơn chị rất nhiều Miyaa. Em chưa từng có người bạn nào trước đây nên thật sự, em rất hạnh phúc khi được quen biết với chị.”

“Oh…? Chị cũng rất vui khi được làm bạn với em, Nayu!”

Những lời ấy không hẳn là nói dối nhưng đâu đó trong thâm tâm, Miyako vẫn thấy cảm thấy mình thật có lỗi.

***

Lần đầu Nayuta và Miyako gặp nhau là vào khoảng nửa năm trước, vào một ngày tương tự như hôm nay. Miyako ghe qua căn hộ của Itsuki và Nayuta đã ở đây từ trước.

“Một nhỏ sinh viên hay đọc bản thảo của anh” là tất cả những gì Itsuki mô tả về Miyako. Nayuta không thể nào che giấu ánh mắt thù địch của mình bởi nhỏ chẳng thể nào lường trước được đó lại là một nữ sinh xinh xắn đang tuổi xuân xanh, “Chị ta chỉ là bạn của Itsuki thôi mà.” nhỏ thêm vào ngay sau đó.

Bởi vì bấy giờ Itsuki vẫn còn ngáy ngủ sau ca làm việc thâu đêm, hai người họ quyết định ra ngoài cùng nhau. Nayuta nhân cơ hội đánh một cú dứt điểm.

“Chị thích Itsuki phải không, chị Shirakawa?”

Theo bản năng mách bảo, Miyako đáp trả.

“C-cái gì? Tất nhiên là không rồi! Chị và cậu ta chỉ là bạn bè thôi.”

Nghe vậy, Nayuta không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không quên để lại cái nhìn cảnh giác với một đối thủ tiềm năng.

“Tốt thôi! Em thì có. Itsuki là mọi thứ đối với em.”

Nhỏ thừa nhận, đảm bảo rằng nó đủ rõ ràng để được hiểu như lời cảnh báo đến Miyako.

“Em thích gì ở một gã rồ ‘em gái’ như cậu ta?”

Cô ngập ngừng hỏi trước áp lực mà Nayuta gây ra.

Rồi em ấy giải thích cặn kẽ những quyển tiểu thuyết kia đã cứu rỗi cuộc đời mình như thế nào, rằng những trò bắt nạt tai quái thời trung học tệ hại ra sao. Đó là một câu chuyện kinh khủng, nhỏ kể lại gần như không sót thứ gì, miêu tả hết sức chi tiết sự tuyệt vọng mà nhỏ đã trải qua – bằng tất cả khả năng biểu cảm thiên phú Nayuta từng dùng cho tác phẩm của mình.

Em ấy hi vọng, câu chuyện về sự hiện diện to lớn của Itsuki như một vị cứu tinh trong cuộc đời nhỏ có thể ngăn cản Miyako trở thành tình địch tương lai của mình.

Thay vào đó, nó lại khiến Miyako tức giận.

Khuôn mặt cô bần thần, từng giọt nước mắt to tướng rơi lã chã, nước mũi ứa ra còn con tim thì thắt lại trước mọi sự tàn nhẫn mà Nayuta đã phải cam chịu. Cô ấy nguyền rủa lữ bắt nạt đã từng hành hạ nhỏ, thấu hiểu từng nỗi bất hạnh mà Nayuta gánh vác trên vai.

“Ughhh, phải chi chị có ở đó!”

Miyako kêu lên.

“Chị sẽ đá đít hết bọn xấu xa chết tiệt cho em, chị hứa đó!”

Nayuta chỉ biết đứng nhìn, chẳng biết nói gì hơn trước nhưng cảm xúc tuông trào không báo trước này.

“Ôi! Chị ấy thật sự đã khóc vì mình! Chị ấy đã nổi điên vì mình! Chị ấy thật tốt bụng! Mình rất thích Miyaa.”

Và rồi, chẳng cần thêm bất cứ nguồn động lực nào, nhỏ đã dành thiện cảm của mình cho Miyako đến tận bây giờ.

Mặc dù đã nửa năm trôi qua, Nayuta vẫn chưa biết Miyako nghĩ gì về Itsuki.

Nguyên văn trong bản Eng là "lob a fastball", có vẻ như đây là thuật ngữ dùng trong bóng chày khi cầu thủ tấn công đánh một quả bóng dễ ăn ra phần sân ngoài tạo cơ hội để chiếm chốt hoặc ghi điểm.