Căn hộ của Itsuki Hashima tọa lạc trên tầng hai của một tòa chung cư ba tầng đã được mười năm tuổi, căn hộ thuộc kiểu tiêu chuẩn với một phòng bếp, một phòng tắm, một khu vực sinh hoạt chung, sàn lát gỗ cùng một chiếc máy giặt. Ngoài ra, nơi này còn được bố trí thêm một chiếc bàn làm việc, một chiếc giường gấp, TV, một cái bàn sưởi cỡ lớn và kệ sách nhiều tầng được làm bằng kim loại, thứ đang được lắp đầy bởi cơ ngơi nào là sách, CD, trò chơi điện tử, băng đĩa, board game, mô hình… và tất cả đều được chăm sóc rất cẩn thận.
Với số lượng lớn đồ đạc như vậy trong nhà của một thằng con trai thì trông có thể rất chật chội, nhưng sự thật nơi này lại cực kỳ gọn gàng và sạch sẽ. Thành quả này, không cần bàn cãi gì thêm, chắc chắn là nhờ vào đứa em trai của cậu.
Với khoảng cách 5 phút đi bộ từ nhà xuất bản nơi cậu làm việc (hay 10 phút từ trạm tàu điện gần đây nhất) đã biến nhà cậu trở thành địa điểm được các tác giả đang làm việc cùng công ty với cậu thường xuyên lui đến. Khi Itsuki mới chuyển đến, cậu đã vô tình mua phải một cái bàn sưởi quá khổ cho bản thân, cậu khá hối hận vì nghĩ nó sẽ choán chỗ nhưng giờ đây nó đã trở thành bảo bối làm thỏa mãn những vị khách.
Và thực tế, vị tác giả ghé thăm căn hộ của Itsuki hôm nay đang yên vị trong bàn sưởi, tận hưởng cái cảm giác ấm áp mà nó mang lại.
Nayuta Kani đọc cuốn tiểu thuyết trong yên lặng, gương mặt hoàn toàn vô cảm. Cô là một thiếu nữ 18 tuổi xinh đẹp với mái tóc bạc và cặp mắt màu xanh lam, gợi nên hình ảnh của một nhân vật bước ra từ thế giới huyền ảo nào đó. Mặc dù sở hữu cho mình một chiều cao khiêm tốn nhưng bộ ngực của cô lại vô cùng đầy đặn.
Nayuta Kani là bút danh của cô ấy. Thậm chí ngay cả Itsuki cũng không biết tên thật của cô. Cô chỉ mới ra mắt cách đây một năm, sau khi giành được giải thưởng ở cuộc thi mà Itsuki từng tham gia và đoạt giải, việc này đã khiến cậu trở thành cố vấn của cô. Tác phẩm đầu tay của cô là Phong Cảnh Màu Bạc đã ngay lập tức trở nên nổi tiếng, nó khiến danh tiếng (cũng như doanh số) của cô tăng vọt, phá vỡ mọi kỷ lục đã có mỗi khi tập mới được xuất bản. Hiện tại đã có 4 cuốn được xuất bản, và doanh số của chúng đều bỏ xa Itsuki, dù cho cậu có gộp doanh số tất cả các tác phẩm của mình lại đi chăng nữa. Có cho mình một “người cố vấn” rồi sau đó lại cho anh ta hít khói là điều không hiếm gặp ở cái ngành công nghiệp này.
****
Nayuta và Itsuki gặp nhau lần đầu tại bữa tiệc dành cho những tác giả trẻ, không lâu trước khi cô chính thức ra mắt. Cậu giao lưu với những tác giả có mặt ở đây, bao gồm cả Nayuta vẫn còn non nớt, lúc này chỉ mới 17 tuổi và là một trong những nhân vật chính của bữa tiệc. Dung mạo xinh đẹp của cô cứ thế mà ửng đỏ khi tiến tới chỗ cậu, đôi mắt ngập tràn cảm xúc. Lúc đôi mắt ấy đã dán chặt vào Itsuki, câu nói đầu tiên bật ra khỏi miệng của cô là:
“…Em yêu anh.”
Itsuki, cùng với những người có mặt xung quanh đó, rơi vào một thoáng chết lặng.
“…Ý em là, em yêu tác phẩm của anh,” cô tiếp tục.
“Nói cho rõ vào chứ!” mọi người lên tiếng cùng một lúc.
Cô không có vẻ gì là bận tâm đến lời phàn nàn của mọi người cả, hoặc ít nhất trông có vẻ là vậy. Itsuki nhìn vào gương mặt cô, cậu trông chúng có vẻ gì đó đã nhợt nhạt hơn so với lúc nãy, dù làn da cô vốn dĩ đã rất trắng rồi, sau đó…
“Ọeeeeee…”
Thật không may mắn chút nào.
Đối với Itsuki, trải nghiệm đầu tiên cậu có với một cô gái lạ mặt lại là việc cô tiến lại gần cậu và lập tức nôn ngay vào người cậu như thế này. Sau này cậu mới được biết, việc gặp tác giả mà mình vẫn luôn kính trọng khiến thần kinh của cô bị quá tải, cả dạ dày cũng chịu chung số phận.
Nayuta và biên tập viên của cô đã ghé thăm nhà của Itsuki hai hôm sau sự cố, cùng với một hộp chocolate và phí đền bù cho việc giặt giũ. Cậu vui vẻ nhận lấy chúng. Em ấy có mắt nhìn tốt đấy, cậu thầm nghĩ, em ấy còn đánh giá cao tác phẩm của một người như mình cơ mà. Mình sẽ trở thành một cố vấn tuyệt vời. Mình có thể giúp em ấy viết lời giới thiệu hay ho cho cuốn tiểu thuyết của ẻm, hay tụi mình sẽ có những buổi đàm đạo riêng tư giữa những nhà văn… A-ha-ha-ha-ha!!
Cậu đã nghĩ rằng cậu ở cửa trên, nhưng mà…
****
“Em thấy đói rồi, Itsuki.”
Nayuta trông hoàn toàn thờ ơ khi thở ra một câu phàn nàn tới Itsuki, người vẫn đang ngồi trên bàn làm việc của mình. Đồng hồ đã điểm bảy giờ tối.
“Ừm, sắp đến giờ ăn tối rồi nhỉ. Em có muốn ăn gì không?”
“Em muốn con ciu cương cứng đó của anh.”
“A, đây rồi, tôm và cơm chiên còn thừa Chihiro đã nấu ngày hôm qua. Em có muốn ăn không?”
“…Anh đã phớt lờ em như vậy rồi mà giờ còn hỏi ư?”
Itsuki không thèm đếm xỉa đến vẻ ủ rủ của Nayuta mà chỉ lẳng lặng tiến vào bếp, lấy ra hai cái hộp nhựa đựng thực phẩm trong tủ lạnh rồi cho chúng vào lò vi sóng.
Sau đó hai người cùng nhau ăn ở bàn sưởi. Nayuta thổi phù phù để làm nguội món cơm chiên trước khi đưa chúng vào miệng – hệt như một chú mèo, Itsuki thoáng nghĩ.
“Phù, phù… Lúc nào đến chơi em cũng được ăn mấy món ngon nhà làm bên cạnh chiếc bàn sưởi ấm áp cả… Anh sẽ cưới em chứ?”
“Im lặng đi, Kanikou. Đồ ăn không phải do anh nấu. Em sống cùng gia đình còn gì? Nếu em muốn ăn đồ ăn nhà làm như vậy thì cứ về nhà mà ăn thôi.”
“Mẹ em thường xuyên vắng nhà mà. Gần đây, bà cũng không thường xuyên nấu ăn cho bọn em.”
“Thế à? Vậy sao em không thử tự nấu đi.”
Nayuta nhìn chòng chọc vào một Itsuki đang-tỏ-vẻ-ta-đây.
“…Làm như anh biết nấu ăn ấy.”
“…Oof.”
Itsuki cảm thấy hơi đau lòng khi nghĩ tới việc phải dựa dẫm phần đời còn lại vào đứa em trai của mình. Cậu từng nghĩ mình có thể đảm đương phần nào đó việc bếp núc, nhưng trước cái hiện thực bất lực của bản thân, cái ý nghĩ đó đã được nảy ra.
“Này, nghe này, nếu anh có một đứa em gái thần thánh như Kobato trong bộ Haganai hay là Komachi trong bộ YahariOre, anh dám cá là anh có thể học nấu ăn để phục vụ em ấy đấy.”
“…Anh vẫn cuồng em gái như mọi khi nhỉ? Thế anh nghĩ sao về một người em gái hống hách? Như Kirino trong bộ Oreimo ấy.”
“Tất nhiên rồi. Anh luôn sẵn sàng nấu cho cả phần của em ấy nữa chứ, nhưng anh sẽ không làm vậy. Anh thích cảm giác bị em ấy chỉ vào mặt mà nói, ‘Anh không biết nấu ăn á? Anh thật sự vô vọng mà!’”
Nayuta mở to mắt trước câu trả lời ngay tắp lự của Itsuki.
“…Anh có biết là mình trông khá bệnh hoạn không?”
“Không có gì tốt hơn việc được một cô em gái nuông chiều cả! …Nghiêm túc mà nói, việc thiếu thốn một cô em gái dễ thương là nguyên nhân chính khiến anh không thể nấu nướng hay dọn dẹp đấy. Cuộc sống này sẽ trở nên thật tuyệt vời khi có một cô em gái. Anh không nói sai, đúng không?”
“…Em nghĩ anh cần phải xin bố mẹ anh cố gắng hơn nữa để có thêm một hai đứa đấy.”
Nayuta hình dung ra lựa chọn mang tính khả thi nhất. Việc này làm cho một Itsuki hồn nhiên bỗng trở nên lúng túng.
“…Ưm, em không nghĩ như vậy… có hơi thẳng thắn quá không? Hay là, chúng ta, bỏ qua cái chủ đề này được không?”
Bố cậu và mẹ Chihiro đã lấy nhau được ba năm. Mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt đẹp; người vợ còn trong độ tuổi mới đầu ba mươi, về mặt sinh học mà nói, họ vẫn có thể có thêm đứa nữa. Nhưng sẽ ra sao nếu điều đó xảy ra? Itsuki sẽ phải phản ứng như thế nào? Cậu không biết nữa.
“Anh thi thoảng lại phiền phức thật đấy,” Nayuta mỉm cười khi khẽ nghiêng đầu. “Seies mới sắp tới của anh sao rồi? Bộ mà nữ chính không phải là em gái nữa ấy?”
Itsuki từng bảo Nayuta đọc thử chương 1 của Thợ Săn Quỷ ở xứ Scarlet. Và cô ấy thực sự thích nó, cô còn nài nỉ cậu để cô có thể xem trước bản thảo. Nhưng Itsuki chỉ cau mày đáp lại.
“Hmm… Anh ném chúng vào sọt rác rồi,” Itsuki nói với vẻ ủ ê.
Mặt Nayuta lộ rõ vẻ bất ngờ, cô thốt lên, “Vứt ư…? Tại sao chứ?”
“Anh đã hoàn thành chương 2 rồi, nhưng tên biên tập viên khốn kiếp của anh bảo anh phải viết lại. Tuy anh không quá đầu tư vào nó ngay từ đầu nhưng giờ anh vẫn phải làm theo lời anh ta nói để có thể duy trì cốt truyện được ổn định, anh tưởng chừng như phải làm lại từ đầu vậy.”
“…Có hơi xấu hổ… nhưng mà em thật sự mong chờ chúng đấy.”
Nayuta trông có vẻ thật sự thất vọng. Nó khiến Itsuki cảm thấy tội lỗi.
“…Mà nhìn theo hướng khác thì có vẻ em là người duy nhất, ngoài biên tập viên của anh, được đọc chúng đúng không? Điều đó khiến em cảm thấy bản thân như là một người đặc biệt của anh vậy.”
“Đâu, anh cũng cho Miyako và Haruto đọc mà.”
Họ đều là người quen của cả hai.
“…Vậy là còn những người khác được đọc trước bản thảo? Quá đáng.”
Nayuta bĩu môi một cái rồi lại tiếp tục xử lý phần cơm chiên ngon lành của mình.
****
Sau khi ghé chơi phè phỡn và cũng không làm gì đủ lâu để phải bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng về nhà (một cách có chủ đích), Nayuta quyết định sẽ ở lại qua đêm tại căn hộ của Itsuki.
…Không thể tin được là mình lại yêu Itsuki đến vậy. Trời ạ, mình chỉ muốn đè anh ấy xuống và giở mấy trò đồi bại với ảnh. Mình chỉ muốn…
Cô để trí tưởng tượng phong phú của một nhà văn tài ba phát huy hết công suất của chúng khi đang đắm mình trong dòng nước nóng, gợi lên hình ảnh quá đỗi kích thích để có thể ‘xuất bản’ (hay chỉ nói ra thành lời đi nữa), cùng với đó là tiếng thở dốc đầy quyến rũ và khuôn mặt như tan chảy. Đây không phải là biểu cảm mà cô có thể để người khác trông thấy.
Nayuta đã say đắm Itsuki từ lúc cô 15 tuổi, khi cô mới bước chân vào cao trung. Cô từng là nạn nhân của những trò bắt nạt tại trường, và nó đã khiến cô bị cô lập trong một khoảng thời gian dài. Sau đó không lâu, mọi chuyện xảy ra khi cô tình cờ nhặt được cuốn sách đầu tay của cậu. Câu chuyện là một mớ hỗn độn thật sự, cách viết lộn xộn, cẩu thả với một tốc độ chóng mặt, nhưng lại mang trong mình một nguồn năng lượng chân thực. Từ đầu đến cuối, bạn có thể thấy được tình yêu mà tác giả dành cho nhân vật của anh ấy, cách cậu tin tưởng vào cốt truyện của bản thân cũng như niềm vui khi được viết và cả những vấn đề về cuộc sống được lồng ghép vào trong câu chuyện.
Sự thật rằng tác giả chỉ là một học sinh cao trung, được đề cập ở phần lời kết của cuốn sách, đã khiến Nayuta bị sốc. Có một câu trong số đó đã luôn vang vọng trong cô: Tôi không phải là người có năng khiếu thể thao hay học tập, và tôi còn chẳng có cho mình nhiều bạn bè, nhưng tôi lại có thói quen không ngừng mơ tưởng trong giờ học, và nó đã trở thành nguồn cảm hứng để tôi viết nên cuốn tiểu thuyết này. Những điều này thật sự hồn nhiên, không chút màu mè, là thứ mà có lẽ Itsuki sẽ không bao giờ viết ra nữa, nhưng cậu đã gửi gắm tất cả những ý nghĩ trung thực và giản đơn này vào tác phẩm đầu tay của mình.
Bằng cách riêng của mình, Itsuki Hashima đã dạy Nayuta rằng dù cô không thể tìm thấy cho mình một chỗ đứng ở trường, thì vẫn tồn tại đâu đó ngoài kia một thế giới dành cho cô. Nó đã khiến cô băn khoăn liệu cô có thể trở thành một người giống cậu hay không – và nếu có thể, cô muốn được như vậy, từ sâu thẳm trong trái tim mình. Vì lẽ đó, từ trước khi cả hai gặp nhau, trước khi biết được nhân dạng của đối phương, cô đã phải lòng chàng tiểu thuyết gia này.
Cô lập tức bắt tay vào viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình, nộp tới cùng cuộc thi giống Itsuki, và cũng giống như Itsuki, cô đã thật sự thắng giải. Đây là bước chuyển cần thiết để cô ngưng việc học tại trường cao trung – như một hình thức; bởi thực tế là cô đã vắng học trong khoảng một thời gian dài. Cùng với số tiền thắng giải, và tiền bản quyền tuôn vào như suối, cô đã chuyển toàn bộ cho bố mẹ mình, như một cách để cô cảm ơn họ vì những phiền phức mà cô đã gây ra. Ngay cả khi tiền thu được từ một chuỗi các tác phẩm ăn khách và tiền lương hằng tháng đã lên đến con số không thể tưởng tượng nổi, thì mọi vấn đề liên quan đến tài chính đều được bố mẹ cô xử lý. Tiền bạc không phải vấn đề với Nayuta – thứ cô quan tâm là việc đến được với Itsuki.
Nếu được ban cho một điều ước nào đó, cô chỉ mong ước một điều, đó là Itsuki chấp nhận tình cảm của cô, toàn tâm toàn ý.
“…Thay vào đó, thứ duy nhất anh ấy quan tâm lại mấy cô em gái tầm thường trong tiểu thuyết của mình.”
Trần truồng bước ra khỏi phòng tắm, vùi mặt vào quần con của Itsuki, Nayuta cứ thế tận hưởng mùi hương từ nó, không ngừng hít hà.
****
Tiếng nước chảy từ phòng tắm khiến cậu không thể tập trung vào công việc, Itsuki với lấy chiếc tai nghe và bật nhạc ở mức lớn. Cách này không hẳn sẽ giúp cậu viết lách tốt hơn. Nhưng chắc chắn sẽ làm át đi hình ảnh Nayuta đang khỏa thân mà cậu tưởng tượng ra.
Nayuta đã tỏ tình lần đầu tiên với cậu vào cái lần cô ghé thăm căn hộ này ngay sau sự cố tại bữa tiệc.
“Ah, đừng quá lo lắng như vậy. Mọi người đều phạm sai lầm khi họ cảm thấy căng thẳng và khó chịu mà. Anh không phải kiểu người hẹp hòi đi xét nét những tai nạn kiểu này đâu, ha-ha-ha!” cậu đã nói vậy sau khi cô xin lỗi.
Nayuta nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó lại hít vào thật sâu.
“Hơn nữa, em yêu anh. Anh có thể trở thành bạn trai của em không?”
“Hyah! Hah…hah…ể. Hảaaaa?!”
Lớp mặt nạ của một tác giả rộng lượng rơi ra khỏi mặt Itsuki, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng trước điều cậu vừa nghe.
“E-em đang nói cái gì vậy, Kani?!”
Biên tập viên của Nayuta bất ngờ ra mặt trước diễn biến của cuộc trò chuyện. Kể cả vậy, Nayuta cũng không lấy làm bối rối.
“Kể từ lần đầu đọc tác phẩm của anh,” cô bắt đầu bày tỏ, “Em đã luôn yêu anh. Khi em đến gặp anh tại lễ trao giải, em đã thật sự nhận ra tình cảm của mình. Đó không chỉ là việc em yêu thích các tác phẩm của anh hay là em yêu anh dưới tư cách một nhà văn – Em yêu anh, Itsuki Hashima, một tình yêu lãng mạn đúng nghĩa. Em say mê anh. Em muốn anh trở thành người yêu của em.”
Mọi cử chỉ trên cơ thể đều khẳng định những lời của Nayuta là thật lòng. Khiến Itsuki rơi vào hoang mang.
“…Ưm, ừm, h-hãy để anh suy nghĩ thêm về nó nhé...?”
Cậu xoay xở nói ra đưọc mấy lời này trong khi Nayuta bị biên tập viên của mình lôi ra khỏi phòng.
Cậu lăn lộn trên giường và cân nhắc về lời tỏ tình, đấu tranh nội tâm dữ dội. Đây là lần đầu tiên một người con gái nói vậy với cậu. Cậu chưa từng có bạn gái. Đối với cậu, đây thật sự là một bước ngoặc trong cuộc đời, giống cái lần cậu thắng giải. Nghiêm khắc mà nói, Nayuta không phải là đứa em gái cậu hằng mong muốn, nhưng cô quả thật xinh đẹp, ngực thì lớn, và được nghe cô bày tỏ lời yêu chắc chắn không phải một điều quá tệ.
Vì vậy, ngay khi chỉ mới lấy lại sự bình tĩnh, tâm trí Itsuki vẫn nhanh chóng nhuốm màu đỏ và hồng.
“Trờiiiiii, ơiiiiiii, mình nên làm gì đâyyyy?! Mình biết rằng mình không muốn dành lần đầu cho ai khác ngoài vợ tương lai, nhưng mà… Pfft-hee-hee-hee-hee! Chúng ta đâu thực sự biết bản thân mình thích gì đâu đúng không… Không chỉ đơn giản là khuôn mặt hay thân hình, đúng chứ? Đây cũng vậy, kiểu như, tính cách và suy nghĩ chăng? Không phải kiểu chúng ta đi ra ngoài và, và, và ch-ch-chơi bời l-lung tung đúng không? Chúng ta sẽ tiến từng bước, từ từ tìm hiểu nhau, dần dần trở nên thân thiết, đúng không? Đó là cách mọi chuyện thường hay xảy ra còn gì…?”
Mắt cậu hướng về cái túi giấy có logo của nhà xuất bản cậu làm việc đang đặt trên bàn sưởi. Bên trong là hộp chocolate cùng một cuốn sách của Nayuta – Phong Cảnh Màu Bạc, tác phẩm đầu tay của cô, bỏ xa mọi cuốn sách được bán cùng thời điểm.
…Mình không phải fan của thể loại bìa nghệ thuật. Tiêu đề khá đơn giản là Jane, và dựa trên phần giới thiệu ở bìa sau, không có nữ chính em gái nào ở đây cả, nên mình cũng không thật sự hứng thú lắm. Nhưng đọc nó sẽ giúp mình hiểu thêm về em ấy nhỉ…?
Đó là cảm giác của Itsuki khi bắt đầu đọc Phong Cảnh Màu Bạc. Và chúng chẳng kéo dài được lâu.
“Nó… nó hoàn toàn ở một đẳng cấp khác…,” cậu nói với giọng run run, sau khi đã đọc xong cuốn sách.
Sau đó ba ngày, cậu đã đáp trả lời bày tỏ của Nayuta.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage