Imouto sae Ireba Ii

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

12 20

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

103 1008

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

32 161

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

21 169

Tập 1 - Chương 11: Ngày Lễ Tình nhân Extra (ft. Haruto và cô em gái khó hiểu)

Đêm ngày 14 tháng 2. Haruto lựa chọn chuồng khỏi căn hộ của Itsuki còn hơn là ở đó đối mặt với gã biên tập viên say xỉn. Vừa về đến nhà, mùi hương ngọt ngào toả ra từ phòng bếp xọc vào mũi anh.

Đó là mùi sô cô la, thứ mùi đã quá đổi quen thuộc từ lúc còn ăn uống ở chỗ Itsuki.

“…?”

Haruto nhướng đôi chân mài nghi hoặc khi phát hiện cô em gái đang một mình loay hoay làm gì đó.

“Hee hee! Hoàn hảo! Chỉ cần thêm chút bột ca cao nữa và…”

“…Em làm cái gì đấy?”

“Ághhh?!”

Nhỏ em giật bắn mình quay lại trong tâm thế cực kỳ bối rối.

Cái tạp dề của nhỏ dính vài ba vết bẩn sẫm màu và thêm một ít trên gò má nữa.

“Anh… anh… anh đang làm cái giống gì vậy?”

Nhỏ ấy hét toáng lên, khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt.

“Sao lại về nhà vào lúc này?! Em ghét anh!”

“Hmm? Thích thì về thôi.”

“Không, anh không thể, đồ ngốc! Anh đang uống ở chỗ đám bạn mà, phải không?! Lẽ ra anh phải ở đó thêm chút nữa chứ!”

“Ờ ờ… Vậy nếu anh về giờ này thì chuyện gì xảy ra à?”

“Cái…?! Không, không có! Anh chỉ không thích anh lỏn vởn xung quanh thôi, đúng vậy!”

“Oh?! Thật à? Anh đoán mình phải chuyển ra ở riêng ngay thôi.”

“Sao cơ?! Anh… anh không được làm thế, cái đồ anh trai ngu ngốc! Anh chẳng thể nào sống một mình được đâu!”

“Anh chắc chắn có thể.”

“Không đời nào! Hơn nữa, anh đi rồi thì ai làm bài tập cho em? Ai sẽ mua đồ ở cửa hàng tiện lợi cho em? Hả?!”

“Ít nhất thì em nên tự làm bài tập của mình đi…”

Qua vài lần, Haruto biết chắc rằng tranh cãi về chuyện ra riêng sẽ chẳng đi tới đâu cả. Nên anh ấy quyết định bẻ lái sang chủ đề học hành. Anh đảo mắt khắp phòng bếp phía sau em gái mình. Có những miếng sô cô la nhỏ, tròn xếp thành hàng ngay ngắn, bên cạnh còn có bột ca cao, một cái tô với sô cô la chảy dính đầy bên trong.

“…Làm truffle à?”

“Ư-ừm, có vấn đề gì à?”

“Không, nhưng sao lại làm giờ này? Hôm nay là Valentien rồi đấy biết không?”

Haruto đã chọc trúng chỗ ngứa – nhỏ đã bắt đầu quá sức muộn màng.

“K-không phải em định tặng ai đó đâu! Em vừa xem trên TV, mấy đứa bạn cũng đua nhau tặng thứ này nên em muốn thử một tí! Chỉ nhiêu đó thôi!”

“Ờ ờ.”

Haruto có thể hiểu việc nhỏ muốn ăn thử nhưng tại sao nhất định phải là đồ tự làm chứ.

“…Hy vọng nó sẽ ngon. Nghe bảo làm truffle không phải là chuyện dễ xơi, ít nhất là vậy.”

“Tất nhiên rồi! Không phải em đã dùng lộn nguyên liệu hết cả lên hay gì đâu! Nó sẽ là mẻ sô cô la ngon nhất trên đời!”

Nhỏ hơi nhìn xuống một chút.

“Và, em cũng muốn anh ăn vài miếng.”

“Ahh, không sao đâu, cảm ơn, anh có phần của mình rồi.”

Haruto nâng cái túi hàng nhận ở chỗ Itsuki lên làm bằng chứng. Cô em gái bất ngờ đến nổi đôi mắt như lọt tót ra ngoài.

“A-ai tặng anh vậy hả?”

“Người hâm mộ của anh.” Haruto đáp lại với vẻ mặt tự hào, “họ gửi đến Phòng Biên tập.”

Nhỏ đảo mắt, giở giọng càm ràm, để lộ ra chiếc răng nanh tinh nghịch.

“T-thì sao chứ, sô cô la của em vẫn ngon hơn!”

Nhỏ lại hét lên, vơ lấy túi bột ca cao trút vào đống truffle trên bàn bếp.

“Này… Hể?!!”

Khi Haruto tỏ ra lo lắng thì một viên kẹo sô cô la được thẳng tay nhét vào mồm anh ta. Không còn lựa chọn nào khác, Haruto đành phải cảm nhận thứ đồ ăn bằng chính cái vị giác của mình.

“Sao?!”

“…Cũng được, chắc vậy.”

Haruto trả lời thành thật nhưng chẳng hiểu sao cô bé lại hờn dỗi quăng chiếc tạp dề của mình xuống sàn.

“Em không thể nào tin được anh lại là cái thể loại cặn bã như thế! Giờ em không muốn ăn gì nữa hết! Tất cả là lỗi của anh, liệu mà ăn cho bằng hết đi!”

“Hả?!”

“Nghe đây! Anh phải ăn hết tất cả chỗ này, từng-cái-một!”

Haruto thậm chí còn chẳng có đủ thời gian để phản kháng trước cái màn đối xử tệ bạc này bởi vì cô em gái đã biến khỏi nhà bếp tự lúc nào.

Vẫn không hiểu chuyện gì mới vừa xảy ra, Haruto lặng lẽ nhìn xuống bàn, lấy cho bản thân thêm một viên truffle. Hượng vị chỉ dừng ở mức… cũng được thôi. Vẫn còn khoảng mười viên ở đó, tất cả đều dính cực kỳ nhiều ca cao.

Có vẻ như những người hâm mộ phải chờ đến ngày mai để phần quà của mình được thưởng thức mất rồi.

Haruto xứ lí đóng truffle trong câm lặng, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại suy nghĩ, rằng “Chẳng có gì tuyệt vời ở lũ em gái hết”.