Ima wa mada 'osananajimi no imōto' desukedo.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol 1 - Senpai, em có ước nguyện nho nhỏ - Mở đầu: Thiếu nữ tự xưng tiểu ác ma và chàng trai lạnh lùng

"Chào buổi sáng, Iori-kun-senpai! Kouhai đáng yêu đến đón anh đây!"

Sáng sớm thứ ba, ngày 25 tháng 6.

Từ bên ngoài, một giọng nói bỗng cất lên, làm tôi chết lặng.

"Anh thấy sao? Vui không, vui mà nhỉ? Phấn khởi lên đi nhé, là em nè -- ☆”

Khoác lên mình diện mạo vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu của một thiếu nữ trong bộ đồng phục, em ấy cười một cách đầy quyến rũ... Lúc nhìn em, chính tôi cũng chẳng ngờ được tình huống này lại khiến mình đau tim đến vậy, đặc biệt là với trạng thái hiện tại.

“... Sao em lại ở đây?”

Tôi bất giác hỏi vậy ngay khi thấy em.

Mà, câu hỏi đó cũng không khó trả lời như triết học.

Tua lại một phút trước nào.

Tiếng chuông cửa từ điện thoại vang lên, đánh thức tôi dậy. Vừa dụi mắt vì ngái ngủ, tôi kiểm tra camera để đón vị khách bất ngờ kìa.

Tôi lên tiếng hỏi danh tính vị khách ấy để rồi nhận được câu trả lời này.

"A, Iori-kun..... senpai phải không ạ? Anh nghe thấy em không?”

"Hả? ..... Futahara Touka? Sao em lại ở đây?"

Chỉ một khoảnh khắc đó thôi cũng đủ khiến tôi tỉnh hẳn, thở mạnh một hơi để trấn tĩnh bản thân, và rồi:

“Chào buổi sáng, Iori-kun-senpai!~ Kouhai dễ thương đến đón anh đây~ ”

Tôi có thể nghe thấy một giọng nói vui vẻ thông qua điện thoại, kèm theo đó là một khuôn mặt tươi như bông nở rộ trên đồng đang nhìn chằm chằm vào camera.

Chạy thẳng một mạch ra cửa, đứng chờ ngoài đó là cô gái vừa nói chuyện với tôi.

Một kouhai dễ thương đến chào hỏi lúc sáng sớm ư? Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chuyện này chưa từng xảy ra.

Dù tôi đang đứng hình chỉ vì câu nói đầy cố ý của nhỏ, nhưng mà cũng hiển nhiên thôi, sau bao tháng ngày mệt mỏi vì phải chịu đựng mấy trò nhỏ bày ra, tém lại thì tôi cũng chỉ nghe cái lí do cho những hành động đó mà thôi.

"Ể~~~ Phiền nhỉ, mặc dù anh biết chuyện mà~~! Hay là… không được nghe từ chính miệng của em thì anh không thể yên tâm được? Iori-kun... senpai cũng khá dễ thương ấy chứ~?"

Ranh ma vừa vừa thôi chứ, lẽ ra pháp luật phải đề ra quy định nào đó để ngăn chặn mấy trò ma mãnh của nhỏ tiểu quỷ này mới phải.

"Có đâu? Anh chỉ muốn kiểm chứng lại thông qua cử chỉ và lời nói thôi mà."

Tôi đưa mắt nhìn cô bé vừa cười tươi tắn vừa lắc lư mái tóc của mình, em là Futahara Touka – kouhai của tôi, một thiếu nữ tóc màu nâu nhạt.

Vóc dáng mảnh mai và thon gọn. Tôi tự hỏi liệu với thân hình kia thì đống nhiệt huyết này để đâu cho hết. Em nhìn lên thân hình cao lớn của tôi, rồi lè lưỡi ra và giơ tay hình chữ V lên ngang bên mắt đang nhắm lại.

Vì cả hai đều học chung trường nên nhìn bộ đồng phục đó trông khá quen thuộc. Tuy nhiên, tôi có thể thấy chiếc áo có mũ màu xám bên dưới áo khoác của em ấy.

Chỉ nhìn dáng vẻ bề ngoài thì phải nói là đáng yêu tột độ, nhưng có thể cũng vì nó mà khiến tôi cảm thấy khó chịu?

“Vậy chắc Iori-kun-senpai cũng thuộc tuýp người bộc lộ cảm xúc qua lời nói nhỉ! Thế thì senpai sẽ gây được ấn tượng mạnh đó. Thì thầm những lời ngọt ngào 3 lần 1 ngày là điều căn bản để gây sức hút đó!”

"..... Nhóc là ai? Tới đây làm gì?"

Dám cá con bé sẽ không trả lời được câu đầu, cũng như cảm thấy khó xử với câu thứ hai.

Đúng như tôi mong đợi, câu hỏi này có lẽ cũng khiến ‘kẻ xâm nhập’ kia phải cau mày. Em ấy chu môi rồi lườm tôi đầy ranh mãnh.

Ngay lập tức, Touka đáp lại.

“Gì nữa chứ~~! Không phải chúng mình mới gặp nhau hôm qua rồi à~~! Em là Futahara Touka đây! Tiểu ma nữ đáng yêu của anh đó! Không lẽ anh quên hết rồi?"

Đầu tôi trở nên đau nhói. Có một sự thật trên thế giới này: 'chẳng có con người nào tự nhận mình là tiểu ác ma cả'.

“Chuyện đó thì biết rồi. Nhưng đó không phải thứ anh muốn hỏi."

"Hee ….. anh biết chuyện gì luôn à ---. Fu……"

"Tại sao một con nhóc mới gặp anh hôm qua lại nghiễm nhiên đến nhà anh vào sáng sớm nay như vậy? Đó là điều anh thắc mắc. Cơ mà, nó cũng không phải cái anh muốn hỏi. Rốt cuộc là tại sao em lại đến đây sớm thế?”

Tôi hoàn toàn nắm bắt được những gì đang xảy ra.

Nhưng Touka thì không.

“Vừa nãy em nói rồi còn gì. Em đến để cùng Iori-kun-senpai tới trường. Anh thấy sao? Dễ thương không?~”

"----------------------"

“À, nhưng mà, có vẻ hơi sớm để nắm tay nhỉ. Em thì hoàn toàn chấp nhận việc đó~ Không biết có nên công khai không nhỉ? Cứ tiến triển như thế này chắc không ai biết được mối quan hệ bí mật này đâu ♪ Cũng không tệ đấy chứ ~. Kyaa ☆”.

Tôi chỉ biết ôm mặt. Mới sáng ra đã phải chứng kiến sự năng động này rồi.

“Dù bị trêu chọc như vậy mà phản ứng của anh không tệ chút nào nhỉ….cơ mà sao trông anh chẳng vui gì hết. Được một cô gái ngoan hiền ngưỡng mộ, đáng ra anh phải thấy vui chứ,chỉ một mili giây thôi cũng không được sao!?”

Touka phồng má tỏ ra bất mãn.

Có thể nói, quan hệ giữa tôi và Futahara Touka là… người quen. Chuyện hôm qua gặp nhau cũng là thật.

Có thể nói, hôm qua là lần đầu chúng tôi gặp mặt. Còn lí do dẫn đến sự thân thiết này thì có trời mới biết.

Không. Chính xác hơn thì có lẽ tôi đã quen em ấy từ trước.

Chúng tôi đã chơi thân với nhau từ khi còn học tiểu học. Đối với tôi, em ấy như người em gái thời thơ ấu vậy.

Vậy có nghĩa là, em ấy không phải là cô gái nhỏ tuổi hơn đến nhà đón tôi.

Và đã hơn 5 năm kể từ lần cuối chúng tôi gặp mặt.

Câu hỏi 1: Có phải vì yêu từ cái nhìn đầu tiên nên em ấy mới tiếp cận tôi không?

Không có câu trả lời.

Có lẽ do nhìn tôi trông quen quen, nên Touka mới có ý tiếp cận. Đó cũng chỉ là điều bình thường thôi.

“........ Vậy em có ý định trả đũa vụ hôm qua à?”

Tôi hỏi vậy vì nghĩ rằng đó mới là lý do.

Đêm hôm qua, đã lâu lắm rồi tôi và Touka mới được hội ngộ mà lại có một cuộc trò chuyện không được hấp dẫn lắm.Tôi không được em ấy yêu mến, mà trái lại còn bị ghét như một điều hiển nhiên. Những hàm ý của em ấy cũng đã bị tôi nhìn thấu qua từng lời nói.

“Ừm … đúng rồi nhỉ, hôm qua Iori-kun-senpai cũng hơi quá đáng nhỉ. Lâu lắm rồi mới được gặp nhau mà, đó không phải cách anh nên cư xử với người em gái thuở nhỏ dễ thương này đâu.”

Touka gật đầu lên tiếng.

Ngay cả tôi cũng không hài lòng về cuộc hội ngộ hôm qua.

“Một cuộc hội ngộ định mệnh như vậy mà anh nỡ lòng nào đánh lạc hướng rồi chơi bài chuồn sao? Thật là quá đáng. Em tổn thương đấy.”

"Thứ nhất, đó không phải là định mệnh, thứ hai, anh không có chạy trốn đâu hết, thứ ba, anh không có quá đáng gì hết."

Tôi phản bác lại lời nói của ẻm bằng 3 lý lẽ của chính mình.

“Là một công dân có lương tâm, thấy đứa con gái hư hỏng lang thang bên ngoài thì anh chỉ đến cảnh báo thôi.”

“Đó không phải là vấn đề, Iori-kun-senpai.”

Mình giải thích bằng tiếng Nhật đàng hoàng, mà ẻm không hiểu à.

“Chuyện đó … mà cái cách xưng hô kì lạ gì đây? Cứ như bình thường thôi là được rồi.”

“Đó cũng không phải là vấn đề đâu ạ!”

“Hay nhỉ. Định luôn mồm nói ‘ đó không phải vấn đề’ đến bao giờ nữa?”

“Tóm lại là em đã quyết định đeo bám Iori-kun-senpai rồi ạ!”

Thật không thể lường trước được lời tuyên bố của kẻ rình rập này

“Em có hiểu là anh đang nói cái gì không vậy?”

Con bé chẳng thèm nghe tôi nói một lời rồi cứ thế mà tự tiện quyết định mọi chuyện.

“Để em đính chính lại chút hiểu lầm của anh. Em đã hẹn hò với Iori-kun-senpai, DESU!”

“Dù có nghĩ sao cũng thấy kì lạ. Nghe chẳng giống đính chính gì hết, em chỉ đang làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.”

Thật bất thường, Touka đến nhà tôi mà không hề ngại ngùng gì hết. Đã thế còn bỏ ngoài tai những lời tôi nói.

Tôi chả hiểu gì sất. Xu hướng hiện nay nó thế à?

"Em hiểu cảm giác bất ngờ của Iori-kun-senpai khi bỗng nhiên thấy em đến mà."

"Còn anh thì rất bất ngờ vì em biết được nhà của anh đó. Vậy làm sao em lại có được địa chỉ?"

"Anh yên tâm đi!"

“Vậy hãy khiến anh cảm thấy có thể yên tâm đi.”

“Từ ngày hôm nay, Iori-kun-senpai có thể thoải mái tán tỉnh em gái tiểu ác ma dễ thương này rồi ! Chúc mừng nhé. Anh nên cảm thấy vinh hạnh vì điều đó.. Đây là ưu đãi đặc biệt dành cho anh đấy!”

Khách quan mà nói...

Đây có được coi là may mắn ko nhỉ? Gần như chẳng có chút chân tình nào đến từ Touka hết, chắc hẳn là nói dối. Cảm xúc của tôi trước sự dối trá đó hoàn toàn chân thực.

Nhưng không thể cứ thế mà thể hiện ra mặt được.

Tôi bối rối gãi đầu. Thật ra thì tôi còn chưa rửa mặt nữa là.

Đối với tôi, khá là ngượng khi để kouhai nhìn thấy bộ mặt mới ngủ dậy này.

"Trước tiên thì vào nhà cái đã. Cứ đứng ngoài nói chuyện thế này ảnh hưởng đến hàng xóm lắm. Xin lỗi vì chưa kịp chuẩn bị gì hết, cho tới khi anh xong thì -----------"

"Ặc!?"

"...... Ể, sao đột nhiên lại kêu lên .......?"

Cứ ngỡ rằng tôi đã đưa ra một phương án ổn thoả nhưng Touka lại phản ứng khá kỳ lạ.

Tôi bất giác nheo mắt lại.

Touka nhìn tôi rồi lại liếc ngang liếc dọc như đang cầu cứu vậy.

"Hế ..... à mà, sao nhỉ ....., em vào nhà được không?"

Tôi cứ tưởng là con bé sẽ lao vào luôn chứ, có vẻ là dự đoán của tôi nằm ngoài dự kiến rồi.

"Tất nhiên là anh không thể để em đứng đợi bên ngoài được rồi. Với lại anh cũng vừa mới ngủ dậy nữa."

"Ahh, được à .......... Sao nhỉ, v...vậy thì, em vào nhé.....?"

"Hmm ....?"

Câu nói không rõ ý của Touka làm tôi băn khoăn.Nãy giờ ẻm cứ như một con người khác vậy.

“...... Nghe này. Cứ ngồi ở chỗ nào em thấy tiện. Xin lỗi, nhưng mà, đừng có táy máy gì đấy nhé.”

Tôi nghiêng đầu quay lại.

Thay vì cởi giày, Touka có vẻ rụt rè, lưỡng lự.

"Này, sao thế? Tự nhiên im lặng như vậy làm anh sợ đấy."

"A ....... à thì. Ahaahaa ........."

Nghe vậy, Touka gượng cười gãi má. Con bé này làm sao không biết.

Nhận thấy ánh nhìn của tôi, Touka ngẩng mặt lên.

"S...sao vậy. Em đã vào nhà đàng hoàng rồi mà!?”

Đúng là em ấy đã bước qua cánh cửa nhưng ...

Touka chỉ đứng đó, tôi muốn em ấy ngồi đợi bên trong phòng khách cơ mà.

"..... Này."

"Hể!?"

Khi tôi cất tiếng gọi lần nữa, nhỏ giật mình hoảng hốt nhìn tôi trong khi đang tạo kiểu dáng kỳ lạ: hai bàn tay giơ lên, đưa cao ngang mặt, toàn thân như khựng lại.

Thiệt tình .... chẳng thể hiểu nổi con bé này nữa .....

Tôi trực diện nhìn Touka. Có vẻ như em ấy lại lảng tránh tôi rồi, haizz.

"..... À. Kh ... Không phải như vậy đâu, .... nhỉ?

"Gì chứ? ...... Nãy giờ em làm cái gì vậy?"

"Cái này là ...... như anh thấy đấy. Nếu phải nói thì đây là hình dạng của một con gấu hoang dã"

Hình dạng của một con gấu hoang dã….

"Ga .... gaoww ---. Anh thử nói như thế đi ....."

"----------------------------"

"Uwaaa, ánh mắt anh như lưỡi dao đâm xuyên qua em mà không hề khoan nhượng vậy--- (↖)"

Y như con gấu hoang dã đang đe dọa tôi vậy.

Chờ đã, đó đâu phải là thứ mình bận tâm. Mà cái dáng điệu đó là sao chứ.

"Không phải vậy." - Touka nói

Tôi định hỏi Touka lần nữa nhưng lại bị cướp lời.

Tôi gật đầu lắng nghe lời giải thích của em ấy.

"À, về chuyện đó? Trước cửa nhà thường treo đầu con gấu.”

"Thường? Anh không nghĩ nó phổ biến vậy đâu ......."

“Mấy nhà giàu thường hay có cái này.”

"........ Ý em đang nói về những bức ảnh à"

tượng hình con gấu

"Nhà anh thì không có thứ đó đâu."

"Có thể nói như vậy."

“Là sao?”

"Nếu nói về cửa trước mọi người sẽ nghĩ ngay tới con gấu."

"Đừng có mà bỏ qua hàm ý rồi nhảy vào kết luận chứ ......"

Hơn nữa, Touka vẫn đang giữ nguyên tư thế của con gấu.

Nếu muốn làm gấu thay vì ác ma thì cứ việc.

….Mà khoan đã

Có lẽ nào.

“Cái này thì .... à, đúng rồi .... làm như vậy chỉ gây thêm trở ngại thôi nhỉ ..... sao lại thế nhỉ. Ah, trước cửa nhà Iori-kun-senpai có đính thêm hoa nè, không biết có kouhai nào mở lời khi để ý nó không nhỉ ---------?"

"Touka."

"Aa, vâng."

"Anh chỉ đoán thôi nhé, có phải em cảm thấy căng thẳng khi vào nhà anh không?”

Nghe vậy, Touka hoàn toàn im lặng.

Em ấy chỉ từ từ mở lòng bàn tay rồi đưa lên che mặt.

Nhưng mà lại giấu đầu hở đuôi, tôi hoàn toàn thấy được đổi tai ửng đỏ kia.

"....... Thiệt à nhóc."

“E-em biết làm gì hơn chứ!!”

Tôi đã vô tình lẫm bẩm như thế, Touka gỡ bỏ nhìn dáng của con gấu hung hăng, và hét lên mạnh mẽ.

"Ừ thì có đấy! Chuyện này cũng bình thường thôi mà! Đương nhiên là căng thẳng rồi!? Ngược lại, tại sao anh lại tỏ ra cái thái độ thản nhiên vậy! Không lẽ anh quen với mấy chuyện này rồi à!?”

Chắc do em ấy bí quá đây mà

"Không phải nhóc tự xưng là 'tiểu ác ma' à? Sao tự dưng lại lúng túng như vậy?”

"Đ...đ...đó không phải là tự xưng --- ! Không, đúng là em có tự xưng như thế, nhưng nó không có nghĩa gì hết ---!"

Tiểu ác ma ở đâu chứ, đến cả gấu nhỏ còn không thấy.

Vậy chắc là cún con. Liên tưởng như vậy có lẽ sẽ đáng yêu hơn.

"Vào nhà Iori-kun-senpai là chuyện nhỏ thôi, kh...không có gì to tát cả. Chuyện siêu nhỏ mới đúng. Đúng hơn, anh còn chưa ăn sáng. Vậy thì, xin phép được vào nhà --- ! E...em khát khô cổ họng rồi --- !"

Sau cùng thì, màn kịch của Touka cũng bị lộ.

Không phải Touka muốn làm tiểu ác ma sao? Biểu cảm như vậy, liệu có ra dáng một tiểu ác ma không? Mà, nếu em ấy thấy ổn thì chắc cũng không có vấn đề gì.

"........ Để em rửa mặt cho anh nha."

Sửng sốt trước đề nghị của Touka, tôi quay lưng bước vào phía trong và để mặc em ấy còn đang luống cuống ở phía sau:

"Ể!? Đợi, đợi tí một nào ....., Ểee, còn em thì sao!? Này, chắc phải chào hỏi bố mẹ anh trước nhỉ ....... Ê, nàyyy, a...anh thật sự bỏ em lại luôn à!?"

Tôi cũng nắm được đại khái rồi. Cái biệt danh ‘tiểu ác ma’ tự xưng đó chỉ là cái mã ngoài chứ có làm được trò trống gì đâu.

Cho nên, có thể dễ dàng đoán được lý do mà em ấy tiếp cận tôi

Thật ra thì cũng không quá khó để hình dung ra câu trả lời.

--------- Chắc chắn mong ước của Touka sẽ được thực hiện nhờ một sức mạnh kỳ bí nào đó.

Nếu vậy thì tôi không thể để chuyện đó xảy ra được.

Chúng tôi như chó với mèo vậy. Phải tìm cách nào đó để khiến em ấy thừa nhận rằng: Thế giới này không tồn tại những phép màu như thế.

Cần phải làm gì đó để ngăn chặn việc này.

Đó là điều duy nhất mà tôi đang bận tâm.

Trước hết, hãy hồi tưởng lại cuộc hội ngộ của chúng tôi vào hôm qua ---------.