…
Sau khi vừa về đến nhà, tôi liền ngồi sụp xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách rồi lấy cả hai tay ôm đầu của mình.
Không đời nào, sao Suzune có thể đọc cuốn tiểu thuyết “người lớn” ấy của tôi được chứ.
Nó là tiểu thuyết “người lớn” đó? Bạn hiểu không? Là truyện khiêu dâm đó!
Việc em ấy đọc một cuốn tiểu thuyết như thế đã là chuyện khó tin rồi, cái khó tin hơn nữa nó còn là một bộ có nội dung vô cùng sai trái, bởi truyện kể về một cặp anh em loạn luân nhưng rồi cô em gái lại bị thằng bạn thân của anh trai mình cướp mất.
Ít nhất thì…. Suzune mà tôi biết chắc chắn không phải loại con gái có hứng thú với những thứ như vậy.
Suzune, đệ nhất mĩ nhân của trường, là một người con gái vừa xinh đẹp vừa cao quý, không những thế em ấy còn ngọt ngào đến đỗi những chỗ mà Suzune đi qua luôn ngửi được một mùi hương dịu dàng thoang thoảng khắp nơi.
Tại sao một người như thế lại đọc một cuốn tiểu thuyết bẩn thỉu viết về một trinh nữ đần độn và được sáng tác bởi một thằng như tôi chứ?
Đúng ra, với Suzune thì cuốn tiểu thuyết này phải là một thứ gì đó tục tĩu đến độ chỉ cần nghe qua cái tiêu đề thôi đã quá đủ để khiến em ấy cảm thấy kinh tởm với nó rồi.
Càng bỏ công suy nghĩ, tôi lại chỉ càng kéo nặng thêm những nghi ngờ về tính xác thực của câu chuyện sáng nay. Đó phải chăng chỉ là một sự trùng hợp không hơn không kém, để rồi vô tình trở thành tiền đề cho sự nhầm lẫn của tôi?
Phải rồi, chắc chắn là như vậy. Không thể nào một chuyện như thế lại có thể xảy ra được.
Giữa thời khắc chơi vơi tìm cách củng cố một chút niềm tin về sự thật vô định đó, cánh cửa phòng khách bất thần bị mở tung ra. Chắc nịch rằng mình là người duy nhất ở trong nhà, để rồi lại bị chính cái niềm tin của bản thân làm cho bất ngờ đến mức giật mình mà đánh rơi luôn cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống sàn.
Người đang đứng ở đó, không ai khác chính là nhỏ em gái Miyuki của tôi, với một tay vẫn đang xách chiếc túi đi chợ trong tư thế chuẩn bị bước chân vào phòng.
Tôi nhanh hết mức có thể giấu vọt đi chiếc điện thoại đang nằm chỏng chơ trên sàn trong khi màn hình vẫn bật sáng trang bìa cuốn tiểu thuyết khiêu dâm.
“A, anh về rồi à onii chan?”
Miyuki nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu trước thái độ lúng túng và miễn cưỡng ấy của tôi.
Và rồi như đã nhận ra được điều gì đó, đôi lông mày của em ấy khẽ nhíu lại theo hình chữ v rồi đăm đăm chĩa ánh mắt ngờ vực về phía tôi.
“Trông anh khả nghi quá nha, onii chan…”
“G-gì chứ, có cái gì đáng nghi ở đây đâu. Anh chẳng hiểu em đang nói về cái gì cả…”
“Nii chan à, mắt anh đang ẩn chứa một thứ rất chi là biến thái đó nghen…”
“Hừm, anh cảm thấy rất thất vọng khi đôi mắt đẹp đẽ quý giá mà cha mẹ đã ban tặng cho anh lại bị em coi là “cặp mắt biến thái” đấy.”
“Em cáu là vì anh dám để những thứ bẩn thỉu đó xuất hiện trong đôi mắt quý giá mà cha mẹ đã ban đấy thôi.”
“Tiếc thật nhỉ. Nhưng xin lỗi nhé, có vẻ anh được thừa hưởng cặp mắt tinh quái này từ cha mà.”
“Ugh…… Đúng là không thể cãi nổi…”
Nhìn dáng vẻ của Miyuki, tôi chắc kèo là em ấy đã nghi ngờ tôi đang xem truyện khiêu dâm trên điện thoại.
Nhưng tôi có thể đính chính một điều rằng, em ấy đã hoàn toàn hiểu lầm tôi rồi.
Tôi không phải là người xem các trang web đó. Mà tôi là người tạo ra các nội dung “người lớn” được đăng trên đó mới đúng. Nhưng nếu mà bào chữa như thế thì khéo nó sẽ còn khinh bỉ tôi hơn trước nữa nên tôi đành ngậm mồm lại.
Miyuki cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi một lúc với ánh mắt kinh tởm như thể đang nhìn vào một đống rác, nhưng sau đó em ấy lại đột ngột thở dài rồi bước vào trong phòng. Miyuki đến gần tôi lầm bầm như thể đang cố nói gì đó, “Em sẽ nổi điên lên nếu mà anh dám nhìn vào Suzune-chan với cái ánh mắt biến thái vừa rồi đấy nhé……” và rồi em ấy đi thẳng vào bếp.
“Suzune à? Nhân tiện……”
Cái tên Suzune vừa rồi như thể làm tôi chợt nhớ ra rằng hôm nay chính là ngày mà em gái tên Shota đó sẽ đến nhà chúng tôi học cách làm đồ ngọt từ Miyuki. Cũng ngay lúc đó, cánh cửa phòng khách lại đột nhiên mở ra một lần nữa.
Người đó không ai khác chính là Suzune. Em ấy cũng đang cầm trên tay một chiếc túi giống với Miyuki. Khi nhìn thấy tôi, em ấy chợt nở nụ cười dịu dàng khiến tôi bất giác “thăng thiên” khoảng chừng vài phút.
Cái đệch, em ấy dễ thương quá……
Với ý nghĩ nụ cười đáng yêu đó của idol trường học Minazuki Suzune chỉ dành riêng cho mình, tôi không thể ngừng tủm tỉm như thằng hâm để rồi vô thức lộ ra vẻ mặt có chút gì đó hơi đáng sợ đến mức khiến cho Miyuki bực mình.
“Oniii-Chaaaan!!!”
Như thể nhìn thấu tâm can tôi, Miyuki ngăn tôi lại với một ánh mắt sắc lẹm.
“Senpai, hôm nay mong được anh và Miyuki-chan giúp đỡ ạ.”
Với phong thái của một người chủ gia đình, tôi nhẹ nhàng đáp lại.
“À, em cứ tự nhiên như ở nhà đi nhé.”
Đấy thấy chưa, tôi biết ngay mà. Những lý do lúc nãy mà tôi nghĩ ra hoàn toàn hợp lý rồi, thế nên những gì đã xảy ra vào sáng nay tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.
Không đời nào một người như Suzune lại có thể đọc cái quyển tiểu thuyết “người lớn” ấy của tôi mà vẫn có thể nở nụ cười tựa như thiên thần kia ở trên mặt được. Chắc chắn đã có gì đó nhầm lẫn rồi. Nó phải là như vậy. Đúng hơn là tôi hy vọng nó nên như vậy.
Trong khi tôi vẫn đang còn rơi vào trầm tư thì đột nhiên Miyuki lao thẳng về phía tôi.
“Nào, nào, bây giờ phòng khách cấm con trai nhá. Biến về phòng mình ngay.”
Haizzz…Tuy khá thất vọng nhưng tôi vẫn làm đúng theo những gì được bảo và rời khỏi phòng.
Tôi ngồi dậy khỏi chiếc sofa và chuẩn bị về phòng của mình. Nhưng ai mà ngờ…
Ngay khi vừa định lách qua Suzune để ra khỏi đây, thì bất chợt em ấy cất lời.
“Senpai cứ chờ ở trên phòng nhé, em sẽ cố hết sức để làm ra những chiếc bánh thật ngon cho senpai.”
Suzune ngước lên nhìn tôi và khẽ nói như vậy.
“Cho anh á?”
“K-Không phải anh cũng là một người hảo ngọt giống anh trai của em sao, senpai?”
“Không, không phải thế, ý anh là… liệu có ổn khi để anh ăn chúng không?”
“Ổn mà, nếu anh không phiền thì em cũng muốn senpai nếm thử nó.”
“Cảm ơn nhé. Mẻ bánh đó sẽ rất ngon đây, ahhhh mong chờ nó quá.”
Khi nghe được câu trả lời của tôi thì Suzune, người đang trông có vẻ khá lo lắng đã lấy lại được nụ cười của mình rồi gật đầu và đáp lại “Vâng!”
***
Sau khi quay trở về phòng của mình, tôi quyết định sẽ xem lại một lần nữa cuốn tiểu thuyết mà mình đã viết xong vào hôm qua.
Khoảng một tiếng trôi qua, tôi đã hoàn thành nốt công việc sửa đổi vài lời thoại cũng như điều chỉnh lại một vài lỗi chính tả và thiếu sót của tác phẩm.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, nội dung ok, chính tả ok, lời thoại cũng ok nốt, giờ chỉ còn…
Và rồi tôi nhấn nút “đăng”, bước cuối cùng khi làm xong một bộ tiểu thuyết trên mạng.
Đôi mắt giờ đã mệt rã rời vì phải nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình LCD cả tiếng vừa qua, vậy nên tôi quyết định sẽ tựa lưng vào chiếc ghế của mình và chợp mắt đôi chút.
Sau khoảng năm phút giải lao để giảm bớt sự mệt mỏi, bỗng dưng tôi nghe được tiếng thông báo phát ra từ điện thoại mình.
Từ từ mở mắt rồi nhìn xuống chiếc điện thoại, tôi liền nhận thấy có một dòng thông báo được vừa được hiện lên “Có ai đó đã bình luận vào truyện của bạn.” Tôi lập tức cầm lấy chiếc điện thoại và nhấn vào dòng thông báo đó.
Tôi thật sự rất bất ngờ khi lại có phản hồi nhanh đến như vậy, nhưng tôi vẫn đọc nó với một tâm thế lo lắng vì e sợ những lời bình phẩm.
“Gửi Kononon-sama. Tôi vừa đọc xong chương mới nhất của bạn. Nó thật sự rất cuốn hút và đem lại nhiều cảm giác phấn khích lúc đọc nó đó. Khi đọc cuốn tiểu thuyết này nó làm tôi cảm tưởng rằng, mình chính là Haruka ấy, mặc dù hơi xấu hổ khi phải thừa nhận nhưng nó đem lại cho tôi một cảm giác khá là kích thích. Tôi rất mong chờ vào những chương sau của tác phẩm đấy.”
May mắn thay, bình luận được viết là một bình luận bày tỏ sự ấn tượng về chuyện, thấy như thế tôi liền tự hào vỗ ngực.
Rốt cuộc thì không gì có thể hạnh phúc hơn việc tác phẩm mà bạn viết lên được người khác khen ngợi. Tôi quyết định kéo xuống phần bình luận để viết một câu gì đó trước khi niềm vui này vụt mất.
Nhưng rồi tôi đã nhận ra cái bình luận đấy vẫn còn một phần nữa.
“Tái bút: Thật ra thì hôm nay bạn thân của anh trai tôi đã phát hiện ra tôi đang đọc tác phẩm này của bạn. Mặc dù rất yêu và tôn trọng công việc viết tiểu thuyết này nhưng quả thật vẫn khá xấu hổ nếu để anh ấy nghĩ rằng tôi là một con bé biến thái……”
Vào cái khoảnh khắc đọc hết câu đó, mặt tôi cắt không còn giọt máu.
Chờ chút nào……Từ từ đã nào… Ể, cái gì thế này…. Hả…. Chợt một ý nghĩ bất thình lình thoáng qua trong đầu tôi.
Người viết lên cái bình luận vừa rồi là một độc giả thường xuyên của tôi, một người luôn nói lên những lời tâm sự vô cùng nhiệt tình. Thậm chí tôi cũng chỉ vừa mới phát hiện ra cô ấy là nữ, nhưng bây giờ nó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng nhất là cô ấy đã nói rằng bị cậu bạn thân của anh trai mình phát hiện việc bản thân đang đọc tiểu thuyết khiêu dâm…
Đúng là sáng nay tôi cũng đã vô tình nhìn thấy thứ giống như cuốn tiểu thuyết mà mình đã viết ở trên điện thoại của Suzune. Và Suzune lại chính là em gái của tên Shota, thằng bạn thân tôi.
Có lẽ nào đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Không, không thể nào như thế được, Internet là thứ kết nối với tất cả mọi người trên thế giới. Vậy nên sự trùng hợp như thế này là hoàn toàn có thể, nhưng tôi tự hỏi liệu sự trùng hợp như thế này có phổ biến không……
Ahhhhh không được rồi, tôi không thể ngăn được việc tim mình đập thình thịch liên hồi.
Nhưng đợi đã, chờ chút nào. Suzune giờ này chắc hẳn đang bận làm đồ ngọt ở dưới bếp rồi. Với việc Miyuki ở ngay cạnh bên thì làm sao con bé có thể đọc được tác phẩm của tôi cũng như viết lên cái bình luận dài như thế này được?
Đúng vậy, nó là điều không thể. Vậy nên ắt hẳn đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.
Tôi vô định tìm cách củng cố lại một lần nữa niềm tin của mình. Cũng không ngoa khi nói rằng nếu không tự nhủ với mình như thế thì tôi sẽ chẳng thể nào giữ cho tâm trí mình được bình thường nữa.
Tôi thầm lẩm bẩm trong đầu, “Bình tĩnh nào Ryutaro. Bình tĩnh nào.” và rồi tôi mở thanh chat lên.
“Gửi Suzu-sama…”
Sau khi viết nhiều đến như vậy thì tôi mới nhận ra tên tài khoản của người độc giả đó, người luôn nhiệt tình bình luận vào truyện của tôi chính là “Suzu”.
Suzu…… Suzu…… Suzune……
Không, không thể nào, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nó phải là như vậy.
Với đôi bàn tay run rẩy, tôi tiếp tục bấm phản hồi của mình.
“Suzu thân mến, tôi thật sự rất biết ơn về phản hồi của bạn. Tôi thấy rất vui vì có thể đáp ứng lại được mong đợi của bạn. Sẽ còn nhiều diễn biến hay hơn nữa trong những chương tiếp theo, vậy nên hãy chú ý theo dõi nhé.”
Cho đến thời điểm này thì nó là một câu trả lời khá tiêu chuẩn. Và tôi gõ thêm “PS” dưới dòng đó.
“Chắc hẳn việc đó cũng rất xấu hổ nhỉ. Vậy nên tôi khuyên bạn từ giờ nên đọc nó khi chỉ có một mình.”
Khi gõ xong, tôi liền nhấn vào nút trả lời.
Sau một lúc, tôi đã nhận ra rằng bình luận của mình đã hiện lên trong phần “Bình luận”.
Và rồi tôi buông điện thoại xuống.
Nhưng chỉ chưa đầy năm phút sau, tôi lại nghe thấy một thông báo khác phát ra từ điện thoại mình.
“Vừa có ai đó bình luận vào truyện của bạn.”
Đó là những gì nó viết. Tôi sợ hãi trong khi nhấn vào cái thông báo đó. Và rồi tôi lại một lần nữa ngã ngửa ra khi đọc được những dòng chữ được viết trên đó.
“Kính gửi Kononon-sama, cảm ơn rất nhiều vì lời phản hồi nhanh chóng của bạn. Thực tế thì hiện giờ tôi đang ở nhà cậu bạn thân đó. Mặc dù khá sợ nhưng bây giờ tôi vẫn sẽ đi kiểm tra xem anh ấy có biết được gì không…”
*Cốc cốc*
Và rồi, có ai đó đã gõ vào cửa phòng tôi. Tôi suýt chút nữa đã đánh mất thăng bằng và gần như đã ngã ra khỏi chiếc ghế.
“Onii-chan, em mở cửa được không thế?”
Tôi tựa lưng vào chiếc ghế rồi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy được giọng nói bên kia cánh cửa là của Miyuki.
Sau đó tôi mệt mỏi đáp lại em ấy.
“U-Ừm. Tự mở cửa đi nhé.”
Cánh cửa từ từ mở ra. Nhưng người xuất hiện lại không phải Miyuki…… mà lại là Suzune.
“Suzune-chan?”
Tôi ngỡ ngàng thốt lên, nhưng đôi mắt của em ấy cũng mở to như thể chính em ấy cũng bị bất ngờ. Nhưng mà sao lại thế chứ? Hai má của em ấy hình như cũng hơi ửng hồng.
“Chuyện gì đây?”
Em ấy trông có vẻ hơi bối rối khi nhận câu hỏi ấy từ tôi.
“Suzune-chan cũng muốn anh ăn bánh quy đó.”
Và rồi Miyuki nhảy ra từ sau lưng Suzune.
“À thì nhân tiện……”. Tôi đang định cất lời hỏi lý do mà nhỏ em gái tôi lại tự giác gõ cửa rồi vào phòng tôi.
“Em dám chắc là anh cũng đã nghe được Suzune sẽ làm bánh quy cho senpai của mình mà, phải không?”
“Em có thể vào phòng không ạ?”
Suzune bẽn lẽn hỏi tôi, tuy còn hơi bâng khuâng với suy nghĩ trong đầu nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng đáp lại.
“Đương nhiên là được rồi.”
Và rồi em ấy bước vào phòng tôi. Với chiếc tạp dề in hình con thỏ đang đeo trên người theo đó là bộ đồng phục học sinh đang mặc bên trong, em ấy trong thật tuyệt vời.
Đây mới là Suzune mà tôi biết. Một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng với một tâm hồn vô cùng hồn nhiên.
Nhưng nếu em ấy đọc cuốn tiểu thuyết ấy của tôi thật thì sao? Thực tế thì ai mà biết được khi làm những chiếc bánh này liệu tâm trí của em ấy có đang đắm chìm trong những suy nghĩ đen tối hay không. Chẳng ai có thể tưởng tượng ra nổi câu trả lời cho câu hỏi này.
Hình tượng của Suzune Minazuki trong tâm trí tôi sụp đổ hoàn toàn, nó cứ dần đổ sập xuống như những căn nhà cao tầng đang từ từ mất thăng bằng rồi vỡ vụn.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage