I'm The Most Evil Support Class【Talker】And I'll Subdue The Strongest Clan In The World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3437

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Phần I - Chương 22: Một thanh kiếm không nhất thiết phải có lưỡi chém. Độ sắc bén vẫn sẽ như vậy

Kouga Tsukima sinh ra trên một quốc đảo ở vùng Viễn Đông. Có trong tay quyền lực và tiền tài, Kouga, trưởng nam của Gia tộc Tsukishima bán buôn kimono giàu có, lẽ ra phải có một cuộc đời êm đẹp không chút sóng gió nào.

Nhưng số phận của cậu ta lại không cho phép điều đó.

- Chính mày, thứ hãm tài đáng nguyền rủa...

Kẻ đã nói những lời ấy cùng ánh mắt xuyên thẳng vào tim như thể ông ta đang nhìn một thứ côn trùng sâu bọ, không ai khác ngoài cha của Kouga.

Mối quan hệ giữa cha và con không phải lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng ông ta luôn tỏ ra thù địch và ghét bỏ Kouga đến tận xương tủy. Mọi chuyện đã bắt đầu vào cái ngày mà Kouga chào đời.

Cha mẹ cậu từng là một cặp vợ chồng trẻ tuổi ăn lên làm ra nhờ buôn bán trang phục truyền thống. Họ nổi tiếng trong trấn là đôi uyên ương ngày ngày lên Ngôi đền thiêng trên núi để cầu nguyện có một đứa con, để các vị thần ban phước cho họ một người thừa kế khỏe mạnh.

Nhưng không ai có thể ngờ được vận mệnh lại quá đỗi trớ trêu tới vậy.

Một hôm, khi hai người trở về từ ngôi đền nọ như thường ngày, họ đã bị lũ đạo tặc tấn công. Đồ đạc, tài sản trên người bị cướp hết và mẹ của Kouga đã bị hãm hiếp ngay trước mặt chồng mình.

Mặc dù không mất mạng trong vụ cướp đó, nhưng từ tai nạn lần ấy, bà ấy đã phải chịu chấn thương tâm lí vô cùng ghê gớm. Trái ngang thay, chỉ ngày hôm sau thôi, bố cậu đã phát hiện ra sinh linh bé bỏng mà hai người ước mong bấy lâu nay, --Kouga, đang nằm trong bụng vợ mình.

Bố của Kouga đã như phát điên lên. Liệu rằng đứa trẻ đó có phải hạt giống truyền thừa của ông ta không? Ông nghĩ rằng chẳng thà bỏ quách cái thai đó đi cho rồi, nhưng nếu đó thực sự là con của ông, thì đó sẽ trở thành một sai lầm không thể vãn hồi lại được. Trong khi ông ta đang dằn vặt đau khổ với những ý nghĩ ấy của mình, thì bụng vợ ông đã phình quá to, cái thai nọ không thể bỏ đi được nữa.

Và rồi, Kouga đã ra đời. Vài ngày sau đó mẹ cậu cũng trút hơi thở cuối cùng và từ trần. Không ai biết đó là do những kí ức ngày đó quá nỗi kinh khủng hay do bà đã phải sinh ra một đứa trẻ mà bà không hề mong muốn, rồi đau đớn mà chết đi.

Càng lớn, Kouga càng giống với Ông ngoại mình. Đôi mắt kia cũng có phần giống với cha cậu, nhưng không đủ để thuyết phục ông ta. 

Việc cha Kouga nghi ngờ cậu là không thể tránh khỏi. Nhưng khi ai đó nghi hoặc điều gì, thì tất thảy mọi thứ đều trông đáng ngờ với kẻ đó. Ông ta chỉ chăm chăm tìm kiếm những điểm tương đồng giữa Kouga và băng cướp đã tấn công ông và vợ năm đó, càng ngày càng tin chắc rằng Kouga giống với một trong số bọn chúng, dù rằng sự thực thì không phải vậy.

Cứ thế, nỗi hiềm nghi ấy lớn dần, trở thành sự thù hằn và ghét bỏ. Ông ta cho rằng mọi chuyện đều từ Kouga mà ra, mặc dù cậu chỉ là một đứa trẻ vô tội.

Dẫu là thế, cha Kouga vẫn là một người vô cùng lí trí cùng những toan tính rối rắm trong đầu mình. Chỉ duy nhất một lần ông ấy đã rủa xả Kouga bằng những lời lẽ tệ hại bậc nhất. Đó là khi ông đã uống quá nhiều sau những nỗi phiền muộn tích tụ lại thành một khối lớn, khiến cho những cảm xúc mà ông chôn chặt trong tim bị bung ra như lũ tràn đê. Đó cũng là lần đầu tiên và cuối cùng ông bày tỏ thái độ của mình với Kouga ra ngoài mặt.

Nhưng như thế không có nghĩa ông ta là một người cha tốt. Ông luôn đối xử với Kouga như thể cậu không hề tồn tại, lại càng không cho cậu bất cứ thứ gì gọi là tình thương của người cha cả. Những thành viên khác trong gia đình cũng không ngoại lệ. Vì sợ sẽ bị lời ra tiếng vào, họ không dám hành hạ hay đối xử tồi tệ với Kouga một cách trắng trợn, nhưng cũng chỉ có gia nhân trong nhà là quan tâm, chăm sóc đến Kouga, còn những người khác, dù sống chung cùng mái nhà nhưng họ xử sự với Kouga như người ngoài vậy. Không, giống như là một điều xúi quẩy đáng ghê tởm thì đúng hơn.

Kouga sống trong ngôi nhà đó 6 năm trời. Khi cậu bắt đầu nhận thức được những gì đang xung quanh mình, cậu nhận ra gia đình này không hề chào đón mình. Kouga là đứa bé không được ai yêu thương, nhưng cậu luôn cố gắng tìm kiếm những tình thương không tồn tại ấy từ trong những người bên cạnh mình. Trái tim cậu không còn những bất mãn hay lo lắng, cậu luôn cười và tỏ ra tử tế với người khác.

- Nó là một đứa trẻ bị nguyền rủa, lúc nào cũng nhăn nhăn nhở nhở rồi lẩm bẩm không thôi. Vợ của con đã để lại một cục nợ khó bỏ rồi đấy. Lẽ ra lúc nó chết, nó nên mang cái thứ này đi cùng mới phải...

Những lời mà Bà nội nói với cha cậu đã khiến Kouga nhận ra những cố gắng của mình như đã đổ sông đổ bể.

Rồi việc gì đến cũng phải đến. Một ngày khi Kouga thức dậy, cậu thấy mình đang ở một nơi xa lạ, toàn thân bị trói cứng lại.

- Ồ hô, mãi mới dậy hả, thằng oắt này.

Một người đàn ông lạ hoắc đứng trước mặt cậu, nhìn xuống Kouga với vẻ khinh miệt.

- Nếu không muốn bị đau thì tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời bọn tao. Mà dù sao, bây giờ mày cũng không còn nơi nào để trở về nữa. Nếu mày làm loạn lên thì cũng không có ai tới giúp mày đâu, nên liệu hồn mà ngậm mồm vào.

Kouga không hiểu gã đàn ông đang nói gì. Khi còn đang bị nỗi sợ hãi bó chặt lấy thân thể, cậu đã bị đem tới Cảng rồi bị đưa lên một chiếc thuyền lớn.

Trên thuyền có những gã trông dữ tợn như quỷ, và cả những người bị trói giống Kouga nữa. Nam nữ già trẻ đều có cả, họ đều là những kẻ bị chìm đắm trong cái số phận kém may mắn của mình.

Cậu nhận ra mình đã bị bắt cóc. Không, nếu những lời tên kia vừa nói là sự thật, thì đúng hơn là chính những người trong nhà kia đã tiếp tay cho lũ này bắt cóc cậu. Đơn giản vì bọn họ không hề mong muốn sự tồn tại của Kouga trên cõi đời này, có lẽ họ đã tạo dựng lên một màn kịch rằng con trai của trưởng nam Gia tộc Tsukishima đã bị bắt cóc.

Nỗi buồn xâm chiếm lấy tâm trí cậu. Nhưng hơn hết thảy, cậu ghét bỏ gia đình mình. Thế nhưng, cuộc hải trình khắc nghiệt và dài đằng đẵng này đã bào mòn những cảm xúc đó, khiến chúng như chìm dần xuống, nhường chỗ cho sự vui mừng vì cậu vẫn còn có thể sống sót mà bước lên đất liền một lần nữa.

Hơn một nửa những người bị bắt cóc đã chết trên chiếc thuyền này.

- Êi oắt con, mày cũng may mắn ra phết đấy. Mấy đứa nhóc như mày toàn chết trước khi đên đây thôi, thế mà mày vẫn xoay sở sống sót được. Chắc mày cũng sẽ có người mua sớm thôi, đến lúc ấy cứ thế mà phát huy!

Con thuyền chở Kouga là một thuyền buôn nô lệ từ Viễn Đông đến vùng đất xa xôi phương Tây. Sau khi vượt muôn trùng dương thì điểm đến cuối cùng của họ là Soldiland, thành phố ở tận cùng phía nam của Đế quốc Werunant.

Về sau, Kouga được một Bán nhân tên Miguel mua về, kẻ nhận được sự bảo hộ của Gia tộc Dalanbert có thế lực bao trùm cả thành phố này. Từ trước khi Chức nghiệp của cậu còn chưa thức tỉnh, Kouga đã phải bán mạng trong đấu trường ngầm trong suốt 12 năm ròng. 

--------------------------------------------------

--------------------------------------------------

- Hờ... Tên mày là... là gì ấy nhỉ?

Đó là một căn phòng tráng lệ và xa hoa. Một gã đàn ông trẻ có mái tóc vàng đặt tay uể oải lên má, ngồi đằng sau chiếc bàn làm việc nhìn Miguel và Kouga.

- Thưa sếp, hắn là Miguel tới từ Nhà Dalanbert.

Một gã cao to khác có mái tóc rễ tre màu đen đứng ở bên trả lời thay. 

- À phải, Miguel! Giờ thì tao nhớ rồi!

Gã được gọi là "Sếp" chỉ tay vào Miguel.

- Miguel à, làm vậy là không khôn ngoan chút nào. Mày đã mang tiền của Gia tộc mình đi chạy trốn à? Như thế là không thể nào tha thứ được. Để tao nhắc cho mày hay một chuyện, Trùm sò của Nhà Dalanbert đã tức sôi cả máu lên đấy, hắn còn yêu cầu Trưởng tộc giao mày ra nếu mày dám vác xác tới đây thật. Đó là lí do mà bọn này được phát cho một bức tranh chân dung thân thương của mày đây, có báo giá luôn này.

Gã cầm một mảnh giấy từ trên bàn giơ lên. In trên tờ giấy đó là hình của Miguel và Kouga.

- Đấy, có khác gì lệnh truy nã đâu chứ. Thế nhé, giơ tay chịu trói cho tao nhờ.

Kouga và Miguel đã được gọi tới đây từ một tiếng trước. Họ được đón tới đây bởi lũ Yakuza trông rất dữ tợn và máu mặt, chỉ một loáng bọn chúng đã vây lấy hai người khi mà Kouga thậm chí còn chưa kịp nhận ra. Không còn đường thoát, họ bị mang tới khu thượng lưu trong tình trạng gần như là bị bắt cóc. 

Miguel đã đoán được rằng chuyện này có thể xảy ra. Nhưng tên Bán nhân ti tiện này vẫn cho rằng miệng lưỡi bợ đỡ của mình có thể giải thoát cho hắn khỏi tình huống này.

Ấy thế mà, Miguel ú ớ không nói được câu nào, mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy trong sợ hãi, cả người toát cả mồ hôi hột. Kẻ vẫn có thể giữ được bình tĩnh khi bị họng súng dí vào trán này giờ đây lại sợ đến điên người dù đối phương còn chưa động tay động chân.

Từ lúc tới Đế đô tới giờ, Miguel lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác duy nhất một điều.

- Được rồi, cứ lừa phỉnh bọn nó là được, mình không ngán một tên nào cả. Nhưng vẫn phải cẩn trọng với bọn chó điên Gambino nhất. Nếu bị lũ đó bắt thì mình tàn đời mất...

Những lời đó hắn không nói với Kouga mà chỉ nhắc nhở chính bản thân mình. Thế nhưng, tình huống này nguy hiểm thế nào thì ai cũng rõ, ngay cả với Kouga, người không có chút quen thuộc nào với những chuyện xảy ra ở Đế đô.

Albert Gambino. Trùm sò của Nhà Gambino, gia tộc anh em của Nhà Luciano.

Đó là tên và tước hiệu của gã đàn ông tóc vàng đang ngồi trước mặt họ.

Hắn có vẻ ngoài gầy gò, ốm yếu cùng thân hình mảnh khảnh, lom dom, vào độ 20 tuổi. Trên người y là một chiếc áo đỏ tía sặc sỡ cùng rất nhiều trang sức bằng vàng trông đến là nặng nề. Với dáng vẻ như thế, hắn trông không hề mạnh mẽ hay quyền uy chút nào, khiến cho người khác nghĩ rằng thậm chí tên Hầu cận cao to đứng bên cạnh kia còn gây ra nhiều áp lực hơn hắn.

Nhưng Albert mới thực sự là kẻ đã dọa Miguel đến chết khiếp chỉ bằng mấy lời nói qua loa đại khái.

Kouga nhớ rằng mình đã nghe về cái tên Albert này vài lần hồi còn ở trường đấu ngầm.

Một tên điên loạn đích thực, chúng nói thế. Suy đồi và tha hóa đến cực độ.

Gia tộc Luciano thì có Gã hề Điên loạn Finocchio kề cạnh, cũng coi là ngang hàng với Albert về độ giảo hoạt và ranh ma, nếu không muốn nói là nhỉnh hơn. Nhưng dù xoắn xít cỡ nào thì Finocchio cũng luôn hoàn thành nghĩa vụ của mình đầy tín nhiệm với tư cách là một Quý tộc Ngầm (Don) trung thành, trong khi Gambino là kiểu người rồ dại, gây ra nhiều rắc rối tai hại theo ý thích của mình.

Trong một tiệc trà "vui vẻ" với khách hàng, hắn có thể vô duyên vô cớ ném một con dao găm vào sọ của người đối diện mà chẳng cần có lí do chính đáng nào khác. Khi bị hỏi về chuyện đó, hắn chỉ trả lời rằng trà mà hắn uống bắt đầu trở nên hơi nhạt khi hắn đang nói chuyện. Chẳng hề liên quan hay có lí chút nào.

Albert Gambino là một trong số ít những kẻ không hề bị trói buộc bởi bất kì luật lệ nào.

Dạo gần đây, khu ổ chuột Đế đô rộ lên vì loại chất kích thích mới với những tác dụng phụ nguy hiểm, và chính Gambino đã bán chúng. Loại ma túy này có vẻ như làm ra bởi ra một nhà giả kim mà hắn quen biết và trợ đỡ.

Chuyện này chẳng khác nào khạc nhổ vào danh dự của Gia tộc Luciano, nhưng cuối cùng chúng cũng cho qua, bởi Cha của Gamnino - Quý tộc đời trước, anh em kết nghĩa với Trưởng tộc nhà Luciano, đã qua đời. Nói cách khác, hắn đã được ban cho thứ được gọi là [Bổn phận] và sẽ tận dụng hết sức cái danh đó, để gần như không ai còn có thể đụng tới y được nữa.

Gambino hiểu rõ điều đó hơn ai hết, hắn tận dụng đều đó để càng ngày càng bành trướng mạnh mẽ và táo bạo hơn, giờ hắn đã trở thành một tồn tại rất rắc rối mà không ai muốn đụng vào. Tất nhiên, cái lệnh trừng phạt sẽ được áp đặt nếu mọi chuyện đi quá tầm kiểm soát, nhưng Kouga và Miguel sẽ chết trước cả khi ngày ấy đến.

- Hiện giờ, Nhà Gambino bọn tao đã bắt được gã Bán nhân là mày rồi, nhưng thật lòng mà nói, cứ thế giao mày cho lũ kia thì chẳng có gì là thú vị cả.

Albert nhếch mép cười đầy thích chí.

- Ý tao là, mà tao có ý gì ấy nhỉ, à phải, sao tao lại phải làm việc cho lũ Yakuza quê mùa như bọn Dalanbert nhỉ? Miguel, mày nghĩ thế nào?

Miguel nuốt nước bọt rồi cố nói bằng một giọng run như cầy sấy.

- Vâng! Đ-Đúng như ngài nói. Kẻ như Dalanbert mà lại dám ra lệnh cho Nhà Gambino trứ danh và xuất sắc nhất trong các phân gia của Luciano thì thật là một việc không thể chấp nhận được.

Albert gật đầu hài lòng trước những lời nịnh hót nghe vô cùng tuyệt vọng của Miguel.

- Phải, đúng như mày nói đấy. So với lũ Bán nhân thì Miguel đây hiểu chuyện nhanh đó chứ? Mày ở Dalanbert là quá lãng phí rồi.

- Ngài, ngài nói thật sao ạ!? Vậy tôi xin được ph--.

- Nên giờ như này nhé. Bọn tao sẽ lột da rồi khâu hai đứa mày liền lại với nhau, rồi mới giao cho Nhà Dalanbert.

- ... Hả!? Lột da, khâu??

- Đúng rồi đấy, chắc cũng biết các trò độn xác đúng không! Bọn này sẽ lột da mày rồi nhồi bông với mấy cái thứ linh tinh khác vào đấy rồi gửi cho lũ quê mùa kia. Chắc là bọn nó sẽ bất ngờ lắm~ ! Nghe vui chứ hả! Miguel, mày có nghĩ đấy là một ý tưởng thiên tài không, hả hả?

Khi hắn còn đang vui thích cười ha hả thì Miguel lắc đầu lia lịa.

- Không, không, không, sao ngài lại phải làm vậy!? Lột da sống sao!? Đừng có đùa như vậy, không hay đâu!!!

- Tao đâu có đùa. Tao đang nghiêm túc chết đi được.

Albert nói bằng một biểu cảm ghê người.

- Rồi, cứ vậy mà làm. Raios, chăm sóc khách quý cẩn thận nhé~.

- Vâng, thưa Sếp. Tôi sẽ làm ngay đây.

Kẻ to lớn tên Raios cúi đầu một cách nhã nhặn rồi bước ra.

- Không, không đời nào...

Miguel đứng đó, chết lặng. Dù miệng lưỡi hắn ta có giảo hoạt đến cỡ nào thì tất cả cũng đều vô ích khi trước mặt hắn là con quái vật mà không từ ngữ nào có thể thuyết phục cho được. Quả báo đã đến với hắn rồi sao. Sao có thể nhanh tới vậy...

Tất nhiên, Kouga cũng phải chịu chung số phận với tên chủ của mình. Nhưng dù khao khát được chết, thì bị lột da sống cũng không phải trải nghiệm vui thú gì với cậu. Còn có thể làm gì để cứu vãn tình thế này hay không? Không, chắc chắn là không...

Khi Kouga vừa thở dài buông xuôi vừa nghĩ tới viễn cảnh sắp tới, thì một tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

- Thưa Sếp, có một con nợ chưa chịu thanh toán tiền đến đây xin được gặp đại ca. Là trưởng làng Làng Mintz ạ.

-----------------------------------------------------

-----------------------------------------------------

Một người đàn ông hói đầu, bên mắt phải có đeo một miếng bịt, bước vào phòng.

Từ cuộc nói chuyện của họ, có thể đoán được ông ta là trưởng làng ở một nơi nào đó. Thông thường, một Quý tộc Ngầm như Albert sẽ không gặp mặt trực tiếp một con nợ như vậy. Hơn nữa, tên trưởng làng này đã mượn tiền từ chỗ cho vay lạng lãi ở Thành Yudra, nên nếu có trục trặc gì trong việc thanh toán nợ nần, đàn em của hắn ta sẽ xử lí vấn đề rất nhanh chóng.

Thế nhưng, dường như trưởng làng này có điều gì đó muốn thỉnh cầu trực tiếp với Quý tộc, nên hắn đã cầu xin rất nhiều và lặn lội đường xa tới đây để gặp mặt.

- Được rồi. Nói cách khác, mày nói là một tổ đội Tầm thủ tên là Lam Thiên đã lấy tiền mà mày tích cóp để trả nợ đi sao.

Khi Albert muốn xác nhận lại câu chuyện hắn vừa nghe thì tên trưởng làng gật đầu thật mạnh.

- Vâng, chính thế! Tôi đã kháng cự rất quyết liệt nhưng vô ích! Vợ con tôi đã bị bắt làm con tin, nhưng trên hết, chúng còn dập nát mắt phải của tôi! Bị làm ra nông nỗi như thế tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải mang hết tiền ra cho lũ khốn đó, thưa ngài!

Tên trưởng làng tuyệt vọng nói, chỉ lên miếng dán mắt của mình một cách khổ sở.

Tuy Kouga chỉ là người ngoài, nhưng cậu cũng cảm thấy có gì đó rất mờ ám. Nếu câu chuyện của ông ta là sự thật, người đầu tiên mà ông ta nên khai báo không phải là Albert, mà phải là phải là bộ phận Cảnh binh của Đế đô, nơi này chứ.

Đế quốc Werunant khuyến khích người dân trở thành Tầm thủ. Đồng thời, họ cũng đưa rất nhiều chính sách hà khắc để kiểm soát chặt chẽ các Tầm thủ có vấn đề. Miễn là có nạn nhân tới trình tờ khai, dù chính thức hay không chính thức thì nhất định họ sẽ giải quyết được vấn đề một cách gọn ghẽ. Nếu tên trưởng làng này không làm như vậy, thì có nghĩa là ông ta đang giấu giếm điều gì đó.

- Mày đang nói thật sao?

- Vâng, tôi nói thật! Thằng oắt con đó --Đội trưởng của Lam Thiên, Noel Stollen đã nói thế này! Trả nợ cho một Gia tộc Yakuza nhỏ bé và yếu ớt như Nhà Gambino chẳng khác nào ném tiền ra ngoài cửa sổ cả, chẳng thà để hắn lấy số tiền ấy đi còn hơn. Tôi đã nghe rõ mồn một bằng chính đôi tay này! Tôi thề rằng đó là sự thật!

Kouga không kìm được mà cười phá lên.

Cậu không biết "sự thật" mà ông ta nhắc đến thực sự là gì, nhưng rõ ràng là tên trưởng làng này đang nói dối mà không biết ngượng mồm. Có lẽ Tầm thủ Noel nọ đã gây thù chuốc oángì đó với ông ta, và giờ ông ta đang cố gắng dựng chuyện để tận dụng Nhà Gambino quay lại cắn tên kia.

- ... Mày hơi quá rồi đấy, đồ khốn ngu ngốc.

Miguel gằn giọng lẩm bẩm.

Và cả tên trưởng làng kia cũng đã vượt quá giới hạn cho phép của mình. Không đời nào những yakuza của nhà Gambino lại bị qua mặt bởi một câu chuyện nửa vời như vậy. Lẽ ra, hắn nên biết hậu quả của chuyện này sẽ khiến hắn bị trừng phạt vì đã xúc phạm tới Gia tộc Gambino. Thậm chí đến điều cơ bản như vậy còn không hiểu, ngu ngốc như vậy mà sống trên đời đến tận ngày này thì kể ra cũng là phép màu đấy.

- Gia tộc Yakuza nhỏ bé và yếu ớt như Nhà Gambino, hử? Độc miệng quá đấy. Bọn này đã phải làm việc rất chăm chỉ cơ mà, bị nói như thế làm tao buồn lắm, thật là muốn khóc quá đi mất.

Albert nói bằng một cái giọng bằng bằng nghe chẳng có cảm xúc gì là thật lòng. Rõ ràng là hắn đã dễ dàng nhìn thấu được lời nói dối kia của tên trưởng làng. Nhưng mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu ông ta không hiểu nhầm và tưởng rằng câu chuyện giả tạo của mình đã qua mặt được hết thảy những người trong căn phòng này.

- Ngài Albert, không còn thời gian để trì hoãn đâu! Để có thể chứng minh quyền lực và sức mạnh của Gia tộc Gambino vĩ đại, ngài phải đưa ra phán quyết công lí xuống đầu lũ Tầm thủ không biết trời không biết đất đó!

- Rồi rồi, biết rồi. Ờm, sau đây Tòa xin tuyên án bị cáo Noel Stollen có tội. Tao sẽ cho hắn nếm mùi phán quyết công lí ngay đây. Thế nhé, còn món nợ kia của ngươi cứ từ từ mà trả, ta sẽ gia hạn cho. Thế là được chứ gì?

- Đội ơn ngài rất nhiều! Đội ơn ngài rất nhiều!

Tên trưởng làng mặt mũi sáng sủa hẳn lên, gật đầu lia lịa.

- Vậy được, chủ đề này coi như xong. Tiếp theo chúng ta sẽ bàn chuyện nên làm thế nào để dạy dỗ cho ngươi sáng mắt ra đây.

- Ể, d-dạy dỗ?

Albert khịt mũi khinh khỉnh rồi cười to trước vẻ mặt ngớ ngẩn của tên trưởng làng. 

- Tất nhiên, là dạy dỗ đấy. Dù mày có bày ra lí do kiểu gì, thì mày cũng đã phá vỡ lời hứa giữa chúng ta. Và như thế có nghĩa là mày phải chịu trách nhiệm bồi thường cho trái tim tan nát của tao. Tao phải dạy cho mày một bài học nhớ đời để mày biết đường mà làm cho đúng.

- Nhưng, nhưng mà, tất cả tiền trong nhà tôi đã bị khoắng h--.

- Giờ tiền đối với tao cũng không cần thiết cho lắm, cứ nhắc mãi tới mấy đồng bạc lẻ thì hẹp hòi quá, đổi cái khác đi. Nào nào, để tao xem... Được rồi, tao quyết rồi. Tao xin nhẹ cái cánh tay phải của mày vậy. Bọn Tầm thủ dập nát mắt phải của mày rồi đúng không? Thế thì tao sẽ lấy tay phải của mày luôn cho tròn.

Tên trưởng làng trố mắt ra, ngạc nhiên nhìn Albert, người vừa nói những chuyện kinh khủng đến khó tin bằng một cái giọng bình thường như có như không, như thể điều hắn vừa nói đơn giản là chân lí luôn rồi vậy.

- K-Không thể nào! Nếu ngài lấy mất tay phải của tôi thì tôi sẽ chết mất!

- Ồ không đâu, tinh thần mày cao vậy mà. Cứ cố gắng hết sức thì mày sẽ sống thôi.

Mặc cho ai có nghĩ gì về nó, chuyện đó rõ ràng là bất khả thi, nhưng ngay từ đầu, mạng sống của tên sâu kiến như trưởng làng, thì Albert không đặt vào mắt, chứ đừng nói đến việc nghĩ tới nó. Hắn chỉ muốn tra tấn kẻ khác rồi vui thú nhìn chúng giãy giụa giữa sự sống và cái chết.

- Êi, thằng nhóc đằng kia.

Albert gọi Kouga lại gần.

- Gì nhỉ, ờm, mày nói Chức nghiệp của mày là Trảm kiếm (Bladesman) hay gì đó, đúng không? Tao nghe nói nó có đặc tính thiên về sát thương của các chiêu chém hơn bọn Kiếm sĩ, có đúng là vậy không?

Kouga gật đầu. Chức nghiệp chiến đấu, Trảm kiếm. Đó là Chức nghiệp của Kouga, bắt nguồn từ quê hương của cậu. Dù chỉ là Hạng C thôi nhưng nhờ nó, cậu đã trở thành một trong những đấu sĩ bất bại ở đấu trường ngầm Soldiland.

- Hừmm, rất thú vị đấy. Tao thắc mắc hai cái quái quỷ đó thì khác nhau chỗ nào nhỉ. Tiện đây, sao mày không thử chặt luôn tay của ông trưởng làng cho tao xem. Bằng cây gậy mày đang cầm ấy.

Albert chỉ vào cây gậy dài mà Kouga đang cầm trên tay.

- ... Tôi sao?

- Đúng rồi đấy, còn thằng nào khác à. Tao bảo thì làm nhanh lên.

Có vẻ như Kouga không có quyền được từ chối rồi. Cậu quay sang tên hói đang đứng run rẩy ở đằng kia.

- Nào trưởng làng đáng mến, giơ tay phải ra đi.

Trước mệnh lệnh của Albert, tên trưởng làng nước mắt giàn giụa, lắc đầu kinh hãi.

- Nhanh lên trước khi tao đổi ý. Tao sẽ không lấy tay phải thôi đâu mà sẽ lấy luôn cái mạng chó của mày, mà trước đây tao còn phải thử mấy trò vui vui trước đã.

Hắn gầm gè bẳng một giọng thật thấp. Trưởng làng quay mặt về hướng khác, rồi giơ tay phải của mình ra.

- Đấy, thế có phải ngoan không. À, đợi tí đã. Tao vẫn chưa chuẩn bị xong.

Albert lấy ra một viên pha lê trong suốt và một cái búa nhỏ từ ngăn kéo ra rồi đặt ngay ngắn lên bàn. Rồi hắn lấy búa đập nát viên pha lê ra thành bột nhuyễn, đưa mặt lại gần đó rồi hít lấy hít để.

- Khààààà~~ ... Tuyệt vời~~~ ! Đúng là nó! Phải phê một chút thì xem mấy trò bạo lực như này mới vui! Khư khư~~ Đúng là đỉnh nhất mà!!!!

Đồng tử của Albert dãn ra, khuôn mặt hắn hưng phấn tột độ. Thứ mà hắn vừa hít đó chính là loại ma túy mới trong lời đồn.

- Rồi, giờ thì được rồi đấy. Chặt tay nó đi.

Hắn nói nghe thật dễ dàng. Kouga đã phải bán mạng trong đấu trường ngầm suốt 12 năm cuộc đời, kĩ năng chém giết của cậu không phải hạng xoàng. Nhưng như thế không có nghĩa là cậu thích hay muốn làm thế. Cậu cảm thấy giết người là một việc gì đó rất ghê tởm. Thậm chí, lần này đối phương còn không thể chống trả, mặc dù ông ta đã nói dối hay làm gì đi nữa, thì trưởng làng cũng thật yếu đuối và đáng thương.

- Sao thế, nhanh lên, chém nó đi.

Khi Albert sốt ruột giục Kouga, thì trưởng làng cười nấc lên.

- He, hehehe, hehe, gậy thì làm sao mà cắt được chứ...

Albert bị điệu cười của tên trưởng làng chọc cho tức sôi máu lên, hắn lấy tay đấm thật mạnh vào mặt bàn rồi hét.

- Mày không nghe thấy tao nói gì à!? Êi, thằng khốn khỉ vàng kia!!! Mày dám lơ tao sao! Nói cái đ*o gì đấy đi chứ!!!

Kouga thì thầm bằng một giọng vừa đủ để Albert nghe thấy.

- ... Tôi đã làm xong từ trước rồi.

- Hả?

Từ đầu cuộc nói chuyện tới giờ, đây là lần đầu Albert buột miệng ra hỏi một cách ngu ngơ đến vậy. Cùng lúc đó, cánh tay của tên trưởng làng rơi xuống đất cái bụp.

- Hehe? ... Gưưư!? T-T-TA-TAY TÔI!? TAY PHẢI CỦA TÔI!!! GYAAAAAAA!!!!

Kouga đã sớm chém một đường thật ngọt ngay lúc mà Albert ra lệnh. Nhanh, đường cắt tuyệt đỉnh này nhanh tới nỗi không một ai kịp nhận ra nó, ngay cả tên trưởng làng cũng vậy, hắn còn không cảm nhận được nỗi đau của mình cho tới khi cánh tay phải của ông ta rơi xuống.

Máu túa ra như thác, tên trưởng làng thì lăn lộn trên sàn nhà trong kinh hãi và đau đớn tột độ.

Albert chứng kiến cảnh này, cười phá lên bằng một giọng cao vút đến ghê tởm, thoạt đầu nghe thảm thiết không kém gì tiếng kêu của tên trưởng làng, nhưng rồi Kouga nhận ra đó là âm thanh của sự khoái chí và điên loạn đến khôn cùng.

- Hyahahahahaha!! Tuyệt vời, làm tốt lắm, Khỉ vàng!!! Tao thấy thích mày rồi đấy!! Từ giờ mày sẽ được làm việc và cống hiến cho tao!! Hyhahahaha!!!!

---------------------------------------------

---------------------------------------------

Không ai có thể từ chối yêu cầu của Chó điên Albert này ngay trên địa bàn của hắn. Ngay khi được lệnh đổi Kouga lấy sự tự do của mình, Miguel chợt nhận ra Kouga đã trở thành cái phao cứu sinh không ngờ tới của mình, rồi hắn nhanh chóng giao bản Khế ước nô lệ ra rồi cao chạy xa bay ngay lập tức.

Và cứ thế, Kouga giờ đây đã thuộc quyền sở hữu của Albert và gần như nhận được sự bảo hộ của phe Yakuza trên đất Đế đô một cách không chính thức.

Thế nhưng, cậu ta vẫn chưa thể làm gì nhiều. Cuộc sống vất vưởng trên hè phố mấy ngày trước đã bào mòn thể lực của Kouga. Giờ đây cậu được ở phòng riêng dành cho nô lệ và được chăm sóc khá kĩ càng. Chỉ vài ngày sau, đứng trước gương không còn là thằng nhóc tiều tụy vì đói ăn nữa, mà là một Kouga đã hồi phục hoàn toàn.

Màu da tươi sáng hơn, cơ thể thì căng tràn sức sống. Mái tóc đen xuề xòa đầy chấy rận trước kia giờ đã trở nên bóng mượt hơn sau khi được đi tắm rửa sạch sẽ và chải chuốt cẩn thận. Vì tóc của Kouga đã dài hơn trước nhưng cậu cũng không lỡ cắt đi mà buộc lại ở đằng sau gáy cho đỡ vướng víu.

Trên người Kouga giờ đây là một chiếc áo giáp đỏ thẫm có nguồn gốc từ vùng Viễn Đông được Albert sai Raios đi tìm mua từ những thương nhân có một chuyến hàng tới đó gần đây. Cậu còn được thêm hai thanh kiếm có chiều dài khác nhau, một thanh thái đao tachi và một thanh đoản đao wakizashi.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra tới giờ cậu được trang bị nhiều vật phẩm cấp cao như vậy. Trước đây, hồi còn ở đấu trường, Kouga bị ép chiến đấu với những trang bị luôn trong tình trạng tồi tàn rách nát.

- Trông cũng hợp ra trò đấy.

Cậu quay đầu về phía giọng nói và thấy một thành viên của Nhà Gambino đang đứng đó.

- Chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ hả. Đi hay là không đây?

Kouga im lặng gật đầu.

Chủ nhân mới của cậu, Albert, đã quyết định để Kouga trở thành một sát thủ dưới quyền Gia tộc Gambino. Và đêm nay sẽ là lần đầu tiên cậu ra quân.

Trở thành sát thủ cho Yakuza sau 12 năm làm đấu sĩ ở đấu trường ngầm. Công việc thì vẫn thế, phải chém giết không ghê tay, nhưng khác với trước đây, Kouga có thể nhận ra rằng trái tim mình đang dần nhuốm màu quỷ dữ.

Sau cùng, một nô lệ thì vẫn nên tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.

- ... Mục tiêu của tôi hôm nay là người thế nào.?

Biết về người mà mình sắp giết cũng chẳng có gì tốt đẹp cả, nhưng dù sao Kouga cũng lỡ miệng hỏi rồi nên đành vậy. Có lẽ cậu đang thấy cắn rứt lương tâm nên mới không kìm được mà hỏi vậy sau? Ít nhất, sẽ nhẹ lòng hơn nếu đối phương là người xấu hoặc kẻ ác gì đó.

- Mục tiêu của mày là một Tầm thủ.

- Tầm thủ? Sao một thế lực lớn như Yakuza lại phải để tâm đến một Tầm thủ nhỏ nhoi chứ?

Trước câu hỏi của Kouga, tên kia dài mặt ra, nói.

- Thực ra kẻ này cũng không đáng chết cho lắm. Chỉ đơn thuần là do tật xấu của Sếp lại tái phát mà thôi. Lúc Sếp bàn chuyện với tên trưởng làng Làng Mintz, mày cũng có mặt ở đó mà đúng không, thế chắc tao cũng không cần phải giải thích gì thêm nữa nhỉ.

- Hả? ... Có lẽ nào...

- Ừ, chính xác là những gì mày đang nghĩ trong đầu đấy. Nhớ xử lí gọn ghẽ vào, dù Sếp không quan tâm nhưng tốt nhất cũng đừng làm náo động gì nhiều.

Vậy là đã rõ, tên này đã nói cho Kouga biết người mà hắn phải giết là lãnh đạo của tổ đội Tầm thủ Lam Thiên, Noel Stollen.

Tachi là một loại kiếm được coi là tiền thân của Katana, cong, dài và nặng hơn Katana. Wakizashi là một loại đoản kiếm, cùng với Katana, Wakizashi được coi là "cặp bài trùng" trong làng Kiếm Nhật. Chương này sẽ được kể dưới góc nhìn thứ ba, tập trung vào Kouga.