"Dị thú hoá thể!".
Ji Zhixiu suýt chút nữa thì đã bật dậy khỏi chỗ ngồi, nhưng cô đã kịp thời kiềm chế cảm xúc của mình vào phút chót.
Những dòng chữ ấy dường như đã khắc sâu vào tâm trí cô từ lúc nào mà cô chẳng hề hay biết, hằn lên rõ ràng đến mức khiến Ji Zhixiu ngỡ rằng chúng vốn đã ở đó từ lâu. Cô rùng mình tự hỏi rằng, cái cảm giác bỏng rát này là có phải là cảm giác khi bị đóng dấu?
Quái thú dị biến: Hấp thụ sức mạnh từ huyết dịch, và dùng huyết dịch để điều khiển...
Hai mí mắt Ji Zhixiu giật giật, đôi tay run lên vì sợ khi cầm cuốn sách. Cô không thể ngăn cản được nỗi bất an đang dần chiếm hữu lấy cơ thể. Đây là thứ quái gì vậy chứ?!
Thợ săn hấp thụ sức mạnh từ huyết dịch nhơ nhuốc của Quái vật giấc mơ (Mộng thú). Thông qua việc tiêm vào cơ thể một loại thuốc được điều chế từ huyết dịch ấy, họ có thể nhận được một phần sức mạnh đến từ vực sâu. Tuy nhiên, hành động này vô cùng nguy hiểm, phần lớn mọi người đều bỏ mạng ngay từ lần tiêm đầu tiên.
Về sau, điều đó được gọi là ngưỡng cửa để trở thành thợ săn.
Không chỉ thế, nếu như tiêm vượt quá liều lượng cho phép, tên thợ săn ấy sẽ bị mất kiểm soát trước sức mạnh hủy diệt tuôn trào từ dòng huyết dịch nhơ nhuốc trong cơ thể, dẫn đến việc cơ thể bị "nhiễm bẩn", và khi đó, một hiện tượng nhất định sẽ xảy ra...
Hiện tượng này có thể được chia thành ba giai đoạn: vặn vẹo nhân cách, đánh mất lý trí và biến dị thể xác.
Nồng độ huyết dịch nhơ nhuốc càng cao, thợ săn càng mạnh và năng lực biến đổi cũng càng kinh khủng.
Trong số các dạng biến dị thể xác, dạng thường gặp nhất chính là dị thú hoá thể.
Và một khi trở thành dị thú hoá thể… thì gần như không còn cách nào để kiểm soát được nữa!
Những thợ săn kỳ cựu, họ đã tiêm quá nhiều huyết dịch nhơ nhuốc vào trong cơ thể, nó giúp cho họ sở hữu một sức mạnh không tưởng nhưng đồng thời họ cũng phải chịu nỗi đau đớn tột cùng do hiện tượng dị thú hoá thể gây nên.
Đúng là Ji Zhixiu đã từng có ý định "từ bỏ nhân tính" của mình, tiêm thêm mũi huyết dịch nhơ nhuốc thứ hai nhằm có được sức mạnh để báo thù. Nhưng điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến là vị chủ tiệm sách kia sẽ trao cho cô phương pháp để có thể kiểm soát huyết dịch!
Điều này đồng nghĩa với việc cô có thể kiểm soát được dị thú hoá thể của mình, một vấn đề mà cả giới thợ săn lẫn pháp sư đều không thể giải quyết được từ xưa đến nay!!
"...Lời thú tội".
Cảm nhận được huyết dịch nhơ nhuốc trong cơ thể đang dần có thể kiểm soát, giọng nói khàn khàn của Ji Zhixiu run lên vừa vui sướng vừa kích động.
"...Đây là điều mà anh muốn tôi làm sao?".
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô thực sự là một gã điên!
Một gã điên với sức mạnh thật không thể tin nổi!
Phải biết rằng, chỉ riêng tri thức này thôi là quá đủ để lật đổ toàn bộ hệ thống thợ săn hiện tại.
Ngay khi kỹ năng này được lan truyền ra ngoài, thì các thợ săn có thể thoát khỏi sự lệ thuộc vào huyết dịch nhơ nhuốc!
Việc này chẳng khác nào một cuộc thánh chiến nhằm thay đổi thế cũ vậy. Không ai có thể đoán trước được điều có thể xảy ra, cô có thể được ca tụng như một bậc thánh nhân, hoặc cũng có thể là một kẻ tội đồ.
Bất kể dù thế nào đi chăng nữa, quyền lựa chọn hiện tại đang nằm trong tay cô, và cô muốn thay đổi cái thế giới cũ rích này, một thế giới đã trôi vào quên lãng.
Hơi thở của Ji Zhixiu ngày càng trở nên nặng nề, cô cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách trên tay, hơi thở gấp gáp vang rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng đến kì lạ của tiệm sách nhỏ.
Ở phía đối diện, Lin Jie lặng lẽ thở dài, ánh mắt nhìn theo cô gái đang run lên nhè nhẹ trước mặt mình.
'Haizz...rốt cuộc chỉ là một cô gái vừa bị thất bị thôi mà'.
Mặc dù trông cô ấy có vẻ là một người phụ nữ mạnh mẽ và tự lập. Nhưng rốt cuộc...cô ấy cũng có mặt yếu đuối như bao người khác thôi mà.
'Chỉ là vài câu an ủi, động viên thôi mà, trông như cô ấy như sắp khóc đến nơi vậy'.
Vào những lúc thế này, nước mắt không chỉ thể hiện cho nỗi buồn. Nó cũng là dấu hiệu cho sự buông bỏ quá khứ và sẵn sàng để tiến bước lên phía trước.
Sau khi để lộ ra bộ mặt yếu đuối của mình, điều cô ấy cần tiếp theo là một liều thuốc tự tin, mình cần tiếp thêm dũng khí để cô ấy tin tưởng vào chính mình, rằng cô ấy có thể hiên ngang đứng vững trước thế giới khắc nghiệt này và đối mặt với nó!
"Đúng vậy. Cô cần làm như vậy, nhất định phải làm như vậy. Cô hãy gạt bỏ sự hối hận kia đi và hãy tự đối mặt với bản thân một cách chân thành".
Chàng trai trẻ cất giọng trầm thấp. Giọng nói vang lên như vừa nói với cô vừa tự nói với chính mình.
"Khi hồi kèn cuối cùng vang lên, tôi sẽ đứng trước mặt thẩm phán tối cao, tay cầm cuốn sách này và dõng dạc tuyên bố, đây là điều mà tôi đã làm, đây là những suy nghĩ của tôi, tôi là như vậy, đã từng là như vậy. Tôi đã tự tuyên bố mình là như vậy, đôi khi thì hèn mọn và đáng khinh, đôi khi thì đức hạnh, hào phóng và cao thượng, ngay cả khi ngài đã đọc thấu linh hồn trong sâu thẳm của tôi".
Những lời mà Lin Jie vừa đọc vang lên ấy,được trích từ nguyên văn của "Lời tự thú".
Anh nở một nụ cười nhìn Ji Zhixiu và tiếp tục nói:
"Cũng như dã thú, con người ai cũng có những dục vọng nguyên thủy, đó chính là bản chất của thực tại. Phải không nào?".
Ji Zhixiu ngẩng đầu lên, cô thấy Lin Jie nâng tách trà của mình khẽ cụng vào tách của cô.
"Cạn ly cho một ngày mai tươi mới thôi nào! Cô thấy sao?".
...Một lúc lâu sau
Ji Zhixiu đặt cuốn sách xuống, nâng tách trà của mình lên một cách nghiêm túc, rồi thận trọng gật đầu đáp:
"Cảm ơn anh đã chỉ dẫn, tôi sẽ nhất đinh sẽ làm theo như kỳ vọng của anh".
Lin Jie vừa nhấp một ngụm trà, thì sững sờ khi thấy hành động của Ji Zhixiu.
'Khoan đã...cô ấy vừa nốc hết cả ly luôn à?'.
'Đó chỉ là một hành động mang tính tượng trưng thôi mà! Tôi thực sự chỉ muốn cô ấy làm ngụm trà cho ấm người...'.
'nhưng mà tôi chỉ mới rót trà cách đây không lâu, nên chắc nó vẫn còn rất nóng'.
'Sao cô ấy có thể làm một phát hết sạch chỉ trong chớp mắt như vậy!'.
'thôi bỏ đi, bỏ đi'.
'Cô ấy đang thất tình nên chắc hẳn tâm trạng vẫn chưa tốt lên mấy'.
Lin Jie đặt tách trà xuống, vẻ mặt có đôi chút lo lắng. Anh ngập ngừng, nhưng vẫn quyết định hỏi:
"Cô có cần đến bệnh viện không?".
Ji Zhixiu lắc đầu.
"Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng tôi vẫn ổn".
Hầu hết những vết thương của cô đã tự lành lại trong quá trình trao đổi. Đó chính là sức mạnh của huyết dịch nhơ nhuốc.
'nếu như cô ấy đã nói như vậy, thì mình sẽ cho rằng là cô ấy vẫn ổn'.
'mà nếu như cô ấy thực sự bị bỏng, thì chắc cô ấy không thể bình thản trò chuyện với mình như này đâu".
"Cô có muốn nghỉ ngơi thêm một lát nữa không?".
Lin Jie lấy ra một chiếc ô màu đen từ dưới quầy rồi khẽ lắc nhẹ nó.
"Đáng tiếc là tiệm sách chật hẹp của tôi không có nhiều chỗ ở lắm, nên cô chỉ có thể nghỉ lại ở đây tối nay thôi".
"Đây là một chiếc ô. Cô có thể mang theo nó cùng với cuốn sách. Hạn trả là một tháng, có thể gia hạn tối đa thêm 7 ngày. Khi cô mang sách đến trả, nhớ mang theo cả ô nhé".
Thay vì gọi nó là tiệm sách, thì gọi nó là kho sách thì đúng hơn. Ngoài những kệ chứa đầy sách ra thì chả còn thứ gì khác.
"Tôi sẽ rời đi ngay thôi".
Ji Zhixiu cầm lấy chiếc ô, sau đó nhận lấy quyển sổ mà Lin Jie đưa để điền thông tin cá nhân và ký tên. Sau đó, cô ngẩng đầu lên dè dặt hỏi:
"Tôi có thể biết thêm đôi chút về anh không?".
'Về tôi sao?'.
'Có phải tôi nói hơi quá lời không? Hay là những cô gái vừa thất tình xong lại dễ bị tổn thương đến vậy?'.
Lin Jie chớp mắt đầy ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó anh nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp và nở một nụ cười thân thiện.
"Tôi là Lin Jie, tôi chỉ là một ông chủ bình thường của một tiệm sách nhỏ và thích giúp đỡ người khác thôi".
Anh bỏ cuốn sách vào túi nhựa, rồi liếc nhìn tên đăng ký trong cuốn sổ.
"Ji Zhixiu...Hmm".
'Con gái độc nhất của ông trùm tài phiệt Ji Bodong, chẳng phải cũng tên Ji Zhixiu sao?'.
Trí nhớ của Lin Jie rất tốt, với lại cái tên Ji Zhixiu cũng đâu có phổ biến. Nên anh lập tức nhận ra ngay.
Huống hồ, người đứng trước mặt anh đây cũng mang một bộ trang phục sang trọng, cũng chẳng phải là thứ mà người thường có thể với tới.
Lin Jie cố giữ một vẻ mặt bình thản, tay âm thầm cất cuốn sổ đi.
'Bú được con cá lớn rồi'.
'Tôi cá chắc là mình có kiếm được bộn tiền...ý tôi là dùng tiền đó để cải tạo lại tiệm sách!'.
Mặt khác, Ji Zhixiu lại cho rằng có lẽ chủ tiệm không muốn tiết lộ thân phận thật của mình, nhưng cô không lấy làm thất vọng, ngược lại nó còn khiến cho cô trở nên háo hức.
Cô nghĩ rằng đây chắc hẳn là một thử thách, và cô cần phải chứng minh là mình xứng đáng, cô phải loại bỏ tất thảy những kẻ phản bội và trở lại trong thời hạn 1 tháng.
Sau đó...cô có thể sẽ nhận được bước tiếp theo.
Cô lùi lại hai bước, với cây gậy kẹp dưới nách, tay trái cầm sách, tay phải cầm ô, rồi cúi chào thật sâu trước quầy.
"Vậy thì, chúc anh có một giấc ngủ ngon".
Lin Jie gãi đầu.
'Dù sao thì cô ấy cũng là tiểu thư con nhà tài phiệt mà, lễ phép như này cũng có hơi quá'.
Ji Zhixiu hít một hơi thật sâu trước đi đứng thẳng dậy. Cô mở cửa bước ra khỏi tiệm, mở ô và tiến vào màn mưa đêm.
Nhưng ngay lúc đó, toàn thân cô lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ. Tay nắm chặt lấy cây gậy, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Phía trước một ông lão lưng gù trên tay cầm ô đang tiến gần đến chỗ cô. Tay còn lại ông ta vẫn đang giữ một cuốn sách.