I’m Just a Mob, but for Some Reason, I’m Very Popular With My Sister’s Friends

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Web novel - Chap 2 - Bốn nàng công chúa của Hội Học Sinh

Chuông báo hiệu hết tiết 4 vang lên, giờ nghỉ trưa đến.

Ngay sau khi chuông reo, tôi cầm hộp bento của mình và đứng lên.

Tôi thường ăn trưa ở ngoài sân, nơi thường có ít người qua lại.

Đây là khoảng thời gian để tôi thư giãn, thoát khỏi những ánh mắt không tử tế và khả nghi hướng đến vì người chị gái nổi tiếng của tôi.

Tôi thích ngồi một mình và thư giãn những lúc như này.

Dù vậy, hôm nay, có một sự hối hả và nhộn nhịp đã phá vỡ bầu không khí thư giãn của tôi.

“—Này, có thật là ở đây không?”

“Thật mà, tao thường thấy nó ăn trưa một mình ở góc sân trường mà.”

“... Nó ở đấy thật này.”

“Ừ đúng thật. Này Sagami-kun!”

Tự nhiên hai thằng con trai thì thầm với nhau lúc tập trung đầu tuần gọi tôi to đến mức như thể để gây chú ý cho mọi người xung quanh vậy.

Tôi ngẩng mặt lên.

Tệ thật... Lý do tôi ăn ở đây là để tránh mặt mấy người tiếp cận tôi do muốn thân với Hanabi, vậy mà giờ lại lộ rồi.

Chắc lần sau phải chuyển chỗ khác thôi...

Hai đứa kia chắc chắn không biết đến mấy suy nghĩ phức tạp trong đầu tôi vẫn đang tiến lại gần tôi với nụ cười nhếch mép.

“Chàoooo. Này Sagami, sao cậu suốt ngày ăn một mình ở cái chỗ này thế?”

“... Ừm.”

Đứa kia thì bắt đầu ngồi xuống và khoác vai tôi như một điều hiển nhiên.

Cậu ta hành xử cứ như kiểu bọn tôi là bạn lâu năm ấy, mặc dù tôi còn chả biết tên cậu ta là gì.

Hãy gọi cậu ta là Tên A đi.

“Bọn tớ định ra ngoài ăn để thay đổi không khí đấy.”

Tên B nói, sau đó ngồi vắt chân như Tên A.

“Đúng đúng, thỉnh thoảng hít thở không khí trong lành nó mới tốt chứ, đúng không? Tiện đây cho bọn này ngồi chung nhá.”

Tiện cái gì mà tiện... Bọn mày ngồi luôn rồi còn gì...

Có cái ghế bên kia đấy, sao không sang đấy mà ngồi... Tôi đang định nói vậy, nhưng lại thôi và chuyển sang tự thân vận động.

“... Thế thì tôi sang bên kia ngồi vậy.”

Khi tôi đang đứng dậy và định nói “Thích thì ngồi đi mấy thằng chó”, vai tôi tự nien bị kéo lại.

Tên này chắc trong câu lạc bộ thể thao rồi, nhưng mà người nó to quá nên tôi 8 di chuyển được miếng nào.

“Nào đừng bỏ đi chứ, bọn này đang chán đấy, ăn cùng bọn này đê~”

“Không—”

“Được rồi, chúng ta ngồi chung với nhau nhé, chờ tớ một chút.”

Băng cách nào đó mà tôi bị lôi vào một tình huống mà tôi không thoát ra được.

Hai đứa nó ngồi hai bên của tôi, và tôi bị kẹp bởi hai thằng đực rựa.

“Cậu biết đấy, tớ chán mấy cái đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi lắm rồi. Mà Sagami, đó có phải là bento nhà làm không?”

“Đúng thật, liệu có phải?”

“... Gì?”

“Ừ thì, tớ chỉ đang thắc mắc đấy có phải bento chị cậu làm không.”

Hai đứa nó đang bắt đầu nói chuyển để chuyển hướng vào chủ đề chính rồi.

Tại sao lại phải lòng vòng như thế nhỉ...

Nói chung vấn đề chính là hai đứa này muốn thân với Hanabi, hết.

Thế nên chúng nó mới bắt chuyện với tôi.

Tôi ở trong tình cảnh này nhiều lần rồi, và lần nào tôi cũng cản thấy khó chịu.

Lần này cũng không phải ngoại lệ.

“Nó liên quan gì đến mấy cậu?”

“Ehh, việc gì phải xấu hổ thế ~”

“Sagami cảm thấy xấu hổ cũng đúng thôi. Ai chả như thế khi có một cô chị gái xinh đẹp chứ?”

“...”

“Vậy, cái này là của Hội trưởng Hanabi làm đúng chứ?”

“... Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho mấy cậu việc đó.”

Khi tôi nói với vẻ tức giận, hai đứa kia dường như nhận ra và bắt đầu cười cười.

“Ờ-ờm, không phải bọn này muốn giành ăn bento của Sagami-kun đâu, được chứ?”

“Họ bảo sự tức giận về đồ ăn đáng sợ lắm ~”

Rồi hai đứa nó cười như được mùa.

Trong khi tôi là người bị khó chịu.

Tôi thở dài để cắt ngang bầu không khí vui vẻ của bọn nó.

“Dừng lại đi, mấy cậu đang làm tôi khó chịu đấy.”

“Ừ-ừm, Sagami-kun?”

“Tớ làm gì khiến cậu khó chịu sao?”

“... Không có gì. Đủ rồi, đúng chứ? Tôi muốn ở một mình.”

Tôi đứng lên định rời đi và cũng bất ngờ vì những lời mình vừa thốt ra.

Và tôi nghe thấy một tiếng tặc lưỡi bên cạnh mình.

“Haiz, cái thái độ đấy là sao chứ...”

Tên B có vẻ như không giữ được bình tĩnh và làm lộ ra sự thất vọng của cậu ta.

Hoặc chắc tôi nghĩ nhầm.

“... Xin lỗi, tôi lỡ miệng—”

“Bọn này luôn bắt chuyện với mày vì mày luôn ở cô đơn và đáng thương đấy, Sagami-kun. Mày không thấy biết ơn bọn này một tí à?”

“... Hả, ý mấy cậu là sao?”

Tôi có cần chúng nó phải làm thế đâu.

Cảm xúc trong ngực tôi bát đầu tuôn ra thành lời nói.

“Đừng có tỏ ra thương xót người khác bằng cách coi họ là những kẻ đáng thương... Việc đó không liên quan đến mấy người.”

“Mày nói cái gì cơ? Đủ rồi đấy thằng khốn kiếp!”

Tên B tự nhiên túm lấy cổ áo tôi.

Cậu ta nâng tôi lên khiến cho hộp bento trên đùi tôi rơi hết xuống đất.

“Mày chỉ là em trai của Hội trưởng thôi, mày chả là cái thá gì cả!”

“Tôi biết mà... Tôi biết cái đó rõ hơn mấy người!!”

Trong lúc tôi đang định chống trả.

“—Thôi đủ rồi, dừng lại đi hai đứa.”

Một giọng nói nghiêm túc khiến cho bầu không khí lắng xuống ngay lập tức.

Tôi nhìn về hướng phát ra giọng nói và nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Sagami Hanabi, Hội trưởng hội học sinh và cũng là chị gái tôi đang đứng ở đó.

Đằng sau là những thành viên khác của hội học sinh.

Bốn người họ thành viên cốt cán của hội học sinh, hay còn được biết đến là bốn nàng công chúa.

“H-hội trưởng Hanabi...!?”

Khi thấy bốn người họ, Tên B liền lập tức bỏ tay ra khỏi người tôi như thể đang bị đe dọa vậy.

Tên A đang ôm đầu như thể đang thấy viễn cảnh tồi tệ nhất.

“Thiệt tình, rách việc thật... Lượn thôi mày.”

Rồi hai đứa nó vội vàng chạy đi.

Để lại tôi một mình cùng với bốn người bên hội học sinh.

Những người xung quanh chúng tôi cũng đã tản đi đâu hết rồi.

Tự nhiên, Hanabi tới gần tôi.

“Đừng có gây chú ý ở trường. Mọi người sẽ nghĩ gì nếu thấy em như thế chứ?”

“...”

Gì chứ, chỉ vì cái danh tiếng của chị thôi à...?

Nhưng tôi nén những cảm xúc đó lại trong ngực và trả lời.

“... Vâng, em sẽ cẩn thận.”

Tôi chỉ là nhân vật nền, chỉ nên làm nền cho nhân vật chính thôi.

Nhân vật nên như tôi không nên làm ảnh hưởng tới cốt truyện chính.

Hanabi thở dài rồi quay lưng rời đi.

Sau khi nhìn chị tôi rời đi, một người khác nói với tôi.

“Đừng nghĩ xấu về Hanabi-chan nhé, được chứ?”

“Eh?”

“Nhìn cậu ấy như vậy thôi chứ cậu ấy lo cho em lắm đó, vậy nên cậu ấy đẽ chạy một mạch đến sau khi biết em ở đây đó ~”

Hội phó Kohanai Futaba nói với tôi như vậy.

Vừa nói, Futaba-senpai chỉnh lại cổ áo cho tôi.

Mặt tôi gần mặt chị ấy đến mức tôi phải kiềm chế nhịp thở của mình.

Đằng sau, thủ quỹ hội học sinh Natsume Nagisa-senpai đang dọn dẹp hộp bento bị rơi xuống đất của tôi.

“Hộp bento ngon vậy mà... Này, nếu được thì em ăn bento của chị nhé?”

“Uh, nhưng mà...”

“Không cần phải xấu hổ, chị sẽ chia cho nhóc cả phần bánh mì Yakisoba ít ỏi của chị nữa.”

Thư kí hội học sinh Tachibana Juri-senpai vừa nói vừa giơ gói bánh mì Yakisoba mà chị ấy vừa mua ở cửa hàng tiện lợi.

“Chị cũng chia đồ của chị nữa ~”

“Thôi ạ... Em thấy không ổn...”

“Hửm, em không ăn được đồ của bọn chị à?”

“Không phải vậy, nhưng mà...”

“Vậy thì ăn thôi.”

Bốn người bọn tôi ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế.

Vì cái ghế khá nhỏ nên bọn tôi phải ngồi sát vào nhau.

Đột nhiên Futaba-senpai gắp miếng trứng rồi giơ trước mặt tôi.

“Nào, aahn~”

“A-aahn!? Ý chị là sao? Sao tự nhiên chị lại—”

Khi tôi vẫn đang bối rối thì miếng trứng đã nằm ở trong miệng tôi.

Eh, gì thế? Tình huống gì thế này?

Tại sao mình lại được mấy senpai vây quanh vào giờ nghỉ trưa thế?

“Thế nào? Có ngon không?”

“... Dạ, ngon lắm ạ.”

Lúc đó tôi vẫn chưa biết rằng tôi sẽ dính dáng đến mấy cô gái này khá là lâu trong tương lai.