Chap 12 : Long ấn , kích hoạt !
Sau khi Rosvitha rời đi , Leon đã nhanh chóng vực lại tinh thần và dành thời gian cùng với Muen trong phòng . Nếu không phải dạy cho cô ấy đọc và phân biệt các nhân vật thì anh sẽ chơi Hiệp sĩ rồng với cô bé .
Tuy nhiên , căn phòng vẫn luôn là như vậy . Cho dù cô bé có sáng tạo như thế nào đi nữa thì cũng không thể thú vị bằng khi chơi trong khu vườn được .
Muen nhanh chóng cảm thấy buồn chán . Leon thì thật sự không giỏi về khoản dỗ dành trẻ em nên cuối cùng anh quyết định sẽ kể truyện cho Muen. Hai cha con cùng nhau tựa vào đầu giường .
Muen nằm gọn trong vòng tay Leon , và Leon bắt đầu đọc cuốn sách với tựa đề, “Những câu truyện khai sáng hoàn chỉnh cho các bé rồng”
Leon vô cùng sốc , và khi anh nhìn lại tiêu đề cuốn truyện lần nữa , anh không thế dừng được một ý nghĩ đầy mỉa mai :
Từ lúc quái nào mà việc chém giết nhưng sinh vật nguy hiểm lại có thể khai sáng cho rồng con được ?
Trong thế giới loài người , đây hẳn là thứ được viết trong cuốn hướng dẫn hành quyết sau khi tốt nghiệp Học viện diệt rồng .
Sau một thoáng nghĩ ngợi và cảm thấy cuốn này khồng phù hợp với Muen, anh đã đổi sang cuốn thứ hai . “Cách sử dụng Hỏa thuật cấp cao để tạo ra món thịt hun khói hấp dẫn hoàn hảo…”
Cô ta đang coi thường phép thuật hay là đang nâng tầm món thịt hun khói vậy ? Cảm thấy cuốn này đang thách thức nhận biết của mình về phép thuật, Leon đổi sang cuốn thứ ba.
“Huyền thoại của một chủng tộc vĩ đại”
Mặc dù Leon mang hoài nghi lớn với cụm từ “vĩ đại” , nhưng có lẽ vẫn tốt hơn so với dạy một đứa bé cách tiêu diệt các loài nguy hiểm hay làm thịt hun khói . Cô bé rồng díu mắt ngủ gật , bàn tay đang nắm vào chiếc áo sơ mi của Leon cũng dần thả lỏng .
Leon để quyển truyện sang một bên , cẩn thận gỡ tay Muen , rồi nhẹ nhàng phủ tấm chăn lên người cô bé . Đối với bậc cha mẹ , ru ngủ được con mình hẳn là điều may mắn nhất . Điều này có nghĩa là Leon có thể dành thời gian cho riêng mình . Anh bước ra ban công và nhìn vào sân sau, nhanh chóng nhân ra rằng có nhiều bảo vệ hơn hôm qua.
Có vẻ học đang chuẩn bị một buổi tiếp đón hoành tráng , hẳn là cho cô chị của Rosvitha. Trong quá khứ , biết được việc hai Long đế chuẩn bị gặp nhau hẳn sẽ thắp sáng đôi đồng tử của Leon trong sự phấn khích .
Ai mà quan tâm việc chúng là vua hay là chúa? Rốt cục cũng chỉ là một đống huân chương di động!
Tiếc thay , thời thế nay đã đảo chiều . Giờ hắn còn chẳng thèm nghĩ đến việc phục kích những kẻ này nữa . Nếu giờ có ai bảo Leon lén lút tiếp cận Muen , cô bé chắc chỉ vẫy đuôi và nói “Đừng mà bố, bố làm đuôi Muen ngứa đó .”
Còn có thể làm gì nữa chứ ? Sau cùng thì chẳng có gì ngoài việc đợi cơ thể dần khôi phục và chờ thời cơ thôi .
Nghĩ đến tần suất “trả bài” của Rosvitha , Leon nghĩ rằng sẽ mất rất lâu để cơ thể anh trở lại bình thường .
Nghĩ đến đây , Leon không khỏi cảm thấy có chút rùng mình và cũng có phần khó chịu.
“Ả long nữ chết tiệt, tôi sẽ không khuất phục đâu!”
Mặc cho cái thân thể đã bị hút khô này , Leon vẫn muốn đi kiếm chuyện . Anh đã nghĩ ra cách trừng trị Rosvitha đêm qua . Anh đã lên kế hoạch để tận dụng buổi gặp mặt của cô ta với Xích Long vương hôm nay để cho cô nàng trải nghiệm đỉnh cao của sự thất bại!
Leon mang một cái ghế nhỏ ra và ngồi trên ban công , yên lặng chờ đợi.
Ngay khi chiều đến , cánh cổng của Ngân long điện từ từ mở ra, và Roxvitha, cùng dàn hầu gái tháp tùng, tiến về lối vào.
Tiến về phía bản thân mình là một người mà Leon chưa từng gặp- chính xác hơn thì là một Vương Long nữ . Nàng mặc chiếc áo choàng đỏ , mái tóc dài bồng bềnh và một cái đuôi đỏ thẫm kéo lê đằng sau, thậm chí còn dài hơn đuôi của Rosvitha.
Leon nhớ rằng các nhà nghiên cứu về rồng từng nói rằng đuôi của rồng càng dài thì con rồng đó càng già . Nhưng dĩ nhiên , hiện tượng này chỉ xảy ra với những con rồng dưới năm tram tuổi thôi.
Ngay lúc này , tâm trí Leon bỗng bật ra một câu hỏi khác:
“Theo hiểu biết trước đây thì tuổi của Rosvitha là bao nhiêu nhỉ?Hai trăm bao nhiêu ấy! Loanh quanh hai trăm tuổi!”
Chậc-
Cô ta hơn hai trăm tuổi mà nhìn cứ như là 20 ấy. Anh ấy có lẽ cần hỏi sư mẫu làm thế nào ả ta có thể chăm sóc bản thân tốt đến vậy.
Leon lắc đầu để xua đi những suy nghĩ của mình và tiếp tục quan sát hai Long đế đang ở trong khuôn viên . Rosvitha ôm lấy người chị Isabella , người cũng đang ôm cô ấy đầy nồng nhiệt.
Sau cuộc trao đổi ngắn đó , họ đi tới chiếc chòi nhỏ trong khuôn viên, vừa đi vừa trò chuyện. Có vẻ đó là cuộc chuyện vô cùng nghiệm túc.
Một nụ cười ranh mãnh hiện nở trên miệng môi Leon: “ Xin lỗi vì đã khiến người chờ đợi thưa nữ hoàng.” Anh từ từ nhắm mắt , đưa tay phải nhẹ nhàng đặt lên long ấn trên ngực . Trong lúc đó , dưới chiếc chòi, Rosvitha và Nữ hoàng Hồng long tộc đang ngồi đối diện nhau .
Isabella ngước lên và liếc về phía hai lính hộ vệ bên cạnh , ra lệnh : “Hai ngươi lui đi. Ta muốn nói chuyện riêng với em ấy .”
Những người hộ vệ rời đi, để lại hai chị em trong dưới mái hiên. Isabella âu yêm quàng tay qua bờ vai của cô em gái nhỏ.
“Chị nhớ em lắm đó , em gái yêu quý! Mới có một năm thôi, vậy mà em trông tươi tắn hẳn đó~?”
“Thật đó à…, em bình thường mà”
“Chị nghe nói hôn nhân hòa thuận có lợi cho sắc mặt của phụ nữ đó , Tiểu Lạc (Rosvitha). Có lẽ nào ông chồng yếu đuối bí ẩn của em tỉnh rồi hả ?” Isabella đùa giỡn , tò mò dò xét về chuyện của em gái.
Khi cô cười, một chiếc rang nanh nhỏ sẽ nhô ra, khiến cô nàng trông tinh nghịch và đáng yêu, một sự tương phản lớn với địa vị cao quý của Xích Long tộc. Vẻ lươn lẹo này không hề hợp với một trưởng tộc rồng đã hơn hai trăm tuổi.
Trái lại , Rosvitha , mặc dù trẻ hơn nhiều so với Isabella, lại hành xử chín chắn hơn. Nhưng cả hai đều rất bao dung với tính cách của nhau . Sau cùng thì họ cũng bên nhau từ thuở tấm bé mà.
“Hôn nhân bí mật gì chứ ? Chị à , đừng trêu em mà…”
“Ảnh vừa tỉnh lại thôi. Gần đây anh ấy đưa Muen lên núi để rèn luyện. Chắc phải mất vài ngày thì họ mới về.”
“Ồ, ra vậy, tiếc quá , chị lại không được thấy công chúa nhỏ rồi.” Isabella thở dài và tiếp tục,
“Nhưng nghiêm túc mà nói, Tiểu Lạc, sao em lại cưới một Long đế không được biết đến chứ? Anh ta còn không cho người ta xem đuôi nữa.”
“Ừm… mọi người có những sở thích khác nhau mà, anh ấy khá là kín đáo và hướng nội ấy, cũng sẽ không đi khích đểu mấy con rồng đực khác và gây rắc rối cho em.”
Khi nói đến đây , đến cả bản thân Rosvitha cũng thấy mình quá giả tạo. Kín đáo và hướng nội cơ đấy.
Leon á! Anh ta sẽ tìm được hai cái tính từ này ở đâu chứ? Anh ta sẽ vui long chẻ đôi Rosvitha với một cây kiếm.
Còn với việc khích đểu mấy con rồng đực khác ấy à , chẳng chắc chúng còn sống sót trước khi hắn có ý định làm điều đó với cô không nữa.
“Được rồi, đó là vấn đề cá nhân của em, và chị không kiểm soát điều đó. Hãy dừng việc tán gẫu tại đây. Chị đến đây để báo với em về vấn đề của Xích diễm Long đế , hắn-“
“Hiss…”
Rosvitha đột nhiên nhíu mày, bàn tay phải ôm lấy ngực. Sắc mặt cô có vẻ không khỏe
Isabella vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế? Em đau ở đâu à?”
“Không, không… có gì đâu. Chị không cần lo cho em đâu cứ tiếp tục đi ạ...”
Rosvitha kìm hãm lại phản ứng của Long ấn trên ngực, chấn chỉnh lại biểu cảm của mình và nở một nụ cười với Isabella. Mặc dù đang cố duy trì vẻ bình tĩnh , nhưng trong lòng cô đang nguyền rủa Leon vì trò hề của hắn. Cô vẫn nhớ như in cái câu hỏi của hắn đêm qua: “ Gặp chị cô quan trọng lắm à ?” Rosvitha biết ngay hắn sẽ lại giở trò mà.
Do đó , cô đã nhấn mạnh rằng Leon không được ra khỏi phòng để gây gián đoạn cuộc gặp mặt của cô với chị. Nhưng cô ấy không lường được việc Leon sẽ sử dụng Long ấn trên người hắn.
“Khi một trong hai người có long ấn khao khát người kia , long ấn sẽ phản ứng.”
Cái cảm giác này chẳng phải chỉ là nhớ nhung đơn thuần. Mà nó còn là ham muốn.
“Tên dũng giả diệt rồng chết dẫm…, hắn không có tí xấu hổ nào khi làm mình ghê tởm đến mức này!”
Rosvitha cố gắng đè nén sự kích động trong cơ thể mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Thấy em gái mình vẫn ổn , Isabella tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Konstantin, Huyết Long đế. Hắn ta gần đây đang lên kế hoạch mở rộng lãnh địa, và hắn-”
Rosvitha hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi điều Isabella nói sau đó. Trước Leon, cô ấy không hề có kinh nghiệm lãng mạn gì chứ đừng nói đến các vấn đề liên quan đến Long ấn.
Cô không hề biết được sự cộng hưởng của Long ấn lại mãnh liệt đến vậy. Đuôi cô nàng bắt đầu vô thức cong lên, đôi chân hơi khép lại, liên tục cắn môi và nuốt nước bọt.
“Này… Tiểu Lạc, em có ổn thật không đấy ? Mặt em đỏ bừng rồi kìa ” Isabella hỏi trong long lắng.
Không tính đến những trò đùa của họ thì Isabella thật sự lo lắng về vấn đề sức khỏe của em mình. Rosvitha nở một nụ cười đầy gượng ép , “Kh-không sao đâu ạ. Thất lễ một chút, em cần giải quyết một số truyện nên là chị đợi em nhé…? Chỉ hai mươi phút thôi.
“Được thôi , em đi đi. Cần chị hộ tống chứ?”
“Không cần đâu chị”
“Được rồi…”
Rosvitha đứng dậy, kìm nén sức nóng và sự phấn khích đang chạy khắp cơ thể và bước về phía ngôi đền.
DUma lại sắp có seg :)