“Tớ vào được chứ?”
Đứng trước cửa phòng gắn tấm bảng ghi Yuika, tôi khẽ gõ cửa hai lần.
Sau vài giây im lặng, từ bên trong vọng ra tiếng trả lời.
“Được thôi.”
Nghe vậy, tôi mở cửa.
Yuika đang ngồi trên giường, tay ôm gối.
Tôi không muốn lòng vòng, nên sẽ nói thẳng.
“Tớ muốn cậu đừng làm những việc như hồi nãy cậu làm nữa.”
Yuika mở to mắt, có gì đó như sự kích động lóe lên.
“Ý cậu những việc như hồi nãy là sao?”
“Cậu đã nghe lén ở ngoài cửa, phải chứ?”
Nếu Rina-san mở cửa cùng lúc Yuika đi ngang qua, thì cánh cửa sẽ chạm vào tay hoặc vai cô.
Tuy nhiên, khi ấy Yuika đã ôm trán.
Tóm lại, khi ấy mặt cô gần cửa, và hẳn là tai cô cũng thế rồi.
“Tớ không có...”
“Cậu cứ giả ngơ tùy thích, nhưng tốt hơn là sau này đừng có làm thế nữa.”
Không phải tôi đang cố buộc tội cô hay gì.
Chỉ cần cô không làm những chuyện tương tự trong tương lai, thế là đủ.
“...T-Tớ không hiểu. Takuto, cậu không thích tớ ư?”
Yuika vùi mặt sau gối, chỉ để lộ đôi mắt.
“Tớ không biết cậu hỏi thế để làm gì.”
“Đừng nói về mục đích câu hỏi đó ở đây.”
“Dù tớ có thích Yuika, thì sao nữa? Chúng ta chia tay rồi.”
“...Hối hận một chút cũng có sao. Cậu không thể đổi thay nhanh thế được.”
Yuika thì thầm, ôm thật chặt chiếc gối trước ngực.
“Cậu không hiểu gì cả.”
“...Ư.”
Yuika mím chặt môi, dồn thêm lực vào tay.
“Tớ đang rơi vào lưới tình của Rina-san nhanh đến bất ngờ đấy.”
“...Cái quái gì vậy chứ?”
“Nếu có thể, tớ muốn bước tiếp với tư cách là người yêu của Rina-san.”
“...”
Cô cúi đầu không nói nên lời.
Tôi nói thẳng với cô không thương tiếc, như muốn đâm vào tâm can cô vậy.
“Nên là, mong cậu để bọn tớ yên.”
Vai Yuika rung lên. Cô mất đi sự điềm và bắt đầu kích động.
“Không công bằng mà, chỉ có Takuto...”
“Huh?”
Yuika lườm tôi với đôi mắt ngấn lệ.
Tôi nhăn mặt, không thể hiểu được biểu cảm đó là sao.
“Đi ra ngoài.”
“Eh? Gì cơ?”
“ĐI RA NGOÀI!”
“Oh, ừ...”
Yuika ném gối vào người tôi đánh thụp một cái.
Bị áp đảo bởi cơn giận kia, tôi rời khỏi phòng.
Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, nhưng liệu vậy đã đủ?
Cơ mà, giờ có khiêu khích cổ thêm cũng chẳng ích gì. Tôi biết rõ điều đó nhờ kinh nghiệm từng hẹn hò với cổ.
Quay gót, tôi về phòng Rina-san.
Khi tôi quay lại, Rina-san đã ngồi đó, trên bàn là hai cốc trà.
“C-Chị nghĩ hồi nãy Yuika bị va mạnh lắm, em nghĩ con bé sẽ ổn chứ?”
“Cô ấy ổn thôi. Em không nghĩ cổ bị thương đâu.”
“Hy vọng là vạy. Mà, hai đứa nói chuyện gì thế?”
“Em bảo cô ấy đừng làm phiển em với Rina-san nữa.”
“Hể?”
“Vậy không ổn sao?”
“K-Không phải... Chị vui lắm...”
Rina-san ngượng ngùng cúi đầu nói.
Dáng vẻ ngây thơ ấy dễ thương đến mức khiến má tôi nóng bừng lên.
Sau đó, Rina-san kèm tôi học đến tầm 6 giờ chiều, và thế là hết ngày.
Tôi không biết liệu mấy lời tôi nói có tác dụng gì không, nhưng dường như Yuika không còn nghe lén nữa.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage