“Mình dừng lại đi.”
Bạn gái của tôi, Tsukise Yuika, người đã hẹn hò với tôi được nửa năm, đột nhiên nói rằng muốn chia tay.
Trời mới chỉ chạng vạng. Tiếng quạ kêu lọt vào tai tôi. Thế nhưng, tâm trí tôi trống rỗng, chẳng buồn để ý những điều đó nữa.
“T-Tại sao, đột nhiên lại... Em đang đùa thôi, phải không?”
“Không đùa đâu. Em nghiêm túc đấy.”
“Em thích ai khác rồi ư?”
“Không có.”
“Vậy thì...”
“Gần đây, em không chắc về việc liệu mình có thích Takuto không nữa. Em chẳng tìm được lí do gì để tiếp tục với Takuto. Thú thực, em còn không muốn làm những việc người yêu thường làm cơ.”
Yuika ngoảnh đi, nói lên những cảm xúc của mình như thể đã quá mệt mỏi rồi.
Dạo nay, khoảng cách giữa tôi và Yuika đã nới rộng ra một chút.
Tôi cứ nghĩ đây chỉ là giai đoạn chán chường thôi, nhưng có vẻ như cô không còn bận tâm gì tới tôi nữa rồi.
Tim tôi đau nhói.
Cảm giác xấu hổ và cay đắng khi không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Yuika ập tới, và trên hết, tôi thất vọng về bản thân mình.
Cơ mà, tôi không nghĩ đây chỉ là vấn đề một chiều.
Sự thờ ơ của tôi đã khiến cảm xúc của Yuika chết dần chết mòn.
Nhưng lỗi cũng nằm ở Yuika, vì cô không hề hỏi ý kiến tôi bất kỳ điều gì dù trong tình trạng như vậy.
“C-Chúng ta có thể làm lại khộng? Anh sẽ khiến em yêu anh thêm một lần nữa mà, Yuika.”
“Em xin lỗi, chuyện đó không thể đâu...”
“H-Hãy cho anh thêm một cơ hội đi!”
“Anh hơi cố chấp rồi đấy, Takuto.”
Trỏ ngón tay lên cằm, Yuika nhìn tôi thất vọng.
Kìm giọng mình lại, tôi lặng thinh.
“Cảm ơn anh vì mọi thứ cho đến giờ. Từ nay trở đi, hãy xem em là một người bạn thôi.”
“Chờ... à, ừ. Anh biết rồi...”
Tôi hiểu quyết tâm của Yuika.
Cô quay gót, đi thẳng về nhà. Tôi chỉ biết đứng đó mà chẳng thể đuổi theo.
★
“...Haizz.”
Đã một lúc kể từ khi ấy. Tôi ngồi một mình trên xích đu trong công viên. Đây chỉ là một công viên nhỏ trong khu phố thôi, nên giờ tôi chẳng thấy đứa trẻ nào cả. À thì, tôi chọn nơi này vì không ai ở đây mà.
“Đã sai ở đâu chứ...”
Tôi lẩm bẩm vào hư không, nhìn lại những hành động của mình.
Tự hỏi liệu bản thân đã thay đổi những gì.
Nếu mang lại cho cô nhiều điều bất ngờ hơn, liệu mọi chuyện có tốt hơn.
Tôi cứ ngẫm nghĩ một mình như vậy. Không ổn. Càng lúc càng chán nản rồi.
Tôi chưa bao giờ suy sụp như thế này trước đây.
Khi vẫn đang ở đấy, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
“N-Này, em ổn không thế?”
“Huh?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức, não tôi hoạt động lại, và tim tôi đập nhanh hơn.
“C-Chào chị, Rina-san.”
Tsukise Rina.
Chị của bạn gái... Không, bạn gái cũ tôi.
Mái tóc đỏ cắt bob, gương mặt nhỏ nhắn vừa gọn lòng bàn tay, hàng mi dài hai mí, tạo nên sự xinh đẹp đến mức ai nhìn vào cũng có thể nhầm cô là người nổi tiếng. Cô hơn tôi hai tuổi, và giờ đang là học sinh năm ba.
“À, ừm, sao thế ạ? Chị mới đi sinh hoạt câu lạc bộ về sao?”
“Không, chị mới tan ca làm bán thời gian thôi.”
“Ra vậy. Cố gắng lên chị nhé.”
“Cảm ơn em. Vậy thì, em đang phiền não chuyện gì thế? Trông em chán nản quá đó.”
Rina-san khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi chẳng giỏi nói dối tẹo nào...
Mà giờ có giấu cũng chẳng ích gì. Tôi kể lại về việc bị Yuika đá.
“-Và vậy là, đột nhiên bọn em chia tay thôi.”
“Là vậy sao. Ra đó là việc khiến em phiền muộn à.”
“Vâng...”
“Nhưng mà, hmm... Yuika, con bé đá Takuto-kun sao...”
Rina-san lẩm bẩm, giọng hơi nghẹn như bị thứ gì đó chặn lại khi chầm chậm ngồi lên chiếc xích đu cạnh tôi.
“Em xin lỗi, chị mới nói gì sao?”
“Không. Không có gì đâu. Quan trọng hơn.”
“Dạ...”
“Em có chắc muốn mọi chuyện kết thúc như thế này không?”
Tôi có thể chấm dứt với Yuika như thế này không á...
Tất nhiên là không rồi. Chẳng có lí do gì phải như vậy cả.
Tôi vẫn còn chưa tin vào chuyện này...
“Không đâu... Nhưng, vì cảm xúc của Yuika giờ đã quá xa vời rồi, nên em không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ thôi.”
“Hee, nghe người lớn thật đấy nhỉ. Tình yêu có thể khiến em trưởng thành hửm.”
“Đ-Đừng trêu em thế mà.”
“Nhưng, biết sao không, em không cần phải quá cam chịu như thế đâu.”
Cô ấy đang bảo tôi phải cầu xin Yuika tiếp tục cái mối quan hệ vô hồn này ư?
Dù có làm đến mức đó, và tình cảm giữa chúng tôi quay lại bình thường, liệu mọi chuyện có thực sự ổn cho cả hai đứa không?
Ít nhất, tôi không nghĩ cảm xúc của Yuika dành cho tôi có thể quay lại lần nữa đâu.
“Không, em bỏ cuộc. Không còn cách nào khác đâu ạ.”
“Vậy ra, tình cảm của Takuto cho Yuika cũng chỉ đến thế thôi nhỉ.”
“...Không phải vậy.”
“Nếu em muốn quay lại với Yuika, em nên cố hết mình để khiến em ấy muốn hẹn hò với em lần nữa, Takuto à. Mà dù có thế, em ấy cũng sẽ thấy phiền, và mọi chuyện lại kết thúc thôi. Nên tốt hơn là em không nên liên can đến Yuika nữa cho đến khi em ấy lại có ấn tượng tốt về em.”
“Em hiểu. Ừm, chị nói cũng có ý đúng.”
Rina-san đứng bật dậy khỏi xích đu và lại gần tôi.
Cô dướn về phía trước, nhìn vào mắt tôi, và ghé lại sát tai tôi.
“G-Gì thế ạ? C-Chị đang gần quá đó...”
Rina-san thì thầm nhẹ nhàng với tôi đang xấu hổ hết mức.
“Thế thì, chị có một đề xuất cho Takuto-kun, người mới độc thân sau khi chia tay Yuika đây.”
“Đ-Đề xuất?”
“Lần này, em muốn hẹn hò với chị không?”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage