“Về trang phục mới của Awayuki, có vẻ nó đã được hoàn thiện rồi đấy”
“À, em hiểu rồi, đúng là Mashiron, tốc độ làm việc của cổ thật đáng nể chị ha…”
Hôm nay, tôi đang có mặt tại trụ sở chính của [LiveOn] ở Tokyo để gặp chị quản lý của mình, Suzuki-san.
Thông thường, vì sự bất tiện khi di chuyển nên hầu hết các cuộc họp đều được tổ chức thông qua các cuộc gọi. Chính sách của [LiveOn] khuyến khích mọi người nên có buổi gặp mặt trực tiếp với quản lý của mình ít nhất một lần mỗi tháng, trừ trường hợp nơi sống của bạn ở quá xa.
Không khí ở đây cực kỳ dễ chịu, vốn dĩ nơi này được tạo ra để giúp cho những cuộc trò chuyện giữa các LIVER và quản lý của họ có thể diễn ra một cách mượt mà, thoải mái.
Khoản phí di chuyển đều được công ty chi trả, đây quả thật là điều may mắn cho những người nghèo kiết xác như tôi có thể thoải mái đi lại.
Hơn nữa, lần nào chị Suzuki-san cũng đãi tôi những bữa ăn mà bình thường tôi còn chẳng dám mơ đến khiến tôi cảm thấy rất háo hức, cũng bởi tôi nghèo quá mà…
“Hửm? Em không vui à?”
Trước mắt tôi bây giờ là một bản phác thảo hoàn toàn mới do chính Mashiron tạo ra, có vẻ những cảm xúc mâu thuẫn trong tôi đang hiện rành rành trên gương mặt của mình.
“À dạ, em rất vui vì giờ mình đã có một bộ trang phục mới nhưng mà…”
“Haha, cô bé đáng thương của chị, em vẫn chưa hoàn toàn vượt qua nó đúng không? Chị cũng đã nhận bản mẫu hoàn chỉnh rồi, giờ chị lấy cho em xem nha”
“Dạ…”
Suzuki-san mở laptop rồi hướng màn hình về phía tôi.
Thứ hiện ra trên đấy giống hệt như bản phác thảo thô mà hôm trước Mashiron đã cho tôi xem: Awayuki với áo thun rộng và quần ngắn, gương mặt được điểm vài chỗ ửng đỏ của một kẻ đang say bí tỉ nhưng trên tay thì đang cầm khư khư một lon Stozero lớn vừa khui.
Hơn thế, với một sản phẩm hoàn thiện, họ đã thêm dòng chữ “Tôi ❤ Stozero” vào mặt trước của chiếc áo.
“Hẳn đó là hình ảnh Awayuki mà em chưa bao giờ tưởng tượng ra đâu ha”
Bất giác, tôi nở một nụ cười lúng túng.
“Nó không ổn hả em? Chị thấy bản mẫu này dễ thương mà”
“Dạ, nó dễ thương lắm chị, cơ mà em vẫn cảm thấy có chút mâu thuẫn…”
“Em phải tự tin lên chứ! Trong công ty của chúng ta bây giờ, Yuki-san được mọi người xem như con át chủ bài của thế hệ thứ ba đó. Những con số đã chứng minh tất cả mà, đúng không?”
“uwu”
Nghe thì khó tin thật đấy nhưng giờ số người theo dõi, số lượt xem đạt được và số lượng người xem livestream của tôi đều đứng top so với các đồng nghiệp chung thế hệ.
Mọi chuyện đã xảy ra một cách bất ngờ, tôi từng nghĩ rằng chừng nào người xem còn cảm thấy vui với điều đó thì mọi thứ đều ổn cả, nhưng được gọi là con át chủ bài thì thật sự là một áp lực nặng nề đối với tôi.
“Một con át chủ bài chỉ biết làm những buổi stream say xỉn và đưa ra những lời bình luận mà chả biết tiết chế gì cả thì chẳng phải là tệ lắm sao chị…”
“Nếu như việc đó khiến người xem phật lòng thì quả là một vấn đề đáng ngại, nhưng quy chế của [LiveOn] đã nói rõ còn gì, chừng nào người xem vẫn còn vui vẻ tận hưởng thì khi đó mọi chuyện vẫn ổn cả thôi. Vả lại, còn có chị phía sau hỗ trợ cho em mà, mọi chuyện sẽ không đi quá giới hạn của nó đâu, em đừng lo nha.”
“Quan niệm thoáng ghê chị ha”
“Sau cùng thì đây cũng là [LiveOn] mà em”
Suzuki-san nói một cách đầy tự tin.
Tôi thực sự nghĩ đây là một công ty rất kỳ lạ luôn á.
Làm sao mà họ có thể lựa chọn được những tài năng sáng giá như vậy chứ?
Bề ngoài thì công ty này cho mọi người thấy rằng họ có thể tự do bay nhảy, muốn làm gì thì làm, nhưng sự thật bên trong thì những nhân viên đều hết mực tận tụy với công việc của mình.
Đúng vậy đó! Bởi vi Mashiron cũng đã toàn tâm toàn ý với bản vẽ này, tôi cũng hy vọng từ giờ bản thân có thể stream bằng chính sự tự tin của mình!
“Từ hôm nay là em đã có thể sử dụng trang phục mới của mình rồi đó nha.”
“Dạ! Em cảm ơn chị nhiều nhiều lắm luôn!”
“Đừng quên gửi lời cảm ơn cho Mashiron-chan nữa em nhé. Giờ đến chủ đề tiếp theo, với việc số lượng LIVER đã tăng lên kha khá, tụi chị đang có một dự án âm nhạc dành cho tất cả những LIVER ở thời điểm hiện tại, việc này sẽ đưa tên tuổi của mấy em tiếp cận được với nhiều khán thính giả hơn trong tương lai.”
“Hể!? Tất cả tụi em luôn hả chị!?”
“Ừ, tất cả, từ thế hệ thứ nhất đến thế hệ thứ ba luôn”
Đây đúng là cú sốc đối với tôi, đây chắc chắn là dự án collab lớn chưa từng có ở [LiveOn].
Hơn nữa, tôi cũng phải tham gia mà nhỉ? Cơ mà tôi có làm mấy buổi stream hát hò bao giờ đâu chứ!?
“C-chị thấy em ổn cho việc này hông?”
“Tụi chị dự tính là chia bài hát thành 8 phần cho cả 8 thành viên, nên là cũng không nhiều lắm đâu em. Hình như em không giỏi trong việc này thì phải. Em thấy như thế nào? Em có hát tốt không?”
“Hồi còn học cao trung, đôi lúc em cũng có đi karaoke với mấy đứa bạn nên em nghĩ mình hát cũng tàm tạm thôi chị. Rồi sau khi tốt nghiệp, em dành hết thời gian cho công việc nên chẳng còn đi một lần nào nữa, dường như em quên béng là việc đó có tồn tại luôn ấy chứ…”
“Em đã dành bao nhiêu thời gian vào cái công ty đen đó vậy hả? Đến mức quên luôn những hoạt động giải trí cho bản thân cơ đấy. Chà, nếu vậy thì chị khuyên em nên đi karaoke để mà tập luyện đi, hay là…”
“Hay là?”
“Trong lúc dạo nhạc, em la lên “Stozero Pushu!” rồi nốc luôn nè, sau đó thì “Puhaaa!”, như vậy sẽ làm bài nhạc sôi động hơn á em.”
“Em nhất định sẽ tập hát tới chết luôn!”
Cơ bản thì nó là một trò tấu hài cho bàn dân thiên hạ rồi còn gì! Tôi không đời nào phô diễn cái bộ mặt nhục nhã đó trong một buổi collab lớn như vậy đâu nhá!
“À, còn nữa, sau buổi gặp mặt thì chúng ta sẽ đi ăn chung với nhau, em không phải lo vấn đề tiền bạc đâu, nên chị nghĩ em có thể mời ai đó đi cùng. Căn bản thì cuộc họp tới đây là xong rồi.”
“Ể? Mời người khác ấy ạ?”
Cái tiến triển này không nằm trong kế hoạch này khiến tôi chìm trong sự hoang mang tột độ.
“Thật ra thì, cũng như Yuki-san, Kaminari Shion và Uzuki Sei đều đang ở trụ sở này đó em. Em cũng đang có dự định tổ chức một buổi collab với hai người bọn họ mà đúng không? Hai người đó nhờ chị chuyển lời mời em đến ăn trưa và bàn về nội dung cho buổi collab ấy với họ sau khi kết thúc cuộc gặp mặt ở đây nè.”
“...Dạ?”
Chẳng phải như vậy là… một buổi gặp gỡ offline với hai người chị mà tôi tôn trọng và ngưỡng mộ bấy lâu hay sao…?