(Tras: đây là một chương đặc biệt của LN không có trên WN)
Buổi sáng ở quán trọ, con gái chủ nhà chủ đến và đánh thức tôi khi bữa sáng được chuẩn bị xong . Đó là một cô gái đễ thương, độ tuổi trong khoảng học sinh trung học, mái tóc đuôi ngựa và một nụ cười luôn nở trên môi khi làm việc. Việc đó làm tôi thấy thoải mái hơn khi tỉnh dậy . Tôi đi đến phòng ăn để ăn sáng, nhưng nó quá đông. Bởi vì thức ăn ngon mà giá lại rẻ nên không chỉ những người trọ ở đây mà rất nhiều nhà thám hiểm từ bên ngoài cũng đến đây. Tuy nhiên, họ đều là nam giới. Một phần họ tới để ăn, nhưng mấy tên khốn đó đến để ngắm người con gái chủ quán trọ.
Tôi đang ngồi ở bàn đầu tiên vị trí thích hợp nhất để chiêm ngưỡng sự dễ thương của cô ấy. Tôi gọi vài món, nhưng khi thấy cô ấy người tôi dường như mất kiểm soát. Cô ấy đi vào trong sau khi ân cần nhận thực đơn, và xung quanh tôi lúc đó là những ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Những kẻ bàn bên lăm lăm vũ khí trong tay, tôi tái đi đổ mồ hôi hột vì sợ hãi. Thật may những kẻ bắt nạt đó đã dừng lại sau khi thức ăn được mang ra. Từ hôm đó, bọn chúng luôn giám sát tôi, tôi phải gọi món qua bà chủ và bỏ qua người con gái. Thực phẩm tại nhà trọ này ngon và rẻ nhất. Tôi đã kiểm tra những nhà trọ khác trong khu phố, tuy cùng một loại thực phẩm nhưng họ bán với giá cao hơn và nhìn còn hơi mất vệ sinh. Vậy nên tôi không muốn rời khỏi nhà trọ này, tôi luôn gọi món từ bà chủ từ sau ngày hôm đó.
Thói quen hằng ngày của tôi là quan sát những kẻ nhìn chằm chằm vào cô gái. Đó là những tên du côn đích thực, đứng từ xa và quan sát cuộc đánh luộn là một việc hết sức thú vị. Bọn họ luôn đến đây để ăn, cho đến tận hôm nay, có lẽ chẳng có tác dụng gì trong việc tiếp cận cô gái. Vì vậy, họ luôn cảnh giác với người mới như tôi. Mà nhìn qua thì có vẻ tôi và cô gái bằng tuổi nhau. Đó thực sự là một lợi thế. Nhưng tôi chẳng hứng thú tham gia vào cuộc chiến này.
Ăn sáng xong, tôi nghĩ về kế hoạch của ngày hôm nay trong khi thư giãn, bà chủ tới và trò chuyện với tôi.
"Masaru-chan, hôm nay định lười biếng hả?”
Các nhà thám hiểm khác đang nghỉ ngơi đột nhiên rời đi, ngoại trừ một số người. Có những nhà thám hiểm hạng thấp sống ở đây. Nếu bạn không làm việc nghiêm túc, bạn thậm chí không thể đủ khả năng để ở lại nhà trọ này.
"Hôm qua tôi đã kiếm được một khoản kha khá, vì vậy tôi nghĩ rằng sẽ tối hơn nếu hôm nay được nghỉ ngơi”
Sau cuộc săn thỏ và Orc tôi đã có một túi đầy tiền. Không cần để buộc bản thân mình phải làm việc thêm.
"Bên cạnh đó! Tôi đã lên hạng E. "
Tôi đưa chiếc thẻ ra.
"Cậu mới được tăng lên một hạng, tuyệt vời!"
Bà chủ nói như kiểu bố mẹ của tôi vậy.
"Mặc dù trông tôi thế này thôi, nhưng tôi rất mạnh mẽ đấy."
Tôi siêng năng luyện tập trong khu đào tạo tân thủ. Thể lực và Kiếm thuật của tôi đã tăng lên đáng kể, tôi có thể giành chiến thắng trước các đồng nghiệp khác trong một cuộc đấu một chấp hai. Tôi có thể tiêu diệt 5 Orc một cách dễ dàng.
"Có thật không? Nhưng tôi nghe người ta nói rằng lên hạng là tăng thêm nguy hiểm, vì vậy hãy cẩn thận ".
Tôi ngoan ngoãn trả lời "vâng". Không cần phải nói cho tôi biết vì tôi không có ý định hành xử một cách nguy hiểm.
"Ohhh, Thỏ hoang đã lên hạng rồi à?"
Các cuộc trò chuyện với bà chủ đã bị nghe lén. Nó được nói bởi một nhà thám hiểm ở lại trong phòng ăn.
"À, vâng."
Đương nhiên tất cả mọi người ở đây biết tin đồn về tôi. Họ sẵn sàng gọi tôi là Thỏ hoang, Thỏ hoang chứ không phải bằng tên của tôi.
"Bạn đang solo, phải không? Chúng tôi có thể cho cậu vào nhóm của chúng tôi, muốn tham ra không? "
Bằng một thái độ hết sức ... hạ mình. Trong khi suy nghĩ làm thế nào để từ chối, người khác tiến đến.
"Cái gì? Cậu muốn tìm người cho nhóm, Thỏ hoang (main) à? Sau đó tham gia cùng các cậu. Chúng tôi có hạng cao hơn những kẻ khác. "
"Cậu không cần hạng cao hơn hạng D đâu! Nếu cậu thích thì tới đây ".
"Với những anh chàng này, dù có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ. Nếu bạn muốn tham gia một nhóm, tham gia với chúng tôi đây. "
"Cậu nói gì?!"
"Không tốt…"
Bỏ qua tôi, tôi thấy họ đang bắt đầu một cuộc tranh cãi. Khuôn mặt họ trở lên đáng sợ, cách cư sử trở lên vô cùng thô lỗ. Những kẻ này thực sự làm tôi thấy khó chịu.
"Dừng hết lại đi! Mấy người đang làm phiền Masaru-chan đấy. "
"Không tốt, chúng tôi không bắt cậu ấy phải tham gia, phải không?"
"Ừ."
Tuy nhiên, nhờ vào bà chủ, những kẻ đó đã giải tán.
"Tôi xin lỗi, cảm ơn vì đã giúp đỡ."
"Việc đó còn phải bàn bạn đã nhỉ? Nhưng những anh chàng đó không tồi đâu. "
"Là vậy sao?"
"Dù nhìn họ như vậy, Nhưng họ hành động rất thận trọng nên hiếm khi bị thương."
Nhưng điều đó không phù hợp với tôi. Tôi có thể an toàn hơn nếu tham gia, nhưng tôi muốn có được nhiều kinh nghiệm và tôi lo lắng liệu mình có thể solo được không.
"Tôi vừa trở thành một nhà thám hiểm, phải không? Sẽ tốt hơn nếu tôi xem xét vấn đề một cách chậm rãi. "
"Đúng rồi. Không cần phải vội vàng. "
Phải rồi. Tốt nhất là từ từ. Tôi mới ở đây được hai tuần.
"Tôi sẽ ra ngoài một chút. Tôi sẽ về trước bữa tối. "
"Bảo trọng."
Nếu tôi ở lại đây lâu hơn nữa, tôi có thể tham gia với những kẻ đó vào lần khác. Mặc dù, tôi không biết nơi nào để đi, vậy nên hãy tới Hội nhà thám hiểm.
Sau khi tớ Hội, tôi đi một vòng quanh sảnh đường kiểm tra các nhiệm vụ. Hộ tống, thu thập nguyên liệu, thu hoạch cây thuốc. Ngoài ra còn có việc làm bán thời gian tại địa điểm xây dựng và nhà hàng. Nhiệm vụ liên quan đến chế ngự ác quỷ, một danh sách ác quỷ được đính lại với nhau, thường là tất cả việc bạn phải làm là săn chúng để có được phần thưởng. Theo dự tính, tôi không kiếm được một nhiệm vụ tốt nào. Phần thưởng cho người hộ tống khá ổn, nhưng thời gian ràng buộc quá dài. Nguyên liệu và cây thuốc được thu mua ở tất cả mọi nơi, phần thưởng cao nhưng bị giới hạn thứ hạng. Các phần thưởng mà một hạng E có thể nhận được là không đáng, để bắt đầu phải biết hình dạng các nguyên liệu và vị trí của chúng. Tương tự với một công việc bán thời gian. Phần thưởng từ săn thỏ hoang là ngon nhất.
"Không phải Thỏ hoang đây sao? Cậu đang tìm kiếm một nhiệm vụ hả?
"Vâng đúng vậy."
Một người bên cạnh nói chuyện với tôi. Các nhà thám hiểm biết tôi, nhưng anh ta là một người mà tôi không nhận ra. Tôi lén lút sử dụng Ẩn thân nên không gây sự chú ý, nhưng tôi không thể giấu một người nào đó ngay bên cạnh tôi.
"Cậu đang solo nhỉ? Có muốn tham gia một nhiệm vụ cùng chúng tôi không? "
Một lần nữa, tôi đang được mời với một thái độ hạ mình. Chắc chắn, tôi là một nhà thám hiểm người mới, nhưng tại sao tất cả những kẻ này luôn hành động quá tự trọng? Dẫu vậy, tại sao? Có gì với sự nổi tiếng này? Có phải là kỹ năng săng thỏ hoang tuyệt vời của tôi?
"Điều đó thật tuyệt vời, nhưng tôi chỉ săn thỏ thôi."
Ngay sau khi tôi trả lời, họ phủ nhận nó.
"Tôi không hiểu ý cậu là gì."
"Có thể nói rằng. Đó là túi Vật phẩm. Một tạo tác tuyệt vời. "
Nó không phổ biến, nhưng với nó tôi có thể mang theo vật dụng. Umm, sẽ chán đến mức nào nếu phải tự mình làm việc đó.
"Sẽ ổn thôi nếu bạn để nó phía sau."
Họ đã hiểu sai ý tôi. Cứ nghĩ mà xem, việc bạn phải mang cả đống hành lý để trả nhiệm vụ, nó thật chán.
"Tôi bắt được 35 con thỏ hoang dã ngày hôm qua. Cậu nghĩ tôi kiếm được bao nhiêu? "
"... Unh, Umm."
25 vàng x 35 thỏ = 875 vàng. Các nhà thám hiểm là có thể tính toán nó trong đầu mình. Anh ta làm một khuôn mặt u sầu. (mọi người có hiểu cuộc đối thoại này không @@ mình chả hiểu gì)
"Vâng, chính xác là như vậy."
Tôi khẩn trương rời đi và để anh chàng đó một mình. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy nhiều ánh nhìn khác đang hướng về phía này. Sẽ ổn thôi nếu đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi, nhưng chắc chắc sẽ có vài kẻ gây khó chịu nữa nếu tôi cứ đứng ở đây, vậy nên tôi rời khỉ Hội. Nhiệm vụ đó chắc cũng chỉ là săn thỏ. Và hắn ta sẽ keo kiệt khi chia phần, họ nghĩ là tôi ngốc lắm ư? Umm, hôm nay tôi có nên đi săn thỏ không nhỉ?
Tôi chuẩn bị các trang bị, đi ra cổng và tới vị trí cách đồng cỏ một khoảng ngắn. Tôi săn ở vị trí cách xa con đường chính. Địa điểm gần thành phố có số lượng ít hơn, sử dụng Quan sát tôi có thể tìm thấy thỏ hoang dã.
"Thấy một con rồi..."
Tôi sử dụng Ẩn thân và Nhẹ bước để tiếp cận, nhẹ nhàng ném con dao và giết nó. Nó đã từng là một con quái vật đáng sợ, nhưng bây giờ chỉ là một cá nhỏ. Trong khoảng thời gian đó tôi giết thêm 10 con, tôi nghỉ ngơi. Đây là 250 vàng. Đó là khoảng 25.000 Yên Nhật. Nếu chỉ để kiếm tiền, việc này sẽ ổn, nhưng vấn đề là thỏ hoang dã không còn cho kinh nghiệm! Tôi chắc rằng đã săn một số lượng đáng kể thỏ hoang, nhưng từ khi lên cấp 4, tôi không thể lên cấp. Có phải vì lượng kinh nghiệm quá nhỏ? Tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng một trong hai cách, nó chắc chắn săn thỏ để kiếm sống. Mặt khác, vào rừng khá đáng sợ. Ai cũng nói nơi đó nguy hiểm. Tôi đã bị tấn công bởi lũ Orc trong phạm vi đó, nếu điều đó xảy ra với một nhà thám hiểm khác, tôi không chắc người đó có thể sống. Tôi đưa mắt nhìn về phía khu rừng. Hôm nay tới đây thôi. Tôi đã kiếm đủ rồi.
"Hôm nay săn được bao nhiêu? 10 con? Các thỏ hoang đang xâm chiếm các đồn điền. Hãy chắc chắn là cậu sẽ săn chúng. "
Lính canh đã nói như vậy. Vì vậy, chúng đang ở đồn điền?
Sau khi hỏi về điều đó, tôi nhìn thấy nó ở phía xa đối diện với cánh cổng, nó thực sự rất lớn. Tôi bất ngờ vì không nhận ra nó. Tôi chưa hề tới phía đối diện của thành phố, có lẽ cần vài sự trợ giúp!
Tuy nhiên, tôi đã có thông tin tốt về những con thỏ hoang dã. Tôi đã suy nghĩ rằng liệu anh có mắng tôi săn chúng quá nhiều, nhưng nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ hạn chế săn chúng.
"Tôi sẽ đi vào thời gian tới."
"Đúng là Thỏ hoang sẽ không phụ lòng tôi, cậu rất đáng tin cậy!"
Chết tiệt, có dừng ngay cái việc gọi tôi là Thỏ hoang không?
"Anh muốn lấy một con thỏ không?"
Đột nhiên, tôi đã có ý tưởng và lấy ra một con thỏ. Đó là để trả cho các thông tin nho nhỏ tôi nhận được.
"Cậu chắc chứ?"
"Tôi có thể bắt nhiều hơn mà?"
Một hoặc hai con thỏ không là gì.
"Phải rồi, tôi phải cảm ơn cậu đấy. Nhờ cậu mà hôm nay chúng tôi sẽ có một bữa tiệc! "
Trong khi làm điều đó, các lính canh cổng khác bắt đầu tụ tập xung quanh chúng tôi. Hình như họ có thời gian miễn phí ngay khi giao thông thông ngưng lại.
"Ôi ngon quá, tôi thật sự ghen tị với cậu! thật không công bằng khi chỉ cho một người duy nhất! "một người lính nói vậy khi thấy chúng tôi.
"Này, nhận lấy."
Tôi lấy thỏ đưa cho mỗi người. Trong tổng là 5 con. Trông như thể họ đã bắt ép tôi, nhưng bằng cách nào đó tôi đã thay đổi quan điểm khi cho đi, vì nó ổn và tôi thực sự cảm thấy vui mừng. Thực sự thì tiền lương của lính canh khá thấp.
Tôi đi vào trong thị trấn sau đó và kiểm tra các đồn điền.
Nó vẫn là giữa buổi sáng, ngay cả khi tôi trở về không có gì để làm cả. Tôi thấy các đồn điền phía nam khá lớn, vậy nên đó là mục tiêu của tôi. Tôi đi bộ, nhưng không quá nhanh, dọc theo bức tường cao của thành phố và đến xem các đồn điền. Một mét tường cao trải dài mãi mãi vuông góc với bức tường của thành phố. Như một sự bảo vệ đề phòng thỏ, điều này là cần thiết.
Một phần của đồn điền được giữ màu mỡ để cây trồng phát triển xanh tốt, nhưng phần còn lại chỉ là đất trống. Hình như nó đã được cày xới, chắc nó đang đợi reo hạt? Tôi tới gần bức tường và trèo lên. Trông như tôi đang cố xâm nhập, tại vì tôi chẳng thấy có con đường nào quanh đây. Tôi thấy vài người ở phía xa xa, họ đang làm việc, vài người chú ý đến tôi. Tôi vẫy tay với họ như thể nói rằng tôi không phải là một người nào đó đáng ngờ, và dường như không còn quan tâm họ trở lại làm việc. Cảm thấy hơi tệ khi phải làm việc này, tôi tiếp tục đi dọc theo tường. Một vài nơi trên trường có phân bón chất đống. Nó có một mùi hôi thối khủng khiếp. Tôi không biết các nguyên liệu và tôi không muốn biết, nhưng nó đã được lên men khá tiên tiến.
Tôi tiến thêm một đoạn và con đường chính hiện ra. Con đường chính phía tây cắt ngang qua đồn điền, chắc chắn nó sẽ ngạc nhiên khi một ngày có người nói rằng họ không biết có đồng điền ở đây. Có một cánh cổng, và đều có binh lính giám sát, nhưng bây giờ tôi tiếp tục hướng tới bên ngoài thành phố. Con đường chính này tiếp tục hướng về phía đông và vận chuyển hàng phải mất khoảng 5 ngày để đến được thủ đô. Tôi đã nghĩ đi đến kinh đô cuối cùng, và hôm nay điểm đến của tôi là một con sông. Có vẻ như có một con sông chảy gần thành phố và một cây cầu lộng lẫy trải dài qua nó.
Tôi không nhìn thấy cây cầu nhưng ngay sau đó tôi có thể nhìn thấy dòng sông. Đó là một dòng suối nhỏ. Tôi biết gần đó sẽ có một cây cầu nhỏ. Trong khi suy nghĩ "Nó có lộng lẫy không nhỉ?", Tiến đến một vị trí thích hợp để nhìn ngắm con sông. Nó không lớn, nhưng nó có một chiều rộng 100 mét với một dòng chảy chậm. Phía trước là một con kênh để cấp nước cho đồn điền. Tôi có thể thấy hai bánh xe nước dựng lên the hướng con kênh. Một cây cầu xây dựng kiên cố bằng đá, tôi tới gần đề xem, nó chắc chắn sẽ không dịch chuyển ngay cả là 1 inch ngay cả đó có là lũ lụt.
Tôi nhìn thấy một người đánh cá ở giữa cây cầu. Mặc áo giáp da và mang theo kiếm và cung, điều này thực sự chỉ có ở một thế giới khác.
Tôi tới gần hơn chỗ người đánh cá. Ông có một mái tóc trắng, một vóc dáng rắn trắc với nhiều năm kinh nghiệm toát lên trong bộ đồ của mình. Không biết ông ấy có phải một nhà phưu lưu?
"Ông có bắt được thứ gì không?"
"A-a-à, cậu thích câu cả hả?”
"Vâng."
Thành thật mà nói tôi không quan tâm đến việc đánh bắt cá. Nói về câu ca thì tôi có kinh nghiệm câu cá trong một cái hồ khi còn bé. Tuy nhiên, tôi quan tâm đến những con cá bị bắt.
"Cậu định câu cá hả?"
"Điều này…"
Các ngư dân già đã cho tôi một cái thùng gỗ. Bên trong có hai con cá lạ. Nó dài khoảng 30cm. Loại cá gì đây? Tôi đã nhìn thấy chúng ở đâu đó.
"Trông nó xấu xí, nhưng thịt của nó rất ngon."
Tôi nhớ. Có cá biển như thế này. Đầu và miệng của nó rất lớn. Nhìn kĩ hơn, nó có một số hàm răng sắc nhọn.
"Đ-đớp rồi".
Trong khi tôi đã nhìn vào lũ cá, có vẻ như một con cá đã cắn câu. Khi tôi đã suy nghĩ những gì ông muốn làm gì với một cây cần câu không có con quay, ông ấy giật mạnh cần trong khi mồm nói “lên nào”. Con cá rơi bên cạnh tôi vùng vãy và nước bắn tung tóe. (hồi bé mình cũng câu bằng cần trúc – cảm giác giống vậy nè)
Tránh xa nó ra. Nó có thể cắn đứt một hoặc hai chân của cậu. "
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước. Ông ngư dân lấy ra một con dao và khéo léo kết liễu nó
"Nó có nhiều ở dòng sông này không?"
"Có đấy. Sẽ tốt hơn nếu cậu đừng đứng gần dòng sông ".
Lan can chỉ cao ngang eo. Người ta có thể dễ dàng rơi nếu không đứng vững hoặc bị trượt chân.
"Nếu cháu ngã?"
"Nếu cậu may mắn, cậu sẽ nhận được một hoặc hai phát cắn trong khi chiến đấu để lại gần bờ."
Đáng sợ thật, con sông thực sự khủng khiếp! Sẽ chắc chắn sẽ không lại gần nó. Tôi nhìn con sông thêm một lần nữa. Có thể vì gần thành phố, nên tôi không hề thấy bất kỳ con tàu nào? Ngoài người ngư dân cạnh tôi.
Khi tôi nghe những câu chuyện tôi đã hiểu tại sao câu cá không phải là phổ biến. Thật là nguy hiểm bên ngoài thành phố, đó là trường hợp cá bắt cũng rất nguy hiểm. Bởi vì nó có thể cắn đứt một dây câu bình thường, một giá cao là cần thiết. Hơn nữa, nó không giống như giá cho cá là tỷ lệ thuận với sự khó khăn. Và bên ngoài thành phố, nơi này là an toàn và không có nguy hiểm nếu bạn có kinh nghiệm với loài cá này. Không sao, nếu bạn chắc chắn rằng không để mất dây câu. Tất cả điều đó được ông lão này giải thích.
"Tại sao bạn không thử một lần?"
"Có lẽ để lúc khác."
Không phải tôi không biết câu cá. Câu cá là một việc bạn làm khi nhàn nhã, phải không?
"Là vậy sao? Nếu cậu đổi ý, cậu có thể đến đây bất cứ lúc nào. Tôi sẽ dạy cho cậu những ưu điểm của câu cá. "
Tôi từ chối cách đánh bắt chết chóc như vậy.
Tôi chia tay ông ngư dân và trở về thành phố. Đã đến giờ ăn trư và tôi cảm thấy đói. Người đàn ông già đã mang theo một hộp ăn trưa, vì vậy nó có vẻ như ông sẽ tiếp tục đánh bắt cá vào buổi chiều. Khi tôi nhìn vào triển vọng của câu cá khi về già, tôi cảm thấy nó không tồi, nhưng dù sao đối thủ là một con cá chết chóc! Thế giới khác thật đáng sợ.
Tôi đi qua cổng một cách yên ổn. Họ đã kiểm tra các thẻ và nó đã kết thúc. Ở đây họ không biết mặt tôi nên không ai gọi tôi bằng cái biệt danh Thỏ hoang. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, vì tôi không có ý định giao thương, nhưng nó cũng không khác phía đông. Có cửa hàng, quầy hàng trên đường phố và một số người bận rộn cũng như những người như tôi đến và đi thong thả.
Vậy thì, tôi nên ăn gì?
Các món ăn ở đây không phải quá tồi. Với các ngoại lệ mà không có gạo hoặc nước tương, có bánh mì, mì ống và một loạt các gia vị. Đôi khi có các thành phần khác thường, nhưng nếu bạn giả vờ không biết khi ăn chúng, không thành vấn đề. Các loại rau ổn. Có rất nhiều loại rau tôi cảm thấy như tôi đã nhìn thấy chúng ở Nhật Bản, có những điều tôi không chắc chắn, nhưng rau là rau. Đều từ đất mà ra.
Thịt! là một vấn đề. Loại đầu tiên tôi ăn sau khi đến đây là thỏ hoang dã, nhưng trong thành phố này, chủ yếu là thịt Orc. Không có thịt bò hay thịt heo. Bên cạnh các loại thịt Orc đã biết. Sau khi nghe tên khoảng ba lần, tôi ngừng việc kén chọn. Người dân địa phương ăn bình thường và hương vị cũng bình thường. Tôi không có vấn đề tiêu hóa và thật vô ích khi lo ngại về nó. Tôi không thể tiếp tục sống nếu tôi không ăn.
Nhưng còn một vấn đề khác, tôi không thích ở nó, không phải do thịt.
Dù họ làm nó rất ngon, nhưng cứ nhìn những miếng thịt to vật vã được lấy để luộc hoặc nướng xem, không thể tưởng tượng nổi, nó chỉ đơn giản là quá nhiều. May mắn thay, họ không phân chia hết số lượng đó, nên tôi có thể tránh chúng. Dường như có nhiều người nghèo khổ ở đây và họ không từ trối nó.
Tôi tìm thấy một gian hàng với một mùi thơm và mua món súp. Thịt và rau quả, có lẽ cũng có lúa mì được nấu chín với nhau. Tôi đưa chiếc bát của mình ra. Bạn có thể mượn một chiếc bát ở đây, nhưng nếu dùng cái của mình sẽ được nhiều hơn một chút. Với 3 đồng vàng là cái giá để lấp đầy dạ dày.
Tôi ngồi tại một góc của quảng trường để thưởng thức các món canh trong khi tôi ngắm nhìn dòng người qua. Các chủng tộc đang thực sự thay đổi. Nhiều nhất là con người, nhưng màu da thì chuyển từ đên tới trắng. Tôi thấy các bán nhân với đuôi và tai mèo cũng như những người lùn thân ngắn ngắn và mập mạp là thiểu số. Có cả yêu tinh nữa, nhưng tôi chưa nhìn thấy. Tôi xây dựng hình ảnh của yêu tinh chủ yếu bằng trí tưởng tượng, chắc chắn tôi muốn thấy một ngày nào đó.
Ở phía đối diện của quảng trường, mặc dù tôi không nghe thấy gì từ đây, đã có một người nhạc sĩ thời trung cổ đã được hát một cái gì đó trong khi tuốt dây của một nhạc cụ mà trông giống như một cây đàn guitar. Nó giống như một nền văn minh trung cổ ở châu Âu nếu tôi suy nghĩ về văn hóa, nhưng tôi cảm thấy nó khá giống La Mã cổ đại. Có nhà vệ sinh và nhà tắm thích hợp. Các tòa nhà và cầu bố trí khá tuyệt vời và tôi thậm chí còn nhìn thấy các bánh xe nước. Tôi đã suy nghĩ một chút về việc kiếm tiền với kiến thức hiện đại, nhưng nó không phải là một cái gì đó mà có thể thực hiện một cách dễ dàng.
Dù tôi chỉ là NEET, những gì tôi có thể làm hoặc những kiến thức tôi có là một cái gì đó không cân xứng. Tôi có kiến thức của hệ đào tạo phổ thông, cũng như phim ảnh (anime), truyện tranh và tiểu thuyết. Họ sẽ vui lắm nếu tôi làm cho họ một khẩu đại bác, nhưng tôi không biết cách chế tạo thuốc súng.
Mặc dù thiêu thạch (một kiểu chất dẫn cháy) được chế tạo từ thời kỳ Sengoku được ghi lại trong những cuối sách, hình như nó được chế tạo theo cách này hay cách khác bằng phủ (giống như rơm). Cách làm sau đó tôi không hề biết. Bên cạnh đó, tôi không biết cấu trúc của một khẩu súng. Tôi thậm chí còn sự phức tạp của nòng súng.
Một chèn thuốc súng và đạn vào nòng súng bằng kim loại. Sau đó, đánh lửa. Nó được thực hiện như vậy, phải không? Họ để một ít chất dẫn cháy vào một lỗ nhỏ, phải không? Sau đó đốt, nó cháy và tạo ra áp lực đứng không nhỉ? (theo mình biết thì đây là nguyên tắc hoạt động cơ bản của súng, với cách mà main nghĩ thì có lẽ đang định làm một khẩu đại bác, thiết kế nó khá đơn giản)
Có lẽ tự làm vũ khí là điều không thể. Tôi đưa mắt nhìn quanh một lượt các cửa hàng vũ khí, nó khá chỉnh chu và bán những nguyên liệu tốt nhất. Theo dự tính tôi không thể tìm thấy một thanh kiếm katana, nhưng ngay từ đầu tôi không biết họ đã làm những gì. Nếu là một bộ áo giáp bằng kim loại thì không phải ai cũng có thể làm được.
Kiến thức y khóa của tôi rất tệ. Thuốc hoặc cứu thương tôi hoàn toàn không biết. Điều tốt nhất tôi làm được là rửa tay, đánh răng hoặc cảm nhận được nguy cơ tiểu đường.
Tôi còn có kinh nghiệm hạn chế với nông nghiệp, tôi đã từng sử dụng một vật gì giống cuốc và phân bón.
Theo hướng này cũng vậy, tôi nghĩ rằng nó cũng không ổn. Nơi tôi sống không phải thành phố, nó là một vùng nông thôn phát triển và nông nghiệp là một cái gì đó tôi chưa từng làm qua. Vì mỗi chủ nhật trên truyền hình sẽ phát chương trình Nông nghiệp và nông thôn. Có lẽ, có vài kiến thức tôi có thể sử dụng,nhưng nếu tôi tôi đến nông trại bây giờ, không biết có kiếm được việc không nhỉ?
“Cậu có kinh nghiệm về đồng áng chứ?”
“Cậu đã học nó ở đâu?”
“Tôi xem trên TV”
“Ở đâu cơ?”
“Thực tế thì tôi chưa từng đến nông trại, nhưng tôi đều xem nghệ sĩ làm điều đó hàng tuần”
“Nghệ sĩ….?”
“Vâng, họ trồng lúa và xây dựng ngôi nhà màu xanh lá cây”
“Cậu không có kinh nghiệm phải không?”
“Không”
“BIẾN NGAY”
Uhum, không được rồi.
Giải trí là không tốt. Anime, tiểu thuyết và các cuộc đối thoại trong manga đưa vào một cuốn sách và bán có thể thu được lợi nhuận. Nếu tôi làm tấm bảng hoặc thẻ trò chơi nó cũng có thể bán được. Nếu là về những thứ đó, tôi có kiến thức hoàn hảo. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi giới thiệu những trò chơi giải trí cho một thế giới sẽ bị hủy diệt trong 20 năm. Ví dụ, nếu chúa quỷ tấn công và những người dân bị nghiện Mahjong sau đó nó sẽ là sự khởi đầu cho sự sụp đổ của họ. Đó sẽ thật khủng khiếp. Nó sẽ là lỗi của tôi cho việc hủy diệt thế giới này.
Nếu muốn điều đó làm ra tiền, tốt nhất là nên hành động. Nhưng nó phải là một thứ gì đó giúp phát triển thế giới, nhưng nhìn vào nó theo cách này, tôi thực sự không có kiến thức với thực tế sử dụng.
Đột nhiên tôi nhớ lại việc bị đánh. Đây có lẽ là điều tôi phải làm nếu không có kỹ năng được ban tặng? (Phía dưới là suy tính của main khi không có kỹ năng hỗ trợ ban đầu)
Việc đầu tiên sẽ là việc bị lũ thỏ hành hạ đến chết. Ngay cả nếu tôi có thể làm điều gì đó, tôi cũng sẽ bị chặn lại ở cổng. Tôi sẽ không hiểu được ngôn ngữ. Ngoại hình kì lạ. Và không có tiền. Ngay cả khi tôi tìm được một lối khác vào thành phố, tôi vẫn không thể hiểu được ngôn ngữ và tôi không chắc là tôi có thể đăng ký được với Hội thám hiểm. Giả sử tôi có thể vào Hội, tôi vẫn không thể hiểu được ngôn ngữ. Sẽ không có cách nào cho tôi nhận các nhiệm vụ.
Chiều hướng đó không tốt chút nào. Tôi chắc chắn chỉ có nước nhặt lá đá ống bơ, chết trên lề đường.
Không từ bỏ, tôi nghĩ theo một chiều hướng khác, nếu tôi chỉ nhận được khả năng thấu hiểu ngôn ngữ. Đó sẽ là tiền đề để vào thành phố và vào Hội. Sẽ ổn thôi nếu sự việc xảy ra theo cách đó. Tôi sẽ nhận những nhiệm vụ bất khả thi. Ngay cả việc đánh bại thỏ hoang dã sẽ khó khăn. Tôi không biết về cây thuốc và các đồng cỏ rất nguy hiểm. Nó sẽ là cái chết tức tưởi khi lũ Orc xuất hiện.
Nếu nói đến đó, tôi muốn có một công việc lặt vặt? Giống như cu li bốc vác hay đánh rửa nhà xí. Công việc đó sẽ rất khắc nghiệt. Liệu họ có cho tôi rửa chén bát ở nhà trọ không? Tôi nấu ăn khá tốt. Sử dụng công thức nấu ăn của tôi tại thế giới khác này, nhà trọ sẽ phát triển thịnh vượng và tôi kết hôn với con gái chủ nhà. Ahh, vậy thì không ổn. Tôi sẽ bị giết bởi các nhà thám hiểm. Hãy làm người độc thân vui tính :3. Có một cửa hàng nhỏ, rồi phát triển nó lớn dần. Cuối cùng tôi muốn thực hiện một chuỗi các cửa hàng. Và kiếm tiền, có được một người vợ.
Có phải đó là những việc tôi phải làm khi tới một thế giới khác? ... Phải làm việc thật chăm chỉ để có một của hàng Ramen phát triển ở Nhật Bản. Không quan trọng là tôi làm việc ra sao và phát triển cửa hàng thế nào, kết cục của thế giới này chỉ còn trong 20 năm. Ngay cả khi tôi làm việc chăm chỉ trong việc quản lý hay sản xuất nó cũng sẽ không thể thành hiện thực. Có lẽ đó là sự thật.
Liệu tôi đã sẵn sàng tập luyện cho cuộc chiến? Tôi muốn tham gia vào Hội và Đào tạo tân thủ. Và tôi sẽ trưởng thành để có thể đánh bại Orc? Chắc tôi chỉ có thể đánh lại một con. Không, như vậy tôi sẽ chết ...? Trong hoạt động thông thường, thể chất của tôi rất yếu. Cung thì sao nhỉ? Nếu sử dụng một cây cung, tôi có thể chiến đấu. Và sau đó tôi sẽ tham gia một bữa tiệc với những người tôi gặpở nơi tập luyện? Tôi sẽ được mời tham dự. Không, tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra. Nếu tôi không có kỹ năng hỗ trợ, liệu họ có mời một kẻ vô dụng như tôi ? Umm. Chắc lúc đó tới, tôi sẽ tha thiết cầu xin? Chúng tôi sẽ là đồng đội vào sinh ra tử với nhau. Chúng tôi sẽ chiến thắng dù có bất cứ hiểm nguy nào xảy đến.
Với cách này, tôi sẽ có một nhóm và trở thành một thám hiểm gia. Cố gằng từng chút để sống sót, kiếm tiền và trưởng thành mạnh mẽ rồi... mạnh mẽ hơn nữa? Liệu với cách này tôi có nhận được kinh nghiệm để nâng cấp rồi nâng cấp các kỹ năng? Nếu một người bình thường nhận được kinh nghiệm họ sẽ lên cấp? Tôi không biết vì tôi không thể nhìn thấy tình trạng của người khác. Nhưng tôi chưa thấy người bình thường nào lên cấp. Uhum. Chắc là không được. Đây cũng là cách ăn gian. Sẽ không có lên cấp. Hãy quên nó đi, vì nếu tôi không tham gia đào tạo và tập luyện gian khổ, tôi sẽ không có được sự mạnh mẽ.
Nhưng tôi đã 23 tuổi. Tôi qua giai đoạn phát triển của mình và thậm chí việc tôi mạnh mẽ hơn sẽ luôn có giới hạn. Cao hơn hoặc thấp hơn tổng sức mạnh tôi có thể nhận được thì thật không ổn. Gần như chắc chắn tôi sẽ không thể sống sót. Đó là khó khăn.
Có phép thuật. Nếu đó là phép thuật có thể được sử dụng. Sức mạnh phép thuật sẽ đến từ nỗ lực của chính mình, phải không? Điều đó một phần Kỹ năng và Năng lương tôi đã không tăng cường từ khi bắt đầu. Hãy học phép thuật. Làm sao tôi có thể điều khiển chúng? Sẽ được đấy. Tôi cảm thấy nó hiệu quả hơn so với việc dùng cung hay kiếm. Với cấp 3 của Ma thuật Lửa tôi đang có, tôi sẽ tiến xa đến đâu? Hãy nghĩ sau 10 năm, không , 5 năm. Với khả năng của một Pháp sư với một tài năng thiên bẩm tôi sẽ mạnh đến mức nào. Tôi không biết nếu Ma thuật lửa Cấp 4 không thể lên cấp. Nếu mức 5 là tối đa, có thể tôi sẽ để nó ở cấp 4. Và đương đầu với Chúa quỷ? Không. Tôi không thể tưởng tượng điểu đó. Ở một nơi được thiếp lập tự hủy sau 20 năm nữa! Rằng đó là thiết lập là không hợp lý! Nó không phải là một truyện mà tôi có thể tiến hành một mình! Một sửa đổi! Tôi yêu cầu một bản cập nhật!
Đó là gian lận, gian lận nghiêm trọng. Nếu không, tôi muốn được chết. Nếu ngoài kỹ năng đạt được, phải có lên cấp và bảng cập nhật trạng thát, ngay cả một con cá nhỏ như tôi có thể có khả năng chiến đấu. Và cùng lúc đó tôi đã hiểu sự bất lực của riêng tôi. Tôi lấy làm lạ rằng tuy nhiên nếu tôi nghiên cứu sâu hơn. Nhưng nếu tôi làm điều đó, tôi sẽ không đi đến Hello Work và đến nơi này. Tôi tự hỏi nếu tôi vẫn phải nghiên cứu nhiều hơn và yêu cuộc sống hơn. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường.
Một cuộc sống bình thường? Khi tôi thất bại trong kỳ thi tuyển sinh của các trường đại học, tôi tự thừa nhận mình là một kẻ thất bại trong cuộc sống. Không, có rất nhiều người có một công việc phù hợp mà chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông, đó là do sự bất tài của tôi? Nếu tôi không có sự giúp đỡ của vị thần, tôi sẽ không thể làm bất cứ điều gì.
Ah, thật vô dụng. Tôi đã chán nản. Tôi có một sự gian lận (có lẽ mình nên đê nguyên là Cheat) và đến một thế giới mới sau tất cả, tôi phải được thưởng thức nó. Tôi gặp một chút nguy hiểm và được khổ luyện, nó không tệ chút nào. Tôi có một số vấn đề về việc không có TV hay truyện tranh, nhưng đó không phải là bất ngờ. Hơn nữa, nếu tôi có sự gian lận đó, tôi có thể trở nên mạnh mẽ đáng kể trong thế giới này. Mặc dù tôi đã ác bị đánh đập bởi người hướng dẫn, tôi không thua bất kỳ của học viên nào dù mới chỉ cấp 2. Tôi tự hỏi, lên cấp và gia tăng kỹ năng của tôi, liệu tôi sẽ trở thành bất khả chiến bại. Uh hum, bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn. Nếu tôi còn sống sót trong 20 năm, tôi sẽ có thể trở lại Nhật Bản; để không chết tôi sẽ không làm những điều không thể, đó là OK để quay lại và thoát ra khi cần thiết. Được rồi, thực hiện nó thôi.
Tôi đứng lên từ góc quảng trường nơi tôi ngồi xuống. Ở quảng trường có khá nhiều người có thời gian rảnh như tôi, tôi dùng ẩn thân để không ai chú ý. Trong khi suy nghĩ tôi đã để rất nhiều thời gian trôi qua, nhưng vẫn còn quá sớm để quay về nhà trọ? Có nên đi xem người nhạc sĩ trung cổ ở quảng trường không nhỉ?
Trong khi đi qua trung tâm của quảng trường tôi cần phải chú ý. Bởi vì có rất nhiều toa xe chạy, nếu bạn đi bộ lơ đãng bạn có thể bị một con ngựa húc phải và bạn có thể được chuyển sinh ở một thế giới khác. (ý tác giả có thể đang nhắc đến bộ Konosuba, bộ này khá vui, bựa và harem). Và cũng có thể dẵm phải phân ngựa rơi trên đường. Có lao công đi xung quanh để dọn dẹp, giờ nó sạch sẽ, nhưng vẫn thận trọng là cần thiết. Có vài người đang bực bội đi lại. Một lần tôi đã gần chạm.
Nhạc sĩ thời trung cổ là một thanh niên khoảng 20 tuổi, khuôn mặt khá bình thường. Một chiếc mũ rộng với một chiếc lông trắng và áo choàng màu xanh đậm. Anh ta đang ngồi trên một tấm thảm bằng, từ từ kéo một giai điệu với một cây đàn guitar nhỏ, không hẳn, có thể là một cây đàn luýt?
Đàn Luýt
"Bạn yêu cầu gì không?"
Nhận thấy tôi đến gần, anh ta hỏi. Anh ta muốn tôi đưa ra một yêu cầu, huh. Và để cung cấp cho anh ta một chủ đề. Sẽ ổn thôi nếu tôi nói tôi không muốn nghe bất cứ thứ gì và làm một khuôn mặt không quan tâm, dù gì tôi cũng chỉ là một anh chàng người Nhật bản bé nhỏ. Nhưng tôi không thể làm một hành động đáng xấu hổ như vậy.
"Một số giai điệu vui vẻ, xin vui lòng."
Nói xong, tôi đặt một đồng xu bằng đồng vào cái bát gỗ. Một đồng xu bằng đồng tương đương 100 yên, nhưng đó là cách suy nghĩ, tính toán của tôi. Tôi đặt tiền và ngồi xuống cạnh đó, người nhạc sĩ thời trung cổ bắt đầu hát theo giai điệu của anh, nó khác hoàn toàn với gian điệu lúc trước.
Như mong đợi từ một người chuyên nghiệp, anh có một giọng hát hay. Câu chuyện kể về một người đàn ông trẻ, những người vội vã ra khỏi thị trấn của mình và trở thành một thương gia và đã thành công trong cuộc sống? Mặc dù có những khó khăn và thất bại, cuối cùng thành công, ông trở nên giàu có. Có được một người vợ xinh đẹp và sống trong một ngôi nhà lớn. Vâng, âm thanh giống như khát vọng của mọi người ở bất cứ đâu.
Tôi ngồi như thế và lắng nghe. Khi tôi thêm chủ đề khác cho lần thứ ba, khán giả đã tăng lên và người nhạc sĩ trung cổ còn nhảy nữa. Bên cạnh tôi,anh ta nhận được nhiều lời đề nghị và anh ta hát trong hạnh phúc.
Tuy nhiên thành thật nói đó là thông minh. Giọng hát hay, khả năng chơi nhạc cụ tuyệt vời, nhưng đã có nhiều bài hát mà là ngôn từ đơn giản. Có rất nhiều bài hát mà có thể đã bán được nếu họ đã được phát hành tại Nhật Bản, nhưng xét tổng thế có một chút không đạt yêu cầu. Âm nhạc dường như không phát triển ở đây.
Tôi nhớ phim hoạt hình của Nhật Bản và các bài hát phổ biến. Tôi muốn giới thiệu ít nhất một bài hát cho họ, nhưng tiếc là tôi không có kỹ năng ca hát. Tôi cũng không biết chơi bất kỳ nhạc cụ nào. Tôi biết nhiều bài hát mà mọi người sẽ thấy thú vị khi song ca, nhưng tôi không muốn đứng ra. Và theo dự đoán tôi không thể cứu cả thế giới bằng việc ca hát.
Cuối cùng tôi vẫn sẽ tiếp tục. Dù con đường chiến đấu có khó khăn. Tôi vẫn sẽ trở lại Nhật Bản sau 20 năm. Tôi không nói kiếm tiền không quan trọng, nhưng tôi cảm thấy nếu tôi không làm việc mình giỏi nhất bây giờ, tôi sẽ kết thúc cùng cái chết.
Tuy nhiên tôi không hiểu ông ta thấy ổn ở đâu nếu tôi không cứu thế giới này? Ông nói đó là một bài kiểm tra kỹ năng và bằng việc báo cáo và phản hồi của tôi, liệu sự đầu tư của ông ta có giúp tôi chiến thắng? Nó có thể xảy ra. Đó là lý do tại sao, ông ta đã chọn một con người vô dụng như tôi. Tôi chắc chắn điều ông ta nói vào lúc đó. Điều đó có nghĩa chỉ những con người có năng khiếu mới được nhận công việc này.
Chắc là vậy rồi. Nếu ông ta muốn cứu thế giới, sẽ tốt hơn nếu ông ta mạng một người khỏe mạnh hơn và nhiều nhiệt huyết hơn. Ừ, là vậy đấy. Tôi không cần phải làm gì cả. Nếu tôi nghĩ làm thế nào để tồn tại và sống này 20 năm, Chắc chắn mọi thứ sẽ biến mất.
Đột nhiên, tôi nhận thấy khán giả đã rời đi. Có vẻ như được một khoảng ngắn. Tay nhạc sĩ đang đếm số tiền kiếm được.
"Cảm ơn các bạn đã lắng nghe tôi hát cho đến cuối ngày hôm nay."
Vâng, tôi đưa ra 4 yêu cầu. Nhưng chỉ dùng một đồng xu mỗi lần, ngay cả vậy nó cũng mua được hai bữa ăn giá rẻ. Nó không phải một số tiền nhỏ.
"Tôi hát hay chứ?
"Umm. Anh đang nói về cái gì vậy. "
"Thật tàn nhẫn, eh."
Người nhạc sĩ trung cổ cười một nụ cười gượng gạo. Trên thực tế anh ta có thể giành chiến thắng trong một cuộc thi hát nghiệp dư. Nếu so sánh với một ca sĩ chuyên nghiệp trên Trái đất, dù ở mức nào anh ta cũng vẫn thua.
"Nhưng tôi phải đồng ý với điều đó. Tôi nghĩ rằng chơi như vậy cũng không tệ, dù sao thì cũng không thể bằng các nghệ sĩ trong nhà hát. "
Người nhạc sĩ tự ti về bản thân mình
“Tôi cũng đã sáng tác vài tác phẩm, nhưng nó không được thành công cho lắm”
“Tôi có nên dạy anh vài mánh khóe từ quê nhà của tôi không?”
Đột nhiên tôi có vài ý tưởng và cố gắng đề cập đến nó. Đương nhiên tôi dạy anh ta bài hát trong Hoạt hình (Anime nhé).
“Thật chứ. Thể loại nào vậy?”
Chúng ta hãy hát khúc đầu sôi động của bộ phim hoạt hình Robot. Đương nhiên là bằng tiếng Nhật. Tôi không thể hát một cách khéo léo bằng tiếng bản địa .
"Chờ giây lát. Một lần nữa. Xin vui lòng, hát thêm một lần nữa. "
Theo yêu cầu của người nhạc sĩ thời trung cổ người chuẩn bị các ghi chú, tôi hát nó nhiều lần.
"Tôi không hiểu ngôn ngữ, nhưng nó là bài hát về người anh hùng, phải không?"
"Ừ. Nó nói về các chiến binh trong chiến trận. "
"Ý nghĩa của nó ...?"
Bằng cách ghi chép lại, lời bài hát được dịch sang ngôn ngữ Razgrad. Tất nhiên tên của robot vẫn như cũ. Để không gặp phải bất cứ lỗi nào, hát lặp đi lặp lại các giai điệu. Nếu một người Nhật bản khác đến đây sau này. Họ sẽ rất ngạc nhiên nếu nghe anh ta hát ở đâu đó!
Tiện thể tôi dạy anh ta các phần còn lại của bài hát và vài bài nhạc phim. Người nhạc sĩ cảm thấy rất thích thú.
"Nhưng, có ổn không nếu tôi sử dụng nó?"
"Ừ. Nếu một người ngoại quốc hát một bài hát quê hương tôi thì họ sẽ cảm thấy vô cùng tự hào. "
"Nếu đã như vậy."
"Chúc may mắn và truyền bá cho nó trở lên nổi tiếng nhá."
"Cảm ơn rất nhiều! Tôi sẽ cố hết sức!"
Chắc chắn phải làm tốt đó, tôi muốn bài hát phim hoạt hình được lan truyền trong thế giới khác này. Và tôi muốn tạo bất ngờ cho người Nhật tiếp theo tới đây.
Trong khi hướng dẫn cho người nghệ sĩ, trời đã trở đêm. Đó là khoảng thời gian tôi trở về nhà trọ. Hôm nay tôi đã có thể thư giãn sau một thời gian dài. Sẽ tốt hơn nếu tôi không cô độc.
Tôi nghĩ về việc kiếm cho mình một dàn Harem khi tới đây, nhưng kiếm ở đâu chứ? Cô gái nào sẽ phải lòng tôi? Chờ đợi, một cô gái, từ trên trời rơi xuống? Không. Tôi không hiểu được làm sao có một cô gái từ trên trời rơi xuống.
Nói về cô gái mà tôi biết trên thế giới này, cô gái của tổ chức Sự thật, ba người phụ nữ tiếp tân tại Hội, con gái tại quán trọ và một trong những học viên. Không thể với các nữ nhân viên lễ tân. Sẽ chẳng lấy làm lạ khi họ có bạn trai, và tổ chức đám cưới với một người mà chẳng biết mặt. Tỷ lệ kẻ theo đuổi cô gái ở quán trọ quá lớn. Cô gái ở tổ chức Sự thật thì quá trẻ? Các cô gái tôi quen ở lớp huấn luyện đã đi xa. Eh? Làm sao để tôi có một người con gái? Bế một cô gái qua đường? Điều đó là không thể! Nhà trọ tôi đang ở tại đầy những kẻ du côn và cô gái đặc biệt ở Hội thám hiểm thì hiếm như dân amazon vậy... (nếu muốn biết về chiến binh amazon các bạn có thể xem phim Wonder Women)
Ermm, sẽ chẳng có cơ hội nào giống như trong các cuốn tiểu thuyết giả tưởng, giải cứu một cô gái bị tất công bởi lũ trộm trong thị trấn, phải không? Có ổn không nếu đi phưu lưu đó đây một mình? Để gặp cô gái khác? Không đời nào. Không. Không thể được. Kiểu mẫu nào thích hợp? Trường học đường đời? Bước vào một trường học và được mọi người yêu thích! Quá tệ, tôi đã 23 tuổi! Tôi không phải ở các độ tuổi của một học sinh. Nên có một học viện phép thuật? Có lẽ là có. Nghiên cứu ma thuật ... không thể nào. Tôi có thể có được các kỹ năng với những kinh nghiệm mà tôi kiếm được. Đó là một vấn đề mà tôi không thể nâng cấp nếu tôi học ở trường.
Nó nhắc nhở tôi, tôi phải học kỹ năng Hồi phục. Kể từ khi tôi nghĩ về nó, kiếm kinh nghiệm đi kèm với những rủi ro đối với cuộc sống của tôi, càng nhiều càng tốt. Tôi muốn tiết kiệm những gì có thể được kiệm. Đó là một hệ thống chiến đấu, nơi có thể dễ dàng lên cấp và phép thuật sẽ có được bằng cách này hay cách khác. Tôi có thể tìm hiểu nó ở đâu, hãy hỏi anh chàng tiếp tân vào ngày mai. Xin đừng nói với tôi, tôi chỉ có thể tìm hiểu nó trong một học viện phép thuật.
Sau khi trở về nhà trọ, mặt trời hoàn toàn biến mất và phòng ăn chật kín các nhà thám hiểm đang uống rượu. Về cơ bản các nhà trọ đã phát triển mạnh, nhưng không phải quán nào cũng đông người. Nghĩ đến những gì để làm, tôi tới một bàn trống và ngồi phịch xuống.Tôi gọi vài thức ăn quen thuộc, các món giá rẻ trong ngày. Nó được gọi là làm mới lại ý tưởng của đầu bếp. Lúc đầu, tôi đã rất lo lắng về những món họ mang ra. Tuy nhiên, kỹ năng nấu ăn nhà trọ luôn là nhất. Ngay cả khi tôi không biết những loại thịt đã được sử dụng, không thể phủ nhận rằng nó rất ngon. Ngay sau đó người phụ nữ mang bữa ăn ra. Đó là bánh mì nhỏ và súp. Mì ống với thịt chất đống lên như một ngọn núi.
"Phục vụ đặc biệt ư!"
Người phụ nữ dường như cho tôi rất nhiều thức ăn. Cảm giác như cô ấy muốn tôi trưởng thành nhanh hơn. Nhưng tôi đã qua giai đoạn phát triển ...
"Như mọi khi, cảm ơn rất nhiều."
Tuy nhiên, tôi đã nói cảm ơn rồi ngoan ngoãn ăn nó. Nếu đó là một khẩu phần bình thường tôi sẽ không hài lòng, nhưng tôi vui vì tôi đã nhận được một một lớn hơn cho cùng một mức giá. Mì hôm nay thật ngon. Tôi cũng không tò mò về thịt nữa. Bánh hơi khô và cứng, nhưng nhúng nó trong nước canh cũng không đến nỗi nào. Tôi nghĩ rằng tôi nhớ gạo, nhưng cũng không khác là mấy. Có lẽ bởi vì tôi không thể sống nhàn nhã được nữa. Tôi nhìn quanh phòng ăn đông đúc. Cô gái đang nghỉ ngơi ở đâu đó. Họ sẽ không để cho con gái quý giá của giữa đống người đang say mèm phải không? Ngay cả khi không xảy ra chuyện đó, những kẻ này sẽ đến ăn sáng vào ngày mai. Tối nay có vài người làm việc bán thời gian, bởi vì họ đã đến giúp đỡ ở phòng ăn và nhà bếp, chắc họ có đủ người làm rồi. Tôi hoàn thành bữa ăn và bình tĩnh lại. Tôi thấy nhiều người đến uống đã ra về và ngài người nữa đang tới để uống. Cảm thấy mình không uống được nhiều, tôi rút lui. Tôi không muốn tới gần những kẻ xay rượu.
Sau khi trở về phòng, với cái bụng no căng tôi cảm thấy buồn ngủ. Trước khi đi ngủ, tôi mất khoảng 10 phút để viết nhật ký. Các chủ đề được tập trung vào những gì đã xảy ra và những gì tôi quan sát thấy ngày hôm nay. Đây là nhật ký chứ không phải bản báo cáo. Nhưng hôm nay tôi đã không săn đủ thỏ hoang dã và nó không giống như tôi siêng năng báo cáo tất cả mọi việc mọi lúc. Tôi nghĩ rằng điều đó ổng vì đã không nhận được bất kì hồi đáp nào từ Itoushin và tôi bò vào giường.
P/s: Chương này khá dài, bằng 3 lần các chương trước. Nhiều chỗ mình dịch không tốt lắm, không biết là do tác giả hay do bên eng dịch mà mình đọc không hiểu.