Vì vài lý do mà tôi và Saeki đang thuê chung phòng trong một căn hộ từ đầu xuân đến giờ.
Tuy nhiên, bây giờ lại có thêm một người thứ ba nữa ở đây.
Đó là một người đàn ông luống tuổi, lớn hơn chúng tôi rất nhiều. Ông mặc một chiếc áo len mùa hè phối với quần vải thô, tuy phong cách ăn mặc nom bình thường là thế, nhưng từ ông vẫn toát lên vẻ nề nếp và tỉ mỉ về mặt nhân cách.
Và đây cũng là ba của Saeki.
Tôi và Saeki vẫn ngồi đối diện nhau như thường lệ, bác trai thì ngồi tại thượng tọa.
Tôi mời bác ngồi trên chiếc ghế dựa của tôi, còn mình thì trải một chiếc nệm lên sàn và ngồi trên đó. Saeki thì vẫn ngồi tựa lưng vào ghế thường ngày của mình, biểu cảm hờn dỗi gợi ra trên gương mặt cô.
Một bầu không khí nặng nề phủ khắp căn phòng.
Trên bàn đặt ba cốc cà phê, đủ cho cả ba người, nhưng chỉ có một mình Saeki uống.
[Giờ thì, hai con có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện được không?]
Bác trai là người thứ hai nhấp một ngụm cà phê, từ đó hỏi một câu.
[Nhưng, trước tiên phải nói về ba cái đã. Tại sao ba lại trở về cùng với lá thư, mà còn đột nhiên đến tận đây nữa chứ. Nói cho con biết đi.]
Saeki càu nhàu yêu cầu lời giải thích, cứ như đang ở tuổi nổi loạn vậy.
[Có lý, theo trình tự thì ba nên nói trước mới phải.]
Bác trai gật đầu.
Không đời nào ông đang không tức giận, dù vậy, ông vẫn giữ được bình tĩnh. Ông cũng hiểu rằng nếu ép hỏi đơn phương thì chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả. Đây chính là phong thái của người trưởng thành sao?
[Con đã đọc lá thư chưa? Hẳn là ba đã viết rằng ba sẽ về Nhật Bản sau khi làm xong việc ở Los Angeles vào mùa hè này nhỉ, chẳng qua là sẽ tốn nhiều thời gian hơn thôi.]
[Con đọc rồi.]
Saeki trả lời trong khi ngoảnh mặt sang chỗ khác. Còn tôi thì lần đầu tiên mới biết được có vụ này.
Ba của Saeki hiện đang làm việc tại nước Mỹ và có vẻ như đã sống ở đó với cả gia đình đến tận mùa xuân năm nay. Nhưng cuộc sống xa xứ cũng sắp kết thúc, thế là Saeki - cô con gái sắp lên cao trung, về Nhật Bản trước. Đây là những thông tin mà tôi đã biết.
[Sau khi gửi lá thư này, ba nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi mới về. Kết quả là hình như ba về cùng với khoảng thời gian lá thư được gửi đến đây rồi.]
[Mấy chuyện như vậy thì ba gửi mail là được rồi mà. Lại còn đến tận đây nữa chứ. Ba đâu có già đến mức không biết gửi mail đâu.]
[Ba biết chứ, nhưng con không cảm thấy gửi thư viết tay nó khá là ý vị hay sao, còn là thư gửi từ nơi đất khách nữa.]
Tôi cũng phần nào hiểu được cảm xúc này. Sự tiện lợi và nhanh chóng không phải lúc nào cũng là tốt nhất.
[Còn về việc ba đột nhiên về nước mà không nói trước cho con một tiếng, lý do là ba muốn tạo một bất ngờ cho con. Con có thể cười nhạo người bố ngu ngốc này cũng được.]
Saeki khịt mũi cười. Mặc dù nhìn cô trông không giống như đang thấy buồn cười chút nào.
[Bây giờ thì đến lượt con. Ba thì đang tò mò xem con gái rượu của mình đang sống như thế nào, nhưng lại không ngờ rằng con lại đang sống cùng với một đứa con trai. Giải thích chính xác cho ba xem.]
[...]
Bị nói như thế, Saeki nghẹn giọng. Theo trình tự thì đến lúc Saeki phải giải thích, cô không trốn được.
Saeki bắt đầu nói về sơ sót của bên quản lý nhà đất, rồi miêu tả ngắn gọn mà chi tiết quá trình tại sao chúng tôi quyết định sống chung với nhau. Bác trai chống khuỷu tay lên bàn, đan ngón tay tựa lấy miệng, đôi mắt đóng lại, yên lặng mà lắng nghe.
Sau khi nghe xong lời giải thích không hẳn quá lâu của Saeki, bác trai mới nhấp một ngụm cà phê.
[Ba hiểu sơ sơ rồi.]
Rồi ông ấy quay sang nhìn tôi.
[Cậu là Yumizuki-kun, đúng không?]
[Vâng ạ.]
[Không phải cậu nên chủ động nhượng lại hợp đồng khi thấy có sai sót à?]
[Ba!!]
Saeki cất giọng can ngăn.
[Chẳng lẽ ba không nghe rõ sao? Chính con mới là người đề nghị ở chung, Yumizuki-kun không có liên quan gì tới chuyện này cả.]
[Tất nhiên là ba có nghe. Một đôi nam nữ vừa mới gặp nhau mà đã quyết định sống chung với nhau trong cùng một ngày, nghe có hoang đường không? Kiraka, con cũng có lỗi trong chuyện này đấy!]
Hoàn toàn chính xác. Lúc nghe được lời đề nghị đó từ cô, tôi cũng phải chết đứng hồi lâu.
[Vậy cũng đâu có nghĩa Yumizuki-kun phải là người nhượng bộ chứ. Con cũng giống như cậu ấy mà!]
[Con có thể đi đâu ngoài đây nữa?]
Bác trai ngạc nhiên nói.
[Nếu xét về mặt điều kiện mà nói, mặc dù nhà cậu ta có hơi xa, nhưng ít nhất còn có nhà để về. Cậu ta chỉ cần về nhà ở tạm là được. Và --]
[Vâng, thân là một người đàn ông, cháu nên là người nhượng bộ mới phải.]
Khi tôi nói ra lời đó, biểu cảm của bác trai hiện lên vẻ kinh ngạc.
[... Đúng vậy.]
[Tại sao chứ!!]
Saeki trông có vẻ không thể hiểu nổi.
[Trong những trường hợp như thế này, con trai là người phải nhường nhịn.]
[Mình không biết, mình không quan tâm!]
Có vẻ như thế vẫn không thuyết phục được cô rồi.
Bác trai tiếp tục nói.
[Dù cho đó là trường hợp bất khả kháng, không thể không thuê chung phòng, nhưng hai con có thể thuê phòng khác để ở được mà, và còn rất nhiều, rất nhiều biện pháp khác nữa. Tại sao cháu lại không làm vậy?]
Người bác trai hỏi là tôi.
Vì sao lại không à? Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, nhưng cái nguyên nhân này không tiện nói ở đây.
[... Cháu thật lòng xin lỗi.]
Tôi chỉ có thể nói ra lời xin lỗi mà thôi.
[Ba, đừng đổ lỗi cho một mình Yumizuki-kun như vậy nữa!]
[Vậy thì để ba hỏi con, tại sao con không thông báo cho ba mẹ biết về sự tình này?]
[Vì, vì…]
Saeki lắp bắp.
[Con quên nói…]
[Quên tận bốn tháng?]
[... Vâng.]
Quả là một lời giải thích không thể miễn cưỡng hơn.
Bác trai không nói thêm lời nào nữa. Nhưng tôi không nghĩ lời giải thích của Saeki có thể thuyết phục được bác đâu.
Bác trai không nói gì, cả hai chúng tôi cũng theo đó rơi vào im lặng.
Đến lúc này tôi mới nhấp một ngụm cà phê đầu tiên. Nó đã trở nên nguội lạnh, không còn nóng nữa.
Không lâu sau, bác trai lại nói tiếp.
[Thực ra thì con không muốn nói, đúng không?]
Theo chiều hướng của cuộc trò chuyện, câu nói này đang chỉ đích danh Saeki, nhưng đồng thời cũng đâm vào tâm can tôi. Tôi thầm giật mình. Chắc chắn rằng, tôi không phải là người duy nhất cảm thấy vậy.
[... Ý ba là sao?]
Giống như tôi, Saeki cũng không giấu được vẻ bối rối, hỏi ngược lại.
[Quan hệ giữa hai con là gì?]
[...]
Bác trai hỏi lại một lần nữa, Saeki vẫn không nói một lời.
[Hai con đang làm gì lúc ba bước vào vậy?]
[Bo-Bọn con chỉ đang đùa nhau thôi…]
[Hai con không phải là học sinh tiểu học nữa đâu đấy!!]
Bác trai hét lên.
Giọng điệu rất nặng nề.
Sau đó bác ấy cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, có lẽ để trấn định bản thân lại.
[Thân là người cha của một đứa con gái lớn đến vậy rồi, thật lòng thì ba không muốn nghĩ theo hướng này… nói trắng ra là các con đang có mối quan hệ “đó”, đúng không?]
Tuy bác ấy tránh nói thẳng ra, nhưng lời đó đang ám chỉ liệu rằng hai bọn tôi có phải là một cặp đôi đang sống thử hay không. Ý của bác ấy là thế.
[Không, bọn con không có mối quan hệ đó.]
[Vậy thì đây lại là một vấn đề khác.]
Bác trai thở dài.
[Sao con cứ nói câu nào là ba lại bắt bẻ thế! Vậy rốt cuộc thì ba muốn con trả lời như thế nào mới được?]
[Sao cũng được, ý của ba là các con không có thứ gọi là chuẩn mực đạo đức mà đáng nhẽ ra các con phải có!]
Bị nói như thế, Saeki đành phải im miệng.
Thực ra thì, đối với bậc phụ huynh mà nói, đây là một vấn đề rất đau đầu. Thấy con gái vừa mới lên cao trung của mình lại đang sống cùng với một chàng trai khác như thế, dù cho họ không phải là một cặp thì vẫn có rất nhiều vấn đề.
Saeki cố nặn ra lời nói.
[Mối quan hệ của bọn con không hề giống như ba nghĩ, cậu ấy là một người ngay thẳng, sẽ không làm chuyện đó với con đâu.]
Cô biết mình là người sai ở đây, nhưng vẫn cố chống đối.
[... Vậy à.]
Bác trai chầm chậm gật đầu, sau đó nhìn tôi.
[Đành rằng thế, bác cũng không muốn cậu ở cùng với con gái của bác nữa… Liệu cậu có nguyện ý rời đi không?]
[... Vâng.]
[Ba!?]
Thanh âm của tôi và Saeki chồng lên nhau.
Cô đập tay lên bàn, nhổm người dậy.
[Con rời đi cũng được mà!]
[Ba bảo rồi, con không có nơi nào khác để đi cả.]
[Yumizuki-kun cũng thế! Yumizuki-kun, cậu đừng rời đi.]
Lần này, Saeki quay sang nói với tôi.
[Không phải tôi đã nói còn gì? Trong tình huống này, con trai nên là người nhượng bộ.]
Tôi nở nụ cười với cô, rồi quay cả người sang đối mặt với bác trai.
[Cho cháu xin lỗi vì tình huống mà cháu đã gây ra bởi những suy nghĩ nông cạn của cháu.]
Rồi tôi cúi đầu thật sâu.
[Không, Kiraka cũng có lỗi nữa. Bác không thể trách cứ mỗi cháu được.]
[Đồng phục và dụng cụ học tập của cháu còn đặt ở trong phòng, nên sáng mai cháu sẽ trở lại. Sau buổi lễ kết thúc học kỳ, cháu sẽ đóng gói hành lý rồi rời đi.]
Sau khi nói xong, tôi đứng dậy. Mặc dù thấy được Saeki đang ngồi gục với vẻ kiệt quệ trên sàn nhà, nhưng tôi không quan tâm, mà cứ thế đi vào trong phòng.
Ở trong phòng, tôi thay sang quần áo để đi ra ngoài, sau đó bỏ mọi thứ cần thiết vào trong túi xách.
Lúc tôi quay trở lại phòng khách, Saeki và bác trai vẫn đang ngồi tại vị trí cũ. Tư thế của bác trai giống hệt như khi nghe lời giải thích của Saeki, chỉ là hai bàn tay đan lại với nhau của bác lại được đặt trên trán, trông như đang phiền lòng vậy.
Tôi cúi đầu nhẹ chào và đi qua khu hành lang.
[Khoan, khoan đã!]
Saeki vội vã đuổi theo tôi. Đeo giày xong, tôi mới quay lại nhìn cô.
[Đã muộn đến thế này rồi, giờ cậu ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?]
[Tôi còn có thể làm gì được nữa đây?]
Tôi gượng cười.
[Muộn rồi, muốn về nhà thì chỉ sợ cũng không bắt được chuyến tàu điện nào. Cơ mà không sao đâu, tôi sẽ đi đâu đó giết thời gian cho tới sáng vậy.]
Tôi nhìn Saeki, gương mặt cô trông như đang chực khóc.
[Xin cô đừng nhìn tôi như thế.]
[Nhưng mà…]
[Đâu phải chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu. Mai tôi sẽ đến, vả lại chúng ta còn học cùng trường nữa mà.]
Chỉ cần muốn gặp, thì gặp lúc nào cũng được.
[Mình muốn ở cùng với Yumizuki-kun thêm nữa cơ.]
Cô cúi đầu xuống, nỉ non.
[Tôi cũng muốn.]
Tôi đặt tay lên vai cô, từ từ, cô ngẩng đầu lên.
Hai chúng tôi nhìn nhau một lúc.
Hai hàng lông mi dài của Saeki còn đang giật giật, đôi mắt to tròn thì lại rươm rướm nước mắt.
Không biết trong mắt cô bây giờ, tôi trông như thế nào nhỉ. Chỉ hy vọng rằng không quá tồi tàn là được.
[Mai gặp lại.]
[Ưm…]
Và rồi, tôi quay người đi, rời khỏi căn phòng nơi tôi và Saeki cùng chung sống bấy lâu nay.
trans: Một cục hint to đùng :v