379
379
“À, với lại, phép thuật này chỉ còn vài phút nữa là hết tác dụng đấy.”
Chỉ một câu nói của tôi mà Leon và Victor đều đứng hình. Cả hai đồng thanh kêu “Hả?”.
“Sao không nói sớm hơn!”
Hoàng tử gằn giọng trách tôi, đoạn thúc ngựa phi đi. Chúng tôi cũng vội vàng theo sau. Rai, dù là sư tử, nhưng lại có sức bền đáng kinh ngạc.
À mà, có lẽ cũng bởi vì từ lúc vào rừng đến giờ, chúng tôi không đi quá nhanh…
Con gấu có vẻ hơi bối rối vì bị chúng tôi bỏ lại, nhưng giờ không phải lúc để bận tâm đến nó. Yên tâm đi, lát nữa là ngươi được tự do rồi.
“Chúng ta đi đúng hướng không ạ?”
“Ta mà sai được chắc?”
Victor gạt phắt nỗi lo lắng của Leon. Leon bèn quay sang nhìn tôi.
“Trực giác của Hoàng tử còn nhạy bén hơn cả loài vật nữa, nên chắc là không sao đâu.”
“Chị cứ ngầm hạ thấp tôi suốt từ nãy đến giờ đấy nhé.”
“Ôi, tôi đâu có ý đó.”
“Con nhỏ này mà tôn trọng ta á, nằm mơ đi!”
Hoàng tử xen vào cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng tiếng vó ngựa quá lớn, thành ra giọng anh ấy nghe không rõ.
Chạy trên địa hình gồ ghề khiến cả cơ thể rung lắc dữ dội, mọi cơ bắp đều phải hoạt động. Rai tuy khá vững vàng, nhưng tầm nhìn của tôi vẫn cứ chao đảo.
…Thị lực động vật thật đáng nể. Tôi hiểu vì sao chúng lại có khả năng nhận biết môi trường xung quanh tốt hơn con người nhiều đến vậy.
“Chắc đến đây là ổn rồi.”
Hoàng tử giảm tốc độ ngựa. Dù đã thoát khỏi con gấu, nhưng trên đường đi đến đây, chúng tôi đã gặp vô số côn trùng và động vật nguy hiểm. Rừng này khác hẳn Rừng Tử Vong, ở đây có rất nhiều sinh vật.
Đứng yên một chỗ là nguy hiểm nhất. Phải nhanh chóng leo lên vách đá thôi…
Tôi và Leon im lặng đi theo sau Hoàng tử.
Từ đâu đó, một tiếng kêu lạ tai vọng đến. Âm thanh rợn người ấy càng làm nỗi sợ hãi trong chúng tôi lớn hơn.
Đến một nơi xa lạ mà đi một mình thì đúng là cần can đảm thật. Lạc đường rồi thì chỉ còn cách tự mình chiến đấu thôi. …Lần đầu tiên đến Làng Nghèo, tôi cũng căng thẳng thế này.
Victor đột ngột dừng ngựa. Trước mặt là một bức tường đá sừng sững. Không thể tiến thêm được nữa.
“Phía trên này.”
Giọng Victor trầm tĩnh vang lên. Tôi ngẩng đầu, ngắm nhìn bức tường đá.
Không ngờ nó lại cao đến thế. Dường như cũng chẳng có chỗ nào để nghỉ chân giữa chừng, chắc đây sẽ là một cuộc đấu sức rồi.
“Rơi xuống là xong đời ạ.”
Tôi gật đầu đồng tình với lời của Leon.
…Thật không ngờ, cuối cùng mình lại phải đến đây để lấy thứ “Maddy” mà ngày xưa từng được học ở học viện. Cảm giác thật kỳ lạ. Hồi đó, tôi đâu thể tưởng tượng được có ngày mình sẽ đến xứ Raval.
“Cứ để chúng ở đây, chúng ta chỉ còn cách leo lên thôi.”
Victor xuống ngựa, lập tức chuẩn bị leo.
Đi mà không có dây an toàn, đúng là chẳng khác nào đi tìm cái chết. …Nếu tôi biến mất, thế giới này có thay đổi chút nào không nhỉ?
“Sợ rồi à?”
Có lẽ đã nhận ra sự bất an của tôi, Victor nhếch khóe môi nhìn tôi.
Để không để lộ vẻ yếu đuối, tôi nở nụ cười đáp: “Làm gì có chuyện đó.”
“…Đúng là một cô gái chẳng có chút đáng yêu nào.”
“Anh muốn tôi sợ sao?”
“Không, mà ngược lại, trong tình cảnh này mà vẫn có thể mạnh miệng như vậy, đúng là một cô gái phi thường.”
Bất ngờ được Victor khen thẳng thừng, tôi có chút lúng túng không biết phải phản ứng thế nào.
Cứ ở bên Victor là tôi lại có cảm giác như mình đang liều mạng làm điều gì đó.
Chuyến thám hiểm lần trước cũng vậy.
…Cái tên Rừng Tử Vong đã nói lên tất cả rồi. Chẳng ai nghĩ đến chuyện đi du lịch ở đó cả.
“Còn cậu thì sao?”
Victor quay sang nhìn Leon. Leon điềm tĩnh trả lời, không hề tỏ vẻ sợ hãi.
“Sắp chết là chuyện thường ngày mà.”
Đúng là một câu nói đầy sức mạnh. Không thể tin nổi đây là lời của một đứa bé mười bốn tuổi.