Chương 407: Cather Liz, Hai mươi tuổi.
"Ôi, Liz đấy ư?? Con về rồi đấy à!!"
Vừa đặt chân về thị trấn, mở cánh cửa căn nhà thân quen, mẹ tôi đã lập tức rạng rỡ hẳn lên rồi vội vã chạy ùa đến bên tôi. Mùi quế ngọt ngào thơm lừng, thứ hương tôi yêu thích nhất, nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian.
Nhìn thấy mẹ, lòng tôi chợt nhẹ nhõm hẳn. Thế nhưng, tôi không thể nào phơi bày tất cả mọi chuyện ra được nữa rồi. Tôi không muốn để mẹ phải lo lắng. Tôi biết rõ hơn ai hết rằng lúc này Học viện Ma pháp và cả Vương cung đều đang trải qua một giai đoạn vô cùng khó khăn. Tôi cũng thừa hiểu mình không thể nào thảnh thơi mà quay về nhà lúc này. Thế nhưng, tôi vẫn khao khát có được dù chỉ một ngày để lòng mình được bình yên. Nếu không, tôi sợ mình sẽ sụp đổ mất. Bởi lẽ, một Thánh nữ thì không thể nào để lộ ra những góc khuất u tối trong lòng.
Chỉ cần bước ra khỏi đây, tôi lại phải sống với vai trò của một Thánh nữ. Đôi khi, áp lực ấy lớn đến mức như muốn nghiền nát tôi. Tôi biết mình sẽ không bao giờ có thể trở lại làm con gái của một người thợ làm bánh bình thường nữa, nhưng chỉ riêng hôm nay, tôi muốn tạm thời trốn thoát khỏi trách nhiệm của một “Thánh nữ”.
Mẹ ôm tôi thật chặt, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn tôi đầy lo lắng: "Con có chuyện gì sao?"
"Dạ không đâu ạ, không có gì hết! Chỉ là con tự dưng thèm bánh mẹ làm thôi!"
Tôi nở một nụ cười thật tươi, nói dối mẹ – người chẳng hề hay biết gì.
Năm nay tôi sắp tốt nghiệp Học viện Ma pháp. Với thân phận Thánh nữ, tôi sẽ càng ít tự do hơn nữa. Trước khi điều đó xảy ra, tôi muốn được gặp mẹ. Tôi muốn trở về nơi này, nơi tôi vẫn có thể là một cô gái bình thường. Khi ở đây, tôi có thể trở lại là một cô gái như bao người khác, tạm gác lại danh xưng Thánh nữ.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa bước chân vào căn nhà ấm cúng, quen thuộc.
"Bánh sắp chín rồi đấy!"
Mẹ vừa vui vẻ ngân nga một điệu nhạc, vừa bước nhanh về phía nhà bếp. Mẹ vui mừng đến thế chỉ vì tôi về nhà thôi sao…
"Cha con cũng sắp về rồi đấy! Cha đang đi mua nguyên liệu để làm bánh nướng mâm xôi cho con đó! Chắc chắn cha sẽ vui lắm khi biết Liz đã về nhà!"
Giọng mẹ vang vọng từ phía nhà bếp.
Nghe những lời ấy, tôi bất giác mỉm cười. Tôi chợt nhận ra mình đã lớn lên trong sự bao bọc của tình yêu thương ấm áp. Hồi nhỏ, tôi từng ước gì mình có thể sống mãi trong căn nhà ấm áp này… Thế mà chẳng biết từ khi nào, tôi lại bước đi trên một con đường hoàn toàn khác. Việc được gặp Duke và tất cả mọi người là niềm hạnh phúc lớn nhất, là kho báu vô giá đối với tôi. Điều đó chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi cho đến khi tôi nhắm mắt xuôi tay.
Thế nhưng, đôi khi tôi vẫn tự hỏi. Nếu tôi chỉ là một cô gái bình thường, không có bất kỳ năng lực đặc biệt nào thì sao? Điều này, tôi không thể nào mở miệng nói ra trước mặt mọi người, dù có bị xách mé đến đâu chăng nữa. Bởi lẽ, được "bình thường" mới là hạnh phúc. Người phàm thì khao khát được đặc biệt, còn thiên tài lại ao ước được sống một cuộc đời không có gì nổi bật.
Không được, Liz!!
Không thể cứ thế này mà suy sụp được! Mình về đây là để vực dậy tinh thần cơ mà!
"Con lên phòng đây ạ!"
"À, phòng của Liz bây giờ thì…!"
Tôi không nghe rõ mẹ nói gì. Tôi vội vã chạy về phía phòng mình.
Cạch một tiếng, tôi mở cửa, và đó là một căn phòng xa lạ. Chiếc giường với bộ chăn ga họa tiết hoa, chiếc bàn màu hồng nhạt của tôi đều đã biến mất, nơi đây không còn là phòng của một thiếu nữ nữa. Nó đã trở thành phòng chơi của một cậu bé nhỏ. Một cậu bé tóc nâu, nhỏ nhắn, đáng yêu lọt vào tầm mắt tôi.
…Tôi đâu có em trai.
"Liz! Mẹ xin lỗi! Mẹ quên mất chưa giải thích với con!"
Mẹ vội vàng chạy đến bên tôi. Tôi đứng bất động, không thể hiểu được tình hình, mắt vẫn dán chặt vào cậu bé nhỏ.
Mẹ bước vào phòng, bế cậu bé lên. Cậu bé đang ôm chặt một chú gấu bông nhỏ xíu. Hồi tôi còn bé, tôi thích gấu bông hình thỏ lắm. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa chờ đợi lời giải thích từ mẹ.
"Đây là Max. Cha mẹ đã bàn bạc và quyết định nhận nuôi thằng bé. Mẹ xin lỗi vì đã không hỏi ý kiến con. Chỉ là, con bận quá nên mẹ không tìm được thời điểm thích hợp để nói với con."
Mẹ giải thích, giọng điệu xen lẫn sự áy náy và có chút vội vàng.
Mẹ đừng nhìn con bằng ánh mắt như thế chứ. Con đâu có giận dỗi gì đâu… Ngược lại, có thêm một đứa em trai còn là chuyện đáng mừng nữa.
"Dù không chung huyết thống, nhưng Max là thành viên trong gia đình chúng ta."
…Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của mẹ, lòng tôi lại có chút phức tạp. Nhìn thằng bé đã hòa nhập với nơi đây, tôi chợt có cảm giác như mình đã mất đi chỗ đứng trong căn nhà này từ lúc nào không hay.
"Mẹ nhận nuôi thằng bé từ khi còn nhỏ xíu, năm nay Max ba tuổi rồi. Mẹ cũng đã kể cho thằng bé nghe về Liz rồi đấy. Từ khi con đột nhiên nhập học Học viện Ma pháp, biết con là một cô gái đặc biệt, cha mẹ đã rất nhớ con… Liz vẫn mãi là đứa con gái quan trọng đối với cha mẹ. Thế nhưng, nghĩ đến việc con có thể sẽ không bao giờ trở về nữa, cha mẹ không tài nào chịu nổi…"
Tôi hiểu rõ những gì mẹ muốn nói. Trong thâm tâm, tôi hoàn toàn thấu hiểu.
Thấy tôi im lặng không nói gì, mẹ nói thêm:
"Từ khi nhận nuôi Max, cha mẹ đã an tâm hơn một chút. Tiệm bánh của mình rất nổi tiếng trong thị trấn đúng không? Vì vậy, có thằng bé ở đây, chúng ta có thể tiếp tục duy trì tiệm bánh này về sau."
Nhìn mẹ vui vẻ trò chuyện trong khi ánh mắt vẫn dõi theo Max, tôi chợt thấy hơi bực bội.
Mình không được có cảm xúc như thế này…
Với tư cách là một Thánh nữ, tôi tuyệt đối không thể từ chối thằng bé. Tôi không thể để cha mẹ biết được góc tối này trong lòng mình.
Khoảng năm năm rồi, tôi không quay trở về đây. Tôi cũng hầu như không liên lạc với họ. Chính vì thế, tôi phải chấp nhận tình cảnh này. Tôi phải đón nhận đứa em trai này với một nụ cười rạng rỡ, tràn đầy niềm vui.
"Đúng vậy, để duy trì tiệm bánh này thì cần phải có người nối dõi mà! Hơn nữa, con cũng rất vui khi có một đứa em trai đáng yêu như thế này!"
Tôi cất giọng thật tươi tắn. Khẽ lại gần Max, tôi tự giới thiệu về mình.
"Chị là Liz. Là chị gái của em. Rất vui được làm quen với em, Max."
Không biết nụ cười của tôi khi phản chiếu trong đôi mắt thuần khiết ấy có đẹp đẽ không…
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Max, tôi chợt nhận ra rằng mình đã không còn chỗ đứng trong căn nhà này nữa rồi.
=====
Cảm ơn quý độc giả đã luôn theo dõi truyện! (;_:)
Tôi đã luôn muốn viết từ góc nhìn của Liz sau khi cô ấy bộc lộ hết cảm xúc của mình với mọi người, và cuối cùng thì tôi cũng đã viết được rồi!!
Dù Liz là một nhân vật bị ghét bỏ, nhưng xin hãy nhìn cô ấy bằng ánh mắt bao dung nhé (>_<)
Tôi, Okiro, thật sự rất hạnh phúc khi các bạn đã luôn đọc và gửi những lời nhận xét về cuốn tiểu thuyết này.