"Thành phần này, nói lạ thì lạ, nói không lạ thì cũng chẳng lạ chút nào." Tôi ngồi xuống giữa anh Albert và tiểu thư Alicia. Có lẽ vì Duke và Mel không có mặt ở đây nên tôi cảm thấy hơi là lạ.
"À ừm, tôi nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?"
"Là cái chuyện cô kết bạn với sư tử rồi bắt đầu dây dưa với hoàng tộc ấy mà."
"À đúng rồi!"
"Hả? Hửm? ...Khoan đã."
Tôi bất giác ngắt lời. Với cái kiểu mở đầu nhẹ tênh như thế, tôi có cả núi câu hỏi muốn tuôn ra. Dù tôi chưa bao giờ nghĩ tiểu thư Alicia sẽ sống một cuộc đời bình thường ở Lavalle, nhưng cái cách cô ấy mở đầu câu chuyện quả thật quá sức ấn tượng.
"Jill này, nếu cứ ngắt lời từng tí một như thế thì đến bao giờ mới hết chuyện đây?" Anh Henry nhíu mày, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
"...Đúng thật."
Thôi, mình cứ tập trung theo dõi câu chuyện của tiểu thư Alicia là được rồi.
"Này, Ali."
Anh Henry quay sang nhìn tiểu thư Alicia. Tiểu thư Alicia khẽ nghiêng đầu hỏi: "Dạ?"
"Cô định nói về những điểm hấp dẫn của Lavalle phải không?"
"Ôi, bị lộ rồi sao?"
"Tất nhiên rồi. Bởi vì, kết bạn với sư tử không phải là chuyện bình thường đâu. Cô không cần phải tô hồng Lavalle lên đâu, chỉ cần giải thích làm sao cho mấy cái đầu óc này của bọn tôi có thể hiểu được là được rồi."
Tuyệt vời, anh Henry!
Câu chuyện của tiểu thư Alicia nhất định phải có giải thích. Nếu cô ấy chỉ kể tóm tắt sự việc, chúng tôi sẽ cứ vấp ngã mãi ở chương mở đầu mất.
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Tiểu thư Alicia suy nghĩ một lát rồi nói.
Trước khi đến phòng khách, tôi đã hỏi qua anh Curtis về tình hình đại khái đã dẫn đến chuyện này. Chẳng hạn như anh Henry không muốn tiểu thư Alicia đến Lavalle một lần nữa...
Tôi cũng thuộc phe anh Henry. Tôi muốn hùa theo ý kiến của anh ấy.
Tôi không muốn nghĩ đến việc tiểu thư Alicia lại rời khỏi Durkis một lần nữa. Nếu có thể, tôi muốn cô ấy ở lại đất nước này mãi mãi.
Hoặc là, hãy đưa tôi theo cùng đến Lavalle.
...Dù có lẽ tiểu thư Alicia sẽ chẳng mong muốn điều đó đâu.
"Chỉ là, câu chuyện sẽ hơi dài một chút, nên tôi xin phép lược bỏ tối đa những chi tiết không cần thiết."
Nói đoạn, tiểu thư Alicia bắt đầu kể.
Khi nghe cô ấy kể, tôi có cả núi điều muốn thốt lên như "Sao lại thế được!" hay "Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy!?"
Chúng tôi cố gắng nuốt ngược những lời đó vào trong mà nghe cô ấy kể đến cuối cùng. Anh Curtis và anh Henry thì từ giữa câu chuyện đã có vẻ mặt như thể vừa khai sáng ra điều gì đó mà lắng nghe.
Tôi hiểu rõ cảm giác của họ. Nếu nghe câu chuyện của tiểu thư Alicia một cách nghiêm túc, tôi nghĩ mình sẽ phát điên mất.
Đầu tiên, cái gì mà "đánh nhau với sư tử trong đấu trường như một trò mua vui và thắng cuộc" vậy? Hèn chi Quốc vương cũng phải lòng tiểu thư Alicia!
Dùng ma pháp chữa lành cho sư tử rồi kết bạn? Đặt tên nó là "Lai" (Lion)? Vì nó là sư tử nên mới vậy à? Đơn giản quá đi mất!
Được phân vào đội của Nhị Vương tử, rồi lao xuống cái hồ đầy độc dược mà người ta nói là "đi không có đường về" chỉ để lấy tinh linh?
Gặp gỡ ông của bộ ba bị trục xuất (tiểu thư Alicia, Gale, Eric) và được ông ấy dạy dỗ?
Sau đó, lại phục vụ dưới trướng Tứ Vương tử tính cách khó chiều và được ngài ấy yêu thích...?
Hèn chi bị cuốn vào cuộc tranh giành vương quyền!
Sau đó, cái gì mà "thuần hóa được sát thủ của Melvin – quê hương của mẹ Duke" vậy?
Đến lúc này, trong lúc nghe, tôi cứ nghĩ kiểu "Ôi dào, tiểu thư Alicia cuối cùng cũng thuần hóa được sát thủ rồi cơ à~~", nhưng nghĩ lại một cách tỉnh táo thì thật sự quá bất bình thường!
Em trai của tên sát thủ bị bệnh đốm, và để chữa bệnh đó lại phải vào khu rừng nguy hiểm để hái Madie mọc trên vách đá?
Chuyện đó còn khó hơn cả việc tôi tự chế thuốc chữa bệnh với thành phần tương tự Madie ấy chứ! ...À, nhưng mà, ma pháp sao chép không tác dụng với Madie nhỉ.
Rồi sau đó, Duke mới xuất hiện ở đâu đó.
...Nghĩ lại thì, Duke xuất hiện muộn quá đi mất. Tiểu thư Alicia đã kể xong đến chương thứ tư của câu chuyện rồi ấy chứ.
Tôi thở phào một hơi dài khi Duke xuất hiện.
Nghe câu chuyện của tiểu thư Alicia cần cả thể lực lẫn tinh thần. Chắc phải nghỉ ngơi một chút...