626
Tôi thấy đôi mắt Kushana ánh lên vẻ lay động. Chắc hẳn lời tôi nói đã chạm đến lòng cô ấy. Vấn đề của Rigal thì Rainer cũng sẽ lo liệu giúp thôi… Tôi đã định nói rằng “Cô đã cố gắng đủ rồi, phải không?”, nhưng rồi lại thôi. Chỉ cần nhìn ngôi làng này là đủ hiểu cô ấy đã nỗ lực không ngừng nghỉ như thế nào. Ngôi làng này được mọi người yêu mến, và cô ấy đã kiến tạo nên một nơi trù phú đến vậy cơ mà.
Kushana khẽ hỏi, giọng trầm trầm: “Nếu được tự do ở đây, liệu có phải là đang trốn tránh không?”
Không biết bao nhiêu gánh nặng đang đè nén lên đôi vai cô ấy nữa… Có lẽ tôi chẳng thể nào hình dung nổi. Nhìn vẻ mặt cô ấy, lòng tôi chợt thắt lại.
“Trốn tránh thì sao chứ?” Tôi khẽ thì thầm. “Dù có trốn, cũng chẳng ai trách cứ Kushana đâu. Bởi vì, ký ức của mọi người rồi sẽ biến mất mà.”
Nghe có vẻ phũ phàng, nhưng tận sâu trong thâm tâm, Kushana khao khát được “tự do”. Chính vì thế, tôi muốn trao cho cô ấy một lựa chọn. Dù việc rời đi khỏi khu rừng này có thể là điều cô ấy không mong muốn.
“Kushana.”
Tôi gọi tên cô ấy, cố gắng giữ giọng thật nhẹ nhàng và điềm tĩnh khi cô ấy vẫn im lặng. Dù nói ra những lời này có thể vô nghĩa, nhưng tôi không thể không nói.
“Bà lão tự sát không phải lỗi của cô.”
“…Bà Lily đã dùng một cành cây khô nhặt được, đâm vào cổ mình ngay trước mắt tôi. Bà ấy nói: ‘Kushana, ta thực sự xin lỗi. Ta yêu con.’”
“Đúng là một người hèn nhát.”
“Phải. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, tôi còn không kịp ngăn cản… Có lẽ nếu tôi tiến lại gần bà Lily ngay lập tức, bà ấy đã có thể được cứu. Nhưng… cơ thể tôi không nhúc nhích nổi. Có lẽ là tôi không đủ muốn cứu người đã gây ra thảm họa lớn đến vậy.”
“Chắc chắn là cô chẳng muốn cứu đâu.” Tôi tiếp lời với giọng điệu phá tan bầu không khí nặng nề. “Chắc tôi đã tự tay giết bà ấy rồi. Tôi sẽ không để bà ấy chọn một cái chết tự mãn như tự sát đâu. Với lại, có lẽ việc bị Kushana liên tục nhìn bằng ánh mắt khinh miệt còn đau khổ hơn cả cái chết đối với bà ấy.”
Lời nói của tôi khiến Kushana khẽ nhíu mày. Trông cô ấy như đang cố nén tiếng khóc. Tôi lặng lẽ nhìn nữ vương rừng xanh mà ngạc nhiên, ngay cả cô ấy cũng có biểu cảm như vậy. Một lúc sau, cô ấy khẽ bật cười.
“Bị Alicia giết chắc chắn nhục nhã hơn đối với bà Lily.”
“Phải rồi.” Tôi cười đáp lại.
Vì tôi không có mặt ở đó nên không thể biết được tâm trạng của bà lão. Động cơ phóng hỏa cũng chưa kịp hỏi đã kết thúc. Có lẽ, gã đàn ông tên “Charles” có liên quan đến chuyện này. Nhưng những chuyện đó có thể giải quyết sau. Bây giờ, hãy giải quyết vấn đề của Kushana trước đã.
“Đã đến lúc được tự do rồi, phải không?” Tôi lại nói với cô ấy một lần nữa.