Đây là phần tiếp theo của chương 6 wn, dù j cũng có ln r nên bỏ wn qua 1 bên th nhể =))
Kiryuu dẫn tôi đi ( thực ra là cũng không hẳn ), còn tôi thì đi theo sau nhỏ qua hai trạm, sau khoảng 20 phút lắc lư trên tàu tôi ngạc nhiên.
“….Đây chẳng phải là Niitsu sao?”
‘Niitsu’ là địa danh nổi tiếng ở thành phố nơi chúng tôi sống, một khu dành cho giới nhà giàu được gọi là ‘Den-en-chofu’. Do không có khu giải trí nên dù sống ở đây 17 năm rồi mà tôi mới tới đây được có một hay hai lần gì đó. Mà cũng chỉ là chạy việc vặt cho bố tôi thôi.
“…..Ể? Không lẽ căn hộ mà bố cô mua…. ở đây?”
“Đúng rồi.”
“…Cô, không phải cô nói nó ở gần trường sao?”
“Thì tốn 20 phút đi tàu là gần mà nhỉ? Từ nhà tôi đi ô tô đến trường cũng mất 1 tiếng đó.”
“Cô đi học xa thế à?”
Tôi không biết đấy. Ý là vụ đi học bằng ô tô. Chắc vậy chăng? Cơ mà nhỏ này thật sự như một ojou-sama ấy à….
“….Ủa? Nếu cô đi ô tô đến trường thì hẳn phải có lời đồn gì rồi chứ?”
Tôi không nhớ mình từng nhìn thấy vài con luxury đen đậu ở cổng trường bao giờ.
“Tôi được thả xuống cách trường mười phút đi bộ”
“Tại sao? Bộ cô không thấy phiền à?”
Nếu là tôi thì tôi sẽ đậu trước cổng trường luôn.
“Tại sao à…… Cao trung Tenei là trường tư thục mà? Cậu sẽ nghĩ gì khi thấy một con xe sang đậu trước cổng trường hử?”
“….Chắc chắn sẽ phiền phức lắm.“
“Đúng chứ? Dù tôi đã quen với ác ý, nhưng tôi cũng chả muốn bị lộ đâu. Nên đi bộ vẫn tốt hơn.”
“Nhưng, Niitsu…”
“Sao? Bất mãn à?”
“Bất mãn ….? Tôi có sợ một chút”
Cả khu phố này ngập tràn mùi ‘sang trọng’. Ngay cả một daddy bảnh bao chạy bộ hay madam đang dắt chó đi bộ đều mang lại cảm giác thanh lịch.
“Cơ mà, những ai sống ở đây đều là những người có của cải và địa vị cao.”
“Tôi thấy hơi lạc lõng.”
“Cậu nói gì vậy? ‘Niitsu’ chỉ là khu dân cư mới thôi đó? Bản thân cậu là con trai của gia đình danh gia vọng tộc. Cậu cũng đâu kém cạnh gì.”
“Tôi không biết vụ đó cho tới thứ bảy tuần trước luôn ấy~”
“…..Cậu cũng vậy sao?”
“Tôi biết gia tộc mình rất đông, bọn họ cũng có vẻ khá giá, tôi nghĩ ông già mình cũng vậy. Nên tôi mới bất ngờ khi ổng kể về khoản nợ của mình.”
Thật luôn đấy. Nghĩ lại thì, tại sao ông già phải vay tiền của bố Kiryuu nhỉ? Không biết ổng có ghét chúng tôi ko ta.
“Thế à….. hay đó là cách giáo dục của nhà Higashikujou nhỉ?
“Cô nghĩ vậy à? Nhớ lại thì, Akemi cũng nói chuyện như một ojou-sama. Nghĩ đến thôi đã đủ rợn rồi…”
“Akemi? Aa, ý cậu là Toukujou Akemi-sama?”
“Cô biết nhỏ à?”
“Tôi có gặp một vài lần ở bữa tiệc. Cô ấy thật lộng lẫy.”
“Cũng phải.”
“……”
“…..Gì thế?”
“Không…. Hai người thật sự là họ hàng à?”
“….À thì, tôi cũng từng nghi ngờ vụ đó…. Chắc chúng tôi là anh em họ.”
Akemi là mỹ nữ mảnh mai, hoàn toàn chẳng giống tôi-một thằng có khuôn mặt bình thường một chút nào. Mà anh em họ không giống nhau có gì là lạ đâu nhỉ?
“Đúng vậy thật. Nhưng nếu thuộc dòng dõi Higashikujou thì hẳn sẽ có người hao hao như cậu ấy nhỉ?”
“Vậy sao?”
“Nếu một ‘dòng máu’ được truyền lại qua hàng trăm năm, hẳn sẽ có một vài điểm chung đấy. Ngoài ra, tôi thấy ấn tượng nhiều dòng họ lâu đời bởi vẻ ngoài xinh đẹp của họ. Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi.”
“… Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn. Trong mấy câu chuyện cổ tích thì hoàng tử và công chúa thường đều đẹp trai, xinh gái đúng không? Chuyện đó hoàn toàn bình thường. Quyền lực của một quốc gia đủ để họ chọn bất cứ người đẹp nào tùy ý.”
“….Tôi hiểu rồi”
Tôi nhớ là cũng có chuyện đó. Câu chuyện về một hoàng tử nọ rơi vào lưới tình của nữ minh tinh màn bạc và kết hôn. Tất nhiên, gen đứa con của cô minh tinh đó sẽ đẹp rồi.
“Lạc đề rồi. Tôi chọn Niitsu không chỉ bởi nơi này phù hợp, mà để giảm bớt mấy cái tin đồn thất thiệt đi.”
“Tin đồn thất thiệt?”
“Theo lẽ thường thì một đôi nam nữ sinh trung học sống chung dưới một mái nhà hoàn toàn không ổn đúng không?”
“Hẳn vậy rồi.”
“Nói không phải chứ…… nhiều người cho con theo học tại Tenei không đủ khả năng để sở hữu một ngôi nhà tại Niitsu. Nơi đây là khu dân cư cao cấp và không có lý do gì để một học sinh trung học tới đây để chơi đùa.”
“Quả thật là vậy.”
Ngoại trừ những lần chạy việc vặt cho ông già, tôi cũng chả muốn tới đây chơi đâu.
“Vậy có nghĩa là ta sẽ không gặp bạn cùng lớp?”
“Không hẳn là không… Nhưng so với việc thuê một căn hộ gần trường thì cái tỉ lệ đó thấp hơn hẳn. Vả lại tôi cũng không muốn gặp, kiểu gì cũng bị soi mói cho coi.”
Cô không thích sao? Nhỏ gật đầu đáp câu hỏi từ tôi. Chắc chắn tôi cũng chả muốn tự gây rắc rối cho bản thân đâu……
“…….A”
“…..’A’ là sao hả. Cậu làm tôi lo đấy.”
“Không…. Thế tốt hơn là không nên nhiều chuyện nhỉ?”
“Tất nhiên rồi. Chả lẽ, cậu….”
“Xin lỗi. Tôi lỡ kể với Ryoko và Tomomi rồi.”
――Uii. Lườm ghê thía. Tôi biết là nhỏ đẹp thật, nhưng cái lườm làm tôi thấy đáng sợ khiếp.
“…..Haizz. Mà cũng chả sao. Suzuki-san và Kamo-san sớm muộn gì cũng phát hiện thôi. Ba người thường đến trường cùng nhau mà?”
“Cũng phải.”
“Nếu cậu không đi với họ nữa sẽ khá là ‘kì lạ’…… Ừm, với chỉ hai người họ thì sẽ ổn thôi.”
“Xin lỗi nhé.”
“Đó là lỗi của tôi khi không lường trước được. Đừng bận tâm. Tuy nhiên, đừng có mà lan truyền thêm nữa! Chắc chắn cậu sẽ gặp phiền phức!”
“Hiểu rồi. Còn cô thì sao?”
Nhỏ nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi.
“Cậu nghĩ rằng tôi có ai để kể mấy chuyện như này à?”
“……Sao nhỉ, xin lỗi.”
“Không sao đâu. Tôi nói rồi mà? Tôi không cần bạn bè.”
‘Vậy đi thôi nhỉ’, Kiryuu nói còn tôi thì lặng lẽ theo sau. Niitsu là khu dân cư cao cấp, nhưng nó còn sang trọng hơn cả tưởng tượng―Những ngôi nhà kiểu Nhật mà bạn không thể biết điểm kết thúc ở đâu, thậm chí cả các diễn viên Hollywood cũng sống ở nơi đây. Những tòa nhà kiểu Tây đắt đỏ mà tôi chậm chí không thể tưởng tượng nổi.
“….Ở đây.”
“…..Thật luôn trời.”
Trước mắt tôi là một toà chung cư chọc trời. Đếm sơ sơ..... cũng phải 30 tầng? Tôi đã nghĩ nó giống như một khách sạn hạng sang hơn. Tôi..... và cả Kiryuu không thể không chằm chằm vào nó.
“……Lần đầu của cô à?”
“……Lần đầu luôn đó.”
“…...Tầng nào thế?”
"......Tầng 32. Tầng cao nhất luôn. Nhân tiện thì đây là một căn 5LDK real."
“……”
“……”
"..... Thang máy mà hỏng thì rắc rối đấy."
"......Ừm. Đấy cũng là điều duy nhất tôi nghĩ được lúc này."
Tôi không khỏi thở dài vì điều này quá ư là khác thường.
"―Nhà cho hai học sinh trung học kiểu gì vậy trời."
“…..Công nhận.”
Chúng tôi thở dài lần nữa và bước vào trong sự lo lắng. Và, thứ chào đón tôi và Kiryuu là sàn đá cẩm thạch sáng bóng.
“……Tôi thấy nơi này xa hoa quá thể.”
“……Đồng ý. Ở đây thậm chí còn có phòng gym và hồ bơi nữa đấy.”
“Giỡn à.”
“Trên bảng thông tin kia có ghi……. nên tin chuẩn nhé.”
“……Cô mà cũng nói ‘chuẩn’ ấy hả? Ý tôi là….. thật tuyệt vời.”
Tôi chả biết nói gì. Có nhất thiết phải sang trọng thế không?
“Tôi biết bố cô giàu… nhưng tới mức này thì? Bộ ổng kinh doanh phi pháp à?”
“Cậu đừng có thô lỗ được không? Ông ấy chỉ là giám đốc IT. Chà, cách làm của cha tuy có hơi gượng ép….. cho dù thế, ông ấy thành công tới mức này hoàn toàn chính đáng. ‘Ta biết mình đang đi trên hàng rào nhưng ta không nghĩ bản thân sẽ xảy chân.’ , vậy đấy.”
“Nghe chả có vẻ tốt đẹp gì.”
“Đùa thôi. Ý tôi là, ông ấy chỉ đùa thôi……. Nhưng vẻ mặt khi đó lại rất nghiêm túc.”
……Có lẽ tôi không nên nói gì nữa. Với suy nghĩ đó, tôi theo Kiryuu vào thang máy.“Hể? Họ định bỏ nguyên con voi vào đây à?”. Chiếc thang máy to tới mức lố bịch dần leo lên tầng cao nhất.
“…..Tuyệt ghê.”
Đáng ngạc nhiên là tầng này chỉ có hai căn hộ. Tức là chỉ đủ chỗ cho tôi và Kiryuu cùng một gia đình khác ở.
“Tuy không quan tâm tới những điều nhỏ nhặt, nhưng hẳn cậu cũng không muốn có vài người lạ ở cùng tầng nhỉ? Tôi đã cố gắng rồi. Cha tôi đã cố mua nốt căn còn lại….. nhưng điều đó là không thể.”
“….Thật đấy à?”
Không, nếu định làm tới mức này, chẳng phải tậu luôn một căn nhà riêng nhỏ nhỏ xinh xinh sẽ rẻ hơn sao? Tôi nghĩ vậy, và Kiryuu gật đầu với tôi.
“Ừn, tôi cũng nghĩ vậy…. Không hiểu sao cha rất quan tâm tới căn hộ này. Mà chẳng sao. Nơi này khá rộng nên không phải lo gì đâu.”
Nói rồi Kiryuu mở cửa bằng chìa khóa thẻ của căn hộ. Quả là căn hộ 5LDK, rộng tới mức mở tiệc cũng được ấy chứ.
“…….Thật ngoạn mục.”
Khung cảnh thật sự tuyệt vời khi nhìn qua cửa sổ.
“Nơi này đẹp lắm phải không? Mà, giá chát tới vậy thì đương nhiên là thế rồi.”
“…..Thực sự đắt tới thế à?”
“Đúng đó. Muốn nghe không? Cậu sẽ khá sốc đấy.”
“….Tha em.”
Cảm giác như những quan điểm từ trước tới giờ vứt hết vào sọt rác nếu tôi nghe tiếp vậy.
“……Sao nhỉ? Tôi hỏi một câu có được không?”
“Cứ tự nhiên. Nếu tôi có thể trả lời.”
“À, có lẽ nó hơi nhạy cảm một chút.”
“Chuyện gì cơ?”
“Không…. Chả là. Cô có anh em nào không?”
“Tôi là con một.”
Nó đâu có nhạy cảm đâu nhỉ? Kiryuu nghiêng đầu khó hiểu, còn tôi thì lắc đầu ngán ngẩm.
“Chúng ta là hôn thê có phải không?”
“Đúng.”
“Thế, vì cô là con một….. nên một ngày nào đó tôi sẽ cưới cô và tiếp quản công ty của cha cô… phải không?”
“Không có đâu.”
“…….Ể? Không phải sao?”
“Tôi sẽ tiếp quản công ty. Cậu ở rể nên sẽ lấy họ Kiryuu…….. Chà, có thể cậu sẽ gia nhập công ty, nhưng hẳn cậu không có ý tham gia vào mảng kinh doanh nhỉ? .....Hay nói trắng ra thì cậu có đủ khả năng không?”
“Tôi không nghĩ là mình có thể.”
“Xin lỗi phải nói điều này, nhưng điều mà chúng tôi cần chỉ là….. cái ‘danh’ ‘Higashikujou’ của cậu. Tiền thì cậu không cần phải lo. Nếu sự tồn tại của cậu chỉ là cái gai …….. thì dù chỉ trên danh nghĩa thôi, nhưng tôi hứa sẽ đối xử với cậu như một thành viên trong hội đồng.”
“……Thế thì tôi khác gì thằng ăn bám.”
“Chuyện đó có lẽ cũng không lâu đâu. Nhưng tôi xin lỗi, có thể cậu sẽ nghĩ nó hơi gò bó. Cuộc sống từ đây sẽ chẳng khác nào trong nhà giam cả.”
“….Èo.”
“…..Mà tôi không định trói buộc cậu đâu. Cậu vẫn được thả tự do thích làm gì thì làm…….. Phải rồi, hay để tôi nói luôn cho cậu nhỉ.”
“Nói gì cơ?”
Đáp lại câu hỏi của tôi, Kiryuu trả lời ngay tắp lự như thể chẳng phải chuyện gì to tát cả.
“――Tôi không phiền nếu cậu có người phụ nữ khác đâu.”
Và nói câu như muốn vả vào mặt tôi.
“Hự―, một người khác!? Cô đang nói cái gì thế hả?”
“Thì như lúc nãy tôi nói với cậu đó, tôi không đủ tự tin có thể nảy sinh tình cảm với cậu. Tất nhiên, tôi vẫn sẽ cố gắng để hoàn thành trọng trách của một ‘người vợ’, còn chuyện đáp ứng nhu cầu như một ‘người tình’ thì tôi không dám chắc.”
“…..Đúng là vừa nãy có nói thật.”
“Nhưng như vậy thì cậu sẽ phải chịu đựng cực khổ lắm đúng không? Tôi cũng thấy có chút lỗi nên….. À, cậu nhớ phải sử dụng biện pháp tránh thai nhé. Một đứa con ngoài dã thú sẽ gây một đống rắc rối đấy.”
“Một nữ sinh trung học thì đừng nói về biện pháp tránh thai! Không…… nhưng mà… chuyện này?”
“Tôi thấy ổn đấy chứ nhỉ? Cậu có thể dứt khoát hơn đấy. Lần này tôi có hơi ích kỉ một chút mà.”
“Đúng là vậy….. nhưng cô cũng vậy mà? Giống nhau cả thôi.”
Đúng vậy.
Không biết tại sao mà tôi thấy cô nàng có vẻ khá chấp nhận ‘quan hệ hôn phu’ này. Tôi không muốn gặp rắc rối nếu nhỏ đột nhiên hăng máu đâu…. nhưng Kiryuu khẽ lắc đầu khi tôi đang nghĩ vậy.
“…...Không, không hề đâu. Là do sự ích kỉ của gia đình tôi khi muốn cái danh Higashikujou thôi.”
“Không, bọn tôi cũng cần tiền mà phải không?”
“Đấy là chuyện của gia đình cậu. Còn bản thân cậu thì sao? Nếu cha cậu không mắc nợ, liệu cậu có chấp nhận hôn ước này không?”
“Tôi…. Hừm. Nếu thế thì―”
Kiryuu đưa tay cắt lời tôi bảo ‘dừng lại’.
“―Không chỉ gia đình tôi. Bản thân tôi cũng muốn cái danh Higashikujou.”
“―…….”
“Như tôi đã nói, bản thân tôi đã bị chế giễu rất nhiều vì là ‘người mới giàu’. Tôi thấy rất ức chế khi người ta cứ đồn ‘Nhỏ đó chỉ có tiền’, vì vậy tôi đã chú ý tới việc học tập, thể thao và nhan sắc. Nhưng tôi càng cố gắng, mọi người càng gọi tôi bằng những lời đó. Tôi không muốn con tôi cũng phải chịu cảnh tương tự. Chính vì vậy tôi muốn đứa trẻ ấy được xuất thân trong một gia tộc danh giá.”
“….’Một gia tộc danh giá’ à. Sao phải to tát tới thế?”
“Cậu có thể không quan tâm, hoặc không tin, nhưng chuyện đó vẫn còn tồn tại đâu đó trong xã hội. Mà tất nhiên không nhất thiết phải là ‘Higashikujou’. Bất cứ ai có xuât thân ‘tương tự’ là được.”
Nói xong, nhỏ thở dài.
“…..Đúng chưa? Cả tôi lẫn cha đều đã ra yêu cầu. Cha của cậu cũng vậy. Nếu cậu không có yêu cầu gì thì nghe chẳng công bằng chút nào đúng không?”
Có lẽ….. là vậy. Có lẽ, nhưng cái cảm giác này là sao? Có gì đó khiến tôi khó chịu. Thật khó để diễn tả thành lời, nhưng ….
“….Thế chả phải là ngoại tình sao?”
“Nếu ngay từ đầu không có ‘tình ý’ thì cũng chẳng phải ‘ngoại tình’ gì.”
“Ý tôi không phải chơi chữ!”
“Chà, cũng không hẳn là ngoại tình. Tất nhiên có những thứ tôi không làm được…. nhưng tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cậu.”
“Nếu vậy thì còn chuyện gì không thể tha thứ không? Trong hôn nhân ấy.”
“Ai biết? Mà tới lúc đó rồi tính sau.”
Nói rồi Kiryuu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trời tối dần rồi. Cậu nên về sớm đi.”
“Ừm… Thế còn cô?”
“Nhà tôi xa lắm nên tôi định ở lại qua đêm. Ở đây có chăn, ga, gối, đệm, điện, nước, ga đầy đủ cả.”
“Thức ăn thì sao?”
“Trong tủ lạnh chắc cũng có một chút….”
Kiryuu vừa nói vừa tiến về phía tủ lạnh. Tôi theo sau nhỏ, rồi Kiryuu mở chiếc tủ lạnh cạnh bàn đảo bếp.
“Ghê thiệt nha…”
Bên trong tủ lạnh, những nguyên liệu được bày ra như đang chờ tới lượt được lên thớt.
“…Hàng xịn thật nhể?”
“Cậu biết à?”
“Gói đậu phụ của một cửa hàng nổi tiếng ở Kyoto…. Tôi từng thấy logo của mấy cái thùng các-tông ở nơi đó.”
“Nếu nó được sử dụng ở chính gia nhà Higashikujou thì không nghi ngờ gì nữa.”
Kiryuu gật đầu vẻ hài lòng, rồi đóng cửa tủ lạnh.
“Mà, tôi cũng có dùng nó đâu.”
“……Ể?”
“Tôi đang nói tới cha của tôi….. Aa, đây rồi. Quả không hổ danh. Cha rất hiểu con.”
Nói rồi, Kiryuu mở ngăn kéo trong bếp và lấy thứ gì đó ra.
“…..Cái gì vậy?”
“…..Phải rồi. Đây cũng là dịp tốt nên tôi để cậu quyết định.”
Nhỏ xếp một hàng các tờ rơi quảng cáo pizza, sushi, ramen, mì soba….
“Không phải toàn mấy món giao hàng sao!”
“Đúng rùi?”
“Đừng có mà ‘Đúng rùi?’ với tôi! Thế còn bữa tối, bữa tối thì sao!”
“Cái này không được sao.”
“Cái này…... A, ra vậy à? Ojou-sama đây thi thoảng cũng muốn thử đồ ăn vặt sao?”
Ở nhà có lẽ nhỏ này thường ăn mấy thực phẩm đẩy đủ dinh dưỡng chứ không quen với đồ ăn vặt. Có hơi tiếc nhưng mấy món này còn lâu mới hỏng nên tôi nghi thi thoảng ăn vặt chút cũng không sao.
“―Không phải đâu. Chả là tôi, không có biết nấu ăn.”
Cô ấy tuyên bố như vậy trong khi nghiêng đầu một cách đáng yêu. Nghiêm túc đấy à?
“…..Chả lẽ cô… không biết nấu ăn thật à?”
“….Đúng rồi. Chuyện đó không cần thiết. Nhà tôi có quản gia nên giao cho người chuyên nấu nướng tốt hơn giao cho tôi đúng không? Cậu nghĩ tôi còn lý do gì để nấu ăn?”
‘Lý do à?’. Đúng là nhỏ không có vẻ gì là nói dối, nhưng….
Cái đống thức ăn đó… để làm gì nhỉ, hửm?
“……Ủa mà chờ chút. Từ giờ chúng ta sẽ sống cùng nhau đúng không?”
“Đúm rồi.”
“Thế ăn uống thì thế nào?”
“Ăn uống á?”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Kiryuu tỏ ngạc nhiên.
“…..Cậu thực sự nghĩ tôi sẽ làm cho cậu à?”
“À không, tôi đâu có định để cô làm một mình….”
Tôi không có nghĩ về chuyện đó…. nhưng tốt hơn vẫn nên phân việc. Nhưng mà nấu ăn với nhỏ chắc là thảm họa rồi.
“…..Gì đấy? Sao phải quan trọng mấy cái đó? Đồ ăn mua ở cửa hàng cũng ngon lắm!”
“Tôi không phủ nhận…. nhưng việc giặt giũ thì sao?”
“Ném vào máy giặt là sẽ sạch thôi.”
“Thế còn dọn dẹp?”
“Không dọn dẹp hằng ngày cũng đâu có chết ai đâu.”
“Còn vụ tắm rửa….”
“…Nếu đọc sách hướng dẫn thì tôi sẽ làm được thôi. Nhưng tôi chưa bao giờ tìm hiểu về nó.”
“….Chuyện mua sắm thì?”
“….Tôi làm được nhé. Không thì đặt hàng cũng được.”
Đây là hiện thực. Đây là hiện thực, nhưng…..
“Cô đấy? Không phải cô nói sẽ ‘hoàn thành trọng trách của một người vợ’ sao?”
“….Việc nhà đâu phải trọng trách của vợ đâu?”
Dù nói vậy nhưng…. Kiryuu vẫn lúng túng lảng tránh ánh mắt của tôi. Mà mấy thứ chưa làm bao giờ thì khó thật.
“….Nhưng thói quen ăn uống của cô tệ thật đấy.”
“Vậy sao? Nhưng có nhiều món ngon lắm mà?”
“Nghe chả nữ tính gì cả. Ý cô là đồ ăn vặt à?”
“Đồ ăn ngon cũng là đồ ăn. Cậu đừng có mà khinh thường đồ ăn vặt.”
“Tôi không có ý khinh thường…. Nhưng mà nhé? Ăn mấy đồ ăn như vậy không phải có hại cho sức khỏe và ví tiền của cô sao?”
“Tôi cần gì lo lắng về ví tiền của mình…. Và ngày nay cũng có nhiều thực phẩm tốt cho sức khỏe mà?”
“….Thì cũng có.”
Đấy là nếu có thể quản lý chế độ dinh dưỡng được, nhưng……. Hàa, đành vậy.
“…..Cho tôi mượn nhà bếp.”
“…..Hả?”
“Cho tôi mượn nhà bếp. Tôi nấu bữa tối cho.”
“Đây cũng là nhà của cậu nên cậu đâu cần hỏi ý tôi….. Cậu đ-định làm gì? Cậu biết nấu ăn à?”
Bỏ mặc Kiryuu đang bất ngờ, tôi mở cửa tủ lạnh. Tụi này như muốn nói ‘Uoo? Cuối cùng cũng đến lượt tụi mình.'
“…...Cái bồn rửa này xịn đấy.”
Trông nó sáng bóng. Chỗ này đủ để ba người nấu ăn cùng lúc đấy. Này này, ăn đồ ăn ngoài thì có hơi phí chỗ này không thế.
“Nhưng…. Với đống nguyên liệu này, ta có thể làm một bữa sang trọng đấy.”
“V-Vậy sao? Tôi hoàn toàn- không biết….”
Tôi chỉ đành thở dài. Tôi thây tiếc cho đống nguyên liệu này quá―
“…Yoshh! Triển thôi.”
Nghe tôi nói vậy, Kiryuu lại tỏ vẻ lo sợ.
“T-Tại sao!! T-Tôi chỉ có thể ăn đồ ăn ngoài thôi!”
“Không được. Bây giờ thì phải….”
Tôi nhìn qua tủ lạnh. Hmmm…. Có nhiều nguyên liệu mắc tiền á, nhưng tôi chọn ‘cái đó’ sẽ quen hơn.
“Cô cắt cái này nhé.”
“S-Sao lại là…. đ-đậu phụ?”
“Miếng đó hơi bị ngon đấy. Tôi không muốn chế biến nó theo cách này…..Mà đành chịu vậy. À, dùng hai phần ba chỗ đó thôi, cắt thành ô vuông 2 cm nhé.”
“…….”
“Cô cứ thử xem sao?”
“Ư-Ừm.”
Tôi mở nắp ra. Rồi đưa miếng đậu phụ và chĩa cán dao về phía Kiryuu. Xong nhỏ nắm lấy con dao bằng tay phải rồi chĩa về phía miếng đậu―
“―C-Chờ chút!!”
“Chờ cái gì chứ!”
“Dừng có cầm dao như thế, cô đang nghĩ gì vậy!”
“T-Thế thì cầm như nào mới được!?”
“Cô cầm cứ như kẻ giết người bệnh hoạn ấy! Chả ai cầm dao như thế cả! Tôi tưởng cô biết cách cầm dao chứ! Cô chưa học nấu ăn bao giờ à!”
Đây là lần đầu tôi thấy có người nấu ăn mà cầm ngược dao đấy!
“Cô bỏ con dao xuống đi! Tạm thời vo gạo đã!”
“T-Tôi biết rồi!”
“…….Tôi cảnh cáo trước nhé? Đừng có làm mấy trò đùa Showa cổ điển như vo gạo bằng chất tẩy rửa nhé?”
“Đừng có mà trêu tôi! Tôi cũng biết đấy!!”
“Thật không?”
“Tất nhiên!”
Nói rồi nhỏ ưỡn ngực.
“Tôi sẽ bỏ nó vô máy giặt!”
“….”
“….”
“…Thôi cô cứ ngồi đó di. Nhé?”
“….Vâng.”
Kiryuu trông có vẻ chán nản. Tôi nhìn Kiryuu bằng ánh mắt của ông nội nhìn đứa cháu, nhỏ ngồi xuống ghế ủ rũ. Kệ vậy, nấu tiếp thôi!
Đầu tiên, cắt đậu thành miếng 2cm và cho vào lò vi sóng trong hai phút. Nếu để ráo nước thì sẽ nhanh hơn chút.
Tiếp theo xay nhuyễn thịt lợn rồi cho vào nồi cùng với hành tây. Cùng lúc đó, cho gạo vào nồi cơm. Kiểm tra xem đã đổ màu chưa rồi rưới nước tương lên trên.
“…Nèe?”
“Gì vậy? Ojou-sama không biết nấu ăn.”
“Đây là lần ‘khó chịu’ nhất từ trước đến giờ…… ughh…. Thật nhục nhã.”
“Gì vậy? Cô gọi để bày tỏ sự cay cú à?”
“L-Làm gì có! ….Cậu định làm món gì thế?”
“Đợi xong rồi biết nhé?”
“Đợi xong á….ch, c-cậu bật mí đi chứ?”
“Đừng có lo. À quên mất, cô có ghét thứ gì không?”
“K-Không có…”
Nói vậy mà, Kiryuu có vẻ hơi khó chịu khi nhìn vào thứ tôi đang cầm trên tay. Một lon cà chua.
“….Vậy được rồi.”
Tôi cho thêm cà chua và xúp vào nồi, điều chỉnh hương vị bằng muối và tiêu, cuối cùng cho bột khoai tây vào để tạo độ đặc…. Rồi, đã xong. Cơm hình như cũng vừa chín rồi.
“Tôi mượn một cái đĩa.”
“Ư-Ừn.”
Tôi dọn ra một chiếc đĩa lớn và đặt ngay trước mặt Kiryuu. Con trai nấu ăn nó phải như thế này chứ lị!
“….Món gì vậy?”
“Đậu mapo kiểu Ý.”
“….Đậu mapo kiểu Ý?”
“Ừm. Món này không tốn nhiều thời gian với nguyên liệu nên làm mau lắm. Ăn đi kẻo nguội.”
Tôi đặt bát cơm trước mặt Kiryuu. Nhưng nhỏ lại do dự khi cầm đũa (Cái quái gì vậy? Làm vậy hơi bị thô lỗ đấy biết không?), nhưng cuối cùng nhỏ cũng chịu đưa đũa lên miệng.
“….Hm! Cái gì thế này? Nó ngon quá!!”
“….Chứ còn?”
Kiryuu và tôi cùng mỉm cười. Món đậu hũ mapo kiểu Ý này rất dễ làm mà hương vị cũng ổn. Hãy thử nó.
“….Tôi ngạc nhiên đấy. Cậu có thể nấu ăn sao?”
“Tôi nấu không giỏi như cô nghĩ đâu.”
“Vậy ư? Tôi nghĩ nó ngon lắm mà…”
“Cô biết đấy, gia đình tôi điều hành một doanh nghiệp nhỏ. Ông già tôi làm chủ tịch, mẹ thì làm kế toán…. Cả hai người họ đều bận cả. Nhiều khi không có mẹ ở bên. Những lúc đó tôi thường nấu ăn cho em gái. Nếu tôi không làm thì chỉ có nhịn thôi.”
“Sao cậu không đặt đồ ăn?”
“…Em làm sao giàu được bằng chị mà đặt.”
Antonia-sama đang ở đâu? À ra vậy. Là Ayane ojou-sama của nhà Kiryuu à?
“Ủa mà, cậu có em gái?”
“Ừm, là Akane. Ẻm kém tôi một tuổi.”
“Hiểu rồi. Học sinh trung học sao?”
“Ừm. Em ấy ở chính gia của Higashikujou và đang theo học ở Kyoto.”
“Có chuyện gì khó nói sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt hơi ‘khó chịu’ của Kiryuu, tôi cười xua xua tay mà nói ‘không không’.
“Không phải đâu. Em ấy là cầu thủ bóng rổ. Ẻm nghĩ ‘Em có thể phát triển tốt hơn nếu được phát triển ở một ngôi trường danh tiếng.’ nên đến Kyoto học luôn.”
“Học sinh chuyển trường à?”
“Chịu. Mà đừng nhắc tới Akane nữa. Ăn lẹ đi nguội mất giờ.”
Nghe vậy, Kiryuu tiếp tục dùng bữa. Sau khi ăn được một lúc, nhỏ lại gật gù.
“Ừm… nhưng món này thật sự rất ngon.”
“Món tủ của tôi mà lại. Tomomi và Ryoko cũng thích lắm.”
“Vậy à?”
“Tomomi tham gia câu lạc bộ bóng rổ nên hay vận động nhiều. Trên đường đi học về nhỏ hay than ‘Hiroyuki, tui đói rồi~’ rồi yêu cầu tôi làm món đó.”
“Cả Kamo-san nữa à?”
“Những lúc đó Ryoko thường đi cùng bọn tôi. ‘Lâu lâu tui cũng muốn ăn’, vậy đấy”
“…Tôi cứ nghĩ Kamo-san cũng giỏi nấu ăn chứ.”
“Ryoko giỏi hơn tôi. Nhưng nhỏ phiền toái lắm.”
“….Tôi hiểu. Trông cô ấy không được khéo léo cho lắm.”
“Đúng vậy. Bố mẹ Tomomi và Ryoko đều bận, nên tôi phải nấu ăn cho 4 người cho tới tận tiểu học.”
Từ đó trở đi, Ryoko đã nỗ lực rồi vượt qua tôi, tới giờ nhỏ vẫn tự nấu ăn ở nhà. Tomomi á? Nhỏ này thì không ổn chút nào. Cái cách nhỏ nấu chẳng khác gì báng bổ nền ẩm thực.
“Tôi hiểu rồi…. Vậy đây là hương vị mà người bạn thuở nhỏ của cậu ưa thích.”
“Tôi không chắc hai người họ có thích hay không…. Nhưng tôi thích nó. Còn cô thì?”
“Ừm. Nó rất ngon.”
“Đúng không? Đồ mua ở cửa hàng ngon bởi chúng được làm bởi những người chuyên nghiệp. Tự làm có thể không đẹp bằng, nhưng đồ ăn vừa mới làm sẽ ngon hơn.”
“…..Đúng thật. Thức ăn qua lò vi sóng không thể có mùi vị này được.”
“Vậy từ giờ cô nên học nấu ăn đi.”
“….Cậu không nấu cho tôi à?”
“Không có chuyện đó đâu. Thật đáng buồn khi ở tuổi này rồi mà không biết nấu ăn.”
“…..Phân biệt giới tính ấy à? Phụ nữ nên học nấu ăn ấy hả?”
“Cô bị ngốc à? Có còn hơn không chứ. Đực cái không quan trọng. Cô đã cố gắng học tập và thể thao nhỉ? Sao cô không học nấu ăn đi?”
Kiryuu ngạc nhiên trước những lời của tôi. Sao vậy nhỉ?
“Ừm… Phải rồi nhỉ. Cậu nói cũng đúng.”
“Hiểu được là tốt rồi.”
“Đúng là có thể cả đời tôi cũng không động tới, nhưng.... đúng thật nhỉ, thà có còn hơn không. Fufufu, cảm ơn cậu! Thế thì chúng ta thay phiên nhau nấu ăn nhé!”
Nói rồi nhỏ rụt rè giơ tay.
“…N-Nhưng mà”
Nhỏ liếc nhìn tôi một cách khó hiểu.
“…T-Thì… lúc đầu có lẽ có hơi không ổn.”
Nói cho rõ ra chứ.
“….Hiểu rồi.”
Kiryuu đỏ bừng mặt xấu hổ, sao nhỉ…. trông vẻ mặt đó rất đáng yêu.
“Fufufu! Cảm ơn nhé, Higashikujou-kun!”
Đây là lần đầu cô ấy gọi tên tôi.
Trong khi đầu vẫn xoay mòng mòng, tôi bị mê hoặc bởi nụ cười tươi như hoa ấy, quả thật khác hẳn so với lúc nãy.
là một phần của tủ bếp nhưng được tách rời, không dựa vào tường, thường được đặt ở vị trí chính giữa, cân đối với không gian bếp.