Mở màn cuộc tấn công là một nhát chém lên cánh tay gã kỵ sĩ đứng hàng đầu tiên. Gã đó bị ngã khỏi ngựa, rồi ngay sau đó lồng ngực hắn bị xuyên thủng. Máu tươi bắn tung tóe, hòa cũng với nước mưa chảy đầy trên nền đất. Hắn xong đời rồi!
「Tập kích! Chặn chúng lại, tuyệt đối không để cho bọn chúng qua! Bằng mọi giá phải bảo vệ công chúa!」
Chỉ huy đội kỵ sĩ cũng phát ra mệnh lệnh phản công. Tiểu đội hiệp sĩ nhanh chóng rút kiếm ra đứng thành một đội hình vòng cung.
Âm thanh kim loại va chạm liên tục vang lên, những tia lửa cũng theo đó văng tứ tán. Xét về kĩ năng cá nhân, tuy đám hiệp sỹ này dở ẹc nhưng vẫn trên kèo đối thủ. Thế nhưng số lượng kẻ địch đã hoàn toàn bù đắp khuyết điểm ấy. Bọn chúng đông gấp đôi đám hiệp sĩ. Các hiệp sĩ đang trong tình huống bất lợi.
Biện pháp tốt nhất trong tình huống này là rút lui về hướng pháo đài, thế nhưng tiếc là đường lui đã bị bịt kín. Đây là một trận tập kích có chuẩn bị trước!
Sẽ khá là rắc rối nếu đám hiệp sĩ bị đánh bại, có lẽ tôi nên bí mật cấp cho bọn họ một chút trợ giúp.
Ẩn nấp dưới làn mưa, tôi ném đá về một tên trong những kẻ tấn công nhằm mục đích quấy nhiễu. Thành thật mà nói tôi muốn sử dụng những con dao nhưng với số lượng kẻ địch nhiều như vậy, số dao tôi mang theo là không đủ. Hết cách rồi, mấy hòn đá là vũ khí tốt nhất hiện tại.
Dưới sự quấy nhiễu của tôi, phòng thủ của hắn xuất hiện sơ hở, và thanh kiếm của hiệp sĩ đang giao chiến với hắn đã chém tới. Lưỡi kiếm xuyên qua lớp phòng thủ ma thuật, chém lên ngực hắn ta. Máu tươi phun ra và cơ thể hắn đổ gục trên nền đất.
Đã xử lý xong một tên!
Tuy vậy, tình hình vẫn không khả quan là mấy. Tôi cần tiếp tục giảm số lượng của đám người tấn công trước khi mấy gã hiệp sĩ này bị xóa sổ hoàn toàn. Vì vậy, tôi tiếp tục ném đá.
Quan sát chuyển động của những kẻ tập kích, tôi phát hiện trong số bọn chúng có hai kẻ có dao động ma lực tương đối lớn. Chắc chắn hai kẻ đó có khả năng sử dụng ma thuật. Những kẻ còn lại tuy có ma lực nhưng khả năng kiểm soát của bọn chúng hoàn toàn không đáng chú ý.
Nếu chỉ ở trình độ này, một mình tôi có thể xử đẹp cả đám. Trong trường hợp có tình huống phát sinh, tôi sẽ mang theo Seria chạy trốn bằng cách bay lên trời.
Tôi thực sự thất vọng về đám hiệp sĩ khi mà dưới sự trợ giúp của tôi mà mấy gã đó vẫn bị đẩy lùi. Đoàn người công chúa đang dần bị ép về chỗ xảy ra vụ lở đất.
「Chết tiệt! Tại sao đường lui lại bị chặn lại vào đúng lúc này cơ chứ! Pháo đài đã ở ngay phía sau rồi…」
Xe ngựa chở công chúa Seria không thể tiếp tục lui nữa, phía sau họ đã không còn đường lui. Những tiếng kêu gào cùng nguyền rủa liên tục phát ra từ trong đám hiệp sĩ đang đứng chắn phía trước xe ngựa.
Tôi có thể thấy Seria và Lululie đang ôm nhau phía bên trong xe. Cảnh chiến đấu đầy máu me này dường như là một kích thích quá mạnh đối với công chúa.
Đám người tập kích vậy quanh các hiệp sĩ và dần siết chặt vòng vây.
Số lượng hai bên đều đã bị giảm xuống nhưng sự chênh lệch không những không bị giảm xuống mà lại một lần nữa gia tăng. Bên phía những kẻ tấn công vẫn còn 16 người còn các hiệp sĩ chỉ còn lại 5. Nếu tiếp tục giao chiến, kết quả trận chiến này đã hoàn toàn có thể đoán trước.
Từng giây trôi qua, vòng vây càng ngày càng thu hẹp. Sự tuyệt vọng có thể thấy rõ trên gương mặt các hiệp sĩ.
Một tên trong số những kẻ tấn công kích hoạt ma pháp. Đó là một ma pháp cấp thấp của phong hệ. Đầu gã đánh xe ngựa trực tiếp bị cắt ra rồi lăn tới trước mặt đám hiệp sĩ.
Sau khi thấy điều đó, gã chỉ huy tiểu đội hiệp sĩ cất cao giọng:
「Chờ đã! Mục đích của mấy người là gì?」
Hử, sắp chết tới nơi rồi hắn còn muốn nói cái gì nữa? Mà thôi, nếu có thể kết thúc việc này bằng đàm phán cũng tốt.
「Giao công chúa Seria ra đây!」
Quả nhiên mục đích bọn chúng là bắt cóc Seria. Đây sẽ là hành động của gã quý tộc nào nhỉ? Mà chuyện gì sẽ xảy ra khi đối phương đưa ra một yêu cầu như thế vào lúc này?
「Được, chúng tôi sẽ làm theo lời các anh. Gì cũng được, chúng tôi sẽ làm tất cả. Chỉ xin các anh tha mạng cho chúng tôi!」
――――Hảảảảả!?
T.t.t.tôi đang nghe nhầm phải không? Tôi đang hoang tưởng rằng đám hiệp sĩ này phản bội phải không?
Thật không thể chấp nhận được!
Mấy ngươi vừa nói cái quái gì vậy?
Niềm tự hào của một hiệp sĩ bị mấy người vứt đâu rồi?
Đem công chúa ra giao dịch?
Mấy người đang đùa tôi phải không?
Tôi liên tục tự hỏi, thế nhưng đáp án mà tôi nhận được lại khiến bản thân vô cùng thất vọng cũng như tức giận.
Sau khi nói như vậy, gã chỉ huy nhanh chóng xoay người, tiến tới cái xe ngựa rồi đặt tay lên cửa. Cánh cửa mở ra, bên trong là Lululie đang che trước người công chúa Seria. Chỉ sau vài hơi thở, cô ta bị lôi ra khỏi xe một cách thô bạo. Seria nắm lấy bàn tay Lululie và cố gắng níu kéo nhưng không có hiệu quả.
「Thả Lululie ra!」
「Hehe, Cô cứ ngồi im đấy cho tôi! Mấy đứa chúng mày còn đứng đấy làm gì, tới phụ tao một tay!」
Ném Lululie cho mấy gã hiệp sĩ, gã chỉ huy lại một lần nữa quay trở lại trong xe, kéo công chúa Seria ra ngoài.
Dưới sự hỗ trợ của đám hiệp sĩ phản bội, hai người bọn họ bị tên chỉ huy hoàn toàn lôi ra khỏi xe ngựa. Tôi có thể trông thấy trong đám phản bội có mặt hai nữ hiệp sĩ trước đó, thế nhưng tôi chẳng cảm nhận chút do dự nào trên gương mặt bọn họ. Chắc là họ đang nghĩ rằng chuyện hi sinh người khác vì lợi ích bản thân là lẽ đương nhiên nhỉ?
「Dừng tay! Các ngươi muốn làm gì công chúa!」
Ngay thời điểm tôi muốn lao ra, dao động ma lực xoay quanh người Lululie. Gió nổi lên quanh người cô ấy. Cô ấy đang cố gắng sử dụng tinh linh ma pháp của tộc Elf.
「Ồn ào!」
Thế nhưng trước khi phép thuật xuất hiện, gã kỵ sĩ bên cạnh lập tức dùng mặt kiếm đập thẳng lên mặt cô ấy khiến ma pháp bị cắt đứt.
Lululie ngã lăn trên mặt đất, bùn đất quanh cô ấy bị bắn lên tung tóe.
「Lululie!」
「……」
Cú đánh khá mạnh, có vẻ cô ta bất tỉnh luôn rồi! Mặc cho công chúa Seria kêu gào khản cổ, Lululie vẫn không nhúc nhích mà nằm im trên mặt đất.
「Thả ta ra! Lululie! TỈNH LẠI, LULULIE!!」
「Yên lặng nào!」
Công chúa Seria cố gắng thoát khỏi sự khống chế của gã hiệp sĩ, thế nhưng họ đông hơn cô ta. Sau khi thoát khỏi tên hiệp sĩ bên cạnh, Seria lập tức bị bắt trở lại.
Mọi chuyện diễn ra nhanh tới mức cả tôi lẫn đám người tập kích đều phải choáng váng.
「Hahahahaahaha! Ngạc nhiên chưa? Đây là những hành động của một hiệp sĩ? Đặt mạng sống của mình lên trên chủ nhân? Được! Được lắm! Tao sẽ tha mạng cho chúng mày. Hãy biết ơn đi, đám ròi bọ!」
Có vẻ đám người tập kích đã chấp nhận điều kiện của mấy tên hiệp sĩ. Hơn nữa hành động phản bội của bọn họ khiến đám người đó khá hài lòng.
Khi biết mình được tha, mấy tên phản bội cười một cách điên cuồng.
Từ xa, tôi có thể nhìn thấy công chúa Seria đang run lẩy bẩy trong sợ hãi.
Gì đây?
Mấy gã đó là loại người gì?
Tất cả bọn chúng đều là loại thối tha!
Chúng không xứng để được coi là con người hay bất cứ thứ gì khác!
Chúng không xứng được tồn tại!
―― Được! Quyết định như vậy đi! Tất cả đều phải chết!
Rời khỏi nơi ẩn nấp, tôi kích hoạt kĩ năng bay. Có vẻ vẫn chưa có kẻ nào phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
Kẻ địch đã tăng thêm năm tên. Trước hết cần giảm số lượng chúng đã.
Độc và chất nổ không thể sử dụng được trong trường hợp này vì dưới đó vẫn còn có mục tiêu cần bảo vệ.
Tôi rút ra năm con phi dao. Mục tiêu đầu tiên là những tên phản bội!
Kẻ thù sẽ bất cẩn vì nghĩ rằng trận chiến sẽ kết thúc, nhưng với tôi, bây giờ mới thực sự bắt đầu. Những đối thủ mạnh sẽ là mục tiêu bị giết đầu tiên!
Nếu cơ thể không được bảo vệ bằng ma thuật, miễn là nhận một đòn chí mạng, đối phương hoàn toàn có thể tử vong ngay cả khi nhận một vết thương từ dao găm. Sau khi xác định mục tiêu, tôi đứng trên bầu trời và phóng dao. Dưới sự rèn luyện điên cuồng trong những năm vừa qua, tốc độ bay của mấy con dạo đạt tới một mức độ khó tin. Giống như bỏ qua khoảng cách, mấy con dao chính xác xuyên qua cổ họng 5 tên hiệp sĩ phản bội.
Không kịp kêu một tiếng, đám hiệp sĩ đổ gục cơ thể lên mặt đất. Cho tận trước lúc chết, chúng cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra cũng như không biết chúng đã chết như nào.
「Hả!!! Kẻ địch? Chúng ở đâu? 」
Cho tới lúc này mấy gã tập kích mới nhận ra sự bất thường. Nhưng chúng vẫn chưa thể xác định vị trí của tôi.
Tôi lập tức lấy ra mấy quả bom khói rồi phát tán chúng ra xung quanh. Liên tục những tiếng nổ vang lên khi những quả bom rơi trên mặt đất. Khói trắng nhanh chóng bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh.
Mặc dù loại bom này có thể sử dụng ngay cả khi đứng dưới trời mưa, thế nhưng có một số ít rơi vào các vũng nước nên không thể phát nổ. Tuy vậy, đối với mục đích lần này như thế đã là đủ rồi.
Tất nhiên tôi không nhìn thấy được vị trí của kẻ địch dưới làn khói, thế nhưng tôi có cách xác định chính xác vị trí của chúng.
Tôi không có ma lực.
Vì lý do đó mà tôi có độ nhạy cảm rất mạnh đối với ma lực của người khác. Ngay cả khi không sử dụng đôi mắt, chuyện xác định vị trí của đối thủ là hoàn toàn đơn giản với tôi. Hơn nữa tôi còn có thể dễ dàng phân biệt được độ mạnh yếu trong bọn chúng thông qua dao động ma lực.
Ngược lại, đám người kia khó có thể phát hiện ra tôi vì không có dao động ma lực trên người tôi.
Tôi nhớ dao động ma lực của Seria và Lululie, bởi vậy không sợ tấn công nhầm người mình. Nói cách khác, ngoại trừ hai nguồn ma lực mà tôi quen thuộc, tôi có thể giết toàn bộ.
Cầm chắc hai con dao găm trên tay, tôi lao vào làn khói. Mục tiêu tiếp theo sẽ là gã đang đứng bên cạnh công chúa Seria. Không có quá nhiều khó khăn, cổ họng hắn bị cắt đứt. Cơ thể hắn sụp xuống như một con rối đứt dây mà không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào.
Những kẻ tập kích vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cẩn thận để không để lộ tiếng chân, tôi tiếp cận đám người đó. Ném một phi dao về phía trước, một tiếng hét phát ra từ đó nhưng có vẻ chúng vẫn chưa thể xác định vị trí của tôi. Trà trộn vào đám người tập kích, tôi bí mật tới gần tên vừa phát ra tiếng hét và cắt đứt đầu hắn.
Chúng đang cố gắng sử dụng ma thuật phòng thủ, tôi không thể dễ dàng cắt đầu chúng như trước nữa. Thế nhưng chỉ cần gây ra một đòn chí mạng, đám người này chắc chắn vẫn sẽ chết. Lưỡi dao trong tay tôi bắt đầu đổi mục tiêu tới động mạch chủ hoặc khí quản của đối thủ. Tên thứ ba đã xong.
Tôi cố gắng hết sức để không bị dính máu của bọn chúng. Cơ thể tôi có sức đề kháng rất yếu, nếu dính quá nhiều máu, tôi có thể sẽ bị nhiễm bệnh.
「Có chuyện gì vậy?」
Cần phải giảm số lượng của chúng hơn nữa trước khi mấy kẻ này bình tĩnh lại từ trạng thái hoảng loạn.
* * * Zaku Zaku * * *
Tôi không gặp vấn đề gì khi xử lý tên thứ tư. Thế nhưng tên thứ năm lại nhận ra sự có mặt của tôi ngay khi tôi hạ gục đồng bọn của hắn.
「Kẻ địch!! Tôi thấy hắn rồi!!!」
Ngay khoảnh khắc hắn hét lên, tôi đâm con dao trên tay phải mình về phía mắt trái đối phương. Người đàn ông cố lắc cái đầu để né tránh. Nhưng cùng lúc đó, con dao trên tay trái tôi cũng đâm tới, chính xác xuyên qua cổ họng hắn ta.
Bọn chúng đang tiến tới chỗ này!
Kích hoạt năng lực bay, tôi vòng ra sau đám người đó, liên tục giết chết thêm ba kẻ nữa. Với điều này, cộng thêm đám vừa bị tôi xử lý lúc trước, tôi đã giết được một nửa bọn chúng. Vẫn còn 8 kẻ nữa.
Có vẻ như một ma thuật vừa được phát động, gió đang nổi lên và xua tan đám khói.
Khi đám khói tan đi, đám người tập kích bắt đầu hiểu tình hình.
Một trong hai thủ lĩnh của bọn chúng đã chết. Có vẻ ma thuật vừa rồi được phát động từ kẻ còn lại.
Không cần ai ra lệnh, bọn chúng bắt đầu tìm thủ phạm. Rất nhanh sau đó, chúng nhìn thấy tôi.
Thay vì nói lời chào hỏi, tôi tặng cho bọn chúng một con phi dao. Thế nhưng nó dễ dàng bị né tránh. Suy cho cùng thì năng lực của tôi vẫn thiên về ám sát hơn.
「Là hắn! Không cần biết hắn đã làm gì, xông lên anh em !!!」
「Chờ đã, có thể còn có người khác! Đừng mất cảnh giác!」
Trong khi đang tiếp cận tôi, đám người tập kích vẫn không quên cẩn thận quan sát xung quanh.
Giờ là lúc mấy cái bẫy thể hiện tác dụng của nó rồi!
「Chết tiệt ! Có bẫy!! Mấy sợi tơ này là thứ quái gì thế!!」
Từ khi bắt đầu trận chiến, những sợi tơ đã được tôi quấn trên cán dao. Trong lúc vừa di chuyển xung quanh tiêu diệt bọn chúng, tôi vừa thảtơ ra ngoài. Thêm vào đó, bây giờ là ban đêm và mấy sợi tơ khá mảnh nên rất khó nhìn bằng mắt thường. Trước lúc khói tan đi, cái bẫy đã được hoàn tất.
Giống như tơ nhện, đám tơ này có khả năng bám dính rất tốt. Nhưng nó được tạo nên từ những vật liệu chống ma sát mạnh nên nó sẽ không thể bị cắt đứt một cách dễ dàng.
Cẩn thận tránh đi đám tơ chằng chịt trong không trung, tôi tiếp cận từng con mồi ngu ngốc đang bị mắc kẹt trên đó.
Mục tiêu đầu tiên là một gã đàn ông bị kẹt chân trong đám tơ và đang cố gắng thoát ra khỏi đó.
Tiến thẳng tới chỗ gã đàn ông đang ngồi, tôi đẩy con dao về phía trước. Hắn nâng thanh kiếm lên bằng một tay để đỡ mũi dao nhưng hắn đã đánh giá sai sức mạnh của tôi. Thanh kiếm bị bật lại theo phương nằm ngang. Ngay sau đó, tôi dùng một con dao khác cắm lên cánh tay hắn ta. Thanh kiếm tuột khỏi tay, lưỡi dao găm chính xác xoẹt qua cái cổ không được bảo vệ của gã.
Tên đầu tiên!
Một gã đàn ông gần đó đã thoát khỏi đám tơ. Hắn lao về hướng tôi và vung thanh kiếm lên mà không để ý rằng mình đang ở một vị trí cực kì bất lợi. Thanh kiếm bị mắc vào đám tơ khiến hắn bất ngờ và di chuyển một cách ngớ ngẩn. Nắm bắt cơ hội đó, tôi tung một đòn tấn công. Mục tiêu là khe hở giữa cái áo giáo da.
Mặc dù đó trông có vẻ là một đòn đánh hoàn hảo nhưng ngay khi mũi dao chạm lên cơ thể hắn, một phản chấn nặng nề tác động lên cánh tay tôi. Đây là khác biệt ma lực, khác biệt giữa người có thể điều khiển nó và kẻ không thể. Tuy vậy, lưỡi dao vẫn xuyên qua màn chắn ma pháp và đâm thủng cơ thể hắn ta.
Mục tiêu thứ ba là một gã hói bị cô lập. Xét trên dao động ma lực, chắc hẳn hắn ta là một pháp sư. Đúng là ngu xuẩn, một pháp sư đứng một mình sẽ là mục tiêu dễ bị nghiền nát nhất trong một trận giao tranh như thế này.
Hắn đang lao tới bên này. Vừa tránh khỏi đám tơ, hắn vừa giải phóng ma thuật. Vẫn là cái ma thuật phong hệ cấp thấp mà ban nãy dùng để cắt đầu tên phu xe. Lưỡi kiếm gió xuyên qua màn mưa, cắt lên những sợi tơ trên không trung nhưng có vẻ nó chưa đủ mạnh để làm đứt đống tơ ấy. Mỗi lần va chạm lên một sợi tơ, sức mạnh ma thuật trên lưỡi kiếm gió lại yếu bớt một chút. Nhờ trời mưa mà tôi có thể thấy được quỹ đạo của nó và tránh nó một cách đơn giản.
Cùng lúc đó, tôi ném con phi dao để chặn không cho hắn tiếp tục niệm phép. Con dao đâm lên vai hắn ta. Nó không thể giết chết hắn nhưng mục đích của tôi chỉ là câu giờ.
Khi mà gã pháp sư còn đang bàng hoàng, tôi nhanh chóng hạ thấp khoảng cách hai bên. Đứng trước mặt gã hói, mũi dao găm trên tay tôi xuyên thủng tròng mắt của hắn.
Giờ thì còn lại 5 người.
Chúng chia làm hai nhóm nhỏ, một nhóm hai người và một nhóm ba người.
Mục tiêu tiếp theo là nhóm ba người. Có vẻ chiến lược của bọn chúng là đứng im phòng thủ để tránh kẹt vào đám tơ. Thế nhưng đó là một lựa chọn cực kì ngu xuẩn.
Tôi tiến tới gần ba người đó rồi đột ngột dừng lại ngay trước ánh mắt nghi ngờ của bọn họ. Bàn tay tôi chạm tới một sợi tơ có màu hơi khác những sợi còn lại ở chỗ đó.
Sợi dây này là sợi được tôi buộc vào chuôi con phi dao đã ném vào đám hiệp sĩ khi trước. Có khá nhiều sợi tơ bị vướng trên đó. Khi tôi kéo nó bằng tay, những sợi còn lại cũng theo đó bị di chuyển.
Và kết quả là giống như một cái mạng nhện lớn, cái lưới co lại chụp lấy ba kẻ bên trong và cố định bọn chúng trên không trung.
「Thứ chết tiệt gì thế này!」
「Ngươi… ngươi đừng đến đây! Ahhh, tôi không cử động được!」
「Bình tĩnh lại! Tks, không cắt được sao?」
Ba gã bị kẹt trong đám tơ bắt đầu tranh cãi với nhau.
Hừm, dưới tình trạng này tôi không thể chém mấy gã này được, đám tơ bọc kín người chúng rồi. Có lẽ tôi nên cho 3 tên này một cái chết nhẹ nhàng.
Tôi siết chặt sợi chỉ khác màu, tấm lưới thít chặt lại rồi nghiền nát tay chân bọn chúng. Sau khi chúng không thể cử động nữa, tôi kỉ niệm cho mỗi tên một nhát đâm chốt hạ.
Giờ thì đối thủ chỉ còn lại hai người. Phản ứng của bọn họ trái ngược nhau. Một người đi về phía tôi còn người kia bắt đầu bỏ chạy.
Trước hết nên tập trung vào gã đang tới. Hắn là một gã đàn ông với cơ thể khá lực lưỡng.
「Thật ấn tượng nhỉ. Ta là mạo hiểm giả rank D - Zaire Rustin. Trên người ngươi không có dao động ma thuật. Xưng danh đi!」
Hô, người đàn ông này có tinh thần của một võ sĩ đấy nhỉ. Gã đằng sau hắn ta sẽ không có cơ hội để xưng danh.
Lờ đi những lời tự giới thiệu của gã đàn ông, tôi tiếp cận hắn ta. Vũ khí của hắn là một thanh kiếm lớn và hắn đang cầm nó bằng hai tay. Có vẻ đối thủ của tôi sẽ có một phong cách chiến đấu thiên về sức mạnh. Tôi không thích phong cách ấy, và tôi thường gọi những người chiến đấu kiểu này là đám vịt!
Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ coi thường đối thủ.
Gã to con lao lên phía trước rồi vung thanh kiếm khổng lồ của anh ta. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh ma thuật đang tích tụ càng ngày càng mạnh trên lưỡi kiếm. Với một nhát chém như vậy, nó sẽ là một nhát chém không thể ngăn cản. Ngay cả khi tôi đỡ nó bằng đôi dao găm của mình, chúng sẽ bị cắt làm đôi ngay khi va chạm. Tuy nhiên, sẽ chẳng có ý nghĩ gì khi nó không bổ trúng mục tiêu.
Tôi ném con dao găm trên tay về phía đối thủ ngay trước khi hắn đủ tầm chém. Ở khoảng cách gần như thế này, tránh né gần như là không thể. Hắn đang tập trung ma lực lên thanh kiếm nên chắc chắn lớp phòng ngự ma thuật trên người hắn sẽ rất yếu. Nếu không muốn ăn nguyên con dao đó trên người, chắc chắn hắn sẽ chặn con dao lại bằng kiếm.
Như dự đoán, gã to con vung kiếm lên, chặn lại con dao găm đang bay.
Con dao bị cắt làm đôi, mặt đất bị toác ra, ngay cả một số lượng lớn sợi tơ xung quanh cũng bị cắt đứt.
Thế nhưng lưỡi kiếm đó không chạm tới được tôi. Nếu trước đó tôi tiếp cận hắn ta, khi vào khoảng cách thích hợp, thanh kiếm đó sẽ không do dự mà vung lên và số phận của tôi sẽ không khác với con dao găm là mấy. Giờ thì thanh kiếm ấy không còn là một thanh kiếm được gia cố bởi ma lực nữa, nó chỉ là một thanh kiếm bình thường được điều khiển dựa trên sức mạnh cơ bắp mà thôi. Nói cách khác, tôi đã thành công.
Sau khi thay đổi quỹ đạo đường kiếm để cản lại con dao, gã to con cúi người và cố gắng tránh xa khỏi tôi để bắt đầu một cuộc tấn công mới. Nhưng ngay khi hắn lùi lại, tôi nhặt mảnh dao găm trên mặt đất và cắt đứt gân chân của hắn.
「Kuk! Được lắm! Lối di chuyển đó… ngươi hẳn là một sát thủ! Nhưng nếu ngươi nghĩ chỉ với điều đó có thể hạ gục ta thì ngươi nhầm rồi!」
Gã đô con đang lết đi bằng cái chân phải của mình. Có vẻ vết thương như vậy chưa thể phế đi đôi chân của hắn. Dưới tình trạng này, tôi có thể vờn hắn tới chết. Thế cơ mà hiện giờ tôi không có nhiều thời gian như vậy, vẫn còn một tên đang cố gắng trốn thoát. Phải liều một phát nữa rồi.
Giống như trước, tôi tiếp cận gã to con. Bỏ qua chấn thương trên chân mình, hắn nắm lấy thanh kiếm. Vì hắn ta có rank D nên có lẽ hắn chỉ có một vũ kĩ thôi.
「OohHHHH!!」
Ngu ngốc, dù có gào khản cổ cũng không giúp ngươi thay đổi được gì đâu!
Ngay trước khi bước vào cự ly của thanh kiếm, tôi đổi hướng một cách đột ngột. Tôi chạy vòng quanh hắn ta. Gã to con cố gắng xoay người để bắt kịp di chuyển của tôi nhưng cái chân bị thương của gã không theo được. Ngay thời điểm hắn không thấy được tôi, tôi đột nhập vào vòng cự ly của thanh kiếm…….. rồi lùi lại ngay lập tức.
Giống như chỉ chờ tôi bước vào đúng cự ly, tên đô con vung kiếm từ một tư thế kì dị.
Nhưng hắn chém hụt.
Theo quán tính nhát chém, tên đô con ngã trên mặt đất. Một lần nữa, tôi tiếp cận hắn và kết thúc bằng một đòn cắt cổ.
Vào giây phút cuối cùng trước khi chết, hắn ta im lặng một cách khó hiểu. Có vẻ hắn chấp nhận thất bại của mình và biết sẵn những gì đang chờ đợi bản thân tiếp sau đó.
Thật may là tôi còn biết sử dụng não của mình. Nếu không có động tác giả vừa rồi, có lẽ tôi đã lĩnh trọn nhát kiếm đó rồi.
Giờ thì chỉ còn một tên cuối cùng!
Tôi sẽ không cho tên nào trốn thoát.
Yêu cầu nhiệm vụ là bí mật bảo vệ mà không để người khác phát hiện. Seria đã trông thấy tôi nhưng chỉ cần cô ấy không hé môi, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng đám người tập kích thì khác, tất cả sẽ bị thanh trừ!
Tên còn lại đã thoát khỏi vùng bao trùm của đám tơ và leo lên ngựa. Nếu chạy bằng chân, tôi không thể bắt kịp hắn ta. Thế nhưng tôi không muốn lộ ra khả năng bay của mình.
Vậy tôi phải làm thế nào?
Câu trả lời rất đơn giản, tôi sẽ sử dụng năng lực đặc biệt của mình một cách mà người khác nhìn vào không nhận ra nó là năng lực đặc biệt.
Tôi di chuyển bằng cách đạp mạnh lên mặt đất, sau đó tôi sẽ khởi động năng lực bay của mình rồi lại hủy nó.
Với điều đó, tôi vẫn có thể giữ được tốc độ khi đang bay. Thứ duy nhất bị mất khi hủy năng lực bay là khả năng trôi nổi trên không trung.
Liên tục lặp lại hành động đó, tôi kết hợp sức mạnh đôi chân cùng năng lực đặc biệt của mình. Nếu lúc này có người đứng một bên quan sát tôi, cái họ cảm thấy chỉ là tôi dường như đang chạy bình thường nhưng tốc độ lại không ngừng tăng nhanh.
「Đ-đừng đến! Đồ quái vật! Tại sao không có ma lực mà――」
Không chờ nói hết câu, tên cuối cùng đã bị tôi bắt kịp. Cổ họng hắn bị thủng một lỗ lớn bởi con dao găm.
Trận chiến kết thúc rồi. Thiệt hại là một con dao găm và vài sợi tơ. Một chiến thắng toàn diện!
============================================
DG: Sao con Seria phế vậy? Chương 6 thằng main còn bảo "Dù cô ấy có mạnh hơn tôi thì cũng không thay đổi được..." cơ mà nhỉ? Giả thuyết à ???