Phù, đúng là một chuyến mua sắm ra trò!
Một tiếng sau, chúng tôi đã có mặt tại một trung tâm thương mại đầy ắp các cửa hàng bán sản phẩm Edge-Tech và đã có một buổi mua sắm thật sự thỏa mãn.
“Anh thích đến thế cơ à?” Tina nghiêng đầu, vẻ ngờ vực.
“Chắc chắn rồi,” tôi đáp. Không biết cô ấy thế nào, chứ tôi thì mãn nguyện lắm rồi.
Tôi đã mua một tấm khiên cá nhân, một thiết bị có kích thước cỡ một lon soda, sử dụng công nghệ tối tân để tạo ra một hàng rào bảo vệ quanh người dùng. Nhờ có hai khối năng lượng, công suất của tấm khiên có thể thay đổi và cũng khá mạnh mẽ. Ở mức thấp nhất, nó có thể bảo vệ bạn khỏi côn trùng, sâu bọ và những sinh vật tương tự trên các hành tinh biên giới—những thứ thường có nọc độc và mang mầm bệnh nguy hiểm—trong một thời gian dài. Nếu tăng công suất lên, nó thậm chí có thể che chắn được cả hỏa lực từ súng trường laser. Dĩ nhiên là không thể duy trì được lâu, nhưng bạn luôn có thể thay khối năng lượng mới.
“Nhưng anh định dùng nó để làm gì?”
“Tác chiến mặt đất, dĩ nhiên rồi. Nó cũng sẽ hữu dụng nếu chúng ta có dịp đặt chân lên một hành tinh biên giới.”
“Chúng ta thật sự có kế hoạch đến đó à?” Tina ngước nhìn tôi.
“Ờ thì, có thể,” tôi nói, tránh ánh mắt của cô.
Ý tôi là, tôi đã từng mua ngàm tàng hình nhiệt mà chẳng biết có thực sự dùng đến không, và cuối cùng nó lại phát huy tác dụng… Món này chắc chắn cũng vậy. Chắc là thế. Được rồi, có lẽ thôi.
“Thôi, đừng bận tâm mấy chuyện vặt vãnh đó.”
“Có thể anh chẳng nghĩ gì khi vung cả đống Ener như thế, chàng ạ, nhưng đừng có mà tiêu xài hoang phí.”
“Nó sẽ hữu ích nếu tình huống đó xảy ra, nên cũng không hẳn là lãng phí hoàn toàn.”
“Được rồi, tôi không cãi với anh nữa. Tôi tốt bụng quá mà.”
“Ôi, Tina, cô tốt bụng thật đấy,” tôi nói với giọng đều đều. “Cảm ơn cô nhiều lắm.”
“A ha ha!” Tina cười phá lên dù đã phản đối. “Ừ, chân thành ghê. Mà này, anh chắc là không muốn tham gia cùng mấy cô gái của mình à?”
“Tôi có lẽ không nên nói điều này, nhưng phụ nữ luôn mất rất nhiều thời gian khi đi mua sắm… Đặc biệt là khi họ tìm quần áo mới.”
Tôi hiện đang đi dạo quanh trung tâm thương mại với Tina. Những người khác thì đang trong một cuộc hành hương đến từng cửa hàng thời trang bán đồ Edge-Tech một. Tina và tôi đã lẻn đi để xem những thứ, bạn biết đấy, vui vẻ hơn.
“Chà, anh không sai đâu. Wis thích ăn mặc dễ thương, và con bé mất cả buổi trời để lựa quần áo.”
“Cô không mua sắm quần áo à, Tina?”
“Không. Wis mua sắm hết cho tôi rồi. Tụi tôi có cùng kích cỡ và vóc dáng.”
Tina giơ ngón tay cái và nháy mắt một cách gượng gạo. Và cô thấy ổn khi nói với tôi điều đó sao?
“Còn chàng thì sao?”
“Èo, lát nữa tôi sẽ để mấy cô gái kể cho nghe về mấy thứ vật liệu tân tiến này. Và nếu muốn, tôi chỉ cần đặt mua những món trông giống như bộ tôi đang mặc là được.”
“Tôi cá là tủ quần áo của anh đầy ắp, nhưng toàn là một kiểu đồ.”
“Ha ha ha.”
Cô ấy nói trúng phóc, nên tôi đành cười trừ cho qua chuyện.
Nghe này, tủ đồ của tôi thoải mái, tiện dụng, dễ bảo quản, và ai nhìn vào cũng biết ngay tôi là một lính đánh thuê. Siêu tiện lợi!
Chúng tôi đi dạo một lúc, trêu chọc vài cửa hàng trên đường đi, thì tôi bỗng nghe thấy nhạc chuông phát ra từ túi áo ngực.
Họ xong rồi à? Nhanh thật! Tôi nghĩ thầm khi lấy thiết bị đầu cuối ra và nhìn vào màn hình.
“Chàng? Trông anh không được khỏe lắm.”
Chắc hẳn tôi đã vô thức lộ ra vẻ mặt kỳ quặc.
Tên hiển thị trên thiết bị đầu cuối của tôi không phải là Mimi, Elma hay Mei. Đó là Trung tá Serena. Hay đúng hơn là Thiếu tá Serena, vì cô ấy đã được thăng cấp.
“Chào,” tôi nói, trả lời cuộc gọi. “Hiro nghe đây.”
“Lâu rồi không gặp, Thuyền trưởng Hiro. Tôi tin là gần đây anh đã có cơ hội thư giãn một chút?”
“Vâng, và tất cả là nhờ cô cả. Chúng tôi hiện đang ở tại dinh thự của Bá tước Dalenwald trong thủ đô. Vậy, tôi có thể giúp gì cho cô đây?”
“Vào thẳng vấn đề luôn sao? Tôi đánh giá cao sự thẳng thắn của anh, nhưng một lính đánh thuê hạng bạch kim có Sao Vàng không nên là người giỏi trò chuyện hơn sao?”
“Chà, xin thứ lỗi. Tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn, xin lỗi nhé.” Tôi quyết định cứ xin lỗi cho xong chuyện.
“Anh nên làm vậy. Giờ thì, theo như cuộc thảo luận của chúng ta về việc mua robot chiến đấu quân sự…”
“Ồ, cô đã xin được giấy phép cho tôi chưa?”
“Rồi, và không gặp vấn đề gì cả. Tôi sẽ gửi chứng chỉ kỹ thuật số đến thiết bị đầu cuối của anh. Tất cả những gì anh cần làm là đến một nhà sản xuất robot vào lúc thuận tiện. Xuất trình chứng chỉ của anh, và anh sẽ không gặp khó khăn gì khi mua hàng. Tôi cũng sẽ đính kèm một lá thư giới thiệu. Gia tộc Holz đã đầu tư vào Eagle Dynamics, nên họ sẽ rất sẵn lòng tiếp đón anh.”
“Rõ. Cảm ơn cô, Thiếu tá.”
“Và với việc này, tôi đã trả xong nợ cho cô trong vụ chiến tranh tinh thể. Nhớ trả lại cho tôi vì tất cả những rắc rối mà anh đã gây ra cho tôi đấy, được chứ?”
“Rồi, rồi. Đừng hành tôi quá sức đấy.”
“Hi hi… Tạm biệt nhé.” Cô ấy cúp máy.
Đừng có khúc khích với tôi! Đáng sợ lắm! Cô ta định đẩy cho mình thứ công việc phiền phức gì đây? Và việc cô ta có thể triệu tập tôi từ bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào giờ đây khi tôi có thể sử dụng cổng dịch chuyển chẳng hề khiến tôi cảm thấy ấm lòng chút nào. Chúa ơi!
“Thay đổi kế hoạch. Chiều nay không mua sắm quần áo nữa.”
“Chúng ta đi mua robot chiến đấu à? Nóng lòng quá đi!” Rõ ràng là Tina rất phấn khích khi có cơ hội vọc vạch những cỗ máy mới—xin lỗi, những robot chiến đấu quân sự tối tân.
Tôi cũng phấn khích. Gã đàn ông nào mà không mê robot chiến đấu cơ chứ?!
★
Chúng tôi ăn trưa tại một nhà hàng kiểu quầy bar sushi cao cấp. Trong lúc ăn, tôi đã nhờ Mei sắp xếp một cuộc hẹn tại Eagle Dynamics, để chúng tôi có thể đến đó ngay sau bữa ăn.
Văn phòng của Eagle Dynamics chiếm một tòa nhà rất ấn tượng nằm gần khu quân sự của lâu đài hoàng gia.
Khi đến nơi, tôi ngước lên, choáng ngợp trước kích thước kinh ngạc của nó. Ừ, đúng là một tòa nhà cao thật.
Các robot chiến đấu an ninh được bố trí ở lối vào, trong khi các loại robot đủ mọi kiểu dáng có thể tưởng tượng được thì đứng trưng bày.
“Tôi nghe nói nhà máy của họ nằm dưới lòng đất.”
“Ồ, vậy là họ cũng sản xuất ở đây luôn à?”
“Wow, nhìn xem có bao nhiêu con kìa!” Mimi thốt lên. “Và con nào trông cũng mạnh mẽ hết!”
“Phải không? Chúng đều rất hấp dẫn. Nhiều loại trong số này hiếm khi được thấy lắm,” Chris nói.
Tôi mỉm cười khi họ hào hứng thảo luận về những con robot chiến đấu đang được trưng bày. Sau đó, tôi cũng tự mình ngắm nghía chúng một lượt.
“Chúng ta không cần những con lớn, phải không?” Elma hỏi.
“Không. Tôi chủ yếu muốn chúng chống lại đám cướp biển cố gắng đột nhập lên Hắc Liên.”
“Và để cho cướp biển nếm mùi thuốc của chính chúng bằng cách đột nhập tàu của chúng?”
“Chính xác.”
Trong trường hợp đó, những robot chiến đấu có kích thước bằng ô tô và xe tải bị loại. Những con nhỏ hơn cỡ ô tô có thể di chuyển qua các hành lang của Hắc Liên, nhưng việc triển khai chúng ở đó là bất khả thi. Chúng sẽ bị giới hạn trong khoang chứa máy bay và khoang hàng.
“Loại nhỏ hoặc vừa…” tôi lẩm bẩm một mình.
“Con này dễ thương quá phải không, chị Chris?” Mimi hỏi.
“Ồ, đúng vậy!”
Mimi và Chris ngồi xổm xuống và xem xét một con robot chiến đấu có kích thước tiêu chuẩn, ít nhất là trong số các loại nhỏ. Nó có kích thước bằng một con chó nhỏ, và mặc dù có sức bền thấp, nó lại sở hữu những khẩu súng laser chết người. Tùy thuộc vào thông số kỹ thuật, một số con thậm chí có thể lao vào kẻ thù và tự hủy. Chúng chắc chắn là một trong những loại robot chiến đấu phiền phức nhất phải đối phó.
“Hmm. Chúng ta nên chọn loại cơ bản hay chuyên dụng đây?” Tina tự hỏi.
“Chuyên dụng hóa sẽ tăng hiệu suất, nhưng em lại thích những con robot đa năng,” Wiska trả lời. “Ồ, chị, con này thú vị quá!”
“Ồ, một loại module à?”
Hai chị em sinh đôi chủ yếu khảo sát các robot cỡ vừa, có kích thước từ một con chó lớn đến một chiếc mô tô phân khối lớn. Đây là lựa chọn hiển nhiên. Thậm chí còn có những mẫu dạng người, cao chưa đến hai mét rưỡi.
“Tôi cá là những mẫu dạng người phổ biến nhất,” tôi trầm ngâm.
“Tôi không biết nữa,” Elma nói với vẻ hoài nghi. “Tôi không nghĩ việc có hình người khiến chúng tốt hơn một cách mặc định.”
“Ừ, cũng đúng,” tôi đáp.
Và dù sao đi nữa, những con cao lêu nghêu ngớ ngẩn như vậy trông có thể anh hùng hơn, nhưng chúng không phải là thực tế nhất. Cá nhân tôi thấy những con bốn chân với vũ khí trên lưng là một lựa chọn hợp lý hơn.
“Chiến đấu trong nhà có nghĩa là chúng ta cần thứ gì đó có thể xoay xở trong không gian hẹp. Thay vì ưu tiên số lượng chân, chúng ta nên tập trung vào khiên, độ bền và hỏa lực.”
“Cậu có thể đúng,” Elma đồng ý trước khi di chuyển đến khu trưng bày robot hạng trung-nặng.
Chúng thiếu cơ động nhưng bù lại bằng lớp giáp và khả năng khiên chắn mạnh mẽ, cũng như hỏa lực dồi dào. Súng trường laser và súng phóng lựu của chúng không phải là thứ để xem thường.
“Cậu nghĩ đây là điểm vàng của chúng ta không?” tôi hỏi.
“Tôi không thích việc chúng quá chậm chạp. Sẽ vô ích nếu chúng không đến kịp trận chiến.”
“Đúng là vậy.”
Những người mặc vest—nhân viên của Eagle Dynamics—tiếp cận khi Elma và tôi đang thảo luận về các lựa chọn của mình, Mimi và Chris theo sau họ.
“Tôi đoán ngài là Thuyền trưởng Hiro?” một trong những nhân viên nói. “Tên tôi là Pijo. Ngài đến đây theo lịch hẹn phải không ạ?”
“Rất vui được gặp ông, Pijo,” tôi đáp. “Tôi là Thuyền trưởng Hiro, và đây là Elma, một trong những thành viên phi hành đoàn của tôi.”
“Vâng, chúng tôi đã nghe qua từ cô Mimi và cô Christina. Thật vinh dự được gặp ngài.”
Pijo khá là vạm vỡ đối với một nhân viên văn phòng trung niên. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu ông ta tự giới thiệu mình là một người lính hoặc lính đánh thuê.
“Xin mời theo tôi đến văn phòng của chúng tôi. Tôi có thể cung cấp cho ngài thông tin chi tiết về tất cả các mẫu mã của chúng tôi, bao gồm cả những mẫu mới nhất, và cho ngài xem một số lựa chọn phù hợp với nhu cầu của ngài.”
“Tôi sẽ nghe theo lời ông. Tina, Wiska!” tôi gọi hai chị em sinh đôi khi chúng tôi đi đến văn phòng của Eagle Dynamic. “Chúng ta vào trong bây giờ!”
Mei đi theo sau chúng tôi. Nghĩ lại thì, cô ấy chẳng nói gì nhiều kể từ khi chúng tôi đến đây.
“Tôi cũng muốn nghe ý kiến của cô, Mei.”
Cô ấy dừng lại, như thể ngập ngừng. “Đã hiểu.” Có lẽ cô ấy lo lắng về số tiền chúng tôi đã chi cho Hắc Liên sau khi cô ấy quá quyết liệt đưa ra ý kiến của mình.
Cá nhân tôi nghĩ điều đó là tốt nhất. Cô ấy không cần phải lo lắng về mặt tiền bạc của việc này.
★
Những người ở Eagle Dynamics thực sự đã trải thảm đỏ đón tiếp chúng tôi.
Có phải vì lá thư giới thiệu của Serena không? Hay vì chúng tôi có quý tộc đi cùng? Hay họ chỉ muốn bày tỏ sự tôn trọng với ngôi sao mới nổi hạng Bạch Kim có Sao Vàng?
Tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn không phiền lòng.
“Cứ như chúng ta là VIP vậy!”
“Chúng ta có nên tham gia vào việc này không?”
Tina và Wiska, mặt khác, lại không thoải mái lắm với sự đối đãi này.
“Một thời gian rồi hai em sẽ quen thôi,” Mimi nói, mỉm cười dịu dàng với họ.
Em ấy thật tốt bụng khi cố gắng xoa dịu sự lo lắng của họ. Khoan đã, em ấy đang xoa dịu họ à? Nghe gần giống như một lời cảnh báo.
“Vậy, tôi được biết là hôm nay ngài muốn mua robot chiến đấu quân sự,” Pijo nói.
“Vâng, kế hoạch là vậy. Chúng tôi muốn đặt thêm một số thiết bị bảo trì vào đơn hàng, nếu có thể.”
“Tôi hiểu rồi… Công ty chúng tôi có một lịch sử kinh doanh lâu dài với Hạm đội Đế chế. Tôi chắc chắn ngài sẽ hài lòng.”
Pijo nở một nụ cười với tôi và liên tục gật đầu trong khi xoa tay vào nhau.
Ông ta tham lam một cách khá lộ liễu. Tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng này, tôi có thư mời từ gia tộc Holz; ông ta sẽ không dám mơ đến việc lừa gạt tôi đâu. Nếu ông ta đủ ngu ngốc để thử, điều đó sẽ làm mất mặt gia tộc Holz và gây ra nhiều vấn đề cho ông ta hơn là đáng giá.
“Chúng tôi nhận thấy ngài đang xem xét các mẫu mã của chúng tôi ở bên ngoài,” ông ta tiếp tục. “Ngài đang muốn mua chính xác loại nào ạ?”
“Mục tiêu chính của chúng tôi là bảo vệ bản thân khỏi việc cướp biển đột nhập vào tàu mẹ, đồng thời phát động một cuộc phản công của riêng mình. Ngoài ra, chúng tôi muốn có thể triển khai chúng cho các cuộc đổ bộ khẩn cấp lên các hành tinh, phòng trường hợp cần thiết.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì những robot hạng nặng cỡ vừa, đa dụng nghe có vẻ là tốt nhất.”
“Vâng. Tôi cũng đang nghĩ vậy.”
Ông ta nói trúng tim đen. Đúng là một thương gia bậc thầy.
“Những mẫu đó cũng có nhiều lựa chọn đa dạng nhất. Nếu hôm nay ngài muốn mua các hệ thống bảo trì và module cùng với robot chiến đấu, thì khuyến nghị cá nhân của tôi sẽ là model Arachne ở đây.”
Pijo chạm vào máy tính bảng của mình và hiển thị hình ảnh của model Arachne.
Đó là một con robot có phần thân trên trông nặng nề đặt trên bốn cái chân dày, với bốn điểm cứng để lắp đặt vũ khí và các thiết bị khác. Bằng cách thay đổi module ba lô, nó có thể được trang bị các chức năng đặc biệt, như tấn công kẻ thù, bảo vệ mục tiêu, liên lạc và trinh sát.
“Tôi hiểu rồi… Rất ngầu.”
“Chắc chắn rồi!”
“Nhưng nó không dễ thương lắm.”
Mimi à, anh thật sự không nghĩ em nên xếp hạng những cỗ máy giết người trên thang đo độ dễ thương đâu.
“Ha ha ha, thưa cô, ở đây, chúng tôi xem tất cả robot của mình như những đứa con yêu quý, đáng yêu,” Pijo đáp lại một cách nhẹ nhàng.
“Model Arachne quân sự có một máy phát điện nhỏ, cho phép nó hoạt động trong thời gian dài mà không cần sạc lại. Nó cũng có công suất dồi dào, cho phép ngài lựa chọn thiết bị mà không cần lo lắng.”
Pijo hiển thị nhiều đơn vị Arachne, mỗi đơn vị có các trang bị khác nhau. Trang bị tiêu chuẩn bao gồm hai súng trường laser trên cánh tay và một máy phát khiên nhỏ trên cánh tay phụ. Các cụm tên lửa nhỏ, súng phóng lựu và những thứ tương tự được trang bị trên ba lô.
“Đây là loại có thông số kỹ thuật tiêu chuẩn. Nó tự vệ bằng khiên của cánh tay phụ và tiêu diệt kẻ thù bằng hỏa lực chính xác. Súng laser gắn trên tay có thể được thay thế bằng súng laser phân tách và đạn thật, nếu ngài muốn. Bộ phận ba lô cũng có thể được sử dụng cho vô số mục đích. Thứ nhất, tấn công thông qua các bệ phóng tên lửa và lựu đạn. Khả năng chỉ huy của ba lô bao gồm một gói chỉ huy đi kèm với gói liên lạc và thiết bị chống tác chiến điện tử. Để hỗ trợ, nó có một gói y tế bao gồm các nanobot y tế và những thứ tương tự. Nó cũng có khả năng sửa chữa thông qua một gói cho phép robot thực hiện các sửa chữa khẩn cấp trên các đơn vị khác. Tấn công được hỗ trợ bằng một gói cho phép di chuyển ba chiều. Nó thậm chí có thể trang bị các thiết bị ngụy trang quang học và đánh lừa điện tử để tăng cường khả năng tàng hình.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy về cơ bản, càng mua nhiều, phạm vi chiến lược tiềm năng của mình càng rộng.”
“Chính xác. Và chúng còn hữu ích cho nhiều việc hơn là chỉ chiến đấu. Cả hai cánh tay chính và phụ của chúng đều hoàn hảo cho các công việc nhẹ, chẳng hạn như mang thiết bị và xây dựng công sự. Chúng cũng có thêm khả năng tải trọng, cho phép chúng mang theo vật tư trong các chuyến thám hiểm.”
“Một con giá bao nhiêu?”
“Giá tiêu chuẩn là 70,000 Ener. Tuy nhiên, ngài có thư mời từ gia tộc Holz, vì vậy dĩ nhiên chúng tôi sẵn sàng giảm giá sâu hơn nữa, đặc biệt nếu ngài mua nhiều đơn vị cùng với hệ thống bảo trì và module của chúng.”
“Được rồi. Chà, để bắt đầu…” Tôi dừng lại, cân nhắc các lựa chọn của chúng tôi.
“Cho tôi giá của mười cỗ máy với hệ thống bảo trì và module, cùng với một bộ đầy đủ các bộ phận tùy chọn.”
“Rất sẵn lòng, thưa ngài!” Pijo mỉm cười và bắt đầu tính toán.
Tôi sẽ để ông ta cho chúng tôi xem thêm vài mẫu nữa, và chúng tôi sẽ quyết định từ đó. Mặc dù, trong những trường hợp này, thường tốt hơn là nên nghe theo lời khuyên của các chuyên gia—miễn là bạn biết đủ để không bị lừa mua phải hàng dỏm.
★
Sau đó, ông ta đã cho chúng tôi xem thêm vài mẫu nữa, nhưng cuối cùng chúng tôi đã quyết định chọn bot chiến đấu quân sự model Arachne.
Tôi không thể từ chối tính linh hoạt cao và các tính năng tiết kiệm không gian của nó. Có một số mẫu mạnh hơn, nhưng tôi đã bỏ qua chúng. Chúng quá chuyên dụng cho chiến đấu, điều này làm giảm tính linh hoạt của chúng.
Thư giới thiệu của Serena và đơn đặt hàng số lượng lớn của chúng tôi đã giảm giá mỗi đơn vị xuống còn 600,000 Ener. Các hệ thống module và các tùy chọn cộng lại thêm 600,000 Ener, do đó tổng số tiền của chúng tôi là 1,200,000 Ener.
“Hử… Rẻ hơn em nghĩ,” Mimi trầm ngâm.
“Ôi, không!” Tina rú lên. “Mimi đang học cách coi tiền như một lính đánh thuê rồi!”
“Mimi, 1,200,000 Ener là một số tiền lớn đấy,” Wiska khiển trách. “Một người bình thường chỉ kiếm được khoảng 1,500 Ener một tháng. Phải mất hơn sáu mươi sáu năm mới kiếm được số tiền đó đấy!”
Lý lẽ thuyết phục của họ dường như đã làm Mimi bừng tỉnh. “E-Em cho là vậy…”
Tốt lắm, Mimi, tốt lắm. Hãy đến với phe bóng tối... Bên này vui hơn nhiều!
“Giờ nghĩ lại, không phải Mei có hiệu suất cao hơn cả mấy con robot đó sao?” Chris hỏi.
“Không nghi ngờ gì về điều đó,” tôi đáp.
“Đúng vậy,” Elma nói.
Mei cúi đầu. “Cảm ơn lời khen của mọi người.”
“Vậy có nghĩa là anh nên mua thêm các Maidroid cao cấp như Mei sẽ tốt hơn không?”
“Hmm, tôi chắc đó là một lựa chọn, nhưng… Mei?”
“Vâng, thưa Chủ nhân. Tiểu thư Chris nói đúng rằng việc mua nhiều Maidroid cao cấp là một lựa chọn. Tuy nhiên, chỉ riêng mẫu cơ bản của tôi đã có giá 480,000 Ener. Sau khi bao gồm các tùy chọn bổ sung và cơ sở bảo trì, chi phí sẽ dễ dàng vượt qua 550,000 Ener. Nói cách khác, hai người như tôi sẽ có giá 1,100,000 Ener. Mua mười robot chiến đấu quân sự chỉ đắt hơn một trăm nghìn là hiệu quả về mặt chi phí hơn nhiều.”
Mei thẳng thắn so sánh chi phí và hiệu quả của cả hai sản phẩm.
“Hơn nữa, còn có vấn đề về thời gian hoạt động,” cô tiếp tục. “Đối với các Maidroid như tôi, nên bảo trì hai giờ cho mỗi bốn mươi tám giờ hoạt động để duy trì hiệu suất và ngoại hình tối ưu. Nếu tôi bị thương, tôi sẽ cần được nhà sản xuất sửa chữa. Ngược lại, robot chiến đấu có thể hoạt động tới hai tuần mà không cần bảo trì trừ khi chúng bị hư hỏng nặng. Ngay cả khi đó, chúng có thể được sửa chữa bằng các kỹ năng bảo trì cơ bản và hệ thống module miễn là có sẵn các vật liệu cần thiết. Tóm lại, robot chiến đấu tốt hơn nhiều trong một trận chiến thông thường do khả năng phục vụ và khả năng chiến đấu lâu dài của chúng.”
“Em hiểu rồi,” Chris nói. “Mei có thể mạnh hơn nhiều về sức mạnh thuần túy, nhưng robot chiến đấu quân sự thì bền hơn, rẻ hơn và dễ sử dụng hơn.”
“Mei phù hợp hơn nhiều cho việc bảo vệ Chris, Mimi, Tina và Wiska,” tôi nói thêm. “Chúng ta không thể nào mang robot chiến đấu xuống các khu định cư hay mang chúng đến thủ đô khi muốn đi dạo thong thả được, phải không?”
“Đúng là vậy. Chúng quá đáng sợ cho việc đó.”
“Này, còn tôi thì sao?” Elma yêu cầu.
“Hai chúng ta không cần vệ sĩ,” tôi đáp. Nếu chúng tôi cần Mei bảo vệ, chúng tôi hẳn đang ở trong một tình huống cực kỳ tồi tệ.
Kiểu như, ở giữa một chiến trường với đạn bay vèo vèo qua và né laser ấy.
Elma trông không bị thuyết phục vì lý do nào đó, nhưng tôi đã lờ cô ấy đi.
“Dù sao đi nữa, chúng ta mua robot chiến đấu là để phòng ngừa thôi. Tôi nghi là chúng ta sẽ không sử dụng chúng thường xuyên đâu.”
“Cũng phải. Chẳng phải ngày nào cướp biển cũng tấn công và cố gắng đột nhập tàu của cậu.”
“Đồng ý,” Mei nói. “Tôi cũng không có ý định để chúng thực hiện hành vi bạo lực như vậy trên Hắc Liên của chủ nhân.”
Chris trông như muốn hỏi tại sao chúng tôi lại mua robot chiến đấu. Và vâng, được thôi, cũng hợp lý.
Nhưng nghe này. Chúng tôi bị vận rủi ám. Cẩn tắc vô áy náy.
“Chúng ta xong việc ở đây rồi, vậy sao không quay lại biệt thự nhỉ?” tôi hỏi cả nhóm. “Sắp đến giờ ăn tối rồi.”
“Vâng ạ. Ông em cũng sắp về rồi,” Chris nói.
★
“Ta có một yêu cầu.” Bá tước Dalenwald đi thẳng vào vấn đề, không một lời chào hỏi.
“Ông ơi, làm ơn!” Chris giận dữ hét lên.
Chúng tôi đã trở về biệt thự của Dalenwald và gặp ông của Chris. Ngay khi nhìn thấy chúng tôi, ông ấy đã giao việc cho chúng tôi. Gì cơ? Bạn nghĩ ông ta điên à? Chà, tôi cũng nghĩ vậy. Điều này vượt qua cả sự thẳng thừng và đi thẳng vào lãnh địa của cái-quái-gì-vậy.
“Này, không cần phải bực mình như vậy đâu,” tôi xen vào. “Nhưng điều này khá là đột ngột.”
“Đúng là vậy.” Bá tước Dalenwald gật đầu. Với một cái vẫy tay nhanh chóng, màn hình holo của ông ta hiện lên một bản đồ của Hệ Kormat.
“Hệ Kormat… Nó là hàng xóm của Hệ Dexar, phải không ạ?”
“Chính xác. Kormat III là một hành tinh có thể sinh sống được, gần đây đã hoàn thành một quá trình địa khai hóa dài. Điều đó có nghĩa là gia tộc Dalenwald sẽ bắt đầu thuộc địa hóa nó càng sớm càng tốt. Ta muốn yêu cầu sự bảo vệ của các cậu trong giai đoạn đầu của việc định cư này. Nếu có bất kỳ vấn đề nào phát sinh trên Kormat III, nhiệm vụ của các cậu là giải quyết chúng.”
“Bảo vệ một nỗ lực thuộc địa hóa, hử?” tôi đáp. “Chúng cháu sẽ lấy phí vệ sĩ thông thường để đối phó với cướp biển, nhưng sẽ tính thêm phí cho việc giải quyết vấn đề trên hành tinh. Ngoài ra, việc xử lý những tên cướp biển tấn công hành tinh sẽ là không thể nếu cháu chỉ có một mình ngoài đó.”
Rốt cuộc, Krishna và Hắc Liên chỉ có thể bao quát được một khu vực hạn chế. Nếu hàng tấn cướp biển đổ bộ lên hành tinh cùng một lúc, chúng tôi không thể nào đẩy lùi tất cả bọn chúng về mặt vật lý.
“Dĩ nhiên, ta hiểu. Gia tộc Dalenwald sẽ tự nhiên chuyển lực lượng của mình đến phòng thủ Kormat III. Chúng ta cũng sẽ yêu cầu sự trợ giúp từ Hạm đội Đế chế. Cậu sẽ chỉ đơn giản là tham gia với chúng ta với tư cách là một lính đánh thuê.”
“Vậy thì còn tùy vào tiền công.” Tôi quay sang Elma. “Giá thị trường cho một lính đánh thuê hạng bạch kim là bao nhiêu nhỉ?” tôi hỏi.
“Sẽ là 200,000 Ener một ngày.”
“Vậy thì ta sẽ trả cho cậu 300,000 Ener mỗi ngày,” Bá tước Dalenwald tuyên bố. “Chúng ta sẽ dành riêng thêm một triệu trong trường hợp cần thêm từ các cậu.”
“Cháu có thể chấp nhận những điều khoản đó. Chúng cháu sẽ làm việc cho ngài trong bao lâu?”
“Tối thiểu một tháng, nhưng không quá ba tháng. Chúng ta sẽ đàm phán một hợp đồng mới vào cuối tháng đầu tiên nếu chúng ta cần các cậu ở lại lâu hơn. Như vậy được chứ?”
“Tối đa ba tháng, hử? Cháu thấy ổn. Mimi, Elma?”
“Em không sao ạ!”
“Tôi cũng vậy.”
“Ngài nghe rồi đấy,” tôi nói. “Xin hãy gửi yêu cầu qua hội lính đánh thuê.”
“Tốt. Ta sẽ cho người làm ngay,” Bá tước Dalenwald đáp. Chúng tôi bắt tay, hợp đồng đã được hai bên đồng ý.
“Chris, con sẽ chỉ huy hạm đội thuộc địa hóa. Hãy chứng minh cho ta thấy rằng con có thể thành công.”
Chris, người đã im lặng lắng nghe đến thời điểm này, đồng ý. “Vâng, thưa ông.”
À, vậy ra đây là cách ông ta định đào tạo người kế vị của mình, hử? Việc ông ta đưa chúng tôi vào cuộc là cách ông ta giúp đỡ cô bé một tay.
“Được rồi, các cô gái, hãy cố gắng hết sức để giúp Chris thành công.”
“Vâng ạ!” Mimi cười toe toét.
“Dĩ nhiên rồi.” Elma mỉm cười hiền hậu với Chris.
Hừm. Có lẽ rốt cuộc chúng ta sẽ được dùng mấy con robot chiến đấu đó ngay lập tức.
Trong khi đó, hai chị em sinh đôi đã bị tê liệt trước vẻ mặt nghiêm nghị, quý phái của Bá tước Dalenwald suốt thời gian qua. Họ đã quen với Chris, nhưng vị bá tước đã khiến họ choáng váng đến mức vẫn không thể cử động. Việc Mimi hành động tự nhiên trước sự hiện diện của bá tước là bằng chứng cho thấy em ấy đã thích nghi tốt như thế nào với cuộc sống lính đánh thuê.
“Vậy là chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ thú vị trong khi theo dõi nỗ lực thuộc địa hóa, hử?” tôi nói.
“Vâng! Em tự hỏi nó sẽ như thế nào nhỉ?” Mimi trầm ngâm.
“Chị chưa từng thấy, nhưng theo những gì chị nghe được, em chỉ cần tìm một nơi có đất tốt, đậu tàu của mình ở đó, và bắt đầu phát triển xung quanh,” Elma giải thích.
Chúng tôi tán gẫu vẩn vơ. Dường như tất cả chúng tôi đều cùng một suy nghĩ: chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói linh tinh và tự rước họa vào thân.
Lần này thì không. Thật không may, Chris đã không hiểu ý.
“Cướp biển thường xuất hiện trong giai đoạn đầu của việc thuộc địa hóa, nhắm vào những người định cư và tài nguyên. Chúng ta sẽ phải cẩn thận,” cô cảnh báo.
Tôi—không, cả ba chúng tôi—thở dài và úp mặt vào lòng bàn tay, nguyền rủa số phận nghiệt ngã của mình.
Vậy là kể cả khi chúng ta không nói xui, thì người khác cũng sẽ nói, hử?
★
Sau khi chấp nhận yêu cầu của Bá tước Dalenwald, chúng tôi nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị cho công việc mới.
Tất cả những gì chúng tôi thực sự cần làm là mua một đống hộp thức ăn phòng trường hợp khẩn cấp, lấy thuốc cho khoang y tế, dự trữ các khối năng lượng cho vũ khí laser của chúng tôi, thực hiện một vài kiểm tra nhanh, bảo trì nhẹ cho cả hai con tàu, vận chuyển và lắp đặt các robot chiến đấu cũng như hệ thống module của chúng… Được rồi, ừ, có lẽ nó cũng khá nhiều việc.
“Và rồi giới truyền thông kéo đến,” tôi rên rỉ, “làm phiền chúng ta vào lúc bận rộn nhất.”
Tina đang ở trong khoang hàng, hệ thống vận chuyển và các robot hàng hóa đang bận rộn di chuyển đồ đạc.
“Tôi xin lỗi thật, chàng ạ,” cô ấy xin lỗi.
Tôi lắc đầu. “Không, đó không phải lỗi của cô. Hay của Wiska. Chúng ta đã kết thúc công việc với giải đấu điên rồ đó, nên đã đến lúc chúng ta thực hiện phần thỏa thuận của mình rồi.”
Giải đấu đó thực sự là một mớ phiền phức. Đấu tàu đã đành, nhưng tôi luôn ghét cận chiến… Ấy vậy mà tôi lại ở đây, một bậc thầy kiếm thuật, giống như một J*di nào đó điều khiển Thần lực. Mà nói lại, họ không chỉ là bậc thầy kiếm thuật; họ có thể dự đoán tương lai và làm đủ thứ khác trong trận chiến. Chết tiệt, họ thậm chí có thể dùng Thần lực để thổi bay bạn, bóp cổ bạn, bắn điện vào bạn… đủ thứ như thế. Ừ, có lẽ tôi không thắng nổi một trong những người đó đâu…
“Vậy, thỏa thuận là gì? Tôi nghĩ chúng ta sẽ cần lên kế hoạch họp hành các thứ.”
“Ừm, chúng ta có thông tin liên lạc của họ.”
“À, vậy là chúng ta sẽ phải liên lạc trước.”
Chúng tôi đã không cho họ thông tin liên lạc của mình, nên đây là lựa chọn duy nhất. Tôi thực sự không muốn họ có nó—tôi có những thành kiến riêng về giới truyền thông. Công bằng mà nói, họ đã cho tôi một ấn tượng đầu tiên tồi tệ nhất có thể.
Tôi lấy thiết bị đầu cuối di động của mình ra, lấy địa chỉ liên lạc từ máy tính bảng của Wiska và gọi cho họ.
“Vâng, Wamdo nghe đây.” Người đàn ông trả lời có vẻ căng thẳng.
“Thuyền trưởng Hiro đây. Tina và Wiska từ Space Dwergr đã cho tôi số của ông. Tôi nghe nói ông muốn đưa tin về con tàu của tôi. Chúng ta hãy nói chuyện.”
Một loạt tiếng đập, lạch cạch và sột soạt vang lên qua thiết bị đầu cuối, theo sau là một vài lời chửi thề khá màu mè.
Tôi đã bật loa ngoài, nên Tina và Wiska chỉ biết tròn mắt kinh ngạc nhìn.
“X-xin lỗi! Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã liên lạc! Chúng tôi đã chờ cuộc gọi của ngài!”
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh gã đàn ông ở đầu dây bên kia đang điên cuồng cúi đầu xin lỗi.
Anh ta có vẻ khác với những người truyền thông khác đã vây lấy Hắc Liên.
Tôi không còn nghe thấy giọng của ai khác nữa. Chắc hẳn anh ta đã di chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn. Giờ đã bình tĩnh hơn, anh ta bắt đầu thảo luận về kế hoạch đưa tin của họ.
Tóm lại, Space Dwergr sẽ được tham gia bởi các công ty truyền thông khác để cùng đưa tin về các hoạt động hiện tại của chúng tôi. Họ sẽ mỗi người mang theo thiết bị ghi hình của riêng mình và trao đổi thông tin trong suốt quá trình.
“Tôi hiểu. Chà, quy trình là tùy các vị. Chỉ có một vấn đề,” tôi cảnh báo.
“Một vấn đề ạ, thưa ngài?”
“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ làm việc với một gia tộc quý tộc…” Tôi dừng lại.
“Ờ, tôi đoán không có vấn đề gì khi cho ông biết tên. Chúng tôi nhận được một yêu cầu từ Bá tước Dalenwald.”
“À…” Wamdo há hốc mồm, sốc.
Nếu giới truyền thông muốn đưa tin về một lính đánh thuê trong khi họ đang làm việc cho một quý tộc, họ phải xin phép quý tộc đó trước.
Tự nhiên, đó là việc của họ, không phải của tôi. Tuy nhiên, tôi sẽ không hành động như thể mình không liên quan; tôi sẽ giúp họ liên lạc với Bá tước Dalenwald, nhưng việc đàm phán thuộc về họ, không phải tôi.
Rốt cuộc, không có tình huống cấp bách nào đòi hỏi họ phải đưa tin về tôi cả. Tôi có trách nhiệm với Space Dwergr theo các điều kiện mua Hắc Liên, nhưng đó không phải là một nghĩa vụ hoàn toàn. Hợp đồng quy định rằng tôi có thể từ chối nếu nó cản trở công việc của tôi. Nói cách khác, nếu khách hàng của tôi không cho phép giới truyền thông tham gia, thì đó là dấu chấm hết.
“Tôi không phiền nếu ông đưa tin về tôi, nhưng tôi không thể nói thay cho khách hàng của mình. Vì vậy, ông sẽ phải giải quyết việc đó với ông ấy.”
“N-nếu ngài có thể giúp chúng tôi chút nào, thì đó sẽ là…”
“Tôi sẽ hỏi khách hàng của mình về việc sắp xếp một cuộc hẹn với ông ấy, nhưng tôi không thể đi rò rỉ chi tiết các yêu cầu của mình được. Các vị có nhiều cái đầu hơn chúng tôi, vậy nên hãy hợp lại và nghĩ ra cách gì đó đi.”
“Ực… Cảm ơn ngài.”
“Không vấn đề gì. Tôi sẽ làm những gì có thể,” tôi nói với Wamdo, người dường như đang bị đau dạ dày đột ngột.
Sau đó, tôi gọi cho Chris.
“Vâng, Christina nghe đây. Chú cần gì không ạ, ngài Hiro?”
“Ừ, xin lỗi cháu. Chú biết là hơi đột ngột, nhưng…”
★
Tôi không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì giữa nhóm của Wamdo và người của Bá tước Dalenwald, nhưng có vẻ như anh ta đã thực sự xoay xở được giấy phép từ bá tước.
“Tôi nghe nói ông ấy đã đưa ra cả đống quy tắc cho họ,” Tina nói.
“Hình như, họ được yêu cầu ghi hình cô Christina cùng với anh,” Wiska nói thêm.
Mimi đang giữa bữa sáng như thường lệ của mình—một món cháo màu vàng ngọt ngào—nhưng chiếc thìa dừng lại giữa đường đến miệng, và cô bé nghiêng đầu.
“Chị Chris ư? Tại sao ạ?”
“Anh đoán là ông ấy muốn giới truyền thông đưa tin về việc người thừa kế tương lai của mình đang lãnh đạo cả một hành tinh để ông ấy có thể nâng cao danh tiếng và quyền uy của con bé. Em biết đấy, một bài báo tâng bốc nói về việc con bé còn trẻ nhưng làm tốt công việc và tận dụng tốt lính đánh thuê hạng Bạch Kim có Sao Vàng Hiro, hay gì đó. Điều đó sẽ giúp con bé nhận được sự tôn trọng trong giới quý tộc.”
“Ồ, em hiểu rồi…” Mimi gật đầu.
Thật lòng mà nói, tôi không biết làm thế nào mà ông già thẳng thừng đó lại có thể đàm phán với giới truyền thông như vậy, nhưng việc ông ta có thể tận dụng họ để mang lại lợi ích cho cả mình và Chris là bằng chứng cho thấy ông ta là một quý tộc từ trong trứng nước.
“Việc mua sắm vật tư thế nào rồi?” tôi hỏi. “Có vẻ như các robot chiến đấu sẽ sẵn sàng vào cuối ngày hôm nay.”
“Việc bổ sung vật tư cũng sẽ hoàn thành trong ngày ạ,” Mimi trả lời. “Ồ, và em đã bán vật liệu dạng sống tinh thể mà chúng ta đã dự trữ được với giá cao.”
“Tuyệt vời. Anh giao cho em toàn quyền quyết định những gì chúng ta mang đến Hệ Kormat.”
“Vâng, thưa Master Hiro,” cô bé đáp với một nụ cười. Một khi em ấy có đủ kinh nghiệm thương mại, có lẽ cuối cùng tôi có thể để em ấy quản lý một tàu vận tải. Khoan đã, vậy thì chúng tôi sẽ không được ở bên nhau. Không được. Tôi sẽ nghĩ ra cách khác.
“Trông mặt anh kỳ quặc quá, chàng ạ,” Tina thẳng thừng nhận xét.
“Có lẽ anh ấy đang có những suy nghĩ kỳ lạ.”
“Thô lỗ. Tôi chỉ đang nghĩ về những triển vọng tương lai của chúng ta thôi,” tôi nói khi đâm nĩa vào món ăn giống bít tết bữa sáng được tạo ra bởi máy nấu ăn Steel Chef 5 của chúng tôi.
Mm, tuyệt vời như mọi khi, Steel Chef. Thật khó tin rằng thứ này được làm từ tảo, nhuyễn thể và gia vị.
“Thôi, hãy gác chuyện đó sang một bên và tập trung vào những gì ngay trước mắt. Chủ đề của ngày hôm nay là ‘an toàn là trên hết!’ Chúng ta có thể sẽ lại phải làm việc trên tàu cả ngày, vì vậy hãy cẩn thận và đừng mắc sai lầm.”
Trên hết, tôi không muốn bất cứ ai quên kiểm tra kỹ lưỡng hai, ba lần mọi thứ.
Thành thật mà nói, hầu hết các nỗ lực hậu cần trong vũ trụ này chỉ yêu cầu ra lệnh cho máy móc và để chúng làm việc. Mặc dù vậy, tôi đã nghe nói một số trạm ít trang bị hơn và các hành tinh chưa phát triển thường bốc dỡ hàng hóa bằng cách sử dụng Giáp Trợ Lực đặc biệt và các máy kiểu xe nâng cổ điển.
“Hiểu rồi. Tụi tôi sẽ chú ý để không xảy ra tai nạn.”
“Nghe thật yên tâm khi đến từ một người thường xuyên ném người khác như đạn đại bác,” tôi nói, vì chính mình đã nhận một cú như vậy.
“Không thuyết phục lắm đâu, chị.” Wiska nheo mắt khó chịu—tự nhiên, cô bé chính là viên đạn đại bác.
“Thôi nào, đừng khắt khe với chị quá. Chị đã cố gắng làm tốt hơn rồi mà!”
“Chị thật sự đã cố chưa?” Wis thở dài.
“Thật mà, Wis! Nhìn vào mắt chị và nói rằng chị không chân thành đi!”
Tôi mỉm cười, nhìn cặp song sinh người lùn trêu chọc nhau trong khi tôi nghiêm túc ăn sáng.
Mấy ngày qua thật bình lặng. Tôi chỉ hy vọng nó sẽ tiếp tục như vậy.
Vậy là sự bình yên trước cơn bão, hử? Chắc chắn, tôi chỉ đang bi quan thôi, phải không? Ha ha ha…
★
“Thật vinh dự được gặp ngài trực tiếp. Tôi là Wamdo, từ bộ phận truyền thông của Space Dwergr.”
“Thuyền trưởng Hiro. Rất vui được gặp ông,” tôi nói, bắt tay Wamdo, người có chiều cao thấp bất thường.
Nhiều nhân viên khác đang ở sau lưng anh ta. Một số là người lùn, giống như Wamdo, nhưng cũng có con người, elf, một số thú nhân, một loại người thằn lằn nào đó, và một vài người khác mà tôi không biết gì về họ—tuy nhiên, tất cả họ đều có hình người.
Một đội hình thật kỳ lạ.
“Tất cả họ đều ở đây để cùng đưa tin à?” tôi hỏi.
“Vâng. Mobius Strip, Fomalhaut Entertainment, và Nyatflix đều đã cử nhân viên đến. Xin phép cho tôi được giới thiệu.”
Đại diện của ba công ty lần lượt chào tôi.
“Tôi là Allen, thuộc bộ phận truyền thông thứ hai của Mobius Strip.”
“Chào anh. Zwya, Fomalhaut Entertainment, phòng tài liệu.”
“Tôi là Nya từ Nyatflix!”
Allen là một người đàn ông elf. Zwya là một người ngoài hành tinh loại thú nhân với bộ lông gần giống như ngọn lửa. Và người phụ nữ tên Nya là một mỹ nhân với làn da nâu đậm đà. Trong một trò chơi như Call of Cthulhu, cô ấy sẽ có chỉ số APP 18 trở lên.
Elma nóng bỏng, chắc chắn rồi, nhưng Nya còn nóng bỏng hơn. Tôi thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ, không bao giờ đến gần cô ta.
Tôi sẽ phải để Mei đối phó với cô ta.
Mỗi công ty đã cử năm nhân viên, tổng cộng là hai mươi người. Dù vậy, Hắc Liên vẫn có thể chứa tất cả họ một cách thoải mái.
“Có một vài điều tôi muốn nói với tất cả mọi người, bây giờ các vị đã lên tàu của tôi,” tôi tuyên bố.
“Thứ nhất, lời của tôi là luật ở đây. Nếu tôi nói trắng là đen và dưới là trên, thì nó là như vậy. Các vị sẽ chấp nhận điều đó mà không thắc mắc. Hiểu chưa? Nếu không, các vị có thể rời đi ngay bây giờ.”
Các nhân viên truyền thông đã đồng ý với yêu cầu này mà không có vấn đề gì. Không giống như những người của Space Dwergr đã xông vào tàu của tôi lần đầu tiên, họ lịch sự và có giáo dục một cách kỳ lạ.
“Tiếp theo,” tôi tiếp tục, “Các vị sẽ không được tự do đi lại trên tàu của tôi. Cụ thể, các vị không được vào buồng lái, khoang chứa máy bay, khoang hàng, phòng máy phát điện, hoặc không gian riêng tư của phi hành đoàn của tôi trừ khi có sự cho phép của tôi và có một thành viên phi hành đoàn đi cùng.”
Họ có vẻ không hài lòng lắm về những hạn chế, nhưng không khí căng thẳng đã dịu đi một chút khi tôi thêm vào điều kiện về việc xin phép.
“Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng: trong khi Wiska và Tina có thể không phải là thành viên chính thức của phi hành đoàn của tôi, họ được đối xử như vậy. Họ không phải tuân theo các quy tắc giống như các vị, và các vị bị cấm trực tiếp hoặc gián tiếp cố gắng gây ảnh hưởng để họ làm việc theo hướng có lợi cho các vị. Ngay khi tôi biết có ai làm như vậy, tôi sẽ ném tất cả các vị vào một khoang thoát hiểm và phóng ra ngoài không gian. Tôi luôn giữ lời hứa của mình và tin tôi đi, tôi có đủ sức mạnh để chứng minh điều đó. Tất cả các vị đã xem giải đấu rồi, phải không?”
Họ đứng thẳng người và trả lời, “Vâng, thưa ngài!”
Ừ, câu trả lời tốt. Tôi ngạc nhiên về việc họ nghe lời đến vậy.
“Tôi cho là bây giờ đã đủ. Chúng ta sẽ khởi hành vào chiều mai. Tôi đã chuẩn bị ba phòng cho mỗi công ty, tổng cộng là mười hai phòng. Các vị có thể thảo luận cách chia phòng với nhau. Nếu có bất kỳ câu hỏi hoặc yêu cầu nào khác, hãy nói ra.”
Tôi dừng lại. “Hiện tại không có gì à? Nếu muốn thì hỏi sau cũng được. Hôm nay các vị có thể ở trong hoặc ngoài tàu; đối với tôi không có gì khác biệt. Nhưng hãy cảnh báo trước: nếu các vị không có mặt trên tàu vào thời gian khởi hành dự kiến vào ngày mai, chúng tôi sẽ bỏ các vị lại.”
Tôi sẽ để Mei tính toán chi phí cho việc họ ở lại Hắc Liên và gửi hóa đơn cho chủ của họ sau. Mặc dù đối với tôi, đó về cơ bản là tiền lẻ; so với lợi nhuận từ dạng sống tinh thể, nó không hơn gì một sai số làm tròn.
Nói về Cuộc chiến Tinh thể, chúng tôi đã kiếm được 2,000,000 Ener lợi nhuận từ các vật liệu dạng sống tinh thể mà chúng tôi đã dự trữ tại tiền đồn của Hạm đội Đế chế, và đó là sau khi trừ đi chi phí mua hàng, phí xử lý, và những thứ tương tự.
Tiền thưởng của Mimi sẽ là 3 phần trăm của con số đó—khoảng 60,000 Ener. Một con số kinh khủng, phải không?
Nhưng rõ ràng, đó là mức chia tiêu chuẩn trong thế giới này.
Sở hữu một con tàu của riêng mình trong vũ trụ này thực sự là một việc tốn kém. Các quốc gia, quý tộc và các công ty lớn thường có hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng nghìn tàu thương mại. Đó là điều đã dẫn đến việc họ thuê những lính đánh thuê như tôi. Ừ, đó chính là vòng tuần hoàn của cuộc sống.
Sau bài phát biểu của tôi, mỗi nhóm lấy hành lý của mình và lên Hắc Liên.
Mei đã gửi một khóa bảo mật đến thiết bị đầu cuối của mọi người khi họ lên tàu.
Mọi người, ngoại trừ… Khoan đã, Wamdo, tại sao ông lại đi về phía tôi với tất cả hành lý đó? Lộn đường rồi, bạn tôi ơi.
“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.
“À, tôi nghĩ mình nên cho ngài biết, phòng trường hợp: tất cả nhân viên được cử đi cho buổi đưa tin này đều là những người được đào tạo để đối phó với quý tộc.”
“Ồ? Đó là lý do tại sao họ có thái độ tốt bất thường à?”
“Tôi cho là có thể như vậy. Xin phép cho tôi một lần nữa được xin lỗi về những gì nhân viên của chúng tôi đã làm với ngài lần trước.”
“Nó không phải lỗi của ông, Wamdo. Ông không cần phải xin lỗi tôi, nhưng tôi rất cảm kích. Cứ coi như lời xin lỗi đã được chấp nhận.”
“Cảm ơn ngài.” Wamdo cúi đầu, quay người, và lê bước đi với hành lý to bằng cả người trên lưng.
Nhóm của Wamdo có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều so với những người đã xông vào tàu của tôi, nhưng có lẽ đó càng là lý do để cảnh giác với họ. Wamdo đã nói họ đã quen với việc đối phó với quý tộc; điều đó có lẽ cũng bao gồm cả đại diện của các công ty khác.
Nói cách khác, những người này có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với loại người có thể chém họ vì bất kỳ sự xúc phạm nào.
Tôi nghi ngờ những người truyền thông này có ý đồ xấu, ít nhất là vào lúc này, nhưng họ hoàn toàn có khả năng làm hại chúng tôi nếu chúng tôi mất cảnh giác.
Và tôi sẽ ăn và ngủ trên cùng một con tàu với những người này trong tháng tới… Ừ, tôi cần phải luôn cảnh giác.
“Và tôi đã nghĩ đây sẽ là một công việc dễ dàng. Chúa ơi.”
Cuộc sống không bao giờ đi theo cách bạn muốn, phải không?