I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

34 258

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

(Đang ra)

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

请叫我帆sir

“Ta thật sự không biết làm sao ta lại xuyên vào game được nữa!”

10 6

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

6 14

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

33 46

Tập 06 - Chương Mở đầu

Tôi tỉnh giấc vì có ai đó đang lay mình. Qua cơn mơ màng, tôi nghe thấy hai giọng nói lí nhí: một vui vẻ, một rụt rè.

Tôi mở đôi mắt nặng trĩu và nheo lại nhìn người đang manh động với mình. Ở đó, tôi thấy một cô gái tóc đỏ với vẻ mặt phấn khích kỳ lạ, và một cô gái tóc xanh đang cố gắng hết sức để ngăn chặn hành vi dã man của cô bạn tóc đỏ. Họ đã nhận ra tôi đã tỉnh; hai cặp mắt vàng kim xoáy sâu vào mắt tôi. Gương mặt họ giống nhau một cách đáng kinh ngạc—rõ ràng, hai người này là sinh đôi.

Ờ, mấy cô gái này là ai nhỉ…? tôi tự hỏi.

“Chàng, chúng ta sắp đến nơi rồi!”

“Ưm, chị Mei bảo chúng em đánh thức anh dậy…”

Phải rồi. Làm sao mình có thể quên được. Cô gái tóc đỏ, người nói bằng một phương ngữ kỳ lạ giống hệt vùng Kansai ở thế giới cũ của tôi, tên là Tina. Người còn lại, hiền lành hơn nhiều, tên là Wiska. Họ là cặp song sinh thợ máy giờ đã đồng hành cùng chúng tôi.

“…Chào buổi sáng, hai cô,” tôi ngái ngủ chào họ.

“Chào buổi sáng! Anh đúng là một con sâu ngủ đấy, chàng ạ.”

“Chào buổi sáng… chàng.”

“Anh thật sự quên tụi em trong giây lát à? Tàn nhẫn ghê,” Tina phàn nàn.

“Tôi không nghĩ chúng ta đã quen nhau đủ lâu để gọi thế là ‘tàn nhẫn’.”

“Đ-đúng vậy. Dù sao thì chúng ta cũng chưa… đi xa được bao nhiêu…” Wiska lo lắng đồng tình.

Tôi sải bước qua hành lang tàu vũ trụ, hai bên là hai cô gái với cái đầu chỉ vừa chạm đến ngực tôi. Ồ, con tàu này ư? Nó là của tôi. Tôi đã đặt tên cho chiếc tàu mẹ dòng Skithblathnir này là Hắc Liên, và nó có thể chứa hai tàu vũ trụ nhỏ cùng 180 tấn hàng hóa.

Nằm an toàn bên trong khoang chứa là chiếc Krishna yêu quý của tôi. Khi đến lúc chiến đấu, phi hành đoàn và tôi có thể nhảy vào Krishna và xuất kích ngay lập tức. Chiếc Hắc Liên này có thể chứa tàu nhỏ, mang theo hai kỹ sư hạng nhất, và có thể chở lượng hàng hóa lớn hơn nhiều so với Krishna. Về cơ bản, nó là một tổng hành dinh di động.

“Đi xa ư? Wiska có đầu óc đen tối thật đấy!” tôi trêu.

“Không đùa đâu. Em không biết là nó cũng ghê gớm đến vậy đấy.”

Không thể chịu nổi màn đối đáp của chúng tôi, Wiska đỏ bừng mặt và hét lên, “Em chỉ đang cố gắng tỏ ra kín đáo thôi mà!”

Ha ha ha! Em dễ thương quá đi mất.

Mấy cô gái này thật sự rất lùn. Mà không, không chỉ lùn; mọi thứ về họ đều nhỏ bé. Họ thuộc chủng tộc người lùn, khác với con người bình thường. Đúng vậy, người lùn, chủng tộc nổi tiếng thứ hai trong thế giới fantasy. Thậm chí có thể ngang hàng với elf cho vị trí đầu tiên. Người lùn truyền thống thì mạnh mẽ, cứng cáp, lại còn có đôi tay khéo léo. Họ là những sinh vật tầm vóc nhỏ bé sống dưới lòng đất, giỏi rèn đúc và làm đồ thủ công mỹ nghệ. Đó là hình ảnh phổ biến về người lùn, phải không? Nhiều tác phẩm hư cấu miêu tả phụ nữ người lùn có bộ râu rậm rạp như đàn ông, nhưng trong thời hiện đại, nhiều nhà văn đã chuyển sang hình dung phụ nữ người lùn trông trẻ mãi không già bất kể tuổi tác.

Trong vũ trụ này, người lùn chắc chắn thuộc loại thứ hai. Cặp song sinh này thoạt nhìn có vẻ trẻ con, nhưng họ là những người trưởng thành chính thức. Mặc dù đỉnh đầu của họ chỉ vừa chạm đến ngực tôi, họ đã hai mươi bảy tuổi một cách đáng kinh ngạc. Gần bằng tuổi tôi rồi!

Tina ngước lên nhìn tôi và hỏi, “Vậy thì sao? Khi nào anh mới ra dáng đàn ông và ‘thử’ tụi em đây?”

“Ờ… Tôi không chắc việc đó có khả thi không… về mặt thể chất ấy?” Tôi liếc xuống thân hình nhỏ nhắn của cô ấy.

Liệu… về mặt giải phẫu, chúng tôi có thể làm chuyện đó được không? Cô ấy quá nhỏ bé, phải không?

“Anh không cần phải lo lắng đâu! Người lùn tụi em được tạo ra rất cứng cáp.”

“Vấn đề không hẳn là sự cứng cáp…”

“Chẳng phải anh vừa nói đó là vấn đề sao?”

“…Cũng đúng,” tôi đầu hàng. “Tôi nghĩ cả hai cô đều dễ thương, và về mặt logic thì tôi biết cả hai đều là những người trưởng thành đàng hoàng. Nhưng ngay cả khi tôi biết điều đó về mặt lý trí… về mặt đạo đức, cảm biến nguy hiểm trong tôi lại gào thét inh ỏi mỗi khi tôi dù chỉ nghĩ đến việc thử.”

“T-tụi em không phải là trẻ con,” Wiska nhấn mạnh.

“Đúng vậy! Mà này, em là một thiếu nữ trong trắng đấy nhé. Một món hàng nguyên sơ, chưa ai chạm tới! Em không dám nói thay cho Wiska đâu.”

“Em cũng còn nguyên! Thiệt tình!” Wiska tức giận tóm lấy Tina.

Thấy chưa, đây cũng là một phần của vấn đề. Cái cách họ dùng đến bạo lực một cách nhanh chóng như vậy cũng khiến họ có vẻ trẻ con. Hoặc ít nhất, nó khiến tôi do dự hơn khi chạm vào họ, dù biết rằng họ đã trưởng thành. Ngay cả khi kiểu hành xử vũ lực này là bình thường đối với người lùn, tôi vẫn cảm thấy nó sai trái.

“Các cô gái, cư xử cho phải phép nào,” tôi khiển trách họ. “Thiếu nữ trong trắng không đi khắp nơi la hét về việc mình là ‘món hàng nguyên sơ, chưa ai chạm tới’ đâu. Bên cạnh đó, các cô không cần phải cố ép buộc một mối quan hệ chỉ để tuân theo các chuẩn mực xã hội. Bản thân tôi thấy chúng là những chuẩn mực khá kỳ quặc.”

Khi tôi đến đây, tôi thấy mình đang ở trong một vũ trụ đầy những phong tục kỳ lạ và quái đản. Tuy nhiên, phong tục thực sự khiến tôi kinh ngạc là phong tục liên quan đến việc phụ nữ đi trên tàu của một người đàn ông.

Khi nhân loại thực hiện những chuyến du hành giữa các vì sao đầu tiên, các chuyến đi kéo dài vô cùng. Không hiếm các chuyến đi liên sao kéo dài tới một năm. Khi đàn ông và phụ nữ đi cùng nhau trong những hoàn cảnh đó—chà, họ tự nhiên sẽ trở nên thân thiết hơn miễn là không có chuyện điên rồ gì xảy ra. Về cơ bản… nếu một người phụ nữ ở trên tàu của một người đàn ông, họ gần như chắc chắn sẽ lên giường cùng nhau.

Vì tất cả những điều đó, một người đàn ông mời một người phụ nữ tham gia cùng mình trên tàu về cơ bản cũng giống như việc đề nghị cô ấy bước vào một mối quan hệ tình dục với anh ta. Nếu cô ấy đồng ý gia nhập phi hành đoàn, cô ấy đã chấp thuận mối quan hệ đó. Và nếu người phụ nữ chủ động đề cập đến việc đi tàu của bạn, về cơ bản cô ấy đang nói rằng cô ấy đã sẵn sàng để "cưỡi" bạn.

Krishna và Hắc Liên đều là tàu của tôi. Và vì Tina và Wiska là thành viên phi hành đoàn trên những con tàu này, phong tục này đương nhiên áp dụng cho họ. Mặc dù tôi chưa chạm vào một sợi tóc trên những cái đầu nhỏ bé của họ, xã hội sẽ xem họ như nhân tình của tôi.

“Hơn nữa, các cô ở đây chỉ vì công ty của các cô ra lệnh cho các cô đi cùng tôi,” tôi nói thêm. “Điều đó không miễn trừ cho các cô khỏi bất cứ điều gì sao?”

Họ đang đi trên tàu của tôi, nhưng đó không phải là do họ tự nguyện. Công ty của họ, Space Dwergr, đã cho tôi mượn họ với tư cách chuyên môn. Nói cách khác, nhà sản xuất của Hắc Liên là chủ của họ, chứ không phải tôi. Họ được cử đi để thu thập dữ liệu và bảo trì cho con tàu Hắc Liên mẫu Skithblathnir—ít nhất, đó là về mặt danh nghĩa.

“Anh nghĩ mọi chuyện dễ dàng vậy sao? Tin em đi, Space Dwergr cử tụi em đến đây là họ biết rõ cả rồi.”

Sau khi kết thúc cuộc thảo luận bằng nắm đấm với Wiska, Tina nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của tôi và bắt đầu đi xuống hành lang. Ngay sau đó, Wiska nắm lấy tay trái của tôi và làm tương tự. Có vẻ như người chị đã là người chiến thắng lần này.

“Hai cô thực sự ổn với chuyện đó chứ…?” tôi hỏi họ.

“Nếu em không thích, em biết cách nói không mà,” Tina trả lời. “Giờ câu hỏi là: anh có vấn đề gì với tụi em không?”

“Cô thẳng thắn thật đấy.”

Tôi có thực sự phản đối một mối quan hệ… thân mật hơn… với họ không? Nếu phải nói, thành thật thì tôi không phản đối. Tôi là kiểu người được cho bữa nào ăn bữa đó—chỉ là tôi không phải kiểu người lợi dụng vị trí của mình hay ý thức trách nhiệm của ai đó để ép buộc.

“Hay là… đợi đến khi thời điểm thích hợp thì sao?” tôi đề nghị. “Miễn là các cô không chỉ nói có vì nghĩa vụ xã hội, tôi không có lý do gì để từ chối.”

“Thật không? Vậy thì chắc là tất cả phụ thuộc vào thời điểm thích hợp thôi.”

“Ừ. Và tạo không khí các thứ nữa,” tôi nói thêm.

“Em không giỏi mấy chuyện đó… Em thì sao, Wiska?” Tina gọi em gái mình.

Thanh đo xấu hổ của Wiska chắc đã đạt đến giới hạn khi nghe chúng tôi nói chuyện như thế này. Cô ấy càng đỏ mặt hơn và im lặng đi tay trong tay với tôi mà không nói một lời.

“Tôi nghĩ em gái của cô bị kích thích quá độ rồi,” tôi cười khúc khích.

“Đã bảo rồi, nó có đầu óc đen tối mà.”

“E-e-em không có đen tối, được chưa?!” Với khuôn mặt đỏ bừng và nước mắt long lanh, Wiska bắt đầu giật tay tôi và đánh tôi.

“Á, á! Sao cô lại đánh tôi thay vì đánh nó?!” Dù nhỏ bé nhưng người lùn rất khỏe—đau đấy!

Làm ơn dừng lại đi.

Tôi đã cố hết sức để dỗ dành Wiska khi chúng tôi đi đến đài chỉ huy của Hắc Liên.

Khi chúng tôi đến đài chỉ huy—sau nhiều lần kéo và đánh từ Tina và Wiska—ba người phụ nữ đang đợi chúng tôi. Chà, họ không thực sự đợi; họ đang ngồi ở vị trí của mình như thường lệ.

Mimi quay lại và chào tôi bằng một nụ cười. “Master Hiro, chúng ta sắp đến nơi rồi!”

Mimi là thành viên phi hành đoàn đầu tiên của tôi—một cô gái bình thường lớn lên ở một thuộc địa. Dù vóc người nhỏ nhắn, cô ấy lại có bộ ngực đầy đặn. Hiện tại, cô ấy là hoa tiêu kiêm hậu cần viên của chúng tôi, và cô ấy thậm chí còn đang tự học cách quản lý việc mua bán chiến lợi phẩm và các hàng hóa khác. Mimi cũng là người đầu tiên dạy tôi về những phong tục kỳ lạ của vũ trụ này.

Elma, mỹ nhân tóc bạc, tai dài thường trú của chúng tôi, là người tiếp theo lên tiếng.

“Tôi không nghĩ cậu ngủ được lâu đâu,” cô nàng elf nói. “Khi chúng ta đến nơi, hãy giải quyết xong việc nhanh chóng và đi ngủ một giấc.”

Mặc dù Elma là một lính đánh thuê kỳ cựu, một sai lầm nhỏ đã khiến cô ấy gặp rắc rối. May mắn thay, tôi tình cờ có mặt ở đó để giúp cô ấy một tay, và cuối cùng cô ấy đã lên tàu với tư cách là thành viên phi hành đoàn thứ hai của tôi. Và vâng, cô ấy là một elf. Khi bạn nghĩ đến fantasy, bạn nghĩ đến elf; khi bạn nghĩ đến elf, bạn nghĩ đến fantasy. Đó là mức độ ăn sâu của họ vào thể loại này. Những nam thanh nữ tú, đôi tai dài nhọn, phép thuật, tuổi thọ kéo dài—đó chính là chủng tộc elf.

Bạn có thể tự hỏi tại sao elf lại ở đây trong một vũ trụ khoa học viễn tưởng đầy tàu vũ trụ, tia laser, và súng điện từ… nhưng bạn muốn tôi làm gì với điều đó bây giờ? Ngoài ra, mặc dù họ không thường xuyên sử dụng, elf thực sự có thể dùng phép thuật.

Người cuối cùng trong bộ ba là Mei, một cô hầu gái chân tay dài ngoằng với vẻ mặt thông minh và mái tóc đen dài đến thắt lưng.

“Chủ nhân, chúng ta sẽ thoát khỏi trạng thái warp để trở về không gian thông thường trong khoảng mười lăm phút nữa.”

Mei thoạt nhìn có vẻ giống con người, nhưng những chiếc ăng-ten và các bộ phận cơ khí khác quanh tai cô đã chứng minh cô là một android. Cụ thể, cô là một Maidroid, một android được sản xuất để phục vụ chủ nhân. Android có bộ não positron thu nhỏ, khiến chúng trở thành trí tuệ máy móc chính hiệu. Vì điều này, luật pháp đế chế thừa nhận cho chúng một số quyền con người, mặc dù chúng không hoàn toàn chặt chẽ. Tôi sẽ phải nói mãi nếu bắt đầu kể cho bạn toàn bộ lịch sử về trí tuệ máy móc trong đế chế này. Về cơ bản, tôi đã mua cô ấy để phục vụ mình.

Trước khi mua cô ấy, tôi đã tùy chỉnh cô ấy với những vật liệu và bộ phận mạnh mẽ nhất, không tiếc chi phí, vì vậy thông số kỹ thuật của cô ấy là chưa từng có đối với một Maidroid. Cô ấy mạnh đến nỗi, thành thật mà nói, tôi không chắc mình có thể thắng cô ấy trong một trận đấu tay đôi, ngay cả khi tôi mặc Giáp Trợ Lực. Khi nói đến chiến đấu tay không, cô ấy là người mạnh nhất trên con tàu này, bỏ xa những người khác.

“Có lẽ Mimi, Elma, và tôi nên đợi sẵn trên Krishna từ bây giờ,” tôi đề nghị.

“Tôi cũng nghĩ vậy,” Elma đồng ý, đứng dậy khỏi ghế. Mimi cũng làm tương tự. “Hạm đội Đế chế đang đóng quân ở đó, nhưng cẩn thận không bao giờ thừa.”

Mei vẫn ngồi yên; cô ấy sẽ ở lại đây và điều khiển chiếc Hắc Liên.

“Cô thấy việc điều khiển Hắc Liên thế nào?” tôi hỏi Elma.

“Chưa thể nói nhiều vì tôi chưa có nhiều thời gian với nó. Cậu mới là người làm công việc thực sự, Hiro ạ.”

“Em đồng ý,” Mimi xen vào. “Em chỉ cần đọc radar và cảm biến, và chúng không khác mấy so với của Krishna. Nhưng việc lái tàu có lẽ sẽ khác nhiều, phải không anh?”

“Ừ, anh chắc chắn là vậy. Mei, tạm thời tôi sẽ giao Hắc Liên cho cô xử lý.”

“Vâng thưa ngài. Cứ để đó cho tôi.”

Tôi đưa Mimi và Elma xuống Krishna. Tina và Wiska đi cùng chúng tôi, có lẽ định trở về phòng riêng của họ gần khoang chứa.

“Tôi nghi là mình sẽ không cần phải lái nó thường xuyên, nhưng tốt hơn hết là nên luyện tập phòng trường hợp,” tôi trầm ngâm.

“Yup. Cậu không bao giờ biết được khi nào có chuyện gì đó có thể ngăn cản Mei lái Hắc Liên đâu.”

Cho đến bây giờ, tôi đã giao nhiệm vụ lái Hắc Liên cho Mei và trí tuệ máy móc của cô ấy, nhưng Elma nói đúng. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy, việc chúng tôi phải tự lái nó là hoàn toàn có thể xảy ra. Để chuẩn bị cho điều đó, tôi đã luyện tập trong buồng lái mô phỏng bất cứ khi nào có thể.

“Chúng ta đang đến tiền tuyến chống lại các sinh vật dạng tinh thể, phải không? Ở một nơi như vậy thì cẩn thận không bao giờ là thừa.”

“Yep, cẩn thận không bao giờ thừa. Điều cuối cùng tôi muốn làm là đánh giá thấp chúng và cuối cùng bị đồng hóa hay gì đó.”

Hệ Izulux, nơi chúng tôi sắp sửa warp vào, là tuyến phòng thủ tiền phương trong cuộc chiến giữa Hạm đội Đế chế và những sinh vật ngoài hành tinh được gọi là sinh vật dạng tinh thể. Sinh vật dạng tinh thể là những kẻ thù khá khó chịu. Chúng sinh sản nhanh chóng, và ngay cả đế chế cũng thường bị đẩy vào thế yếu khi đối mặt với khả năng tấn công của chúng. Mặc dù chúng không mạnh lắm khi đối đầu một chọi một, chúng lại tấn công theo bầy. Chúng nguy hiểm nhất khi đang phá vỡ lá chắn và ăn mòn lớp vỏ và thân tàu.

“Khá là đáng sợ…” tôi rùng mình.

“Nhưng chúng ta sẽ ổn thôi, phải không anh?” Wiska hỏi.

“Em chắc chắn Master Hiro có thể xử lý được,” Mimi trả lời. “Sau cùng thì anh ấy đã có thể giành chiến thắng trong một trận chiến khốc liệt giữa các sinh vật dạng tinh thể và Liên bang Belbellum mà.”

“Anh ta đã làm gì cơ? Em không thích nghe chuyện đó chút nào,” Tina nói.

Có tội. Tôi đã sử dụng Tinh Thể Ca Hát để lôi các sinh vật dạng tinh thể vào cuộc chiến với Belbellum. Đó là một kỷ niệm đẹp… mặc dù tôi chắc rằng nó không vui vẻ gì đối với họ.

“Chúng không có khả năng chặn FTL, vì vậy chúng ta sẽ bất khả xâm phạm miễn là chúng ta đang ở trong động cơ FTL,” tôi giải thích. “Và miễn là tiền đồn của đế chế không bị tấn công khi chúng ta ở đó, chúng ta sẽ không cần phải chiến đấu với ai cả.”

“Hiro… Thường thì mỗi khi cậu nói mấy câu như vậy, điều ngược lại y như rằng sẽ xảy ra…” Elma rên rỉ.

“Im đi! Cô xui xẻo lắm đấy!” tôi hét lên.

“Hãy nhớ lại lúc chúng ta đi lái thử chiếc Krishna đi…”

“Im đi!”

Thật thô lỗ. Mấy chuyện như vậy không phải lúc nào cũng xảy ra, được chứ? Bên cạnh đó, chắc chắn tiền đồn của đế chế có thể xử lý bất kỳ cuộc tấn công nào.