Tôi mỉm cười hạnh phúc khi đang đi bộ trên phố mua sắm. Kế bên tôi là một cô gái có bộ ngực lớn, cao hơn tôi một chút và mặc áo khoác màu nâu cùng chiếc váy trắng một mảnh. Tuy không thể nhìn rõ mặt nhưng một số lý do nào đó tôi vẫn biết cô ấy dễ thương.
Chúng tôi đi dạo quanh hồ ở công viên gần khu mua sắm. Nó khá đẹp cùng bầu trời xanh được phản chiếu hoàn hảo trên mặt nước. Tôi quyết định hướng đến gần mũi cầu tàu trên hồ. Cô ấy quỳ xuống và nhẹ nhàng đặt tay lên mặt nước.
Cô nói rằng nước khá lạnh nhưng rất thoải mái. Tôi đáp lại bằng một nụ cười. Ồ, gì đây? Cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Cô ấy là bạn gái tôi. Và hôm nay chúng tôi hẹn hò. Đây chính là một cuộc sống sinh viên đại học đúng nghĩa.
Nhưng tại sao tôi lại không nhớ được tên của cô ấy nhỉ? Ngay cả khi tôi cố gắng đến mấy cũng không có kết quả. Thật khủng khiếp khi một bạn trai không nhớ nổi tên bạn gái của hắn.
Tôi ôm đầu như một thằng ngốc…
“Onii-chan” – Mii
Tôi nghe thấy giọng nói của Mii ở đâu đó. Sau khi nhìn quanh thì Mii đang chạy về phía tôi.
“Nguy hiểm đấy Onii-chan!” – Mii
Mii hét lên, chạy về phía tôi và va vào cô gái. Cô ấy bay thẳng xuống hồ cùng một cột nước lớn bắn lên và chìm nghỉm.
“Mii-chan, em làm cái gì thế?” – Tsutomu
“Fu. Giao hàng trực tiếp đây onii-chan. Đám nhím biển sắp hết hạn rồi đó.” – Mii
Mii nói trong khi lau đám mồ hôi đang lấp lánh trên trán và đưa cái giỏ ra. Trong đó toàn là nhím biển Bafun.
( Rin: Bafun là một giống loài nhím biển, nghe bảo có hơn 1000 giống khác nhau. Người Nhật chủ yếu hay ăn loại Murasaki với Bafun. )
“Nào onii-chan, ăn càng sớm càng tốt đó.” – Mii
Nói xong Mii nhảy xuống hồ. Đó là mục tiêu từ đầu.
Chúng từ đâu ra thế? Hokkaido? Tại sao Mii lại mang chúng tới? Mà tại sao em ấy lại có chúng? Dù vậy chúng trông khá ngon. Không không. Liệu em ấy có quay lại chứ. Sau tất cả thì chúng là nhím biển. Liệu tôi ăn một chút được chứ? Không có gì phải lo lắng đúng không? Chỉ thử chút thôi mà. Tôi có thể cho em ấy ăn đám nhím biển ngon lành này khi quay lại.
Tôi thò tay vào giỏ lấy một cái.
“Dừng lại đó onii-chan!”
“Cá—Mii-chan!?” – Tsutomu
Em ấy đột ngột xuất hiện sau khi nhảy xuống hồ. Vì lý do nào đó mà cơ thể em ấy tỏa sáng và đang nổi trên mặt nước. Hai bên là hai cô gái trông như vừa rơi xuống hồ.
“Không, tôi không phải Mii-chan. Tôi là tiên hồ, một Clione” – Mii tiên nữ
“Clione được cho là thần biển chứ không phải tiên. Mah, chả quan trọng, anh vẫn là onii-chan—” – Tsutomu
“Tuy không hiểu nhưng Onii-chan trong ngôn ngữ của thần có nghĩa “cậu bé hẹp hòi” nên không cần phải lo lắng điều đó.” – Mii tiên nữ
“Có phải nó có nghĩa anh không vui khi gặp em?” – Tsutomu
“Vậy thì ‘cậu bé’.” – Mii tiên nữ
Mắt tôi như đang bơi. Em muốn cái quái gì thế? Sau khi tôi hắng giọng em ấy nói tiếp.
“Đâu là cô gái anh đã đánh rơi xuống hồ? Cô gái tóc vàng NGỰC TO hay cô gái tóc bạc NGỰC TO?” – Mii tiên nữ
Bộ đây là cổ tích à? Mà sao em ấy cứ nhấn mạnh từ NGỰC thế? Nó có liên quan quái gì đâu?
“Không phải tóc vàng hay bạc mà là màu đen…nhưng anh không đánh rơi cô ấy—” – Tsutomu
“Ấn tượng đấy. Anh là một người thật thà” – Mii tiên nữ
“Rồi rồi kết thúc câu chuyện này đi” – Tsutomu
“Vậy em sẽ tặng cô gái tóc bạc này cho anh” – Mii tiên nữ
Em ấy có thèm nghe không vậy? Hai cô gái biến mất và xuất hiện một cô gái ngực nhỏ với mái tóc bạc và đôi mắt dị sắc.
…Bạn gái tôi đâu?
“Và đây là dịch vụ cuối cùng. Hãy biến onii-chan trở thành cô gái này nào!” – Mii tiên nữ
“Hả? Không! Anh ổn!” – Tsutomu
“Thôi nào đừng ngại!” – Mii tiên nữ
“Coi nào, dừng lại đi! Ugh. Woa!” – Tsutomu
******
Lạy Chúa! Ra chỉ là giấc mơ. Tôi đã nhận ra từ đoạn giữa rồi. Thế còn bạn gái tôi đâu?
“Tsukase, con dậy chưa?”
Tiếng mẹ tôi gọi từ xa. Mẹ thường làm việc từ sáng đến tận buổi tối, vậy bây giờ trời tối rồi sao?
Tôi đang nằm trên ghế sofa trong phòng khách. Có vẻ ai đó đã bế tôi ra đây. Mii hay là mẹ chăng? Nhưng họ không đủ khỏe để làm vậy. Chắc cả hai đã cố gắng vác tôi. Tôi đã ngủ à? Hay bị ngất? Tôi tỉnh dậy trong cơn đau đầu nhẹ.
Khi cảm thấy sức nặng quanh ngực và nhìn xuống, tôi thấy một chỗ phình nhỏ đẩy chiếc áo phông trắng. Chực nhớ ra tôi đã trở thành phụ nữ sau vài phút đóng băng. Ra vậy, bây giờ Mii có thể đỡ tôi dễ dàng hơn. Dù sao trong giấc mơ tôi đã biến thành gái và khi tỉnh dậy, tôi vẫn là gái. Tôi đã mong rằng tất cả chỉ là mơ.
Ah, tôi phân tâm một chút. Tôi không muốn chấp nhận rằng đây là sự thật. Kể cả có ngất thêm nữa cũng không ích gì. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy giấc mơ đó sẽ tiếp tục nếu tôi ngủ bây giờ.
“Tsukasa, nè Tsukasa!” – Kaa-san
Mẹ đang gọi ai đó, nhưng ai là Tsukasa cơ? Mẹ tôi có người thân hay bạn bè có tên vậy chăng?
“Con không biết. Onii-chan dậy chưa thế? Anh ổn chứ?” – Mii
“Anh dậy rồi Mii-chan. Anh cảm thấy ổn.” – Tsutomu
“Tinh thần anh sao rồi?” – Mii
“Có lẽ anh sẽ trầm cảm.” – Tsutomu
“Đừng nói vậy chứ.” - Mii
“Bữa trưa đã sẵn sàng rồi đó.” – Kaa-san
Tôi lăn khỏi ghế sofa và đứng dậy. Mii và mẹ đang ngồi ở bàn nhìn tôi chằm chằm.
Nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là hơn 11 giờ sáng. Gì chứ, chỉ mới 3 tiếng trôi qua á? Tôi ngất được 3 tiếng?! Đó là lý do tôi có giấc mơ đó.
“Thật lạ khi mẹ ở đây giờ này.” – Tsutomu
“Myuki gọi mẹ nói rằng cần về gấp và kể lại mọi thứ rồi. Hẳn là khó khăn cho con lắm.” – Kaa-san
Mẹ tôi nói với một nụ cười diu dàng.
Eh? Ai đây? Mẹ tôi đâu? Cái biểu hiện dị thường gì đây? Như một người khác vậy. Nhưng sự thật là mẹ đang ở trước mặt tôi, cùng biểu cảm nhìn tôi ân cần nhưng lo lắng. Giống như khi chúng tôi đi xem thông báo tuyển sinh đại học vài tháng trước…Mẹ tôi rời khỏi chỗ làm khá sớm và điều đó khiến tôi thấy hạnh phúc. Bây giờ tôi cảm thấy khá hơn rồi.
“Sao con không trả lời mẹ sớm hơn?” – Kaa-san
“Làm sao mà onii-chan biết Tsukasa là ai được chứ!” – Mii
“Hmmm? Hả, Tsukasa là tên con?” – Tsutomu
Mẹ và Mii đều gật đầu. Vậy mẹ đã nói chuyện với tôi?
“Tại sao lại là Tsukasa?” – Tsutomu
Tôi phản đối khi ngồi xuống cạnh Mii.
“Vì con giống Tsukasa, phải không?” – Kaa-san
“Tại sao chứ?” – Tsutomu
Chỉ có một chữ cái là giống.
“Con không thể sử dụng tên Tsutomu khi là con gái, đúng chứ?” – Kaa-san
Cái quái gì vậy! Không để tùy tiện đổi tên người khác khi không được phép đúng chứ. Khi tôi nhìn mẹ, mắt bà ấy đang lấp lánh.
“Đây là quyết định sau khi thảo luận với bố con và Myuki. Nhân tiện mẹ là người đã chọn Tsukasa đấy.” – Kaa-san
“Em cũng suy nghĩ rồi. Tsukasa không còn là anh trai của em nữa.” – Mii
“Không thể tin rằng mọi người tự ý thay đổi tên con. Nhưng…bố về rồi sao?” – Tsukasa
“Không, bố con không ở đây, nhưng mẹ đã liên lạc với ông ấy.” – Kaa-san
Mẹ tôi đặt laptop lên bàn, xoay màn hình đối diện tôi. Một phần mềm trò chuyện đã bật sẵn vì vậy tôi có thể đọc được cuộc hội thoại.
“Bố quá bận nên không nghỉ được, nhưng chúng ta có thể nói chuyện qua đây.” – Otou-san
“Chăm chỉ ghê…” – Tsukasa
Tôi lẩm bẩm trước máy tính.
“Nhân tiện, mẹ cũng có vài cái tên khác đó, con muốn nghe chúng không?” – Kaa-san
Có vẻ như tôi đã hoàn toàn quyết định bởi cái tên Tsukasa. Tuy có cảm giác tồi tệ nhưng sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ lắng nghe.
“Ví dụ?” - Tsukasa
“Charlotte.” – Kaa-san
“Tên nước ngoài? Không phải nó hơi lạ sao?” – Tsukasa
“Bà cố của con cũng có tên là Charlotte. Bà ấy cũng có mái tóc tuyệt đẹp giống như con đấy.”- Kaa-san
“Đó là lý do sao…” – Tsukasa
“Ah, đó là ý tưởng của bố con đó.” – Kaa-san
Mẹ nói với tôi trong khi mở lại đoạn hội thoại đó.
“Nó đây rồi, con đọc đi.” – Kaa-san
Mẹ nói rồi chỉ vào một đoạn.
[ Chuẩn rồi chuẩn rồi. Charlotte là một tên hay! Charlotte! Charlotte! ]
Bố có vẻ khá hào hứng với cái tên này. Thậm chí còn có một biểu tượng cánh tay cơ bắp kèm theo. Tôi nhấn nút công tắc nguồn, chúc bố vui vẻ với công việc.
“Mii-chan, vậy em có gợi ý gì?” – Tsukasa
“Kirara, nó thế nào? Hay đúng không?” – Mii
“Tại sao chứ?” – Tsukasa
“Vì nó lấp lánh và dễ thương.” – Mii
“Anh không muốn đi tìm việc với một cái tên như vậy đâu.” – Tsukasa
Em có biết cái tên đó sẽ theo em vĩnh viễn đến khi chết không?
“Ehhh? Tên đó dễ thương mà.” – Mii
“Vậy thì dành cái tên đó chỉ với em đi.” – Tsukasa
“Không đâu, xấu hổ lắm” – Mii
“Này, đợi chút.” – Tsukasa
Em có thể nghiêm túc về vấn đề này được không Mii? Tôi thở dài và nhìn mẹ. Bà ấy trông khá tự mãn. Vâng, vâng con ổn với Tsukasa. Hơn nữa, tôi không muốn bị dính với cái tên kì lạ nào đâu, Kirara, Charlotte hay thứ gì đó xấu hổ. Chà, tôi nghĩ Tsukasa không tệ lắm.
“Mẹ đã chọn nó mà. Hơn nữa…” – Tsukasa
“Sao thế?” – Kaa-san
“Nghĩ lại thì, Mii-chan khá ngạc nhiên khi thấy con, nhưng mẹ trông bình tĩnh đến lạ. Có phải mẹ biết chuyện gì xảy ra với con không?” – Tsukasa
“Tất nhiên mẹ biết.” – Kaa-san
“Phải rồi nhỉ, sao mẹ biết chứ. Con chỉ hỏi thôi… MÀ KHOAN?!??!?” – Tsukasa
Tôi nhảy dựng lên giật mình bối rối, kinh ngạc và có chút sợ hãi khi mẹ nhìn tôi mỉm cười như thể không có gì lạ.
Huh? Huh? Sao mẹ biết? Nghĩ lại thì khi bị sốt bố và Myuki khá lo lắng, nhưng mẹ lại khá bình tĩnh. Lúc đó tôi nghĩ rằng chỉ tưởng tượng.
“Tsukasa, Con vẫn còn ám mồ hôi đúng không? Sao không đi tắm trước, chúng ta có thể nói chuyện sau. Mẹ sẽ đi hâm nóng bữa trưa.” – Kaa-san
“Con hiểu rồi” – Tsukasa
Tôi thật sự muốn biết thêm bây giờ, nhưng mẹ nói đúng. Giờ người tôi khá dính và cảm thấy khó chịu. Hơn nữa trông mẹ không giống cố giấu sự thật, nên hãy tắm và sau đó lắng nghe mẹ một cách thoải mái.
“Ummm, onii-chan?” – Mii
“Hmm?” – Tsukasa
Tay đặt trên nắm đấm cửa, tôi quay lại nhìn Myuki . Mắt em ấy sáng như mặt trời.
“Em có thể kiểm tra nó là A cup hay B cup không?” – Mii
“A hay B? Huh? Ah! Còn lâu nhé!” – Tsukasa
“Ehh? Tại sao chứ?” – Mii
“Không! Tuyệt đối không!” – Tsukasa
Tôi cảm thấy má bắt đầu nóng lên và quyết định chạy trốn vào phòng tắm để tránh cuộc trò chuyện đáng xấu hổ này.