--------------------------------------------------------------------------
Giờ nghỉ trưa.
Tôi đã kể cho thằng bạn Takemoto của mình về chuyện của ngày hôm qua.
“...và đó là những gì đã xảy ra.”
“Kuku, ahahahah. Đó là Kiriya Karen mà.”
Cậu ta cười phá lên khi mà tôi vừa kể xong câu chuyện đó. Cậu ta gạt đi những giọt nước mắt đang tuông ra vì cười.
“Vậy là mày biết về Kiriya huh?”
“Không, tao không biết cổ nhưng cô ta là người rất nổi tiếng trong trường. Ý tao là vì chúng ta học chung trường nên phần lớn mọi người đều biết về cổ.
“Tại sao?”
“Tại sao à? Thì bởi vì cô ta rất dễ thương. Khi tao gặp cô ấy lần đầu còn tưởng cổ ấy là một ngôi sao đó. Nó không hẳn là điều gì lạ với vẻ ngoài của cổ.”
Thật vậy, tôi thường nghe về những cậu bạn đẹp trai lớp tôi nói về những cô gái ở lớp khác.
Sẽ không có gì lạ khi Kiriya nhận thức về điều đó.
“Về trường hợp của Kiriya Karen thì cô ta thật sự rất điên rồ. Mọi thứ cô ta làm điều vượt qua sức tưởng tượng. Tao đó đó là một trong những lí do cô ấy không được chú ý nhiều. Chắc vậy.”
“Tao hiểu. Vậy sao trước đó tao lại không nhận ra Kiriya?”
“Huh?” Takemoto nói với vẻ mặt sửng sốt.
“Tao không biết nữa. Mày hãy hỏi chính mình đi. À thì, trong trường hợp của mày thì mày có lẽ không quan tâm quá nhiều về người khác. Có lẽ mày không chú ý đến những lớp học khác.”
“À...thì... nó đúng như mày nói.”
Takemoto đặt khuya tay của cậu ta lên lưng ghế rồi đung đưa nó qua lại.
“Vậy, Kyujo. Mày đang hẹn hò với Kiriya Karen à?”
“Mày nghĩ chúng tao nên hẹn hò?”
“Đừng có trả lời câu hỏi của tao bằng cách đặt một câu hỏi khác. Theo tao thì mày nên đi hẹn hò với cô ta. Như vậy sẽ rất vui.”
“Vậy tao nghĩ mình sẽ không hẹn hò với cô ta.”
“Haah? Tại sao mày lại từ chối nó? Mày đáng lẽ có thể hẹn hò với cô ấy!”
“Tao không muốn mày thấy vui vẻ...”
“Được rồi! Tap sẽ không bao giờ vui vẻ. Tao thề nó sẽ không làm tao vui đâu! Nên hãy đi hẹn hò với Kiriya Karen đi!”
Takemoto đứng dậy với vẻ mặt thích thú. Cậu ta lắc vai tôi trong khi cầu xin nó. Trông cậu ta tuyệt vọng làm sao...!
“Ah! Đừng có lắc vai tao nữa. Tao chỉ đùa thôi, chỉ là đùa thôi!”
“Phải rồi, chỉ là đùa thôi.”
“Không tao không thể nói đó là một trò đùa được.”
“Ểh? Ý mày là mày không muốn hẹn hò với cổ?”
“Ừ, nhưng tao phải tỏ tình cô ta 100 lần mới có thể hẹn hò với cô ta được. Tao không nghĩ nó sẽ thành công đâu.
Mắt Takemoto chớp lia lịa.
“...Hmm? Tại sao chứ?”
“Tao không hiểu được nó. Ngay từ đầu, đó là lần đầu tiên tụi tao gặp nhau. Nhưng tao không hề có bất kì cảm xúc lãng mạng nào cả. Tao không nghĩ là Kiriya thích tao đâu, dù mày có nhìn nó như thế nào thì việc đó cũng không xảy ra.”
Ví dụ nếu có một thực tại mà tôi yêu đơn phương Kiriya. Nó không hề lạ nếu tôi yêu cô ta từ cái nhìn đầu tiên.
Tuy nhiên, ở đây thì rất khó để yêu đơn phương Kiriya.
Tôi quá là tầm thường về cả ngoại hình lẫn hình thể. Sẽ có rất nhiều người ở ngoài đó giống như tôi. Không đời nào mà cô ấy có thể yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên được.
“Hmm..., tao không hiểu điều mày muốn nói Kyujo, nhưng... tao khá chắc là Kiriya Karen thích mày. Nếu không thì cô ta sẽ không bảo mày phải tỏ tình tận 100 lần đâu. Nên là đừng có lo.”
“Thật sao? Tao nghĩ có điều gì ẩn dấu đằng sau nó... Mà thôi quay lại vấn đề đi, tại sao tao lại phải tỏ tình 100 lần trong khi không phải là một lần?”
“Đừng có mà đi hỏi tao. Hãy đi hỏi cô ta ấy.”
Takemoto đột nhiên ngừng đung đưa trên ghế và nảy ra một ý tưởng. Và đưa ngón trỏ của mình lên.
Cậu ta nở nụ cười toe tét rồi đưa ra một lời đề nghị.
“Oh, vậy thì, thế này thì sao?”
“Hmm?”
“Nếu Kiriya Karen yêu cầu mày tỏ tình 100 lần thì mày hãy tỏ tình 99 lần rồi dừng lại. Nó sẽ rất xấu xa khi mà dừng lại ở đó. Và tao chắc rằng cô ấy sẽ không thể giấu nó được nữa.”
“Vậy...nó có ích gì khi làm điều đó?”
“Tất nhiên là có rồi. Theo tao thì Kiriya Karen sẽ làm mọi thứ để mày tỏ tình cô ấy. Nếu là như thế thì mày sẽ thấy Kiriyu Karen thích mày, phải chứ?”
“Ah...Tao hiểu...”
Tôi nghĩ Takemoto nói cũng có lí.
Bạn sẽ không làm mọi cách chỉ để khiến một người bạn không thích chỉ để họ tỏ tình với bạn được.
Chỉ cần nhìn vào phản ứng của Karen sau khi tôi tỏ tình 99 lần rồi dừng lại.
Tôi đoán đó là cách tốt nhất để cô ấy thực sự nghĩ gì về tôi.
“Nó được đó. Tao sẽ sử dụng kế hoạch này.”
“Tao rất vinh dự khi nghe điều đó.”
Takemoto cười khích khích. Cậu ta hoàn toàn phấn khích vì nó.
Dù sao thì chuyện này đã được giải quyết.
Tôi nghĩ mình nên hỏi về điều mình thắc mắc từ nãy giờ.
“Tao luôn thắc mắc là sao mày cứ gọi Kiriya bằng cả họ tên của cô ta?”
Takemoto thường hay chỉ gọi mọi người bằng họ của họ.
Nhưng câu ta chỉ gọi Kiriya bằng cả họ tên của cô ‘Kiriya Karen’. Tôi luôn thắc mắc về điều đó bởi vì tôi rất khó chịu vì nó.
“Hmmm? Vì... nó dễ gọi mà phải không? Cái tên Kiriya Karen đó. Đó là lí do tao gọi cô ấy bằng cả họ tên.
“Dễ nói à? À thì nó có vẻ dễ nhưng mà không phải là hơi rắc rối nếu như gọi như vậy sao?”
“Nhưng tao quen gọi như thế rồi.”
Takemoto nói như điều hiển nhiên và khoanh tay ra sau đầu mình.
Sau đó tiếng chuông báo vào học vang vọng khắp trường.
“Vậy nhớ kể cho tao nghe điều gì sẽ xảy ra nhá.”
“Khi nào tao muốn thì tao sẽ kể.”
Takemoto nhanh chóng đứng dậy và về chỗ ngồi của mình.
Tỏ tình 99 lần rồi dừng lại hửh?
Để đạt dược điều đó tôi sẽ phải tỏ tình 97 lần nữa.
Tôi sẽ đi gặp Kiriya sau giờ học.
-----------------------------------------------------------------
(K: Cúp điện r nên là sủi bên kia do tối dịch chương này xong ngủ luôn quên tắt máy nên h laptop + đt k còn tí pin nào <(") )
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
K: Có vẻ như Sakamoto đã nhắc khéo main nhưng main lại chả hiểu...