I Was Caught up in a Hero Summoning, but That World Is at Peace

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

(Đang ra)

S và S, Liên Minh Những Kẻ Xấu Tính.

Mizuki Nomura

Nhân vật chính máu S đối đầu với cô nàng xinh đẹp máu S - Daiki Sanada, người đã nộp đơn tham gia câu lạc bộ nghệ thuật trong khi bản thân chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật. Thực ra, danh ngh

2 2

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

(Đang ra)

Hitotsu yane no shita, nakani no konyakusha to koi o shita.

Yuzumoto Yuto

Câu chuyện tình yêu thuần khiết kể về hành trình đi đến hạnh phúc của nữ chính yêu anh trai đã mất, và người em trai của hôn phu lại yêu cô, cả hai đều thấu hiểu nỗi đau của nhau.

3 2

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

(Đang ra)

Kimi no Sei de Kyō Mo Shinenai

Ametsuki

Đây là câu chuyện về cách dẫn lối cho một cô gái xinh đẹp đang gặp rắc rối trở về với tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình

3 35

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Web Novel - 12- Lời mời từ phương xa

Đã vài ngày trôi qua kể từ lúc tôi bị triệu hồi. Dần dà, tôi đã làm quen được với nếp sống ở dinh thự của Lilia-san, tất nhiên cả Kusunoki-san và Yuzaki-san cũng thế. Gần đây tôi thấy họ cũng tỏ ra vui vẻ hơn rồi.

Dĩ nhiên, vẫn có nhiều thứ tôi chưa thể hiểu được về thế giới này, nhưng nhờ vào lòng tốt của Lilia-san, tôi đã có một khoảng thời gian dài để tĩnh tâm lại. Còn Kuro, người cứ xuất hiện hết đêm này tới đêm khác, với tôi cô ấy cứ bí ẩn thế nào ấy, nhưng chắc chắn là không có ý định hãm hại hay lợi dụng tôi. Thật ra, tôi còn cảm thấy thoải mái khi trò chuyện với cô ấy hơn cả Lilia-san.

Dù sao thì ở đây, Nhân tộc thường dành ba ngày đầu năm để ở bên gia đình, và bởi vì tôi không đi ra ngoài, trừ khi là gặp cô quỷ tinh nghịch này, nên đã không có sự kiện gì đặc biệt xảy ra, vì vậy cảm giác nó rất yên bình… Dù thế, trong đầu tôi cứ lảng vảng cái thành ngữ “bình yên trước cơn bão”……

[Thư mời…?]

Đó là vào đầu giờ chiều của ngày thứ tư kể từ khi chúng tôi tới đây. Trong khi chúng tôi thong thả trò chuyện giữa giờ trà đạo, Lunamaria-san xuất hiện với một cái phong bì lớn và nói rằng đó là thư mời đến dự buổi tiệc sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau.

[Phải, đó là bữa tiệc đêm thường được Hoàng gia tổ chức vào ngày mùng bốn hằng năm trong cung điện. Bởi vì năm nay cũng là thời điểm diễn ra lễ hội Anh hùng, sẽ có một tiết mục hoành tráng để giới thiệu người sở hữu chức hiệu Anh hùng. Bình thường, những tấm thiệp mời phải được gửi đi từ lâu rồi, nhưng chúng tôi đã sắp xếp để mọi người cũng được tham dự, nên nó tốn hơi lâu một chút.]

[Ể? Chúng tôi cũng được đi sao?]

Nghe thấy Lilia-san nói vậy với nụ cười điềm tĩnh thường thấy, Kusunoki-san hết sức ngạc nhiên nên vội hỏi lại. Hừm, tôi nghĩ tôi cũng hiểu cảm giác của em ấy. Không ai là không bất ngờ nếu tự dưng biết rằng mình được mời đến tham dự bữa tiệc của Hoàng gia.

[Đúng vậy, bởi vì Mitsunaga-sama sẽ thân chinh đi nhiều quốc gia khác sau buổi tiệc này, nên tôi nghĩ ngài ấy sẽ muốn gặp mọi người lần nữa, đặc biệt là Aoi-san và Hina-san.]

[À, tôi hiểu, Seigi là Anh hùng của năm nay, nên chắc chắn cậu ta sẽ phải ra mắt nhiều quốc vương khác. Không biết cậu ấy có ổn không nhỉ?]

Theo những gì tôi biết, năm hai Kusunoki-san, năm nhất Yuzaki-san và Mitsunaga-kun là bạn cùng câu lạc bộ. Kuh, đúng như tôi nghĩ, hoạt động trong một câu lạc bộ là con đường ngắn nhất để trở thành normie, lẽ ra lúc đó tôi phải tham gia câu lạc bộ thay vì chơi game mới phải. Nhưng không, rốt cuộc tôi chẳng ghi danh vô đâu cả, nên tôi nghĩ là chuyện tôi chơi game hay không cũng chẳng liên quan lắm.

Hừm, gạt chuyện đó sang một bên… Đây có thể là cơ hội tốt để có một cuộc trò chuyện đàng hoàng với Mitsunaga-kun, người sẽ rời đi vài ngày sau. Hai người kia thì lo lắng cho cậu ta, và Lilia-san cũng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.

Trong khi tôi vẫn nghĩ những điều ấy, Lilia-san lấy từ phong bì một tấm thiệp lớn trông khá xa xỉ và đọc nó—cô ấy vẫn đang cười, nhưng tôi có thể thấy rõ đường gân hiện trên trán cô ấy.

[…Luna, có đúng là tấm thiệp này được gửi từ cung điện không?]

[…V-Vâng!]

[…Ta nghĩ là ta hơi chóng mặt, cô có thể đọc nó lên giúp ta không?]

Không biết đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Rõ ràng là Lilia-san đang cười, nhưng ánh mắt đó lại đang kể một câu chuyện khác. Nói đúng hơn, cô ấy đang trông cực kì đáng sợ.

[Vậy thì, nếu ngài không phiền—Tôi sẽ bỏ qua phần đầu tấm thiệp bởi nó chỉ là câu chào thông thường thôi. Ờm… “Ngoài ra, những đồng hương của người mang chức hiệu Anh hùng là Mitsunaga Seigi-sama, Kusunoki-sama và Yuzaki Hina-sama cũng được mời tham dự bữa tiệc…” …Ế!?]

[…Hửm?]

À rế? Lạ nha…Nếu tôi không nghe thiếu thứ gì, hình như tên tôi không hề xuất hiện trong lời mời mà Lunamaria-san vừa đọc lớn…

[…Luna, ta nhớ là ta đã liên lạc với cung điện hoàng gia để chuẩn bị thư mời cho “3 người”, phải chứ?]

[V-Vâng, không nhầm lẫn chút nào ạ.]

[…Vậy cô nghĩ chuyện gì đang xảy ra?]

[…Là Bệ hạ, tật xấu của ngài ấy lại lộ ra ngoài rồi…]

[…Có cách nào để cứu vãn chuyện này không?]

[…T-Tôi nghĩ là sẽ khó lắm ạ…]

Nghe từng lời lạnh băng vô cảm của Lilia-san, Lunamaria-san trả lời trong khi đổ mồ hôi lạnh.

Nếu tôi nhớ không nhầm, Quốc vương bệ hạ là anh trai của Lilia-san và theo như Lunamaria-san kể, bị siscon cực nặng. Tật xấu của Bệ hạ, ra là thế…

Sau một hồi chìm trong bầu không khí não nề, Lilia-san rời khỏi ghế và một lát sau, cô ấy quay lại “cùng một thanh kiếm trên tay” và cúi xuống trước mặt tôi.

[Chân thành xin lỗi, Kaito-san, là do lỗi bên tôi nên đã không thể chuẩn bị lời mời cho cậu được…]

[À, không, không sao đâu, tôi cũng không thân vói Mitsunaga-kun lắm đâu, và chúng tôi cũng không có nhiều chuyện để nói nên…]

[Tôi hết mực xin lỗi. Đúng là cậu sẽ phải ở lại dinh thự ngày mai, nhưng trước đó—Tôi sẽ quay lại ngay, với “thủ cấp” của ông anh trai làm quà lưu niệm]

[---Hở!??]

[Công nương, Công nương… Ngài đang lườm đấy ạ…]

[…Cái tên anh trai chết tiệt này…đúng là đang thử độ kiên nhẫn của ta mà…]

[Công nương, xin ngài dừng lại đi! Chúng ta đang nói về Quốc vương bệ hạ đấy! Mặc dù ngài ấy có hơi ngốc nghếch khi xử lý những vấn đề liên quan đến Công nương, nhưng ngài ấy vẫn là một trong những người ưu tú nhất của đất nước!]

[Bỏ ta ra, Luna! Với tư cách người thân của ông anh này, ta phải thực thi công bằng và đảm bảo những hành vi tào lao của tên ngốc này phải chịu hình phạt tương xứng!]

[Đúng là thế, nhưng trước tiên xin hãy bỏ thanh kiếm ra đã ạ!!]

À, ra là thế. Lilia-san lẽ ra đã dàn xepes cho cả ba người chúng tôi cùng tham dự buổi tiệc, nhưng ông vua siscon này không thích đàn ông lảng vảng gần em gái yêu quý, nên chỉ gửi thư mời cho Kusunoki-san và Yuzaki-san mà không gửi cho tôi. Có lẽ ngay từ đầu ông ta đã không thích việc tôi, với tư cách một đứa con trai, sống trong dinh thự của Lilia-san. Chắc đó cũng là khoản duy nhất mà Lilia-san phải tự thân xử lý.

Còn Lilia-san, người đã bị cái thói quen đó quấy rối lâu nay, cuối cùng cũng lên cơn… Đúng, cô ấy trông cực kì đáng sợ. Tôi chưa bao giờ thấy Lilia-san nổi giận đến mức này. Ngài đã làm gì trong quá khứ vậy, quốc vương bệ hạ…?

Sau đó, cái cảnh Lilia-san cố vung thanh kiếm và Lunamaria-san cố gắng giữ cô ấy lại còn tiếp diễn một lúc, nhưng phải nửa giờ sau Lilia-san mới thực sự bình tĩnh lại.

 ………………………..

Tôi vừa tắm xong và bước về phòng. Hôm nay quả là một ngày dài mệt mỏi. Tôi không có bất kì vấn đề gì với việc không thể tham dự bữa tiệc đó, nói thật tôi còn cám ơn vì mình không phải tham gia một sự kiện phô trương như thế cơ… Lilia-san cố gắng đối xử công bằng với từng người chúng tôi, nhưng chắc chắn nó không phải thứ gì đó được dễ dàng được người khác công nhận. Cô ấy đã liên tục xin lỗi tôi, và tôi đã có một khoảng thời gian để trấn an cô ấy.

Có thể do bản tính của cô ấy là nghiêm túc chăng? Nghe nó không giống một đức tính của quý tộc lắm, nhưng thật tốt khi biết rằng cô ấy thực sự nghiêm túc về chuyện của chúng tôi. Tôi hết sức cảm kích rằng người đầu tiên chúng tôi gặp ở thế giới này là Lilia-san. Nếu có thể, tôi muốn trả ơn bằng cách nào đó…

[A, cậu quay lại rồi à~]

[………]

Mở cửa phòng, tôi nhìn thấy Kuro đang nằm dài ra trên cái ghế bành trong khi ngấu nghiến mấy cái bông lan. Thay vì xuất hiện bất chợt như những ngày trước, lần này cô ấy nằm đợi tôi trong phòng trước khi tới giờ gặp. Tôi sẽ nói lần nữa bởi vì nó quan trọng, rằng Kuro là người lạ đối với mọi người ở dinh thự này…Thôi không nghĩ về nó nữa.

Con người là sinh vật thích ứng. Tôi nghĩ tôi đã quen với sự bất chợt của Kuro tới một mức độ nào đó. Thở dài một cái, tôi bước vô phòng, lấy một cái bánh bỏ vô miệng và với tay lấy tách trà trên bàn.

[Ừm…Trông cậu hơi mệt nhỉ?]

[À, ừ. Cũng không phải chuyện gì to tát lắm nhưng…]

Vẫn tinh ý như ngày nào, Kuro chỉ ra điểm bất thường ở tôi nên tôi đã kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra hôm nay. Cô ấy chăm chú lắng nghe tôi và không ngừng nói “Ừ, rồi sao?” cho đến hết câu chuyện.

[Hể… Vậy, cậu không thể tham dự bữa tiệc tại tên vua đó à, Kaito-kun?]

[Tôi nghĩ thế.]

[Được thôi! Vậy, tôi sẽ lên cung điện và bảo tên vua “sắp chết” đó viết cho cậu một tấm thiệp mời khác là được chứ gì~]

[Sao phải thế!? Nồ nô, chuyện đó không ổn chút nào hết!]

Tôi vội vàng ngăn Kuro, người mới nói như thể chuyện cỏn con, như cách Lunamaria-san ngăn Lilia-san hồi chiều…Tôi có cảm giác cô ấy thực sự sẽ làm điều đấy. Ý là, Kuro đã đột nhập vô dinh thự của một Công tước mà không ai phát hiện, và mặc dù trông nhỏ con, cô ấy lại có thể một Quỷ nhân cấp cao…

Nhưng thật sự đấy, làm ơn đừng bắt cóc hay đánh một ông vua bán sống bán chết nhá? Trông tôi có giống một tên nổi loạn cấp quốc gia không??

[Hửm? Tôi tưởng cậu muốn tới dự bữa tiệc đó chứ, Kaito-kun?]

[Không, cũng không hẳn là tôi muốn đi…Hơn nữa, tôi nghĩ là mình không tham dự nổi một sự kiện long trọng như thế được. Tôi cũng có tòm mò về đồ ăn ở đó nhưng…]

[Hừm…Tôi đã nghĩ là sẽ tham dự bởi cậu cũng sẽ ở đó, Kaito-kun…nhưng thôi, kệ nó đi. A, tôi có ý này!]

[…Cô lại nghĩ ra cái ý tưởng gì nữa vậy?]

Kuro đang lẩm bẩm cái gì đó, có lẽ cô ấy cũng đã được mờ chăng? Không, gác nó lại đã… Tôi nghĩ là nên xem coi cô ấy lại nghĩ ra được cái thứ điên rồ gì thì tốt hơn.

[Vậy, hãy làm một buổi BBQ vào ngày mai đi!]

[…Hở?]

[Nghe này, cậu không thích những sự kiện quá long trọng đúng chứ? Vậy hãy làm một buổi tiệc khác, chỉ có chúng ta và bạn của tôi~ Ở phía nam của vương quốc có một chỗ cảnh đẹp lắm, nên hãy làm BBQ ở đó đi!]

[Hừm…]

Đúng là bình thường cô ấy thường hay có những đề nghị bất thường, nhưng cái này thật sự không tệ chút nào. Nói trắng ra nó còn nghe hấp dẫn hơn cả việc tham dự một bữa tiệc cùng với Hoàng gia. Tất cả món ăn được phục vụ ở dinh thự của Lilia-san đều là những món hạng sang, và tôi thì cảm thấy rằng muốn xiên que hay cái gì đó tương tự hơn. Như thế, nếu tôi đi cùng Kuro, có thể sẽ hơi mệt, nhưng tôi chắc nó sẽ rất vui. Tuy nhiên, có một vấn đề đi kèm với nó.

[Nghe vui đấy… Nhưng tôi chưa nói với Lilia-san về cô bao giờ, và nếu tự dưng nói rằng mình sẽ ngoài ăn tối một mình, tôi không nghĩ Lilia-san sẽ đồng ý.]

Đúng vậy, tôi không nghĩ Kuro sẽ thích điều ấy—Ngay từ đầu, cô ấy đã luôn gặp đến khi tôi đang ở một mình bằng cách lẻn qua hàng rào Nhận diện, nên tôi giữ kín chuyện này với Lilia-san. Nhưng nếu tôi được mời tham gia BBQ, điều đó nghĩa là tôi sẽ không đi ăn một mình, đúng như tôi nghĩ, sẽ rất khó để rời đi mà không giải thích đàng hoàng với Lilia-san.

Lilia-san có vẻ rất lo lắng về chúng tôi, và tôi không muốn lẻn ra ngoài bởi vì tôi cảm thấy cảm thấy tội lỗi khi phải giấu chuyện về Kuro với cô ấy.

[À, cái đó thì không sao đâu~ Tôi sẽ nói bằng hữu của tôi gửi cậu một lời mời tham gia bữa tối đàng hoàng.]

[Cô nghĩ Lilia-san có đồng ý không?]

[Cô ta sẽ đồng ý thôi. Dù sao thì cô ta được mọi người tin tưởng mà.]

[Vậy thì…Nếu Lilia-san đồng ý, tôi sẽ đi…]

[Thật không!? Hooray!! Vậy tôi sẽ đi nói với bọn họ đây~]

[Ể? A, đợi đ--!?]

Nghe thấy câu trả lời của tôi, Kuro cười thật tươi rồi biến mất sau làn khói đen. Hừm, tôi thật sự không thể nào từ chối khi thấy cô ấy vui vẻ đến vậy, và tôi cũng không cảm thấy tệ lắm khi đồng ý lời đề nghị… nhưng nói sao nhỉ? Tôi cảm thấy hơi bất an bởi Kuro đề cập đến “bạn bè” và “bọn họ”… Chắc là phóng lao thì phải theo lao thôi.

…………………………

Sáng hôm sau, ngay khi chúng tôi vừa dùng xong điểm tâm, Lunamaria-san chạy thẳng vô phòng với vẻ mặt phức tạp.

[C-Cô-Công nương!?]

[Bối rối đến mức này, có chuyện gì nghiêm trọng lắm à?]

[M-Mô-Một lá thư mời từ “Công ty Mậu dịch Ma cụ Seditch” vừa được gửi tới, “đích thân kí bởi Chủ tịch” và gửi cho Miyama-sama!] 

[…Hử?]

Nghe thấy vậy, mắt Lilia-san mở to và cô ấy đơ người. Công ty Mậu dịch Ma cụ Seditch là cái gì vậy nhỉ?

[C-Cô có chắc không? …Có khi là trò lừa từ ai đó thì sao…]

[…Đó là một phong bì làm từ giấy da bởi hắc thuật và được gói lại bằng râu của Bạch Kim Long!]

[………]

A, giờ thì Lilia-san đứng hình hoàn toàn rồi.

[Ờ-Ờm…Tôi chưa bắt kịp cuộc hội thoại này. Công ty Mậu dịch Ma cụ Seditch là cái gì thế?]

[…Đó là công ty chuyên buôn bán và trao đổi ma cụ lớn nhất, chưa kể sức mạnh tài chính của họ vượt xa những kẻ có quyền thế nhất của quốc gia. Họ nằm ở một cấp độ khác hoàn toàn so với những công ty khác. Có người từng nói rằng hơn nửa số ma cụ hiện hành của thế giới được sản xuất bởi công ty Seditch.]

Khi tôi hỏi câu đó, Lunamaria-san trả lời trong khi run rẩy. Nói cách khác, đó là một công ty khổng lồ được biết đến là sở hữu thị phần lớn nhất trong việc buôn bán ma cụ. Ể? Nói vậy nghĩa là…!?

Vẫn đang hết sức kinh ngạc, tôi ra hiệu để bảo Lilia-san để kiểm tra lại nó. Như thế, Lilia-san lấy cái phong bì từ tay Lunamaria-san trong khi vẫn đang run rẩy, trông chốc lát, bức thư đã nằm trước mặt cô ấy.

[…Không thể nhầm được, cái này là đồ thật đấy. Kí bởi chủ tịch Sei Riverstar và đóng mộc bằng con dấu vàng kim…]

[…Chỉ một bức thư mời nhưng đáng giá hơn cả một căn nhà ở khu phố tấp nập nhất của hoàng đô…]

[Ờm…nó ghi gì bên trong vậy?]

Tôi biết là tôi đã nhận được một thứ đáng kinh ngạc từ một nhân vật đáng kinh ngạc, nhưng tôi không hề biết tại sao mình lại lâm vào tình huống này.

Khi tôi bối rối hỏi Lilia-san, cô ấy nhìn xuống bức thư và đọc.

[…”Thân gửi Miyam Kaito-sama, tôi xin lỗi trước vì lời mời không báo trước này. Tôi cũng xin ngài bỏ qua cho sự thất lễ của bản thân khi nói thẳng vô vấn đề chính. Tối nay, chúng tôi rất vui mừng được tổ chức một bữa tiệc ở công ty chúng tôi. Với tràn đầy sự hân hoan, tôi muốn mời Miyama-sama tham dự bữa tiệc nhỏ của chúng tôi, nếu ngài cảm thấy không phiền. Tôi sẽ cho người đến đón ngài đợi sẵn ở dinh thự của công tước Albert tối nay và tôi sẽ rất cảm kích nếu ngài cho chúng tôi biết liệu ngài sẽ tham dự bữa tiệc hay không vào thời điểm đó luôn. Ngoài ra, tôi có một thông điệp từ bằng hữu của tôi gửi cho ngài Miyama Kaito-sama, nên tôi sẽ đính kèm nó trong bức thư này, ‘Kaito-kun, tôi sẽ đợi cậu, được chứ?~’ là điều cô ấy nói. Một lần nữa, chân thành xin lỗi vì sự chậm trễ của bức thư này. Tôi hi vọng được nghe quyết định của ngài—Sei Riverstar.” …]

[………]

Đúng như tôi nghĩ, là do cô gái tinh nghịch đó à!? Cô đang làm cái quái gì vậy? Thật sự đấy, cô đang làm cái quái gì vậy hả!? Cô chỉ nói là nhờ bằng hữu viết một lá thư mời thôi mà… Nhưng tôi lại nhận được một lời mời từ một nơi hơi bị đặc biệt đấy!? Chậc, giờ cả Lilia-san và Lunamaria-san đều đứng hình trong khi nhìn tôi rồi! Tôi phải giải thích cho họ chuyện này thế nào đây!?

Thưa Bố, thưa Mẹ-- Con đã bị tẩy chay khỏi bữa tiệc của Hoàng gia. Nhưng ngược lại—Con lại nhận được lời mời từ một nơi xa!

:)))))) 0đ về chỗ đm gắt :)))