I Was Born In The Worst World, Where Beautiful Magiclad Girls Suffer A Brutal Fate. ~if You Don’t Save Them With The Light Novel Knowledge From Your Previous Life, World Downfall?~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1282

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01 - Chương 05:Nhân vật nền nhét đồ kỳ lạ vào miệng mỹ nhân

Tôi quyết định về nhà cùng Gindou Kohaku. Tôi có hơi căng thẳng một chút nhưng có lẽ tốt nhất tôi vẫn nên về nhà cùng cô ấy.

"Gindou-san"

Cô ấy đang trên đường về nhà thì tôi gọi cô ấy. 

Cô ấy quay lại nhìn tôi.

"Cậu có cần gì không?"

"Không, ừm, cậu có thể về nhà cùng với tôi chứ?"

Điều này thật đáng xấu hổ. Chưa bao giờ tôi nói chuyện kiểu này.

Hay đúng hơn là những câu như "chúng ta cùng nhau về nhà nhé?" Chẳng phải nó sẽ khiến tôi trông như đang nhắm tới Gindou Kohaku sao?

"...Tôi có việc phải làm, nên hãy để lúc khác nhé,"

Nói rồi cô tiếp tục đi. Tôi hiểu rồi, nếu cô ấy có việc gì đó phải làm thì cũng đành chịu thôi....

Chuyện này chắc chắn không được. Tôi biết cô ấy không có kế hoạch gì để làm và tôi cũng không thể để cô ấy đi một mình như vậy được.

“Chỉ một nửa đường thôi là được rồi!”

Tôi áp sát cô ấy có một gần nên cô ấy lùi lại một bước. Sau đó cô ấy giả vờ suy nghĩ một chút, và...

"Tôi lên kế hoạch ra ngoài ngay sau khi về đến nhà, nên tôi sẽ đi bộ nhanh hơn rất nhiều, nếu không sao thì..."

"Tôi chắc chắn sẽ theo kịp!"

Tôi đã xin được phép đi theo cô ấy và đi cạnh cô ấy. Chắc là tôi đã hoàn toàn bị hiểu lầm.

Nếu nói rằng, "Tôi có cảm tình với cô ấy." Cô ấy chắc chắn rất dễ thương và có tính cách tốt; cô ấy rất tuyệt, nhưng tôi chắc chắn không thể chạm tới cô ấy.

Chắc chắn là như vậy, Un.

Và thế là cô ấy đi bộ về nhà nhanh hơn một chút. Tôi cũng cảnh giác quan sát xung quanh trong khi điều chỉnh tốc độ. Nhìn sang bên phải rồi nhìn trái. Nếu trí nhớ của tôi đúng thì chúng ta sẽ không vướng vào bất cứ chuyện gì, chỉ để đề phòng thôi.

"Ừm, Izayoi-kun"

"Gì thể?"

"Hôm qua tôi cũng nghĩ đến điều này, mọi người xung quanh nhìn cậu một cách kỳ lạ, nhưng cậu không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Sẽ là nói dối nếu tôi nói tôi không xấu hổ, nhưng hiện tại có nhiều việc quan trọng hơn để quan tâm."

"Là vậy sao"

Đó là một hành vi khá kỳ lạ, và theo quan điểm của cô ấy, bản thân việc đi cùng nhau chắc hẳn đã rất xấu hổ rồi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt cô ấy phải chịu đựng điểm này. Sau đó, cô đột ngột quay lưng lại và tiếp tục đi về nhà.

Trong “If story”, để không gặp phải bọn du côn, cô đã thay đổi con đường và chịu số phận nghiệt ngã nên chúng ta hãy cố tình quyết định đi theo con đường cũ ở đây. 

Đi được một đoạn thì gặp một ngã ba trên đường. Hôm qua cô ấy đi bên trái nhưng hôm nay cô ấy sẽ cố gắng đi bên phải.

"Gindou-san. Hãy về nhà theo lối này."

"Tại sao vậy?"

"Uhhh cậu thấy đấy. Tôi nghe nói gần đây có rất nhiều côn đồ ở bên đường bên kia."

“Vậy sao. Vậy thì, hãy làm như vậy.”

Dường như chuyện ngày hôm qua vẫn còn đọng lại trong đầu cô nên cô dễ dàng đồng ý.

Với điều này, ngày hôm nay có lẽ sẽ an toàn. Mặc dù đó là những gì tôi đã nghĩ.

"Em có phải là cô gái dễ thương ngày hôm qua"

“Tao chắc chắn sẽ bắt mày trả lại những gì mày đã làm.”

Sự “bất thường” bất ngờ.

Mặc dù những tên côn đồ lẽ ra không nên có mặt trên con phố này, nhưng điều không thể tưởng tượng nổi là chúng lại ở đây. 

Là lỗi của tôi? Có phải vì tôi đã làm điều gì đó không cần thiết? Tuy nhiên, sẽ tốt hơn nếu suy nghĩ về nó sau. Trước hết, tôi phải vượt qua chuyện này bằng cách nào đó.

Những tên côn đồ đang bẻ khớp ngón tay.

――Thật đáng sợ

Suy cho cùng thì bọn chúng thật đáng sợ. Chúng ta phải chạy trốn. Tuy nhiên, phía sau cũng có.

"Ồ! Vậy ra đây là cô gái dễ thương được đồn đại à?"

Cuối cùng chúng tôi bị bao vây bởi một người nữa phía sau tôi. Có lẽ nào tôi đã bị theo dõi?

Phần này cũng khác hơn mức cần thiết. Cảnh này tuy lẽ ra phải có hai người nhưng lại có tới ba người.

"Đúng vậy. Cô ta thật xinh đẹp phải không?"

"Dáng người của cô ta cũng thật tuyệt vời phải không?"

Mặc dù hắn ta là một nhân vật giống Sasamoto, nhưng trên thực tế, tên đấy là một người đàn ông thuộc tầng lớp hạ lưu thấp hơn cậu ta. Gindou Kohaku cũng có vẻ hơi sợ hãi.

Chúng tôi bị bao vây bởi ba tên du côn, nên việc sợ hãi là điều đương nhiên.

“Trước hết, hãy đá kẻ cản đường.”

"Ưu điểm!"

Cả ba đang tiếp cận chúng tôi. Với tốc độ này, cả cô ấy và tôi sẽ bị hành hạ.

Không còn cách nào khác.

――Tôi đoán là tôi sẽ làm điều đó.

Tôi thò tay vào túi ngực bộ đồng phục.

"""......!"""

Những tên côn đồ đang cảnh giác cho điều mà tôi sắp làm. Tôi từ từ tiến về phía tên duy nhất ở một bên.

"Cái đéo gì vậy?" (Tên côn đồ)

"Izayoi-kun?" (Kohaku)

"Không sao đâu. Tôi nghĩ sẽ có chuyện như thế này nên tôi đã chuẩn bị sẵn."

Tôi nắm lấy tay cô ấy và từ từ tiến lại gần tên đấy. Ngoài ra cũng để mắt đến sau lưng. Tôi đến gần tên duy nhất và đưa tay ra khỏi túi áo ngực. Thứ trong tay tôi là một khẩu súng nước hình súng lục.

"""HẢ?"""

Tất cả bọn họ dường như đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nên hét lên. Tôi bắn nước mà không cần lo lắng gì. Nó bắn thẳng vào mặt một tên tội phạm.

"Mày là thằng ngu à!"

"Súng nước? Mày nghĩ mày là ai vậy, thằng nhóc?"

Hai người họ đang lớn tiếng cười, nhưng

"AAAAAAAA!"

Tên côn đồ bị nước bắn vào mặt bắt đầu ôm mặt ngồi xổm xuống. Hai tên tội phạm giật mình trước cảnh tượng này.

“Ể, này làm sao vậy?”

Gindou Kohaku dường như cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Chắc hẳn cô ấy đang thắc mắc—hắn ta vừa bị trúng súng nước, vậy mà sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Tôi lập tức nắm tay cô ấy và chạy. 

Và rời khỏi nơi đó cùng Gindou Kohaku, người vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.

◆◆◆

"Aaahhh~ Thật đáng sợ. Thật đáng sợ."

Sau khi bỏ chạy, tôi vô tình hét lên điều đó. Kể cả khi bạn nhìn khắp thế giới, có lẽ tôi là người duy nhất đứng lên chống lại bọn côn đồ bằng súng nước.

"Izayoi-kun"

"Có gì sao?"

"Ừm, tại sao chỉ có súng nước thôi mà hắn ta?"

Câu hỏi của cô ấy có lẽ là hợp lý. Thứ tôi có chỉ là một khẩu súng nước.

Nhưng bên trong có gì

"Súng nước này. Nước bên trong là hỗn hợp ớt và nhiều thứ khác, nếu uống vào có thể khá nguy hiểm."

"Eh!? Tại sao, cậu lại mang theo thứ gì đó như thế hả!?"

“Tôi mang nó theo bên mình, như một con át chủ bài khi tôi vướng vào côn đồ.”

Một trong những biện pháp đối phó với "if story".

"Súng nước chứa đầy nước ớt rực lửa."

Đây là kết quả của việc tìm kiếm thứ gì đó có thể dễ dàng mang theo và vừa có tác dụng tức thời vừa có sức tàn phá. Nhân tiện, tôi cũng mang theo một khẩu súng điện.

"Cậu thật sự rất đặc biệt. Nhờ đó mà chúng ta được cứu, nên tôi muốn cảm ơn cậu, nhưng... nhưng nếu cậu cứ tiếp tục thế này, họ cũng sẽ để mắt tới cậu đấy, cậu biết không? "

Cô nói những lời đó một cách lo lắng. Mặc dù chắc chắn rằng bây giờ họ cũng đã hoàn toàn để mắt đến tôi. Cho đến hiện tại... mọi thứ sẽ ổn thôi.

"Có lẽ là mọi thứ sẽ ổn thôi phải không?"

"Tôi mới chính là người nên hỏi câu đó."

"Ừ, chắc không sao đâu. Bây giờ chúng ta nên về nhà thôi."

Tôi đi tiếp với cô ấy bằng cách đi một con đường khác so với trước đây. Và một lần nữa, cảnh giác trước, sau, trái và phải.

"Ừm, rốt cuộc thì điều này thật đáng xấu hổ."

"Xin hãy chịu đựng."

Để đề phòng, những tên côn đồ đó có thể xuất hiện lần nữa nên tôi phải cảnh giác. Mặc dù nếu tôi có thứ gì đó như sức mạnh đặc biệt, tôi có thể xoay sở bằng cách nào đó…

Và cứ thế, tôi đã thành công đưa cô ấy trở lại nơi ở của mình một cách an toàn. Cô ấy sống trên tầng mười của một tòa nhà chung cư. 

Đáng lẽ phải như vậy.

Tòa nhà chung cư này rất cao. Nó cao khoảng 30 tầng. Sẽ an toàn nếu chúng tôi đi xa đến thế này, nên trước tòa nhà, tôi đã tách ra.

"Vậy, Gindou-san. Hẹn gặp lại vào ngày mai."

"....này một chốc lát thôi, làm ơn."

"Hở?"

“Tôi cũng muốn cảm ơn cậu, cậu có muốn lên không?”

“Cậu không có việc gì phải làm sao…”

"Tôi vừa nhận được một cuộc gọi trên điện thoại và bây giờ việc ấy đã bị hủy."

Tôi không nghĩ cô ấy đã có kế hoạch gì ngay từ đầu, nhưng đúng như mong đợi, cô ấy có thể nói dối một cách tự nhiên như thế này. Thông thường, bạn có thể sẽ không thể phát hiện ra nó.

Tuy nhiên, tôi nên làm gì? tôi có nên lên đấy không?

Chẳng phải sẽ rất khó khăn cho tôi, một nhân vật nền, bước vào phòng của một cô gái và hơn thế nữa là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao?

Dù sao thì kiếp trước tôi cũng chưa bao giờ có thứ gì giống như bạn gái cả.

Phải dừng lại. Điểm mấu chốt là hành vi của sẽ tôi trở nên đáng ngờ và sau đó mọi thứ sẽ trở nên rất khó xử.

"Ừm, hôm nay tôi khá..."

Khi tôi định nhẹ nhàng từ chối, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt hơi ngước lên. Khuôn mặt siêu đáng yêu vượt qua giới hạn của sự dễ thương khi sử dụng đôi mắt hếch lên.

"Có phải không?"

"Dù sao thì tôi cũng đã đi xa đến mức này rồi nên tôi sẽ đi lên vậy!"

Và vì vậy, trong một phút giây nóng nảy tôi đã vô tình tiến vào căn hộ của cô ấy.

"Hãy cố gắng cảm thấy như ở nhà nhé. Bây giờ tôi sẽ pha cho cậu một ít trà."

"Đ -,Được...."

Căn phòng về cơ bản là màu hồng, mùi thơm cũng rất dễ chịu, khiến lòng tôi có chút hưng phấn.

Đối với một người u ám như tôi, điều này khá khó khăn.

Chỉ lúc này, tôi sẽ ngồi trên ghế sofa.

Cô ấy pha một tách trà và mang nó đến.

"Thử đi, đây là trà Nga."

"Cảm ơn...."

Trà Nga hay những thứ tương tự chẳng liên quan gì đến những người như tôi cả. Dù sao thì tôi cũng thường chỉ uống ca cao hoặc thứ gì đó mang vẻ trẻ con.

Chà, vì dù sao thì cô ấy cũng làm nó cho tôi nên tôi đã nhấp một ngụm. Và nó nó ngon một cách đáng ngạc nhiên.

"Trà ngon."

"Tôi rất vui khi nghe cậu nói như vậy."

Cô đáp lại bằng một nụ cười. Dù sao thì cô ấy cũng là nhân vật chính, cô ấy dễ thương vô cùng. nên nói thế nào nhỉ, hay có lẽ tôi nên nói khí chất của cô ấy thật tuyệt vời, cái cảm giác đó. 

Và rồi cô ấy ngồi cạnh tôi.

"Izayoi-kun. Cảm ơn cậu một lần nữa."

"Xin đừng bận tâm. Dù sao thì đó cũng là việc tôi tự làm mà."

Cô ấy mỉm cười và cảm ơn tôi, nhưng tự hỏi bên trong cô ấy thực sự cảm thấy và suy nghĩ gì? Cô ấy có thể nghĩ tôi đáng nghi hay gì đó.

"Izayoi-kun, tại sao cậu lại giúp tôi? Như tôi đã nói lúc trước, tôi nghĩ lũ côn đồ đó có lẽ đã hoàn toàn ghi nhớ khuôn mặt của cậu. Nếu điều đó xảy ra, từ giờ trở đi cậu có thể gặp nguy hiểm khủng khiếp đấy, biết không?"

“Ồ, bằng cách nào đó nó sẽ ổn thôi.”

"... cậu sẽ chỉ làm tổn thương chính mình nếu cậu có ý thức kỳ lạ về công lý như này."

Có lẽ cuối cùng tôi đã khiến cô ấy nhớ lại vết thương lòng trong quá khứ. Tôi hiện tại có thể trùng lặp với cô ấy trong quá khứ.

Thái độ của tôi khi hướng tới điều gì đó. Không như cô ấy, việc tôi làm không có gì to tát cả. Mặc dù không phải là tôi không có cảm giác không muốn Gindou Kohaku phải chịu một số phận khủng khiếp, nhưng trước hết tôi cũng phải nghĩ đến tương lai của thế giới.

"Cứ thoải mái đi đừng để ý đến những việc đó." (Izayoi)

"...là vậy sao" (Kohaku)

Tôi tiếp tục nhấp thêm một ngụm trà Nga. 

Một thời gian đã trôi qua và sự im lặng đang bao trùm tôi và cô ấy. Bằng cách nào đó tôi dường như không thể bình tĩnh được.

Tôi vội uống hết cốc trà Nga của mình.

“Đã đến lúc rồi, tôi phải về nhà thôi.”

Tôi mới đến đây được khoảng năm phút mà đã cảm thấy vô cùng khó xử nên muốn nhanh chóng về nhà.

“Chỉ mới có năm phút thôi. Xin hãy thư giãn thêm chút nữa.”

"À, được thôi"

Tôi sẽ về nhà sau một lát nữa.

“Izayoi-kun, cậu có ý định tham gia câu lạc bộ nào không?”

"Không, tôi không nghĩ là tôi có ý định ấy vào lúc này."

“Chúng ta hãy uống thêm một tách trà nữa nhé.”

"Cảm ơn vì trà."

Sau khi nói những chuyện vặt vãnh, tôi nhận ra rằng thời gian đã trôi qua đủ rồi… không, chưa hề trôi qua chút nào.

Nó không nhàm chán, nhưng nó lúng túng và tôi muốn nhanh chóng về nhà.

“Vậy thì đã đến lúc rồi.”

Tôi đứng dậy và kháng cáo rời đi.

Chỉ có năm phút thôi, nhưng chúng ta hãy về nhà thôi.

Một chọi một với một mỹ nhân như vậy thật khó khăn.

"... nói chuyện với tôi chán lắm à?"

"Không, không phải như vậy, cậu thấy đấy tôi có việc phải làm sau khi về."

"... một kế hoạch phải không?"

"Đúng"

Giống như cô ấy, "Tôi có kế hoạch phải làm sau chuyện này nên tôi sẽ rời đi." Tôi sẽ dùng mọi cách để rời đi.

Cô ấy thậm chí chưa bao giờ giả vờ quan tâm đến thời gian, và mặc dù có giới hạn về mức độ thời gian rõ ràng khi bạn nói, "Tôi có kế hoạch phải làm", sau khi đi cùng nhau một lúc khá lâu, cô ấy thậm chí còn không có một thứ gọi là kế hoạch. nhưng cô ấy lại nói là có, nên lý do này sẽ ổn thôi.

"Chà, nếu vậy thì đành chịu thôi. Nếu thực sự là vậy."

“Tôi thật sự có….Vì vậy với điều đó.”

Tôi có một vài cảm xúc lẫn lộn khi cô ấy nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt trách móc, nhưng tôi vội vã về nhà. Cô ấy cũng biết đó là lời nói dối, nhưng có lẽ cô ấy không thể phản bác vì cô ấy cũng đang làm vậy. Cô ấy cũng đứng dậy tiễn tôi. Đôi mắt trách móc của cô ấy thật đẹp.

Cô ấy để ý đến tôi quá nhiều đến nỗi chân cô ấy bị vướng.

"Ah"

Cô ấy trông như sắp ngã nên tôi đỡ cô ấy nhanh nhất có thể.

Vốn dĩ tôi có thể đỡ cô ấy, nhưng vì nó quá đột ngột đối với tôi nên tôi không thể đỡ cô ấy tốt và cuối cùng bị cô ấy đẩy ngã xuống. 

Cảm giác có thứ gì đó mềm mềm trong tay tôi—đây là cái quái gì vậy? v.v., tôi không phải là người duy nhất không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cô ấy đang nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng. Giờ thì nó trông như một bộ phim hài lãng mạn.

"A-, A-, Aaaaaaahhhhhh!!!"

Sau đó, cô ấy tung một nắm đấm thẳng vào mặt tôi bằng toàn bộ sức lực của mình.

"Ừm, tôi thực sự xin lỗi về điều đó."

Tôi xin lỗi Gindou Kohaku, người đang ngồi trên ghế sofa trong tư thế seiza. Cô ấy vẫn đỏ mặt và trừng mắt nhìn tôi một chút.

"Có thể là do lỗi của tôi mà tôi đã ngã, nhưng chỉ vì điều đó, đó là thật là một điều tồi tệ khi cậu lại có thể lợi dụng sự bối rối và, ừm, chạm vào một nơi quan trọng."

"Ừm, đây thực sự là điều hiểu lầm."

"Đó là một lời nói dối. Sự trùng hợp như vậy là không thể nào."

Tôi đã cố gắng bào chữa với cô ấy được một thời gian nhưng cô ấy vẫn không tin bất cứ điều gì cả.

“Izayoi-kun. Có thể nào, đây là mục tiêu ngay từ đầu của cậu sao!?”

"Không bao giờ có chuyện đó đâu."

“Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy thật kỳ lạ. Hôm qua tôi cũng vướng vào đám côn đồ, cậu bước ra như thể cậu đã biết trước điều đó, và hôm nay cũng vậy, khi cậu đi theo tôi, tôi sẽ gặp lại bọn côn đồ đó.” Ngoài ra, lẽ nào cậu có quan hệ với những người đó sao!?"

"C-, cậu sai rồi."

Cuối cùng cô ấy đã mất hết niềm tin vào tôi. Mặc dù tôi không biết liệu cô ấy có tin tôi ngay từ đầu hay không.

Chỉ có một điều tôi biết là nó đã trở thành số âm.

"Tôi đã rất thắc mắc. Cậu thuê những người đó rồi ra lệnh cho họ gây rối với tôi."

Giống như một thám tử, cô ấy suy luận từng hành động của tôi.

"Sau đó. Nếu cậu nghĩ rằng nếu cậu cố tỏ rang thân thiện với tôi và rồi lại thực hiện một hành động không đứng đắn thì cũng hợp lý thôi. Chẳng phải khẩu súng nước đó thực sự cũng chỉ chứa đầy nước sao?"

"Không, không! Cậu sai rồi! Thật đấy!"

Như thể đang ôm lấy cơ thể của chính mình, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. Sự mất niềm tin thực sự là điều tồi tệ.

"Tôi sẽ làm sáng tỏ từng hiểu lầm một! Trước tiên hãy thử xem khẩu súng nước này có mùi vị như thế nào!"

Tôi lấy khẩu súng nước từ túi áo ngực ra.

"Được thôi. Tôi sẽ nếm thử, nhưng nếu nó không cay, tôi sẽ báo cảnh sát vào lúc đó."

"Đã hiểu. Vậy xin hãy mở miệng ra."

Cô mở miệng khi được bảo. Tuy nhiên, món này khá cay nhưng không biết liệu có ổn không?

"Mặc dù chỉ để đề phòng, tôi cũng cho cậu biết điều này, nó thực sự rất cay. Tôi cũng đã nếm thử nó khi đang làm và rất tệ, cậu biết không?"

“Diễn xuất như vậy là đủ rồi. Hãy bắn nó vào miệng tôi nhanh lên.”

Có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi đã hợp tác với những tên côn đồ khác. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc bắn nó vào miệng cô ấy để chứng minh điều đó.

....Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy như mình đang làm điều gì đó không nên làm, nhưng thực tế không phải vậy.

Việc tôi sắp làm chỉ là bắn súng nước vào miệng cô ấy, thế thôi.

Bằng cách nào đó, những từ đó nói ra có vẻ sai trái....

“Vậy thì nó tới đây.”

"Làm đi, bất cứ lúc nào"

Tôi nhẹ nhàng bắn nước vào miệng cô ấy. Cô ấy nếm nước bằng lưỡi.

――KAAAAAAAAAA! NÓNG QUÁ!

"*HO*HO*-. EH? NÓNG! *HO*-. HỌNG TÔI ĐANG BỐC LỬA!"

Cô ấy ngậm nước trong miệng và cuối cùng ho lên. Mặt cô đỏ bừng. Chắc hẳn là rất đau đớn. Là người làm ra nó, tôi biết rõ điều đó.

"NƯỚC NƯỚC!"

Cô ấy lao tới bồn rửa.

Được rồi! Chúng tôi đã giải quyết được một số hiểu lầm về vấn đề này nhưng tôi lại không thể hài lòng về điều đó.

Trans: seiza:kiểu ngồi quỳ Trans: nói với Izayoi Trans: nói với Gindou