I Want to Be a VTuber

Truyện tương tự

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

4 18

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

29 73

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

41 7352

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

(Đang ra)

I Became the Cute One in the Problem-Solving Team

커리우유

Hình như hội nhân vật chính đang hiểu lầm gì đó thì phải.

22 666

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

70 6699

Web Novel - Chương 2: Buổi thử vai đầu tiên(1)

"Ju Seoyeon, là Ju Seoyeon đấy."

Đạo diễn CF Cho Min-tae quan sát bầu không khí trong phòng chờ. Quả đúng như dự đoán, cô bé mà anh để mắt tới đang thu hút mọi ánh nhìn.

'Không chỉ là gương mặt thôi đâu.'

Cô bé có khí chất, sự hiện diện khiến mọi người xung quanh phải dõi theo. Từ nhỏ đã theo chân cha đi làm nên Cho Min-tae từng gặp rất nhiều diễn viên.

Diễn viên lúc nào cũng có ngoại hình đẹp và ấn tượng, nhưng quan trọng hơn cả, đó là họ còn có thứ gì đó khiến người khác không thể rời mắt.

Cô bé Ju Seoyeon này có đúng thứ đó. Dù chưa thể gọi là hào quang thực thụ, nhưng cô bé đã sở hữu sức hút khiến ánh nhìn của mọi người bị níu lại.

"Con bé đúng là có khí chất. Nếu diễn xuất tốt như ngoại hình thì tuyệt vời quá."

Ý tưởng lớn gặp nhau. Giám đốc casting Kim Hyung-seok cũng đã để mắt tới Seoyeon. Tuy nhiên, kỳ vọng của anh lại không cao bằng Cho Min-tae.

'Thỉnh thoảng vẫn có mấy đứa như thế.'

Những đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa có khí chất nổi bật. Nhưng xinh thì vẫn chỉ là xinh. Nếu không định làm người mẫu, làm diễn viên thì phải dựa vào diễn xuất. Dù cho đó chỉ là một quảng cáo đơn giản đi chăng nữa.

Huống hồ quảng cáo lần này không chỉ có một diễn viên mà còn có thêm một diễn viên khác nữa.

'Chuyện đó cũng cần phải chuẩn bị.'

Với các diễn viên nhí như thế, anh tự hỏi liệu có tìm được một diễn viên trưởng thành ra hồn hay không.

"Có vẻ mọi người đã đến hết rồi. Chúng ta bắt đầu nhé?"

"Được, làm nhanh thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu."

Những đứa trẻ mà họ đã chọn lọc từ hồ sơ hầu như đều đã đến, và chỉ còn khoảng mười phút nữa là đến 12 giờ trưa — giờ thử vai được ấn định.

Hyung-seok đứng dậy, mở cửa phòng chờ và nói lớn.

"Chúng tôi sẽ bắt đầu buổi thử vai ngay bây giờ. Mọi người đều có bảng số của mình rồi chứ? Hãy vào theo thứ tự, bắt đầu từ số 1."

Giọng nói khô khốc của anh đã tạo ra một làn sóng căng thẳng bao trùm khắp phòng chờ.

"Ji-yeon, con đừng lo lắng. Cứ làm như mọi khi là được."

"Vâng ạ, mẹ."

Ji-yeon, đứa trẻ duy nhất có hợp đồng với một công ty quản lý, cũng không tránh khỏi căng thẳng. Mẹ cô bé, Hong Jin-hee, vừa trấn an con gái vừa liếc nhìn Seoyeon.

'Tim con bé kia làm bằng thép à? Nét mặt nó chẳng thay đổi chút nào.'

Jin-hee khẽ nhíu mày khi thấy gương mặt bình thản của Seoyeon, nhưng rồi lại nhếch môi cười.

'Nhưng với cái biểu cảm cứng đờ thế kia thì có lẽ diễn xuất cũng chẳng ra gì.'

Công việc của diễn viên là truyền tải cảm xúc thông qua diễn xuất. Điều này sẽ không bao giờ thay đổi, kể cả với một quảng cáo nhỏ.

Trên thực tế, vì quảng cáo giống như những vở kịch một màn cực ngắn, thế nên yếu tố cảm xúc cần được đẩy lên mức tối đa. Nếu một đứa trẻ đã ‘cứng đờ’ đến vậy, thì chắc chắn sẽ rất tệ trong việc biểu đạt cảm xúc.

'Sao cô ta lại cười với mình vậy?'

Seoyeon tự hỏi liệu trên mặt có dính gì không ngay khi nhận ra có một người phụ nữ đã nhìn mình chằm chằm từ nãy tới giờ.

"Seoyeon, đừng lo lắng. Con có nghe không đó? Nếu căng thẳng thì hãy nắm chặt tay mẹ nhé."

"Vâng ạ."

Người đang căng thẳng không phải Seoyeon, mà lại chính là mẹ cô, Suah. Chính Seoyeon mới là người đang phải nắm tay để trấn an mẹ mình, chứ bản thân cô chẳng hề lo lắng.

'Lạ thật. Mình mới là người diễn cơ mà?'

Nghĩ vậy, Seoyeon tập trung vào buổi quay CF hôm nay.

'Là quảng cáo thực phẩm đúng không nhỉ?'

Dù không biết chính xác đó là sản phẩm gì, nhưng cô có thể đoán được đó là thứ liên quan đến thực phẩm. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải diễn cảnh ăn gì đó.

'Quan trọng là phải ăn sao cho thật ngon miệng.'

Dù khái niệm "mukbang" khi này chưa được phổ biến, nhưng vài năm sau nó sẽ trở thành xu hướng. Những chuyện này không mấy liên quan trực tiếp đến Vtuber.

Với Vtuber, mukbang có thể là một phần nội dung, nhưng sẽ không thể là điểm thu hút chính. Dù vậy, đa dạng vẫn là một lợi thế. Bởi xét cho cùng, mukbang cũng là nội dung giải trí.

'Seoyeon, nhìn kìa, mấy đứa trẻ vào trước đã ra ngoài rồi."

Suah thì thầm với Seoyeon. Hướng mắt về phía ấy, Seoyeon thấy mấy đứa trẻ đang bước ra khỏi phòng thử vai với vẻ mặt chán nản.

Rõ ràng là chúng không nhận được phản hồi tốt.

"Tiếp theo là số 5, mời vào."

Những con số lần lượt được gọi.

Số của Seoyeon là 22, nghĩa là còn khá lâu mới tới lượt cô.

"Số 13."

Trong lúc Seoyeon còn mải suy nghĩ xem món ăn sẽ là gì, cô bé trực thuộc công ty quản lý đã đứng dậy. Dù gương mặt vẫn còn vẻ căng thẳng, nhưng rõ ràng cô bé này khá hơn hẳn so với những đứa trẻ còn lại.

'Hả?'

Khi nhìn cô bé kia, Seoyeon bỗng nhớ đến một quảng cáo. Khuôn mặt ấy trông quen thuộc đến lạ.

'Quảng cáo sữa đậu nành.'

Hình như tên là Ji-yeon thì phải? Seoyeon nhớ người phụ nữ hình như là mẹ cô bé, đã gọi như vậy.

'Đúng rồi, chính là quảng cáo sữa đậu nành.'

Seoyeon nhớ là bản thân đã từng thấy cô bé đó trong một quảng cáo. Dù đã từ khá lâu, nhưng ký ức về phiên quảng cáo đó vẫn hiện lên rõ ràng đến bất ngờ.

Phải chăng đây là một dạng sức mạnh có được nhờ vào việc tái sinh?

'Mình nhớ là lần đó đánh giá không được tốt cho lắm.'

Không thể kết luận buổi thử vai này là cho quảng cáo sữa đậu nành mà Seoyeon nhớ chỉ vì Ji-yeon xuất hiện ở đây được. Rất có thể Ji-yeon từng đi thử vai nhiều lần.

'Nhưng nếu đúng là vậy thì…'

Seoyeon khép mắt lại, nhớ lại toàn bộ ký ức về quảng cáo sữa đậu nành đó.

Trong quảng cáo ấy, không chỉ có Ji-yeon mà còn có một diễn viên khác.

Hình như tên là Kim Jung-ha. Hiện giờ chưa phải là cái tên lớn, nhưng khoảng ba năm nữa thôi, cô ấy sẽ được công nhận nhờ vai diễn trong một bộ phim truyền hình cáp.

Hơn nữa, quảng cáo này về sau sẽ bị đào lại, và người ta đã nhận ra diễn viên "diễn gượng gạo" trong đó chính là Kim Jung-ha.

'Mình nhớ là khoảng cách giữa diễn viên nhí và diễn viên trưởng thành trong quảng cáo ấy cực kỳ lớn.'

Toàn bộ quảng cáo mang một cảm giác gượng gạo kỳ lạ. Dù từng trở thành chủ đề bàn tán và giúp sữa đậu nành bán khá chạy, nhưng về tổng thể, đó không phải là một quảng cáo thành công.

Và nguyên nhân khiến quảng cáo bị đào lại không chỉ vì Kim Jung-ha, mà còn một yếu tố quan trọng khác…

"Hoàn hảo, cục cưng của mẹ! Con tuyệt lắm!"

Trong lúc Seoyeon còn đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Ji-yeon đã bước ra khỏi phòng thử vai. Gương mặt tươi tắn của cô bé chứng tỏ bản thân đã nhận được phản hồi tích cực.

'Hừm, vậy là CF này chắc chắn là của Ji-yeon rồi.'

Thấy Seoyeon đang nhìn con gái mình, Hong Jin-hee nhếch môi cười rồi ôm Ji-yeon vào lòng, vừa vuốt tóc vừa vui mừng.

'Cô ta bị sao vậy?'

Vui mừng vì con mình diễn tốt cũng là điều dễ hiểu, nhưng Seoyeon chẳng hiểu nổi tại sao người phụ nữ đó lại vừa vui mừng vừa nhìn mình như thế.

Xét theo phản ứng kia, khả năng cao là Ji-yeon sẽ được chọn làm diễn viên nhí cho CF này.

'Xác suất đây là quảng cáo sữa đậu nành đã tăng lên rồi.'

Dù chưa thể chắc chắn, nhưng Seoyeon quyết định sẽ tạm thời giả định đây là quảng cáo sữa đậu nành. Vẫn còn khoảng mười đứa trẻ nữa mới đến lượt mình nên cô vẫn có đủ thời gian để chuẩn bị.

'Nó giống hệt như RP.'

Dù có hay không vai diễn kiểu "đứa trẻ uống sữa đậu nành ngon lành" cũng chẳng quan trọng, Seoyeon bắt đầu hình dung ra cảnh quay đó.

Nhớ lại quảng cáo năm xưa, đây không phải quảng cáo một người.

Có hai diễn viên góp mặt trong quảng cáo ấy, nghĩa là yếu tố ăn ý giữa họ cực kỳ quan trọng.

'Cũng giống như việc collab trong Vtuber vậy.'

Một buổi collab tốt cần phải biết điều chỉnh để hòa hợp với đặc điểm của người kia. Nếu hai bên không ăn ý, sức hút sẽ giảm, thậm chí còn tệ hơn cả khi làm nội dung một mình.

Nhất là khi lấy yếu tố RP làm trọng tâm.

Diễn viên Kim Jung-ha khi ấy mang một hình ảnh vô cùng sôi nổi.

Quảng cáo đó cũng vậy, màn diễn xuất sôi nổi và đầy năng lượng của diễn viên trưởng thành đã hoàn toàn lấn át vai trò tươi mới, ngọt ngào của diễn viên nhí.

'Mình có thể bắt kịp năng lượng đó không đây?'

Seoyeon chỉ tập luyện bằng những bài giãn cơ và một vài màn RP vào một số nhân vật khác nhau.

'Ừm, thôi thì cũng là một loại trải nghiệm.'

Dù sẽ cố gắng hết sức, nhưng Seoyeon cũng không kỳ vọng bản thân sẽ vượt qua vòng tuyển chọn. Vẫn còn nhiều đứa trẻ khác tập luyện chăm chỉ chẳng kém gì cô, thậm chí là còn nhiều hơn.

Đặc biệt là những đứa trẻ có công ty quản lý.

'Dù chỉ là trải nghiệm, nhưng…'

Seoyeon một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên tập trung khiến sắc đỏ trong đôi mắt càng thêm lộ rõ.

"…sẽ thật tiếc nếu cứ để mọi chuyện kết thúc một cách nửa vời như thế này."

Cô không muốn phải hối tiếc vì đã làm việc một cách hời hợt giống như kiếp trước.

Và rồi.

"Số 22, mời vào."

Cuối cùng cũng tới lượt Seoyeon.

***

"Cơ mà, tuyệt nhất vẫn là số 13 nhỉ?"

"Ừ, có lẽ vậy."

Cho Min-tae và Kim Hyung-seok vừa gật đầu vừa trao đổi ý kiến.

Tổng cộng có 25 đứa trẻ đã tham gia buổi thử vai ngày hôm nay, và buổi thử vai đã gần kết thúc.

"Cũng bởi con bé đã có công ty quản lý từ khi còn nhỏ nên cũng có chút kỹ năng."

Kim Hyung-seok vừa nói vừa tiện tay đóng số hồ sơ còn lại. Anh cho rằng chẳng còn gì để xem tiếp nữa.

"Ừ, đúng vậy…"

Tuy nhiên, Cho Min-tae vẫn chưa hài lòng. Đây là công việc đầu tiên của anh với tư cách đạo diễn CF, nên anh rất muốn được hợp tác với một diễn viên thật sự giỏi.

'Nhưng đời đâu như là mơ.'

Với ngân sách eo hẹp, những diễn viên giỏi sẽ chẳng mấy ai nhận lời tham gia một quảng cáo như này. Rõ ràng quảng cáo này không hề được chú ý đến.

"Vẫn còn số 22 phải không? Đứa trẻ lúc trước cậu để mắt tới ấy."

"À, phải."

Cho Min-tae gãi đầu, liếc nhìn hồ sơ của số 22 — đứa trẻ vừa được gọi vào.

'Không có kinh nghiệm diễn xuất. Đây là lần đầu tiên của cô bé.'

Cũng giống như phần lớn những đứa trẻ thử vai ngày hôm nay, hồ sơ của cô bé cũng chẳng có gì nổi bật.

Ban đầu anh đã kỳ vọng khá nhiều, nhưng sau khi chứng kiến kỹ năng của các thí sinh khác, Cho Min-tae đã nhận ra kinh nghiệm quan trọng đến nhường nào.

"Chỉ cần con bé diễn được một nửa so với ngoại hình thôi đã là tốt lắm rồi."

"Đúng vậy, nếu được như thế thì lại tốt quá…"

Cạch!

Trong lúc hai người còn đang trò chuyện, cánh cửa đã được mở ra, và một cô bé nhỏ nhắn bước vào. Với mái tóc đen dài, đôi mắt mang sắc màu kỳ lạ và gương mặt trắng trẻo như một con búp bê sứ khiến cô trông thật vô thực.

Nếu không có người mẹ theo sau, có lẽ họ đã cứ thế ngẩn ngơ nhìn mãi.

"Ồ, người giám hộ có thể ngồi bên kia."

"À, vâng."

Người mẹ căng thẳng đến mức vụng về ngồi xuống, hoàn toàn trái ngược với cô con gái đang giữ gương mặt không chút biểu cảm.

'Hoặc cũng có thể cô bé đang lo lắng theo cách của riêng mình.'

Cho Min-tae gật đầu ngay khi thấy Seoyeon ngồi ngay ngắn. Ngay từ lần đầu gặp, anh đã cảm nhận được tư thế của cô bé rất chuẩn mực — lưng thẳng, ánh mắt hướng về phía trước.

Đón nhận ánh nhìn trực diện từ cô bé, Cho Min-tae lên tiếng.

"Vậy, cháu tên là Seoyeon nhỉ?"

"Vâng."

"Họ có nói với cháu hôm nay sẽ diễn gì chưa?"

"Cháu chỉ nghe là có liên quan đến thực phẩm."

Câu trả lời bình thản, không hề có chút dao động. Với giọng điệu phẳng lặng như thế, kỳ vọng của hai người về diễn xuất của cô bé lại giảm thêm đôi chút.

"Được rồi, vậy cháu hãy diễn như thể đang uống gì đó. Hãy tưởng tượng bản thân đang uống sữa lạnh thật ngon lành đi."

Đây hoàn toàn là một màn ứng biến. Cô bé không hề được cho trước thông tin về quảng cáo hay nhân vật. Hoàn toàn là ứng biến diễn xuất, không có kịch bản.

Thông thường khi gặp tình huống như vậy, bọn trẻ sẽ tỏ ra bối rối hoặc ít nhất cũng lộ ra điều đó trên nét mặt.

"Vâng."

Nhưng một lần nữa, cô bé chỉ đáp gọn lỏn. Cho Min-tae và Kim Hyung-seok liếc nhìn nhau, cả hai cùng cười gượng.

'Xem ra là không ổn rồi ha?'

'Với cái vẻ mặt vô cảm này… diễn với đồ ăn chắc sẽ khó lắm.'

Ánh mắt của họ đã nói lên điều đó. Trong các buổi thử vai như thế này, ý kiến của giám đốc casting thường có sức nặng hơn cả đạo diễn.

Với việc Kim Hyung-seok gần như đã quyết định chọn Ji-yeon, cơ hội để Seoyeon thành công là rất thấp, trừ khi cô bé có một màn thể hiện thật sự vượt trội.

'Tiếc thật.'

Anh thực sự muốn được làm việc với cô bé này. Khi Cho Min-tae còn đang nghĩ vậy, thì đã có một chuyện bất ngờ xảy ra.

"Phù."

Một nụ cười đã nở trên môi Seoyeon. Đó là nụ cười tươi tắn, rạng rỡ, hoàn toàn khác hẳn gương mặt vô cảm ban nãy.

Bầu không khí lập tức thay đổi. Nét tẻ nhạt biến mất, nhường chỗ cho vẻ tươi sáng.

'Cái gì vậy?'

Cho Min-tae mở to mắt khi thấy bàn tay Seoyeon chuyển động chậm rãi.

Cô bé đang nắm lấy thứ gì đó. Khi diễn cảnh uống một thứ gì đó, đa số mọi người sẽ mô phỏng động tác cầm một chiếc cốc. Nhưng hình dáng bàn tay của Seoyeon lại khác.

Đó là dáng cầm một hộp giấy. Một hộp sữa giấy. Không phải loại 200ml thông thường, mà là dạng hộp dài 190ml của sữa đậu nành.

CF(Commercial Film): phim quảng cáo/thương mại.