Chap 60: Một ngày nghỉ cho hai người đàn ông
Trans: Midz
Edit: Snökari
「Tôi không nghĩ đến việc rằng tôi sẽ sử dụng ngày nghỉ đầu tiên của mình để đi chung với một người lính như anh.」
Russell-san, đang đi cạnh tôi, che lại cái miệng đang gáp của mình bằng tay của anh ta và để lộ ra một tiếng ngáp cực to.
Anh ấy đã phải trực đêm ngày hôm qua, canh gác tòa lâu đài, và vừa mới ăn xong bữa sáng tại nhà ăn khi tôi ghé thăm.
「Nếu chú có ý định đi vòng quanh thủ đô, chẳng phải chú sẽ thích Serena hoặc thanh mai trúc mã hơn là một gã thô kệch như tôi sao?」
Russell-san đã chứng kiến cuộc hội ngộ cảm động giữa tôi và Alicia trong cuộc bàn luận vàu ngày trước.
Russell-san đã hỏi tôi với vẻ mặt đầy ý tứ trêu trọc, như thể anh ấy rất tò mò về việc mối quan hệ giữa ba người chúng tôi: Serena, Alicia và cả tôi.
「Bọn họ đã đi ra ngoài để mua sắm ngày hôm nay rồi. Vì thế tôi là người duy nhất bị bỏ lại ở đây.」
「Chuyện cái quỷ gì cơ, ý chú là tôi ở đây với chú để đợi thời gian trôi qua á?」
「Không, tôi thật sự muốn mua sắm một số thứ.」
Nghĩ đến việc tôi đã khiến cho anh ấy khó chịu, tôi nhanh chóng xua tay phủ định cái ý tưởng đó đi.
Ngày hôm qua, tôi quyết định quay lại Lạc Lâm để tận dụng được tối đa thời gian rảnh của mình.
Mục đích chính là để đưa được Serena có thể quay trở lại Khu rừng Elf và có thể bổ sung được những vật phẩm trong túi đồ tại lâu đài của Ma Thần.
Khi mà tôi kể lại với ba người bọn họ về điều đó. Alicia và Serena đều nói rằng họ cần phải chuẩn bị. Và nhắc lại lời bọn họ đã nói, “ Nó sẽ tốt hơn khi để việc mua sắm những thứ như thế này khi phụ nữ chúng em đi cùng với nhau.”, và cứ thế tôi bị hạn chế việc đi cùng với bọn họ.
Về mặt ngân sách, tiền thưởng cho việc đánh bại Ma Thần và Kuzmugo đã được chuyển nhượng lại cho tôi và Serena, vì thế chúng tôi có thể đủ tiền mua được những dụng cụ ma thuật hay những trang bị ma thuật mà chúng tôi chưa thể mua được nó trước đây.
Đó là lý do tại sao, tôi đề nghị với Russel-san, người mà đã ghé thăm thủ đô này rất nhiều lần vì chuyện công việc và có quen biết với tôi, hướng dẫn tôi đi vòng quanh thủ đô.
「Maa,ngoài phần thưởng cho việc đánh bại được Ác Ma, tôi cũng nhận được một số tiền lương với chức vụ là Trưởng chỉ huy binh sĩ, vì thế túi tiền của tôi hiện khá nặng. Tôi đã luôn luôn chờ đợi khoảnh khắc được tiêu tất cả chúng, vì vậy lúc này chính là thời điểm thích hợp.」
Russell-san cười mỉm trước lời đề nghị của tôi, cái vẫy tay của anh ấy rất nhẹ nhàng như thể anh ấy không quan tâm đến lý do trước đó cho lắm.
--------------------------------------------------------
「Oh, nhân tiện này, chú. Tôi nghe nói chú đã đạt được một danh hiệu mới rất tuyệt vời trong lần này phải không.」
Trên đường đi, Russell đột nhiên thủ thỉ với tôi, như thể anh ấy chợt nhớ ra việc này.
「Anh có biết về việc này à?」
Tôi khá chắc chắn rằng Alice đã bảo lại với tôi rằng mọi thứ đều đã được bảo mật. Tôi đang tự hỏi Russell đã biết được bao nhiêu về chuyện này.
「Well, tôi là người có mối quan hệ đặc biệt với chú, chú biết đấy. Họ không nói cho tôi biết tên của chú, nhưng tôi cũng sẽ nhận ra chuyện đó thôi」
Nếu bạn suy nghĩ kỹ về việc đó, có rất nhiều người đều có mặt tại sảnh ngày hôm đó. Nên nó gần như là bất khả thi để bắt mọi người có thể im lặng hoàn toàn.
「Vì vậy, tôi đã được yêu cầu là không được hành động quá thô bạo với chú bởi vì nó sẽ trở thành một vấn đề mang tính xúc phạm đến chú. Có lẽ là tôi nên tôn trọng chú hơn đi?」
Đối với Russell-san, một người đột nhiên nhắc lại những việc này.
「Làm ơn đừng làm chuyện đó bây giờ. Đối với tôi, Russell-san là một tiền bối. Làm như thế sẽ kỳ cục lắm.」
Gương mặt của anh ấy thật đáng sợ, nhưng tôi luôn luôn kính trọng anh ấy. Đây chính là lý do vì sao tôi sẽ cảm thấy cô đơn nếu anh ấy sử dụng kính ngữ với tôi, như thể anh ấy đang cố gắng kéo dài khoảng cách giữa tôi với anh ấy.
「Maa,Tôi không còn cách nào khác nếu chú nói như vậy.」
「Ah!」
Sau đó anh ấy vươn tay ra nắm lấy đầu tôi và vo tóc tôi rối tung mù.
「Vậy được rồi, Elt. Chính xác là chú muốn tôi đưa chú đi đâu? Những trang bị của chú là những thứ không thể nào mua nổi bằng tiền, phải không?」
Hầu hết những trang bị tôi đang đeo trên người đều là đồ mà tôi tìm thấy được trong lâu đài của Ma Thần.
Tôi không cần đến những trang bị như áo choàng, quyền trượng, nhẫn và vương niệm mà ma thần đã đeo chúng lên vì một lý do nào đó, nhưng tôi có một thanh kiếm vô cùng nổi tiếng, vì thế tôi không cần một vũ khí kém hơn nó
「Cái mà tôi muốn anh đưa tôi đến xem một số cửa hàng bán những tạo tác.」
Vì vậy tôi nói cho Russell-san về địa điểm mà tôi muốn đến.