Đây chỉ là một phần trong việc trả ơn của cậu.
“Maria này, cậu không ngại việc tớ gặp em trai và em gái của cậu đâu nhỉ ?”
Không chỉ Alfana, mà cậu cũng cảm thấy biết ơn Maria. Cậu thích cách mà cô đối xử với mọi người trong học viện mà không hề làm mất đi uy quyền của một công chúa. Hơn nữa, cô đã giúp đỡ cậu rất nhiều, từ việc liên quan đến viên ngọc cho đến nhiều vấn đề khác.
Dù tâm tư căn bản của họ có thể là muốn giúp đỡ Haishin, xong, chính sự tử tế ấy của họ lại sau cùng hướng đến Kanata .
“Thật không?”
Kanata gật đầu.
Cơ mà cậu sẽ xuất hiện dưới thân phận là Haishin chứ không phải là Kanata. Maria gật đầu đồng ý, và Alfana cũng hứa sẽ hợp tác.
Sau đó, Kanata lấy ra chiếc áo choàng đen và mặt nạ quen thuộc, mà giờ đây gần như trở thành một phần của lịch sử đen tối của bản thân, bước lên sân khấu cậu giờ đây đã quay trở lại với thân phận là Haishin.
“Thưa cha, hãy để chúng con cũng được nói chuyện với ngài!”
“Đúng đó thưa cha! Chỉ có Maria ở bên cạnh thật không công bằng!!”
Ờ thì, nguyên nhân thực sự của việc này là sự thiếu sót trong sự chú ý của Kanata cùng nhóm của mình, ai ngờ đâu chỉ đơn giản là gặp mặt anh em của họ lại gây ra một cuộc náo động như này chứ.
Alfana đứng bên cạnh Kanata, còn Maria thì lo lắng theo dõi gia đình mình, nhìn phát là biết thừa cô giờ đây đang hết hồn chim én lắm rồi.
(…Chà, tình hình nội bộ trong lâu đài… À không, chỉ là lục đục nội bộ trong nhà thôi ấy mà. Nếu cả quốc gia tham gia thì toang phải biết, nhưng Maria không cần phải lo lắng đến mức đó đâu.)
Dù vậy, lời ở trong lòng mà không nói ra thì bố ai nghe được.
Vị vua và hoàng hậu, một trong những chị gái của Maria, cậu trai và hai em, đều đang ánh mắt lấp lánh chăm chú theo dõi từ phía xa.
Kanata làm cho xong việc rồi chuồn lẹ thôi, nhưng bản thân là một Haishin, nên là làm gì có chuyện cậu có thể thích làm gì thì làm trước mặt cả bàn dân thiên hạ như thế… nhưng cậu lại muốn làm cho Maria yên tâm.
“Maria.”
Khi Kanata thì thầm, không khí quanh cậu như chết đi.
Nói “chết” thì nghe nó nặng nề quá, nôm na thì là im thin thít thôi à.
“Ơ kìa đừng có nhìn tớ như thế chứ, nó đâu có nghiêm trọng vậy đâu! Đây chỉ là cái giá phải trả cho việc trở nên nổi tiếng thôi mà.”
“…Haishin-sama.”
Cô gọi cậu bằng Haishin-sama, cơ mà bị gọi như này lại khiến lưng cậu thấy hơi nhột nhột.
Alfana luôn gọi cậu là Kanata-sama, nhưng cậu đã quen với điều đó nên không còn bận tâm.
“Tui là Haishin đây. Hế lô mấy ní.”
Vào thời khác này, Kanata đã hoàn toàn trở thành Haishin.
Thật ra thì Haishin hay cậu thì cũng là một thôi, nhưng mà cậu thấy tự tin hơn đôi chút khi nói chuyện từ phía bên kia màn hình.
“Ấy da… Cảm ơn nhá.”
“Cảm ơn mấy ní đã đến nhé.”
Cả hai đều choáng ngợp khi nhìn thấy dáng vẻ của Kanata hiện tại.
“Trước đây, tui đã nhận được sự giúp đỡ từ Alfana và Maria. Hôm nay tui đến đây cũng để cảm ơn vì sự giúp đỡ đó. Hình như em trai và em gái của cô ấy muốn gặp tui.”
Nói rồi, Kanata bắt đầu bước đi.
Hai đứa trẻ kia đang đứng đợi ở một bên, cạnh bên họ là hai người hầu gái, dù cả hai đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt lấp lánh, nhưng cũng có trong đó là chút sự lo lắng và hồi hộp.
“Anh là Haishin. Cho anh biết tên của hai đứa được không?”
Mặc dù vẻ ngoài của cậu có phần hơi buồn cười, nhưng bên dưới chiếc mặt nạ, Kanata đang mỉm cười.
“Em là Arus!!”
“Em là Fiona ạ…!?”
Arus và Fiona, đó là tên của hai đứa trẻ.
Kanata duỗi tay ra và nhẹ nhàng xoa đầu Arus và Fiona, tiếp tục nói.
“Arus và Fiona, đó là những cái tên hay.”
Kanata mỉm cười trước Arus tự tin và Fiona, người đang ngại ngùng co mình lại vì đã nói lắp.
Trong lúc giao tiếp với hai đứa trẻ, Kanata có thể cảm nhận được anh nhìn của đức vua về phía cậu, cơ mà mục đích ngày hôm nay của cậu là họ mà. Nên là thôi vậy, đành cố mà kiên nhẫn rồi làm cho xong việc thôi.
(Thường thì mấy chuyện như này là hoàn toàn bất khả thì cơ. Mà nếu bị coi là vô lễ như này thì ai mà hài lòng cho được.)
Ấy thế mà nó lạ xảy ra được nhờ vào khả năng của Haishin.
Dù nghe thì khó mà tin được, cơ mà cảm giác này như thể đã bước ra từ trong manga hay gì ấy.
Việc một vị vua của một đất nước phải hạ mình trước Kanata là điều không thể tưởng tượng nổi.
“Haishin-sama, làm cái đó được không?”
“Cái đó?”
Cậu đang thắc mắc về cái mà cô đề cập đến, thì Fiona tiếp tục giải thích.
“À... Cái mà anh hay làm mỗi khi bắt đầu á!”
“À, cái đó à?”
Kanata gật đầu, đồng ý làm điều đó.
“Hế lô anh em! Vậy là thời khắc ấy của ngày hôm nay đã đến rồi đây!!”
“Uwaaaa♪”
“Thật tuyệt!!”
Người ta có thể thấy rằng, khi nghe giọng của Kanata, hoàng hậu suýt ngã quỵ vì chóng mặt nhưng nhà vua đã kịp thời đỡ lấy.
“Ôi, chóng mặt quá…”
“Ế, em ổn không vậy!?”
Người hầu gái đứng gần đó bị ảnh hưởng mà ngã theo.
Nhưng dù cho đã có người phải ngã gục xuống. Thì cô hầu gái còn lại và Alfana dường như đều không chút giao động nên có vẻ như không cần phải lo lắng..
Sau đó, Kanata dành một khoảng thời gian để trò chuyện với Ars và Fiona.
Vài phút sau, Kanata đã trải qua thời gian vui vẻ với Arus và Fiona.
“Bất kể lúc nào thì việc nói một cách chững chạc và luôn khách quan là điều quan trọng. Dĩ nhiên, tùy vào nội dung mà cũng có lúc nghiêng về một bên.”
"Ra là vậy…"
"………"
Chỉ vài chục phút trôi qua, hai đứa trẻ rời đi nhưng trên mắt chúng lại lộ rõ vẽ tiếc núi, làm như bị bắt đi học không bằng.
"Thật tuyệt khi có thể nhìn thấy nụ cười hồn nhiên ấy trên mặt lũ trẻ."
"Vâng, đúng vậy."
Trong khi Maria cố gắng kiềm chế để gia đình không hành động thái quá, Alfana thì luôn bên cạnh Kanata, dõi theo cậu.
Dáng vẻ đứng lặng im như một thánh nữ của cô mang đến sự an tâm, và ngay cả ở một nơi như lâu đài hoàng gia, Kanata cũng không cảm thấy quá căng thẳng nhờ có sự hiện diện của Alfana bên cạnh.
"Thôi, chắc tạm dừng ở đây được rồi."
"Vâng, em hiểu rồi."
Sau khi hoàn thành việc cần làm, Kanata bắt đầu rời đi.
Dù vị vua kia có vẻ vẫn muốn tiếp tục trò chuyện, nhưng họ dường như rất tôn trọng ý kiến của Kanata.
"Haishin-sama, nhờ có cậu mà đất nước này đã thay đổi. Cả về chế độ nô lệ lẫn hệ thống giai cấp, nhờ những lời nói của cậu đã dẫn đến sự thay đổi lớn lao này cho đất nước."
Những lời của quốc vương khiến Kanata cảm thấy vinh dự, nhưng cậu cũng có điều muốn nói.
"Đáng lẽ các ngài nên hành động trước khi tôi phải lên tiếng."
"Đúng ha… có lẽ cậu nói đúng."
Quốc vương gật đầu, mắt nhắm lại như đang ghi nhớ sâu sắc lời nói của Kanata.
Về chế độ nô lệ và hệ thống giai cấp, đó là điều mà một đất nước cần phải tự hành động vì sự phát triển của chính nó, thay vì đợi ai đó chỉ ra.
Nếu Kanata làm thế, có lẽ cũng sẽ có người khác đứng lên. Dù vậy, họ vẫn cảm ơn cậu vì điều này, nhưng dù thế cũng không khiến cậu vui lên được phần nào trong lòng.
"Đất nước này là một nơi tốt."
Đó là lời từ tận đáy lòng của Kanata.
Cậu không biết những người khác nghĩ gì về câu nói ngắn gọn đó, nhưng Kanata đã để lại những lời này rồi rời khỏi lâu đài.
Dù họ có vẻ rất tiếc nuối, Kanata chỉ cười khổ và nói rằng nếu có cơ hội, cậu sẽ trở lại.
"Nếu là vậy, chúng tôi sẽ sử dụng toàn bộ sức lực của mình để chào đón cậu!"
Và thế là cậu quyết định sẽ không bao giờ quay lại chổ này.
Maria vẫn còn việc cần làm ở lâu đài nên đã tạm biệt và rời đi trước, còn Alfana thì tiếp tục đi cùng Kanata.
Vì không thể mãi giữ bộ dàng Haishin mãi trên ngời, Kanata theo Alfana ghé qua một nhà thờ.
"…Phù…"
Giống như khi đến lâu đài, nhờ phép thuật của Alfana che giấu sự hiện diện của cậu, không ai nhận ra và cả hai đã đến được một căn phòng trong nhà thờ.
Khi cởi bỏ bộ áo choàng đen, cảm giác nóng bức ập đến, hơi nóng từ bộ đồ đó thoát ra ngoài.
Thời tiết đã trở nên nóng hơn khi mùa hè đến gần, và dưới bộ áo choàng đen và mặt nạ, cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa.
"…Mình sẽ bị sốc nhiệt mất thôi."
Từ kinh nghiệm ở kiếp trước, Kanata đã trải nghiệm một cách rõ ràng cảm giác mệt mỏi khi mặc những bộ trang phục cồng kềnh như vậy, giống như khi làm công việc mặc thú bông.
Sau khi thay đồ xong, Alfana bước vào phòng.
"Cảm ơn anh đã vất vả, Kanata-sama."
"Ừ, cảm ơn. Cả Alfana cũng vất vả rồi."
"Không đâu, em rất vui khi có thể giúp đỡ Kanata-sama."
Kanata thực sự cảm động trước lòng tốt của cô.
Alfana nói rằng cô sẽ dùng phép thuật để giặt sạch bộ trang phục, nên cậu đã đưa nó cho cô. Sau đó, Kanata rời khỏi phòng để đi vệ sinh.
Chỉ vài phút sau khi trở lại, Kanata nghiêng đầu bối rối.
"Có chuyện gì vậy?"
"…Không có gì đâu ạ."
Cậu cảm thấy có mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong phòng, nhưng cuối cùng không thể xác định được đó là gì. Sau đó, cậu thưởng thức đồ ăn nhẹ mà Alfana đã chuẩn bị và trở về ký túc xá.
Thánh nữ, là từ để ám chỉ một người phụ nữ thánh thiện.
Thánh nữ là một người đại diện cho vương quốc, là một sự hiện diện thiêng liêng, điều này không cần phải bàn cãi.
Nhiều người sống trong vương quốc này ngưỡng mộ thánh nữ, tôn vinh những thành tựu của cô, và coi cô là một biểu tượng của sự cao quý.
"…Hà… hà…♪"
Ngay sau khi Kanata rời khỏi phòng để đi vệ sinh, Alfana ôm chặt lấy bộ áo choàng đen mà Kanata vừa cởi.
Đôi mắt cô trở nên mờ đục và thấp thoáng trong đó là hình trái tim mờ ảo, cô thở dốc lộ rõ sự phấn khích.
Sau khi chắc chắn rằng không có ai ở gần, Alfana vùi mặt vào bộ áo choàng và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô như thể đã bay lên gặp nữ thần.
“Quay lại. Với cả đưa cái đó đây."
Dường như cô nghe thấy ai đó nói điều gì đó không rõ ràng, nhưng Alfana nhanh chóng trở lại với thực tại.
"…Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu, ufufu♪"
Thánh nữ, người phụ nữ thánh thiện. Nhưng thánh nữ cũng chỉ là một con người, và cô ấy cũng là một cô gái bình thường… bởi vậy nên mấy việc này chắc cũng bình thường thôi ha.
Nhưng ngược lại, người ta cũng có thể nghĩ theo cách khác.
Thế giới này không lâu trước đây là một nơi tàn khốc và man rợ, và ở một số nơi, những cuộc xung đột nhỏ vẫn diễn ra. Tuy nhiên, việc Alfana có thể sống thoải mái như thế này là một dấu hiệu cho thấy vương quốc đang trong thời kỳ hòa bình.