Cuối cùng cũng đã đến ngày mà tôi hằng mong đợi, là ngày Sophia đã hứa sẽ đến thăm nhà tôi. Suốt buổi sáng đó tôi chờ đợi một cách bồn chồn không yên.
“Ojou-sama, Sophia-sama mà người nhắc đến đã tới rồi ạ…”
Chị Anne thông báo tôi biết rằng cô ấy đã đến, nhưng chị ấy có vẻ khác thường một chút vì lí do nào đó. Nhưng tôi chỉ đơn giản là cảm ơn chị ấy rồi nhanh chóng đến phòng tiếp khách vì tôi muốn gặp Sophia lại càng nhanh càng tốt.
Khi tôi đến phòng tiếp khách thì –
Đúng thế, Sophia xinh đẹp đang ở đó chờ đợi một cách rụt rè, nhưng mà… vì lí do nào đó bên cạnh cô ấy còn có một cậu trai cực kì tuấn tú nữa.
Mái tóc và cặp mắt đen láy, khác hẳn so với Sophia, nhưng nhìn nét mặt của hai người họ thì có thể thấy họ là anh em ruột với nhau. Hai người xinh đẹp như thế đang ở trước mặt tôi, cứ như là một cặp búp bê tinh xảo vậy.
A, có lẽ vẻ mặt chị Anne kì lạ là vì chị ấy bị sốc bởi hai người như búp bê này.
Trong khi tôi đang mê mẩn vì hai người xinh đẹp đó, giọng nói của cậu trai gọi tôi trở về thực tại.
“Hết sức cảm ơn tiểu thư vì đã ngỏ lời mời em gái của tôi đến. Vì em gái tôi gần như không bao giờ tự mình ra ngoài, nên tôi mới đi cùng em ấy hôm nay. Tôi là anh trai của Sophia, Nico”
Đúng như tôi nghĩ, cậu con trai tuấn tú này là anh trai của Sophia. Nhưng mà, ngay cả đi ra ngoài cũng cần có người đi kèm, cô ấy thật sự sống một cuộc sống được bảo bọc quá nhỉ.
Nói chứ, tôi cũng bị quản giáo rất là nghiêm ngặt ấy chứ. Mỗi lần muốn ra ngoài, Mẹ luôn nói rằng “Hãy đi cùng Keith. Nghe lời Keith, và nhất định không được làm chuyện gì kì lạ hết”. Nên Keith lúc nào cũng ra ngoài cùng với tôi cả.
Mmm. Vì cả hai chúng tôi đều được che chở quá mức, nên chúng tôi hẳn là sẽ rất dễ thân nhau đây.
Trong khi tôi nghĩ thế, tôi cũng nâng gấu váy lên nhìn về hướng anh trai của Sophia.
“Rất cảm ơn hai người vì đã chấp nhận lời mời của tôi. Tên tôi là Katarina Claes”
“Tôi là anh trai của Sophia, Nico Astarot. Yoroshiku onegaishimasu”
Cậu trai đẹp mã lần nữa tự giới thiệu bản thân.
Và, khi nghe như thế tôi cứng đờ người lại.
Nico Astarot… Cái tên đó nghe thật là quen.
“Ưm, mặc dù có lẽ tôi có hơi bất lịch sự, nhưng Nico-sama, liệu người có phải là con trai của tể tướng không?”
“Vâng. Đúng là thế”
Thật hả!? Con người này, hèn gì đẹp trai như thế, cậu ta là một trong những đối tượng chinh phục đó!
Nói thật thì tôi muốn ngay lập tức quay về phòng mình đọc ghi chú về “Kí ức của game kiếp trước”… Nhưng mà tạm thời, tôi sẽ cố hết sức nhớ lại những gì mình có thể.
Nico Astarot, con trai của tể tướng, là bạn thuở nhỏ của Alan và Jared. Cậu ta lớn hơn nữ chính một tuổi và là thể loại nhân vật senpai trầm tính.
Hư~, tôi không nhớ được thêm gì nữa. Vốn dĩ thì, tôi còn chưa chinh phục Nico được. Chỉ vừa kết thúc route Jared là tôi chết rồi. Bởi thế tôi còn chưa bắt đầu route của Nico nữa là. Tất cả những gì tôi biết, là thông tin giới thiệu cơ bản trong game của cậu ta, và một vài mảnh nhỏ đây đó tôi nghe được từ người bạn otaku của tôi, A-chan, sau khi phá đảo game trước đã kể lại.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì, A-chan nói rằng… nhân vật đối thủ trong route Nico là… em gái của cậu ta!! Đúng rồi, Nico được thiết kế với tính cách như một sis-con, và đối thủ trong route cậu ta là em gái cậu ta. Vì thế, mục tiêu chinh phục Nico, tôi nhớ theo lời A-chan nói là phải thu hút được cậu ta trước khi em gái cậu ta làm thế.
A, cảm ơn nha A-chan. Mình rất xin lỗi vì đã tức giận lần spoil cốt truyện đó của cậu. Tôi không ngờ spoiler của A-chan từ lần đó lại hữu dụng vào lúc này. (TN: spoil với spoiler là gì thì, quá khó giải thích, không có cách nào dịch trực tiếp từ tiếng anh sang tiếng việt được, google để biết thêm chi tiết)
Nếu nhân vật đối thủ trong route Nico là em gái cậu ta, nghĩa là đó không phải Katarina! Nghĩa là, dù tôi có liên hệ với Nico đi nữa, tôi cũng sẽ không gặp death flag nào.
Hơn nữa, vì đối thủ tranh giành tình cảm của cậu ta là em gái cậu ta, nên tôi sẽ không vô tình cướp event của ai như lần gặp Alan và Mary, ngăn cản tình cảm của họ được. (TN: event trong otoge/galge là những sự kiện có tác dụng làm cột mốc thay đổi mức độ tình cảm của nhân vật)
Tốt, nếu thế thì tôi có làm bạn với Sophia cũng không sao hết. Cô ấy là người đồng chí được mong chờ rất lâu của tôi để cùng nói chuyện về truyện ngôn tình cơ mà. Tôi sẽ không để cô ấy thoát được dễ dàng như thế!
“…Ưm, Katarina-sama”
Có vẻ tôi vừa lạc vào thế giới của riêng mình trong giây lát. Sophia nhìn tôi với một vẻ mặt lo lắng.
“A, Sophia-sama. Tôi hết sức xin lỗi. Lần nữa, rất cảm ơn vì người đã chấp nhận lời mời của tôi. Nếu được thì, chúng ta hãy tiếp tục từ lúc chúng ta bỏ dỡ lần trước nào”
Vừa nói thế, tôi vừa dẫn Sophia đến một chiếc bàn có chuẩn bị sẵn trà và bánh.
Thế rồi, chúng tôi tận dụng toàn bộ thời gian chúng tôi có thể một cách có ích. Mặc dù mới đầu Sophia có vẻ rụt rè vì đến nhà tôi lần đầu tiên, nhưng khi bắt đầu nói chuyện về sách, cô ấy trở nên cực kì phấn khích. Có vẻ cô ấy rất thích sách. Dĩ nhiên là cô ấy biết về toàn bộ sách truyện ngôn tình đang nổi tiếng, nhưng cô ấy cũng biết về rất nhiều truyền thuyết cổ xưa, lịch sử và truyện cổ tích nữa, toàn bộ đều rất thú vị. Cô ấy giới thiệu rất nhiều tựa sách cho tôi đọc thử.
Nếu phải nói có vấn đề gì đó thì, đó là anh trai Nico của cô ấy hoàn toàn bị bỏ ra rìa luôn rồi… Mà, tôi không có thời gian để lo về chuyện đó, nên đành vậy thôi. Nói chứ, cậu ta đúng là một người trầm tính và vô hồn y như bối cảnh game vậy. Thật là uổng phí cho một người đẹp trai như thế.
Thời gian trôi như bay trong khi đang vui vẻ, lúc tôi nhận ra thì mặt trời đã bắt đầu lặn rồi, người hầu của gia đình Sophia lên tiếng nhắc nhở hai người rằng “đã đến lúc chúng ta phải đi về rồi”
Khi người hầu của gia đình họ hối thúc Sophia đứng vậy để trở về thì, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc Sophia lúc cô ấy đứng dậy, khiến nó lấp lánh tuyệt vời. Thật sự là đẹp tuyệt vời. Tôi chắc chắn chạm vào nó cảm giác không khác gì chạm vào tơ lụa cả. Aa~, tôi muốn chạm thử vào nó dù chỉ một chút thôi cũng được.
“Cậu thực sự có mái tóc rất đẹp. Mình có thể chạm vào nó dù chỉ một chút không?”
Tôi nói lên cảm nghĩ của mình và thử yêu cầu Sophia như thế.
Kiểu như là, vì tôi đang dùng lời thoại như trong truyện “Cô công chúa Lục Bảo và Sophia”, nên tôi có cảm giác mình giống như là công chúa Lục Bảo vậy. Nhưng mà, nếu đúng như trong truyện thì Sophia sẽ phải đỏ mặt vì mắc cỡ, nhưng mà…
“…Ể!?”
Không may thay, cô ấy làm một vẻ mặt cực kì nghi ngờ! Chết, lỡ rồi! Khi nhìn mặt cô ấy tôi chợt nhận ra mình vừa mắc phải lỗi lầm nặng nề thế nào. Vì Mary lúc nào cũng rất vui vẻ đồng ý cho tôi chạm vào mái tóc bồng bềnh của cô ấy, nên tôi quên mất rằng yêu cầu được chạm vào mái tóc của cô gái ở thế giới này có thể là rất bất lịch sự.
Hơn nữa, tôi suýt nữa đã dồn ép cô ấy như thế trong lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, và còn thở hồng hộc nữa… Họ sẽ nghĩ tôi là một kẻ biến thái mất…. Không tốt! Tôi không thể làm gì để sửa khuôn mặt nữ phản diện của mình, nhưng tôi không muốn bị gọi là một kẻ biến thái!
“… Ư, ưm, chuyện này là…”
Tôi không nghĩ ra gì hết, càng cố nghĩ ra một cái cớ thì tôi càng hốt hoảng hơn.
“Ghê tởm….?”
“….Ể?”
Sophia lầm bầm gì đó với giọng rất khẽ. Tôi hỏi lại xem cô ấy vừa nói gì –
“…. Không ghê tởm sao?”
Lần này Sophia nói với một giọng lớn hơn lúc nãy. Ghê tởm… tôi sao!? Vì tôi là một kẻ biến thái, nên tôi ghê tởm sao!? Ôi không, tôi không phải biến thái đâu mà! Dù hồi năm ngoái có một Hoàng Tử tự phụ nào đó vô duyên vô cớ kết tội tôi đang rù quến Mary… Nhưng tôi không có bị cong chút nào hết! Tôi thẳng đó!
“Ư, thực ra… tôi…”
Tôi mở miệng định bào chữa cho bản thân –
“Katarina-sama không thấy ghê tởm ngoại hình của tôi sao?”
Khi nghe cô ấy nói những lời tiếp theo, tôi hoàn toàn chết lặng. Ể? Chuyện này là sao, tôi không phải là kẻ ghê tởm sao? Là Sophia? Tôi theo phản xạ mang một vẻ mặt mờ mịt trong khi Sophia nhìn có vẻ như cô ấy sắp khóc đến nơi.
“…Tóc như một người già và cặp mắt đỏ như máu… Mọi người ai cũng bảo rằng tôi ghê tởm và là một đứa trẻ bị nguyền rủa…”
“!?”
Chuyện gì thế này!? Một người xinh đẹp như thế này lại bị gọi là ghê tởm sao!?
Những người trong thế giới này có tóc và mắt màu vàng ánh, bạc, nâu, đỏ và đen, hơn bảy sắc cầu vồng luôn. Nên, tôi cứ tưởng mái tóc trắng và đôi mắt đỏ của Sophia cũng rất bình thường. Thế nhưng… xem ra nó lại khác hoàn toàn… Nhưng mà –
“Gọi cậu là bị nguyền rủa… sao lại có chuyện đó?”
Trong lúc tôi đang cố tra hỏi Sophia, Nico nói một cách lạnh lùng gần như định cản tôi lại.
“Chỉ là nói nhảm… Hoàn toàn là những tin đồn thất thiệt do những kẻ ghen tị với thành tựu của phụ thân chúng tôi mà thôi”
Đúng là, gia đình Ascarot có tài năng xuất chúng. Tài năng như thế thường dẫn đến sự ghen tị cũng tương ứng, và chắc hẳn có không ít tin đồn xấu về họ.
Còn bên gia đình Claes chúng tôi thì, mặc dù Keith cũng cực kì có tài, nhưng còn con gái ruột của gia đình là tôi thì lại bị gọi là “cái cô gái kì lạ ở đó” vì lí do nào đó tôi không thể nào hiểu được.
“… Dù thế đi nữa, sự thật vẫn là ngoại hình của tôi ghê tởm”
Sophia thì thầm một cách yếu ớt… Có lẽ là vì cô ấy đã phải nghe những lời đó hết lần này đến lần khác không ngừng.
Đúng là, tôi chưa gặp ai khác như Sophia trước đây cả, nhưng –
“Nhưng, mình lại nghĩ cậu rất xinh đẹp cơ mà…”
“…Ể”
Sophia trợn tròn mắt lên khi nghe tôi nói như thế. Sophia vẫn nhìn tôi chăm chú khi tôi tiếp tục nói.
“Mình nghĩ rằng, mái tóc trắng mượt như tơ lụa của Sophia-sama, và đôi mắt lấp lánh như hồng ngọc đó thực sự rất xinh đẹp”
Nếu tôi không nói gì thêm mà chỉ nói thế tôi chắc chắn sẽ bị cho là một tên biến thái. Tôi phải tránh việc bị gọi là một kẻ biến thái hết mức có thể! Tôi mỉm cười với Sophia, cố gắng nói lên rằng tôi hoàn toàn thẳng và cô ấy không cần phải lo lắng gì cả.
“Vì thế, mình sẽ hết sức vui mừng hết cậu tiếp tục đến nhà mình chơi lần nữa. Hơn nữa, nếu có thể liệu cậu có thể làm bạn với mình không?”
Vừa nói xong, tôi đưa hai tay ra nắm tay Sophia thật chặt. Hai bàn tay trắng muốt xinh đẹp đó cũng nắm tay tôi lại thật chặt. Lần này, cô ấy không còn vẻ mặt nghi ngờ lúc trước nữa.
Và như thế, tôi đã có được một người bạn để nói chuyện về truyện ngôn tình mà tôi luôn mong muốn!
.
.
.
Sau khi tôi tiễn Sophia và Nico về đến cỗ xe ngựa của họ. Tôi ngay lập tức về phòng lấy ghi chú “kí ức về game kiếp trước” của mình ra.
Tôi không ghi gì thêm ngoài những gì tôi nhớ ra hôm nay.
Đúng là, tôi có hơi ngạc nhiên vì Sophia lại là em gái của một đối tượng chinh phục, hơn nữa còn là một nhân vật đối thủ như Katarina nữa, nhưng –
Lần này tôi có thể thanh thản vì tôi không đời nào can thiệp vào tình cảm của họ được.
Và, việc Sophia bằng tuổi tôi là rất may mắn, hơn nữa cô ấy còn có Ma Pháp nữa. Nghĩa là cô ấy có thể sẽ trở thành bạn học của tôi trong trường Ma Pháp.
Tôi sẽ có thể tiếp tục nói chuyện về sách với cô ấy ngay cả sau khi nhập học! Tôi thiếu điều nhảy cẩng lên giường vì vui, đến mức chị Anne phải nhắc nhở tôi.
Sau đó, Sophia bắt đầu đến nhà tôi thường xuyên hơn. Nhân tiện, lần nào Nico cũng đi cùng cô ấy cả.
Tốt hơn cả chính là Mary cuối cùng bị những cuộc trò chuyện hăng hái của chúng tôi ảnh hưởng và cũng mượn một vài quyển sách của chúng tôi, kết quả là Mary cũng bắt đầu tham gia vào những cuộc trò chuyện và việc đọc sách của chúng tôi, khiến những buổi tiệc nhỏ như thế càng vui vẻ hơn nữa.
Và, Sophia lúc trước chưa bao giờ ra ngoài trời chơi đùa, đã bắt đầu giúp đỡ tôi trong khu đất trồng rồi.
Mới đầu thì Sophia và Nico khá là sốc, nhưng hiện tại tôi có thể mặc đồ làm vườn đứng trước mặt họ không vấn đề.
Như thế, số lượng người đến thăm nhà tôi thường xuyên đã tăng lên rồi.