I Killed the Player of the Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3435

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1278

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

NOVEL - Chương 02

“Hầy….”

Một cái chăn tồi tàn, một cái đệm rẻ tiền cứng đến mức có thể làm gãy lưng, sàn nhà thì bẩn thỉu… Mọi thứ đều giống như lần đầu tiên tôi tỉnh dậy ở thế giới này.

“Huu…”

Bước vào phòng tắm, tôi thấy hình phản chiếu của mình trên chiếc gương. Một bộ mặt có đường nét hơi hung dữ và mái tóc đen rối bù. Vẻ ngoài của tôi cũng khá ổn, ngay cả trong một trò chơi mà hầu hết các nhân vật nhìn chung đều hấp dẫn, ngoại trừ lũ phản diện hạng xoàng.

Nếu tôi nhớ không nhầm, nhà thiết kế nhân vật này nổi tiếng bởi vì không thể vẽ nổi một nhân vật xấu xí.

Corin Loch.

Một nhân vật phụ xuất hiện trong một chương nơi mà nhân vật chính và nhóm của anh ta mạo hiểm đi cứu các bạn học gặp nạn sau khi vào học viện. Anh ta là một NPC xuất hiện đúng một lần ở đó để giúp nhân vật chính tỏa sáng. Đồng thời, đó cũng chính là tên của tôi.

“Liệu đó có phải là một giấc mơ không nhỉ?”

Hừmm, đúng vậy. Chắc chắn đó là một giấc mơ. Nếu không, làm sao một con người có thể làm những việc như thế được.…

Ngay cả một kẻ tâm thần cũng không giết người chỉ vì bị làm phiền. Đúng không? Con người phải có chuẩn mực của con người chứ.

Trừ khi trong huyết quản chúng không phải máu mà là… “cider” ( một loại đồ uống lên men từ nước trái cây hoặc trái cây (phổ biến nhất là từ quả táo)?

Haha.

Dù Park Sihu có phần hơi u ám và đôi mắt lạnh lẽo, nhưng cậu ta không tệ đến mức đó…

Bỗng nhiên hàng loạt sự kiện hiện lên trong tâm trí tôi. Một trong số đó là sự kiện lũ lụt ở sông Roteon, khi con đập “vô tình” bị phá hủy trong cuộc chiến tiêu diệt thủy quái, khiến cả một ngôi làng bị cuốn trôi.

Lúc nhìn vào cảnh tượng kinh hoàng ấy, với hàng ngàn con quái vật và vô số dân thường thiệt mạng, hắn đã lẩm bẩm cái gì đó thì phải…

『Hahahah. Trúng lớn rồi!』

“…”

Nghĩ lại thì…, nụ cười đó đáng sợ đến mức khiến tôi cảm thấy nổi da gà. Nếu coi sự kiện này là ngẫu nhiên thì thời gian lại quá trùng hợp, trong khi đó cũng chẳng có lời giải thích nào hợp lý hơn.

‘Con quỷ đó. Hắn ta đã thu được gì từ việc giết hại nhiều người như vậy?’

Trong trò chơi này, bạn có thể kiếm điểm kinh nghiệm bằng cách giết chóc, nhưng giết thường dân thì chẳng mang lại bao nhiêu điểm cả…

Ah.

Nhưng nếu con số lên tới hàng ngàn… và tính đến tất cả các quái vật mà những đồng đội khác của hắn ta đã giết…

“H… Hah.”

Có khi nào hắn ta là Satan chuyển đến thế giới này không nhỉ? Không, ngay cả thế cũng vẫn quá nhẹ nhàng để nói về hắn.

“Huu…”

Tạm thời, tôi cần xác nhận tình hình hiện tại đã. Căn phòng này trông y như nhà trọ rẻ tiền mà tôi đã ở trước khi nhập học vào Học viện Merkarva.

Tôi đi đến cửa sổ và mở nó ra kèm với tiếng kêu cót két.

Bên ngoài là cảnh tưởng thành phố nhộn nhịp với một chiếc tàu lớn chạy ầm ầm trên đường ray và dòng người đông đúc qua lại.

Đó là khung cảnh của thế giới khác, pha trộn giữa những đường nét thuộc thế kỷ 16 đến thế kỷ 20.

Làm sao tôi có thể quên khung cảnh này được.

‘Tháp đồng hồ… vẫn còn đó.’

Niềm tự hào của thành phố, tháp đồng hồ, đã bị phá hủy trong trận chiến chống lại một kẻ thù cấp "Độc nhất". Tôi biết vì tôi là người đã đánh bại nó.

Không đời nào họ sửa lại nó nhanh như vậy.

Nhìn vào cuốn lịch của nhà trọ, tôi nhận ra ngày hôm nay là ngày 27 tháng 2 năm 999; tức là 3 năm trước.

Chẳng lẽ… tôi thật sự đã quay về quá khứ sao?

“Điều đó…. không thể nào.”

Đó là những gì ban đầu tôi nghĩ, nhưng cuốn lịch thì không biết nói dối, và những mảnh ghép của sự thật đang dần khớp lại với nhau, bảo với tôi rằng đây chính là thực tại.

Tôi đã chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở khi đi theo Park Sihu như một kẻ phụ tá trung thành? Bao nhiêu mồ hôi và nước mắt đổ xuống chỉ để rồi tất cả trở thành công cốc…

Khoan đã. Còn Park Sihu thì sao?

Liệu hắn có quay về quá khứ giống tôi không?

"..."

Nếu đúng là vậy, thì chẳng có gì thay đổi cả. Hắn ta vẫn sẽ là hắn ta.

Miệng thì hô hào hiệu quả hiệu quả, còn tay thì tàn sát mạng người như việc hít thở.

Có lẽ hắn sẽ nói điều gì đó như "Không sao đâu, vì thế giới này chỉ là một trò chơi thôi mà" với cái vẻ mặt tự mãn đáng ghét.

Và, ở một mức độ nào đó, tôi hiểu hắn đang nghĩ gì. Bởi dù gì đi nữa, thế giới này thực sự vẫn vận hành như một trò chơi: Cửa sổ trạng thái, các kịch bản, phần thưởng,….. Những cơ chế ấy không biến mất, ngay cả khi con người trong thế giới này sống động như đời thật.

Nếu có một loại phần thưởng như kiểu—Bạn có thể trở về thế giới thực khi hoàn thành trò chơi—thì tôi cũng hiểu được việc ai đó cố gắng vượt qua trò chơi, phớt lờ đạo đức hay quá trình.

Nhưng những gì hắn làm đã vượt quá tất cả những điều đó.

Có một ranh giới mà con người không bao giờ được vượt qua. Ngay cả trong một trò chơi tồi tệ nhất, nếu bạn chặt đầu NPC và bày nó ra như chiến lợi phẩm, người khác sẽ gọi bạn là một kẻ tâm thần.

Còn hắn thì sao?

Hắn tàn sát một trăm ngàn mạng người.

Một.Trăm.Ngàn.

Nếu hắn chỉ đơn giản là một người chơi thực dụng, lạnh lùng, khao khát hiệu quả, hắn sẽ không thực hiện nhiều cuộc tàn sát không cần thiết như vậy.

Hơn nữa, theo cấp độ của bạn tăng dần thì lượng kinh nghiệm nhận sẽ đạt giới hạn, và chỉ có một số lượng vật phẩm cần thiết tùy thuộc vào cây kĩ năng của bạn.

Sau khi đạt Level 99, việc đi farm lấy kinh nghiệm chả còn ý nghĩa gì nữa, và bạn cũng không cần ‘vật phẩm ẩn’ cho một hiệp sĩ khi bạn phát triển cây kỹ năng theo hướng pháp sư.

Vậy việc giết người có thật sự cần thiết không? Trò chơi bắt buộc phải có một con số thương vong lớn như vậy để tiến triển ư? Hoàn toàn không.

Hắn chỉ đơn thuần là đang tận hưởng. Hắn thỏa mãn bản thân bằng nỗi đau và sự tuyệt vọng của những người mà hắn trưng bày.

Park Sihu, đ* mẹ nó, không có một chút tôn trọng nào dành cho thế giới này. Những lời biện minh về hiệu quả chỉ là vỏ bọc để che giấu sự điên loạn của hắn.

Nếu hắn thực sự yêu thích sự hiệu quả, hắn đã chia sẻ số vật phẩm ẩn mà hắn không thể dùng cho những thành viên khác trong party thay vì giữ tất cả cho riêng mình.

Bởi vì đó là cách bạn nên chơi trò chơi này—củng cố sức mạnh cho đồng đội.

Việc hắn nuốt trọn tất cả chỉ chứng minh rằng hắn là một con lợn tham lam đáng khinh bỉ.

“Nếu là bây giờ… mình vẫn có thể ngăn hắn lại.”

Park Sihu chưa đạt đến sức mạnh khủng khiếp của hắn trong tương lai.

Liệu mình có phải giết hắn không? Park Sihu? Người chơi ấy?

Mặc dù tôi cũng không phải là người có ý thức công lý mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn tự hào rằng mình có một tiêu chuẩn đạo đức cơ bản.

『Ai mà biết? Tôi nghĩ là chưa đến 100k đâu… À, ba người nữa là đạt 100k rồi.』

Tôi siết chặt nắm tay.

Những vật phẩm và lượng tiền khổng lồ chất đống trong căn hầm dưới lòng đất ấy. Dù một số là vật vô chủ rải rác khắp học viện, nhưng cũng có những thứ hắn đã cướp đoạt từ chủ nhân thật sự của chúng.

Thanh kiếm diệt quỷ thuộc về cháu gái của Kiếm Vương, hay nguyên liệu chế elixir bị hút cạn từ ‘cô ấy’.

Tất cả đều là những thứ hắn đã cướp đi.

Ngoài ra, thứ sức mạnh phi thường mà hắn có được chỉ là nhờ vào sự hy sinh của biết bao người khác.

“Park Sihu…”

Đã từng có lúc tôi coi hắn là anh hùng.

Mặc dù hắn ta có bị một chút chuunibyou, tôi từng nghĩ hắn là một anh hùng thực sự—người đã chấp nhận số phận của mình như một người chơi, và cố gắng cứu lấy thế giới này. Tôi cứ ngỡ tính cách của hắn chỉ là hơi lệch lạc đôi chút mà thôi.

Nhưng tôi đã nhầm.

Hắn ta là một kẻ tâm thần. Một kẻ chỉ muốn đẩy nhanh cốt truyện, và chẳng hề yêu quý thế giới này dù chỉ một chút.

Ngay cả khi là một thằng gay, kẻ này chẳng hề yêu mến những nhân vật nam điển trai mà hắn nhồi nhét vào party của mình.

Vậy điều đó có phải là lý do khiến hắn nhẫn tâm sát hại biết bao người?

Hắn lấy tất cả mọi thứ có lợi cho bản thân, cướp bóc và giết hại những thường dân yếu ớt không có sức phản kháng.

Nhưng, dù vậy, liệu giết người chơi có phải là điều đúng đắn?

Hắn đúng là một kẻ xấu xa thật, nhưng đồng thời, hắn cũng là người được định mệnh chọn để cứu lấy hàng vạn sinh mạng. Hắn là nhân vật chính, kẻ mà dù đã sát hại hàng trăm ngàn người, cuối cùng vẫn sẽ cứu rỗi thế giới…

Khoan đã, cuối cùng tên này vẫn thua mà, đúng không?

Nhớ lại thì.., hắn đã thất bại trong trận chiến với Boss cuối.

Vậy hóa ra hắn không phải là người được định sẵn để cứu thế giới? Thế thì tại sao tên khốn này suốt ngày ca bài ca "hiệu quả" làm gì chứ?

Càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Hắn là pháp sư, vậy tại sao lại thu gom một đống kiếm vô dụng như thế?

Nhìn thanh diệt quỷ mà xem. Cây kiếm đó chỉ có thể dùng được khi đạt tới tận cùng nhánh kỹ năng của hiệp sĩ, vậy hắn lấy nó làm gì?

Hắn chẳng phải là người yêu sự hiệu quả gì cả; hắn chỉ là một kẻ tham lam, thích sỡ hữu!

Nếu ít nhất hắn chiến thắng thì tôi còn chấp nhận được… nhưng hắn lại thua!

❰ Huyền Thoại Anh Hùng của Arhan ❱ sở hữu vô vàn bảo vật ẩn cùng những cách thức để tăng cường sức mạnh cho cả nhân vật chính lẫn đồng đội.

Biểu tượng nổi bật nhất trong số đó chính là các "mảnh ghép ẩn" rải rác khắp học viện Merkarva.

Chúng bao gồm:

*Linh hồn quỷ dữ bị phong ấn trong thư viện*;

*Hạt giống nhận được từ vô số lần quay*;

*Thần Hồ nước, kẻ có khả năng nhân đôi vật phẩm*

Đó chỉ là những thứ nảy ra trong đầu tôi ngay lúc này—những thứ mà tôi đã nói cho Park Sihu, hoặc là hắn cũng tự mình biết đến.

Ngoài ra, còn có những điều khác, chẳng hạn như:

Thiền trước tảng đá lắc lư tại khu rừng ngọc lục bảo trong khuôn viên trường sẽ mang lại gấp đôi hiệu quả ; Hoặc những cuốn cổ thư bí truyền trong thư viện, chỉ cần đọc là đã có thể đạt được một năng lực đặc biệt.

Tất cả những điều đó đều có một điểm chung:

Chúng chỉ có thể được tìm thấy sau khi gia nhập học viện Merkarva.

Nói cách khác, Park Sihu sẽ bắt đầu mạnh lên vượt bậc sau khi nhập học.

Lễ khai giảng trong ❰ Huyền Thoại Anh Hùng của Arhan ❱ diễn ra ngay sau lễ kỷ niệm “Cuộc Chiến Giải Phóng Lục Địa” vào ngày 2 tháng 3. Hiện tại, hôm nay là ngày 27 tháng 2, và Park Sihu chắc chắn chỉ đang ở mức 『Cấp 5』 mà thôi.

Bạn hỏi vì sao tôi lại chắc chắn như vậy ư?

Chỉ cần xét đến tính cách ngông cuồng của hắn, chắc chắn Park Sihu sẽ không chịu bỏ lỡ cơ hội khoe khoang trong kỳ kiểm tra đầu vào. Có thể hắn đã phá kỷ lục điểm số hoặc trở thành tân sinh xuất sắc nhất trong lịch sử học viện.

Tại sao? Vì cái tên u ám đó phải phô trương cái đầu thông minh của mình.

Nhưng trong thực tế, hắn chỉ vừa đủ qua được bài kiểm tra, điều đó có nghĩa là tại thời điểm này, hắn vẫn chỉ là tân binh ở cùng cấp độ với tôi.

Thật khó để tưởng tượng hắn sẽ mạnh mẽ đến thế nào ngay khi đặt chân vào khuôn viên học viện. Thậm chí, hắn có thể trở nên vượt trội ngay trong ngày nhập học.

Nhưng ngay bây giờ thì khác.

Hiện tại, dù tôi chỉ là một hiệp sĩ 『Cấp 5』 vô danh, nhưng Park Sihu cũng vậy.

Sức mạnh của chúng tôi sẽ ngày càng phát triển chênh lệch theo cấp số nhân. Điều đó có nghĩa là—

"Tôi phải ra tay ngay bây giờ."

Đây là cơ hội duy nhất để giết người chơi.

Vậy, quay lại câu hỏi chính: Park Sihu đang ở đâu?

Tôi không biết nữa.

Tuy nhiên, hắn nhất định phải đang ở gần thành phố này, bởi hắn chắc chắn đang lên kế hoạch giết cháu gái của Kiếm Vương, Alicia Arden, để cướp lấy thanh kiếm của cô ấy.

Đây là một trong những sự kiện lớn đầu tiên làm rung chuyển học viện, bên cạnh sự kiện ma cà rồng.

Alicia Arden, cháu gái của Garrand, Kiếm Vương huyền thoại, nổi tiếng là một hiệp sĩ cấp『Độc Nhất』 mạnh mẽ vô song, đã không xuất hiện trong lễ khai giảng.

Điều đó đã gây nên một cơn chấn động lớn. Vệ binh thành phố được điều động để tìm kiếm cô, nhưng phải đến 3 ngày sau, thi thể của Alicia mới được tìm thấy.

Cô được cho là bị giết bởi một con quái vật. Có vẻ như vết đâm sắc bén vào xương sườn là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến cái chết của cô.

Dựa trên tình trạng thi thể, người ta ước tính Alicia đã chết khoảng 5~7 ngày trước khi được phát hiện.

Cô được tìm thấy vào ngày 5 tháng 3. Như vậy, thời gian tử vong ước tính là từ ngày 26 đến 28 tháng 2. Điều đó có nghĩa là…

"Cô ấy có thể bị giết ngay hôm nay!!"

Thậm chí, cô ấy có thể đã chết rồi! Giờ không phải lúc để chần chừ.

Tôi vội vàng thay quần áo và rời khỏi quán trọ.

Thời gian tử vong ước tính của Alicia Arden là từ ngày hôm qua đến ngày mai.

Lý do tôi nhớ rõ thời điểm cũng như khu rừng nơi thi thể được tìm thấy là vì khi đó, tôi từng thấy khó hiểu tại sao cốt truyện lại đi lệch hướng một cách bất thường như vậy.

Hồi đó, tôi cũng không tìm ra thêm được gì khác và đành bỏ qua dù trong lòng đầy bất an, nhưng bây giờ, tôi đã biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Chính Park Siho đã giết Alicia Arden. Và…

Điều đó đồng nghĩa cứu Alicia Arden cũng là cơ hội để giết chết Park Siho.

Làm thế nào mà Park Sihu lại có thể tiếp cận Alicia Arden?

Tại sao một nhân vật mạnh mẽ như Alicia Arden, người có thể dễ dàng đạt đến 『Cấp 2』, lại có liên quan đến một kẻ 『Cấp 5』 như Park Sihu?

"…Nhiệm vụ hướng dẫn."

Nhiệm vụ đầu tiên được giao cho người chơi để giúp họ nắm bắt hệ thống chiến đấu cơ bản.

Đó là cơ hội duy nhất mà Park Siho có thể tiếp xúc với Alicia trước khi nhập học.

Tôi biết rõ địa điểm diễn ra nhiệm vụ hướng dẫn. Là một nơi mà tôi đã thuộc lòng sau vô số lần chơi.

"Tôi phải thâm nhập vào nhiệm vụ đó."

Lần này, mọi chuyện sẽ không diễn ra theo ý mày muốn đâu!!