I Found a Female Knight in a Rice Field, in the Countryside They Think She’s My Wife

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

128 2633

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

25 96

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

142 2139

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

112 1789

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

97 666

Volume 1 - Chương 14 - Khu Bán Thực Phẩm

"Giờ chỉ cần mua thực phẩm và đồ dùng hàng ngày nữa thôi."

"Ừ."

Sau bữa trưa, chúng tôi bắt đầu hoàn thành nốt công việc.

"Đi thang máy xuống đi."

"Được."

Khu bán đồ gia dụng và thực phẩm nằm ở tầng một. Dùng thang cuốn sẽ hơi bất tiện.

Đồng ý với Natsuno, chúng tôi hướng đến thang máy gần đó.

Bỗng Seram kéo nhẹ tay áo tôi thì thầm:

"Anh Jin, thang máy là...?"

"À... kiểu như thang nâng chở người và hàng hóa. Tiện hơn thang cuốn."

"Lại còn có máy móc tiện lợi hơn cả thang cuốn sao!?"

"Ừm."

Giải thích đơn giản khiến Seram tròn mắt kinh ngạc.

"Đã có thang cuốn tiện lợi rồi mà còn phát minh thứ khác ư... Con người thế giới này tham lam không đáy!"

Nghe vậy, tôi chợt nhận ra giá trị của những tiện nghi quanh mình.

Đến nơi, tôi bấm nút xuống. Thang máy đều ở tầng dưới nên phải chờ.

Trong lúc đó, Natsuno mở điện thoại lướt mạng xã hội.

Cô bé cười một mình, có lẽ đang nhắn tin với ai đó.

Nhìn cảnh tượng này, tôi thấy nó ngớ ngẩn làm sao. Dù bản thân cũng hay làm vậy.

"Ting!" - tiếng thang máy đến vang lên.

"...Cửa tự mở."

"Đừng ngây người thế chứ, vào đi."

Tôi đẩy Seram đang ngơ ngác vào thang máy, bấm tầng một.

Nhưng Natsuno - người thứ ba - không vào. Cô bé mải mê điện thoại nên không để ý.

"Này Natsuno, xuống đi."

"À, xin lỗi! Đến đây!"

Nghe gọi, Natsuno vội cất điện thoại chạy lại.

Nhưng Seram tò mò đã bấm nút đóng cửa.

"Á!"

Cánh cửa vô tình khép lại trước mặt Natsuno đang chạy tới.

"X...xin lỗi! Em thấy nhiều nút quá nên bấm đại! Giờ phải làm sao, anh Jin!?"

Trong lúc Seram hoảng loạn, thang máy đã đưa chúng tôi xuống tầng dưới.

Dù là trải nghiệm thang máy đầu tiên, nhưng Seram quá bối rối vì bỏ lại Natsuno.

"Cô ấy tiêu rồi."

"Sao lại thế!?"

"Mỗi người chỉ được dùng thang máy một lần/ngày."

"Không đời nào!"

"Đây là cỗ máy di chuyển tức thì đấy. Nghĩ có thể dùng vô tội vạ sao?"

"Đ...đúng là hợp lý. Chúng ta đã xuống tầng một ngay khi em hoảng loạn..."

Dĩ nhiên đó là nói dối, nhưng Seram lại tin thật, run rẩy toàn thân.

Phản ứng đáng yêu của cô ấy khiến tôi muốn trêu chọc mãi thôi.

"Vậy Natsuno-dono sẽ ra sao!?"

Seram hỏi gấp gáp. Tôi cố ý ngập ngừng, làm vẻ mặt đau buồn:

"...Cô ấy sẽ mắc kẹt ở đó mãi mãi. Chúng ta vừa mất một người tốt."

"Đừng có tự ý giết người ta như thế chứ!"

"K...không thể nào! E...em là kẻ giết người sao!?"

Đang trêu chọc Seram thì Natsuno xuất hiện.

Hóa ra cô bé đi thang máy khác xuống.

"Suýt nữa thì trêu được thêm."

"Trời, cửa đóng sầm trước mặt làm em giật cả mình. Còn cảm thấy xấu hổ vì bị bỏ lại nữa."

"Natsuno-dono! Em mừng là cô ấy an toàn!"

"Sao thế? Chỉ là bị nhốt ngoài cửa thôi mà."

Natsuno ngạc nhiên khi Seram kể lại lời tôi.

Cô bé bật cười:

"Ahaha, đương nhiên là đùa rồi. Thang máy dùng bao nhiêu lần cũng được. Nếu không còn dùng được thì còn thang cuốn và cầu thang bộ mà."

Nghe lời giải thích hợp lý, Seram nhận ra mình bị lừa.

Khuôn mặt từ ngơ ngác chuyển sang phụng phịu.

"Anh Jin là đồ xấu xa, nói dối tệ quá."

"Xin lỗi. Nhưng phản ứng của em rất thú vị."

Seram im lặng hờn dỗi một lúc vì bị trêu ghẹo.

Sau sự cố nhỏ, chúng tôi đến siêu thị tầng một.

"Chia ra mua cho nhanh nhé? Tôi lo phần rau củ."

"Em sẽ mua đồ gia dụng."

"Vậy em... em mua đồ tươi sống ạ."

Seram vẫn còn hơi giận, nhưng vẫn nhận nhiệm vụ.

Chúng tôi chia ra, hẹn gặp lại ở quầy thanh toán.

Hành trình mua sắm đầu tiên của Seram ở thế giới này vẫn còn nhiều bỡ ngỡ...

Nhưng thái độ hờn dỗi của Seram tan biến ngay khi bước vào khu thực phẩm.

Trước mắt cô ấy là vô số rau củ quả tươi ngon, thịt cá tươi sống, đồ đông lạnh, nước uống, bánh kẹo, giấy vệ sinh cho đến đồ dùng nhà bếp - tất cả được bày bán ngăn nắp.

Quy mô siêu thị trong trung tâm thương mại này vượt xa cửa hàng gần nhà.

"Ch...chợ ở đất nước của anh Jin đều to lớn thế này sao...?"

Seram không chỉ ngạc nhiên mà còn bị choáng ngợp.

"Không phải đâu. Cửa hàng gần nhà nhỏ hơn nhiều."

"V...vậy à. May quá."

Seram thở phào nhẹ nhõm.

Nếu nơi nào cũng to thế này, các siêu thị nhỏ hẳn sẽ phá sản hết.

Bước vào khu vực, tôi và Natsuno lấy giỏ hàng đặt lên xe đẩy.

"Ôi! Chiếc xe này tiện lợi quá!"

"Muốn đẩy thử không?"

"Thật ư!?"

"Đừng đâm vào ai đấy."

Ánh mắt Seram sáng rực khi thấy xe đẩy khiến tôi phải nhờ vả.

Cô ấy vui vẻ nhận lời, trông như một đứa trẻ hồ hởi đẩy xe hàng nhỏ, cảnh tượng thật đáng yêu.

"Tụi em sẽ đi mua đồ cần thiết."

"Ừ. Lát gặp lại."

Mua đồ ăn nên để mỗi người tự lo.

Đi chung chỉ tốn thời gian vô ích.

Chúng tôi tạm biệt Natsuno.

"À, em còn phải mua giấy vệ sinh và khăn giấy giúp bà con nữa, lát nhờ anh chị chở giúp nhé."

"Lại nữa à..."

"Thường xuyên bị nhờ à?"

"Vùng quê này nhiều cụ già mà."

Người già thường nhờ thanh niên khỏe mạnh mua giúp đồ nặng khi họ ra phố lớn - đặc sản vùng quê.

Dù có thể đặt hàng online giao tận nhà, nhưng họ vẫn quen cách truyền thống.

"Hiểu rồi. Không thể từ chối yêu cầu của các cụ được."

"Ừ. Đổi lại bọn họ dạy mình làm nông đấy."

"Anh Jin cũng vậy sao?"

"Ừm, lúc mới vào nghề anh cũng được giúp đỡ nhiều."

Dù khi ấy thấy phiền vì bị chỉ trích sai sót, giờ nghĩ lại mới thấy họ rất quan tâm mình.

"Vậy càng không thể từ chối."

"Nhưng đừng nhận hết đấy. Các cụ sẽ lợi dụng lòng tốt của em mà."

Tôi dễ dàng hình dung cảnh các cụ nhờ vả vô tội vạ và Seram sẵn sàng giúp đỡ vì tinh thần hiệp sĩ.

"Giúp đỡ người già là trách nhiệm của hiệ... à không, của thanh niên."

"Nếu ảnh hưởng công việc, lương và đồ ăn sẽ bị cắt đấy?"

"...Em sẽ giúp trong khả năng không ảnh hưởng công việc."

Seram gật đầu với vẻ mặt căng thẳng sau khi bị tôi nhắc khéo.

Chắc cô ấy sẽ không nhận quá nhiều việc.

"Ôi! Đây không phải cà tím dài của anh Jin sao!?"

Seram cầm lên túi cà tím dán nhãn "Nông trại Mita" - nhãn hiệu đảm bảo chất lượng.

---note: họ tên đầy đủ của main là Jin Mita---

"Ừm. Nông sản của anh cũng được bán ở đây."

"Tuyệt quá! Nông sản của anh Jin được bày bán ở siêu thị lớn thế này!"

"Chỉ vì gần nhà thôi."

"Nhưng chắc chắn có nhiều nông dân khác. Việc cà tím của anh Jin được chọn chứng tỏ người phụ trách đánh giá cao chất lượng. Đáng tự hào đấy."

"Ừm... cảm ơn."

Dù có phần khiêm tốn gượng gạo, nhưng lời khen chân thành của Seram khiến tôi xấu hổ.

Thẳng thắn kiểu này của cô ấy khiến tôi không thể địch lại.

"Fufufu, chính tay em đóng gói và dán nhãn những quả cà này. Em sẽ mua chúng."

"Ở nhà đầy ra mà?"

"Em muốn mua bằng tiền công của mình."

Seram nhất quyết bỏ cà tím vào giỏ.

Có lẽ cô ấy vui khi thấy thành quả lao động được bày bán.

Tôi cũng từng làm vậy khi lần đầu thấy nông sản của mình trong siêu thị, nên hiểu cảm giác này.

"Còn loại nào khác không?"

"Dưa chuột cũng có, còn cà chua thì tuần sau mới giao."

"Vậy đi xem dưa chuột nào!"

Sau khi mua sắm và ngắm nghía các loại rau củ, chúng tôi gặp lại Natsuno, chất đầy đồ dùng lên xe rồi trở về nhà.