“Mình là một thằng ngốc! ! ! !”
Trong khi vừa ôm đầu bên trong chiếc xe ngựa, tôi hét lên với sự ngu ngốc của chính bản thân mình với mức tối đa.
Nguyên do dẫn đến hành động này là bởi vì chỉ mới sáng nay thôi, sau khi nghe được tin rằng người con gái mà bản thân đem lòng yêu thương từ hồi còn trẻ giờ đã có hôn ước với Hoàng Thái Tử Điện Hạ, tôi ngay lập tức bay ra khỏi lâu đài.
Lần đầu tiên khi gặp cô ấy, khi đó tôi vẫn còn rất trẻ.
Và trước khi mà bản thân kịp nhận ra thì tôi đã rơi vào lưới tình với cô ấy.
Tôi luôn cảm thấy bồn chồn khi được ở cạnh bên cô ấy và thậm chí không thể nói được một nửa những gì mà bản thân suy nghĩ trong đầu mình.
Dẫu vậy, tôi có thể hiểu được rằng với việc cứ giữ thái độ này với cô ấy cảm xúc của tôi vẫn chỉ là đang ở giai đoạn đầu.
Nhưng tôi không hề có ý định che giấu cảm xúc của mình, nếu có thể, tôi đã khéo léo dựng lên một kế hoạch để một ngày nào đó cô ấy sẽ được công nhận là vị hôn thê của mình.
Ngay cả khi tôi không thể nói bất cứ điều gì với cô ấy, bằng cách bộc lộ cảm xúc của mình với cô ấy, tôi vẫn có thể tiếp tục kiểm soát sự kiềm chế của mình.
Đó là cách mà tôi sẽ trông chừng cô ấy.
Vì mục đích có được cô ấy trong vòng tay mình vào một ngày nào đó.
Đáng buồn thay cô ấy lại không hề nghĩ gì đến tôi cả. Với một điều như vậy thì tôi đã sớm biết rồi. Sau cùng thì cô ấy cũng chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi.
Mặc dù vậy thì điều này cũng không phải là một thứ gì đó quá đỗi ngạc nhiên. Suy cho cùng, tôi cũng chưa bao giờ THỰC SỰ cố gắng hết sức để khiến cô ấy nhận ra được cảm xúc thực sự mà bản thân dành cho cô ấy - có thể nói như vậy. Vì vậy nên sẽ thật không công bằng để mà nói rằng cô ấy không bao giờ để ý.
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy vui mừng.
Khi cha cô ấy đang nhắm đến việc để cho Thái Tử làm vị hôn thê cho cô con gái của mình, tôi đã đinh ninh trong lòng rằng không đời nào mà Thái Tử Điện Hạ sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Đó là lý do tại sao mà ở tại thời điểm này thì nó vẫn sẽ ổn thôi nếu đối tượng được nhắm tới ở đây là Thái Tử.
Trong thời điểm này tôi sẽ cố gắng để khiến cho cha tôi công nhận cuộc hôn nhân này giữa tôi với cô ấy.
Sau đó, tôi có thể đường đường chính chính công khai cầu hôn cô ấy.
Đó là những gì mà tôi đã nghĩ.
Sau cùng, ngay khoảng khắc khi mà cha tôi sắp nhượng bộ thì lễ đính hôn của cô ấy với Thái Tử Điện Hạ đã được công bố.
Hơn nữa, người ta còn nói rằng lễ kết hôn của cả hai người bọn họ sẽ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể là sáu tháng.
Khi nhìn thấy người cha mang vẻ mặt hài lòng của cô ấy công bố điều đó, tôi đã nghĩ rằng đó là một lời nói dối.
Trước mắt tôi tất cả mọi thứ dần dần trở nên tối đen, và trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã lên xe ngựa rồi.
Nhưng cuối cùng khi tôi gặp được cô ấy, lời nói của tôi cứ quanh quẩn trong đầu, không có bất cứ một điều gì mà tôi muốn nói có thể thoát ra ngoài được.
Và như thường lệ, không có bất cứ điều gì để có thể được truyền tải ở đây cả, chỉ có những dòng cảm xúc thất vọng, đau đớn pha lẫn sự giận dữ, ghen tỵ là còn tồn đọng lại trong tâm trí tôi cho đến tận thời điểm bây giờ, với một kết thúc như vậy - mọi chuyện đã hết thật rồi.
Mặc dù nghe nó thật vô vọng nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn truyền đạt cảm xúc của mình đến cô ấy, nhưng cô ấy lại hiểu những câu từ đó là lời nói thông thường của hình mẫu một ‘Anh Trai’(Anh Trai Mưa).
—-Nếu như đây là kết cục dành cho mọi sự nỗ lực và cố gắng của tôi thì quả thực nó quá tàn nhẫn.
“William-sama. Chúng ta đã đến nơi rồi ạ.”
Nghe thấy giọng nói đó, tôi nhanh chóng quay trở lại là chính mình. Trước khi mà bản thân kịp nhận ra thì tôi đã quay trở lại lâu đài mất rồi.
Khi tôi đang loạng choạng đưa bản thân tiến về phía tòa tháp phía đông, nơi được cho là trụ sở của Sư Đoàn Pháp Sư, Em trai tôi đang tiến lại gần tôi sau khi nghe tin rằng tôi đã trở về.
“Anh Trai ”
“……Là Glenn à?”
Nhìn thấy Glenn với vẻ mặt lo lắng nhìn tôi như muốn hỏi điều gì đó, tôi nhanh chóng bước vượt qua người em trai mình và đi tiếp về phía tòa tháp.
Vào lúc này thì tôi thật sự ghét phải đả động về bất cứ điều gì có liên quan đến cô ấy.
“Anh vừa mới đi gặp vị Thái Tử Phi đó phải không ạ ?”
“…….Phiền phức quá, im đi.”
“Tuy vậy, em có thể phần nào hiểu được tâm trạng của anh lúc này nó như thế nào.”
“MÀY THÌ CÓ THỂ HIỂU CÁI GÌ !!”
Với một ánh nhìn trừng trừng mạnh mẽ tràn đầy sự giận dữ khiến cho ngay cả người được cho là Chỉ Huy Đội Hiệp Sĩ Đoàn – là em trai tôi cũng phải nao núng.
Bản thân tôi lúc này cũng đang cực kì thất vọng, buồn bã lẫn giận dữ với tình cảnh hiện ra trước mắt này .
"Sau cùng. Sau tất cả mọi thứ mà bản thân đã làm , ngay khi mà tao đã nghĩ rằng mọi thứ đang đi đúng quỹ đạo rồi thì chuyện này lại xảy ra. Làm sao mà mày có thể nói rằng mày có thể hiểu được cảm xúc của tao lúc này chứ.”
Tôi ném những câu từ như vậy về phía Gleen – tôi biết là bản thân đã lỡ nói ra những lời lẽ cộc cằn với em trai mình mặc dù tôi không hề muốn, và đáp lại những lời nói đó của tôi nó chỉ nhìn lại tôi với ánh mắt tràn ngập sự đau đớn.
Tôi không muốn nhận sự thương hại từ em trai mình! !
Tôi giận dữ mím môi.
“Anh Trai”
“Đừng bận tâm đến tao. Mọi thứ sẽ vẫn ổn thôi miễn là chừng nào Mày vẫn còn ở bên cạnh phục vụ phía Hoàng Gia.”
"Nhưng . . ."
“Rốt cục mày cần phải để tao nói bao nhiêu lần nữa thì mới thấm hả ? Lo cho bản thân mày trước đi, đừng dính líu với tao nữa.
"Dạ vâng……"
Trước những lời tuyên bố mạnh mẽ như vậy, em trai tôi miễn cưỡng rút lui.
Tôi nhanh chóng trở về căn phòng riêng của mình trong tòa tháp.
Ngay tại thời điểm bây giờ, tôi thật sự không muốn phải gặp mặt bất cứ ai cả
"Thưa Đoàn Trưởng……."
Giọng cấp dưới của tôi lúng túng nói tới tôi mang vẻ lo sợ vì tâm trạng của tôi lúc này nó đang không tốt và có vẻ như nó đang hiện sẵn trên khuôn mặt rồi, nhưng tôi không nhìn vào mắt anh ta. Thay vào đó tôi nói với anh ấy yêu cầu của tôi.
“Đừng để bất cứ ai đến gần căn phòng này”
"Nhưng . . . "
“……Chỉ trong ngày hôm nay thôi, làm ơn.”
Khi tôi cố gắng cầu xin, cấp dưới của tôi không nói gì nữa và tôi rút lui trong im lặng.
Dù trong mắt của ai đi chăng nữa, họ cũng sẽ thấy rằng có điều gì đó không ổn về tình trạng hiện tại của tôi, phải không?
Tuy nhiên, thật kỳ lạ là chỉ riêng cô ấy là nó lại không truyền đạt được điều đó.
“Lidi…”
Bám vào chiếc bàn làm việc, tôi lẩm bẩm tên của người con gái mà bản thân đem lòng yêu thương.
‘Một ngày nào đó’, tôi đã luôn nghĩ như vậy.
Như thể bản thân đã chọn sai thời điểm, có vẻ như dù có làm thế nào đi chăng nữa thì ước mơ của tôi cũng sẽ không bao giờ có thể thành hiện thực được.
Nếu như mọi chuyện đã đi đến mức này.
Trong thâm tâm tôi nghĩ rằng nếu ít nhất cô ấy cũng hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của mình, tôi sẽ mỉm cười và chúc phúc cho cô ấy từ tận đáy lòng mình.
Nếu tôi có thể xác nhận được điều đó thì tôi nghĩ khi thời điểm đến tôi sẽ dũng cảm rút lui mà không có chút nuối tiếc.