I Decided to Keep a Naive Classmate. Everyday I’m Forced to Stroke

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 177

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7502

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 33

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 264

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 191

Tập 01 - Chương 01

Trans: Shibanui

Proofreader: Shiraishi Yuuki

__________________________________________

Nửa miếng bánh mỳ nướng bật khỏi lò, được bày trên chiếc đĩa trong bếp cho tôi và bà chị gái hiện đang sống chung.

Đây là hai cái đĩa cuối cùng, và phần còn lại khá khó nói. Bộ dụng cụ đồ ăn rất lộn xộn và tôi chẳng buồn nhìn vào bồn rửa.

“Giờ thì. Đi gọi bà chị mình dậy nào...”

Tôi đi về phía trước trong khi né đống truyện tranh nằm vương vãi trên sàn và những quả bóng nằm lăn lóc khắp nơi.

Tôi gõ cửa phòng bà chị.

“Này, bữa sáng sẵn sàng rồi.”

Chị gái tôi ra ngoài tương đối sớm –trong một bộ đồ lót có hai bên trên dưới họa tiết cộc kệch. Mồ hôi chảy dài trên bộ ngực khủng của chị ấy. Vẻ đẹp hoang dã của chị ấy, từng rất nổi tiếng với những người cùng và khác giới hồi chị ấy còn là học sinh, nhưng giờ thì khác rồi.

“Chị vẫn mặc mỗi đồ lót, chị lại lười thay đồ phải không?”

“Ứ ổn chút nào. Buổi đêm nó quá là nóng bức luôn... Tới cả cái bảng vẽ cũng nóng như hơ lửa ấy.”

Hijiri Kurosawa, hay còn được biết tới là Hiji-nee, là một họa sĩ manga. Khi còn rất trẻ, chị ấy đã có hai bộ truyện đăng hàng tháng, và một trong số đó được chuyển thể anime khi chị ấy còn là sinh viên đại học.

Tất cả đều là nhờ chị gái tôi, với tài năng xuất chúng của mình, mà tôi được sống trong căn hộ này, và cũng được đi học ở một trường trong thành phố. Đó là lý do tại sao, với tư cách là một nam sinh cao trung bình thường, tôi cố ‘hạn chế làm việc nhà’ nhất có thể.

“Chà, sáng nay ăn gì đây ta... Á? Lại nữa, lại cái thứ này nữa à!?”

Ngay khi vừa tôi vừa ra tới bàn ăn, khuôn mặt của chị tôi đã nhuốm đầy sự bất mãn.

“À, sao nào? nó khác với mọi khi mà. Chẳng phải em đã nướng bánh mì lên rồi sao?”

“Dù cho có thay đổi bao nhiêu, nó trông cũng chẳng ngon lành gì. Chúc mừng phá vỡ kỷ lục rồi nhé Yuki. Đã chuỗi hai tuần ăn sáng chỉ bằng một miếng bánh mì rồi đấy... Chị sẽ làm một cái huân chương kỷ niệm.”

Khi tôi cầm miếng bánh mì lên, chị tôi nắn nó lại thành một hình tròn nhỏ. Đó là thứ được bà chị tôi gọi là “huân chương bánh mì”.

“Này. Đừng có chơi đùa với đồ ăn nữa.”

“Vâng, vâng, cảm ơn vì bài giảng...Haa, chị nhớ bữa sáng mẹ nấu.”

“Thì chẳng lẽ để bà ấy làm hết. Còn tụi mình chẳng giúp tí gì.”

“Đó là lý do tại sao chị phải sống với một đứa em trai không biết tý gì về việc nhà thế này...”

Nói xong, chị ấy ngáp dài một cái không chút ngượng ngùng, và quầng thâm dưới mắt chị ấy dần hiện ra rõ hơn.

“Chị lại không ngủ nữa? Gần đến deadline rồi à?”

“Đúng đó. Chị đang làm việc cực kỳ vất vả để trả tiền thuê nhà đó... Nếu muốn giúp đỡ chị gái em thì làm bữa sáng ngon hơn đi!”

 “Em thấy khá ổn với bánh mì nướng đơn giản, nhưng... chà, vẫn có nhiều thời gian cho kỳ nghỉ hè từ mai mà đúng không? Em sẽ cố gắng.”

“Ồ, em nói rồi đấy nhé? Em sẽ tập làm các món khác phải không?”

“Vâng vâng. Nhưng chỉ trong giới hạn những gì em có thể làm được với tư cách là học sinh cao trung.”

“Thế là được rồi. Chị trông chờ vào em đấy Yuki. Vì vậy chị sẽ yêu cầu nó càng sang trọng càng tốt.”

Tôi rất vui khi nghe giọng phấn khích của chị gái mình, và từ mai, tôi sẽ đặt giăm bông và phô mai trên bánh mì nướng.

Kết quả bài kiểm tra cuối kỳ cùng phiếu điểm thi được trả về cùng lúc. Sau khi lễ bế giảng kết thúc, mọi người đều rất phấn khích, dù vẫn ở trong lớp, họ nói rất nhiều, và nhiều học sinh còn đi lại tự do.

Đúng, mai là bắt đầu kỳ nghỉ hè. Bằng một thế lực nào đó, tôi bắt chuyện với cô gái ngồi cạnh tôi.

“Shima-san, kết quả kiểm tra của cậu thế nào?”

Neneka Shima, người ngồi cạnh tôi, trông cũng rất vui.

“Ah, cậu muốn nghe lắm hửm?”

“Phải. Nếu cậu trông như vậy thì hẳn điểm cậu cũng phải cao.”

Shima-san cười nhe răng ra trong khi nghịch nghịch tóc mái cô ấy.

“Chà, chẳng tốt đến thế đâu, nhưng tớ tránh được điểm liệt đó! Thì lần này cũng khá tệ, nhưng tớ đã cố gắng hết sức ở buổi học nhóm hôm trước rồi.”

Cô gái trông như gyaru khoanh tay lại rồi gật đầu. Bộ ngực đầy đặn của cô ấy được nổi bật lên, nhưng tôi quay đi chỗ khác. Đương nhiên là tôi không thể nhìn chằm chằm vào nó rồi.

“Thế còn Yukito-kun thì sao? Bài kiểm tra thế nào?”

“Thì, tớ nghĩ nó không đến nỗi. Chung quy thì trên trung bình một chút.”

“À, ra vậy. Nghe ổn phết nhể.”

“Ồ, gì cơ?... Vẫn như mọi khi thôi.”

“À, tớ biết rồi, tớ sẽ coi đó là lời khen. Đúng hơn, tớ rất vui, cảm ơn nhé Shima-san!”

“Ahaha, phản ứng thái quá rồi đó.”

Cô ấy tưởng tôi đang đùa lại, nhưng tôi khá nghiêm túc.

Bình thường cũng không sao, bởi tôi không có tài năng xuất chúng như Hiji-nee. Đúng vậy, nó không đặc biệt được như cô gái ngồi đằng sau lưng tôi.

“Thế còn Arisa thì sao?”

Shima-san, người ngồi cạnh tôi gọi cô nàng, Arisa Sanaka đang không nói gì cả, có vẻ đang chán.

“—Gì cơ? À, điểm cuối kỳ á?”

Sanaka-san dường như không chút hứng thú với không khí náo nhiệt của lớp. Cô không thể hiện chút vui mừng hay chán nản, mà gương mặt cân đối của cô ấy chỉ giữ yên vẻ điềm tĩnh. Cha cô ấy là một người Mỹ, và ai thấy cô ấy cũng đều sẽ đồng tình rằng cô hoàn hảo cho nghiệp người mẫu, và có một sức hút đặc biệt trực tiếp đánh vào lòng nhạy cảm.

Ngay cả nếu có cuốn sách nào viết về “những nét dễ thương”, thì tôi cũng sẽ chẳng bất ngờ nếu nó xuất hiện như một ví dụ điển hình.

Mái tóc nâu tự nhiên hài hòa tuyệt đẹp. .... Sanaka-san nhìn tôi đầy chán nản. Mặc cho từng đường nét tuyệt đẹp như lời khẳng định chắc nịch cho sự tồn tại của cô ấy, tôi vẫn có cảm giác như thể cô ấy đang ở nơi nào rất xa.

Đúng vậy, Takamine no Hana (Đóa hoa vạn thượng) –cô ấy thực ra là một người nổi tiếng trong trường.

Bạn có thể gọi cô ấy là idol của trường. Cha mẹ cô ấy là đạo diễn phim nổi tiếng, nên tên tuổi cô ấy dường như được đánh giá rất cao.

“Đúng vậy điểm cuối kỳ của cậu. Sanaka-san được bao điểm vậy?”

Tôi nói bâng quơ trong khi cố giấu đi sự ngại ngùng của mình. Rồi cô đáp lại tôi với vẻ chán trường.

“Điểm của tớ? Cứ nhìn trên bảng xếp hạng chỗ bảng thông báo í. Tớ phải ở trong top ba.”

Một tiếng cười khô khốc phát ra. À không, nó chỉ đơn giản là một âm thanh mơ hồ không ý nghĩa mà thôi.

Sanaka-san về cơ bản đối xử với ai cũng như vậy. Hào quang vượt trội. Cô ấy luôn có sức hút mạnh mẽ. Đó là một sự tồn tại để lũ con trai bình thường khó nói chuyện cùng. Tuy nhiên, con gái trong lớp tôi lại không nghĩ vậy.

“~~! Tớ thích cái vẻ đó. Tớ không chịu được.”

Shima-san nhẹ nhấc hông lên khỏi ghế và và vươn tay qua cái đầu nhỏ nhắn của Sanaka-san.

“Đúng là một gương mặt nghệ thuật! Arisa-san đáng yêu quá, tuyệt vời quá, tớ sẽ làm cho cậu!”

“Này này... Tớ tự hỏi là cậu đừng xoa đầu tớ dễ thế được không? Tớ không thích kiểu đối xử đấy.”

“Ể sao cơ? Cậu ghét bị thế ư?”

“Vì, cứ như cậu đối xử với tớ như một đứa trẻ... Nên dừng lại đi.”

Sanaka-san chút ngượng ngùng, và lưỡng lự gạt tay Shima-san ra.

Sanaka-san có vẻ là idol trong trường, và cô ấy chắc chắn là bông hoa vạn thượng, nhưng vì lý do gì đó cô ấy bị tụi con gái coi như linh vật lớp.

Như kiểu một vật được chiêm ngưỡng từ xa? Hôm trước, cô ấy được tụi con gái tặng đồ ngọt tự làm, gọi là “cho ăn”. Dù gì, cũng kiểu kiểu như thế.

Cô ấy là một “sinh vật đặc biệt” theo nhiều cách –Đó là lý do tại sao tôi không giỏi khoản tiếp xúc với Sanaka-san. Vì ngồi gần nhau, nên chúng tôi có nói chuyện chút ít, nhưng tất nhiên chúng tôi chỉ nói về toàn mấy chuyện vặt vãnh.

Tạm thời, tôi quyết định sẽ thuận theo dòng chảy và chuyển chủ đề nói khác.

“Gần tới kỳ nghỉ hè rổi, nhưng cậu vẫn khá bình thản đấy nhỉ Sanaka-san.”

“Vậy sao?”

“Đúng. Cậu không cần lo việc bị đối xử như trẻ con đâu. Cậu giống người trưởng thành hơn.”

“Phư phư, cảm ơn cậu.”

Giọng nói thường ngày nhàm chán của cô ấy vui vẻ hơn, và âm sắc cũng cao hơn nữa.

“Chà, chắc có điều gì tốt xảy ra trong kỳ nghỉ hè.”

“Có. Cha tớ đang quay về Nhật Bản sau khi đi quay phim một thời gian.”

“Ồ, ngài đạo diễn á? Sau cùng, nhà biên kịch nào cũng bận rộn cả.”

“Đúng thế. Ông ấy bận lắm, ông ấy đi vòng quanh thế giới, nhưng vì ông ấy ở nhà vào kỳ nghỉ hè này, tớ định sẽ tạo ra một gia đình ấm cúng. Hehe.”

“Nè!”

Hiếm thật đấy, biểu cảm của Sanaka-san lại tươi tắn và rạng rỡ như vậy.

Tôi là người phản ứng mạnh, nhưng tôi ngăn lại trước khi trái tim mình rung động trước nụ cười rạng rỡ đó. Nguy hiểm thật... Có “tình cảm đặc biệt” với người con gái đặc biệt vậy là không ổn.

“Tuyệt thật đấy. À phải rồi, Arisa-san, kỳ nghỉ hè đến rồi.”

Shima-san, chuyển ghế đến bên cạnh cô ấy và nói “Cậu muốn đi biển cùng chúng tớ chứ? À, con trai không được phép, và bọn tớ chuẩn bị đi với vài đứa con gái, nhưng nếu cậu thích...”

“Tớ xin lỗi. Tớ muốn tự do trong kỳ nghỉ hè này nhiều nhất có thể. Tớ thi thoảng mới có dịp dành kế hoạch đi chơi với bố.”

“À.... ra là vậy? Tiếc thật. Nhưng biết làm sao được. Đấy là một cơ hội tuyệt vời, nên tận hưởng đi nhé!”

Shima-san cười thành tiếng, mặc cho cả hai cách nhau không xa. Tôi nghĩ cái người vừa từ chối sẽ chẳng mấy bận tâm, và Sanaka-san dường như thấy hối lỗi.

“Tớ thật sự xin lỗi. Shima-san cũng vui vẻ nhé...”

Đó là cách cuộc trò chuyện kết thúc. Một pha đáp cánh nhẹ nhàng và êm ả. Đúng vậy, bọn tôi chỉ là ngồi gần nhau. Vì một số lý do, tôi chỉ nói chuyện để giết thời gian cho tới khi tan học. Không phải tôi có quan hệ tốt với cô ấy.

Tôi cũng hỏi đứa con trai bàn bên, kiểu, “Cậu đi đâu sau khi tan học?”

Trước kỳ nghỉ hè, lớp học thật êm ả và chói chang ánh nắng mặt trời phản chiếu qua ô cửa sổ.

Dù có tỏa sáng như Sanaka-san, hay nhạt nhẽo như tôi, hay kể cả bạn có trầm lặng, kỳ nghỉ dài vẫn sẽ tới.

Sau đó tôi sẽ chỉ dành kỳ nghỉ hè cho riêng tôi.

Đó là suy nghĩ của tôi khi nhìn vào bảng điểm toàn 3 và 4.

Nhưng, lúc đó tôi không đời nào biết được cuộc gặp gỡ ấy sẽ diễn ra ngay khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage