「Guh- làm như tôi tin ấy」
Lại là tiếng thét của tên ngốc Oyamada.
「Dị giới hả!? Hah, dù sao thì cũng ngừng ngay cái trò đùa chết tiệt này đi! Chán bỏ mẹ đi được ấy! Hiểu không hả! Chết tiệt!」(Oyamada)
「Đưa nó ra đây」(Nữ thần Vysis)
Nữ thần lúc này đã lờ đi cơn thịnh nộ của Oyamada, cô ta hờ hững đưa ra chỉ thị cho người lính phía dưới.
Không để chúng tôi đợi lâu, lát sau một người đàn ông mặc quần áo tả tơi được đưa vào phòng.
Cả hai tay ông ta đều bị trói bằng dây xích.
Binh lính bu kín xung quanh ông ta.
Người đàn ông lúc này tỏ ra lo lắng.
Một người lính dùng tay cầm giáo chọc vào lưng để buộc ông ta phải tiến lên phía trước.
「C-Cái gì vậy?」
Một bạn nữ bất ngờ kêu lên để thu hút sự chú ý của mọi người. Ngón tay cô ấy run bần bật, chỉ về phía cửa ra vào với một khuôn mặt tái mét.
Đó là một con sói ba-mắt?
Nhìn kỹ thì trên cổ nó có đeo một chiếc vòng.
Nó đang bị kìm hãm bởi những sợi dây xích nặng nề. Ở cuối dây xích là một người đàn ông tóc vàng với thân hình cường tráng.
Dù bị xích nhưng trông nó vẫn lớn hơn hẳn những con sói bình thường.
Màu sắc của nó trông cũng rất quái dị.
Con sói này sở hữu cặp mắt vàng và bộ lông màu vang đỏ.
「Con sói lớn như thế này không tồn tại ở thế giới của các người phải không? ?」(nữ thần Vysis)
「Thứ quái dị này chắc chắn là đồ giả làm bằng giấy bồi rồi. Đừng hòng lừa ông mày. 」
Oyamada vẫn rất cứng cựa.
Nữ thần ra lệnh cho người lính qua ánh mắt.
「Gurururugarururu~!」
Người đàn ông ăn mặc rách rưới giật nảy mình.
Ông ta dường như đã đoán được điều gì đó.
「Đ- Đừn ―― 」(Người đàn ông)
「Gaaaaa!」
Con sói ba mắt lao vào cắn xé không thương tiếc.
「Kiyaaaah ――――!」
Bọn con gái hét lên chói tai.
Ngay sau đó là những âm thanh nôn mửa của một cậu trai:
「Ge――uh, gu――e! Ugeh――!」
Móng vuốt của con sói xé nát cơ thể con mồi.
Người đàn ông lúc này không còn phát ra âm thanh gì được nữa, ông ta đã sụi lơ bất động.
Con sói bắt đầu “bữa ăn” bằng cách sử dụng những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Thật sự là một cảnh tượng kinh hoàng.
Nhưng, sau đó thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Nữ thần dang một bên tay về phía con sói đang thưởng thức bữa ăn.
「Ngọn lửa Thánh có tác dụng thanh tẩy ma quỷ, nhân danh nữ thần Vysis, ta ra lệnh cho ngươi thiêu rụi con quỷ này ――――」
Những khối vuông ma thuật xuất hiện trước mặt nữ thần.
「"Fireball of God’s life"!」 (Hoả cầu trong đời sống của thiên chúa)
Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể con sói bị bao phủ bởi ngọn lửa trắng thần thánh.
Con sói cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi đau đớn tột cùng.
Nhưng không được bao lâu thì nó đã bị cháy thành đống tro tàn.
Và phảng phất trong không khí.
Một mùi khét.
Đó là mùi khét của thịt.
Đám con trai trong góc phòng bắt đầu xì xào bàn tán
「Vừa rồi chỉ là ảo thuật thôi phải không ?」
「Không, tao nghĩ là phép thuật thật đấy. 」
「Thay vì nói bằng miệng thì nữ thần-sama chứng minh bằng cách biểu diễn luôn sao, khủng vãi!!!」
「Aaaa điều này khiến tao phấn khích quá đi.」
Có lẽ do vừa chứng kiến một việc vượt ra khỏi sự tẻ nhạt thường ngày nên họ đang tỏ ra phấn khích quá mức.
Còn bên đám con gái thì sao?
Có một vài người bắt đầu khóc.
Một vài người thì chìm trong sợ hãi.
「Iyaaaaaa….」
「C-cái gì vừa diễn ra vậy?」
「Đó không phải CG sao? Một dạng ảo ảnh nào đó hả? 」
「Uuu… Cái mùi thịt khét này… tởm quá….」
「Uaaaan…. Đây không phải sự thực… Tớ muốn về nhà….」
「Không tài nào mà hiểu nổiー」
Có một số bạn nữ cũng tỏ ra thích thú.
Nhưng, hầu hết đều rất bi quan.
Giáo viên phụ trách Zakurogi chết lặng.
Nãy giờ mồm của lão ta há hốc hết cả ra.
Nó trông giống như cái bức điêu khắc “Mouth of the truth” nổi tiếng ấy.
Đúng như mong đợi, dù là Kirihara cũng phải tỏ ra ngạc nhiên.
Tuy nhiên, cậu ta không hề sợ hãi.
Đó chỉ là sự ngạc nhiên thuần tuý.
Oyamada thì ngớ cả người ra.
Cậu ta đơn giản là không thể chấp nhận tất cả những gì vừa xảy ra cách đây ít phút.
Nhưng rồi cũng tới lúc Oyamada sẽ bỏ cuộc và chấp nhận thôi. .
Cậu ta chắc chắn phải đối mặt với nó.
Giờ chưa đến lúc đó nên cậu ta vẫn cứ thế mà đứng như trời trồng thôi.
Sogou thì khuôn mặt đã tái mét, toát mồ hôi lạnh khắp người.
Cô ấy thậm chí còn run lẩy bẩy nữa cơ, tôi vẫn tinh tế nhận ra dù cô nàng đã cố gắng che giấu nó một cách tuyệt vọng.
Cố tỏ ra mạnh mẽ, cô bắt đầu cổ vũ những cô gái đang khóc.
「Không sao, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi」những lời an ủi như vậy cứ liên tục lặp lại không ngừng.
Vì là lớp trưởng nên cô có trách nhiệm phải gắn kết mọi người lại.
Hay có lẽ đó chỉ là sự cố chấp của cô ấy.
「Can đảm lên Sogou, vào những lúc thế này thì càng không được khóc.」
Tiếp theo là chị em nhà Takao.
「Đây thật sự là một thế giới khác hoàn toàn với những hiểu biết của chúng ta về thế giới cũ. Có lẽ là một hành tinh khác không chừng. Hãy bắt đầu với suy nghĩ như vậy để tìm ra phương án hành động tiếp theo cho bản thân」(Takao Hịiri)
「Ngay cả trong tình huống như này, chị hai cũng thật toả sáng đó.」(Takao Itsuki)
「Chỉ cần coi đây là một phần của việc rèn luyện bản tâm. Thay vì bối rối hay tỏ ra bi quan, chúng ta hãy tranh thủ từng giây từng phút một cách thật hợp lý. Sau khi chấp nhận thực tại trần trụi này thì hãy cố gắng phân tích sự việc và bảo đảm an toàn cho bản thân.」(Takao Hijiri)
「Chậc chậc… Rốt cuộc thì em vẫn không thể đạt tới đẳng cấp của chị hai….」 (Takao Itsuki)
「Nếu tập luyện không ngừng thì ngay cả em cũng sẽ làm được thôi, Itsuki」(Takao Hịiri)
「Đã hiểu… Em sẽ cố gắng, chị hai….」(Takao Itsuki)
Họ vẫn gây cho người khác sự ngạc nhiên như mọi khi.
Dễ dàng thích nghi như vậy sao, quả là cực hiếm thấy.
Đặc biệt là cô chị cả.
Cô ta còn chẳng thèm run lấy một cái.
Khi nói đến chị em nhà Takao, tôi vẫn thường nghĩ rằng họ đến từ một chiều không gian khác.
Yasu thì sao?
Cậu ta dường như đang bối rối.
Tuy nhiên.
Tôi tự hỏi tại sao khoé miệng cậu ta lại cong lên nhỉ?
▽
「Hãy tuân theo mệnh lệnh của nữ thần! Nếu các em cứ nghi thần nghi quỷ như vậy cũng chẳng giúp ích được gì đâu. Học cách tin tưởng những lời người khác nói đi!」
Không biết có phải do vụ niệm phép cầu lửa vừa rồi khiến thầy trở nên bất an hay không?
-Mà tôi có thể thấy được cả cờ trắng ở phía sau lưng lão ta.
Xác chết của người đàn ông và tro cốt - thứ mà vài phút trước vẫn là một con sói hung tợn - đã được dọn sạch sẽ.
Một thứ khác tiếp tục được mang vào phòng.
Đó là một cái bệ, tôi đoán rằng nó được dùng để làm giá đỡ cho viên pha lê lấp lánh kế bên.
Họ muốn chúng tôi lần lượt chạm vào viên pha lê này.
Đó là những gì tôi nghe được.
Nó dường như dùng để đo một cái gì đó.
Chương trước thấy main nhận xét hai chị em nhà này lập dị mình thấy cũng hơi quá, giờ thì khẳng định là thằng main còn đang nói giảm nói tránh. Như này là người ngoài hành tinh luôn cmnr. ΣΣ(゚Д゚;)