“....”
Trong phòng bệnh yên tĩnh và vắng vẻ đến độ còn nghe được tiếng nước nhỏ giọt tí tách, Erica Bright đứng cạnh giường bệnh của Deus. Cô cúi đầu tự trách khi nhìn anh nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền.
Deus đã từng nói với cô.
Có thứ gì đó tồn tại trong chính học viện này, nhưng không phải chúng đang cố lấy mạng anh.
‘Ra là vậy…’
Đến lúc này Erica mới thấu được ý nghĩa đằng sau những lời ấy.
Không phải ác linh trong học viện muốn giết anh, mà là linh hồn đang trú ngụ trong người anh.
Nhưng cô lại không biết danh tính thật sự của nó là ai.
“Em xin lỗi.”
‘Em không thể bảo vệ được anh.”
Thay vì bảo vệ, cô lại làm anh tổn thương.
Mũi cô giật giật, nước mắt lưng tròng. Dạo gần đây lúc nào cô cũng thấy yếu lòng.
Khi cô đưa mu bàn tay lạnh ngắt của mình lên lau nước mắt….
Két—
Cánh cửa mở ra, người bước vào phòng bệnh là Findenai, hầu gái riêng của Deus. Mãi cô mới hút xong điếu thuốc.
Findenai lè lưỡi nhìn Erica.
“Ngài ấy không gặp nguy hiểm về tính mạng đâu. Đừng lo lắng quá.”
Khi Deus nhảy từ trên tầng thượng xuống, lúc ấy đúng là một khoảnh khắc kinh hoàng. Tuy nhiên, có rất nhiều giáo sư đứng cạnh anh ấy. Thế nên họ đã có thể cấp cứu ngay tại chỗ, đảm bảo tính mạng của anh không bị đe dọa.
Nhưng vấn đề là anh vẫn chưa tỉnh dậy, dù cơ thể anh đã dần hồi phục.
“Lúc nhảy xuống, Chủ nhân cũng không lo lắng gì nhiều, vì ngài ấy biết có cô ở bên dưới.”
“....”
“Thế nên cô cũng phải biết chăm sóc bản thân đi. Dù sao ngài ấy cũng đã đặt niềm tin vào cô rồi mà, đúng không?”
“Ý cô là sao?”
Erica quay đầu lại, trừng mắt nhìn Findenai.
Tuy vậy, Erica không có sức và cũng không có đủ đe dọa để làm Findenai thấy sợ, nên Findenai cứ không ngừng nói, vì cô nghĩ tình huống này rất thú vị.
“Cô biết không, thực ra tôi có thể cứu ngài ấy.”
Findenai tự tin nói. Khi nghe những lời ấy, Erica thấy máu trong người như sôi lên và cố gắng luân chuyển mana. Nhưng Findenai phớt lờ cô, khoanh hai tay lại rồi nói tiếp.
“Nhưng Chủ nhân bảo đừng làm thế. Tôi không biết ngài ấy nghĩ gì, nhưng…”
“....”
“Tôi tin ngài ấy. Ngài ấy không bao giờ làm gì mà không có lý do.”
“....”
Erica không nói nên lời, giờ cô đang thấy choáng ngợp vì một mớ cảm xúc kỳ lạ trong đầu.
Dù cảm xúc của Findenai với Deus chưa đủ mãnh liệt để coi đó là tình yêu, nhưng cô vẫn cực kỳ tin tưởng anh.
Erica mím chặt môi. Nhìn cô mà xem, là hôn thê của anh, cô lại không tin tưởng anh được như thế.
Két—
Cánh cửa lại một lần nữa mở ra, lần này người bước vào là Gideon.
Mặt anh ta đỏ au như mái tóc, anh kích động tiến lại gần Erica.
“Em làm gì ở đây thế! Em là người yêu của anh mà! Em đang chăm sóc cho ai vậy hả?”
Gideon đột nhiên nắm lấy tay Erica, cố kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
“Không! Tôi không đi!”
Vút—
Erica đẩy anh ta ra, rõ ràng là ghét bỏ anh.
“Tôi đã nhắc là không được chạm vào tôi rồi mà.”
Với lượng mana vừa mới dâng trào vì Findenai, cô dùng nó để nghiêm túc cảnh cáo Gideon.
“Em…!”
“Im lặng và cút khỏi đây. Bệnh nhân ở đây cần yên tĩnh để nghỉ ngơi.”
“.....”
Gideon liếc nhìn Findenai ở bên cạnh, rồi lại nhìn Deus đang nằm trên giường, nhất thời không biết phải nói gì.
Rồi đột nhiên, anh lên tiếng và chỉ tay vào Erica.
“Gia tộc Bright đang nghiêm túc xem xét hôn sự của chúng ta rồi đấy.”
“....”
Những lời tiếp theo dừng ngay cửa miệng của Erica. Cứ như thể có thứ gì đó đang chặn cổ họng của cô lại.
“Để coi em có còn thái độ như thế được nữa không?”
Dứt lời, Gideon mở cửa rồi đi ra ngoài.
Nhìn bóng anh ta rời đi, Erica thở dài rồi ngồi xuống, cô tưởng mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
“Làm phiền cô một lúc nhé.”
Erica không muốn ở cạnh Deus với biểu cảm này nên đi ra ngoài.
Fidenai đi theo sau cô.
“Chắc tôi cũng nên mời cô một điếu chứ nhỉ?”
Findenai cười gượng gạo, len lén rút điếu thuốc ra khỏi túi. Erica ngập ngừng một lúc rồi lắc đầu.
“Chúng ta uống cà phê nhé? Tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Được thôi, tôi cũng tò mò một điều. Cô nói tôi nghe được chứ?”
“Chỉ cần cô không đùa là được.”
“Ừ, tôi không làm thế đâu! Quan trọng là có vui hay không thôi! Hahaha!”
“...Cô khó đối phó thật đấy.”
Thấy hơi khó chịu người, Erica đi vào một quán phê gần đó với Findenai.
Bình yên và tĩnh lặng lại về với phòng bệnh. Tiếc là nó kéo dài không lâu.
Két—-
Một nữ sinh tóc đen lách qua cửa phòng bệnh. Cà vạt đỏ chứng tỏ cô đang là học viên năm nhất của Học viện Loberne.
Tên cô là Aria Rias, nhân vật chính của [Retry].
Cô đến bên cạnh giường bệnh, mặt không cảm xúc, nhìn xuống Deus hãy còn đang bất tỉnh.
Mắt cô nhòe đi khi cô chậm rãi đưa tay chạm vào mặt anh.
Từ mắt, rồi xuống trán, xuống mũi xong đến âu yếm vuốt ve má anh, cuối cùng cô dừng tay ở đôi môi của anh.
“A…Giáo sư.”
Nhìn vào đôi môi mềm mại của anh, Aria chảy nước miếng vì ước ao được nếm thử nó. Nhưng cô cố kiềm lại, thở ra một hơi nóng bỏng.
Dù ham muốn của cô có cao đến đâu, nếu Deus không đồng ý thì cô cũng không có ý định làm bất cứ thứ gì.
“Giáo sư à.”
Aria từ từ nâng bàn tay của anh lên và đặt lên má của cô.
Có lẽ vì đắp chăn nên thân nhiệt của Deus đã làm tăng thêm cảm giác rạo rực đang chạy khắp cơ thể Aria.
“Em ngạc nhiên lắm đấy.”
Cô không ngờ anh lại nhảy thẳng từ sân thượng xuống như thế. Dù Aria đã cứng đờ người vì sốc một lúc, cô đã cố gắng để cứu anh. Tuy nhiên, cô không can thiệp vào vì có Caren và Erica ở đó đã cẩn thận sơ cứu cho anh.
Aria nhẹ nhàng cúi đầu, áp tai lên ngực Deus.
Thình thịch—-
Tiếng nhịp tim của Deus trấn an Aria rằng anh vẫn còn sống, và chỉ cần thế thôi cũng đủ làm cô an tâm và hạnh phúc rồi.
“Vậy là anh quyết định xử lý ‘người đó’ rồi nhỉ, Giáo sư? Nỗ lực của em thế là không vô ích nhỉ?”
Áp tai vào ngực anh, Aria chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm vào vào đôi môi anh. Cô có nên…nên chiếm lấy nó không?
Suy nghĩ ấy đẩy Aria rướn người về phía trước, và—
“Hãy chắc chắn rằng anh sẽ thắng và bình an trở về nhé…”
Aria hôn lên trán Deus như một cách để thỏa hiệp và rời khỏi phòng bệnh.
“Lần này, em sẽ…”
Cô để lại lời hứa khe khẽ, tan biến theo cơn gió như tiếng thì thầm.
_____________________________________________________
“....”
Tôi im lặng đưa tay lên để kiểm tra
Da tôi không phải màu trắng như lúc tôi ở trong thân xác của Deus. Tôi biết mình đã thành công khi thấy lại tông màu da đặc trưng của người Đông Á.
Giờ tôi là Kim Shinwoo–một người Hàn Quốc chính thống bị tách khỏi bố mẹ vì có thể thấy được linh hồn.
Những hiện tượng tâm linh cứ liên tục hành hạ tôi, dần dần cảm xúc tôi cứ thế chai lì đi, như một cách để tự vệ.
Tuy vậy, bất chấp những khó khăn ấy, tôi vẫn cố gắng học xong trung học phổ thông và hoàn thành nghĩa vụ quân sự, sau đó có một cuộc sống bình thường với công ăn việc làm ổn định.
“...”
Ngay cả quần áo tôi đang mặc lúc này là quần áo tôi hay mặc khi đi làm.
Nhìn kỹ lại thì…bộ đồ này giống hệt bộ tôi mặc lúc mới biết đến con game này.
Nhìn quanh quất một hồi, tôi nhận ra đó là căn dinh thự quen thuộc của gia tộc Verdi.
Tuy vậy, khung cảnh bên ngoài chắc chắn không phải là thực tế rồi, hình ảnh không hề rõ ràng mà nhòe như màu tô pha loãng trong nước.
Đúng lúc ấy….
Két—-
Cánh cổng mở ra, bóng dáng một người đàn ông quen thuộc bước ra từ dinh thự.
Nét mặt anh ta hằn rõ vẻ tức giận, đôi mắt trừng lên nhìn tôi như muốn xé xác tôi ra vậy.
Đó chính là Deus Verdi.
“Mày vẫn còn ở đây à!”
Anh ta chính là thân chủ của cơ thể mà tôi chiếm hữu.
“Mày vẫn còn sống à! Mày vẫn còn sống ký sinh trên người tao! Tao sẽ giết mày bằng mọi giá! Tao sẽ tống mày ra khỏi cơ thể tao!”
Deus túm lấy cổ áo tôi, trút cơn thịnh nộ lên đầu tôi.
Nghĩ lại thì hình như…đây là lần đầu gặp nhau mặt đối mặt của bọn tôi nhỉ.
Tôi hất ta anh ta ra rồi đáp lời.
“Giờ tôi mới là chủ nhân cơ thể này, không phải là anh nữa đâu.”
“Nhảm nhí! Tao là Deus! Tao là thứ nam gia tộc Verdi!”
“...”
“Thằng khốn nạn! Trả lời tao! Mày chiếm cơ thể tao, thế mà mày lại vô liêm sỉ như thế à!? Sao mày có thể làm thế được hả!?”
Anh ta cố gắng kìm nước mặt, còn tôi thì bình thản trả lời.
“Tôi làm chỉ vì tôi muốn sống, thế thôi.”
“Mày…!”
“Nhưng mà này…khi tôi sống với tư cách là Deus Verdi.”
Tôi tiếp tục nói, bình tĩnh và tự tin.
“Sẽ không một ai nhớ tới anh cả.”
“Thằng chó…!”
Deus vung nắm đấm thẳng vào mặt tôi. Dù đầu tôi hơi quay đi do va chạm, nhưng không đau chút nào.
“Anh chỉ là một tên biến thái có ham muốn tình dục lệch lạc, thậm chí còn giương nanh vuốt với cả em gái của mình.”
“Im mồm!”
Bốp—
“Anh còn đến nước phải liếm giày cho lũ bại hoại trong các con hẻm, chỉ vì không đủ tiền mua ma túy.”
“Thì sao? Liên quan chó gì! Đó là cuộc sống của tao!”
Deus cứ tiếp tục đấm, nhưng sức thì dần yếu đi.
“Hơn thế, anh không hề có tinh thần trách nhiệm mà một người nhà Verdi nên có, chưa một lần anh có mong muốn hay ý chí bảo vệ Norseweden này.”
Ít ra thì Darius còn có nó. Ưu tiên hàng đầu của anh là bảo vệ gia tộc, sau đó mới tới Norseweden.
Nhưng gã đàn ông trước mặt tôi đây chỉ coi tất cả như sân chơi của mình.
“Dù sao thì tôi cũng muốn gặp anh. Có một câu tôi muốn hỏi.”
“...Hỏi cái khỉ gì!?”
Tay thì vung nắm đấm, mặt thì đẫm nước mặt, Deus trông sao mà đáng thương.
“Tôi đã nhìn thấy biết bao linh hồn. Những linh hồn còn vương vấn trần gian vì còn điều nuối tiếc, vì niềm tin và giá trị của riêng họ.”
Giờ thì tôi mới hỏi được điều mà mình đã thắc mắc từ lâu.
“Này Deus, anh còn hối tiếc điều gì?”