Như nhiều người khác, tôi đã gặp số phận của mình và chết đi, để lại phía sau tất cả những gì tôi từng là. Mặc dù không thể tránh khỏi, cái chết không bao giờ là vĩnh viễn. Tôi nhanh chóng được tái sinh, nhưng lần này lại trở thành một thanh kiếm. Không có một cơ thể riêng của bản thân, tôi chờ đợi trong im lặng khi thế giới xung quanh tiếp tục xoay chuyển và thay đổi. Nhưng sự đợi đầy kiên nhẫn này cuối cùng cũng kết thúc khi cơ hội xuất hiện.
Thân hình kim loại cứng nhắc đã trở thành máu da thịt khi tôi thành công chiếm hữu cơ thể của một hoàng tử nổi tiếng.
Thân thể của hoàng tử to hơn hẳn người thường; thậm chí gọi là béo phí cũng không sai. Nhưng điều này không phải là mối quan tâm đối với tôi vì hắn vẫn còn rất nhiều tiềm năng đang chờ được mài dũa.
Trong thời gian của tôi, tôi đã nuôi dạy một số đứa trẻ - người hiệp sĩ vĩ đại được biết đến như Kẻ Bất Bại, và Dũng Sĩ Diệt Rồng trong truyền thuyết. Tôi đã nuôi dạy cả hai, vì vậy việc sử dụng thân thể mới này đối với tôi chẳng là gì.
Hoàng tử của Mangani (1)
Số phận đã có kế hoạch khác cho tôi khi quyết định đưa tôi trở lại thế giới dưới hình thức một thanh kiếm.
Giống như bất kỳ thanh kiếm nào, sự tồn tại của tôi xoay quanh việc phục vụ một chủ nhân cho đến khi một người xứng đáng hơn chiếm giữ tôi; đây là luật tự nhiên trong cuộc sống của một hiệp sĩ - chỉ có kẻ mạnh mới có thể nắm giữ một thanh kiếm mạnh. Cuối cùng, tôi đã tìm thấy định mệnh của bản thân trong tay của một người hùng xứng đáng, một người mà tôi sau này sẽ gọi là bạn của mình.
Cùng nhau, chúng tôi đạt được những điều mà người khác chỉ có thể mơ ước. Vô số kẻ thù và quái vật đã gục ngã trước lưỡi kiếm của tôi. Mọi thứ đều là vô nghĩa khi đối diện với bọn tôi, thậm chí cả Rồng Trắng của Băng Sơn, cái chết của nó đã biến anh ấy thành quốc vương của quốc gia mình.
Anh ấy đã cai trị với sự khôn ngoan, và vương quốc của anh ấy rất phồn thịnh. Nhưng mọi thứ bắt đầu đều phải đối mặt với cái kết của nó; ngay cả Dũng Sĩ Diệt Rồng huyền thoại cũng không thể tránh né cái chết vĩnh hằng.
"Xin hãy chăm sóc hậu duệ của tôi như cách bạn đã làm với tôi."
Và như vậy, một mối quan hệ tưởng như không thể tách rời đã kết thúc. Và tôi đã được chuyển lại cho dòng dõi của bạn tôi cùng với huyền thoại về Dũng Sĩ Diệt Rồng.
'Ừm.'
Nhiều năm của những giấc mơ yên bình bất ngờ bị xáo trộn bởi một sự hỗn loạn. Tôi tỉnh giấc để điều tra điều gì đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ để phát hiện mình đang ở trong tay một con người béo phì đang vung tôi loạn xạ trong không khí.
"Từ bây giờ, ta sẽ là chủ nhân của thanh kiếm này!" hắn tuyên bố, không khí dày đặc của sự kiêu ngạo xoay quanh hắn ta ấy.
"Điện Hạ, chỉ có Nhà Vua được phép chạm vào thanh kiếm thánh này. Xin trả lại nó ngay!" hiệp sĩ hộ tống cố gắng thuyết phục hoàng tử buông tay khỏi tôi.
'Hoàng tử?'
Tôi nhìn xung quanh khu vực và tìm thấy biểu tượng hoàng gia của vương quốc. Kẻ béo phì đã kiêu ngạo tuyên bố trở thành chủ nhân mới của tôi thực sự là hoàng tử, một hậu duệ của người bạn của tôi.
'Hắn là một hoàng tử hay một con lợn vậy?' Tôi không thể không tự hỏi. Không một chỗ nào trên cơ thể anh ấy giống với người bạn của tôi, người dũng mãnh không kém gì con sư tử. Hắn trông giống một con lợn hơn là một con thú mạnh mẽ.
"Im mồm! Không có gì mà ta không thể chạm ở trong vương quốc này!" hắn nổi điên, sự tức giận và tuyệt vọng đang dâng lên cuồn cuộn trong người hắn.
Tôi đã thấy rất nhiều điều trong cuộc đời mình, nhưng đây là một trải nghiệm thực sự gây choáng.
'Vô lý!'
Thông tin về hậu duệ của người bạn tôi trở nên rất khó để chấp nhận, vì vậy tôi quyết định sử dụng sức mạnh của Phán Quyết để tìm hiểu sự thật.
□ Adrian Leonberger [Nam, 16 tuổi]
□ Năng khiếu. [Không]
□ Tính cách. [Đa Nghi], [Béo Phì], [Bao Bọc], [Dâm Dục], [Lười Biếng], [Nhẹ Dạ], [Rối loạn phản ứng Mana]
Leonberger… Chỉ riêng cái tên đã đủ để làm tôi tỉnh táo. Thông tin này đã xác nhậnnỗi sợ sâu thẳm nhất của tôi. Hắn ta thực sự là hậu duệ của người bạn của tôi, nhưng chỉ trên cái tên mà thôi, vì những phẩm chất của hắn không thể nào so sánh với những gì người bạn của tôi, Gruhorn.
"Với thanh kiếm này, Cha và các quý tộc khác sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc theo ta!" Hắn tuyên bố đầy kiêu ngạo trong căn phòng để mọi người đều nghe thấy.
"Tôi không hề có ý định ban cho hắn bất kỳ thứ sức mạnh nào của bản thân cả.”
"Hỡi Long Trảm Đao Vĩ Đại! Ban cho ta sức mạnh!" Tên hoàng tử béo phì hét lên.
"Không."
"Gruhorn!" Hắn thậm chí la hét còn to hơn với một tông giọng thiếu kiên nhẫn.
Lần này tôi không trả lời. Hắn có thể là hậu duệ của người bạn của tôi, nhưng liệu hắn có xứng đáng với sức mạnh của tôi hay không là một câu chuyện hoàn toàn khác.
"Hô hô hô!" Hắn cầm tôi và chạy loanh quanh như một thằng điên vậy. Một gã hoàng tử bị béo phì đã trở thành một con bò điên với một thanh kiếm chết chóc trên tay.
“Tệ thật rồi!”
"Điện Hạ! Xin hãy trả lại thanh kiếm!"
"Ngài không được phép mang thanh kiếm ra khỏi cung điện!"
Những lời nói của họ hoàn toàn không lọt vào tai của hoàng tử khi hắn tiếp tục với vở kịch của mình. Những người khác không phản ứng quá nhiều với hành động của hắn, chứng tỏ chuyện này đã quá quen thuộc với họ.
Mọi thứ dường như chỉ là một trò đùa vô hại cho đến khi hắn cố gắng sử dụng tôi để chém vào không khí. Cơ thể thiếu sự tập luyện của hắn không thể duy trì thăng bằng, và anh ấy cuối cùng đã bị ngã.
Một tiếng động mạnh phát ra khi toàn bộ trọng lượng của hắn đổ xuống mặt đất. Cơ thể của tôi, sắc bén đủ để cắt đứt cả vảy của những con rồng mạnh nhất, đã đâm vào người hắn.
'Hả?'
Mùi máu lan toả trong toàn bộ giác quan của tôi, điều mà tôi đã không được trải nghiệm sau trong khoảng một thời gian dài.
'Ôi không!'
Tôi trở nên hoảng loạn khi nhận ra chỉ có một nguyên nhân có thể dẫn tới việc cơ thể tôi bị bao phủ bởi máu - hậu duệ của người bạn cũ của tôi. Trớ trêu thay, tôi, người được giao nhiệm vụ bảo vệ hắn, lại là người kết liễu mạng sống của hắn ta.
Nhưng cảm giác đau đớn nhanh chóng được thay thế bởi một cảm giác lạ lẫm đè nén toàn bộ giác quan của tôi. Đột nhiên, tôi không còn cảm thấy bản thân như trước. Nỗi đau thể xác, điều mà tôi không thể cảm nhận từ sau khi tái sinh thành một thanh kiếm, bất ngờ xuất hiện. Tôi có thể cảm nhận một vết thương lớn ở trong vùng bụng tôi.
Tôi cố gắng tìm hiểu xem điều gì đang xảy ra, nhưng tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần. Ngay cả ý thức của tôi cũng bắt đầu mất đi. Chẳng bao lâu sau, mọi thứ chìm vào trpmg bóng tối, và tôi cảm thấy bản thân lại chìm vào giấc ngủ sâu một lần nữa.
Khi hỏi về Adrian Leonberger, hầu hết mọi người sẽ né tránh câu hỏi đó với một gương mặt kỳ lạ.
Nếu người hỏi là người mà họ tin tưởng, bạn sẽ nghe họ kể câu chuyện được gọi là "Sự Thất Bại của Hoàng Tộc". Nếu bạn may mắn, bạn có thể nhận được những câu trả lời cụ thể hơn như:
"Không còn gì để nói về hắn."
"Hắn nằm ngoài bất kỳ hình thức nào của cứu giúp rồi."
"Điều duy nhất mà hắn có là lòng tham. Không ai trong vương quốc này có thể vượt qua lòng tham của hắn!"
"Con lợn ngu ngốc, lười biếng, tàn ác. Đó là tất cả những gì về hoàng tử."
Những lời chỉ trích như thế này được nói ra một cách thoải mái miễn là không có vệ binh hoàng gia ở xung quanh.
Vua Idrión Leonberger là một người cai trị dũng cảm và khôn ngoan của vương quốc. Nhưng điều tương tự không thể nói về con trai lớn của ông, Hoàng tử Adrian, người sẽ thừa kế vương quốc từ ông trong tương lại. Hắn giống như một bóng tối đè nặng lên tương lai của vương quốc, tạo ra bầu trời u ám đủ để che khuất ánh mặt trời.
Mọi người trong vương quốc đều sợ hãi rằng sẽ không có tương lai cho họ nếu hắn thừa kế ngai vàng. Không ai phản đối về vấn đề này; không ai muốn Hoàng tử Adrian ngồi trên ngôi vương.
Nhưng có điều gì đó đã xảy ra vào một ngày khiến tất cả mọi người trong cung điện trở nên kinh ngạc. Một người lính bắt gặp hoàng tử bị thương nặng. Việc hoàng tử sống sót trở thành một ẩn số mà ngay cả những người chữ trị giỏi nhất cũng không thể giải đáp. Mặc dù còn sống, hoàng tử lại đang bất tỉnh.
Một số người nhanh chóng cảm ơn trời vì giúp vương quốc tránh được số phận bi thảm khi hoàng tử Adrian kế vị, và cũng có những người cẩn trọng hơn đã hỏi trước xem đã xảy ra chuyện gì.
Lời đồn về việc hoàng tử bị đâm bằng một thanh kiếm khi đang vung nó loạn xạ nhanh chóng lan truyền. Sự thật rằng đó là thanh kiếm mang dấu hiệu của Quốc Vương Đời Đầu, Dũng Sĩ Diệt Rồng Gruhorn, cũng không giúp gì.
Nhưng sự kỳ vọng ngắn ngủi này chỉ kéo dài được một quãng thời gian ngắn, vì báo cáo nói rằng Hoàng tử Adrian đã phục hồi ý thức. Báo cáo cũng nói rằng cơ thể của hoàng tử cũng đang phục hồi mà không gặp vấn đề gì.
Như dự đoán, nhiều người đã thất vọng và một số ngay cả than phiền rằng thiên đường đã bỏ rơi vương quốc của họ vào tay của hoàng tử tham lam và tự phụ.
Sự phục hồi của hoàng tử mang lại những thay đổi mà không nhiều người chú ý. Những người đầu tiên phát hiện ra những thay đổi này là các cô gái trong cung điện.
"Hoàng tử gần đây không còn lật bàn như hắn thường làm hàng ngày, và hắn thậm chí đã im lặng vài ngày!"
"Hắn chưa gọi nhóm của tôi tới kể từ khi tỉnh dậy, không một lần nào!"
Các cô gái thường nói sau lưng hoàng tử như vậy. Họ đã quen với sự điên rồ của hoàng tử hàng ngày, nhưng giờ đây họ bị sốc bởi sự thiếu sự náo nhiệt sau khi hắn ta từ khi tỉnh dậy.
Mặc dù những lời đồn bay lượn xung quanh tường lâu đài, vẫn có những người không chú ý đến những thay đổi. Hầu hết họ đơn giản là cho rằng hoàng tử chỉ đang trốn khỏi sự xấu hổ về những gì đã xảy ra. Không ai sẵn sàng thừa nhận rằng hoàng tử có một sự thay đổi thật sự. Họ chỉ đang từ từ chờ đợi cho đến khi hoàng tử trở lại thói quen tự phụ như mọi khi.
Nhưng Hoàng tử Adrian, trung tâm của những lời đồn này, không quan tâm đến những gì họ nói về anh ấy. Anh ấy lo lắng hơn về một điều nghiêm trọng hơn nhiều - vụ tai nạn mà anh ấy đã gây ra.
'Ồi trời! Mình đã giết hại hậu duệ của bạn mình và lấy đi thân thể của hắn!' là những điều mà anh ta có thể nghĩ được lúc này.
Đó chỉ là một tai nạn. Không ai có thể trách móc tôi.
Không phải lỗi của tôi khi huyền thoại "Long Trảm Đao" làm gã hoàng tử thất bại bị mê hoặc, và hắn thực sự tin rằng bản thân có thể trở thành một anh hùng đủ để sánh ngang với tổ tiên.
Cảm giác được cầm thánh kiếm trong tay anh ấy làm hoàng tử thổn thức vui mừng. Hắn đã không nhận ra được mức độ nguy hiểm của thanh kiếm huyền thoại cho đến khi đã quá muộn. Hắn chết vì tham vọng và sự bất cẩn của mình. Và bây giờ, bằng một cách nào đó, thông qua sự kỳ quặc của số phận, cơ thể của hoàng tử trở thành vật chứa của tôi.
'Xin hãy chăm sóc hậu duệ của tôi.'
Lời yêu cầu cũ của người bạn thân vang vọng trong tâm trí tôi một lần nữa. Nhưng thay vì bảo vệ họ, tôi đã lấy đi mạng sống của một người. Nhưng điều tồi tệ hơn cả là tôi cũng lấy đi cơ thể của người đó.
Thời gian trôi qua, sắp tới thời điểm trăng tròn. Và tôi không tìm được cách nào để chứng minh cho điều thật sự đã xảy ra và người đang đứng trước mặt họ không còn là hoàng tử mà họ đã từng biết.
“Ôi, bây giờ mình làm được gì nữa chứ?”
Câu trả lời rất đơn giản. Tôi phải tiếp tục sống trong cơ thể này. Nhưng trước khi tôi có thể nghĩ xong, tôi cảm thấy bản thân đang vang vọng tiếng cười về sự trớ trêu của tình huống này.
Sự hoán đổi này thật sự không công bằng. Hàng trăm năm sức mạnh tích lũy được đủ để giết rồng hay bất kỳ sinh vật nào khác mất đi để đổi lấy cơ thể của một hoàng tử béo phì. Thanh kiếm huyền thoại đã khai sinh ra vương quốc này giờ đây trở thành một khối mỡ.
Nhưng tôi chưa từng gục ngã trước đây, và bây giờ cũng sẽ như vậy.
Trong quá khứ, tôi đã từng giúp hình thành nên một chiến binh bất bại từ một đứa trẻ vâng lời, do đó đây chắc chắn không phải là một vấn đề to tát. Chắc chắn rằng, tôi, người đã tạo nên những anh hùng huyền thoại trong lịch sử, cũng có thể trở thành một anh hùng trong cơ thể này.
“Trước tiên, tôi cần một Trái Tim Mana.”
Như mọi khi, bước đầu tiên là tạo ra được một trái tim mana. Sự khác biệt duy nhất là lần này tôi phải làm trên chính đôi chân của mình.