“Công chúa.”
Nghe thấy chất giọng điềm tĩnh vang lên từ phía sau, Rieta Liz ngay lập tức quay ngắt lại.
Phía sau cô là một cậu bé khôi ngô với biểu cảm đôi nét không hài lòng.
Noel Mayer.
Cậu ta sở hữu vẻ ngoài tuấn tú cùng trí thông minh đáng nể và gia thế không thể xem thường nhưng tuyệt nhiên cậu ta lại không được chọn vào vị trí ‘Nam chính’.
Có thể hiểu thì cậu ta chính là nam phụ của thế giới này.
“Trong phép tắc của Đế quốc Makidia, có một điều lệ bất hành văn như ‘Chúng ta phải cân nhắc đến cảm xúc của đối phương’. Tôi cũng không ngờ công chúa lại biết đến cái thường thức đó luôn cơ đấy.”
Ờ phải ha.
Cái ý nghĩ vì sao cậu ta lại không được chọn vào ghế nam chính xoẹt qua đầu Rieta.
Nhìn kiểu gì thì cái tên này hoàn toàn chẳng có tí ‘tốt đẹp’ nào trong người.
Noel Mayer khá giỏi trong việc giữ cái tính cách ‘cáu gắt’ ấy trong người từ năm cậu ta lên mười và cũng là khoảng thời gian mà cô gặp cậu ta.
“Thì tôi cũng nắm được hết mấy cái Nghi thức đó mà,”
Noel lập tức chỉ ra lỗi trong cầu trả lời của cô.
“Đó là Thường thức chứ không phải Nghi thức đâu ạ.”
“Thì là Nghi thức.”
“Khả năng phát âm từ ngữ đế quốc của người vẫn chưa có dấu hiệu cải thiện sau chừng ấy năm nhỉ? Từ người đang nói là nghi thức và phát âm đúng phải là thường thức.”
“Biết rùi mà, Tứ Vương.”
Rieta đã có thể bắt kịp cậu ta một cách hoàn hảo nhưng cách phát âm có phần tròn trịa hơn.
Đương nhiên thì Noel lại không nghĩ như thế.
Cô nhận ra điều đó khi thấy điệu cười hơi méo xệch của cậu.
“Công chúa lại đây đi ạ.”
Khi Rieta tiến lại gần, cậu ta xoay chiếc ghế lại và ngối đối diện với cô.
“Giờ thì thử lại nào.”
“Nghi thức.”
Cậu cẩn thận nhìn vào môi Rieta rồi bảo cô thử lại.
“Lần này đọc chậm thôi ạ.”
“Nghiii….”
“Khi người nói như vậy thì ở đây.”
Bàn tay cậu chạm vào môi Rieta.
Cậu nhẹ nhàng ấn vào giữa.
“Quay lại khúc này.”
“Thường thức.”
Có vẻ như cậu ta cuối cùng cũng ưng cách phát âm của cô.
Một nụ cười rạng rỡ hiện lên khuôn mặt cậu nhóc vì cuối cùng cô cũng đã phát âm đúng.
“Nói lại lần nữa đi ạ.”
Cô lặp lại từ đó và quay mặt lại về phía cậu.
Cậu ta cười như thể lần này cô phát âm không tệ cho lắm.
“Người làm tốt lắm ạ.”
Cô thầm ước giá như cậu ta sẽ luôn như vậy vào những ngày bình thường.
Không, cô không nên ước như thế.
Ít nhất thì cô chỉ mong rằng cậu ta sẽ không đâm chết người khác bằng những lời lẽ sắc bén tựa như dao cạo trước khi ánh sáng của nụ cười đó phai nhạt.
“Nhưng tôi đang nghĩ người đang học chậm hơn người khác đấy.”
“....”
Cậu rút tay khỏi mặt Rieta và quay lại công việc trước đó của mình.
Đó là lý do vì sao cậu gọi một Rieta đang định quay người đi và ra ngoài để cô dừng lại.
“Tôi muốn người ngừng để cái cục đường này trên bàn làm việc của tôi vào mỗi buổi sáng.”
Thứ mà Noel gọi là ‘cục đường’ thực chất là một chiếc ‘Macaron’.
“Noel, cậu không thích cái này sao?
“Đúng vậy, tớ không thích nó.”
Mặc dù Rieta cau mày nhưng cậu ta vẫn đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Rồi rồi, giờ thì mau mau ăn nó đi.”
“....”
Noel đáp lại bằng biểu cảm trên khuôn mặt thay cho lời nói.
Nói cách khác thì bây giờ khuôn mặt của cậu ta đang nhăn nhó cực kỳ.
Tuy nhiên, Rieta vẫn nhất quyết không chịu lùi bước.
Cậu ta buộc phải làm quen với đồ ngọt từ giờ.
Nam chính tương lai sẽ phải học cách tặng cho nữ chính những món đồ ngọt mà cô ấy thích vào thời điểm bữa tiệc diễn ra.
Nam chính buộc phải là người không ngại những phiền phức khi tự tay chọn những món ngon nhất để tặng nữ chính.
Điều có vẻ nhỏ nhặt thế thôi nhưng chính nó lại là thứ giúp mối quan hệ nam nữ phát triển.
Rieta cầm một chiếc macaron.
Cậu ấy dù sao cũng đã giúp cô cải thiện cách phát âm nên cô đang nghĩ đến việc cải thiện khẩu vị của cậu ta coi như đáp lễ vậy.
Noel nhìn chiếc macaron nhỏ gần miệng mình rồi cười tinh quái và hỏi:
“Người muốn đút tôi ăn mức này luôn sao?”
Khi Rieta gật đầu với thái độ thản nhiên lộ rõ trên mặt, cậu cắn miếng macaron như thể đang tỏ ra rộng lượng với cô.
Nhẩm đoán hôm nay khó mà hoàn thành xong nốt bài tập nên chắc giờ cũng nên dừng rồi nghỉ giải lao luôn vậy.
Rieta nhét chiếc macaron phiên bản giới hạn đã bị Noel cắn dở vào miệng.
Lớp vỏ bên ngoài giòn rụm còn nhân bên trong thì mềm mại vô cùng! Cô vô cùng thích thú kết cấu dễ chịu kết hợp với vị ngọt nhẹ mà cô cảm nhận được từ chiếc macaron.
Đúng như mong đợi, đồ ngọt quả là ngon nhất mà.
Rieta, người vẫn đang hưởng thức những mẩu macaron cuối cùng chợt cảm nhận được ánh nhìn quái lạ của Noel đang nhắm thẳng vào cô.
Bộ chiếc macaron không phù hợp với khẩu vị của cậu ấy sao?
“Noel?”
Khi Rieta thận trọng gọi tên cậu, Noel bỗng chốc thở dài và cố gắng không nói gì.