6:59:58 sáng.
Tôi mở mắt, cảm nhận được tiếng chuyển động nhẹ nhàng của bánh răng trước khi tiếng chuông báo thức của đồng hồ cúc cu vang lên.
“…!”
'Nó làm tôi nhớ lại những ngày tháng còn trong quân ngũ.'
Nhưng điều này khác với thói quen của quân đội là thức dậy vào những thời điểm kỳ lạ mà không rõ lý do.
Nếu phải mô tả thì đó là tốc độ phản ứng siêu việt.
Tôi có thể ngủ ngon mãi mãi trừ khi tôi cảm thấy có tiếng chuông báo thức hoặc một tình huống bất thường nào đó xảy ra, ví dụ như lúc này.
Một phạm vi giác quan siêu việt được rèn luyện.
Giả sử tôi nhận thức được các vật thể xung quanh và cảm nhận được sự hiện diện và hơi thở của chúng, tôi có thể dự đoán hầu hết mọi thứ sẽ xảy ra trong bán kính 100 mét trong vài giây tiếp theo. Mọi thứ tôi nhìn thấy, nghe thấy, uống vào và cảm nhận đều truyền tải âm thanh và thông tin cho phép tôi sống trong 'khoảnh khắc', vượt qua thời gian.
59 giây
Tôi cử động mí mắt để mở mắt ra.
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.
Trong lòng tôi tràn đầy lòng biết ơn vì được ngủ sâu mà tôi không thể có được trong những ngày còn làm nhân viên văn phòng.
Tôi xin dâng lời cầu nguyện cảm tạ bầu trời.
'Lạy trời, xin hãy nhận lấy lòng biết ơn của con.'
59,2 giây
Chỉ sử dụng sức mạnh thể lực đơn thuần, tôi nhẹ nhàng nhấc phần thân trên lên, quan sát quang cảnh căn phòng dần hiện ra trước mắt.
Một căn phòng rộng khoảng 20 mét vuông tràn ngập màu hồng.
Đáng lẽ đây phải là một căn phòng đôi trong ký túc xá của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương>, nhưng thật không may, tôi lại là người duy nhất theo học tại ngôi trường này.
Quay lại nhìn, tôi nhìn thấy một tủ trưng bày màu hồng.
Thú nhồi bông tôi đã trưng bày vì một ham muốn sưu tầm kỳ lạ tăng lên kể từ khi trở thành nhân vật tóc hồng ngốc nghếch này. Nghĩ lại thì, tôi đã quên sửa cái mỏ bị vỡ của Penguin-kun khi chuẩn bị cho phần đầu của câu chuyện chính.
Ánh mắt thương cảm của người bạn đồng hành trung thành đã ở bên tôi kể từ những lúc cô đơn chỉ mang lại nỗi đau.
'Tôi sẽ sớm chữa lành cho cậu thôi. Cố lên, đồng chí của tôi.'
Tất cả rõ ràng.
59,4 giây
Có lẽ do chỉ di chuyển bằng độ đàn hồi của thân trên, hai biểu tượng của tình mẫu tử lắc lư, truyền động năng. Nhưng cơ thể này không đủ yếu để loạng choạng chỉ vì thế.
Bỏ qua sự phản kháng yếu ớt đó.
Tôi nhảy lên không trung và rời khỏi giường.
59,6 giây
Chỉ với cú nhảy đầu tiên, tôi có thể nhảy tới bức tường đối diện chỉ bằng một lần nhảy, nhưng tôi đã vô tình làm vỡ bức tường và buộc phải sửa sang lại nhiều lần.
'Không thể phá hủy căn phòng nơi những đứa trẻ của nhân vật chính sẽ ở.'
Tôi lướt nhẹ nhàng, bước đi trên không trung.
59,9 giây
Và đúng 7 giờ.
Các bánh răng ăn khớp với nhau.
Theo đúng thời gian đã định.
Lò xo bật ra, mở mạch điện.
Từ trong bóng tối sâu thẳm, con chim cu sắp bay ra.
Một sinh vật tà ác với tiếng ồn cơ học khó chịu và giọng nói vang dội sắp xuất hiện.
Click-
Vào khoảnh khắc đó, một chú chim trắng xuất hiện, vẫn phô trương sự hiện diện của mình.
Nó mở mỏ ra.
[Cúc―!!]
Ngay trước khi con chim cu gáy lên, tôi lơ lửng giữa không trung và nhấn nút tắt báo thức bên dưới đồng hồ.
Tap!
Ánh mắt đáng thương của sinh vật lùi lại trước khi thốt ra tiếng kêu thảm thiết.
-Lần sau, tôi chắc chắn sẽ dạy cho cậu biết sự nghiêm trọng của báo thức…!
Với sự rút lui đầy oán giận đó, hoạt động tỉnh giấc của tôi đã hoàn tất.
“…”
Sự im lặng lại bao trùm căn phòng.
Vì tốc độ nhận thức của tôi tăng lên như thế này.
Với tôi, khoảnh khắc đó đã trở thành cõi mà tôi có thể chạy nhảy và chơi đùa theo ý thích của mình.
Nhưng kể từ trận chiến cuối cùng với Hilde, tôi chưa bao giờ sử dụng khả năng nhận thức này trong trận chiến nào nữa.
Không một lần nào cả.
Tôi chưa từng có một cuộc chiến thực sự nào.
Cho đến khi những người nhớ đến bí danh [Pink Spiral] và hồi ức từ trận chiến năm ấy của những học viên năm thứ ba hiện tại trôi vào quên lãng.
“…”
Tôi từ từ tiến lại gần cửa sổ.
Creeak―
Tiếng bản lề kêu do bảo trì kém.
Cảm giác như một khung cửa sổ với lớp sơn trắng trên cửa sổ bong ra khỏi các thanh sắt.
Tôi mở toang cửa sổ, cảm nhận làn gió từ thành phố học viện tràn vào.
Bầu trời tháng Ba trong xanh, mát mẻ. Mặc dù có làn gió xuân ấm áp mang theo hương hoa. Một thành phố trắng tinh như phủ đầy tuyết trắng.
<Thành Phố Học Viện Yord>, nơi bầu trời xanh và kỹ thuật ma thuật hòa quyện.
Những con phố của thành phố học viện, nơi có những mái nhà trang trí hiện đại, thanh lịch và những cỗ máy kết hợp kỹ thuật ma thuật đan xen, đang rất nhộn nhịp.
Hôm nay là ngày những học viên mới từ bên ngoài thành phố học viện đến.
Ở thành phố có nhiều học viện này, việc tuyển sinh giống như sự ra đời của một sinh mạng.
Thành phố, nơi chỉ có học viên và người lùn, một chủng tộc được tạo thành từ các thiết bị máy móc, tràn ngập sức sống và háo hức không thể chịu nổi.
“Các thí sinh của <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir>, xếp hàng ở đây! Này! Này!! Không được chen lấn!!”
“Hwaahaha!!! Những cô gái sẽ đốt cháy tuổi trẻ của mình tại <Học Viện Scarlet>!! Và như một phần thưởng, đâu rồi lũ gà con sẽ đốt cháy những con phố của thành phố học viện!!!”
“Này!! Scarlet! Chúng mày vừa nói gì thế?! Tại sao những kẻ ở khu ổ chuột lại đi đến tận đây thế?!”
“Hwaahaha!!! Những ai một ngày nào đó sẽ đạt được kỳ tích thiêu rụi <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>, hãy đến với <Học viện Scarlet>!! Những vị khách không mời cũng đã đến, thế là đủ rồi!!”
Các nữ hướng dẫn viên của mỗi trường, giờ đây đeo phù hiệu năm thứ hai trên tay áo, bước ra chào đón các học viên mới. Cảnh tượng tràn ngập sự phấn khích của họ.
Ở đó, cuộc cạnh tranh diễn ra để thu hút học viên mới đến câu lạc bộ và các tổ chức liên kết đã bắt đầu.
Rời mắt khỏi sự náo nhiệt của con phố cổ kính, nhìn về phía trung tâm thành phố chạm tới ranh giới bầu trời, tôi lập tức nhìn thấy một cái cây khổng lồ.
Một cây ánh sáng màu trắng, có lẽ cao tới vài km, vô tình thu hút sự chú ý. Và những tòa nhà lớn màu trắng tạo thành bức tường bao quanh cây khổng lồ.
Nhưng từ ký túc xá của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> ở vùng ngoại ô, chỉ có thể nhìn thấy một góc của quang cảnh đó.
Lắng nghe cẩn thận từ đó, tôi có thể nghe thấy giọng nói sôi nổi của một cô gái vang vọng qua loa.
[Chào buổi sáng! Chúc bạn một buổi sáng tốt lành, gửi tới tất cả mọi người ở thành phố học viện. Đây là tin tức buổi sáng từ phòng báo chí <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>.]
[Tôi là Herr, năm hai của ban báo chí <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất>, luôn mang đến cho các bạn tin tức nóng hổi nhất! Hôm nay, kỳ nghỉ xuân đã kết thúc và học kỳ mới đã bắt đầu, là ngày diễn ra lễ khai giảng của <Thành phố Học viện Yord>!]
[Chào mừng các học viên mới~!]
[Trong khi hội đồng học viên của mỗi trường và <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> đang bận rộn với các sự kiện của học kỳ mới, Brunhilde, Chủ tịch Hội Đồng học viên Thống Nhất tới từ <Trường Trung Học Nữ Sinh Aesir>…]
Đột nhiên nghe đến cái tên đó, tôi thấy khó mà tập trung vào những lời tiếp theo của nữ học viên được gọi là Herr.
"Hilde."
Từ ngày đó, tôi không gặp lại Hilde nữa. Tôi ngừng tham gia bất kỳ sự kiện nào liên quan đến chiến đấu.
Cứ như thế, như một lời nói dối, mối quan hệ kéo dài một năm đã kết thúc.
“…”
Tôi đã ẩn dật sau trận chiến đó. Và không có bất kỳ lý do hay mối liên hệ nào để tôi đến <Trường Trung Học Nữ Sinh Aesir>, cách <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> nơi tôi sống hàng trăm km.
Hilde dường như cũng đang bận khi sau khi tham gia <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> sau cuộc chiến đó, nên tôi chỉ coi đó là sự trớ trêu của số phận mà thôi.
'Không, nếu còn chút tình cảm nào, cậu ấy ít nhất cũng phải gửi một cuộc gọi tiếp nhận chứ.'
Mặc dù không có phương tiện liên lạc thông thường như điện thoại di động, thế giới này vẫn có thư từ và điện thoại công cộng.
Bây giờ tôi nghĩ về điều đó.
Lý do Hilde không đến gặp tôi lâu đến vậy. Có lẽ là vì cô ấy tức giận vì sự thay đổi đột ngột của tôi.
'Cô ấy nghĩ là tôi bỏ chạy sau khi chiến thắng và nổi giận ư?'
Nếu vậy thì có lẽ tôi đã làm điều gì đó thực sự tồi tệ với Hilde.
“…”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hilde chắc hẳn đang bận rộn suốt ngày ở tòa nhà <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> dưới gốc cây to lớn đó.
Có lẽ nếu cô ấy là một nữ nhân cao quý, bất bại và nếu cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn nhiều và nhanh hơn so với trong trò chơi, cô ấy sẽ hỗ trợ mọi người một cách vững chắc và mạnh mẽ hơn trong câu chuyện sắp diễn ra.
Tôi nghĩ đến cô ấy và cầu nguyện.
'Xin hãy tiếp tục bước đi trên con đường của người mạnh nhất…'
Đối thủ truyền kiếp của tôi.
Cầu nguyện như vậy, tôi cũng rời khỏi phòng trong bộ đồng phục mà tôi đã mặc trong suốt 2 năm qua.
Để chuẩn bị chào đón những học viên mới đáng yêu.
* * *
'Vậy ra đây là… <Thành Phố Học Viện>.'
Alvit, một cô gái tóc nâu cắt ngắn vừa mới đến thành phố học viện, run rẩy khi cảm nhận được bầu không khí sôi động và mùi ether xung quanh.
Thành phố học viện, với những tòa nhà cao màu trắng và công nghệ ma thuật ether tiên tiến, thật quá đỗi choáng ngợp.
Và còn một yếu tố nữa khiến Alvit ngạc nhiên.
'Thật vậy, nồng độ ether dày đặc hơn bất kỳ nơi nào khác. Người không có năng khiếu về ether sẽ nhanh chóng ngạt thở và ngã gục.'
Phía trước nhà ga nơi Alvit xuống tàu bay, những người duy nhất đi qua đường là những người lùn máy và những nữ sinh trung học mang theo đủ loại vũ khí.
Không giống như những người lùn bận rộn di chuyển để mở cửa hàng, không quan tâm đến những học viên mới, những học viên cuối cấp với phù hiệu năm thứ hai trên tay áo đang nhiệt tình cố gắng thu hút học viên mới đến trường của mình.
“Này! Nhóc đó! Nhóc sẽ không đến <Trường Trung Học Kỹ Thuật Svart> của bọn chị sao?”
“Mấy bồ đang nói gì thế! Tại sao lại đến một nơi u ám như vậy, nơi chỉ toàn yêu tinh? Này! Nếu bạn nhỏ đây quan tâm đến kỹ thuật ma thuật ether, hãy đến với <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> của chúng tôi. Chúng tôi là trường trung học kỹ thuật tốt nhất trong thành phố học viện!”
“Há? V-vừa rồi mi nói gì cơ?!”
“Cái gì? Tui đúng mà, phải không, yêu tinh!”
“Đồ-đồ ngốc vô liêm sỉ, sao mi dám…?!”
Hai nữ sinh mặc áo khoác đặc biệt được thiết kế theo sở thích của bản thân, được mặc bởi các kỹ sư ma thuật ether. Họ khoe khoang, liệt kê những điểm đáng tự hào của trường mình.
Những học viên mới cảm thấy sợ hãi trước sự nhiệt tình của họ nên vội vã chạy trốn khỏi nơi đó.
Một cảnh tượng tuyệt vọng của những học viên trường ưu tú đang khịt mũi và cười đùa.
Alvit đã bỏ lại đằng sau quang cảnh náo nhiệt.
Bởi vì trong lòng cô bé đã quyết định mình muốn học ngôi trường nào.
<Học Viện Lăng Kính Trung Ương>.
Mảnh đất nơi cầu vồng và phước lành vàng đã ngự trị. Ngôi trường được xây dựng trên vùng đất thiêng liêng đó.
Lời tiên tri mà mẹ cô đã nói với cô.
Để chuẩn bị cho sự hủy diệt có thể xảy đến với thế giới một ngày nào đó.
Mẹ bảo rằng hãy đến vùng đất nằm ở <Thành phố Học viện Yord>.
“Học Viện Lăng Kính Trung Ương… Không biết đó là nơi như thế nào nhỉ?”
Alvit, nữ sinh mới với mái tóc nâu ngắn đặc trưng, hy vọng cô có thể tìm thấy những người đồng chí đáng tin cậy ở đó.
“Thật tuyệt biết bao nếu mình có thể gặp được những đàn chị mạnh mẽ và tuyệt vời.”
* * *
Rầm! Rầm!
Ting―
Tang―
Lăn, lăn, lăn…
-Cứu-cứu với~☆
Khi cô bước vào khuôn viên của <Học Viện Lăng Kính Trung Ương>.
Alvit chạy về phía phát ra tiếng động đột ngột.
“Hueeeng… Bạn gì ới-giúp tớ với☆”
“…”
“Tớ không nhìn thấy gì cả…”
“…”
“Ư, mình sẽ bị bỏ rơi như thế này sao―”
“…”
Bên trong một tòa nhà đổ nát xệp xệ, giữa vô số thùng nước nằm rải rác.
Một học viên cuối cấp năm ba tóc hồng ngốc nghếch đang làm vẻ mặt khóc lóc trên sàn, bị trói bằng dây thừng và đội một chiếc xô lớn bị lật úp.
"Chị đang làm gì thế?"
“Ehehe☆ Tớ đang cố sửa mái nhà bị dột thì ôi chao―☆”
'Đây là một thảm họa.'
Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Alvit.
Vann: đoạn này của cả eng lẫn raw thật sự là học sinh cuối cấp với phù hiệu năm hai???