Aziel Ludwig là một nhân vật rất đặc biệt.
Khi gặp người chơi, câu đầu tiên mà cô nói với họ luôn giống nhau.
‘Tôi chưa từng gặp cậu.’
Thoạt nghe đó chỉ là một câu thoại rất bình thường.
‘Cậu cũng là học viên năm nhất, ý cậu là sao?’ Đa số người chơi sẽ có phản ứng như vậy.
Cô là một nhân vật đầy bí ẩn, cô chỉ nói duy nhất một cậu thoại đó rồi biến mất.
Mọi thứ dần thay đổi khi những người chơi nhận ra cô là một ‘hồi quy giả’.
Câu ‘chưa từng gặp’ nghĩa là có những người chơi lần đầu xuất hiện trong lần hồi quy của cô, những lời nói khó hiểu của cô chính là gợi ý của những chuyện xảy ra trong tương lai.
Tính năng độc đáo này đã thu hút những người chơi kì cựu và cũng là những gợi ý cho những người chơi mới.
Nhưng thực tế câu chuyện lại có những cú ‘bẻ lái’ khiến những người chơi phải đội sẵn mũ bảo hiểm để đề phòng. Đó cũng là một động lực mạnh mẽ khiến người chơi mua các DLC của phần tiếp theo.
Là một người chơi, tôi tất nhiên cũng bị hấp dẫn.
Cô ấy là một hồi quy giả cố gắng thay đổi tương lai bằng cách hồi quy liên tiếp vô số lần. Có lẽ chỉ có người chơi mới hiểu được.
Cô ấy có một nét quyến rũ riêng khiến người ta mê mẩn.
Không chỉ tôi mà còn rất nhiều người là fan cứng của cô ấy, họ hoàn toàn bị thu hút bởi nhân vật ‘Aizel Ludwig’.
Nhưng ngay cả khi tôi chơi đi chơi lại một phần, cái chết của cô vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Aizel Ludwig chết ở một tình tiết liên quan đến mục đích và lí do mà cô hồi quy.
Tất nhiên người chơi cũng là một ‘hồi quy giả’, bởi vì họ có thể ‘lưu’ và ‘chạy’ tiếp một phần câu chuyện nhờ hệ thống.
Nhưng bất kể họ có làm gì, cô vẫn không thể thoát khỏi cái chết.
Hãng game đã đón nhận không ít lời chửi bới của người chơi.
‘Eisel không thể tự cứu chính mình dù có làm gì?’
‘Cô ấy nói rằng không gì là cô không làm được, nhưng tại sao cô không thể cứu chính mình?’
‘Tôi biết cách mà Aizel chết, tôi biết tại sao Aizel chết… Tôi đã làm mọi cách để ngăn cô ấy lại, nhưng cuối cùng cô vẫn chết.’
‘Tôi nên làm gì bây giờ? Điều này là không thể tránh khỏi, nhà sản xuất đã nói như vậy.’
Công ty game đã im lặng trước câu hỏi về Aizel.
Một số người đồng ý với nó và một số thì phủ nhận nó.
Aizel là một nhân vật rất nổi tiếng, nên đã có rất nhiều hậu quả sau quá trình này.
Hoặc là bỏ game và chế giễu Aizel là một hồi quy giả bất tài, hoặc là không từ bỏ và cố gắng làm gì đó để cứu Aizel.
Tôi thuộc loại người thứ hai, ngay cả trước khi chơi game tôi cũng không thể mặc kệ Aizel.
Trong một khoảng thời gian, tôi vẫn cố gắng cứu cô ấy vì tôi đang làm được nửa chừng, chứ không phải vì tôi thích cô ấy.
Lúc đó tôi không chỉ cố chấp mà còn bướng bỉnh.
‘Bây giờ game đã trở thành hiện thực, có lẽ sẽ có một vài mạnh mối.’
Aizel đi ngang qua tôi mà không nói lời nào, đây là một điều xa lạ vì nó khác với Aizel trong game.
‘Mình có được coi là một NPC không nhỉ.’
Từ quan điểm của một NPC, tôi sẽ không biết gì về Aizel.
Trong game có một thứ được gọi là ‘hệ thống’ tồn tại cho người chơi, nên việc người chơi biết mọi thứ về Aizel là điều tất nhiên.
“Hmm…”
Tôi vẫn không tìm được câu trả lời dù tôi cố gắng suy nghĩ đến đâu.
Tôi nên coi cô ấy là một người tinh tế vì đây là hiện thực, chứ không chỉ là một câu thoại cố định sẵn trong game.
Mong muốn cứu cô ấy của tôi vẫn không thay đổi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.
Sẽ đau đớn đến chừng nào khi tận mắt thấy cô ấy chết, cảm nhận được hơi ấm đang dần mất đi của cơ thể, chứ không phải qua màn hình điều khiển.
***
Không dễ để gặp Zetto, nhưng tôi không thể nói một lời nào.
Tôi không làm gì sai cả, nhưng tôi đang trốn ở một con hẻm nhỏ như kiểu đang trốn cậu ấy.
'...Tôi có thể giúp gì cho cậu?'
Cậu ấy không giống 'Zetto' trong trí nhớ của tôi.
Cậu ấy không biết tôi, những kỉ niệm giữa tôi và cậu ấy đã biến mất.
Sự thật khó chịu và đáng sợ xé toạc đầu tôi.
'Mình nghĩ mình đã quen với nó.'
Tôi đoán là không.
Có thể cậu ấy đã giả vờ và tránh xa tôi để tạo dựng mối quan hệ với những người khác.
Zetto thật đặc biệt.
Cậu ấy là 'biến số' duy nhất xảy ra trong hồi quy lặp đi lặp lại.
Tôi đã lo lắng cho cậu ấy, nhưng có vẻ không chỉ mỗi tôi, mà còn nhiều người khác nữa.
Cậu ấy tiếp cận tôi thoải mái.
Tôi đã từng có một cuộc trò chuyện sâu sắc với cậu ấy.
Tôi khao khát những thứ mà cậu ấy biết, những thứ mà chính tôi cũng không thể tưởng tượng được.
Cậu ấy đã chiếm luôn trái tim của tôi.
Sự tồn tại của cậu ấy đã trở thành một 'liều thuốc độc' đối với tôi, một hồi quy giả.
Một giọt nước mắt chảy xuống má tôi, khoảnh khắc cuối cùng của cậu vẫn còn trong trí nhớ của tôi.
Cơ thể nát bét của cậu dựa vào một bức tường đổ vỡ, máu chảy ra từ các vết thương, chiếc khăn bịt mắt của cậu từ từ rơi xuống, để lộ ra đôi mắt xanh sâu thẳm.
Cậu vừa nuốt ngụm máu sắp phun ra vừa nở một nụ cười dịu dàng.
'Tôi đã luôn nhìn vào những gì cậu đã trải qua, Aizel.'
'Biển mà cậu thích... tôi hy vọng lần sau chúng ta có thể cùng ngắm nó.'
Cậu nói hết câu rồi nhắm mắt, khuôn mặt vẫn nở một nụ cười.
Thế giới im lặng như để tôn vinh cậu.
Mặc dù tôi đã làm được điều mình muốn nhờ Zetto, nhưng tôi không muốn kết thúc ở đây.
'Một lần nữa...'
Aizel luôn có 'lần nữa'. Nhưng cậu thì không.
Cô muốn được ngắm biển cùng cậu.
Có thể hơi vô nghĩa với Zetto vì cậu là một người mù, và bây giờ cậu còn không biết chính mình đã nói vậy. Đó chỉ là một ước muốn ích kỉ của tôi.
Lần này tôi đã hồi quy vì cậu ấy, mục tiêu mới của tôi là được ngắm biển cùng cậu ấy.
Cùng với số lần hồi quy vô hạn, tôi đã thử thay đổi hành động của mình, sẽ tuyệt biết bao nếu phương pháp trước đó của tôi có thể đạt được mục tiêu.
Mạnh mẽ với tất cả mọi thứ, sử dụng bất cứ thứ gì có thể.
"Trong cuộc sống này…"
Tôi sẽ không bao giờ lặp lại trải nghiệm đó nữa.
Không bao giờ.
Không bao giờ.
***
Thời gian không bao giờ chờ đợi, chẳng mấy chốc đã đến ngày kiểm tra.
May mắn là tình trạng cơ thể tôi không quá tệ.
Tôi đã ăn 'Cơm Salamander đặc biệt', nó có tác dụng khôi phục thể lực rất lớn, nhưng hương vị của nó không quá đặc biệt.
'Mình nghĩ nó giống cơm lươn.'
Bài kiểm tra phân loại lớp đang được tiến hành, tất cả các học viên đều đang nhìn vào màn hình lớn đặt trước phòng thi.
Các học viên đã hoặc chưa tham gia bài kiểm tra đều có thể nhìn được vào không gian được tạo ra bằng ma pháp ảo ảnh - nơi đang diễn ra bài kiểm tra.
"Ừm... nó..."
Không biết tại sao Yuri lại tìm thấy tôi, cô ấy đã đứng ngay cạnh tôi và đang thuật lại bài kiểm tra trước mặt.
Tôi biết ơn lòng tốt của Yuri, nó xuất phát trực tiếp từ trái tim nhân hậu của cô.
"...Khá tốt"
"Thật sao?"
"Cô ấy... tôi ghét phải thừa nhận nhưng... tôi nghĩ cô ấy đã vượt trên cấp độ của một học viên."
Đó là ai mà đã khiến Yuri phải nói những lời như vậy.
Tất nhiên, đó là Aizel.
Tôi hoàn toàn đồng ý với Yuri.
'Quá mạnh...'
Tất nhiên Aizel mạnh nhất trong số những người đồng hành cùng cô, nhưng nó không đến mức này.
Aizel đã đánh bại cả 9 người tham gia, trên màn hình lớn là cảnh cô cắt đôi học viên cuối cùng.
Cô đứng yên đó như thể đã làm hết mọi thứ cần làm, với khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, cô tạo ra một cảm giác ớn lạnh đối với các học viên khác.
Cô vẫn chưa dùng ma pháp Sốc Điện, nhưng cô đã thể hiện những kỹ năng và khả năng khác với trong game.
Cô cực kì mạnh mẽ kể cả khi nghĩ đến khả năng đặc biệt của cô là 'hồi quy'.
Tôi không thể theo kịp những gì đang diễn ra và cố gắng kìm lại tiếng thở dài của mình.
Sau cuộc gặp lần trước, tôi đã bị đau đầu, tôi có giác nó sẽ không bao giờ biến mất.
"Người tham gia tiếp theo..."
Nhưng tôi không có thời gian.
"Amon Caligus,... Zetto,..."
Giáo viên hướng dẫn gọi tên tôi và lần lượt là các học viên còn lại.
Tôi phải lo cho bản thân mình trước, chỉ sau khi mạnh mẽ, tôi mới nghĩ xem mình có thể gây ảnh hưởng tới người khác như thế nào.
"Amon Caligus..."
"Cậu ta là người thừa kế của gia tộc nguyên tố Đất, tôi từng gặp cậu ta lúc nhỏ, một anh chàng to con, vụng về và xấu tính..."
Yuri nối tiếp lời thì thầm của tôi và cau mày như thể không hài lòng.
Tôi vô tình gặp phải người thừa kế của gia tộc nguyên tố trong bài kiểm tra phân lớp, kiểu khởi đầu này thực sự rất khó khăn.
'Không tốt rồi, mình có thể làm gì bây giờ?'